Chương 9: Thiết Kiếm Chu Ngân
Gia Cát Thanh Vân
21/05/2013
Nói lại hồi trước Phó Thiên Lân được lão thần y Bạch Nguyên Chương cho uống một viên thuốc. Viên thuốc của lão vừa vào tới miệng một lúc thì trong người lập tức thư thái. Phó Thiên Lân thử vận khí thấy sức rượu quả nhiên đã tan hết, vui sướng vô cùng, vội ngồi dậy, theo lời lão thần y vơ vội quần áo, nhét cây sáo trúc vào người chuẩn bị theo lão trở về đất liền. Khi ánh mắt Bạch Nguyên Chương chạm tới cây sáo trúc, khuôn mặt lão lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng lão lẳng lặng không nói, còn Thiên Lân thì đang lúc hồi hộp cũng không để ý. Hai người âm thầm ra phía sau đảo, lấy một chiếc thuyền nhỏ giương buồm ra khơi. Phó Thiên Lân đứng phía đuôi thuyền, mắt nhìn lại Thúy Vi đảo tư lự.
Bạch Nguyên Chương cười hỏi :
- Lão đệ đang nhớ nhung nàng yêu nữ Cổ Phiêu Hương đó chăng? Công bằng mà nói, con yêu nữ đó quả thật xinh đẹp tuổi trẻ tài cao, nếu không phải lòng dạ ả quá ác độc...
Phó Thiên Lân đỏ mặt đáp :
- Lão tiền bối chớ hiểu lầm. Vãn bối đâu phải phường hiếu sắc. Vãn bối chỉ hơi tiếc mình không thể chứng kiến trận ác đấu giữa hai cao thủ đệ nhất võ lâm với hai thanh danh kiếm Chu Hồng kiếm và Thiên Lam độc kiếm mà thôi.
Bạch Nguyên Chương cười lên ha hả nói :
- Việc ước hẹn canh ba đêm nay giữa Bạch Y Đà Ông và Đông Hải Kiêu Bà chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn của ta bịa ra ngõ hầu có cơ hội cứu lão đệ mà thôi.
Phó Thiên Lân ngạc nhiên hỏi lại :
- Là mưu kế của lão tiền bối ư? Nhưng làm thế nào lão lại biết mối hiềm khích của hai người đó mà sắp đặt mưu kế?
Bạch Nguyên Chương đáp :
- Khi ta tới mấy tỉnh gần Đông Hải có nghe thiên hạ đồn đại rằng: “Sọ khô đã tới Kiêu Bà, Thiên Lam độc kiếm đợi chờ Đà Ông” mới đi dò hỏi những người trên giang hồ coi sao, từ đó mới nảy ra mưu kế đó...
Đoạn lão kẻ cho chàng nghe chuyện Vạn Bác thư sinh Bành Hàm bị sát hại tại Cửu Liên sơn, sau đó Trường Bạch Tửu Đồ đơn thân đi tìm kẻ thù, và chuyến đi của lão cốt nhiên để tiếp ứng Trường Bạch Tửu Đồ. Nhân đó lão mới hỏi chàng mấy ngày trên đảo có nghe nói gì tới chuyện bọn Phùng Tiểu Thanh, Ma Mật Ngạn, Mạnh Vũ, và Trường Bạch Tửu Đồ ra tới đảo Thúy Vi hay không và cây sáo trúc kia của chàng là của Tử Địch Thanh Loa phải chăng? Phó Thiên Lân bèn kể lại chuyện đêm qua Cổ Phiêu Hương quyết đấu với Đồng cổ, Tiêu, Tranh như thế nào, Ma Mật Ngạn bị Cổ Phiêu Hương dùng Thiên Lam độc kiếm chém đứt bàn tay ra sao, kể cả chuyện chàng cùng Tử Địch Thanh Loa kết nghĩa kim lan cũng đem kể tuốt chẳng giấu diếm điều gì. Nghe xong, Bạch Nguyên Chương mừng rỡ nói :
- Cứ theo lời lão đệ thì không phải là giữa Vực Ngoại tam hung Đông Hải Kiêu Bà, Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử, Nam Hoàng Hạt Đạo lại cả Miêu Cương lão quái Đồng Cổ Thiên Tôn đã vì chuyện bọn trẻ con kia mà có hiềm khích với nhau rồi sao? Chúng ta có thể gây thêm thù oán, khiến chúng ghét bỏ lẫn nhau thì việc diệt quần ma sau này sẽ bớt khó khăn hơn nhiều...
Đột nhiên, lão ngừng lời chăm chăm nhìn về phía Thúy Vi đảo lẩm bẩm :
- Lão đệ nhìn kìa, hình như có một chiếc thuyền nhỏ đang hướng tới đảo Thúy Vi.
Trên đảo lại thấy thầy trò Đông Hải Kiêu Bà đều có mặt. Người mới tới kia không thể là nhân vật võ lâm tầm thường được. Không lẽ kế Điệu hổ ly sơn của ta giả biến thành thật, Bạch Y Đà Ông đã tới đảo thật sao?
Phó Thiên Lân cũng theo tầm mắt lão nhìn lại. Quả nhiên có một chiếc thuyền nhỏ đang nhấp nhô đè sóng mà lướt tới gần về phía đảo Thúy Vi. Chiếc thuyền lướt ngang qua chỗ hai người chừng hơn mười trượng thì thấy Bạch Nguyên Chương bỗng nhiên mặt đổi sắc, vận khí đan điền lớn tiếng gọi :
- Có phải Cái huynh không? Từ ngày gặp nhau tại đại hội tới nay thấm thoắt đã hơn năm năm, Bạch Nguyên Chương luôn tưởng nhớ lão huynh mà không biết tìm đâu cho gặp.
Thì ra người trên thuyền chính là Hoàng Sơn Độn Khách Cát Ngu Nhân. Trên lưng lão lại chính là thanh Thiết Kiếm Chu Ngân của Phó Thiên Lân. Tuy Cát Ngu Nhân có được nghe đệ tử yêu nói Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương đã ra Đông Hải tiếp ứng Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên, nhưng lão cũng không ngờ đôi bên lại gặp nhau giữa biển thế này. Lão mới vươn mình đề khí dùng thế “Trường Tiễn Xuyên Vân” (Mũi tên dài xuyên qua mây) nhảy vọt lên cao hơn sáu trượng rồi lộn mình chúc đầu xuống, hai tay giang ra như hải âu giữa biển nhẹ nhàng đáp xuống khoang thuyền của Bạch Nguyên Chương và Phó Thiên Lân không một tiếng động. Khinh công phi phàm của lão không những khiến Phó Thiên Lân kính phục mà vị võ lâm cao thủ đương thời Bạch Nguyên Chương cũng gật đầu khen giỏi, cho là trên đời ít thấy. Tầm mắt của Cát Ngu Nhân rất sắc bén, ngay khi trên không đã liếc thấy cây sáo trúc trên mình Phó Thiên Lân, nên sau khi nói vài câu khách sáo với Bạch Nguyên Chương, lão quay sang chàng hỏi :
- Lão đệ đây họ Phó phải chăng?
Qua cách xưng hô của Cát Ngu Nhân với Bạch Nguyên Chương, Phó Thiên Lân đã ít nhiều đoán ra lão chính là sư phụ của người nghĩa đệ Tử Địch Thanh Loa nên cũng thấy có phần thân thiết. Chàng vội cúi mình thi lễ đáp :
- Vãn bối Phó Thiên Lân, xin bái kiến Cát lão tiền bối!
Cát Ngu Nhân xua tay nói :
- Không cần đa lễ. Lệnh tôn sư La Phù lão nhân là bạn thân của ta khi xưa. Lão hiền điệt cứ gọi ta hai tiếng sư thúc là được rồi.
Cát Ngu Nhân nhìn ngắm Thiên Lân từ đầu tới chân mấy lượt, thấy căn cốt phi thường, thầm khen học trò mình quả là có con mắt tinh đời, có thể chọn được ngọc trong đá. Lúc đó Bạch Nguyên Chương lại tạ ơn Cát Ngu Nhân đã cho đệ tử Tử Địch Thanh Loa tới Cửu Liên sơn báo tin tiếp cứu Bành Hàm, sau đó lại thuật lại chuyện trên Thúy Vi đảo mấy ngày qua một lượt nữa. Cát Ngu Nhân nghe xong mọi chuyện nhắm mắt nghĩ ngợi một hồi rồi mới lên tiếng :
- Nếu như Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên huynh không ra Đông Hải thì chắc chắn ông ta đã tới Miêu Cương rồi...
Nói đoạn lại quay sang Thiên Lân nói :
- Phó hiền điệt không biết, hôm rồi quá hẹn mười lăm ngày không thấy hiền điệt tới chỗ hẹn, đồ đệ ta e cháu gặp nạn giữa đường nên nó một mực đòi ta ra Đông Hải tìm kiếm cháu, còn nó thì tới Kỳ Liên sơn của Ngọc Chỉ Linh Xà để thăm dò tin tức về cháu đó.
Bấy giờ Phó Thiên Lân mới hay vị Cát sư thúc này cất công ra Đông Hải là để cứu mình, bất giác cảm động vô cùng. Lại lo cho nghĩa đệ nên vội hỏi :
- Sư thúc, hiền đệ cháu võ công cao cường, nhưng Ngọc Chỉ Linh Xà là kẻ võ công đã thành danh trên giang hồ, so với Đông Hải Kiêu Bà không thua kém bao xa...
Cát Ngu Nhân nghe Thiên Lân gọi đệ tử mình là hiền đệ cũng không giải thích gì thêm, lão chỉ cười mà nói rằng :
- Ngọc Chỉ Linh Xà quả thật không thể coi thường. Nhưng ta đã sắp kế hoạch sẵn cả rồi. Trong vòng ba tháng hiền đệ của cháu quyết không có gì đáng ngại cả. Hiện giờ cháu đã thoát hiểm, vậy chúng ta cùng tới Kỳ Liên sơn tìm nó tránh bất trắc xảy ra chuyện rắc rối vô ích...
