Chương 18: Chương 18
Hiểu Cừ
12/04/2017
Đặc trưng thời tiết cuối mùa hạ là những cơn giông, mau đến mau đi nhưng cũng cực kì dữ dội. Từng tia chớp rạch nền trời đen kịt như bị vẩy mực thành những kẽ nứt màu bạc sáng lóe, gió lốc giống con thú hoang đói khát rượt đuổi đàn dê, quấy nhiễu mây đen trùm kín trên cao, khiến chúng tức giận kéo theo mưa nặng hạt, tới tấp va đập vào cửa sổ, như muốn đòi vào phòng.
Chu Chính cảm thấy tâm trí mình lúc này cũng đang trải qua một phen giông bão, anh chống tay đỡ trán, giọng trầm khàn:
“Không gọi được?”
Thẩm Binh lắc đầu: “Gọi cho Hiểu Niên cũng không được.”
“Ừ,” Chu Chính đáp một tiếng, không nói gì thêm, nhưng trong trong phút chốc sắc mặt âm u như bão tố. Hôm nay Tưởng Tiệp ra ngoài là vì Hiểu Niên gọi điện rủ cậu, Tưởng Tiệp đồng ý cũng là quyết định nhất thời, vì vậy Kawakami không thể có đủ thời gian vạch trước kế hoạch bắt cóc, trừ khi, toàn bộ việc này chính là một cái bẫy.
“Đừng trông cậy gì ở Hiểu Niên nữa.” Chu Chính cố đè xuống ngọn lửa trong lòng, giọng nói vô cùng bình tĩnh, “Tưởng Tiệp rơi vào tay Kawakami rồi, lát thằng khốn đó sẽ chủ động liên lạc với chúng ta. Cậu đi điều thêm nhân lực tới đây, tối nay có việc phải làm.”
Thẩm Binh hiểu ý, xoay người lập tức rời đi. Loại chuyện này chỉ cần nghĩ một chút liền sáng tỏ, Hiểu Niên bán đứng Tưởng Tiệp.
Kawakami gọi muộn hơn dự đoán của Chu Chính, điện thoại đổ chuông gần như ngay sau khi Thẩm Binh và Giang Sơn bước vào phòng. Chu Chính trao đổi ánh mắt với hai người, từ tốn nhấn phím đàm thoại bằng loa ngoài:
“Chu Chính đây.”
Bên kia truyền đến thứ tiếng Tàu lơ lớ, nghe rất buồn cười, nhưng sặc mùi tà ác:
“Đương nhiên tao biết mày là Chu Chính, chắc mày cũng biết tao là ai.”
“Đừng phí phạm thời gian nữa, mày muốn gì?”
“Ha ha, tao muốn gì mày còn không biết sao? Chu Chính, tao muốn mày chết.”
“Được, chỉ sợ mày đếch có bản lĩnh làm chuyện đó thôi, để tao nói chuyện với thằng bé trước.”
“Chưa gì đã nghĩ đến người tình bé nhỏ của mày rồi? Thôi được, cho bọn mày thoải mái chút.”
Kawakami đưa ống nghe đang kề miệng sang một bên, nhưng không có tiếng động, rồi một trận lạo xạo truyền đến, nối tiếp bằng âm thanh bạt tai chát chúa. Chu Chính cau chặt lông mày, ngực như bị ai đó xiên cho một dao.
“Tưởng Tiệp? Anh đây,” Tưởng Tiệp nghe máy, nhưng không nói gì, “Tưởng Tiệp? Sao em không nói?”
Chu Chính kề sát tai vào điện thoại, xác nhận hơi thở nhẹ nhàng ở bên kia đầu dây, đúng là của cậu bé vẫn nằm cạnh anh hằng đêm, khi ngủ luôn nghiêng mình, chân co lại, đầu gối lên tay.
“Anh biết em đang nghe máy. Tưởng Tiệp, em nghe anh nói, bất kể bọn chúng làm gì, cũng đừng chống cự, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất. Em chờ anh, nhất định anh sẽ cứu em ra, em phải chờ anh.”
“Em biết.” Cuối cùng Tưởng Tiệp cũng lên tiếng, trong giọng nói thoáng mang theo chút run rẩy: “Em chờ anh.”
