Trường Dạ Vô Ninh - Đêm Dài Không Yên
Chương 6: Tro tàn
Tiểu Kiều
28/12/2022
“Sao nương nương lại nói với tần thiếp những chuyện này?” Ta hỏi dò.
“Bởi vì ta muốn nhìn nàng ta như vậy.” Uyển phi bỗng nhiên dừng bước, rõ ràng từ chỗ này phải đi quãng rất xa nữa mới tới ao Thanh Diệp, “Thậm chí là dáng vẻ càng thảm hại hơn nữa kìa.”
Trời ạ, đã sớm nghe rằng Uyển phi là một con ma ốm nổi tiếng khắp hoàng cung, nhưng cũng không thể tới mức đầu óc có vấn đề chứ? Thế mà lại dám nói ra những lời độc địa ấy, chẳng sợ bị kẻ có ý đồ nghe lén thì lại rước họa vào thân sao?
Ta đảo mắt dáo dác nhìn chung quanh, cũng may nơi đây vắng vẻ ít người lai vãng, chỉ muốn mau chóng tiễn vị Bồ Tát tôn quý này về, rồi cũng coi như câu nói vừa nãy của nàng chẳng qua là bông đùa vu vơ như gió thoảng qua tai mà thôi. Chứ lỡ đâu xui xẻo bị bắt gặp thì ta cũng không thể thoát khỏi liên can, rớt vào vòng xoáy ân oán của mấy vị nương nương này.
Uyển phi nhìn chằm chằm ta mất một lúc lâu mới cất giọng: “Muội thật sự rất giống Lâm hoàng quý phi.”
Lại là Lâm hoàng quý phi, tầm ảnh hướng của nữ nhân này đúng là vô cùng lớn. Đã bao năm trôi qua mà vẫn được người trong cung “khắc cốt ghi tâm”, không phải cái tên được Uyển phi tình cờ nhắc đến thì cũng là vết thương mãi rỉ máu trong lòng hoàng đế.
“Muội hãy tin bổn cung một lần. Đừng nhìn vẻ ngoài hống hách trông như thể bất cứ khi nào cũng đánh bại người khác được của Vinh phi, thực chất nàng ta chỉ là con hổ giấy không hơn không kém. Mà người có khả năng đảm đương vai diễn tàn nhẫn chân chính ấy, chẳng ai ngoài Nghi quý phi.” Lúc nàng nói, giọng điệu dứt khoát chắc nịch hết sức hùng hồn, hoàn toàn không có dấu hiệu nào là đau ốm tiều tụy như lời đồn đại của mọi người, “Dựa vào việc dung mạo của muội có nhiều nét tương đồng với hoàng quý phi, đồng thời may mắn lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, Nghi quý phi chắc chắn sẽ không nhắm mắt cho qua đâu. Thay vì đợi đến lúc nàng ta hồi phục sinh lực tìm muội tính sổ, ta khuyên muội nên nhân cơ hội này đánh đòn phủ đầu trước, vậy thì về sau cũng dễ đối phó hơn.”
Đây là “kéo bè kéo cánh” trong truyền thuyết đấy ư?
Ta là ai? Một mạt đẳng đáp ứng thấp kém nhất. Vậy mà hôm nay lại được tham gia vào cuộc chiến cam go chia bè kết phái của nữ nhân chốn hậu cung sao? Lần đầu tiên ta thấy mình lại được coi trọng đến như thế!
Nhưng mà chuyện này chẳng phải chuyện nhỏ, ta không thể không đồng ý, mà cũng không thể gật đầu nghe theo sắp đặt của Uyển phi được.
Ta bối rối hỏi lại: “Nương nương có quan hệ thế nào với Nghi quý phi?”
“Ta và nàng ta vốn không hề qua lại.” Khẩu khí của Uyển phi vô cùng kiên định, không giống như đang nói dối. “Nhưng bổn cung có cố nhân, người ấy đã mất cách đây rất nhiều năm, ra đi khi đang tuổi thiếu niên sung sức nhất. Chuyện đó có quan hệ sâu xa với Hầu gia, nếu tính cả vào thì giữa bổn cung và cả nhà Nghi quý phi có tồn tại một mối huyết thù.”
Ta không biết nàng đang nói cái gì, cũng không muốn đi tìm hiểu nhiều thêm nữa. Do dự chốc lát, ta bảo với nàng chuyện này tốt nhất vẫn cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn, lại lấy cớ phải đi thỉnh an hoàng đế, dợm xoay người định chuồn lẹ.