- Lão quay sang Bạch Nguyên Chương tiếp lời :
- Tiểu đệ cùng Phó hiền điệt tới Kỳ Liên sơn, còn Bạch huynh xin ra vùng Miêu Cương. Như thế thì dù Hùng huynh có đi ngả nào cũng có thể có người tiếp ứng. Chúng ta nếu người nào xong việc trước thì tới trợ giúp người kia ngay. Dọc đường nhớ để lại ký hiệu là được.
Sau khi bàn định kỹ thêm một hồi, thì hai thuyền cũng tới đất liền, ba người còn đi chung thêm một đoạn đường nữa chưa chia tay. Cát Ngu Nhân trao thanh Thiết Kiếm Chu Ngân cho Phó Thiên Lân nói :
- Thanh kiếm này vốn của hiền điệt, nay châu về hợp phố là đúng rồi. Tuy rằng người trên võ lâm ai ai cũng muốn tranh đoạt, song có ta đi cùng hiền điệt cũng đỡ lo ngại.
Phó Thiên Lân nhận lại thanh kiếm, nhân đó mới hỏi nguyên cớ quần hùng sao lại cố công đeo đuổi muốn chiếm lấy thanh kiếm. Cát Ngu Nhân không trả lời ngay quay sang Bạch Nguyên Chương nói :
- Bạch huynh chắc chưa quên năm năm trước chia tay nhau tại hồ Động Đình, chắc huynh không nghe lời đệ mà vẫn đem bí mật của thanh kiếm này tiết lộ cho người khác nên chuyện mới lan truyền trong giang hồ cho mọi người đua nhau theo đuổi phải chăng?
Bạch Nguyên Chương gật đầu thở dài nhìn thanh kiếm trên tay Thiên Lân, rồi từ từ kể :
- “Năm xưa tiên triều gặp nạn, giặc giã quấy nhiễu nơi nơi. Ngô Tam Quế mở cửa đưa giặc vào nhà đem một dải giang sơn gấm vóc dâng cho quân Mãn. Lúc đó có một vị trung thần không chịu khuất phục, thống lĩnh hai tay thủ hạ- đều là kẻ võ công cái thế, cùng một đám tàn quân thề khôi phục giang sơn. Tiếc rằng sau vài trận khiến quân Mãn hồn xiêu phách lạc, thì quân sĩ cũng thương vong gần hết. Quân ít lương cạn, vận trời xoay chuyển, vị trung thần ấy đành rút gươm tự tận không chịu rơi vào tay quân Mãn. Lúc này hai vị cao thủ kia đều đi nhận nhiệm vụ nơi khác, khi trở về thì chủ đã bơ mình, quân lính như rắn mất đầu đã tan rã cả. Chỉ còn lại thanh kiếm sắt thấm máu trung thần bên di thể mà thôi. Hai người khóc than một hồi, lại ước định cùng lưu lại giọt tinh huyết trên thân kiếm, thấy kiếm là thấy chủ, người nào có được thanh kiếm đó thì lệnh cho hai người làm gì cũng theo. Sau đó hai người lên ngựa xông pha, chém giết một trần đất hoảng trời kinh, mỗi người chém đủ một trăm đầu giặc tế trước mộ chủ nhân”
Thiên Lân nghe xong ngậm ngùi, mà Cát lão cũng bồi hồi rơi lệ. Phó Thiên Lân hỏi :
- Vậy hai lão tiền bối có biết danh tính của hai nhân vật phi thường đó không?
Bạch Nguyên Chương lắc đầu :
- Lão có nghe người bằng hữu Bành Hàm nói một trong hai người đó một tên gọi Như Thiên Hàm nổi danh khắp võ lâm, người kia thì ...
Cát Ngu Nhân thở dài nói :
- Người kia tên gọi La Phù lão nhân Biên Viễn Chí, chính là sư phụ của hiền điệt đó.
Vì thế mà thanh Thiết Kiếm Chu Ngân này hiện giờ mới ở trong tay cháu.
Tới giờ Phó Thiên Lân mới hiểu những khúc mắc trước kia khi chàng bước chân vào giang hồ. Nhưng chàng đột nhiên lại cau mày hỏi tiếp :
- Thưa lão tiền bối, chẳng lẽ quần hào muốn đoạt thanh Thiết Kiếm Chu Ngân này, dựa vào giọt huyết trung trinh và lời hứa khi xưa của nhị vị cao thủ mà sai khiến vị Đan Tâm kiếm khách ư?
Bạch Nguyên Chương gật đầu :
- Đương nhiên, đó cũng là một phần. Thật ra còn có lý do khác. Người trên giang hồ đồn rằng, trên ngọn Thiên Đô ở dãy Hoàng Sơn có một hang động bí mật ẩn giấu một bộ võ học kỳ thư, một thanh bảo kiếm và một cây linh dược hiếm có. Mà nơi đó chỉ có Đan Tâm kiếm khách là biết rõ lối vào. Nếu có thể dùng thanh kiếm đó ép Đan Tâm kiếm khách dẫn đường, chiếm được ba bảo vật thì có thể xưng bá võ lâm rồi...
Cát Ngu Nhân nghe nói cười lớn :
- Vạn Bác thư sinh quả nhiên kiến văn rộng lớn. Đệ ở Hoàng Sơn đã bao nhiêu năm cũng không biết có bí mật đó. Chuyến này sau khi trở về từ Kỳ Liên sơn có khi đệ cũng phải lên Thiên Đô phong một chuyến...
Phó Thiên Lân không để ý tới lời đùa giỡn của lão, hai tay nâng thanh kiếm hướng về phương Nam quỳ gối lạy. Cát Ngu Nhân và Bạch Nguyên Chương hỏi nguyên cớ, chàng trả lời rằng :
- Sư thúc, lão tiền bối, ân sư của hiền điệt quy tiên đã lưu lại cho thanh kiếm vô giá này. Cháu làm thế để tở lòng tôn kính tinh huyết của bậc trung thần, cũng là bái tạ ân đức sư phụ cháu.
Cát Ngu Nhân khẽ chau mày, còn Bạch Nguyên Chương thì hai mắt trợn ngược, chăm chăm nhìn chàng :
- Ngươi cũng định mang thanh kiếm đi tìm Đan Tâm kiếm khách ư?
Nghe Cát Ngu Nhân hỏi như vậy, Phó Thiên Lân cất tiếng cười dài, đáp :
- Sao Cát sư thúc lại có ý nghĩ khinh thường hiền điệt như thế? Ân sư di tặng thanh kiếm vô giá này cho cháu, sao cháu có thể vong ân bội nghĩa dùng nó để cưỡng cầu một vị tôn trưởng đi tìm báu vật cho riêng mình.
Bạch Nguyên Chương đưa ngón tay cái lên cười ha hả :
- Hỏi rất hay, trả lời lại càng hay hơn. Nếu ngươi không phải là làm chuyện đó thì không lẽ để thanh kiếm thành vô dụng hay sao?
Phó Thiên Lân nhíu mày nói, vẻ kiên quyết :
- Thanh kiếm vô giá, tuyệt đối không thể để nó bị phí hoài được. Hiện thời khí số nhà Thanh đang đến hồi cực thịnh, chúng ta không thể làm gì được chúng, song tiểu điệt có thể đem câu chuyện bi hùng này truyền bá nới nơi nêu cao chính nghĩa, khích lệ dân tâm.
Biết đâu sau này lại có ích cho việc khu trừ giặc Mãn, khôi phục giang sơn đại nghiệp Minh triều. Như thế không phải là đã phát dương di chí của người anh hùng trung liệt hay sao?
Hai vị võ lâm lão tiền bối thấy Thiên Lân tuổi còn trẻ mà đã biết suy nghĩ như thế đều lộ vẻ vui mừng, gật đầu vừa ý. Phó Thiên Lân lại khẳng khái tiếp tục :
- Đối với vị lão tiền bối kia, nhân chuyến đi Miêu Cương lần này, nếu có thể tiểu điệt nhất định tới Mãng Thương sơn bái yết người, song tuyệt đối không có ý lấy bảo vật, chỉ cốt thỉnh cầu lão đại hiệp xuất sơn cứu dân độ thế tiêu trừ Vực Ngoại tam hung mà thôi.
Bạch Nguyên Chương càng nghe càng thấy vừa lòng, không nhịn được lời khen :
- Đáng khen đáng khen. Hiện thời võ học của lão đệ chưa tới đâu nhưng với chí khí đó, sau này nhất định lão đệ sẽ trở thành người đứng đầu võ lâm. Lão cũng rất khâm phục.
Đi chẳng bao lâu thì đường chia hai lối, Bạch Nguyên Chương nói :
- Giờ đây chúng ta ba người hai ngả. Lão đệ đã có ý tới Mãng Thương sơn bái yết vị kiếm khách kia, vậy ít ngày nữa, dù lão có tìm thấy tung tích người bạn già hay không, lão cũng...
Cát Ngu Nhân chẳng để Bạch Nguyên Chương nói hết lời, cắt ngang :
- Theo như đệ biết thì Đan Tâm kiếm khách không còn ở Mãng Thương sơn nữa mà đã tới ẩn cư tại một vùng thâm u trong dãy Cao Lê Cống Sơn ở Vân Nam. Bạch huynh đi dò xét ở Dã Nhân sơn xong việc xin cứ đi thẳng tới Cao Lê Cống Sơn, hai người bọn đệ sẽ tìm tới sau.
Bạch Nguyên Chương gật đầu :
- Cao Lê Cống Sơn cũng không xa Dã Nhân sơn là bao, không chừng đệ tới trước cũng nên. Ám hiệu của đệ là hình vẽ một bình thuốc, trên nắp gài ba chiếc kim vàng. Mũi kim chỉ hướng nào là tiểu đệ đã đi về hướng đó.
