Chương 34: Giáo Huấn
Quái Hiệp Nhất Chi Mai
07/09/2024
Nhìn quanh trái phải, hắn lạnh lùng ra lệnh: “Kéo những người đi theo Giang cô nương xuống đánh mỗi người mười trượng!”
Trường Đình bỗng dưng mở to mắt nhìn Triệu Quyền với vẻ không thể tin nổi, phạt trượng của cung đình khác với những nơi khác, ngay cả những thị vệ mạnh mẽ cũng phải chịu khổ huống chi là những nữ nhân yếu đuối như Hồng Đường.
Mặt mày Triệu Quyền bình thản, tay để sau lưng trịch thượng đứng nhìn xuống Trường Đình từ trên cao, thần sắc uy nghiêm trầm trọng. Trường Đình nén cơn tức giận trong lòng, chắp tay hỏi: “Xin hỏi Tấn Ương điện hạ! Những người theo tại hạ có tội gì mà phải chịu hình phạt như vậy!”
Triệu Quyền nhìn vào gương mặt đỏ bừng vì giận dữ của Trường Đình, lạnh lùng nói: “Tại Tấn vương phủ của ta, tất nhiên có quy củ của Tấn vương phủ! Cô nương phải biết rằng, từ trước đến nay chỉ có đạo lý khách theo chủ, không có chuyện chủ theo khách.”
Trường Đình bất bình trong lòng nhưng vẫn nén giận nói: “Vương gia nói quá lời rồi, tại hạ địa vi thấp kém nên lời nói không nặng ký, không dám yêu cầu Vương gia thay đổi quy củ cho tại hạ, chỉ là mọi việc đều phải tuân theo lý lẽ, Vương gia ở địa vị cao, Trường Đình lại muốn xin chỉ giáo từ ngài cách làm sao để dùng lý mà thuyết phục người.”
Triệu Quyền cười lạnh nói: “Không ngờ cô nương lại là người có tài hùng biện như thế, cô nương muốn một chữ lý, được thôi! Ta sẽ cho cô nương biết, họ là người hạ nhân của Tấn Vương phủ mà lại không chăm sóc chu đáo cho ngươi, không ngăn cản ngươi làm việc không đúng, ta trừng phạt họ là điều hợp lý! Đây chính là quy củ của Vương phủ ta!”
Trường Đình phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn Triệu Quyền hỏi lại: “Xin hỏi Vương gia! Tại hạ đã làm việc gì không đúng mà lại khiến Vương gia giáo huấn như vậy? Nếu tại hạ có sai sót, Vương gia có thể trừng phạt tại hạ, sao lại liên lụy đến những người vô tội khác?! Quy củ của Vương phủ có phải là không phân biệt phải trái đúng sai, tùy tiện đánh mắng hạ nhân không?”
“Ngươi hỗn xược!”
Triệu Quyền tức giận đến mức không thể chịu đựng nổi, hắn đâu ngờ Trường Đình lại dám trực tiếp chống đối mình ngay trước mặt mình, hắn không khỏi quát lớn.
Xung quanh, các thị vệ “xoẹt” rút đao ra chỉ chờ một lệnh của Triệu Quyền sẽ bắt giữ Trường Đình.
Trường Đình vẫn bình tĩnh không sợ hãi đối diện với Triệu Quyền, các nha hoàn xung quanh đã sợ hãi quỳ gối từ lâu. Hồng Đường đi hai bước đến bên chân Trường Đình, cúi đầu lạy, run rẩy cầu xin: “Cô nương! Cô nương… xin đừng làm cho Vương gia tức giận thêm nữa, chúng nô tỳ đều hiểu ý tốt của cô nương, chỉ là Vương gia trách phạt quả thực là điều nên làm, chúng nô tỳ phục vụ cô nương không chu đáo, vết thương của cô nương chưa lành lại xuống nước cứu người, nếu còn có tổn thương thì phải làm sao, chúng nô tỳ không kịp khuyên ngăn cô nương quả thực là lỗi của chúng nô tỳ. Vương gia cũng lo lắng cho cô nương thôi, hình phạt như vậy đã là ân xá rồi, chúng nô tỳ đều cảm phục, tuyệt không có lời oán thán, cô nương đừng vì chúng nô tỳ mà chống đối Vương gia, xin cô nương suy xét!”