“Chậc chậc chậc, ngọt ngào ghê, Chu Chính, không ngờ mày cũng có mặt dịu dàng vậy đó! Hình như hơi khác so với những gì tao nghe được về mày!”
“Mày nghe cho kĩ, thằng bé mà thiếu một sợi tóc, thì đem cái đầu của mày ra mà đền, tao cấm mày chạm vào nó!”
“Người trong tay tao, chạm hay không chạm còn phải chờ mày cho phép sao? Mày cũng không cần kéo dài thời gian để lần ra tín hiệu của tao, tao không sợ mày đến, chỉ sợ mày không đến.”
“Tốt, vậy nói tao biết giờ mày ở đâu, mày muốn thế nào?”
“Đơn giản thôi, 8 giờ sáng mai, tầng trên cùng của tòa nhà hoang tại bến tàu phía nam, một mình mày đến. Nhớ kĩ, chỉ một mình mày.”
Thẩm Binh ấn nút ngắt tiếng tít tít của điện thoại, cả ba cùng rơi vào trạng thái trầm mặc. Mãi lâu sau, Giang Sơn mới lên tiếng:
“Giờ tính sao?”
“Cậu không nghe Kawakami nói gì hả?” Chu Chính lắc lắc bao thuốc, thảy một điếu xì gà ra.
Thẩm Binh lạnh lùng nói: “Đừng bảo em anh định đi một mình.”
“Vậy cậu còn cách khác để cứu Tưởng Tiệp?” Châm thuốc xong, Chu Chính không tắt bật lửa, ánh lửa màu đỏ cam hắt lên sườn mặt bên phải của anh.
“Hiện giờ thì không.”
“Không thì còn ở đây nói mấy câu vô dụng làm gì?” Chu Chính đột ngột dập nắp bật lửa, quăng mạnh lên mặt bàn gỗ, chiếc bật lửa nảy lên, yên lặng đáp xuống những đường nét hoa văn của tấm thảm trải sàn. “Mau đi điều tra xem chỗ bến tàu phía nam bọn chúng bố trí ra sao.”
Lúc Thẩm Binh ra khỏi phòng, Chu Chính còn dặn thêm một câu:
“Cậu đừng có tự ý làm bậy, điều tra xong lập tức quay về.”
“Dạ.” Thẩm Binh mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Giang Sơn và Chu Chính, kèm theo sự im lặng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Giang Sơn gạt công tắc quạt thông gió, làn khói thuốc đang lượn lờ trên cao bất ngờ bị luồng khí phả ra cuốn tan, màu nhạt đi hẳn, từ từ biến mất. Giang Sơn bước tới, đặt một cốc nước trước mặt Chu Chính.
“Cậu đừng nói gì cả, Giang Sơn,” Chu Chính khép mắt nghỉ ngơi, điếu xì gà kẹp ở kẽ tay nãy giờ vẫn chưa đưa lên miệng hút, “Nếu thật sự coi nhau là anh em, tốt nhất cậu đừng khuyên anh hy sinh Tưởng Tiệp.”
“Vị trí của Tưởng Tiệp trong lòng anh rất đặc biệt, em và Thẩm Binh đều biết.” Giang Sơn đáp, nhìn tấm ảnh chụp Tưởng Tiệp đặt trên bàn làm việc của Chu Chính, không biết chụp khi nào, Tưởng Tiệp đang dựa mình vào cây, cười tươi rói, bên má trái lộ ra một lúm đồng tiền thật sâu, “Trong lòng Tưởng Tiệp cũng rõ, khi theo anh thì cậu ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý cho những chuyện thế này.”
“Cậu không hiểu, Giang Sơn, thằng bé mới mười chín thôi!” Lông mày Chu Chính càng nhíu chặt hơn, “Cậu có biết cảm giác này không? Anh cứ nghĩ mình đủ mạnh rồi, có thể bảo vệ được Tưởng Tiệp, mẹ kiếp ai ngờ, anh vẫn chỉ là một thằng vô dụng, thật uất muốn chết.”
“Những việc như thế này khó lòng phòng bị, tự trách mình cũng vô dụng.”
“Chừng nào anh còn chưa bỏ nghiệp này thì Tưởng Tiệp vẫn sẽ phải chịu nguy hiểm cùng với anh.”