Cát Ngu Nhân gật đầu, đoạn đưa tay tạm biệt Bạch Nguyên Chương, cùng Phó Thiên Lân nhằm ngả Cam Túc cất bước. Dọc đường, Phó Thiên Lân phát hiện vị Cát sư thúc này chẳng những võ công tuyệt thế, mà binh gia thao lược, thi phú từ chương không môn nào là không thông thạo, chàng lại càng thấy khâm phục vô cùng, thỉnh thoảng lại nhờ lão chỉ giáo vài điều. Chàng hỏi tới đâu, lão đều tận tình giảng giải tới đó cả. Một lần, lão hỏi chàng :
- Ta nhờ năm xưa sư phụ ngươi La Phù lão nhân nổi danh giang hồ nhờ pho kiếm pháp Lục Lục Thiên Cương. Pho kiếm này gồm sáu mươi tư thế, mỗi thế có ba lối biến hóa thông thường và ba lối biến hóa tinh vi, người học phải học tuần tự mới có thể lãnh hội hết.
Không biết hiền điệt đã học trọn vẹn pho kiếm này chưa?
Phó Thiên Lân thở dài nói :
- Tiểu điệt ngu dốt, học chẳng tới đâu, may nhờ có ân sư chỉ dạy. Tiếc là sư phụ chẳng may tạ thế thình lình, tiểu điệt mới chỉ kịp học sáu mươi tư thế cơ bản và một trăm linh tám biến thế thông thường. Còn lại những thế biến vi diệu tiểu điệt chưa lĩnh hội hết.
Cát sư thúc quen biết sư phụ tiểu điệt đã lâu, không hiểu sư thúc có thể chỉ điểm cho tiểu điệt phần nào về sự biến hóa thần diệu của pho kiếm pháp đó chăng?
Cát Ngu Nhân cười đáp :
- Hiền điệt đã lĩnh hội hết những thế kiếm căn bản và lối biến phổ thông thì cũng có thể đi lại trên giang hồ được rồi, có điều nếu gặp cao thủ như Đông Hải Kiêu bà thì cũng khó mà đối phó. Những thế biến tinh diệu của pho kiếm đó sư thúc không hiểu gì nhiều, song có một người có thể truyền thụ lại cho tiểu điệt được.
- Đan Tâm lão tiền bối?
Cát Ngu Nhân gật đầu :
- Không sai. Nhưng theo như sư thúc biết, Lục Lục Thiên Cương kiếm pháp, muốn luyện cho đạt tới cảnh giới cao thì nhất thiết phải có chân khí nội lực tinh thuần phối hợp sử dụng mới được. Chuyến đi lần này, sư thúc không những giúp hiền điệt khẩn cầu vị kiếm khách đó truyền thụ kiếm pháp, còn tìm cách giúp cháu tăng cường chân khí nội lực mới được.
Trong khi chàng đang say mê với những hiểu biết mới cùng vị sư thúc, thì Nhân Thu Thủy, dưới tên Tử Địch Thanh Loa Giả Y Nhân, lại vì chàng mà chịu biết bao gian nguy tại Kỳ Liên sơn. Nguyên khi trở về Hoàng Sơn, nghe sư phụ nàng phân tích sự nguy hiểm có thể xảy ra với Phó Thiên Lân do chiếc xương sọ khô kia mang lại, nàng lo lắng đứng ngồi không yên lập tức hạ sơn. Sau đó thì Thanh Loa phi nước đại thẳng hướng Ngọc Linh Phong mà đi. Khi tới địa phận Cam Túc thì trời chuyển sang đông, khí hậu quan ải lạnh lẽo.
Nhìn từ Vũ Lăng sang Kỳ Liên sơn chỉ thấy tuyết trắng phủ núi như tấm thảm bạc ngang trời. Đường lên Ngọc Long phong gập ghềnh khúc khuỷu. Thanh Loa đi rất khó khăn. Nàng đành tìm một khách điếm gửi con Thanh Loa, chuẩn bị lương khô, mua tạm một cây sáo trúc, rồi sử khinh công lướt đi như bay vào vùng tuyết sơn. Chưa hết ngày đã gặp Động Đình Điến Tẩu Vân lão ngư nhân cũng tới để cùng tiếp ứng Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên. Vân lão ngư nhân cũng không biết Tử Địch Thanh Loa chỉ là nữ cải nam trang, chỉ thấy một chàng trai trẻ lặn lội đường xa tiếp ứng thì rất cảm kích :
- Giả đệ thật là người nhiệt tâm đáng kính. Lão đã tới đây mấy ngày, thăm dò khắp nơi vẫn chưa thấy tung tích người bạn già nóng nảy Trường Bạch Tửu Đồ. Lão đang tính phải mạo hiểm vào tận sào huyệt của Ngọc Chỉ Linh Xà mà dò xét, may lại gặp lão đệ. Hai người đi thì lại càng thêm phần sức mạnh, chúng ta có nên liều một phen không?
Tử Địch Thanh Loa vui vẻ đáp :
- Lão tiền bối đừng vội khen ngợi.Vì thực ra vãn bối tới đây còn có lý do cá nhân, không phải chỉ riêng việc tiếp ứng Hùng đại hiệp mà thôi.
Đoạn nàng nói rõ chuyện tìm kiếm nghĩa huynh Phó Thiên Lân cho lão nghe. Lão Ngư Nhân nghe xong rất thích chí, nói :
- Cả hai người chúng ta cùng muốn ứng cứu bằng hữu, thế thì hợp lực là phải rồi.
Dứt lời lão chỉ tay lên đỉnh Ngọc Long phong nói tiếp :
- Nghe nói Tiêu Dao Tử dựng sào huyệt ngay đỉnh cao nhất kia, chúng ta trèo lên đó ngầm xét, hay nên bắt một tên trong Linh Xà đạo viện xuống đây tra hỏi manh mối đây?
Nàng nghĩ trong giây lát rồi đáp :
- Vực Ngoại tam hung tên nào cũng cuồng bạo. Xung quanh chỗ chúng ở chắc chắn là khu cấm địa được canh chừng nghiêm mật, ai đặt chân tới thì dù vô tình hay cố ý đều bị coi như cầm chắc bị rắc rồi. Không hiểu Hùng đại hiệp và Phó huynh có sa chân vào Linh Xà đạo viện hay không nữa. Theo vãn bối chúng ta cứ tìm cách dụ một tên đồ đệ của lão quái đó xuống núi rồi tìm cách dò hỏi trước vẫn hơn.
Lão Ngư Nhân gật đầu :
- Giả lão đệ tuổi trẻ mà hành động chín chắn, thái độ trầm tĩnh không nóng vội liều lĩnh, thật không giống với bọn thanh niên tầm thường. Đáng khen lắm! Này, lão đệ có nhã hiệu Tử Địch Thanh Loa, hay là thổi lên một điệu sáo có khi lại dụ được bọn cuồng ngạo trong Linh Xà đạo viện xuống núi cũng nên.
Tử Địch Thanh Loa mỉm cười vâng mệnh, rút lấy cây sáo trúc thổi lên một điệu nhạc thần tiên. Nghe tiếng sáo nỉ non, Lão Ngư Nhân hơi cau mày chăm chú nhìn dường như có điều băn khoăn.
- “Tiếng sáo uyển chuyển chứa chan nhu tình của đôi nam nữ cách xa. Cứ theo điệu sáo mà suy thì người chàng ta ngày đêm mong nhớ phải là trang tuyệt thế giai nhân, thế mà bây giờ lại đi kiếm người nghĩa huynh, thật là...”
Thật ra vì lão không rõ chuyện nàng nên mới không hiểu mà thôi. Tiếng sáo trầm bổng còn chưa dứt tình, từ trên núi đã xuất hiện bóng người quần áo hoa hoè hoa sói, thân pháp nhanh nhạy, men vách đã mà lao xuống như một ánh sao băng. Nháy mắt y đã đáp xuống trước mặt hai người. Y trợn mắt nhìn Thu Thủy quát :
- Tiểu cẩu to gan từ đâu tới? Sao dám đứng trước Linh Xà đạo viện thổi khúc nhạc ma quỷ gì đó, không sợ mất mạng sao?
Lão Ngư Nhân thấy tên này tuổi còn thiếu niên, lối ăn mặc sặc sỡ tức cười, giọng điệu trịch thượng chợt nghĩ ngay tới tên Thái Y Ma Mật Ngạn đã sát hại Bành Hàm tại Ma Vân bích liền nổi giận đùng đùng, nghiến răng quay sang Thu Thủy hỏi khẽ :
- Giả lão đệ, y có phải là Thái Y Ma Mật Ngạn đã sát hại Bành lão hữu của ta đó chăng?
Nhân Thu Thủy khẽ lắc đầu, nhìn người kia lạnh lùng hỏi :
- Ngươi có phải là Độc Thủ Lang Quân Đổng Báo, tiểu đồ đệ của Tiêu Dao lão quái không? Ta là Tử Địch Thanh Loa cùng sư huynh ngươi Ma Mật Ngạn đều có tên trong Ngũ Âm Năng Thủ. Hôm nay ta tới thăm hắn, không biết hắn có việc đi Cửu Liên sơn đã về tới chưa?
Đổng Báo nghe gã thiếu niên mặt đẹp như ngọc kia xưng danh Tử Địch Thanh Loa thì nét mặt bớt vẻ hung hăng, đáp :
- Sư huynh ta cùng hai người bạn dạo chơi lâu không về núi. Vừa rồi sư phụ ta có việc cần tìm sư huynh mà không gặp đã nổi trận lôi đình, ra lệnh lột da một tên vô phúc dám xông vào cấm địa. Ta khuyên các ngươi nên đi chỗ khác mà chơi, đừng có vào Linh Xà đạo viện lúc này mà mang họa vào thân.
Nghe nói Tiêu Dao lão quái mới lột da một người, cả hai người Lão Ngư Nhân và Nhân Thu Thủy đều giật mình biến sắc, Lão Ngư Nhân nghĩ tới Hùng Đại Niên, còn Nhân Thu Thủy thì nghĩ tới Phó Thiên Lân, trong lòng thấp thỏm không yên. Cả hai không hẹn mà cùng lên tiếng :
- Tiểu tặc, ngươi mau nói cho ta nghe người bị Tiêu Dao lão quái lột da là người như thế nào? Tên họ lai lịch ra sao?
