Trường Đình

Chương 17: Biết Ăn Nói Thế Nào

Quái Hiệp Nhất Chi Mai

06/09/2024

Tiểu nhị nói với vẻ hào hứng, đồng thời muốn kích thích cơn hứng thú của Trường Đình, vui vẻ nói tiếp: “Đương nhiên rồi, đặc biệt là tam nhi tử của đương kim hoàng thượng chính là Tấn Vương! Tướng mạo của ngài ấy vượt trội hơn cả Phan An, làm cho Vệ Giới cũng phải xấu hổ, ngài ấy lại còn viết chữ rất đẹp, đến các đại nho ẩn dật còn khen chữ của ngài như chính con người của ngài vậy, thanh thoát vô cùng! Hơn nữa, ngài ấy còn giỏi võ, bệ hạ còn khen rằng nếu ngài ra trận chiến đấu thì giống như Lan Lăng Vương sống lại vậy!”

Trường Đình bỗng không khỏi bật cười “phụt” một tiếng khi nhớ lại đêm đó khi Triệu Quyền bị ám sát, phát quan trên đầu hắn rơi xuống vì bị cắt qua, ngay cả trà trong miệng cũng suýt phun ra, nói: “Hắn giỏi võ sao?”

“Công tử không tin sao? Đó là vì công tử chưa thấy Tấn Vương chân chính, nếu thấy rồi, mặc dù công tử là nam tử nhưng e rằng cũng không thể rời mắt, đương nhiên không thể đánh bại ngài ấy được rồi.” Tiểu nhị vui vẻ hưng phấn ca ngợi.

Chỉ nghe một tiếng “xoảng”, có vẻ như có thứ gì đó rơi xuống đất ở phòng bên cạnh, Trường Đình và tiểu nhị đều không hề để ý, tiểu nhị thấy Trường Đình cười lên thì như thể càng thêm hăng say nói: “Tất nhiên các công tử hoàng gia là những người xa vời như thần tiên, hãy nói về các công tử thế gia…”

Trường Đình uống một ngụm trà, dẫn dắt cuộc trò chuyện: “Công tử thế gia thì sao?”

“Nếu nói về công tử thế gia thì không thể không nhắc đến thế gia số một ở Quan Trung, chính là Nhiếp gia, nhưng nhân số của Nhiếp Thị lại không đông đúc, nhị công tử của Nhiếp Thị vốn đã nổi danh hiền thục, văn chương rất tốt, với thân phận của hắn vốn có thể không tham gia khoa cử, nhưng hắn vẫn đạt được tam nguyên, được bệ hạ chỉ định làm trạng nguyên, lại còn rất khiêm tốn và lễ độ, bệ hạ rất thích những tài tử trẻ tuổi như vậy, nghe những người lớn tuổi kể lại, nhị công tử Nhiếp Thị này thực sự đã lên như diều gặp gió vậy! Hoàng đế còn định gả nữ nhi của mình cho hắn nữa cơ!”

Trường Đình dường như đang suy tư, thuận miệng hỏi: “Chỉ nghe ngươi nói về nhị công tử của Nhiếp thị, vậy đại công tử của Nhiếp thị thì sao?”

Điều này làm cho tiểu nhị lúng túng gãi đầu, tìm kiếm trong trí nhớ nói: “Đại công tử của Nhiếp thị, ta cũng có nghe qua, hoàn cảnh của ngài ấy thật đáng thương, cha nương đều sớm qua đời, điều đó cũng thôi đi, trước đây có nghe nói sức khỏe ngài ấy yếu ớt, bệnh lâu ngày khó chữa? Cũng không biết ngài ấy được gửi đi đâu nữa, nói chung những năm qua không nghe thấy tin tức gì về ngài ấy…”

Thấy Trường Đình có vẻ tiếc nuối, tiểu nhị bỗng nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Nhưng gần đây có nghe người ta nhắc đến, dường như là ngài ấy đã trở về rồi hay sao đó? Những chuyện của đại thế gia như Nhiếp thị, chúng thảo dân nhỏ bé như chúng ta cũng không rõ lắm.”

Trường Đình thấy không hỏi được thêm điều gì nữa, lại hỏi: “Gần đây triều đình có xảy ra chiến sự gì không?”

Tiểu nhị cười nói: “Công tử đùa rồi, triều đình của chúng tôi vốn đã ổn định ở biên cương, sao lại có chiến sự được?”



Trường Đình mỉm cười, nói: “Tốt rồi, bạc này thưởng cho ngươi, đi đi!”

Trong mắt tiểu nhị đầy vẻ vui mừng, liên tục cúi người và gật đầu: “Được ạ, xin công tử ngồi nghỉ đây, rượu thịt sẽ được mang lên ngay!” Nói xong liền nhanh chóng chạy xuống lầu.

Trường Đình đứng dậy đi đến bên lan can, hai tay chống lên lan can nhìn về phía xa xăm, nhíu mày, thở dài, thì thầm tự nói: “Sư huynh, rốt cuộc huynh đã đi đâu…”

Nói xong lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt vô định nhìn về phía xa.