Uyển phi không giữ ta ở lại, có lẽ nàng đã đoán trước được kết quả. Nhưng ngay lúc ta chuẩn bị rời đi thì nàng có hỏi một câu: “Muội gặp Mậu tần chưa?”
Nghe thấy ta trả lời là chưa gặp, nàng ngập ngừng, cuối cùng đành nói: “Vậy muội nhớ suy nghĩ chuyện này cho thật kỹ.”
Ta kể cho Dẫn Diên về mấy lời nửa thật nửa giả của Uyển phi, ta không nhắc tới địch ý của nàng với Nghi quý phi, cũng không nói lý do của nàng mà chỉ nói lời nàng đã nhắc nhở ta, và ý đồ định lôi kéo ta về chung phe cánh.
Dẫn Diên kinh sợ há hốc miệng, cằm thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, cô ấy nói mà giọng lắp ba lắp bắp: “Trong cung này ai cũng biết Uyển phi là nữ thân không ham tranh đoạt, bầu bạn mỗi ngày với nàng chỉ có thuộc men và giường bệnh, chuyện duy nhất có thể làm chính là nằm yên mặc người hầu hạ, lật người một cái thôi cũng như muốn lấy đi nửa cái mạng. Lần này chủ động đi thăm Nghi quý phi đã vượt ngoài tưởng tượng của mọi người rồi, ấy vậy mà còn có ý định muốn kết phái với chủ tử, mặt trời mọc ở đằng Tây rồi hay sao?” Cô ấy hơi ngừng lại, xua tay bảo: “Không đúng, mặt trời mọc đằng tây đã nhằm nhò gì, quả thực là việc này còn hy hữu hơn cả chuyện chủ tử được lên làm quý phi đấy!”
Được lắm, hóa ra trong mắt Dẫn Diên, chuyện ta lên làm quý phi còn khó tin hơn là mặt trời mọc phía tây, không hổ là “bùn nhão không trát nổi tường”!
Cô nàng đam mê kể chuyện Dẫn Diên tất nhiên rất muốn cùng ta thảo luận về những câu chuyện đầu thừa đuôi thẹo của Uyển phi, cô ấy đã đánh giá về nàng thế này: “Không giống như Nghi quý phi, Uyển phi là người được định sẵn phải tiến cung.”
Chuyện gia đình nhà Nghi quý phi cũng chẳng phải bí mật gì, và cho tới hiện tại huyết án năm đó luôn là vụ việc được người trong kinh thành giấu cực kì kín kẽ. Khi ấy, đương kim thánh thượng tức ngũ hoàng tử Lý Thừa Mục đang vật lộn đấu đá với thái tử. Phụ thân Nghi quý phi Hầu lão thượng thư lúc đó vẫn còn đang giữ chức thống lĩnh quân đội, chưa đứng giữa triều đình phô trương đôi sừng mang đầy dã tâm của mình như bây giờ, lại thêm khả năng nhìn người rất chuẩn, kiên định bước lên cùng chiến tuyến với ngũ hoàng tử. Sau đó quân đội của thái tử nổi loạn, Hầu lão thượng thư dẫn binh nhập kinh, là lực lượng vững chắc nhất trong công cuộc tiêu diệt thế lực thái tử bấy giờ. Cuối cùng lập được chiến công hiển hách, dĩ nhiên được liệt vào hàng đại công thần của ngũ hoàng tử. Nghi quý phi thuận lý thành chương, nhờ công trạng mà được vào cung làm phi, cũng luôn luôn được ngồi trên địa vị cao hưởng vinh hoa phú quý.
Uyển phi thì khác, nàng cũng nhập cung, chẳng qua nàng được định sẽ gả cho thái tử Lý Thừa Du. Nguyên lão ba triều nhà mẹ Uyển phi tuy có danh vọng nhưng không nắm thực quyền, sớm đã xác định cho nữ nhi của mình bước vào chốn xô bồ phức tạp này. Mà nay thái tử liên tục thất thế, Uyển phi cắn răng không chịu vào cửa cũng chẳng muốn dây dưa. Để trấn an các vị cựu thần, hoàng thượng đưa ra phương án kéo dài ước định, chỉ hôn cho nàng và người kế vị sau này là Lý Thừa Mục.
Nhưng số Uyển phi không được may mắn, trời sinh ốm yếu triền miên, sinh con nối dòng cho hoàng gia chắc chắn là bất khả thi, quanh năm suốt tháng luẩn quẩn trong phòng, số ngày xuống giường được đếm trên đầu ngón tay. Tuy rằng phân vị không thấp, cũng được tôn kính nhưng ngay đến ân sủng còn chẳng có chứ nói gì đến trọng quyền. Thậm chí đến cả cảm giác tồn tại của một phi tần cũng không thể tìm thấy ở đâu trên người nàng.