Thấy thái độ của hai người như vậy, Đổng Báo mới chợt nghĩ ra, hai người này nói có một người cùng sư huynh y có tên trong Ngũ Âm Năng Thủ, chứ cũng không nói là bằng hữu của sư huynh, tìm đến đây chưa chắc đã là hỏi thăm mà là gây sự cũng nên. Nếu không sao lại có thái độ hỏi vặn như thế. Đúng như vậy thì cũng không cần khách sáo làm gì. Nghĩ đoạn trừng mắt nhìn hai người, ánh mắt lộ hung quang, nói :
- Hai ngươi không phải bằng hữu của sư huynh ta. Dám tới đây gây sự thì quả thật các ngươi hết muốn sống rồi. Ta cũng chẳng tiếc gì mà không cho các ngươi hay, tên vô phúc đó đã xông vào Linh Xà đạo viện, chết mà chưa kịp để lại tên tuổi. Bây giờ xương thịt đã được vứt nuôi bầy rắn rồi. Chỉ còn bộ da căng phơi ngay cửa Linh Xà đạo viện mà thôi.
Các ngươi có bản lĩnh thắng được cặp Ngũ Độc Đường Lang trảo và mười hai mũi Tí Ngọ Vấn Tâm đinh của ta thì ta sẽ tình nguyện đưa các ngươi lên núi.
Nghe y nói người lạ đã “xông vào Linh Xà đạo viện” thì Thu Thủy cảm thấy bớt lo lắng, còn Lão Ngư Nhân thì lại càng lo lắng thêm. Nguyên vì nếu người kia là Phó Thiên Lân, thì phải là bị môn hạ Tiêu Dao Tử bắt từ Hoài Ngọc sơn về mới hợp lý. Còn Trường Bạch Tửu Đồ lâu nay vẫn nổi tiếng nóng nảy, hành động sơ xuất, việc xông vào Linh Xà đạo viện là hoàn toàn có khả năng. Thu Thủy hơi vững dạ, mỉm cười từ từ bước tới trước mặt Đổng Báo nói :
- Được. Vậy Giả mỗ xin lĩnh giáo Ngũ Độc Đường Lang trảo của ngươi trước.
Độc Thủ Lang Quân Đổng Báo nhướng mày nhìn chàng thiếu niên anh tuấn cười khinh thường, đoạn giơ hau bàn tay móng nhọn tới cả tấc thủ ngang ngực, mắt vẫn nhìn nàng trừng trừng, thân mình từ từ dịch sang phải. Nhân Thu Thủy đứng tấn vững vàng, mắt dõi theo bước chân xê dịch của Đổng Báo đề phòng.
“Tên này để móng tay dài nhọn như thế kia, dường như có luyện Đường Lang trảo lực (Móng chân bọ ngựa) rồi lại tẩm thêm độc dược vào móng tay nên mới gọi là Ngũ Độc Đường Lang trảo. Ta thắng hắn chắc không khó, nhưng phải đề phòng không để móng tay hắn chạm vào da thịt mới được.”
Thoắt một cái, Độc Thủ Lang Quân đã lẹ làng lắc mình tiến tới gần, tay trái đẩy ra một chưởng phách không, tay phải xoè năm ngón như móc câu chộp lấy yếu huyệt Kỳ Môn dưới vú. Thu Thủy vốn là nữ cải nam trang, huyệt Kỳ Môn lại càng không phải nơi dễ dàng chạm tới. Vừa thấy y lướt tới, nàng đã nhẹ nghiêng mình lách sang trái một bước tránh bàn tay phải, hữu chưởng đồng thời đẩy ra một luồng cương khí đỡ chưởng phong của đối phương. Nàng nghĩ tới chuyện y toan chạm tới huyệt Kỳ Môn của nàng thì vừa thẹn vừa giận nên chưởng phát ra đều vận mười thành công lực. Hai luồng chưởng phong tạo gió ào ào khiến cây cối xung quanh cũng ngả rạp hết cả. Chỉ thấy Độc Thủ Lang Quân khẽ kêu một tiếng rồi loạng choạng thối lui hơn ba bước. Được một chưởng chiếm lấy thế thượng phong, Thu Thủy thừa thế lướt tới không để cho y kịp ra tay, thi triển liền hai chiêu Trích Tinh Hoán Đẩu và Hoàn Chuyển Càn Khôn, thân mình như nước chảy mây trôi, dồn cho Đổng Báo liên tục thối lui, miệng gầm gào tức tối mà chẳng làm được gì. Tiếp sau đó, nàng lại sử ngay chưởng pháp Lưỡng Nghi Tứ Tượng do Hoàng Sơn Độn Khách Cát Ngu Nhân truyền dạy. Bộ chưởng pháp này bao hàm sự biến hóa bao la đủ cả âm dương ngũ hành tương sinh tương khắc, cửu cung thuận nghịch tinh diệu vô cùng, nên chỉ trong thoáng chốc, Độc Thủ Lang Quân đã luống cuống tay chân, loay hoay chống đỡ với một vầng núi chưởng. Đừng nói gì tới Độc Thủ Lang Quân, ngay cả lão hiệp Động Đình Điếu Tẩu đứng cạnh quan sát cũng kinh ngạc trước chưởng pháp thần kỳ của nàng mà gật đầu tán thưởng, cho là giang hồ hiếm thấy. Đánh được chừng hơn hai mươi chiêu nhưng Thu Thủy vẫn còn e dè chưa dám hạ độc thủ. Còn Độc Thủ Lang Quân thì đã mắt hoa mày váng, nhiều lúc tưởng chừng không chống đỡ nổi nữa, muốn lăn ra mà thôi. Y đánh bừa một chưởng rồi phóng vút ra ngoài giơ tay lên kêu lớn :
- Thua rồi thua rồi. Đổng mỗ chịu thua về chưởng lực. Vậy ngươi chuẩn bị đón mười hai mũi Tí Ngọ Vấn Tâm Đinh của ta đi.
Nhân Thu Thủy toan cất lời đáp trả thì Động Đình Điều Tẩu đã tiến lên cười ha hả :
- Chưởng pháp thần diệu, chưởng pháp thần diệu. Sau vài năm nữa khi lão đệ luyện tập tăng thêm chừng năm thành hỏa hầu thì ngay cả lão quái Tiêu Dao Tử cũng khó lòng mà đối phó nổi.
Đoạn quay sang Độc Thủ Lang Quân nói :
- Ngũ Độc Đường Lang trảo của người đã tệ như vậy thì chắc Tí Ngọc Tâm Đinh gì gì đó của ngươi chắc cũng chẳng khá hơn, mang ra làm chi cho bẩn mắt ta...
Đổng Báo nhìn lão hằn học, nói :
- Lão cẩu đừng vội coi thường. Tí Ngọ Vấn Tâm Đinh của ta chỉ trầy trật chút xíu là ngươi có thể về chầu Diêm Vương được rồi. Nhưng ngươi không muốn sống nữa thì ta cũng chiều lòng.
Câu nói chưa dứt, hai tay hắn đã cùng lúc khẽ vung lên, sáu vệt sáng bên tay phải xẹt về phía Động Đình Điếu Tẩu như ánh chớp, sáu vệt sáng bân tay trái nhằm vào Thu Thủy bay tới theo thủ pháp “Mãn Thiên Hoa Vũ” (mưa hoa đầy trời). Độc Thủ Lang Quân ra tay độc ác, đánh lén cả Thu Thủy, nhưng hắn ngờ đâu Động Đình Điếu Tẩu lịch duyệt giang hồ, thấy y mắt láo liên thì đã có đề phòng từ trước. Hai tay y vừa vung lên, lão đã vung tay xẹt ra một luồng bạch quang như thần long uốn khúc lưng trời, chớp mắt đã gạt phăng cả mười hai mũi đinh của Đổng Báo đi mất tăm. Chỉ khi lão thu hồi chân khí, luồng bạch quang rớt xuống đất mới hay đó là một sợi dây câu cá, thường dùng để câu cá bình thường. Xưa nay Đổng Báo vốn ỷ tài võ học và oai danh sư phụ Ngọc Chỉ Linh Xà nên hành động kiêu cuồng ngạo mạn. Không ngờ hôm nay ngay chính tại sào huyệt mình lại gặp hai tay một già một trẻ đánh cho tơi tả, người nào người nấy đều hơn hắn về cả chưởng lực lẫn công lực. Còn chưa hết bẽ mặt, Thu Thủy đã nói :
- Ngũ Độc Đường Lang trảo ta đã lĩnh giáo, Thập nhị Tí Ngọ Vấn Tâm đinh cũng bị Vân lão tiền bối đánh bạt hết. Không biết ngươi có định giữ lời hứa đưa chúng ta lên Ngọc Long Phong chiêm ngưỡng tòa đạo viện của quý phái hay không?
Đổng Báo cười gằn đáp :
- Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Đi theo ta.
Dứt lời y phóng mình lên đỉnh núi. Lão Ngư Nhân và Thu Thủy rõ biết lên núi là nguy hiểm, song ca hai đều lo lắng cho bằng hữu, nên lập tức phóng theo không suy nghĩ. Tới đỉnh núi, hai người theo Đổng Báo rẽ vào một hang động nhỏ bên tay trái. Quanh co một hồi thì tới một tòa đạo viện nguy nga tráng lệ. Còn cách cổng chừng năm trượng, Đổng Báo dừng lại nhìn hai người cười nhạt :
- Đây đã là Linh Xà đạo viện - võ lâm thánh địa miền Tây bắc rồi. Bộ da của người kia căng trên tấm ván dựng bên tả cửa đạo viện đó. Các ngươi có gan thì cứ thử vào sâu trong đạo viện mà bái yết sư phụ ta mà lĩnh giáo oai lực của các giống linh xà.
