Chương 92: Thứ nhân 2
Mực Thích Lặn Nước
12/12/2020
Cô lập tức giơ cánh tay trái lên, làm động tác gập lại:
"Tay giả sinh học loại hình Lươn Điện chính là thành quả của thí nghiệm, và cả biến đổi gen cũng là thế. Thế nào? Tận mắt nhìn thấy những thứ này, có phải cảm thấy không đáng sợ như thế không?"
Bạch Thần im lặng không nói gì.
"... Đã hiểu." Tưởng Bạch Miên tự giễu: "Nhìn dáng vẻ này của tôi, cô còn sợ hơn."
Cô khe khẽ thở hắt ra:
"Có một điều cô nói đúng, kết cục phần lớn những người tình nguyện này đều không được tốt đẹp cho lắm..."
Trong xe Jeep, bầu không khí trầm xuống đầy trĩu nặng, một lúc lâu không ai nói gì.
Vài giây sau, Thương Kiến Diệu quay đầu nhìn Thương Kiến Diệu, "thầm oán" mà nói:
"Sao lúc này anh lại không nói đùa nữa?"
Thương Kiến Diệu nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Là một người lập chí cứu vớt toàn bộ nhân loại, về đề tài tương tự, tôi không thể nói đùa được."
"... Cũng đúng." Tưởng Bạch Miên lại ngồi thẳng người lên.
Qua một lúc sau, cô chỉ tới phía trước:
"Quẹo trái, vào trong núi."
Đi tới nơi này, trên hoang dã Hắc Chiểu xuất hiện một mảng gò đồi, có cái thậm chí có thể được gọi là núi nhỏ, mà trấn Hắc Thử chính là ở trong núi.
Chạy một đoạn trên con đường mấp mô xóc nảy, Tưởng Bạch Miên không nhịn được hạ cửa kính xe xuống:
"Thật là, khoảng cách vận động cao thấp này còn nhiều hơn số lần đi cộng lại. Một lần ra ngoài thế này, quay về chắc chắn phải đại tu lại gầm xe rồi..."
Đang phàn nàn, Tưởng Bạch Miên đột nhiên ngậm miệng lại.
Cô khẽ nghiêng đầu, cẩn thận cảm ứng một lúc, rồi dần cau mày lại:
"Tín hiệu điện ở hướng trấn Hắc Thử ít đến đáng thương."
Nơi đây đã vào phạm vi cảm ứng của cô, đồng thời cũng có nghĩa trấn Hắc Thử đã ở rất gần.
Thương Kiến Diệu theo bản năng giơ khẩu súng trường "Cuồng Chiến Sĩ", gác nó lên trên cửa kính xe:
"Có phải là bị ảnh hưởng từ sự dị thường của phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ không?"
Chỗ này cách nhà ga Nguyệt Lỗ không gần, nhưng cũng không quá xa, đi chừng hơn nửa ngày là đến.
"Có khả năng đó." Tưởng Bạch Miên gật đầu, ngữ khí nặng nề hơn ban nãy rất nhiều.
"Tổ trưởng, có cần mặc thiết bị bộ xương ngoài không?" Long Duyệt Hồng không còn giật mình kinh sợ như mấy ngày trước nữa, anh ta dò hỏi khá tỉnh táo.
"Được." Tưởng Bạch Miên không dám lơ là coi thường chút nào với tình hình mà bọn họ chưa rõ.
Cô lập tức ra lệnh:
"Anh mặc đi."
"Vì sao không phải Thương Kiến Diệu?" Long Duyệt Hồng buột miệng hỏi.
"Thương Kiến Diệu còn phải theo tôi vào trong trấn Hắc Thử, thiết bị bộ xương ngoài không vào được. À, kỳ thật là vẫn vào được, nhưng không cách nào phát huy tác dụng." Tưởng Bạch Miên giải thích sơ qua hai câu.
Thương Kiến Diệu không ý kiến gì về việc này, vẫn giữ im lặng, đề phòng cao độ khả năng dị thường sẽ đột ngột kéo tới.
Chờ khi Long Duyệt Hồng mặc xong thiết bị bộ xương ngoài, xe Jeep tiếp tục chạy.
