Chương 3: Thừa Phụng Lang
Quái Hiệp Nhất Chi Mai
05/09/2024
Trường Đình ngước nhìn cánh cổng thành cao lớn nguy nga trước mắt, trong lòng nghĩ rằng rốt cuộc cũng đã đến nơi, liền hòa vào dòng người tiến vào thành.
Kinh thành là nơi phồn hoa đâu phải nơi khác có thể sánh bằng, lại dưới chân Thiên tử nên cảnh tượng cũng khác biệt, hai bên đường phố là những hàng quán, tiếng rao bán vang lên không ngớt cực kỳ náo nhiệt. Trường Đình chỉ nhìn thoáng qua nhưng trong lòng vẫn nhớ đến sư huynh, bèn vừa đi vừa hỏi thăm suốt dọc đường, cuối cùng đến một chỗ hẻo lánh tìm thấy Lý phủ.
Nàng nhờ người gác cổng vào thông báo, ít lâu sau thấy một nam tử và một thiếu phụ đi ra đón, bên cạnh là bọn hạ nhân đều cúi đầu thỉnh an phu nhân và lão gia. Trường Đình nghĩ rằng đây chắc hẳn là Lý Thừa Phụng Lang cùng với phu nhân của y. Thấy người đã đến trước mặt, nàng chắp tay hành lễ, miệng thưa rằng: "Lý đại nhân, phu nhân."
Lý phu nhân đáp lễ bằng cách cúi mình chào Trường Đình, nàng vội vã đưa tay đỡ phu nhân lên miệng nói: "Sao dám nhận lễ này của phu nhân." Thừa Phụng Lang ở bên cạnh cười mà nói rằng: "Giang cô nương đường xa vất vả, mời vào trong."
Lý Thừa Phụng Lang tên là Lý Toàn, tuổi chưa đầy hai mươi, phu nhân của y lại càng trẻ trung, đoan trang, theo Trường Đình bước vào sảnh. Trường Đình nhận lấy tách trà do hạ nhân dâng lên, rồi lại cùng Lý Toàn hàn huyên vài câu sau đó mới hỏi: "Lý đại nhân, tháng trước ta nhận được thư tay của sư huynh, dặn dò khi đến kinh thành thì liên lạc với ngài, nhưng trong thư lại không nhắc đến chỗ của huynh ấy, không biết sư huynh hiện nay ra sao, bây giờ đang ở đâu?"
Lý Toàn vốn là được người nhờ vả, lại nhận được lời dặn dò nên cũng không dám nói năng bừa bãi. Tuy tuổi trẻ nhưng y đã lăn lộn chốn quan trường lâu năm, đối nhân xử thế hết sức khéo léo.
Thấy Trường Đình nóng lòng như vậy, Lý Toàn mỉm cười mà nói: “Giang cô nương và Nhiếp huynh quả thật có tình cảm thâm sâu như huynh muội, chỉ là việc này trong triều rất đỗi kín đáo, liên quan đến xã tắc nên tại hạ cũng không dám tùy tiện suy đoán. May mắn thay, trước khi Nhiếp huynh rời đi đã có dặn dò tại hạ rằng nếu Giang cô nương muốn biết chuyện của Nhiếp huynh, lát nữa tại hạ sẽ đưa cô nương đi gặp một người. Người này chắc chắn có thể giải đáp mọi thắc mắc của cô nương.”
Giang Trường Đình không khỏi hỏi rằng: “Chẳng hay người đó là ai?”
Lý Toàn nhìn Trường Đình mà cười nói: “Cô nương gặp rồi sẽ biết, chắc hẳn Nhiếp huynh cũng từng nhắc qua việc này, nếu huynh ấy chưa nói, e rằng cũng có điều khó xử. Nhưng cô nương cứ yên tâm, người đó chắc chắn là người mà Nhiếp huynh tuyệt đối tin tưởng.” Nói xong, y khẽ gật đầu với Trường Đình.
Trường Đình nhớ lại trong thư sư huynh đích thực có nhắc nàng sau khi vào kinh thì tìm gặp Lý Thừa Phụng Lang, để y dẫn nàng đi gặp một người, nàng gật đầu, mỉm cười mà rằng: “Nếu vậy thì xin phiền Lý đại nhân rồi.”
Lý Toàn chắp tay mà cười rằng: “Chuyện nhỏ nhặt này không đáng nhắc tới, Giang cô nương không cần khách sáo. Giang cô nương đã vất vả đường xa, Lý mỗ vốn định giữ cô nương ở lại phủ nghỉ ngơi, chỉ là Nhiếp huynh có lời nhờ vả, tại hạ cũng không dám tùy tiện giữ người lại, thật thất lễ.”
Trường Đình mỉm cười đáp lễ mà rằng: “Lý đại nhân quá khách khí rồi, là Trường Đình đã làm phiền đại nhân.”
Lý Toàn liền dặn dò hạ nhân chuẩn bị xe ngựa rồi nhẹ nhàng nói với phu nhân của mình: “Lát nữa nàng cùng ta đưa Giang cô nương đi, Giang cô nương đã vất vả đường xa, nàng hãy tiếp đãi cô nương cho chu đáo, ta sẽ đi rồi nhanh chóng trở về.”
Nói xong, y chắp tay thi lễ với Trường Đình rồi cáo lui rời khỏi sảnh.
Phu nhân của Thừa Phụng Lang là người tính tình thẹn thùng, có lẽ lần đầu tiên gặp người như Trường Đình nên mới nói đôi ba câu đã đỏ mặt, nhỏ nhẹ hỏi rằng: “Bây giờ trời vẫn còn sớm, chẳng hay Giang cô nương có muốn thay y phục trước không, y phục đã được chuẩn bị sẵn sàng cho cô nương rồi.”
Trường Đình thấy phu nhân dịu dàng, mỉm cười mà rằng: "Phiền phu nhân lo lắng chu đáo, chỉ có điều ta muốn sớm biết tin tức của sư huynh nên không dám làm phiền hạ nhân."
Phu nhân Thừa Phụng Lang thấy Trường Đình nói năng khách khí liền cúi đầu cười e lệ, lại không biết nên nói gì thêm. Trường Đình trong lòng có điều bận tâm nên cũng không nói thêm, chỉ cúi đầu uống trà, trong lòng suy nghĩ chuyện của mình.
Một lát sau, hạ nhân đến báo rằng xe ngựa đã chuẩn bị xong, Lý Toàn cũng bước vào sảnh, lúc này đã thay một bộ y phục chỉnh tề để tiếp khách đầu đội mũ quan. Trường Đình thấy y có vẻ rất mực trang trọng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, nhưng rồi nhớ lại rằng sư huynh đã đề cập đến việc này trong thư nên nghĩ rằng chắc không có gì trở ngại.
Không nghĩ ngợi nhiều, nàng liền theo phu thê Lý Toàn ra ngoài, lên xe ngựa. Lý Toàn cưỡi ngựa đi phía trước, trong xe có phu nhân y ngồi cùng Trường Đình.
Trường Đình lần đầu đến kinh thành, thỉnh thoảng lại vén rèm xe ngựa lên để ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Phu nhân Thừa Phụng Lang trông tuổi tác tương đồng với Trường Đình, tuy có chút e thẹn nhưng lại rất đoan trang, trầm tĩnh. Trường Đình cũng không khỏi tò mò, nàng ấy chỉ cười nhìn Trường Đình, Trường Đình thấy phu nhân nhìn mình liền mỉm cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta vào kinh, cảnh phồn hoa nơi đây khiến ta hoa mắt, khiến phu nhân phải chê cười rồi, phu nhân thường xuất môn chứ?"
Phu nhân Thừa Phụng Lang khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Giang cô nương cứ gọi ta là Vân Huệ đi." Rồi lại đỏ mặt, e thẹn mà rằng: "Trước kia khi còn ở nhà, ta cũng thường theo mẫu thân đi lễ Phật, sau khi xuất giá theo phu quân, thường ngày phu quân cũng dẫn ta ra ngoài du ngoạn và lễ Phật."
Trường Đình thấy nàng ấy cười thỏa mãn, trong lòng cũng bất giác mà nở nụ cười, nghĩ thầm: "Vừa rồi thấy Lý Thừa Phụng Lang đối với nàng rất mực dịu dàng, cuộc sống của người này quả thật rất viên mãn."
Vân Huệ nhẹ nhàng nói chuyện với Trường Đình, giới thiệu về những danh thắng nổi tiếng trong kinh thành, lại kể thêm vài chuyện thịnh hành nơi đây. Trường Đình nghe thấy thú vị, chẳng mấy chốc mà xe ngựa đã dừng lại, chỉ nghe Lý Thừa Phụng Lang ở bên ngoài nói: “Giang cô nương, chúng ta đã đến nơi rồi.”
Lại nói với phu nhân của mình: “Phu nhân có thể mời Giang cô nương xuống xe.”
Vân Huệ nhẹ nhàng đáp: “Vâng, phu quân.” Rồi tiến tới định đỡ Trường Đình. Trường Đình thấy dáng vẻ nàng ấy yếu ớt nên sao nỡ để nàng ấy đỡ, liền trở tay đỡ lấy nàng ấy xuống xe. Vân Huệ có chút ngạc nhiên, lại có phần ngượng ngùng cúi đầu khẽ gọi: “Phu quân.”
Lý Thừa Phụng Lang “Ừm” một tiếng rồi lại cười với Trường Đình mà nói: “Đã phiền Giang cô nương rồi.” Trường Đình cười đáp: “Có gì mà phiền.”
Trường Đình lúc này mới quay đầu nhìn lên tấm biển trước mặt, ba chữ “Tấn Vương Phủ” khắc bằng chữ vàng uy nghiêm khiến lòng người kinh hãi. Trong lòng Trường Đình càng thêm bối rối, đây chẳng phải là phủ đệ của hoàng tử đương triều sao? Nàng không khỏi nhìn sang Lý Toàn, Lý Toàn dường như đoán được Trường Đình sẽ ngạc nhiên như vậy, liền mỉm cười nói: “Nhiếp huynh trước khi đi đã có sắp đặt, nếu cô nương có gì thắc mắc, e rằng tại hạ cũng không thể giải đáp được, cô nương gặp Vương gia sẽ rõ.”
Trường Đình nén lại nỗi băn khoăn trong lòng, theo người quản sự ra đón mà giao kiếm bước vào phủ. Vừa vào trong sảnh, Lý Toàn liền theo quản sự đi về phía khác, chỉ để lại Trường Đình và Vân Huệ ở lại trong sảnh.
Kinh thành là nơi phồn hoa đâu phải nơi khác có thể sánh bằng, lại dưới chân Thiên tử nên cảnh tượng cũng khác biệt, hai bên đường phố là những hàng quán, tiếng rao bán vang lên không ngớt cực kỳ náo nhiệt. Trường Đình chỉ nhìn thoáng qua nhưng trong lòng vẫn nhớ đến sư huynh, bèn vừa đi vừa hỏi thăm suốt dọc đường, cuối cùng đến một chỗ hẻo lánh tìm thấy Lý phủ.
Nàng nhờ người gác cổng vào thông báo, ít lâu sau thấy một nam tử và một thiếu phụ đi ra đón, bên cạnh là bọn hạ nhân đều cúi đầu thỉnh an phu nhân và lão gia. Trường Đình nghĩ rằng đây chắc hẳn là Lý Thừa Phụng Lang cùng với phu nhân của y. Thấy người đã đến trước mặt, nàng chắp tay hành lễ, miệng thưa rằng: "Lý đại nhân, phu nhân."
Lý phu nhân đáp lễ bằng cách cúi mình chào Trường Đình, nàng vội vã đưa tay đỡ phu nhân lên miệng nói: "Sao dám nhận lễ này của phu nhân." Thừa Phụng Lang ở bên cạnh cười mà nói rằng: "Giang cô nương đường xa vất vả, mời vào trong."
Lý Thừa Phụng Lang tên là Lý Toàn, tuổi chưa đầy hai mươi, phu nhân của y lại càng trẻ trung, đoan trang, theo Trường Đình bước vào sảnh. Trường Đình nhận lấy tách trà do hạ nhân dâng lên, rồi lại cùng Lý Toàn hàn huyên vài câu sau đó mới hỏi: "Lý đại nhân, tháng trước ta nhận được thư tay của sư huynh, dặn dò khi đến kinh thành thì liên lạc với ngài, nhưng trong thư lại không nhắc đến chỗ của huynh ấy, không biết sư huynh hiện nay ra sao, bây giờ đang ở đâu?"
Lý Toàn vốn là được người nhờ vả, lại nhận được lời dặn dò nên cũng không dám nói năng bừa bãi. Tuy tuổi trẻ nhưng y đã lăn lộn chốn quan trường lâu năm, đối nhân xử thế hết sức khéo léo.
Thấy Trường Đình nóng lòng như vậy, Lý Toàn mỉm cười mà nói: “Giang cô nương và Nhiếp huynh quả thật có tình cảm thâm sâu như huynh muội, chỉ là việc này trong triều rất đỗi kín đáo, liên quan đến xã tắc nên tại hạ cũng không dám tùy tiện suy đoán. May mắn thay, trước khi Nhiếp huynh rời đi đã có dặn dò tại hạ rằng nếu Giang cô nương muốn biết chuyện của Nhiếp huynh, lát nữa tại hạ sẽ đưa cô nương đi gặp một người. Người này chắc chắn có thể giải đáp mọi thắc mắc của cô nương.”
Giang Trường Đình không khỏi hỏi rằng: “Chẳng hay người đó là ai?”
Lý Toàn nhìn Trường Đình mà cười nói: “Cô nương gặp rồi sẽ biết, chắc hẳn Nhiếp huynh cũng từng nhắc qua việc này, nếu huynh ấy chưa nói, e rằng cũng có điều khó xử. Nhưng cô nương cứ yên tâm, người đó chắc chắn là người mà Nhiếp huynh tuyệt đối tin tưởng.” Nói xong, y khẽ gật đầu với Trường Đình.
Trường Đình nhớ lại trong thư sư huynh đích thực có nhắc nàng sau khi vào kinh thì tìm gặp Lý Thừa Phụng Lang, để y dẫn nàng đi gặp một người, nàng gật đầu, mỉm cười mà rằng: “Nếu vậy thì xin phiền Lý đại nhân rồi.”
Lý Toàn chắp tay mà cười rằng: “Chuyện nhỏ nhặt này không đáng nhắc tới, Giang cô nương không cần khách sáo. Giang cô nương đã vất vả đường xa, Lý mỗ vốn định giữ cô nương ở lại phủ nghỉ ngơi, chỉ là Nhiếp huynh có lời nhờ vả, tại hạ cũng không dám tùy tiện giữ người lại, thật thất lễ.”
Trường Đình mỉm cười đáp lễ mà rằng: “Lý đại nhân quá khách khí rồi, là Trường Đình đã làm phiền đại nhân.”
Lý Toàn liền dặn dò hạ nhân chuẩn bị xe ngựa rồi nhẹ nhàng nói với phu nhân của mình: “Lát nữa nàng cùng ta đưa Giang cô nương đi, Giang cô nương đã vất vả đường xa, nàng hãy tiếp đãi cô nương cho chu đáo, ta sẽ đi rồi nhanh chóng trở về.”
Nói xong, y chắp tay thi lễ với Trường Đình rồi cáo lui rời khỏi sảnh.
Phu nhân của Thừa Phụng Lang là người tính tình thẹn thùng, có lẽ lần đầu tiên gặp người như Trường Đình nên mới nói đôi ba câu đã đỏ mặt, nhỏ nhẹ hỏi rằng: “Bây giờ trời vẫn còn sớm, chẳng hay Giang cô nương có muốn thay y phục trước không, y phục đã được chuẩn bị sẵn sàng cho cô nương rồi.”
Trường Đình thấy phu nhân dịu dàng, mỉm cười mà rằng: "Phiền phu nhân lo lắng chu đáo, chỉ có điều ta muốn sớm biết tin tức của sư huynh nên không dám làm phiền hạ nhân."
Phu nhân Thừa Phụng Lang thấy Trường Đình nói năng khách khí liền cúi đầu cười e lệ, lại không biết nên nói gì thêm. Trường Đình trong lòng có điều bận tâm nên cũng không nói thêm, chỉ cúi đầu uống trà, trong lòng suy nghĩ chuyện của mình.
Một lát sau, hạ nhân đến báo rằng xe ngựa đã chuẩn bị xong, Lý Toàn cũng bước vào sảnh, lúc này đã thay một bộ y phục chỉnh tề để tiếp khách đầu đội mũ quan. Trường Đình thấy y có vẻ rất mực trang trọng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, nhưng rồi nhớ lại rằng sư huynh đã đề cập đến việc này trong thư nên nghĩ rằng chắc không có gì trở ngại.
Không nghĩ ngợi nhiều, nàng liền theo phu thê Lý Toàn ra ngoài, lên xe ngựa. Lý Toàn cưỡi ngựa đi phía trước, trong xe có phu nhân y ngồi cùng Trường Đình.
Trường Đình lần đầu đến kinh thành, thỉnh thoảng lại vén rèm xe ngựa lên để ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Phu nhân Thừa Phụng Lang trông tuổi tác tương đồng với Trường Đình, tuy có chút e thẹn nhưng lại rất đoan trang, trầm tĩnh. Trường Đình cũng không khỏi tò mò, nàng ấy chỉ cười nhìn Trường Đình, Trường Đình thấy phu nhân nhìn mình liền mỉm cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta vào kinh, cảnh phồn hoa nơi đây khiến ta hoa mắt, khiến phu nhân phải chê cười rồi, phu nhân thường xuất môn chứ?"
Phu nhân Thừa Phụng Lang khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Giang cô nương cứ gọi ta là Vân Huệ đi." Rồi lại đỏ mặt, e thẹn mà rằng: "Trước kia khi còn ở nhà, ta cũng thường theo mẫu thân đi lễ Phật, sau khi xuất giá theo phu quân, thường ngày phu quân cũng dẫn ta ra ngoài du ngoạn và lễ Phật."
Trường Đình thấy nàng ấy cười thỏa mãn, trong lòng cũng bất giác mà nở nụ cười, nghĩ thầm: "Vừa rồi thấy Lý Thừa Phụng Lang đối với nàng rất mực dịu dàng, cuộc sống của người này quả thật rất viên mãn."
Vân Huệ nhẹ nhàng nói chuyện với Trường Đình, giới thiệu về những danh thắng nổi tiếng trong kinh thành, lại kể thêm vài chuyện thịnh hành nơi đây. Trường Đình nghe thấy thú vị, chẳng mấy chốc mà xe ngựa đã dừng lại, chỉ nghe Lý Thừa Phụng Lang ở bên ngoài nói: “Giang cô nương, chúng ta đã đến nơi rồi.”
Lại nói với phu nhân của mình: “Phu nhân có thể mời Giang cô nương xuống xe.”
Vân Huệ nhẹ nhàng đáp: “Vâng, phu quân.” Rồi tiến tới định đỡ Trường Đình. Trường Đình thấy dáng vẻ nàng ấy yếu ớt nên sao nỡ để nàng ấy đỡ, liền trở tay đỡ lấy nàng ấy xuống xe. Vân Huệ có chút ngạc nhiên, lại có phần ngượng ngùng cúi đầu khẽ gọi: “Phu quân.”
Lý Thừa Phụng Lang “Ừm” một tiếng rồi lại cười với Trường Đình mà nói: “Đã phiền Giang cô nương rồi.” Trường Đình cười đáp: “Có gì mà phiền.”
Trường Đình lúc này mới quay đầu nhìn lên tấm biển trước mặt, ba chữ “Tấn Vương Phủ” khắc bằng chữ vàng uy nghiêm khiến lòng người kinh hãi. Trong lòng Trường Đình càng thêm bối rối, đây chẳng phải là phủ đệ của hoàng tử đương triều sao? Nàng không khỏi nhìn sang Lý Toàn, Lý Toàn dường như đoán được Trường Đình sẽ ngạc nhiên như vậy, liền mỉm cười nói: “Nhiếp huynh trước khi đi đã có sắp đặt, nếu cô nương có gì thắc mắc, e rằng tại hạ cũng không thể giải đáp được, cô nương gặp Vương gia sẽ rõ.”
Trường Đình nén lại nỗi băn khoăn trong lòng, theo người quản sự ra đón mà giao kiếm bước vào phủ. Vừa vào trong sảnh, Lý Toàn liền theo quản sự đi về phía khác, chỉ để lại Trường Đình và Vân Huệ ở lại trong sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.