Nói xong, Hồng Đường lại cúi đầu lạy không dám đứng lên, các nha hoàn phía sau cũng lạy xuống đất theo Hồng Đường, có người yếu tim đã run rẩy.
Trường Đình nghe vậy, tâm tư xoay chuyển, từ từ rũ mắt, trong lòng thầm hối tiếc. Triệu Quyền là người lạnh lùng tàn nhẫn, lại ở chức vị cao đã lâu nên sao có thể coi trọng mạng sống của những nha hoàn này. Đánh trượng của cung đình đâu phải những nữ nhân yếu ớt như hoa nở có thể chịu đựng nổi. Chưa nói đến mười trượng, chỉ một trượng thôi cũng có thể khiến người yếu ớt bệnh nặng, mười trượng đánh xuống, nhẹ thì tổn thương xương cốt, nặng thì thân thể bị hủy hoại mạng sống bị tước đoạt!
Hơn nữa, việc này là lỗi của nàng, Triệu Quyền chỉ trừng phạt sự xằng bậy càn quấy của nàng là được rồi, cần gì phải liên lụy đến những người vô tội bị trừng phạt, làm sao nàng có thể yên lòng?
Trường Đình lòng đầy phẫn nộ và không đành lòng, việc này bất công như vậy nhưng lại như lẽ thường tình đến thế, đáng tiếc thay thân phận nàng thấp kém, nếu tiếp tục tranh luận chỉ làm tăng thêm cơn giận của Triệu Quyền, tổn hại người khác lẫn chính mình mà thôi!
Trường Đình thở dài trong lòng, dù sao nàng cũng không muốn người khác bị trừng phạt vì mình, từ từ cúi đầu, chắp tay nhắm mắt, giọng trầm thấp bẩm báo với Triệu Quyền: “Xin Vương gia hãy nén giận! Trường Đình xuất thân từ núi rừng chưa được giáo hóa, vừa rồi có lời lẽ thất lễ làm Vương gia tức giận, xin Vương gia trách phạt!”
Triệu Quyền nhìn Trường Đình cúi đầu, giọng nhẹ nhàng nói: “Cô nương nói quá lời rồi, cô nương từng cứu mạng ta, nghĩa cữ cao cả, bổn vương sao có thể là lấy oán báo đáp ân nghĩa được, kẻ không biết không tội, bổn vương sẽ không trách cô nương.”
Trường Đình cúi đầu bẩm: “Cảm tạ Vương gia rộng lượng, chỉ là tại hạ có một yêu cầu quá đáng, xin Vương gia thông cảm cho.”
Triệu Quyền cười lạnh, nói: “Cô nương cứ nói đi!”
Trường Đình nói: “Tại hạ vừa nghĩ lại, việc Vương gia trừng phạt nha hoàn trong phủ quả thật có lý, tại hạ có lời lẽ thất lễ, tự ý suy đoán thật sự đã thất lễ đến cực điểm, Vương gia rộng lượng không trách tại hạ khiến Trường Đình cảm thấy xấu hổ. Chỉ là những nha hoàn này đều vì tại hạ mà chịu tội, sư phụ thường nói mệnh cách tại hạ quá nhẹ, nếu lỗi lầm của tại hạ liên lụy đến người khác, cuối cùng nghiệp chướng vẫn sẽ trả lại trên người tại hạ, tại hạ nhớ lời sư phụ không dám liên lụy đến người khác, mong Vương gia thương xót đừng vì lỗi của tại hạ mà liên lụy đến người khác.”