Hai ba phút sau, Tưởng Bạch Miên ra lệnh:
"Dừng xe."
Cô chỉ vào rừng cây và bụi cây phía trước:
"Trấn Hắc Thử ở ngay bên đó. Long Duyệt Hồng mở đường."
"Vâng, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng mở cửa xuống xe đầu tiên.
Một hàng bốn người tiến vào trong rừng cây khá rậm rạp kia, đi được chừng mấy phút, đột nhiên bọn họ ngửi thấy một thứ mùi quen thuộc.
Đó là mùi máu tươi!
"Thế này phiền toái to rồi..." Tưởng Bạch Miên lập tức lẩm bẩm một câu, dường như đã nghĩ tới khả năng xảy ra.
Cô bồng súng lựu đạn thoáng bước nhanh hơn, đi tới một đầu khác của rừng cây.
Nơi đó có một vách núi màu vàng xám, một chỗ của vách núi bị cây cối và cỏ dại che phủ có một hang động sâu thẳm, mùi máu tươi càng thêm nồng nặc phát tán ra từ bên trong.
"Đây chính là trấn Hắc Thử." Tưởng Bạch Miên trầm giọng nói.
Chỉ nhìn qua là Long Duyệt Hồng biết nguyên nhân vì sao thiết bị bộ xương ngoài không thể phát huy tác dụng trong trấn Hắc Thử:
Cửa vào hang động kia chỉ cao có một mét tư, mà thiết bị bộ xương ngoài có điều chỉnh co lại thì cũng không đạt được mức đó, mà hang động bên trong rõ ràng sẽ càng thấp hơn.
Cứ như thế, người mặc thiết bị bộ xương ngoài vào trấn Hắc Thử, thực ra là một hang động, ngay cả lưng cũng không đứng thẳng được, như vậy sức chiến đấu sẽ sụt giảm rất nhiều.
Còn chưa tới gần hang động kia, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên đều đồng loạt nhìn sang bên trái. Bọn họ nhìn thấy hai xác chết dưới một gốc cây.
Hai cái xác kia rất thấp bé, cơ thể có xu hướng cuộn lại, quần áo bị lột mất sạch.
Móng tay của bọn họ vừa dài lại vừa cứng, hiện lên màu ố vàng thấy rõ. Bên ngoài cơ thể là lượng lớn lông tóc màu đen, chỉ nhìn lướt qua thì trông bọn họ giống như con chuột ngoại cỡ ở khu vực bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Nhưng phần lông này không quá dày, có thể nhìn xuyên qua chúng thấy được làn da có chút tái nhợt bên dưới.
Mắt của hai xác chết này trợn to, vẻ mặt sau khi chết là hoảng sợ và oán hận. Trên người và xung quanh nhuộm đẫm bởi thứ máu không có gì khác biệt với con người bình thường.
Nói thẳng ra thì, ngoài việc lông hơi dầy, dáng người hơi lùn, móng tay trông hơi quái dị, làn da hơi tái nhợt ra thì Thương Kiến Diệu không biết hai cư dân trấn Hắc Thử đã chết này có gì khác mình.
Đây không phải lần đầu Long Duyệt Hồng nhìn thấy xác chết, tuy vẫn có chút sợ hãi, buồn nôn và không muốn nhìn thẳng, nhưng anh ta đã có thể kiềm chế được bản thân.
Anh ta "ôi" một tiếng:
"Không phải là chết hết rồi chứ..."
Tưởng Bạch Miên nghe vậy, vô thức nghiêng đầu nhìn vào trong hang động sâu hoắm kia, nhất thời lại không có dũng khí lập tức đi vào trong.
Dường như cô đã dự đoán được bên trong sẽ là cảnh tượng gì.
Lúc này, Bạch Thần ngồi xuống kiểm tra xác chết xong, ngẩng đầu lên trầm giọng nói:
"Chết vì súng đạn."
Tưởng Bạch Miên khẽ nheo mắt lại, nói như đang lẩm bẩm một mình:
"Sẽ là ai làm..."
Dứt lời, cô khẽ hít vào một hơi, rồi cất bước đi vào cửa vào "trấn Hắc Thử".