Triệu Quyền đứng dậy từ từ bước đến bên lan can, nhờ vào sự che chắn của bình phong, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Trường Đình, gió sông thổi mạnh làm cho tà áo của Trường Đình không ngừng bay phấp phới, Trường Đình có vẻ như đang mơ màng, không còn vẻ tươi cười đắc ý trước đó, ánh mắt của nàng nhìn rất xa, ngay cả việc hắn đứng bên cạnh quan sát cũng không hề nhận ra.

Triệu Quyền cảm thấy mơ hồ trong lòng, biết rằng nàng đang nghĩ về Vân Trình, vừa rồi nghe lời nàng nói chỉ là muốn tìm hiểu tung tích của Vân Trình mà thôi.

Hắn bước thêm hai bước đến gần bên lan can, ngay lập tức hai người không còn bị che khuất, Triệu Quyền đặt một tay lên lan can.

Trường Đình cảnh giác nghiêng đầu nhìn, thốt lên với đầy vẻ ngạc nhiên: “Sao ngươi lại ở đây?!”

Triệu Quyền khẽ nhíu mày nhìn nàng từ trên cao, Tiêu Hành tiến lên nhỏ nhẹ nhắc nhở Trường Đình: “Giang cô nương, không mau hành lễ với vương gia đi!”

Trường Đình tỉnh lại, vội vã hành lễ nói: “Bái kiến vương gia! Xin vương gia tha thứ cho sự bất kính của Trường Đình vừa rồi!”



Triệu Quyền đứng với hai tay chắp sau lưng nhìn nàng, vẻ mặt Trường Đình tự nhiên, hoàn toàn không còn vẻ mơ màng trước đó.

Trường Đình thấy Triệu Quyền lâu không lên tiếng, trong lòng cảm thấy lo lắng không biết hắn đã theo dõi nàng từ lúc nào, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Triệu Quyền nhíu mày, sắc mặt bình thản nhìn nàng, Trường Đình vội vàng cúi đầu không thể hiểu được tâm tư của hắn, trong lòng cảm thấy bồn chồn, dù sao nàng đã châm chọc hắn sau lưng nên luôn cảm thấy có chút lý do để băn khoăn.

Triệu Quyền nhìn Trường Đình đang cảm thấy tội lỗi, nhớ lại vẻ đắc ý kiêu ngạo của nàng vừa rồi, khóe miệng hắn dường như khẽ nhếch lên, chậm rãi nói: “Sao Giang cô nương sao lại bất kính với bổn vương rồi?”

Trường Đình đảo mắt lén lút cảm thấy xấu hổ, thành thật nói: “Ta… ta không hiểu lễ nghĩa đã xúc phạm đến vương gia…”

Triệu Quyền nhướng mày, từ tốn nói: “Cô nương xuất thân từ thôn dã nên không hiểu lễ nghĩa, bổn vương sẽ không trách tội đâu.”

Trường Đình cảm thấy tức giận trong lòng, không hiểu tại sao mình lại làm hắn khó chịu đến nỗi như trong lời nói đều có ý châm chọc mình.

Trường Đình âm thầm suy tính, vẫn không có tung tích của sư huynh, xem ra phải tìm cách từ Triệu Quyền rồi, nàng không thể không kìm nén sự bất mãn trong lòng, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Cảm tạ vương gia đã khoan hồng độ lượng!”

Triệu Quyền nhìn nụ cười dịu dàng và sạch sẽ của nàng, thầm nghĩ, nữ tử này thật sự không biết dè dặt là gì!

Hắn từ từ cúi mặt quan sát trang phục của Trường Đình, nói với vẻ nghiêm khắc: “Cô nương tự mình ra ngoài, chắc là những nha hoàn trong phủ không phục vụ chu đáo cho cô nương đâu nhỉ? Nếu Vân Trình biết được, còn cho rằng phủ Tấn Vương không đủ chỗ cho cô nương đấy!”

Trường Đình không hề bị hoảng sợ, bình thản nói: “Trường Đình đã ở lâu nơi núi rừng nên đương nhiên rất ngưỡng mộ đối với sự phồn hoa của kinh thành, phủ vương gia chắc chắn là vô cùng tốt, chỉ có điều ở lâu vẫn muốn ra ngoài đi dạo một chút, ta sẽ về ngay thôi, xin vương gia đừng làm khó những nha hoàn đó.”

Triệu Quyền không ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy làm hắn cũng không biết nói gì thêm, liếc nhìn nàng nói với giọng trầm thấp: “Nếu vậy, xe ngựa của bổn vương đang ở dưới nên tiện thể đưa cô nương về phủ luôn, cô nương mới đến kinh thành, nơi đây không giống như núi rừng thôn dã, nếu cô nương gặp chuyện gì, làm sao bổn vương có thể ăn nói với Vân Trình được?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Đình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook