Chương 47: Làm Trò Hề Cho Hắn Xem
Quái Hiệp Nhất Chi Mai
08/09/2024
Triệu Quyền ngồi nghiêm chỉnh bên án kỷ, tay cầm một bản tấu chương lật xem dưới ánh nến, không để ý gì đến Trường Đình.
Trường Đình có chút không tự nhiên, không biết phải làm gì bèn đứng ngẩn ra. Triệu Quyền không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Đứng đấy làm gì? Còn không mau vào ngồi đi.”
Nghe giọng điệu không mấy thân thiện của Triệu Quyền, Trường Đình đành nhẫn nhịn bước vào ngồi lên chiếc ghế nhỏ ở góc xe. Ánh đèn mờ ảo, bầu không khí có phần khó chịu khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Trường Đình vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, thì nghe Triệu Quyền nói: "Chuyến này cần tuyệt đối bí mật, không được để lộ thân phận."
Nghe vậy, Trường Đình ngượng ngùng buông rèm xuống, không biết phải làm gì, thầm liếc nhìn Triệu Quyền. Thấy hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị như đang đắm chìm trong tấu chương, hình ảnh đó khiến nàng nhớ đến lần trước đêm lẻn vào thư phòng, khi đó Triệu Quyền cũng thức đêm đọc sách. Xem ra làm vương gia cũng không phải dễ dàng, nghĩ tới đây Trường Đình chợt cảm thấy công việc này thật nhàm chán.
Bên ngoài đêm tối sâu thẳm, tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên đều đều trên con đường, bánh xe "cộc kệch" chuyển động chậm rãi, xe ngựa cứ thế lắc lư tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc, Trường Đình không kìm được mà ngáp một cái. Đang định vươn vai cho đỡ mỏi, nhưng nghĩ đến việc Triệu Quyền đang ngồi bên cạnh, nàng đành thu mình lại, ôm thanh kiếm co ro ngồi trong góc từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, xe ngựa dừng lại. Chỉ nghe thấy bên ngoài có người tra hỏi, chắc hẳn đã đến cửa thành. Giờ này đã khuya, nếu không có lệnh thông hành, dẫu là vương công quý tộc cũng không thể ra khỏi thành. Trường Đình tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ, bất giác liếc nhìn Triệu Quyền nhưng thấy hắn vẫn điềm nhiên lật xem tấu chương, không có biểu hiện gì.
Trường Đình khẽ yên lòng, nhưng rồi nghe thấy tiếng quân sĩ bên ngoài quát hỏi: "Người trong xe là ai, đêm khuya ra khỏi thành có lệnh thông hành hay không?"
Triệu Quyền từ trong áo lấy ra một miếng lệnh bài ném về phía Trường Đình, giọng điềm đạm nói: "Ngươi ra ngoài bảo với hắn ta, ngươi là người của lão vương gia Bình Dương phủ, ra ngoài có việc, bảo hắn ta không cần hỏi nhiều!"
Trường Đình đón lấy lệnh bài, trong lòng có chút lo lắng, nói: "Bình Dương vương? Nếu hắn hỏi kỹ về ta thì ta phải trả lời thế nào, nhỡ đâu lộ tẩy thì sao?"
Triệu Quyền liếc nhìn nàng như có chút trêu chọc, đáp: "Ngươi cứ dùng cái dáng điệu lúc đi tửu lầu của mình mà làm, hắn ta nào còn dám hỏi nhiều?"
Trường Đình không khỏi khẽ bĩu môi khi nghe giọng điệu chế giễu của hắn, nhưng cũng không chậm trễ, cầm lệnh bài bước ra khỏi xe ngựa, giơ cao lệnh bài lớn tiếng nói: "Ta là người của lão vương gia Bình Dương phủ, vương gia lệnh cho ta ra ngoài thành có việc! Các ngươi còn không mau mở cửa thành, chậm trễ việc của lão vương gia, xem các ngươi trả lời thế nào!"