Triệu Quyền nhìn Trường Đình cúi đầu, chỉ nghe nàng nhận lỗi với giọng nặng nề, cơn giận trong lòng dần tiêu tan.
"Mệnh cách quá nhẹ" - Lời này mà nàng cũng thực sự nghĩ ra được!
Triệu Quyền khẽ mỉm cười, giọng điệu thong thả nói: “Thay người chịu tội? Cô nương đã cứu mạng ta, làm sao ta có thể xử phạt cô nương được? Điều đó thực là không ổn chút nào.”
Trường Đình nén giận trong lòng, trầm giọng hỏi: “Trường Đình nguyện lấy cách khác thay thế trượng phạt, không để Vương gia khó xử.”
Triệu Quyền cười khẽ, giọng nói hạ thấp: “Không biết cô nương muốn dùng cách nào để thay thế? Làm nô làm tì thì thôi, trong phủ của ta đã có đầy nô bộc, cơ thiếp cũng nhiều…”
Nói rồi hắn cúi người về phía Trường Đình, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cũng chẳng thiếu những kẻ dâng hiến thân mình…”
Trường Đình nghe hắn nói với giọng bỡn cợt nhưng lại dùng những lời lẽ đầy cám dỗ, không khỏi lui lại chắp tay thưa: “Trường Đình thân hèn mọn chưa qua giáo hóa, lại không có tài năng gì khác, chỉ có chút võ nghệ quèn, ta sẽ bảo vệ Vương gia an toàn trong một năm, nhất quyết không thất hứa!” Giọng nói mạnh mẽ kiên định.
Triệu Quyền không nhịn được mà cười thành tiếng, Trường Đình bối rối ngẩng lên nhìn hắn. Triệu Quyền phong thái ung dung, thư thái đứng đó, dưới ánh nắng ấm mùa thu càng tôn thêm vẻ phóng khoáng của hắn. Vốn dĩ diện mạo của hắn đã cực kỳ tuấn tú, khi cười lên, đôi mắt và chân mày như tranh vẽ, tựa như núi xa phủ sương khói, nước thu đầy tình ý. Trường Đình thầm nghĩ, con người này thật chỉ có một túi da đẹp mà thôi!
Trường Đình cúi thấp mắt không muốn để lộ tâm tư.
Triệu Quyền tiến đến gần Trường Đình, nhàn nhạt hỏi rằng: “Cớ sao cô nương lại nghĩ rằng trong vương phủ của ta lại thiếu hộ vệ chứ ? Thân thủ của cô nương tuy rằng xuất chúng nhưng nắm đấm dù mạnh cũng khó địch lại bốn bề gặp địch. Bổn vương đã điều động tinh anh của Thần Cơ Doanh để bảo vệ vương phủ, e rằng không cần nhờ đến cô nương đâu!”
Trường Đình thoáng lặng im, đưa mắt nhìn quanh rồi nhíu mày đáp lại rằng: “Tự nhiên vương phủ ắt không thiếu hộ vệ, nhưng đôi khi vẫn có lúc bọn họ không thể để ý đến hết thảy. Nếu có thích khách, Trường Đình không tài cán gì, chỉ nguyện dốc cả mạng mình để bảo vệ vương gia chu toàn!”
Triệu Quyền lại mỉm cười, nói: “Những kẻ muốn vì bổn vương mà bán mạng nhiều không kể xiết, cũng chẳng gì hơn ngoài bốn chữ công danh lợi lộc. Cô nương có chút khác biệt, vì cầu tình cho người khác mà nguyện hy sinh tính mạng của mình, thật là hiếm thấy...”
Nhìn kỹ Trường Đình một lúc, thấy thần sắc của nàng tuy bình thản nhưng ẩn hiện nét không cam lòng, Triệu Quyền không muốn ép nàng thêm nữa liền tiếp tục nói: “Cô nương đã mở lời, bổn vương cũng không chối từ nữa. Theo ý cô nương, ta sẽ miễn cho mấy nha hoàn này khỏi bị trách phạt!”