“Thế nên lời chủ tử nói, nô tỳ thấy thật sự quá vô lý đi.” Dẫn Diên nhún vai, biểu cảm thản nhiên như đang nghe ta nói đùa.
“Ta cũng không tin được.” Ta lắc lắc đầu, “Họa chăng là do nàng bị sốt đến mức đầu óc hỏng luôn rồi.”
Mồng mười tháng mười, thời tiết đột ngột trở lạnh.
Vốn định đi gặp vị Mậu tần thần bí mà Uyển phi có nhắc, nhưng nghĩ đến cảm giác khí trời cắt da cắt thịt bên ngoài ta lại rụt cổ lui vào Thái Bình điện.
Giờ Thìn điểm, Tôn công công hầu hạ hoàng đế đến đưa hai giỏ than lửa, nói là ân thưởng của hoàng đế, ngài bảo tuy rằng Thái Bình điện đặc biệt hơn các cung điện khác ở chỗ đông ấm hạ mát, dù vậy ngài vẫn sợ gió bên ngoài lùa vào làm ta bị nhiễm lạnh nên mới sai người mang than đến cho ta đốt giữ ấm, cũng dặn dò là không được ra khỏi cung la cà.
Ta hỏi Tôn công công giỏ than này chỉ có duy nhất một mình ta mới có hay được phân phát đều cho các cung các viện. Tôn công công bảo cung nào cũng có, lúc này ta mới khuỵu gối tạ ơn.
Sau khi Tôn công công đi khỏi, ta lấy tay gảy gảy mấy miếng than trong giỏ: “Màu bồ câu thế này mà ai ai cũng có, hoàng thượng vung tay đúng là rộng lượng.”
“Màu bồ câu là gì ạ?”
Là cung nữ được rửa chân cho hoàng quý phi thời gian lâu như vậy mà loại than nào tốt loại than nào xấu cũng không phân biệt được, ta chán nản nhìn cô ấy lắc đầu ra chiều bất lực.
Mười tám tháng mười, trời càng thêm lạnh, thành Hồ Lan đại thắng.
Hoàng đế như mở cờ trong bụng, ngay tức khắc hạ chỉ gia phong Hầu Uyên Di lên làm chính nhị phẩm trấn quốc đại tướng quân, ban thưởng huân vị trụ quốc cho Hầu thượng thư, cũng như giữ đúng lời hứa tấn Nghi quý phi đang đau ốm chưa khỏi thành hoàng quý phi, phong hiệu Thục Nghi.
Duy chỉ có cái giá phải trả cho lần này quá đắt, quân đội phái đi đánh giặc tất cả đã được quay về kinh lĩnh thưởng, ngoại trừ vị tiểu công tử Hầu gia nghe nói đã đánh mất một cánh tay trong trận đại chiến khốc liệt. Chưa dừng lại ở đó, Hầu Uyên Di bị cử mang quân ra thành Hồ Lan tiếp tục coi giữ trấn thủ Tây Bắc, không thể hồi kinh nếu không có lệnh triệu.
Khi hoàng đế đang dặm bút trên chiếu thư thì ta ở bên cạnh mài mực.
Nét bút rồng bay phượng múa, hành văn liền mạch lưu loát, khiến cho ta có cảm tưởng như hắn đã sớm sắp xếp mọi thứ xong xuôi.
Nghi quý phi nghe được việc này thì sức khỏe lại càng trầm trọng, Phúc Cần lo lắng chạy tới bẩm báo hoàng đế.
Nghe xong hắn chỉ thản nhiên nói một câu: “Thục Nghi hoàng quý phi yếu ớt suy nhược là do các ngươi hầu hạ không đến nơi đến chốn.”
Sau khi đuổi được Phúc Cần đi hắn liền hạ chỉ tấn Vinh phi thành Vinh quý phi, bắt đầu giúp Thục Nghi hoàng quý phi một tay giải quyết mọi công việc của lục cung, tấn Thận tần thành Thận tu nghi, rồi phong vị cho mấy phi tần cấp thấp, cuối cùng hắn quay sang nhìn ta: “Trường Ninh.”, hắn hỏi ta, “Nàng muốn gì nào?”
Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ, muốn nói rằng điều ta muốn chưa chắc gì hắn đã cho được. Nhưng khi nghĩ lại, hắn là hoàng đế Lý Thừa Mục cơ mà, là người nắm cả thiên hạ trong tay, cần gì có nấy, nếu đến cả hắn cũng không thể đáp ứng cho nguyện vọng của ta vậy thì vấn đề chẳng còn nằm ở chỗ hắn nữa, mà phải trách bản thân ta lòng tham vô đáy.
Ta mỉm cười, hơi lúng túng nuốt ngụm nuốt miếng, mở miệng nói: “Tần thiếp chỉ mong hoàng thượng bình an suôn sẻ, một đời như ý.”
Dứt lời ta cười giả lả, động tác viết của hắn cũng chợt cứng đờ, đôi mắt tràn ngập vẻ khó tin nhìn ta, cuối cùng bật cười thành tiếng: “Ai dạy nàng cái này thế hả, học được ở đâu mấy lời giận hờn đáng ghét như vậy, nói trẫm nghe xem!” Hắn đứng thẳng dậy, hạ chiếc bút lông đang nhỏ mực xuống cái đế gác rồi nắm chặt tay ta: “Hay nàng đang chê cười trẫm, một câu nói thật tâm của nàng thôi mà trẫm cũng không được nghe?”
Ta cúi gằm mặt không dám lên tiếng, ta biết mình vừa mở miệng thôi là sẽ không kiềm chế được tâm tính nóng nảy. Ta muốn gì ư? Điều ta mong ước thật ra nhỏ bé đơn giản lắm, ta muốn có được sự tự do chân chính trên thế gian này, không phải kiểu tự do khi còn ở chùa An Nguyên, cũng không phải tự do khi đứng trên đầu vạn người, mà là sự tự do khi đã hóa giải được khúc mắc, gỡ bỏ gông cùm xiềng xích giam giữ trái tim mình bấy lâu nay.
Thấy ta lặng thinh không nói, hoàng đế càng buồn bực, hắn buông ta ra xoay người đi, yết hầu khẽ run lên: “Còn chẳng bằng không lâu trước đây trẫm tới hỏi Vinh phi muốn có gì, Vinh phi chẳng hề do dự mà thẳng thắn trả lời ngay rằng nàng muốn làm hoàng hậu.” Hắn nói xong thì nhếch môi cười một tiếng rất khẽ như thể đang tự giễu, điệu bộ vừa vui vẻ vừa bi thương, “Tuy là không biết nặng nhẹ, nhưng dẫu sao đó cũng là tính cách thật, chỉ cần trẫm ở bên cạnh là nàng ấy đã thỏa mãn, trẫm cũng đỡ phải nghe mấy lời nịnh nọt hư tình giả ý!”
Ta lui về phía sau nửa bước: “Vậy hoàng thượng mời Vinh phi đến đây mài mực cũng được.”
Ôi trời, ta lại giở tính đỏng đảnh ra nữa rồi. Ruột gan ta nóng như lửa đốt, sểnh ra cái là đã không giữ được cái miệng của mình, bị hắn trêu chọc hai ba câu là lại đanh đá bộp ngay, tất cả những lời khó nghe không có chừng mực nhất đều tuôn hết ra như đoàn quân đồng loạt tổng tấn công.
Lời nói vừa thốt ra thì như bát nước đổ đi chẳng thể thu lại được. Mặc dù trong lòng thấp thỏm không yên nhưng vẫn cố cứng miệng không chịu xuống nước. Đã làm phải làm tới bến, ta trợn mắt liếc hắn một cái sắc lẹm: “Ta chẳng ham muốn gì đến vị trí hoàng hậu, hoàng hậu phải là mẫu nghi thiên hạ khoan dung độ lượng.” Vừa nói mấy câu mà máu nóng đã sôi trào, ta nghiêm mặt giật lấy tờ chiếu thư hắn mới viết được một nửa: “Ta cũng không phải loại người đó, lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li. Nếu hoàng thượng thấy Vinh phi hợp ý người thì còn gọi ta đến mài mực cho người làm gì!”
Ta nói một tràng như pháo nổ, ngược lại nhìn hắn tự nhiên trở nên mừng rỡ đến lạ, còn túm lấy chiếu thư trong tay ta: “Sao hôm nay nàng mạnh bạo thế? Kiểu gì đây hả?”
“A ha, lúc trước đưa ta vào cung làm chi để rồi bây giờ lại chê ta ngang ngược, vô lý, nhỏ mọn? Không bằng thả ta ra ngoài luôn đi, người có thể ở bên Vinh phi của người, ta trở lại với cuộc sống bình thường trước kia, mọi người đều vui vẻ không có gì tiếc nuối!”