Viên quan chỉ huy tiến lại gần nhìn kỹ, thấy dáng vẻ Trường Đình tự tin không chút lo sợ, trong lòng đã tin đến quá nửa. Lại nhìn kỹ lệnh bài, quả đúng là tín vật của phủ Bình Dương vương. Người ta vẫn nói thế tử của Bình Dương vương rất được Hoàng thượng sủng ái, mà tỷ tỷ của thế tử lại là một trong Tứ phi, đức hạnh vẹn toàn, được Hoàng thượng kính trọng vô cùng.
Lão vương gia Bình Dương lại càng là bậc công thần trợ giúp Hoàng thượng lên ngôi, nổi danh là trung thần đắc lực. Ông vốn tính khí nóng nảy, khi tuổi tác cao lại càng thêm kiêu ngạo. Trước đây không lâu, ông ta còn đánh đòn nhi tử của Ngự sử đại thần ngay giữa phố, khiến Ngự sử đại thần nổi giận dâng liên tiếp mấy bản tấu lên Hoàng thượng. Sau đó, hai bên tranh cãi qua lại bằng tấu chương, nhưng cuối cùng Hoàng thượng chỉ xử phạt lão vương gia một chút rồi phong cho nhi tử Ngự sử một chức quan xem như hoà giải đôi bên.
Quân sĩ nào dám hỏi thêm nữa, vội vàng hạ lệnh mở cửa thành cho đoàn người của Trường Đình ra khỏi thành. Trường Đình thu lại lệnh bài, đầu ngẩng cao hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ rồi trở lại xe ngựa, vén màn bước vào.
Vừa vào trong, nàng thấy tuy mắt Triệu Quyền vẫn nhìn vào tấu chương nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nụ cười. Trường Đình biết hắn đang cười mình, không khỏi cảm thấy hơi thẹn thùng, đặt lệnh bài lên án kỷ lí nhí nói: "Vương gia, lệnh bài của ngài."
Triệu Quyền ngẩng đầu nhìn Trường Đình, trong mắt ẩn hiện nụ cười càng thêm rõ rệt. Trường Đình ngước mắt lên, bỗng nhiên thấy Triệu Quyền chăm chú nhìn mình, dưới ánh đèn, ánh mắt của hắn càng thêm sắc nét, đôi lông mày rậm rạp càng làm tăng thêm vẻ phong lưu đa tình của hắn. Trường Đình ngẩn ngơ một lúc rồi vội cúi đầu lui về góc, thầm nghĩ: “Quả nhiên như người xưa nói không sai, dưới ánh đèn nhìn người đẹp càng thêm phần mĩ lệ!”
Triệu Quyền trêu đùa: “Ngươi quả thật nhanh nhẹn, ngay cả không biết Bình Dương vương là ai, vậy mà lại có thể đóng vai hoàn hảo đến thế!”
Trường Đình đảo mắt, nhớ lại lúc nãy thấy cũng khá thú vị, bèn hỏi: “Vương gia, ngài đang khen ta đó sao?”
Triệu Quyền bật cười, đặt tấu chương xuống nói: “Nếu luận về việc cáo mượn oai hùm, không ai sánh được với ngươi đâu!”
Trường Đình nghe xong biết đây chẳng phải lời khen, khẽ hừ một tiếng không nói thêm nữa, thu mình vào góc im lặng không lên tiếng. Tâm trạng Triệu Quyền dường như rất tốt, thấy Trường Đình trầm mặc không nói cũng không trách tội, chỉ mỉm cười rồi lại cầm tấu chương tiếp tục đọc.
Trường Đình ôm kiếm, không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, dần dần gục đầu vào thành xe mà thiếp đi.
Xe ngựa lắc lư trên đường, đột ngột đi vào một ổ gà khiến đầu của Trường Đình đập mạnh vào sàn xe “cốp” một tiếng, đau đến nỗi nàng kêu lên một tiếng: “Ái da!” rồi mặt mày nhăn nhó tỉnh dậy. Trường Đình xoa đầu, chợt nhớ ra Triệu Quyền vẫn ngồi bên cạnh bèn liếc trộm hắn một cái, nhưng thấy Triệu Quyền vẫn giữ tư thế nghiêm chỉnh ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chăm chú đọc tấu chương.