Thương Kiến Diệu không cần ra lệnh, nhanh chóng đi theo sau.
"Tay giả sinh học loại hình Lươn Điện chính là thành quả của thí nghiệm, và cả biến đổi gen cũng là thế. Thế nào? Tận mắt nhìn thấy những thứ này, có phải cảm thấy không đáng sợ như thế không?"
Bạch Thần im lặng không nói gì.
"... Đã hiểu." Tưởng Bạch Miên tự giễu: "Nhìn dáng vẻ này của tôi, cô còn sợ hơn."
Cô khe khẽ thở hắt ra:
"Có một điều cô nói đúng, kết cục phần lớn những người tình nguyện này đều không được tốt đẹp cho lắm..."
Trong xe Jeep, bầu không khí trầm xuống đầy trĩu nặng, một lúc lâu không ai nói gì.
Vài giây sau, Thương Kiến Diệu quay đầu nhìn Thương Kiến Diệu, "thầm oán" mà nói:
"Sao lúc này anh lại không nói đùa nữa?"
Thương Kiến Diệu nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Là một người lập chí cứu vớt toàn bộ nhân loại, về đề tài tương tự, tôi không thể nói đùa được."
"... Cũng đúng." Tưởng Bạch Miên lại ngồi thẳng người lên.
Qua một lúc sau, cô chỉ tới phía trước:
"Quẹo trái, vào trong núi."
Đi tới nơi này, trên hoang dã Hắc Chiểu xuất hiện một mảng gò đồi, có cái thậm chí có thể được gọi là núi nhỏ, mà trấn Hắc Thử chính là ở trong núi.
Chạy một đoạn trên con đường mấp mô xóc nảy, Tưởng Bạch Miên không nhịn được hạ cửa kính xe xuống:
"Thật là, khoảng cách vận động cao thấp này còn nhiều hơn số lần đi cộng lại. Một lần ra ngoài thế này, quay về chắc chắn phải đại tu lại gầm xe rồi..."
Đang phàn nàn, Tưởng Bạch Miên đột nhiên ngậm miệng lại.
Cô khẽ nghiêng đầu, cẩn thận cảm ứng một lúc, rồi dần cau mày lại:
"Tín hiệu điện ở hướng trấn Hắc Thử ít đến đáng thương."
Nơi đây đã vào phạm vi cảm ứng của cô, đồng thời cũng có nghĩa trấn Hắc Thử đã ở rất gần.
Thương Kiến Diệu theo bản năng giơ khẩu súng trường "Cuồng Chiến Sĩ", gác nó lên trên cửa kính xe:
"Có phải là bị ảnh hưởng từ sự dị thường của phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ không?"
Chỗ này cách nhà ga Nguyệt Lỗ không gần, nhưng cũng không quá xa, đi chừng hơn nửa ngày là đến.
"Có khả năng đó." Tưởng Bạch Miên gật đầu, ngữ khí nặng nề hơn ban nãy rất nhiều.
"Tổ trưởng, có cần mặc thiết bị bộ xương ngoài không?" Long Duyệt Hồng không còn giật mình kinh sợ như mấy ngày trước nữa, anh ta dò hỏi khá tỉnh táo.
"Được." Tưởng Bạch Miên không dám lơ là coi thường chút nào với tình hình mà bọn họ chưa rõ.
Cô lập tức ra lệnh:
"Anh mặc đi."
"Vì sao không phải Thương Kiến Diệu?" Long Duyệt Hồng buột miệng hỏi.
"Thương Kiến Diệu còn phải theo tôi vào trong trấn Hắc Thử, thiết bị bộ xương ngoài không vào được. À, kỳ thật là vẫn vào được, nhưng không cách nào phát huy tác dụng." Tưởng Bạch Miên giải thích sơ qua hai câu.
Thương Kiến Diệu không ý kiến gì về việc này, vẫn giữ im lặng, đề phòng cao độ khả năng dị thường sẽ đột ngột kéo tới.
Chờ khi Long Duyệt Hồng mặc xong thiết bị bộ xương ngoài, xe Jeep tiếp tục chạy.
Hai ba phút sau, Tưởng Bạch Miên ra lệnh:
"Dừng xe."