“Sao lại không có gì tiếc nuối được cơ chứ!”
“Bởi vì ta muốn nhìn nàng ta như vậy.” Uyển phi bỗng nhiên dừng bước, rõ ràng từ chỗ này phải đi quãng rất xa nữa mới tới ao Thanh Diệp, “Thậm chí là dáng vẻ càng thảm hại hơn nữa kìa.”
Trời ạ, đã sớm nghe rằng Uyển phi là một con ma ốm nổi tiếng khắp hoàng cung, nhưng cũng không thể tới mức đầu óc có vấn đề chứ? Thế mà lại dám nói ra những lời độc địa ấy, chẳng sợ bị kẻ có ý đồ nghe lén thì lại rước họa vào thân sao?
Ta đảo mắt dáo dác nhìn chung quanh, cũng may nơi đây vắng vẻ ít người lai vãng, chỉ muốn mau chóng tiễn vị Bồ Tát tôn quý này về, rồi cũng coi như câu nói vừa nãy của nàng chẳng qua là bông đùa vu vơ như gió thoảng qua tai mà thôi. Chứ lỡ đâu xui xẻo bị bắt gặp thì ta cũng không thể thoát khỏi liên can, rớt vào vòng xoáy ân oán của mấy vị nương nương này.
Uyển phi nhìn chằm chằm ta mất một lúc lâu mới cất giọng: “Muội thật sự rất giống Lâm hoàng quý phi.”
Lại là Lâm hoàng quý phi, tầm ảnh hướng của nữ nhân này đúng là vô cùng lớn. Đã bao năm trôi qua mà vẫn được người trong cung “khắc cốt ghi tâm”, không phải cái tên được Uyển phi tình cờ nhắc đến thì cũng là vết thương mãi rỉ máu trong lòng hoàng đế.
“Muội hãy tin bổn cung một lần. Đừng nhìn vẻ ngoài hống hách trông như thể bất cứ khi nào cũng đánh bại người khác được của Vinh phi, thực chất nàng ta chỉ là con hổ giấy không hơn không kém. Mà người có khả năng đảm đương vai diễn tàn nhẫn chân chính ấy, chẳng ai ngoài Nghi quý phi.” Lúc nàng nói, giọng điệu dứt khoát chắc nịch hết sức hùng hồn, hoàn toàn không có dấu hiệu nào là đau ốm tiều tụy như lời đồn đại của mọi người, “Dựa vào việc dung mạo của muội có nhiều nét tương đồng với hoàng quý phi, đồng thời may mắn lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, Nghi quý phi chắc chắn sẽ không nhắm mắt cho qua đâu. Thay vì đợi đến lúc nàng ta hồi phục sinh lực tìm muội tính sổ, ta khuyên muội nên nhân cơ hội này đánh đòn phủ đầu trước, vậy thì về sau cũng dễ đối phó hơn.”
Đây là “kéo bè kéo cánh” trong truyền thuyết đấy ư?
Ta là ai? Một mạt đẳng đáp ứng thấp kém nhất. Vậy mà hôm nay lại được tham gia vào cuộc chiến cam go chia bè kết phái của nữ nhân chốn hậu cung sao? Lần đầu tiên ta thấy mình lại được coi trọng đến như thế!
Nhưng mà chuyện này chẳng phải chuyện nhỏ, ta không thể không đồng ý, mà cũng không thể gật đầu nghe theo sắp đặt của Uyển phi được.
Ta bối rối hỏi lại: “Nương nương có quan hệ thế nào với Nghi quý phi?”
“Ta và nàng ta vốn không hề qua lại.” Khẩu khí của Uyển phi vô cùng kiên định, không giống như đang nói dối. “Nhưng bổn cung có cố nhân, người ấy đã mất cách đây rất nhiều năm, ra đi khi đang tuổi thiếu niên sung sức nhất. Chuyện đó có quan hệ sâu xa với Hầu gia, nếu tính cả vào thì giữa bổn cung và cả nhà Nghi quý phi có tồn tại một mối huyết thù.”
Ta không biết nàng đang nói cái gì, cũng không muốn đi tìm hiểu nhiều thêm nữa. Do dự chốc lát, ta bảo với nàng chuyện này tốt nhất vẫn cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn, lại lấy cớ phải đi thỉnh an hoàng đế, dợm xoay người định chuồn lẹ.
Uyển phi không giữ ta ở lại, có lẽ nàng đã đoán trước được kết quả. Nhưng ngay lúc ta chuẩn bị rời đi thì nàng có hỏi một câu: “Muội gặp Mậu tần chưa?”