Nhưng nơi khóe miệng hắn lại khẽ cong lên, nụ cười không thể che giấu. Trường Đình vừa thấy mình làm trò hề, trong lòng thẹn thùng và bực bội, trên mặt cũng không giấu được sự ngượng ngùng, nhăn mày làu bàu vài câu trong miệng.
Trường Đình có chút không tự nhiên, không biết phải làm gì bèn đứng ngẩn ra. Triệu Quyền không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Đứng đấy làm gì? Còn không mau vào ngồi đi.”
Nghe giọng điệu không mấy thân thiện của Triệu Quyền, Trường Đình đành nhẫn nhịn bước vào ngồi lên chiếc ghế nhỏ ở góc xe. Ánh đèn mờ ảo, bầu không khí có phần khó chịu khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Trường Đình vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, thì nghe Triệu Quyền nói: "Chuyến này cần tuyệt đối bí mật, không được để lộ thân phận."
Nghe vậy, Trường Đình ngượng ngùng buông rèm xuống, không biết phải làm gì, thầm liếc nhìn Triệu Quyền. Thấy hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị như đang đắm chìm trong tấu chương, hình ảnh đó khiến nàng nhớ đến lần trước đêm lẻn vào thư phòng, khi đó Triệu Quyền cũng thức đêm đọc sách. Xem ra làm vương gia cũng không phải dễ dàng, nghĩ tới đây Trường Đình chợt cảm thấy công việc này thật nhàm chán.
Bên ngoài đêm tối sâu thẳm, tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên đều đều trên con đường, bánh xe "cộc kệch" chuyển động chậm rãi, xe ngựa cứ thế lắc lư tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc, Trường Đình không kìm được mà ngáp một cái. Đang định vươn vai cho đỡ mỏi, nhưng nghĩ đến việc Triệu Quyền đang ngồi bên cạnh, nàng đành thu mình lại, ôm thanh kiếm co ro ngồi trong góc từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, xe ngựa dừng lại. Chỉ nghe thấy bên ngoài có người tra hỏi, chắc hẳn đã đến cửa thành. Giờ này đã khuya, nếu không có lệnh thông hành, dẫu là vương công quý tộc cũng không thể ra khỏi thành. Trường Đình tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ, bất giác liếc nhìn Triệu Quyền nhưng thấy hắn vẫn điềm nhiên lật xem tấu chương, không có biểu hiện gì.
Trường Đình khẽ yên lòng, nhưng rồi nghe thấy tiếng quân sĩ bên ngoài quát hỏi: "Người trong xe là ai, đêm khuya ra khỏi thành có lệnh thông hành hay không?"
Triệu Quyền từ trong áo lấy ra một miếng lệnh bài ném về phía Trường Đình, giọng điềm đạm nói: "Ngươi ra ngoài bảo với hắn ta, ngươi là người của lão vương gia Bình Dương phủ, ra ngoài có việc, bảo hắn ta không cần hỏi nhiều!"
Trường Đình đón lấy lệnh bài, trong lòng có chút lo lắng, nói: "Bình Dương vương? Nếu hắn hỏi kỹ về ta thì ta phải trả lời thế nào, nhỡ đâu lộ tẩy thì sao?"
Triệu Quyền liếc nhìn nàng như có chút trêu chọc, đáp: "Ngươi cứ dùng cái dáng điệu lúc đi tửu lầu của mình mà làm, hắn ta nào còn dám hỏi nhiều?"
Trường Đình không khỏi khẽ bĩu môi khi nghe giọng điệu chế giễu của hắn, nhưng cũng không chậm trễ, cầm lệnh bài bước ra khỏi xe ngựa, giơ cao lệnh bài lớn tiếng nói: "Ta là người của lão vương gia Bình Dương phủ, vương gia lệnh cho ta ra ngoài thành có việc! Các ngươi còn không mau mở cửa thành, chậm trễ việc của lão vương gia, xem các ngươi trả lời thế nào!"
Viên quan chỉ huy tiến lại gần nhìn kỹ, thấy dáng vẻ Trường Đình tự tin không chút lo sợ, trong lòng đã tin đến quá nửa. Lại nhìn kỹ lệnh bài, quả đúng là tín vật của phủ Bình Dương vương. Người ta vẫn nói thế tử của Bình Dương vương rất được Hoàng thượng sủng ái, mà tỷ tỷ của thế tử lại là một trong Tứ phi, đức hạnh vẹn toàn, được Hoàng thượng kính trọng vô cùng.
