Trường Hận

Chương 40: Viên mãn (2)

Đạm Anh

27/09/2018

Tôi cứ nghĩ mãi về những lời mà Thẩm Hành đã nói, do đó khi Cẩn Du trở về, tôi không khỏi có chút căng thẳng, sợ rằng Đào Chi đã nói cho Cẩn Du biết chuyện hồi sáng rồi. Có điều Đào Chi vẫn tỏ ra chẳng có gì khác trước, như thể thị chưa từng nhìn thấy chuyện kia.

Tôi làm bộ dửng dưng đưa mắt liếc nhìn Đào Chi, sau đó mới hỏi Cẩn Du: “Phu quân hôm nay đi tìm ai vậy?”

Cẩn Du đáp: “Là Mãn Kỳ, người mà nàng từng gặp một lần rồi đó.”

Tôi vẫn nhớ vị cô nương đó, cô ta là một người tướng mạo bình thường, nhưng lại có một đôi mắt khiến người ta run sợ. Tôi đáp “vâng” rồi nói: “Phu quân đã mệt mỏi cả ngày trời, cũng nên đi nghỉ ngơi thôi. Hồi sáng Ôn đại phu đã bắt mạch cho thiếp, tối nay không cần gọi y tới nữa đâu.”

Sau khi lên giường đi ngủ, tôi nằm mãi mà không sao ngủ được, bèn ngấm ngầm chờ Đào Chi tới tìm Cẩn Du. Khi tôi đếm được tiếng ve kêu lần thứ ba trăm năm mươi mấy, Cẩn Du trở mình ngồi dậy. Tôi hơi hé mắt ra, thấy Cẩn Du đang rón rén bước xuống giường.

Chàng ngoảnh đầu lại nhìn tôi một chút, sau đó mới lặng lẽ cất bước ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại tôi liền lập tức trở dậy, sau đó một tay đỡ bụng đi ra ngoài theo.

Tôi sợ Cẩn Du biết mình theo dõi chàng nên chỉ dám đi theo từ xa. Sau một hồi lâu đeo bám, tôi nhìn thấy chàng đi vào trong một tiểu viện. Tôi biết, đó chính là nơi ở của Đào Chi.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp.

Lúc này, chợt có người vỗ vai tôi. Tôi sợ giật nẩy mình, bèn ngoảnh đầu nhìn qua, thấy không ngờ đó lại là Thẩm Hành. Tôi thở phào một hơi, nói: “Ngài bất ngờ xuất hiện, thực làm ta sợ quá đi mất.”

Thẩm Hành nói: “Nếu bây giờ nàng mà theo vào, với thính lực của Tư Mã Cẩn Du, hắn ắt sẽ biết là nàng. Nàng hãy theo ta, ta sẽ dẫn nàng tới một nơi mà hắn không thể nào phát hiện ra nàng được.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cũng tốt.”

Thẩm Hành dẫn tôi vào trong mật đạo của sơn trang, tôi lập tức cảm thấy hết sức thần kỳ, bèn hỏi: “Sao ngài lại biết trong sơn trang này có mật đạo?”

“Sau khi tới nơi này ta đã cẩn thận khảo sát địa hình xung quanh, lại lần mò theo các dấu vết mình phát hiện được, thế là liền tìm thấy mật đạo này.”

Đi được một lát, Thẩm Hành liền dừng lại. “Phía trên này chính là phòng của Đào Chi, nàng nghe đi…”

Tôi tức thì dỏng tai lên, quả nhiên nghe thấy có âm thanh từ phía bên trên vang xuống.

“…Bất kể công tử dùng thủ đoạn gì, trái tim của phu nhân vẫn chẳng bao giờ nằm trên người công tử. Phu nhân từ đầu chí cuối chỉ thích Thẩm công tử mà thôi.” Đây là giọng nói của Đào Chi.

“Đào Chi, ta đến đây không phải là để nghe ngươi nói năng bậy bạ. Mãn Kỳ nói là ngươi đã biết rồi, vậy ngươi rốt cuộc đã biết được bao nhiêu?”

“Nô tỳ cái gì cũng biết!”

Tôi bất giác nín thở.

Chỉ nghe Đào Chi nói tiếp: “Công tử đã nhờ Mãn Kỳ thi triển bí thuật xóa đi ký ức của phu nhân, khiến phu nhân ngộ nhận người mà mình yêu là công tử. Nô tỳ còn biết điểm mấu chốt để phá giải bí thuật này nằm trên người Dịch Phong công tử, chỉ cần Dịch Phong công tử không…”

“Câm miệng.” Tư Mã Cẩn Du giận dữ quát.

Tôi mở to hai mắt vẻ không sao tin nổi.

Đây… đây chính là chân tướng ư?”