Trường Đình bỗng dưng mở to mắt nhìn Triệu Quyền với vẻ không thể tin nổi, phạt trượng của cung đình khác với những nơi khác, ngay cả những thị vệ mạnh mẽ cũng phải chịu khổ huống chi là những nữ nhân yếu đuối như Hồng Đường.
Mặt mày Triệu Quyền bình thản, tay để sau lưng trịch thượng đứng nhìn xuống Trường Đình từ trên cao, thần sắc uy nghiêm trầm trọng. Trường Đình nén cơn tức giận trong lòng, chắp tay hỏi: “Xin hỏi Tấn Ương điện hạ! Những người theo tại hạ có tội gì mà phải chịu hình phạt như vậy!”
Triệu Quyền nhìn vào gương mặt đỏ bừng vì giận dữ của Trường Đình, lạnh lùng nói: “Tại Tấn vương phủ của ta, tất nhiên có quy củ của Tấn vương phủ! Cô nương phải biết rằng, từ trước đến nay chỉ có đạo lý khách theo chủ, không có chuyện chủ theo khách.”
Trường Đình bất bình trong lòng nhưng vẫn nén giận nói: “Vương gia nói quá lời rồi, tại hạ địa vi thấp kém nên lời nói không nặng ký, không dám yêu cầu Vương gia thay đổi quy củ cho tại hạ, chỉ là mọi việc đều phải tuân theo lý lẽ, Vương gia ở địa vị cao, Trường Đình lại muốn xin chỉ giáo từ ngài cách làm sao để dùng lý mà thuyết phục người.”
Triệu Quyền cười lạnh nói: “Không ngờ cô nương lại là người có tài hùng biện như thế, cô nương muốn một chữ lý, được thôi! Ta sẽ cho cô nương biết, họ là người hạ nhân của Tấn Vương phủ mà lại không chăm sóc chu đáo cho ngươi, không ngăn cản ngươi làm việc không đúng, ta trừng phạt họ là điều hợp lý! Đây chính là quy củ của Vương phủ ta!”
Trường Đình phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn Triệu Quyền hỏi lại: “Xin hỏi Vương gia! Tại hạ đã làm việc gì không đúng mà lại khiến Vương gia giáo huấn như vậy? Nếu tại hạ có sai sót, Vương gia có thể trừng phạt tại hạ, sao lại liên lụy đến những người vô tội khác?! Quy củ của Vương phủ có phải là không phân biệt phải trái đúng sai, tùy tiện đánh mắng hạ nhân không?”
“Ngươi hỗn xược!”
Triệu Quyền tức giận đến mức không thể chịu đựng nổi, hắn đâu ngờ Trường Đình lại dám trực tiếp chống đối mình ngay trước mặt mình, hắn không khỏi quát lớn.
Xung quanh, các thị vệ “xoẹt” rút đao ra chỉ chờ một lệnh của Triệu Quyền sẽ bắt giữ Trường Đình.
Trường Đình vẫn bình tĩnh không sợ hãi đối diện với Triệu Quyền, các nha hoàn xung quanh đã sợ hãi quỳ gối từ lâu. Hồng Đường đi hai bước đến bên chân Trường Đình, cúi đầu lạy, run rẩy cầu xin: “Cô nương! Cô nương… xin đừng làm cho Vương gia tức giận thêm nữa, chúng nô tỳ đều hiểu ý tốt của cô nương, chỉ là Vương gia trách phạt quả thực là điều nên làm, chúng nô tỳ phục vụ cô nương không chu đáo, vết thương của cô nương chưa lành lại xuống nước cứu người, nếu còn có tổn thương thì phải làm sao, chúng nô tỳ không kịp khuyên ngăn cô nương quả thực là lỗi của chúng nô tỳ. Vương gia cũng lo lắng cho cô nương thôi, hình phạt như vậy đã là ân xá rồi, chúng nô tỳ đều cảm phục, tuyệt không có lời oán thán, cô nương đừng vì chúng nô tỳ mà chống đối Vương gia, xin cô nương suy xét!”