Nghe thấy ta trả lời là chưa gặp, nàng ngập ngừng, cuối cùng đành nói: “Vậy muội nhớ suy nghĩ chuyện này cho thật kỹ.”
Ta kể cho Dẫn Diên về mấy lời nửa thật nửa giả của Uyển phi, ta không nhắc tới địch ý của nàng với Nghi quý phi, cũng không nói lý do của nàng mà chỉ nói lời nàng đã nhắc nhở ta, và ý đồ định lôi kéo ta về chung phe cánh.
Dẫn Diên kinh sợ há hốc miệng, cằm thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, cô ấy nói mà giọng lắp ba lắp bắp: “Trong cung này ai cũng biết Uyển phi là nữ thân không ham tranh đoạt, bầu bạn mỗi ngày với nàng chỉ có thuộc men và giường bệnh, chuyện duy nhất có thể làm chính là nằm yên mặc người hầu hạ, lật người một cái thôi cũng như muốn lấy đi nửa cái mạng. Lần này chủ động đi thăm Nghi quý phi đã vượt ngoài tưởng tượng của mọi người rồi, ấy vậy mà còn có ý định muốn kết phái với chủ tử, mặt trời mọc ở đằng Tây rồi hay sao?” Cô ấy hơi ngừng lại, xua tay bảo: “Không đúng, mặt trời mọc đằng tây đã nhằm nhò gì, quả thực là việc này còn hy hữu hơn cả chuyện chủ tử được lên làm quý phi đấy!”
Được lắm, hóa ra trong mắt Dẫn Diên, chuyện ta lên làm quý phi còn khó tin hơn là mặt trời mọc phía tây, không hổ là “bùn nhão không trát nổi tường”!
Cô nàng đam mê kể chuyện Dẫn Diên tất nhiên rất muốn cùng ta thảo luận về những câu chuyện đầu thừa đuôi thẹo của Uyển phi, cô ấy đã đánh giá về nàng thế này: “Không giống như Nghi quý phi, Uyển phi là người được định sẵn phải tiến cung.”
Chuyện gia đình nhà Nghi quý phi cũng chẳng phải bí mật gì, và cho tới hiện tại huyết án năm đó luôn là vụ việc được người trong kinh thành giấu cực kì kín kẽ. Khi ấy, đương kim thánh thượng tức ngũ hoàng tử Lý Thừa Mục đang vật lộn đấu đá với thái tử. Phụ thân Nghi quý phi Hầu lão thượng thư lúc đó vẫn còn đang giữ chức thống lĩnh quân đội, chưa đứng giữa triều đình phô trương đôi sừng mang đầy dã tâm của mình như bây giờ, lại thêm khả năng nhìn người rất chuẩn, kiên định bước lên cùng chiến tuyến với ngũ hoàng tử. Sau đó quân đội của thái tử nổi loạn, Hầu lão thượng thư dẫn binh nhập kinh, là lực lượng vững chắc nhất trong công cuộc tiêu diệt thế lực thái tử bấy giờ. Cuối cùng lập được chiến công hiển hách, dĩ nhiên được liệt vào hàng đại công thần của ngũ hoàng tử. Nghi quý phi thuận lý thành chương, nhờ công trạng mà được vào cung làm phi, cũng luôn luôn được ngồi trên địa vị cao hưởng vinh hoa phú quý.
Uyển phi thì khác, nàng cũng nhập cung, chẳng qua nàng được định sẽ gả cho thái tử Lý Thừa Du. Nguyên lão ba triều nhà mẹ Uyển phi tuy có danh vọng nhưng không nắm thực quyền, sớm đã xác định cho nữ nhi của mình bước vào chốn xô bồ phức tạp này. Mà nay thái tử liên tục thất thế, Uyển phi cắn răng không chịu vào cửa cũng chẳng muốn dây dưa. Để trấn an các vị cựu thần, hoàng thượng đưa ra phương án kéo dài ước định, chỉ hôn cho nàng và người kế vị sau này là Lý Thừa Mục.
Nhưng số Uyển phi không được may mắn, trời sinh ốm yếu triền miên, sinh con nối dòng cho hoàng gia chắc chắn là bất khả thi, quanh năm suốt tháng luẩn quẩn trong phòng, số ngày xuống giường được đếm trên đầu ngón tay. Tuy rằng phân vị không thấp, cũng được tôn kính nhưng ngay đến ân sủng còn chẳng có chứ nói gì đến trọng quyền. Thậm chí đến cả cảm giác tồn tại của một phi tần cũng không thể tìm thấy ở đâu trên người nàng.
“Thế nên lời chủ tử nói, nô tỳ thấy thật sự quá vô lý đi.” Dẫn Diên nhún vai, biểu cảm thản nhiên như đang nghe ta nói đùa.
“Ta cũng không tin được.” Ta lắc lắc đầu, “Họa chăng là do nàng bị sốt đến mức đầu óc hỏng luôn rồi.”
Mồng mười tháng mười, thời tiết đột ngột trở lạnh.
Vốn định đi gặp vị Mậu tần thần bí mà Uyển phi có nhắc, nhưng nghĩ đến cảm giác khí trời cắt da cắt thịt bên ngoài ta lại rụt cổ lui vào Thái Bình điện.
Giờ Thìn điểm, Tôn công công hầu hạ hoàng đế đến đưa hai giỏ than lửa, nói là ân thưởng của hoàng đế, ngài bảo tuy rằng Thái Bình điện đặc biệt hơn các cung điện khác ở chỗ đông ấm hạ mát, dù vậy ngài vẫn sợ gió bên ngoài lùa vào làm ta bị nhiễm lạnh nên mới sai người mang than đến cho ta đốt giữ ấm, cũng dặn dò là không được ra khỏi cung la cà.
Ta hỏi Tôn công công giỏ than này chỉ có duy nhất một mình ta mới có hay được phân phát đều cho các cung các viện. Tôn công công bảo cung nào cũng có, lúc này ta mới khuỵu gối tạ ơn.
Sau khi Tôn công công đi khỏi, ta lấy tay gảy gảy mấy miếng than trong giỏ: “Màu bồ câu thế này mà ai ai cũng có, hoàng thượng vung tay đúng là rộng lượng.”
“Màu bồ câu là gì ạ?”
Là cung nữ được rửa chân cho hoàng quý phi thời gian lâu như vậy mà loại than nào tốt loại than nào xấu cũng không phân biệt được, ta chán nản nhìn cô ấy lắc đầu ra chiều bất lực.
Mười tám tháng mười, trời càng thêm lạnh, thành Hồ Lan đại thắng.
Hoàng đế như mở cờ trong bụng, ngay tức khắc hạ chỉ gia phong Hầu Uyên Di lên làm chính nhị phẩm trấn quốc đại tướng quân, ban thưởng huân vị trụ quốc cho Hầu thượng thư, cũng như giữ đúng lời hứa tấn Nghi quý phi đang đau ốm chưa khỏi thành hoàng quý phi, phong hiệu Thục Nghi.
Duy chỉ có cái giá phải trả cho lần này quá đắt, quân đội phái đi đánh giặc tất cả đã được quay về kinh lĩnh thưởng, ngoại trừ vị tiểu công tử Hầu gia nghe nói đã đánh mất một cánh tay trong trận đại chiến khốc liệt. Chưa dừng lại ở đó, Hầu Uyên Di bị cử mang quân ra thành Hồ Lan tiếp tục coi giữ trấn thủ Tây Bắc, không thể hồi kinh nếu không có lệnh triệu.
Khi hoàng đế đang dặm bút trên chiếu thư thì ta ở bên cạnh mài mực.
Nét bút rồng bay phượng múa, hành văn liền mạch lưu loát, khiến cho ta có cảm tưởng như hắn đã sớm sắp xếp mọi thứ xong xuôi.
Nghi quý phi nghe được việc này thì sức khỏe lại càng trầm trọng, Phúc Cần lo lắng chạy tới bẩm báo hoàng đế.
Nghe xong hắn chỉ thản nhiên nói một câu: “Thục Nghi hoàng quý phi yếu ớt suy nhược là do các ngươi hầu hạ không đến nơi đến chốn.”
Sau khi đuổi được Phúc Cần đi hắn liền hạ chỉ tấn Vinh phi thành Vinh quý phi, bắt đầu giúp Thục Nghi hoàng quý phi một tay giải quyết mọi công việc của lục cung, tấn Thận tần thành Thận tu nghi, rồi phong vị cho mấy phi tần cấp thấp, cuối cùng hắn quay sang nhìn ta: “Trường Ninh.”, hắn hỏi ta, “Nàng muốn gì nào?”
Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ, muốn nói rằng điều ta muốn chưa chắc gì hắn đã cho được. Nhưng khi nghĩ lại, hắn là hoàng đế Lý Thừa Mục cơ mà, là người nắm cả thiên hạ trong tay, cần gì có nấy, nếu đến cả hắn cũng không thể đáp ứng cho nguyện vọng của ta vậy thì vấn đề chẳng còn nằm ở chỗ hắn nữa, mà phải trách bản thân ta lòng tham vô đáy.
Ta mỉm cười, hơi lúng túng nuốt ngụm nuốt miếng, mở miệng nói: “Tần thiếp chỉ mong hoàng thượng bình an suôn sẻ, một đời như ý.”
Dứt lời ta cười giả lả, động tác viết của hắn cũng chợt cứng đờ, đôi mắt tràn ngập vẻ khó tin nhìn ta, cuối cùng bật cười thành tiếng: “Ai dạy nàng cái này thế hả, học được ở đâu mấy lời giận hờn đáng ghét như vậy, nói trẫm nghe xem!” Hắn đứng thẳng dậy, hạ chiếc bút lông đang nhỏ mực xuống cái đế gác rồi nắm chặt tay ta: “Hay nàng đang chê cười trẫm, một câu nói thật tâm của nàng thôi mà trẫm cũng không được nghe?”
Ta cúi gằm mặt không dám lên tiếng, ta biết mình vừa mở miệng thôi là sẽ không kiềm chế được tâm tính nóng nảy. Ta muốn gì ư? Điều ta mong ước thật ra nhỏ bé đơn giản lắm, ta muốn có được sự tự do chân chính trên thế gian này, không phải kiểu tự do khi còn ở chùa An Nguyên, cũng không phải tự do khi đứng trên đầu vạn người, mà là sự tự do khi đã hóa giải được khúc mắc, gỡ bỏ gông cùm xiềng xích giam giữ trái tim mình bấy lâu nay.
Thấy ta lặng thinh không nói, hoàng đế càng buồn bực, hắn buông ta ra xoay người đi, yết hầu khẽ run lên: “Còn chẳng bằng không lâu trước đây trẫm tới hỏi Vinh phi muốn có gì, Vinh phi chẳng hề do dự mà thẳng thắn trả lời ngay rằng nàng muốn làm hoàng hậu.” Hắn nói xong thì nhếch môi cười một tiếng rất khẽ như thể đang tự giễu, điệu bộ vừa vui vẻ vừa bi thương, “Tuy là không biết nặng nhẹ, nhưng dẫu sao đó cũng là tính cách thật, chỉ cần trẫm ở bên cạnh là nàng ấy đã thỏa mãn, trẫm cũng đỡ phải nghe mấy lời nịnh nọt hư tình giả ý!”
Ta lui về phía sau nửa bước: “Vậy hoàng thượng mời Vinh phi đến đây mài mực cũng được.”
Ôi trời, ta lại giở tính đỏng đảnh ra nữa rồi. Ruột gan ta nóng như lửa đốt, sểnh ra cái là đã không giữ được cái miệng của mình, bị hắn trêu chọc hai ba câu là lại đanh đá bộp ngay, tất cả những lời khó nghe không có chừng mực nhất đều tuôn hết ra như đoàn quân đồng loạt tổng tấn công.
Lời nói vừa thốt ra thì như bát nước đổ đi chẳng thể thu lại được. Mặc dù trong lòng thấp thỏm không yên nhưng vẫn cố cứng miệng không chịu xuống nước. Đã làm phải làm tới bến, ta trợn mắt liếc hắn một cái sắc lẹm: “Ta chẳng ham muốn gì đến vị trí hoàng hậu, hoàng hậu phải là mẫu nghi thiên hạ khoan dung độ lượng.” Vừa nói mấy câu mà máu nóng đã sôi trào, ta nghiêm mặt giật lấy tờ chiếu thư hắn mới viết được một nửa: “Ta cũng không phải loại người đó, lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li. Nếu hoàng thượng thấy Vinh phi hợp ý người thì còn gọi ta đến mài mực cho người làm gì!”
Ta nói một tràng như pháo nổ, ngược lại nhìn hắn tự nhiên trở nên mừng rỡ đến lạ, còn túm lấy chiếu thư trong tay ta: “Sao hôm nay nàng mạnh bạo thế? Kiểu gì đây hả?”
“A ha, lúc trước đưa ta vào cung làm chi để rồi bây giờ lại chê ta ngang ngược, vô lý, nhỏ mọn? Không bằng thả ta ra ngoài luôn đi, người có thể ở bên Vinh phi của người, ta trở lại với cuộc sống bình thường trước kia, mọi người đều vui vẻ không có gì tiếc nuối!”
“Sao lại không có gì tiếc nuối được cơ chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.