Không kịp để hai người nói câu nào, hắn đã phóng mình vào trong đạo viện mất dạng. Hai người cũng chẳng để ý, nhìn chăm chăm vào tấm da bên tả. Tấm da bị đóng đinh phơi trên một tấm ván, như lời Đổng Báo đã nói. Tấm da mới còn nguyên cả chân tay mặt mũi, ghê sợ nhất là da đầu còn nguyên lớp tóc đỏ như máu rũ xuống.
Bạch Nguyên Chương cười hỏi :
- Lão đệ đang nhớ nhung nàng yêu nữ Cổ Phiêu Hương đó chăng? Công bằng mà nói, con yêu nữ đó quả thật xinh đẹp tuổi trẻ tài cao, nếu không phải lòng dạ ả quá ác độc...
Phó Thiên Lân đỏ mặt đáp :
- Lão tiền bối chớ hiểu lầm. Vãn bối đâu phải phường hiếu sắc. Vãn bối chỉ hơi tiếc mình không thể chứng kiến trận ác đấu giữa hai cao thủ đệ nhất võ lâm với hai thanh danh kiếm Chu Hồng kiếm và Thiên Lam độc kiếm mà thôi.
Bạch Nguyên Chương cười lên ha hả nói :
- Việc ước hẹn canh ba đêm nay giữa Bạch Y Đà Ông và Đông Hải Kiêu Bà chẳng qua là kế điệu hổ ly sơn của ta bịa ra ngõ hầu có cơ hội cứu lão đệ mà thôi.
Phó Thiên Lân ngạc nhiên hỏi lại :
- Là mưu kế của lão tiền bối ư? Nhưng làm thế nào lão lại biết mối hiềm khích của hai người đó mà sắp đặt mưu kế?
Bạch Nguyên Chương đáp :
- Khi ta tới mấy tỉnh gần Đông Hải có nghe thiên hạ đồn đại rằng: “Sọ khô đã tới Kiêu Bà, Thiên Lam độc kiếm đợi chờ Đà Ông” mới đi dò hỏi những người trên giang hồ coi sao, từ đó mới nảy ra mưu kế đó...
Đoạn lão kẻ cho chàng nghe chuyện Vạn Bác thư sinh Bành Hàm bị sát hại tại Cửu Liên sơn, sau đó Trường Bạch Tửu Đồ đơn thân đi tìm kẻ thù, và chuyến đi của lão cốt nhiên để tiếp ứng Trường Bạch Tửu Đồ. Nhân đó lão mới hỏi chàng mấy ngày trên đảo có nghe nói gì tới chuyện bọn Phùng Tiểu Thanh, Ma Mật Ngạn, Mạnh Vũ, và Trường Bạch Tửu Đồ ra tới đảo Thúy Vi hay không và cây sáo trúc kia của chàng là của Tử Địch Thanh Loa phải chăng? Phó Thiên Lân bèn kể lại chuyện đêm qua Cổ Phiêu Hương quyết đấu với Đồng cổ, Tiêu, Tranh như thế nào, Ma Mật Ngạn bị Cổ Phiêu Hương dùng Thiên Lam độc kiếm chém đứt bàn tay ra sao, kể cả chuyện chàng cùng Tử Địch Thanh Loa kết nghĩa kim lan cũng đem kể tuốt chẳng giấu diếm điều gì. Nghe xong, Bạch Nguyên Chương mừng rỡ nói :
- Cứ theo lời lão đệ thì không phải là giữa Vực Ngoại tam hung Đông Hải Kiêu Bà, Ngọc Chỉ Linh Xà Tiêu Dao Tử, Nam Hoàng Hạt Đạo lại cả Miêu Cương lão quái Đồng Cổ Thiên Tôn đã vì chuyện bọn trẻ con kia mà có hiềm khích với nhau rồi sao? Chúng ta có thể gây thêm thù oán, khiến chúng ghét bỏ lẫn nhau thì việc diệt quần ma sau này sẽ bớt khó khăn hơn nhiều...
Đột nhiên, lão ngừng lời chăm chăm nhìn về phía Thúy Vi đảo lẩm bẩm :
- Lão đệ nhìn kìa, hình như có một chiếc thuyền nhỏ đang hướng tới đảo Thúy Vi.
Trên đảo lại thấy thầy trò Đông Hải Kiêu Bà đều có mặt. Người mới tới kia không thể là nhân vật võ lâm tầm thường được. Không lẽ kế Điệu hổ ly sơn của ta giả biến thành thật, Bạch Y Đà Ông đã tới đảo thật sao?
Phó Thiên Lân cũng theo tầm mắt lão nhìn lại. Quả nhiên có một chiếc thuyền nhỏ đang nhấp nhô đè sóng mà lướt tới gần về phía đảo Thúy Vi. Chiếc thuyền lướt ngang qua chỗ hai người chừng hơn mười trượng thì thấy Bạch Nguyên Chương bỗng nhiên mặt đổi sắc, vận khí đan điền lớn tiếng gọi :
- Có phải Cái huynh không? Từ ngày gặp nhau tại đại hội tới nay thấm thoắt đã hơn năm năm, Bạch Nguyên Chương luôn tưởng nhớ lão huynh mà không biết tìm đâu cho gặp.
Thì ra người trên thuyền chính là Hoàng Sơn Độn Khách Cát Ngu Nhân. Trên lưng lão lại chính là thanh Thiết Kiếm Chu Ngân của Phó Thiên Lân. Tuy Cát Ngu Nhân có được nghe đệ tử yêu nói Trại Hoa Đà Bạch Nguyên Chương đã ra Đông Hải tiếp ứng Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên, nhưng lão cũng không ngờ đôi bên lại gặp nhau giữa biển thế này. Lão mới vươn mình đề khí dùng thế “Trường Tiễn Xuyên Vân” (Mũi tên dài xuyên qua mây) nhảy vọt lên cao hơn sáu trượng rồi lộn mình chúc đầu xuống, hai tay giang ra như hải âu giữa biển nhẹ nhàng đáp xuống khoang thuyền của Bạch Nguyên Chương và Phó Thiên Lân không một tiếng động. Khinh công phi phàm của lão không những khiến Phó Thiên Lân kính phục mà vị võ lâm cao thủ đương thời Bạch Nguyên Chương cũng gật đầu khen giỏi, cho là trên đời ít thấy. Tầm mắt của Cát Ngu Nhân rất sắc bén, ngay khi trên không đã liếc thấy cây sáo trúc trên mình Phó Thiên Lân, nên sau khi nói vài câu khách sáo với Bạch Nguyên Chương, lão quay sang chàng hỏi :
- Lão đệ đây họ Phó phải chăng?
Qua cách xưng hô của Cát Ngu Nhân với Bạch Nguyên Chương, Phó Thiên Lân đã ít nhiều đoán ra lão chính là sư phụ của người nghĩa đệ Tử Địch Thanh Loa nên cũng thấy có phần thân thiết. Chàng vội cúi mình thi lễ đáp :
- Vãn bối Phó Thiên Lân, xin bái kiến Cát lão tiền bối!
Cát Ngu Nhân xua tay nói :
- Không cần đa lễ. Lệnh tôn sư La Phù lão nhân là bạn thân của ta khi xưa. Lão hiền điệt cứ gọi ta hai tiếng sư thúc là được rồi.
Cát Ngu Nhân nhìn ngắm Thiên Lân từ đầu tới chân mấy lượt, thấy căn cốt phi thường, thầm khen học trò mình quả là có con mắt tinh đời, có thể chọn được ngọc trong đá. Lúc đó Bạch Nguyên Chương lại tạ ơn Cát Ngu Nhân đã cho đệ tử Tử Địch Thanh Loa tới Cửu Liên sơn báo tin tiếp cứu Bành Hàm, sau đó lại thuật lại chuyện trên Thúy Vi đảo mấy ngày qua một lượt nữa. Cát Ngu Nhân nghe xong mọi chuyện nhắm mắt nghĩ ngợi một hồi rồi mới lên tiếng :
- Nếu như Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên huynh không ra Đông Hải thì chắc chắn ông ta đã tới Miêu Cương rồi...
Nói đoạn lại quay sang Thiên Lân nói :
- Phó hiền điệt không biết, hôm rồi quá hẹn mười lăm ngày không thấy hiền điệt tới chỗ hẹn, đồ đệ ta e cháu gặp nạn giữa đường nên nó một mực đòi ta ra Đông Hải tìm kiếm cháu, còn nó thì tới Kỳ Liên sơn của Ngọc Chỉ Linh Xà để thăm dò tin tức về cháu đó.
Bấy giờ Phó Thiên Lân mới hay vị Cát sư thúc này cất công ra Đông Hải là để cứu mình, bất giác cảm động vô cùng. Lại lo cho nghĩa đệ nên vội hỏi :
- Sư thúc, hiền đệ cháu võ công cao cường, nhưng Ngọc Chỉ Linh Xà là kẻ võ công đã thành danh trên giang hồ, so với Đông Hải Kiêu Bà không thua kém bao xa...
Cát Ngu Nhân nghe Thiên Lân gọi đệ tử mình là hiền đệ cũng không giải thích gì thêm, lão chỉ cười mà nói rằng :
- Ngọc Chỉ Linh Xà quả thật không thể coi thường. Nhưng ta đã sắp kế hoạch sẵn cả rồi. Trong vòng ba tháng hiền đệ của cháu quyết không có gì đáng ngại cả. Hiện giờ cháu đã thoát hiểm, vậy chúng ta cùng tới Kỳ Liên sơn tìm nó tránh bất trắc xảy ra chuyện rắc rối vô ích...
- Lão quay sang Bạch Nguyên Chương tiếp lời :
- Tiểu đệ cùng Phó hiền điệt tới Kỳ Liên sơn, còn Bạch huynh xin ra vùng Miêu Cương. Như thế thì dù Hùng huynh có đi ngả nào cũng có thể có người tiếp ứng. Chúng ta nếu người nào xong việc trước thì tới trợ giúp người kia ngay. Dọc đường nhớ để lại ký hiệu là được.