“Chính ca, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.” Giang Sơn biết hiện tại Chu Chính đang rất chán chường nên điều gì cũng có thể nói, nhưng đôi khi, có những lời không nên thốt ra khỏi miệng, bởi muốn thu lại là rất khó.
Chu Chính cảm thấy ngực mình âm ỉ đau, dường như phải tốn rất nhiều sức mới có thể thốt được ra, “Nếu như lần này cứu được Tưởng Tiệp, anh sẽ để thằng bé đi. Ừ, đi thì đi, đi rồi là mọi chuyện chấm hết.”
“Chờ Thẩm Binh về đã, bây giờ nói gì cũng còn quá sớm.”
Giang Sơn làm sao lại không rõ, từ trước đến nay Chu Chính muốn cái gì thì chưa từng buông tay. Nếu có thể dứt được thì đã dứt từ lâu rồi, đâu cần phải đợi đến ngày hôm nay?
***
Tưởng Tiệp bị trói ở trong góc, may mà băng dính trên miệng đã được tháo ra, miệng có thể tự do hớp lấy không khí. Mũi cậu bị cái mùi là lạ ở nơi này làm cho dị ứng tắc nghẹt, Kawakami gọi điện thoại xong thì dán băng dính bịt miệng cậu lại, hại cậu xém chút nữa tắt thở. Bọn chúng muốn con tin sống, đương nhiên sẽ không để cậu ngủm sớm như vậy, đành phải tháo băng dính xuống. Ở cái chốn khỉ ho cò gáy này, có kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy được. Tưởng Tiệp bèn từ từ nhớ lại quá trình mình bị bắt cóc, các sự việc trong đầu bắt đầu liên kết lại với nhau, cậu cẩn thận nghiên cứu nút thắt trên tay mình, cách buộc rất chuyên nghiệp, không biết phải tháo ra kiểu gì, hơn nữa sợi dây được làm từ chất liệu đặc thù, gần như siết cả vào thịt, cắn mấy cũng không đứt, cổ tay bị thít đến mức bầm tím đã chẳng còn cảm giác gì từ lâu. Tưởng Tiệp chán nản gục đầu vào giữa hai tay, ba chữ “Em chờ anh” của Chu Chính cứ văng vẳng trong óc cậu.
Có người bước vào. Tưởng Tiệp ngẩng lên nhìn, có khoảng bốn năm người đang đứng vây xung quanh. Một tên ngồi xuống, vươn tay giữ cằm cậu ép cậu quay mặt về phía có ánh đèn rồi rú lên một tiếng tán thưởng bằng tiếng Nhật, mấy tên đằng sau đồng loạt cười dâm đãng hùa theo. Tim của Tưởng Tiệp như mắc chặt vào lưới đánh cá. Cậu sợ hãi, nhưng không hốt hoảng, đầu óc lập tức xoay vòng vòng như chong chóng. Cậu nhớ lại lời Chu Chính dặn, đừng chống cự, phải giữ lấy mạng mình. Tên kia lập tức hành động, không ngần ngại luồn tay vào quần áo Tưởng Tiệp sờ soạng, nắn bóp người cậu từ trên xuống dưới, miệng xì xồ tiếng Nhật. Tưởng Tiệp để ý thấy cái bên dưới của gã ta đã ngóc đầu dậy, mấy tên phía sau cười sằng sặc khoanh tay đứng nhìn. Hình như tiếng cười đã kích thích thú tính của gã, gã nhào lên người Tưởng Tiệp, cởi phăng quần của cậu, thắt lưng kim loại cọ xát vào thịt da đau rát, nhưng Tưởng Tiệp vẫn mặc kệ, nhân lúc gã ta giở trò trên người mình liền tìm cơ hội, chân gom toàn lực đá vào đũng quần gã một cú, ngay tức thì một hồi sói tru thống thiết vang lên. Tưởng Tiệp dồn hết sức vào cú đá, không cho gã cơ hội tránh né, nhằm ngay chính giữa tung cú nữa trúng chỗ đang chào cờ của gã ta. Lũ người đằng sau vốn đang xem trò hay vội vàng lao vào giúp, một tên lôi đồng bọn bị thương đi, đồng thời hạ liên tiếp mấy quả đấm xuống bụng Tưởng Tiệp. Tưởng Tiệp cảm thấy trời đất quay cuồng, một cơn tanh ngọt xộc lên cổ họng, ruột như bị xé rách, tứ chi rã rời, chỉ còn lại cảm giác đau đớn. Cuối cùng cậu cũng biết lúc ra tay với cậu Chu Chính đã nương tay cỡ nào. Chu Chính, cái tên Chu Chính chết tiệt này, anh đang ở đâu vậy? Tưởng Tiệp bắt đầu sợ hãi, nỗi sợ như thủy triều dâng lên nhấn chìm cậu.