Cô chỉ vào rừng cây và bụi cây phía trước:
"Trấn Hắc Thử ở ngay bên đó. Long Duyệt Hồng mở đường."
"Vâng, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng mở cửa xuống xe đầu tiên.
Một hàng bốn người tiến vào trong rừng cây khá rậm rạp kia, đi được chừng mấy phút, đột nhiên bọn họ ngửi thấy một thứ mùi quen thuộc.
Đó là mùi máu tươi!
"Thế này phiền toái to rồi..." Tưởng Bạch Miên lập tức lẩm bẩm một câu, dường như đã nghĩ tới khả năng xảy ra.
Cô bồng súng lựu đạn thoáng bước nhanh hơn, đi tới một đầu khác của rừng cây.
Nơi đó có một vách núi màu vàng xám, một chỗ của vách núi bị cây cối và cỏ dại che phủ có một hang động sâu thẳm, mùi máu tươi càng thêm nồng nặc phát tán ra từ bên trong.
"Đây chính là trấn Hắc Thử." Tưởng Bạch Miên trầm giọng nói.
Chỉ nhìn qua là Long Duyệt Hồng biết nguyên nhân vì sao thiết bị bộ xương ngoài không thể phát huy tác dụng trong trấn Hắc Thử:
Cửa vào hang động kia chỉ cao có một mét tư, mà thiết bị bộ xương ngoài có điều chỉnh co lại thì cũng không đạt được mức đó, mà hang động bên trong rõ ràng sẽ càng thấp hơn.
Cứ như thế, người mặc thiết bị bộ xương ngoài vào trấn Hắc Thử, thực ra là một hang động, ngay cả lưng cũng không đứng thẳng được, như vậy sức chiến đấu sẽ sụt giảm rất nhiều.
Còn chưa tới gần hang động kia, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên đều đồng loạt nhìn sang bên trái. Bọn họ nhìn thấy hai xác chết dưới một gốc cây.
Hai cái xác kia rất thấp bé, cơ thể có xu hướng cuộn lại, quần áo bị lột mất sạch.
Móng tay của bọn họ vừa dài lại vừa cứng, hiện lên màu ố vàng thấy rõ. Bên ngoài cơ thể là lượng lớn lông tóc màu đen, chỉ nhìn lướt qua thì trông bọn họ giống như con chuột ngoại cỡ ở khu vực bị ô nhiễm nghiêm trọng.
Nhưng phần lông này không quá dày, có thể nhìn xuyên qua chúng thấy được làn da có chút tái nhợt bên dưới.
Mắt của hai xác chết này trợn to, vẻ mặt sau khi chết là hoảng sợ và oán hận. Trên người và xung quanh nhuộm đẫm bởi thứ máu không có gì khác biệt với con người bình thường.
Nói thẳng ra thì, ngoài việc lông hơi dầy, dáng người hơi lùn, móng tay trông hơi quái dị, làn da hơi tái nhợt ra thì Thương Kiến Diệu không biết hai cư dân trấn Hắc Thử đã chết này có gì khác mình.
Đây không phải lần đầu Long Duyệt Hồng nhìn thấy xác chết, tuy vẫn có chút sợ hãi, buồn nôn và không muốn nhìn thẳng, nhưng anh ta đã có thể kiềm chế được bản thân.
Anh ta "ôi" một tiếng:
"Không phải là chết hết rồi chứ..."
Tưởng Bạch Miên nghe vậy, vô thức nghiêng đầu nhìn vào trong hang động sâu hoắm kia, nhất thời lại không có dũng khí lập tức đi vào trong.
Dường như cô đã dự đoán được bên trong sẽ là cảnh tượng gì.
Lúc này, Bạch Thần ngồi xuống kiểm tra xác chết xong, ngẩng đầu lên trầm giọng nói:
"Chết vì súng đạn."
Tưởng Bạch Miên khẽ nheo mắt lại, nói như đang lẩm bẩm một mình:
"Sẽ là ai làm..."
Dứt lời, cô khẽ hít vào một hơi, rồi cất bước đi vào cửa vào "trấn Hắc Thử".
Thương Kiến Diệu không cần ra lệnh, nhanh chóng đi theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.