Sau khi bàn định kỹ thêm một hồi, thì hai thuyền cũng tới đất liền, ba người còn đi chung thêm một đoạn đường nữa chưa chia tay. Cát Ngu Nhân trao thanh Thiết Kiếm Chu Ngân cho Phó Thiên Lân nói :
- Thanh kiếm này vốn của hiền điệt, nay châu về hợp phố là đúng rồi. Tuy rằng người trên võ lâm ai ai cũng muốn tranh đoạt, song có ta đi cùng hiền điệt cũng đỡ lo ngại.
Phó Thiên Lân nhận lại thanh kiếm, nhân đó mới hỏi nguyên cớ quần hùng sao lại cố công đeo đuổi muốn chiếm lấy thanh kiếm. Cát Ngu Nhân không trả lời ngay quay sang Bạch Nguyên Chương nói :
- Bạch huynh chắc chưa quên năm năm trước chia tay nhau tại hồ Động Đình, chắc huynh không nghe lời đệ mà vẫn đem bí mật của thanh kiếm này tiết lộ cho người khác nên chuyện mới lan truyền trong giang hồ cho mọi người đua nhau theo đuổi phải chăng?
Bạch Nguyên Chương gật đầu thở dài nhìn thanh kiếm trên tay Thiên Lân, rồi từ từ kể :
- “Năm xưa tiên triều gặp nạn, giặc giã quấy nhiễu nơi nơi. Ngô Tam Quế mở cửa đưa giặc vào nhà đem một dải giang sơn gấm vóc dâng cho quân Mãn. Lúc đó có một vị trung thần không chịu khuất phục, thống lĩnh hai tay thủ hạ- đều là kẻ võ công cái thế, cùng một đám tàn quân thề khôi phục giang sơn. Tiếc rằng sau vài trận khiến quân Mãn hồn xiêu phách lạc, thì quân sĩ cũng thương vong gần hết. Quân ít lương cạn, vận trời xoay chuyển, vị trung thần ấy đành rút gươm tự tận không chịu rơi vào tay quân Mãn. Lúc này hai vị cao thủ kia đều đi nhận nhiệm vụ nơi khác, khi trở về thì chủ đã bơ mình, quân lính như rắn mất đầu đã tan rã cả. Chỉ còn lại thanh kiếm sắt thấm máu trung thần bên di thể mà thôi. Hai người khóc than một hồi, lại ước định cùng lưu lại giọt tinh huyết trên thân kiếm, thấy kiếm là thấy chủ, người nào có được thanh kiếm đó thì lệnh cho hai người làm gì cũng theo. Sau đó hai người lên ngựa xông pha, chém giết một trần đất hoảng trời kinh, mỗi người chém đủ một trăm đầu giặc tế trước mộ chủ nhân”
Thiên Lân nghe xong ngậm ngùi, mà Cát lão cũng bồi hồi rơi lệ. Phó Thiên Lân hỏi :
- Vậy hai lão tiền bối có biết danh tính của hai nhân vật phi thường đó không?
Bạch Nguyên Chương lắc đầu :
- Lão có nghe người bằng hữu Bành Hàm nói một trong hai người đó một tên gọi Như Thiên Hàm nổi danh khắp võ lâm, người kia thì ...
Cát Ngu Nhân thở dài nói :
- Người kia tên gọi La Phù lão nhân Biên Viễn Chí, chính là sư phụ của hiền điệt đó.
Vì thế mà thanh Thiết Kiếm Chu Ngân này hiện giờ mới ở trong tay cháu.
Tới giờ Phó Thiên Lân mới hiểu những khúc mắc trước kia khi chàng bước chân vào giang hồ. Nhưng chàng đột nhiên lại cau mày hỏi tiếp :
- Thưa lão tiền bối, chẳng lẽ quần hào muốn đoạt thanh Thiết Kiếm Chu Ngân này, dựa vào giọt huyết trung trinh và lời hứa khi xưa của nhị vị cao thủ mà sai khiến vị Đan Tâm kiếm khách ư?
Bạch Nguyên Chương gật đầu :
- Đương nhiên, đó cũng là một phần. Thật ra còn có lý do khác. Người trên giang hồ đồn rằng, trên ngọn Thiên Đô ở dãy Hoàng Sơn có một hang động bí mật ẩn giấu một bộ võ học kỳ thư, một thanh bảo kiếm và một cây linh dược hiếm có. Mà nơi đó chỉ có Đan Tâm kiếm khách là biết rõ lối vào. Nếu có thể dùng thanh kiếm đó ép Đan Tâm kiếm khách dẫn đường, chiếm được ba bảo vật thì có thể xưng bá võ lâm rồi...
Cát Ngu Nhân nghe nói cười lớn :
- Vạn Bác thư sinh quả nhiên kiến văn rộng lớn. Đệ ở Hoàng Sơn đã bao nhiêu năm cũng không biết có bí mật đó. Chuyến này sau khi trở về từ Kỳ Liên sơn có khi đệ cũng phải lên Thiên Đô phong một chuyến...
Phó Thiên Lân không để ý tới lời đùa giỡn của lão, hai tay nâng thanh kiếm hướng về phương Nam quỳ gối lạy. Cát Ngu Nhân và Bạch Nguyên Chương hỏi nguyên cớ, chàng trả lời rằng :
- Sư thúc, lão tiền bối, ân sư của hiền điệt quy tiên đã lưu lại cho thanh kiếm vô giá này. Cháu làm thế để tở lòng tôn kính tinh huyết của bậc trung thần, cũng là bái tạ ân đức sư phụ cháu.
Cát Ngu Nhân khẽ chau mày, còn Bạch Nguyên Chương thì hai mắt trợn ngược, chăm chăm nhìn chàng :
- Ngươi cũng định mang thanh kiếm đi tìm Đan Tâm kiếm khách ư?
Nghe Cát Ngu Nhân hỏi như vậy, Phó Thiên Lân cất tiếng cười dài, đáp :
- Sao Cát sư thúc lại có ý nghĩ khinh thường hiền điệt như thế? Ân sư di tặng thanh kiếm vô giá này cho cháu, sao cháu có thể vong ân bội nghĩa dùng nó để cưỡng cầu một vị tôn trưởng đi tìm báu vật cho riêng mình.
Bạch Nguyên Chương đưa ngón tay cái lên cười ha hả :
- Hỏi rất hay, trả lời lại càng hay hơn. Nếu ngươi không phải là làm chuyện đó thì không lẽ để thanh kiếm thành vô dụng hay sao?
Phó Thiên Lân nhíu mày nói, vẻ kiên quyết :
- Thanh kiếm vô giá, tuyệt đối không thể để nó bị phí hoài được. Hiện thời khí số nhà Thanh đang đến hồi cực thịnh, chúng ta không thể làm gì được chúng, song tiểu điệt có thể đem câu chuyện bi hùng này truyền bá nới nơi nêu cao chính nghĩa, khích lệ dân tâm.
Biết đâu sau này lại có ích cho việc khu trừ giặc Mãn, khôi phục giang sơn đại nghiệp Minh triều. Như thế không phải là đã phát dương di chí của người anh hùng trung liệt hay sao?
Hai vị võ lâm lão tiền bối thấy Thiên Lân tuổi còn trẻ mà đã biết suy nghĩ như thế đều lộ vẻ vui mừng, gật đầu vừa ý. Phó Thiên Lân lại khẳng khái tiếp tục :
- Đối với vị lão tiền bối kia, nhân chuyến đi Miêu Cương lần này, nếu có thể tiểu điệt nhất định tới Mãng Thương sơn bái yết người, song tuyệt đối không có ý lấy bảo vật, chỉ cốt thỉnh cầu lão đại hiệp xuất sơn cứu dân độ thế tiêu trừ Vực Ngoại tam hung mà thôi.
Bạch Nguyên Chương càng nghe càng thấy vừa lòng, không nhịn được lời khen :
- Đáng khen đáng khen. Hiện thời võ học của lão đệ chưa tới đâu nhưng với chí khí đó, sau này nhất định lão đệ sẽ trở thành người đứng đầu võ lâm. Lão cũng rất khâm phục.
Đi chẳng bao lâu thì đường chia hai lối, Bạch Nguyên Chương nói :
- Giờ đây chúng ta ba người hai ngả. Lão đệ đã có ý tới Mãng Thương sơn bái yết vị kiếm khách kia, vậy ít ngày nữa, dù lão có tìm thấy tung tích người bạn già hay không, lão cũng...
Cát Ngu Nhân chẳng để Bạch Nguyên Chương nói hết lời, cắt ngang :
- Theo như đệ biết thì Đan Tâm kiếm khách không còn ở Mãng Thương sơn nữa mà đã tới ẩn cư tại một vùng thâm u trong dãy Cao Lê Cống Sơn ở Vân Nam. Bạch huynh đi dò xét ở Dã Nhân sơn xong việc xin cứ đi thẳng tới Cao Lê Cống Sơn, hai người bọn đệ sẽ tìm tới sau.
Bạch Nguyên Chương gật đầu :
- Cao Lê Cống Sơn cũng không xa Dã Nhân sơn là bao, không chừng đệ tới trước cũng nên. Ám hiệu của đệ là hình vẽ một bình thuốc, trên nắp gài ba chiếc kim vàng. Mũi kim chỉ hướng nào là tiểu đệ đã đi về hướng đó.
Cát Ngu Nhân gật đầu, đoạn đưa tay tạm biệt Bạch Nguyên Chương, cùng Phó Thiên Lân nhằm ngả Cam Túc cất bước. Dọc đường, Phó Thiên Lân phát hiện vị Cát sư thúc này chẳng những võ công tuyệt thế, mà binh gia thao lược, thi phú từ chương không môn nào là không thông thạo, chàng lại càng thấy khâm phục vô cùng, thỉnh thoảng lại nhờ lão chỉ giáo vài điều. Chàng hỏi tới đâu, lão đều tận tình giảng giải tới đó cả. Một lần, lão hỏi chàng :
- Ta nhờ năm xưa sư phụ ngươi La Phù lão nhân nổi danh giang hồ nhờ pho kiếm pháp Lục Lục Thiên Cương. Pho kiếm này gồm sáu mươi tư thế, mỗi thế có ba lối biến hóa thông thường và ba lối biến hóa tinh vi, người học phải học tuần tự mới có thể lãnh hội hết.