Màn đấm đá chỉ diễn ra trong giây lát, đương nhiên bọn người kia không muốn phá hoại món đồ chơi xinh đẹp trước khi hưởng thụ nó. Hai chân bị nâng lên cao, quần bị giật phăng xuống, Tưởng Tiệp không thể im lặng nổi nữa, mặc dù lúc này thốt ra một tiếng thôi cũng khiến bụng cậu quặn thắt, nhưng cậu vẫn hét lên: “Buông ra, buông tao ra!” Tên nhào tới đè một chân lên người Tưởng Tiệp làm cậu không thể cử động, hai tay gã tách chân cậu ra thành một tư thế nhục nhã. Thấy vậy Tưởng Tiệp hốt hoảng hơn, “Đừng động vào tao, cút ngay! Cút ngay!” Tưởng Tiệp hoảng loạn tột độ, tiếp tục liều mạng giãy giụa dù biết không có tác dụng gì, cuối cùng cả đám đứng xung quanh xem cũng xông tới, đè chặt cậu, cấu véo nắn bóp cơ thể cậu, Tưởng Tiệp trong cơn tuyệt vọng gào lên:
“Phó Hiểu Niên! Anh ra đây, tôi biết anh ở đây! Anh mau ra đây! Phó Hiểu Niên!!! Coi như vì Hiểu Thanh, cứu tôi với! Phó Hiểu Niên!!!!”
Mục tiêu Phó Hiểu Niên nhắm đến là Chu Chính, anh ta không thù không oán với cậu, chỉ cần Hiểu Niên xuất hiện, trông thấy mặt cậu, có lẽ sẽ giúp cậu, chí ít anh ta sẽ không thờ ơ đứng nhìn một người giống em trai mình bị hành hạ. Tưởng Tiệp nghĩ, đây là nước cờ cuối cùng của cậu, cũng chính là chiếc phao cứu mạng duy nhất cậu có thể bấu víu vào.
Chu Chính cảm thấy tâm trí mình lúc này cũng đang trải qua một phen giông bão, anh chống tay đỡ trán, giọng trầm khàn:
“Không gọi được?”
Thẩm Binh lắc đầu: “Gọi cho Hiểu Niên cũng không được.”
“Ừ,” Chu Chính đáp một tiếng, không nói gì thêm, nhưng trong trong phút chốc sắc mặt âm u như bão tố. Hôm nay Tưởng Tiệp ra ngoài là vì Hiểu Niên gọi điện rủ cậu, Tưởng Tiệp đồng ý cũng là quyết định nhất thời, vì vậy Kawakami không thể có đủ thời gian vạch trước kế hoạch bắt cóc, trừ khi, toàn bộ việc này chính là một cái bẫy.
“Đừng trông cậy gì ở Hiểu Niên nữa.” Chu Chính cố đè xuống ngọn lửa trong lòng, giọng nói vô cùng bình tĩnh, “Tưởng Tiệp rơi vào tay Kawakami rồi, lát thằng khốn đó sẽ chủ động liên lạc với chúng ta. Cậu đi điều thêm nhân lực tới đây, tối nay có việc phải làm.”
Thẩm Binh hiểu ý, xoay người lập tức rời đi. Loại chuyện này chỉ cần nghĩ một chút liền sáng tỏ, Hiểu Niên bán đứng Tưởng Tiệp.
Kawakami gọi muộn hơn dự đoán của Chu Chính, điện thoại đổ chuông gần như ngay sau khi Thẩm Binh và Giang Sơn bước vào phòng. Chu Chính trao đổi ánh mắt với hai người, từ tốn nhấn phím đàm thoại bằng loa ngoài:
“Chu Chính đây.”
Bên kia truyền đến thứ tiếng Tàu lơ lớ, nghe rất buồn cười, nhưng sặc mùi tà ác:
“Đương nhiên tao biết mày là Chu Chính, chắc mày cũng biết tao là ai.”
“Đừng phí phạm thời gian nữa, mày muốn gì?”
“Ha ha, tao muốn gì mày còn không biết sao? Chu Chính, tao muốn mày chết.”
“Được, chỉ sợ mày đếch có bản lĩnh làm chuyện đó thôi, để tao nói chuyện với thằng bé trước.”
“Chưa gì đã nghĩ đến người tình bé nhỏ của mày rồi? Thôi được, cho bọn mày thoải mái chút.”
Kawakami đưa ống nghe đang kề miệng sang một bên, nhưng không có tiếng động, rồi một trận lạo xạo truyền đến, nối tiếp bằng âm thanh bạt tai chát chúa. Chu Chính cau chặt lông mày, ngực như bị ai đó xiên cho một dao.
“Tưởng Tiệp? Anh đây,” Tưởng Tiệp nghe máy, nhưng không nói gì, “Tưởng Tiệp? Sao em không nói?”
Chu Chính kề sát tai vào điện thoại, xác nhận hơi thở nhẹ nhàng ở bên kia đầu dây, đúng là của cậu bé vẫn nằm cạnh anh hằng đêm, khi ngủ luôn nghiêng mình, chân co lại, đầu gối lên tay.
“Anh biết em đang nghe máy. Tưởng Tiệp, em nghe anh nói, bất kể bọn chúng làm gì, cũng đừng chống cự, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất. Em chờ anh, nhất định anh sẽ cứu em ra, em phải chờ anh.”
“Em biết.” Cuối cùng Tưởng Tiệp cũng lên tiếng, trong giọng nói thoáng mang theo chút run rẩy: “Em chờ anh.”
“Chậc chậc chậc, ngọt ngào ghê, Chu Chính, không ngờ mày cũng có mặt dịu dàng vậy đó! Hình như hơi khác so với những gì tao nghe được về mày!”
“Mày nghe cho kĩ, thằng bé mà thiếu một sợi tóc, thì đem cái đầu của mày ra mà đền, tao cấm mày chạm vào nó!”
“Người trong tay tao, chạm hay không chạm còn phải chờ mày cho phép sao? Mày cũng không cần kéo dài thời gian để lần ra tín hiệu của tao, tao không sợ mày đến, chỉ sợ mày không đến.”
“Tốt, vậy nói tao biết giờ mày ở đâu, mày muốn thế nào?”
“Đơn giản thôi, 8 giờ sáng mai, tầng trên cùng của tòa nhà hoang tại bến tàu phía nam, một mình mày đến. Nhớ kĩ, chỉ một mình mày.”
Thẩm Binh ấn nút ngắt tiếng tít tít của điện thoại, cả ba cùng rơi vào trạng thái trầm mặc. Mãi lâu sau, Giang Sơn mới lên tiếng:
“Giờ tính sao?”
“Cậu không nghe Kawakami nói gì hả?” Chu Chính lắc lắc bao thuốc, thảy một điếu xì gà ra.
Thẩm Binh lạnh lùng nói: “Đừng bảo em anh định đi một mình.”
“Vậy cậu còn cách khác để cứu Tưởng Tiệp?” Châm thuốc xong, Chu Chính không tắt bật lửa, ánh lửa màu đỏ cam hắt lên sườn mặt bên phải của anh.
“Hiện giờ thì không.”
“Không thì còn ở đây nói mấy câu vô dụng làm gì?” Chu Chính đột ngột dập nắp bật lửa, quăng mạnh lên mặt bàn gỗ, chiếc bật lửa nảy lên, yên lặng đáp xuống những đường nét hoa văn của tấm thảm trải sàn. “Mau đi điều tra xem chỗ bến tàu phía nam bọn chúng bố trí ra sao.”
Lúc Thẩm Binh ra khỏi phòng, Chu Chính còn dặn thêm một câu:
“Cậu đừng có tự ý làm bậy, điều tra xong lập tức quay về.”
“Dạ.” Thẩm Binh mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Giang Sơn và Chu Chính, kèm theo sự im lặng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Giang Sơn gạt công tắc quạt thông gió, làn khói thuốc đang lượn lờ trên cao bất ngờ bị luồng khí phả ra cuốn tan, màu nhạt đi hẳn, từ từ biến mất. Giang Sơn bước tới, đặt một cốc nước trước mặt Chu Chính.