Lão vương gia Bình Dương lại càng là bậc công thần trợ giúp Hoàng thượng lên ngôi, nổi danh là trung thần đắc lực. Ông vốn tính khí nóng nảy, khi tuổi tác cao lại càng thêm kiêu ngạo. Trước đây không lâu, ông ta còn đánh đòn nhi tử của Ngự sử đại thần ngay giữa phố, khiến Ngự sử đại thần nổi giận dâng liên tiếp mấy bản tấu lên Hoàng thượng. Sau đó, hai bên tranh cãi qua lại bằng tấu chương, nhưng cuối cùng Hoàng thượng chỉ xử phạt lão vương gia một chút rồi phong cho nhi tử Ngự sử một chức quan xem như hoà giải đôi bên.
Quân sĩ nào dám hỏi thêm nữa, vội vàng hạ lệnh mở cửa thành cho đoàn người của Trường Đình ra khỏi thành. Trường Đình thu lại lệnh bài, đầu ngẩng cao hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ rồi trở lại xe ngựa, vén màn bước vào.
Vừa vào trong, nàng thấy tuy mắt Triệu Quyền vẫn nhìn vào tấu chương nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nụ cười. Trường Đình biết hắn đang cười mình, không khỏi cảm thấy hơi thẹn thùng, đặt lệnh bài lên án kỷ lí nhí nói: "Vương gia, lệnh bài của ngài."
Triệu Quyền ngẩng đầu nhìn Trường Đình, trong mắt ẩn hiện nụ cười càng thêm rõ rệt. Trường Đình ngước mắt lên, bỗng nhiên thấy Triệu Quyền chăm chú nhìn mình, dưới ánh đèn, ánh mắt của hắn càng thêm sắc nét, đôi lông mày rậm rạp càng làm tăng thêm vẻ phong lưu đa tình của hắn. Trường Đình ngẩn ngơ một lúc rồi vội cúi đầu lui về góc, thầm nghĩ: “Quả nhiên như người xưa nói không sai, dưới ánh đèn nhìn người đẹp càng thêm phần mĩ lệ!”
Triệu Quyền trêu đùa: “Ngươi quả thật nhanh nhẹn, ngay cả không biết Bình Dương vương là ai, vậy mà lại có thể đóng vai hoàn hảo đến thế!”
Trường Đình đảo mắt, nhớ lại lúc nãy thấy cũng khá thú vị, bèn hỏi: “Vương gia, ngài đang khen ta đó sao?”
Triệu Quyền bật cười, đặt tấu chương xuống nói: “Nếu luận về việc cáo mượn oai hùm, không ai sánh được với ngươi đâu!”
Trường Đình nghe xong biết đây chẳng phải lời khen, khẽ hừ một tiếng không nói thêm nữa, thu mình vào góc im lặng không lên tiếng. Tâm trạng Triệu Quyền dường như rất tốt, thấy Trường Đình trầm mặc không nói cũng không trách tội, chỉ mỉm cười rồi lại cầm tấu chương tiếp tục đọc.
Trường Đình ôm kiếm, không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, dần dần gục đầu vào thành xe mà thiếp đi.
Xe ngựa lắc lư trên đường, đột ngột đi vào một ổ gà khiến đầu của Trường Đình đập mạnh vào sàn xe “cốp” một tiếng, đau đến nỗi nàng kêu lên một tiếng: “Ái da!” rồi mặt mày nhăn nhó tỉnh dậy. Trường Đình xoa đầu, chợt nhớ ra Triệu Quyền vẫn ngồi bên cạnh bèn liếc trộm hắn một cái, nhưng thấy Triệu Quyền vẫn giữ tư thế nghiêm chỉnh ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chăm chú đọc tấu chương.
Nhưng nơi khóe miệng hắn lại khẽ cong lên, nụ cười không thể che giấu. Trường Đình vừa thấy mình làm trò hề, trong lòng thẹn thùng và bực bội, trên mặt cũng không giấu được sự ngượng ngùng, nhăn mày làu bàu vài câu trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.