Không biết hiền điệt đã học trọn vẹn pho kiếm này chưa?
Phó Thiên Lân thở dài nói :
- Tiểu điệt ngu dốt, học chẳng tới đâu, may nhờ có ân sư chỉ dạy. Tiếc là sư phụ chẳng may tạ thế thình lình, tiểu điệt mới chỉ kịp học sáu mươi tư thế cơ bản và một trăm linh tám biến thế thông thường. Còn lại những thế biến vi diệu tiểu điệt chưa lĩnh hội hết.
Cát sư thúc quen biết sư phụ tiểu điệt đã lâu, không hiểu sư thúc có thể chỉ điểm cho tiểu điệt phần nào về sự biến hóa thần diệu của pho kiếm pháp đó chăng?
Cát Ngu Nhân cười đáp :
- Hiền điệt đã lĩnh hội hết những thế kiếm căn bản và lối biến phổ thông thì cũng có thể đi lại trên giang hồ được rồi, có điều nếu gặp cao thủ như Đông Hải Kiêu bà thì cũng khó mà đối phó. Những thế biến tinh diệu của pho kiếm đó sư thúc không hiểu gì nhiều, song có một người có thể truyền thụ lại cho tiểu điệt được.
- Đan Tâm lão tiền bối?
Cát Ngu Nhân gật đầu :
- Không sai. Nhưng theo như sư thúc biết, Lục Lục Thiên Cương kiếm pháp, muốn luyện cho đạt tới cảnh giới cao thì nhất thiết phải có chân khí nội lực tinh thuần phối hợp sử dụng mới được. Chuyến đi lần này, sư thúc không những giúp hiền điệt khẩn cầu vị kiếm khách đó truyền thụ kiếm pháp, còn tìm cách giúp cháu tăng cường chân khí nội lực mới được.
Trong khi chàng đang say mê với những hiểu biết mới cùng vị sư thúc, thì Nhân Thu Thủy, dưới tên Tử Địch Thanh Loa Giả Y Nhân, lại vì chàng mà chịu biết bao gian nguy tại Kỳ Liên sơn. Nguyên khi trở về Hoàng Sơn, nghe sư phụ nàng phân tích sự nguy hiểm có thể xảy ra với Phó Thiên Lân do chiếc xương sọ khô kia mang lại, nàng lo lắng đứng ngồi không yên lập tức hạ sơn. Sau đó thì Thanh Loa phi nước đại thẳng hướng Ngọc Linh Phong mà đi. Khi tới địa phận Cam Túc thì trời chuyển sang đông, khí hậu quan ải lạnh lẽo.
Nhìn từ Vũ Lăng sang Kỳ Liên sơn chỉ thấy tuyết trắng phủ núi như tấm thảm bạc ngang trời. Đường lên Ngọc Long phong gập ghềnh khúc khuỷu. Thanh Loa đi rất khó khăn. Nàng đành tìm một khách điếm gửi con Thanh Loa, chuẩn bị lương khô, mua tạm một cây sáo trúc, rồi sử khinh công lướt đi như bay vào vùng tuyết sơn. Chưa hết ngày đã gặp Động Đình Điến Tẩu Vân lão ngư nhân cũng tới để cùng tiếp ứng Trường Bạch Tửu Đồ Hùng Đại Niên. Vân lão ngư nhân cũng không biết Tử Địch Thanh Loa chỉ là nữ cải nam trang, chỉ thấy một chàng trai trẻ lặn lội đường xa tiếp ứng thì rất cảm kích :
- Giả đệ thật là người nhiệt tâm đáng kính. Lão đã tới đây mấy ngày, thăm dò khắp nơi vẫn chưa thấy tung tích người bạn già nóng nảy Trường Bạch Tửu Đồ. Lão đang tính phải mạo hiểm vào tận sào huyệt của Ngọc Chỉ Linh Xà mà dò xét, may lại gặp lão đệ. Hai người đi thì lại càng thêm phần sức mạnh, chúng ta có nên liều một phen không?
Tử Địch Thanh Loa vui vẻ đáp :
- Lão tiền bối đừng vội khen ngợi.Vì thực ra vãn bối tới đây còn có lý do cá nhân, không phải chỉ riêng việc tiếp ứng Hùng đại hiệp mà thôi.
Đoạn nàng nói rõ chuyện tìm kiếm nghĩa huynh Phó Thiên Lân cho lão nghe. Lão Ngư Nhân nghe xong rất thích chí, nói :
- Cả hai người chúng ta cùng muốn ứng cứu bằng hữu, thế thì hợp lực là phải rồi.
Dứt lời lão chỉ tay lên đỉnh Ngọc Long phong nói tiếp :
- Nghe nói Tiêu Dao Tử dựng sào huyệt ngay đỉnh cao nhất kia, chúng ta trèo lên đó ngầm xét, hay nên bắt một tên trong Linh Xà đạo viện xuống đây tra hỏi manh mối đây?
Nàng nghĩ trong giây lát rồi đáp :
- Vực Ngoại tam hung tên nào cũng cuồng bạo. Xung quanh chỗ chúng ở chắc chắn là khu cấm địa được canh chừng nghiêm mật, ai đặt chân tới thì dù vô tình hay cố ý đều bị coi như cầm chắc bị rắc rồi. Không hiểu Hùng đại hiệp và Phó huynh có sa chân vào Linh Xà đạo viện hay không nữa. Theo vãn bối chúng ta cứ tìm cách dụ một tên đồ đệ của lão quái đó xuống núi rồi tìm cách dò hỏi trước vẫn hơn.
Lão Ngư Nhân gật đầu :
- Giả lão đệ tuổi trẻ mà hành động chín chắn, thái độ trầm tĩnh không nóng vội liều lĩnh, thật không giống với bọn thanh niên tầm thường. Đáng khen lắm! Này, lão đệ có nhã hiệu Tử Địch Thanh Loa, hay là thổi lên một điệu sáo có khi lại dụ được bọn cuồng ngạo trong Linh Xà đạo viện xuống núi cũng nên.
Tử Địch Thanh Loa mỉm cười vâng mệnh, rút lấy cây sáo trúc thổi lên một điệu nhạc thần tiên. Nghe tiếng sáo nỉ non, Lão Ngư Nhân hơi cau mày chăm chú nhìn dường như có điều băn khoăn.
- “Tiếng sáo uyển chuyển chứa chan nhu tình của đôi nam nữ cách xa. Cứ theo điệu sáo mà suy thì người chàng ta ngày đêm mong nhớ phải là trang tuyệt thế giai nhân, thế mà bây giờ lại đi kiếm người nghĩa huynh, thật là...”
Thật ra vì lão không rõ chuyện nàng nên mới không hiểu mà thôi. Tiếng sáo trầm bổng còn chưa dứt tình, từ trên núi đã xuất hiện bóng người quần áo hoa hoè hoa sói, thân pháp nhanh nhạy, men vách đã mà lao xuống như một ánh sao băng. Nháy mắt y đã đáp xuống trước mặt hai người. Y trợn mắt nhìn Thu Thủy quát :
- Tiểu cẩu to gan từ đâu tới? Sao dám đứng trước Linh Xà đạo viện thổi khúc nhạc ma quỷ gì đó, không sợ mất mạng sao?
Lão Ngư Nhân thấy tên này tuổi còn thiếu niên, lối ăn mặc sặc sỡ tức cười, giọng điệu trịch thượng chợt nghĩ ngay tới tên Thái Y Ma Mật Ngạn đã sát hại Bành Hàm tại Ma Vân bích liền nổi giận đùng đùng, nghiến răng quay sang Thu Thủy hỏi khẽ :
- Giả lão đệ, y có phải là Thái Y Ma Mật Ngạn đã sát hại Bành lão hữu của ta đó chăng?
Nhân Thu Thủy khẽ lắc đầu, nhìn người kia lạnh lùng hỏi :
- Ngươi có phải là Độc Thủ Lang Quân Đổng Báo, tiểu đồ đệ của Tiêu Dao lão quái không? Ta là Tử Địch Thanh Loa cùng sư huynh ngươi Ma Mật Ngạn đều có tên trong Ngũ Âm Năng Thủ. Hôm nay ta tới thăm hắn, không biết hắn có việc đi Cửu Liên sơn đã về tới chưa?
Đổng Báo nghe gã thiếu niên mặt đẹp như ngọc kia xưng danh Tử Địch Thanh Loa thì nét mặt bớt vẻ hung hăng, đáp :
- Sư huynh ta cùng hai người bạn dạo chơi lâu không về núi. Vừa rồi sư phụ ta có việc cần tìm sư huynh mà không gặp đã nổi trận lôi đình, ra lệnh lột da một tên vô phúc dám xông vào cấm địa. Ta khuyên các ngươi nên đi chỗ khác mà chơi, đừng có vào Linh Xà đạo viện lúc này mà mang họa vào thân.
Nghe nói Tiêu Dao lão quái mới lột da một người, cả hai người Lão Ngư Nhân và Nhân Thu Thủy đều giật mình biến sắc, Lão Ngư Nhân nghĩ tới Hùng Đại Niên, còn Nhân Thu Thủy thì nghĩ tới Phó Thiên Lân, trong lòng thấp thỏm không yên. Cả hai không hẹn mà cùng lên tiếng :
- Tiểu tặc, ngươi mau nói cho ta nghe người bị Tiêu Dao lão quái lột da là người như thế nào? Tên họ lai lịch ra sao?