“Cậu đừng nói gì cả, Giang Sơn,” Chu Chính khép mắt nghỉ ngơi, điếu xì gà kẹp ở kẽ tay nãy giờ vẫn chưa đưa lên miệng hút, “Nếu thật sự coi nhau là anh em, tốt nhất cậu đừng khuyên anh hy sinh Tưởng Tiệp.”
“Vị trí của Tưởng Tiệp trong lòng anh rất đặc biệt, em và Thẩm Binh đều biết.” Giang Sơn đáp, nhìn tấm ảnh chụp Tưởng Tiệp đặt trên bàn làm việc của Chu Chính, không biết chụp khi nào, Tưởng Tiệp đang dựa mình vào cây, cười tươi rói, bên má trái lộ ra một lúm đồng tiền thật sâu, “Trong lòng Tưởng Tiệp cũng rõ, khi theo anh thì cậu ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý cho những chuyện thế này.”
“Cậu không hiểu, Giang Sơn, thằng bé mới mười chín thôi!” Lông mày Chu Chính càng nhíu chặt hơn, “Cậu có biết cảm giác này không? Anh cứ nghĩ mình đủ mạnh rồi, có thể bảo vệ được Tưởng Tiệp, mẹ kiếp ai ngờ, anh vẫn chỉ là một thằng vô dụng, thật uất muốn chết.”
“Những việc như thế này khó lòng phòng bị, tự trách mình cũng vô dụng.”
“Chừng nào anh còn chưa bỏ nghiệp này thì Tưởng Tiệp vẫn sẽ phải chịu nguy hiểm cùng với anh.”
“Chính ca, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.” Giang Sơn biết hiện tại Chu Chính đang rất chán chường nên điều gì cũng có thể nói, nhưng đôi khi, có những lời không nên thốt ra khỏi miệng, bởi muốn thu lại là rất khó.
Chu Chính cảm thấy ngực mình âm ỉ đau, dường như phải tốn rất nhiều sức mới có thể thốt được ra, “Nếu như lần này cứu được Tưởng Tiệp, anh sẽ để thằng bé đi. Ừ, đi thì đi, đi rồi là mọi chuyện chấm hết.”
“Chờ Thẩm Binh về đã, bây giờ nói gì cũng còn quá sớm.”
Giang Sơn làm sao lại không rõ, từ trước đến nay Chu Chính muốn cái gì thì chưa từng buông tay. Nếu có thể dứt được thì đã dứt từ lâu rồi, đâu cần phải đợi đến ngày hôm nay?
***
Tưởng Tiệp bị trói ở trong góc, may mà băng dính trên miệng đã được tháo ra, miệng có thể tự do hớp lấy không khí. Mũi cậu bị cái mùi là lạ ở nơi này làm cho dị ứng tắc nghẹt, Kawakami gọi điện thoại xong thì dán băng dính bịt miệng cậu lại, hại cậu xém chút nữa tắt thở. Bọn chúng muốn con tin sống, đương nhiên sẽ không để cậu ngủm sớm như vậy, đành phải tháo băng dính xuống. Ở cái chốn khỉ ho cò gáy này, có kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy được. Tưởng Tiệp bèn từ từ nhớ lại quá trình mình bị bắt cóc, các sự việc trong đầu bắt đầu liên kết lại với nhau, cậu cẩn thận nghiên cứu nút thắt trên tay mình, cách buộc rất chuyên nghiệp, không biết phải tháo ra kiểu gì, hơn nữa sợi dây được làm từ chất liệu đặc thù, gần như siết cả vào thịt, cắn mấy cũng không đứt, cổ tay bị thít đến mức bầm tím đã chẳng còn cảm giác gì từ lâu. Tưởng Tiệp chán nản gục đầu vào giữa hai tay, ba chữ “Em chờ anh” của Chu Chính cứ văng vẳng trong óc cậu.
