Chương 5: Ở Lại Vãn Nguyệt Lâu
Quái Hiệp Nhất Chi Mai
05/09/2024
Triệu Quyền khoanh tay đứng trước cửa sổ dõi mắt theo bóng dáng của Trường Đình dần xa khuất, trong lòng lặng lẽ suy tư. Lý Toàn quan sát sắc mặt của hắn, khẽ hỏi: “Vương gia đang vì chuyện của Trường Đình mà lo lắng chăng?”
Triệu Quyền quay người nhìn về phía y nhưng trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc vui buồn nào, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi làm việc rất tốt, tạm thời cứ để nàng ta ở lại đây. Còn về sau này sẽ xử lý thế nào...”
Những ngón tay thon dài của hắn khẽ gõ lên bệ cửa sổ, đôi mày nhíu lại: “Vân Trình dường như rất coi trọng cô nương này. Tính cách của y không giống người khác, mà cô nương này cũng không phải là hạng khuê các thường tình. Việc này cần phải cân nhắc kỹ lưỡng hơn, bổn vương sẽ có cách xử lý thích đáng. Ngươi lui xuống đi.”
Lý Toàn cúi người hành lễ rồi nhẹ nhàng lùi bước ra ngoài. Triệu Quyền chầm chậm đi đến ngồi xuống chiếc ghế dài ở gian ngoài, tiện tay cầm một viên cờ đặt lên bàn cờ, tự mình lặng lẽ chơi cờ một mình.
Trường Đình được dẫn đến trước một tiểu viện tinh xảo, trên tấm biển cổng viện khắc vài chữ mực đen cứng cáp, nét chữ uốn lượn như rồng bay phượng múa viết rằng: "Vãn Nguyệt Lâu."
Trường Đình không khỏi gật đầu thầm khen nét chữ quả có phần phong cốt. Sai vặt bên cạnh thấy nàng tỏ vẻ thưởng thức liền tự hào nói: “Cô nương không biết đấy thôi, chữ này là do vương gia của chúng ta đích thân viết. Chữ của vương gia bên ngoài không dễ mà có được đâu, ngay cả thánh thượng cũng từng khen ngợi nói rằng chữ của vương gia tựa như người, vương gia của chúng ta quả là bậc thiên nhân, bao nhiêu cô nương đều xem ngài là tình lang trong mộng...”
Trường Đình nghe hắn ta nói càng lúc càng xa, không khỏi mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng tiến vào trong viện. Tiểu viện này tuy nhỏ nhưng tinh tế, đủ đầy mọi thứ. Trong sân còn trồng một cây lê, giữa mùa thu nồng đậm này lại mang một vẻ đẹp lạ thường.
Nhìn vào cách bài trí và sắp đặt, hẳn là nơi ở của các gia quyến trong phủ. Theo lời sai vặt giới thiệu, trong phủ này chưa có chính thất phu nhân, vì Vương gia được đương kim thánh thượng sủng ái nên dù đã lập phủ mà vẫn chưa lấy chính thê. Vương gia một lòng tìm kiếm một người tri kỷ, không chịu cưới chính thê một cách tùy tiện, hoàng thượng đã trách mắng mấy lần nhưng không thể lay chuyển được, cuối cùng đành mặc cho vương gia theo ý mình.
Trường Đình không khỏi nghĩ đến vị nữ tử cương liệt đã tự vẫn, trong lòng cảm thán. Mới vào phòng không lâu, Văn Cơ đã dẫn theo nhiều người mang đồ vào, Trường Đình lại phải xã giao một hồi với Văn Cơ. Một lúc sau, có người mang kiếm đến, Trường Đình mỉm cười nhận lấy nhưng thấy Văn Cơ và vài nha hoàn trong phòng đều nhìn nàng với ánh mắt hoảng sợ.
Trường Đình nhìn họ cười khẽ , Văn Cơ phản ứng nhanh nhất, ôm ngực cười nói: “Trường Đình quả thật là nữ hiệp, thanh kiếm này trong tay cô nương càng tôn lên vẻ uy vũ.”
Trường Đình nhẹ nhàng đặt kiếm xuống, cười nói: “Văn phu nhân quá khen rồi, Trường Đình đâu dám nhận danh hiệu nữ hiệ này, ta chỉ là đi lại trong giang hồ mà thôi.”
Văn Cơ mỉm cười trên mặt nhưng trong lòng lại thầm vui mừng. Dù Giang cô nương này có dung mạo nhưng lại mang phong cách giang hồ, mặc dù vương gia đã ra lệnh không được sơ suất, song theo quan sát vừa rồi, có vẻ như cô nương này quen biết không sâu với vương gia, e rằng có điều khác thường, vì vậy càng tỏ ra nhiệt tình trò chuyện với Trường Đình hơn.
Trường Đình ít nói, thấy nàng có vẻ mệt mỏi nên Văn Cơ liền biết điều cáo từ, để lại vài nha hoàn hầu hạ Trường Đình.
Vương phủ uy nghiêm, mặc dù những nha hoàn kia ít nói nhưng mỗi khi Trường Đình đi đâu, họ đều theo sát. Trong lòng Trường Đình bực bội nhưng cũng không tiện nổi giận với họ. Hàng ngày, nàng chỉ có thể luyện kiếm và đọc sách để tiêu hao thời gian mà thôi.
Vài ngày trôi qua, mấy nha hoàn dần dần quen thuộc với Trường Đình. Trường Đình chưa từng có người hầu hạ nên đương nhiên rất không quen. Những nha hoàn này cũng rất lanh lợi, thấy tính tình Trường Đình có vẻ hòa nhã nhưng ít nói, lại ít khi ra lệnh nên sinh hoạt cũng khá hòa hợp. Một buổi tối, mấy nha hoàn nhanh chóng dọn dẹp phòng ốc một lượt sau đó liền rời đi, chỉ để lại một nha hoàn đứng cạnh Trường Đình.
Tuy rằng Trường Đình không quen nhưng chưa biết tin tức của sư huynh đành phải chịu đựng ở lại, chờ cơ hội dò hỏi tin tức. Thế nhưng, từ ngày gặp gỡ Vương gia, nàng lại không có cơ hội gặp thêm lần nào nữa.
Trường Đình hỏi thăm nha hoàn bên cạnh, chỉ thấy nha hoàn che miệng cười nói: “Cô nương mới đến phủ có hai ngày, dù là hậu viện, Vương gia thường bận rộn cũng rất ít khi vào hậu viện. Văn Cơ dù được sủng ái, một tháng gặp được Vương gia một lần cũng là chuyện bình thường. Cô nương cứ yên tâm, nơi này là vương phủ, người thường khó có thể ở lại. Vương gia sắp xếp cô nương ở đây chắc chắn rất coi trọng cô nương, cô nương không cần vội.” Nói xong, mặt nàng ấy hơi đỏ lên, cúi đầu cười.
Trường Đình nghe vậy vừa cảm thấy buồn cười lại vừa tức giận. Không ngờ nha hoàn này lại coi mình như là sủng thiếp của Vương gia. Trường Đình nghiêm mặt nói: “Trường Đình chỉ là dân núi rừng, đâu dám mơ tưởng đến hoàng tử hiện nay, cô nương nói đùa rồi. Ta muốn gặp Vương gia là vì có việc khác, sau này cô nương cần cẩn thận lời nói, không nên vô cớ làm tổn hại đến danh tiếng của Vương gia.”
Nha hoàn thường ngày thấy Trường Đình vô cùng hòa nhã, chưa bao giờ nói nặng lời, cấp trên cũng chỉ dặn dò phải tận tâm hầu hạ, lại thấy Vương gia xem ra hết sức coi trọng nàng mới để cho Trường Đình ở tại Vãn Nguyệt Lâu nên bản thân liền hiểu lầm, tưởng rằng đây là sủng thiếp mới của Vương gia. Thấy Trường Đình biểu hiện như vậy liền vội vã quỳ xuống, miệng lắp bắp cầu xin: “Xin cô nương đừng giận, tì nữ chỉ lỡ lời một chút thôi, sau này sẽ không dám nữa, xin cô nương tha cho!”
Trường Đình không ngờ nàng ấy lại quỳ xuống, vội vàng kéo nàng ấy dậy an ủi nói: “Ta chỉ nói rõ chút thôi, ngươi không cần phải như vậy, sao ta có thể nhận được sự sủng ái này, sau này ngươi chỉ cần hiểu rõ là được, cũng là lỗi tại ta không nói cho rõ ràng.”
Nha hoàn thấy vẻ mặt Trường Đình hòa nhã và nụ cười không phải giả dối liền yên tâm hơn, thầm nghĩ: “Nếu nữ tử này được Vương gia yêu quý thì cũng dễ hầu hạ.”
Triệu Quyền quay người nhìn về phía y nhưng trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc vui buồn nào, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi làm việc rất tốt, tạm thời cứ để nàng ta ở lại đây. Còn về sau này sẽ xử lý thế nào...”
Những ngón tay thon dài của hắn khẽ gõ lên bệ cửa sổ, đôi mày nhíu lại: “Vân Trình dường như rất coi trọng cô nương này. Tính cách của y không giống người khác, mà cô nương này cũng không phải là hạng khuê các thường tình. Việc này cần phải cân nhắc kỹ lưỡng hơn, bổn vương sẽ có cách xử lý thích đáng. Ngươi lui xuống đi.”
Lý Toàn cúi người hành lễ rồi nhẹ nhàng lùi bước ra ngoài. Triệu Quyền chầm chậm đi đến ngồi xuống chiếc ghế dài ở gian ngoài, tiện tay cầm một viên cờ đặt lên bàn cờ, tự mình lặng lẽ chơi cờ một mình.
Trường Đình được dẫn đến trước một tiểu viện tinh xảo, trên tấm biển cổng viện khắc vài chữ mực đen cứng cáp, nét chữ uốn lượn như rồng bay phượng múa viết rằng: "Vãn Nguyệt Lâu."
Trường Đình không khỏi gật đầu thầm khen nét chữ quả có phần phong cốt. Sai vặt bên cạnh thấy nàng tỏ vẻ thưởng thức liền tự hào nói: “Cô nương không biết đấy thôi, chữ này là do vương gia của chúng ta đích thân viết. Chữ của vương gia bên ngoài không dễ mà có được đâu, ngay cả thánh thượng cũng từng khen ngợi nói rằng chữ của vương gia tựa như người, vương gia của chúng ta quả là bậc thiên nhân, bao nhiêu cô nương đều xem ngài là tình lang trong mộng...”
Trường Đình nghe hắn ta nói càng lúc càng xa, không khỏi mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng tiến vào trong viện. Tiểu viện này tuy nhỏ nhưng tinh tế, đủ đầy mọi thứ. Trong sân còn trồng một cây lê, giữa mùa thu nồng đậm này lại mang một vẻ đẹp lạ thường.
Nhìn vào cách bài trí và sắp đặt, hẳn là nơi ở của các gia quyến trong phủ. Theo lời sai vặt giới thiệu, trong phủ này chưa có chính thất phu nhân, vì Vương gia được đương kim thánh thượng sủng ái nên dù đã lập phủ mà vẫn chưa lấy chính thê. Vương gia một lòng tìm kiếm một người tri kỷ, không chịu cưới chính thê một cách tùy tiện, hoàng thượng đã trách mắng mấy lần nhưng không thể lay chuyển được, cuối cùng đành mặc cho vương gia theo ý mình.
Trường Đình không khỏi nghĩ đến vị nữ tử cương liệt đã tự vẫn, trong lòng cảm thán. Mới vào phòng không lâu, Văn Cơ đã dẫn theo nhiều người mang đồ vào, Trường Đình lại phải xã giao một hồi với Văn Cơ. Một lúc sau, có người mang kiếm đến, Trường Đình mỉm cười nhận lấy nhưng thấy Văn Cơ và vài nha hoàn trong phòng đều nhìn nàng với ánh mắt hoảng sợ.
Trường Đình nhìn họ cười khẽ , Văn Cơ phản ứng nhanh nhất, ôm ngực cười nói: “Trường Đình quả thật là nữ hiệp, thanh kiếm này trong tay cô nương càng tôn lên vẻ uy vũ.”
Trường Đình nhẹ nhàng đặt kiếm xuống, cười nói: “Văn phu nhân quá khen rồi, Trường Đình đâu dám nhận danh hiệu nữ hiệ này, ta chỉ là đi lại trong giang hồ mà thôi.”
Văn Cơ mỉm cười trên mặt nhưng trong lòng lại thầm vui mừng. Dù Giang cô nương này có dung mạo nhưng lại mang phong cách giang hồ, mặc dù vương gia đã ra lệnh không được sơ suất, song theo quan sát vừa rồi, có vẻ như cô nương này quen biết không sâu với vương gia, e rằng có điều khác thường, vì vậy càng tỏ ra nhiệt tình trò chuyện với Trường Đình hơn.
Trường Đình ít nói, thấy nàng có vẻ mệt mỏi nên Văn Cơ liền biết điều cáo từ, để lại vài nha hoàn hầu hạ Trường Đình.
Vương phủ uy nghiêm, mặc dù những nha hoàn kia ít nói nhưng mỗi khi Trường Đình đi đâu, họ đều theo sát. Trong lòng Trường Đình bực bội nhưng cũng không tiện nổi giận với họ. Hàng ngày, nàng chỉ có thể luyện kiếm và đọc sách để tiêu hao thời gian mà thôi.
Vài ngày trôi qua, mấy nha hoàn dần dần quen thuộc với Trường Đình. Trường Đình chưa từng có người hầu hạ nên đương nhiên rất không quen. Những nha hoàn này cũng rất lanh lợi, thấy tính tình Trường Đình có vẻ hòa nhã nhưng ít nói, lại ít khi ra lệnh nên sinh hoạt cũng khá hòa hợp. Một buổi tối, mấy nha hoàn nhanh chóng dọn dẹp phòng ốc một lượt sau đó liền rời đi, chỉ để lại một nha hoàn đứng cạnh Trường Đình.
Tuy rằng Trường Đình không quen nhưng chưa biết tin tức của sư huynh đành phải chịu đựng ở lại, chờ cơ hội dò hỏi tin tức. Thế nhưng, từ ngày gặp gỡ Vương gia, nàng lại không có cơ hội gặp thêm lần nào nữa.
Trường Đình hỏi thăm nha hoàn bên cạnh, chỉ thấy nha hoàn che miệng cười nói: “Cô nương mới đến phủ có hai ngày, dù là hậu viện, Vương gia thường bận rộn cũng rất ít khi vào hậu viện. Văn Cơ dù được sủng ái, một tháng gặp được Vương gia một lần cũng là chuyện bình thường. Cô nương cứ yên tâm, nơi này là vương phủ, người thường khó có thể ở lại. Vương gia sắp xếp cô nương ở đây chắc chắn rất coi trọng cô nương, cô nương không cần vội.” Nói xong, mặt nàng ấy hơi đỏ lên, cúi đầu cười.
Trường Đình nghe vậy vừa cảm thấy buồn cười lại vừa tức giận. Không ngờ nha hoàn này lại coi mình như là sủng thiếp của Vương gia. Trường Đình nghiêm mặt nói: “Trường Đình chỉ là dân núi rừng, đâu dám mơ tưởng đến hoàng tử hiện nay, cô nương nói đùa rồi. Ta muốn gặp Vương gia là vì có việc khác, sau này cô nương cần cẩn thận lời nói, không nên vô cớ làm tổn hại đến danh tiếng của Vương gia.”
Nha hoàn thường ngày thấy Trường Đình vô cùng hòa nhã, chưa bao giờ nói nặng lời, cấp trên cũng chỉ dặn dò phải tận tâm hầu hạ, lại thấy Vương gia xem ra hết sức coi trọng nàng mới để cho Trường Đình ở tại Vãn Nguyệt Lâu nên bản thân liền hiểu lầm, tưởng rằng đây là sủng thiếp mới của Vương gia. Thấy Trường Đình biểu hiện như vậy liền vội vã quỳ xuống, miệng lắp bắp cầu xin: “Xin cô nương đừng giận, tì nữ chỉ lỡ lời một chút thôi, sau này sẽ không dám nữa, xin cô nương tha cho!”
Trường Đình không ngờ nàng ấy lại quỳ xuống, vội vàng kéo nàng ấy dậy an ủi nói: “Ta chỉ nói rõ chút thôi, ngươi không cần phải như vậy, sao ta có thể nhận được sự sủng ái này, sau này ngươi chỉ cần hiểu rõ là được, cũng là lỗi tại ta không nói cho rõ ràng.”
Nha hoàn thấy vẻ mặt Trường Đình hòa nhã và nụ cười không phải giả dối liền yên tâm hơn, thầm nghĩ: “Nếu nữ tử này được Vương gia yêu quý thì cũng dễ hầu hạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.