Thấy thái độ của hai người như vậy, Đổng Báo mới chợt nghĩ ra, hai người này nói có một người cùng sư huynh y có tên trong Ngũ Âm Năng Thủ, chứ cũng không nói là bằng hữu của sư huynh, tìm đến đây chưa chắc đã là hỏi thăm mà là gây sự cũng nên. Nếu không sao lại có thái độ hỏi vặn như thế. Đúng như vậy thì cũng không cần khách sáo làm gì. Nghĩ đoạn trừng mắt nhìn hai người, ánh mắt lộ hung quang, nói :
- Hai ngươi không phải bằng hữu của sư huynh ta. Dám tới đây gây sự thì quả thật các ngươi hết muốn sống rồi. Ta cũng chẳng tiếc gì mà không cho các ngươi hay, tên vô phúc đó đã xông vào Linh Xà đạo viện, chết mà chưa kịp để lại tên tuổi. Bây giờ xương thịt đã được vứt nuôi bầy rắn rồi. Chỉ còn bộ da căng phơi ngay cửa Linh Xà đạo viện mà thôi.
Các ngươi có bản lĩnh thắng được cặp Ngũ Độc Đường Lang trảo và mười hai mũi Tí Ngọ Vấn Tâm đinh của ta thì ta sẽ tình nguyện đưa các ngươi lên núi.
Nghe y nói người lạ đã “xông vào Linh Xà đạo viện” thì Thu Thủy cảm thấy bớt lo lắng, còn Lão Ngư Nhân thì lại càng lo lắng thêm. Nguyên vì nếu người kia là Phó Thiên Lân, thì phải là bị môn hạ Tiêu Dao Tử bắt từ Hoài Ngọc sơn về mới hợp lý. Còn Trường Bạch Tửu Đồ lâu nay vẫn nổi tiếng nóng nảy, hành động sơ xuất, việc xông vào Linh Xà đạo viện là hoàn toàn có khả năng. Thu Thủy hơi vững dạ, mỉm cười từ từ bước tới trước mặt Đổng Báo nói :
- Được. Vậy Giả mỗ xin lĩnh giáo Ngũ Độc Đường Lang trảo của ngươi trước.
Độc Thủ Lang Quân Đổng Báo nhướng mày nhìn chàng thiếu niên anh tuấn cười khinh thường, đoạn giơ hau bàn tay móng nhọn tới cả tấc thủ ngang ngực, mắt vẫn nhìn nàng trừng trừng, thân mình từ từ dịch sang phải. Nhân Thu Thủy đứng tấn vững vàng, mắt dõi theo bước chân xê dịch của Đổng Báo đề phòng.
“Tên này để móng tay dài nhọn như thế kia, dường như có luyện Đường Lang trảo lực (Móng chân bọ ngựa) rồi lại tẩm thêm độc dược vào móng tay nên mới gọi là Ngũ Độc Đường Lang trảo. Ta thắng hắn chắc không khó, nhưng phải đề phòng không để móng tay hắn chạm vào da thịt mới được.”
Thoắt một cái, Độc Thủ Lang Quân đã lẹ làng lắc mình tiến tới gần, tay trái đẩy ra một chưởng phách không, tay phải xoè năm ngón như móc câu chộp lấy yếu huyệt Kỳ Môn dưới vú. Thu Thủy vốn là nữ cải nam trang, huyệt Kỳ Môn lại càng không phải nơi dễ dàng chạm tới. Vừa thấy y lướt tới, nàng đã nhẹ nghiêng mình lách sang trái một bước tránh bàn tay phải, hữu chưởng đồng thời đẩy ra một luồng cương khí đỡ chưởng phong của đối phương. Nàng nghĩ tới chuyện y toan chạm tới huyệt Kỳ Môn của nàng thì vừa thẹn vừa giận nên chưởng phát ra đều vận mười thành công lực. Hai luồng chưởng phong tạo gió ào ào khiến cây cối xung quanh cũng ngả rạp hết cả. Chỉ thấy Độc Thủ Lang Quân khẽ kêu một tiếng rồi loạng choạng thối lui hơn ba bước. Được một chưởng chiếm lấy thế thượng phong, Thu Thủy thừa thế lướt tới không để cho y kịp ra tay, thi triển liền hai chiêu Trích Tinh Hoán Đẩu và Hoàn Chuyển Càn Khôn, thân mình như nước chảy mây trôi, dồn cho Đổng Báo liên tục thối lui, miệng gầm gào tức tối mà chẳng làm được gì. Tiếp sau đó, nàng lại sử ngay chưởng pháp Lưỡng Nghi Tứ Tượng do Hoàng Sơn Độn Khách Cát Ngu Nhân truyền dạy. Bộ chưởng pháp này bao hàm sự biến hóa bao la đủ cả âm dương ngũ hành tương sinh tương khắc, cửu cung thuận nghịch tinh diệu vô cùng, nên chỉ trong thoáng chốc, Độc Thủ Lang Quân đã luống cuống tay chân, loay hoay chống đỡ với một vầng núi chưởng. Đừng nói gì tới Độc Thủ Lang Quân, ngay cả lão hiệp Động Đình Điếu Tẩu đứng cạnh quan sát cũng kinh ngạc trước chưởng pháp thần kỳ của nàng mà gật đầu tán thưởng, cho là giang hồ hiếm thấy. Đánh được chừng hơn hai mươi chiêu nhưng Thu Thủy vẫn còn e dè chưa dám hạ độc thủ. Còn Độc Thủ Lang Quân thì đã mắt hoa mày váng, nhiều lúc tưởng chừng không chống đỡ nổi nữa, muốn lăn ra mà thôi. Y đánh bừa một chưởng rồi phóng vút ra ngoài giơ tay lên kêu lớn :
- Thua rồi thua rồi. Đổng mỗ chịu thua về chưởng lực. Vậy ngươi chuẩn bị đón mười hai mũi Tí Ngọ Vấn Tâm Đinh của ta đi.
Nhân Thu Thủy toan cất lời đáp trả thì Động Đình Điều Tẩu đã tiến lên cười ha hả :
- Chưởng pháp thần diệu, chưởng pháp thần diệu. Sau vài năm nữa khi lão đệ luyện tập tăng thêm chừng năm thành hỏa hầu thì ngay cả lão quái Tiêu Dao Tử cũng khó lòng mà đối phó nổi.
Đoạn quay sang Độc Thủ Lang Quân nói :
- Ngũ Độc Đường Lang trảo của người đã tệ như vậy thì chắc Tí Ngọc Tâm Đinh gì gì đó của ngươi chắc cũng chẳng khá hơn, mang ra làm chi cho bẩn mắt ta...
Đổng Báo nhìn lão hằn học, nói :
- Lão cẩu đừng vội coi thường. Tí Ngọ Vấn Tâm Đinh của ta chỉ trầy trật chút xíu là ngươi có thể về chầu Diêm Vương được rồi. Nhưng ngươi không muốn sống nữa thì ta cũng chiều lòng.
Câu nói chưa dứt, hai tay hắn đã cùng lúc khẽ vung lên, sáu vệt sáng bên tay phải xẹt về phía Động Đình Điếu Tẩu như ánh chớp, sáu vệt sáng bân tay trái nhằm vào Thu Thủy bay tới theo thủ pháp “Mãn Thiên Hoa Vũ” (mưa hoa đầy trời). Độc Thủ Lang Quân ra tay độc ác, đánh lén cả Thu Thủy, nhưng hắn ngờ đâu Động Đình Điếu Tẩu lịch duyệt giang hồ, thấy y mắt láo liên thì đã có đề phòng từ trước. Hai tay y vừa vung lên, lão đã vung tay xẹt ra một luồng bạch quang như thần long uốn khúc lưng trời, chớp mắt đã gạt phăng cả mười hai mũi đinh của Đổng Báo đi mất tăm. Chỉ khi lão thu hồi chân khí, luồng bạch quang rớt xuống đất mới hay đó là một sợi dây câu cá, thường dùng để câu cá bình thường. Xưa nay Đổng Báo vốn ỷ tài võ học và oai danh sư phụ Ngọc Chỉ Linh Xà nên hành động kiêu cuồng ngạo mạn. Không ngờ hôm nay ngay chính tại sào huyệt mình lại gặp hai tay một già một trẻ đánh cho tơi tả, người nào người nấy đều hơn hắn về cả chưởng lực lẫn công lực. Còn chưa hết bẽ mặt, Thu Thủy đã nói :
- Ngũ Độc Đường Lang trảo ta đã lĩnh giáo, Thập nhị Tí Ngọ Vấn Tâm đinh cũng bị Vân lão tiền bối đánh bạt hết. Không biết ngươi có định giữ lời hứa đưa chúng ta lên Ngọc Long Phong chiêm ngưỡng tòa đạo viện của quý phái hay không?
Đổng Báo cười gằn đáp :
- Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Đi theo ta.
Dứt lời y phóng mình lên đỉnh núi. Lão Ngư Nhân và Thu Thủy rõ biết lên núi là nguy hiểm, song ca hai đều lo lắng cho bằng hữu, nên lập tức phóng theo không suy nghĩ. Tới đỉnh núi, hai người theo Đổng Báo rẽ vào một hang động nhỏ bên tay trái. Quanh co một hồi thì tới một tòa đạo viện nguy nga tráng lệ. Còn cách cổng chừng năm trượng, Đổng Báo dừng lại nhìn hai người cười nhạt :
- Đây đã là Linh Xà đạo viện - võ lâm thánh địa miền Tây bắc rồi. Bộ da của người kia căng trên tấm ván dựng bên tả cửa đạo viện đó. Các ngươi có gan thì cứ thử vào sâu trong đạo viện mà bái yết sư phụ ta mà lĩnh giáo oai lực của các giống linh xà.
Không kịp để hai người nói câu nào, hắn đã phóng mình vào trong đạo viện mất dạng. Hai người cũng chẳng để ý, nhìn chăm chăm vào tấm da bên tả. Tấm da bị đóng đinh phơi trên một tấm ván, như lời Đổng Báo đã nói. Tấm da mới còn nguyên cả chân tay mặt mũi, ghê sợ nhất là da đầu còn nguyên lớp tóc đỏ như máu rũ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.