Có người bước vào. Tưởng Tiệp ngẩng lên nhìn, có khoảng bốn năm người đang đứng vây xung quanh. Một tên ngồi xuống, vươn tay giữ cằm cậu ép cậu quay mặt về phía có ánh đèn rồi rú lên một tiếng tán thưởng bằng tiếng Nhật, mấy tên đằng sau đồng loạt cười dâm đãng hùa theo. Tim của Tưởng Tiệp như mắc chặt vào lưới đánh cá. Cậu sợ hãi, nhưng không hốt hoảng, đầu óc lập tức xoay vòng vòng như chong chóng. Cậu nhớ lại lời Chu Chính dặn, đừng chống cự, phải giữ lấy mạng mình. Tên kia lập tức hành động, không ngần ngại luồn tay vào quần áo Tưởng Tiệp sờ soạng, nắn bóp người cậu từ trên xuống dưới, miệng xì xồ tiếng Nhật. Tưởng Tiệp để ý thấy cái bên dưới của gã ta đã ngóc đầu dậy, mấy tên phía sau cười sằng sặc khoanh tay đứng nhìn. Hình như tiếng cười đã kích thích thú tính của gã, gã nhào lên người Tưởng Tiệp, cởi phăng quần của cậu, thắt lưng kim loại cọ xát vào thịt da đau rát, nhưng Tưởng Tiệp vẫn mặc kệ, nhân lúc gã ta giở trò trên người mình liền tìm cơ hội, chân gom toàn lực đá vào đũng quần gã một cú, ngay tức thì một hồi sói tru thống thiết vang lên. Tưởng Tiệp dồn hết sức vào cú đá, không cho gã cơ hội tránh né, nhằm ngay chính giữa tung cú nữa trúng chỗ đang chào cờ của gã ta. Lũ người đằng sau vốn đang xem trò hay vội vàng lao vào giúp, một tên lôi đồng bọn bị thương đi, đồng thời hạ liên tiếp mấy quả đấm xuống bụng Tưởng Tiệp. Tưởng Tiệp cảm thấy trời đất quay cuồng, một cơn tanh ngọt xộc lên cổ họng, ruột như bị xé rách, tứ chi rã rời, chỉ còn lại cảm giác đau đớn. Cuối cùng cậu cũng biết lúc ra tay với cậu Chu Chính đã nương tay cỡ nào. Chu Chính, cái tên Chu Chính chết tiệt này, anh đang ở đâu vậy? Tưởng Tiệp bắt đầu sợ hãi, nỗi sợ như thủy triều dâng lên nhấn chìm cậu.
Màn đấm đá chỉ diễn ra trong giây lát, đương nhiên bọn người kia không muốn phá hoại món đồ chơi xinh đẹp trước khi hưởng thụ nó. Hai chân bị nâng lên cao, quần bị giật phăng xuống, Tưởng Tiệp không thể im lặng nổi nữa, mặc dù lúc này thốt ra một tiếng thôi cũng khiến bụng cậu quặn thắt, nhưng cậu vẫn hét lên: “Buông ra, buông tao ra!” Tên nhào tới đè một chân lên người Tưởng Tiệp làm cậu không thể cử động, hai tay gã tách chân cậu ra thành một tư thế nhục nhã. Thấy vậy Tưởng Tiệp hốt hoảng hơn, “Đừng động vào tao, cút ngay! Cút ngay!” Tưởng Tiệp hoảng loạn tột độ, tiếp tục liều mạng giãy giụa dù biết không có tác dụng gì, cuối cùng cả đám đứng xung quanh xem cũng xông tới, đè chặt cậu, cấu véo nắn bóp cơ thể cậu, Tưởng Tiệp trong cơn tuyệt vọng gào lên:
“Phó Hiểu Niên! Anh ra đây, tôi biết anh ở đây! Anh mau ra đây! Phó Hiểu Niên!!! Coi như vì Hiểu Thanh, cứu tôi với! Phó Hiểu Niên!!!!”
Mục tiêu Phó Hiểu Niên nhắm đến là Chu Chính, anh ta không thù không oán với cậu, chỉ cần Hiểu Niên xuất hiện, trông thấy mặt cậu, có lẽ sẽ giúp cậu, chí ít anh ta sẽ không thờ ơ đứng nhìn một người giống em trai mình bị hành hạ. Tưởng Tiệp nghĩ, đây là nước cờ cuối cùng của cậu, cũng chính là chiếc phao cứu mạng duy nhất cậu có thể bấu víu vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.