Nói xong, Hồng Đường lại cúi đầu lạy không dám đứng lên, các nha hoàn phía sau cũng lạy xuống đất theo Hồng Đường, có người yếu tim đã run rẩy.
Trường Đình nghe vậy, tâm tư xoay chuyển, từ từ rũ mắt, trong lòng thầm hối tiếc. Triệu Quyền là người lạnh lùng tàn nhẫn, lại ở chức vị cao đã lâu nên sao có thể coi trọng mạng sống của những nha hoàn này. Đánh trượng của cung đình đâu phải những nữ nhân yếu ớt như hoa nở có thể chịu đựng nổi. Chưa nói đến mười trượng, chỉ một trượng thôi cũng có thể khiến người yếu ớt bệnh nặng, mười trượng đánh xuống, nhẹ thì tổn thương xương cốt, nặng thì thân thể bị hủy hoại mạng sống bị tước đoạt!
Hơn nữa, việc này là lỗi của nàng, Triệu Quyền chỉ trừng phạt sự xằng bậy càn quấy của nàng là được rồi, cần gì phải liên lụy đến những người vô tội bị trừng phạt, làm sao nàng có thể yên lòng?
Trường Đình lòng đầy phẫn nộ và không đành lòng, việc này bất công như vậy nhưng lại như lẽ thường tình đến thế, đáng tiếc thay thân phận nàng thấp kém, nếu tiếp tục tranh luận chỉ làm tăng thêm cơn giận của Triệu Quyền, tổn hại người khác lẫn chính mình mà thôi!
Trường Đình thở dài trong lòng, dù sao nàng cũng không muốn người khác bị trừng phạt vì mình, từ từ cúi đầu, chắp tay nhắm mắt, giọng trầm thấp bẩm báo với Triệu Quyền: “Xin Vương gia hãy nén giận! Trường Đình xuất thân từ núi rừng chưa được giáo hóa, vừa rồi có lời lẽ thất lễ làm Vương gia tức giận, xin Vương gia trách phạt!”
Triệu Quyền nhìn Trường Đình cúi đầu, giọng nhẹ nhàng nói: “Cô nương nói quá lời rồi, cô nương từng cứu mạng ta, nghĩa cữ cao cả, bổn vương sao có thể là lấy oán báo đáp ân nghĩa được, kẻ không biết không tội, bổn vương sẽ không trách cô nương.”
Trường Đình cúi đầu bẩm: “Cảm tạ Vương gia rộng lượng, chỉ là tại hạ có một yêu cầu quá đáng, xin Vương gia thông cảm cho.”
Triệu Quyền cười lạnh, nói: “Cô nương cứ nói đi!”
Trường Đình nói: “Tại hạ vừa nghĩ lại, việc Vương gia trừng phạt nha hoàn trong phủ quả thật có lý, tại hạ có lời lẽ thất lễ, tự ý suy đoán thật sự đã thất lễ đến cực điểm, Vương gia rộng lượng không trách tại hạ khiến Trường Đình cảm thấy xấu hổ. Chỉ là những nha hoàn này đều vì tại hạ mà chịu tội, sư phụ thường nói mệnh cách tại hạ quá nhẹ, nếu lỗi lầm của tại hạ liên lụy đến người khác, cuối cùng nghiệp chướng vẫn sẽ trả lại trên người tại hạ, tại hạ nhớ lời sư phụ không dám liên lụy đến người khác, mong Vương gia thương xót đừng vì lỗi của tại hạ mà liên lụy đến người khác.”
Triệu Quyền nhìn Trường Đình cúi đầu, chỉ nghe nàng nhận lỗi với giọng nặng nề, cơn giận trong lòng dần tiêu tan.
"Mệnh cách quá nhẹ" - Lời này mà nàng cũng thực sự nghĩ ra được!
Triệu Quyền khẽ mỉm cười, giọng điệu thong thả nói: “Thay người chịu tội? Cô nương đã cứu mạng ta, làm sao ta có thể xử phạt cô nương được? Điều đó thực là không ổn chút nào.”
Trường Đình nén giận trong lòng, trầm giọng hỏi: “Trường Đình nguyện lấy cách khác thay thế trượng phạt, không để Vương gia khó xử.”
Triệu Quyền cười khẽ, giọng nói hạ thấp: “Không biết cô nương muốn dùng cách nào để thay thế? Làm nô làm tì thì thôi, trong phủ của ta đã có đầy nô bộc, cơ thiếp cũng nhiều…”
Nói rồi hắn cúi người về phía Trường Đình, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cũng chẳng thiếu những kẻ dâng hiến thân mình…”
Trường Đình nghe hắn nói với giọng bỡn cợt nhưng lại dùng những lời lẽ đầy cám dỗ, không khỏi lui lại chắp tay thưa: “Trường Đình thân hèn mọn chưa qua giáo hóa, lại không có tài năng gì khác, chỉ có chút võ nghệ quèn, ta sẽ bảo vệ Vương gia an toàn trong một năm, nhất quyết không thất hứa!” Giọng nói mạnh mẽ kiên định.
Triệu Quyền không nhịn được mà cười thành tiếng, Trường Đình bối rối ngẩng lên nhìn hắn. Triệu Quyền phong thái ung dung, thư thái đứng đó, dưới ánh nắng ấm mùa thu càng tôn thêm vẻ phóng khoáng của hắn. Vốn dĩ diện mạo của hắn đã cực kỳ tuấn tú, khi cười lên, đôi mắt và chân mày như tranh vẽ, tựa như núi xa phủ sương khói, nước thu đầy tình ý. Trường Đình thầm nghĩ, con người này thật chỉ có một túi da đẹp mà thôi!
Trường Đình cúi thấp mắt không muốn để lộ tâm tư.
Triệu Quyền tiến đến gần Trường Đình, nhàn nhạt hỏi rằng: “Cớ sao cô nương lại nghĩ rằng trong vương phủ của ta lại thiếu hộ vệ chứ ? Thân thủ của cô nương tuy rằng xuất chúng nhưng nắm đấm dù mạnh cũng khó địch lại bốn bề gặp địch. Bổn vương đã điều động tinh anh của Thần Cơ Doanh để bảo vệ vương phủ, e rằng không cần nhờ đến cô nương đâu!”
Trường Đình thoáng lặng im, đưa mắt nhìn quanh rồi nhíu mày đáp lại rằng: “Tự nhiên vương phủ ắt không thiếu hộ vệ, nhưng đôi khi vẫn có lúc bọn họ không thể để ý đến hết thảy. Nếu có thích khách, Trường Đình không tài cán gì, chỉ nguyện dốc cả mạng mình để bảo vệ vương gia chu toàn!”
Triệu Quyền lại mỉm cười, nói: “Những kẻ muốn vì bổn vương mà bán mạng nhiều không kể xiết, cũng chẳng gì hơn ngoài bốn chữ công danh lợi lộc. Cô nương có chút khác biệt, vì cầu tình cho người khác mà nguyện hy sinh tính mạng của mình, thật là hiếm thấy...”
Nhìn kỹ Trường Đình một lúc, thấy thần sắc của nàng tuy bình thản nhưng ẩn hiện nét không cam lòng, Triệu Quyền không muốn ép nàng thêm nữa liền tiếp tục nói: “Cô nương đã mở lời, bổn vương cũng không chối từ nữa. Theo ý cô nương, ta sẽ miễn cho mấy nha hoàn này khỏi bị trách phạt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.