“Công tử, ngài cứ cố chấp muốn giành lấy trái tim của cô ta như thế để làm gì? Cho dù bây giờ cô ta cho rằng bản thân yêu ngài, nhưng hồi sáng nay nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy cô ta hôn Ôn đại phu. Nô tỳ biết Ôn đại phu kỳ thực là ai. Công tử, ngài đã đeo đuổi cô ta hai kiếp rồi, nhưng cô ta không yêu ngài tức là không yêu ngài, cho dù là sau mười kiếp cô ta cũng chẳng yêu ngài đâu. Người mà cô ta yêu vĩnh viễn chỉ có mình Thẩm công tử thôi. Trên thế gian này có biết bao nhiêu người tốt đẹp, sao công tử không chịu dìu ánh mắt khỏi cô ta một chút? Kỳ thực không chỉ nô tỳ cảm thấy vậy, ngay cả Mãn Kỳ cô nương cũng có chung suy nghĩ này, công tử thực sự yêu Tiêu Uyển ư? Không, ngài chẳng qua chỉ yêu cái mà mình không thể nào có được trong hai kiếp mà thôi! Ngài…”

Đúng lúc này giọng nói bất thình lình dừng lại.

Kế đó, tôi nghe thấy những tiếng thở hết sức nặng nề, cuối cùng thì mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng đầy vẻ chết chóc.

Tôi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Hành khẽ nói: “Đào Chi bị hắn giết rồi.”

Tôi vội vàng trở về phòng trước khi Cẩn Du kịp quay trở lại.

Toàn thân tôi đều run lên lẩy bẩy. Tôi chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại rơi vào cảnh thế này, hóa ra từ đầu đến cuối tất cả mọi thứ đều chỉ là giả dối. Nghĩ tới việc Cẩn Du đã giết Đào Chi, tôi không kìm được cảm thấy giá lạnh tận đáy lòng.

“Két” một tiếng, cửa được mở ra. Tôi bất giác rùng mình rồi vội vàng nhắm chặt mắt lại, làm bộ như đã ngủ say.

Tiếng bước chân đi tới bên cạnh giường thì dừng lại, song Cẩn Du sau một hồi lâu vẫn chẳng có thêm động tĩnh gì.

Trái tim tôi không ngừng đập thình thịch.

Rất lâu sau đó chàng mới nằm xuống bên cạnh tôi, rồi lại nắm lấy bàn tay tôi, nắm rất chặt.

Chàng khẽ gọi tôi một tiếng.

Tôi giả bộ như không nghe thấy.

Chàng lại gọi tên tôi lần nữa, đồng thời còn nhéo tay tôi một cái. Tới lúc này tôi mới giả vờ như vừa giật mình tỉnh dậy, cất giọng mơ màng nói khẽ: “Phu… quân?”

Chàng hỏi tôi: “A Uyển, nàng có yêu ta không?”

Tôi gần như vô thức trả lời ngay: “Yêu chứ. Chàng là phu quân của thiếp mà, thiếp không yêu chàng thì còn có thể yêu ai được?”

Chàng khẽ cười một tiếng: “Cũng phải.”

Tôi lại nhắm mắt trở lại.

Mãi một hồi lâu sau chàng mới lại nhẹ nhàng nói tiếp: “A Uyển, kiếp này nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta. Ta có chết cũng không bao giờ buông tay đâu, kiếp này là vậy, kiếp sau cũng là vậy. Ta sẽ đi theo nàng đời đời kiếp kiếp.”

Tôi nghĩ Cẩn Du có lẽ đã tin vào lời của Đào Chi rồi nên suốt mấy ngày liền đều không cho tôi gặp Thẩm Hành, hơn nữa còn thường xuyên má ấp vai kề với tôi. Ngay cả khi tôi vào nhà vệ sinh chàng cũng nhất quyết đứng bên ngoài chờ, mà thậm chí nếu không vì tôi kiên quyết từ chối, chắc chàng đã chẳng chút do dự đi vào theo rồi.

Sau ngày hôm đó, tôi không còn nhìn thấy Đào Chi thêm lần nào nữa.

Cẩn Du giải thích rằng nhà Đào Chi có việc gấp nên thị phải về quê, sau này chắc sẽ không bao giờ quay trở lại.

Nghĩ tới giọng nói đột nhiên im bặt của Đào Chi hôm đó, tôi không kìm được rùng mình một cái. Tôi biết Cẩn Du đã giết Đào Chi rồi.



“A Uyển, nàng thấy lạnh ư?” Cẩn Du nắm lấy bàn tay tôi, ánh mắt chăm chú vô cùng, như thể giữa trời đất này chỉ có mình tôi thôi vậy.

Tôi khẽ lắc đầu.

Chàng lại nói tiếp: “Nếu nàng thấy lạnh thì chúng ta hãy về phòng thôi.”

Tôi hỏi: “Cẩn Du phu quân, mấy ngày nay chàng không cần phải làm việc công ư? Trước đây có bao giờ chàng ở bên cạnh thiếp cả ngày thế này đâu.”

Chàng cười nói: “A Uyển đang trách vi phu trước đây không đủ quan tâm tới nàng ư?”

“Đâu có chứ.” Tôi cúi đầu nói khẽ. Lúc này tâm trạng tôi đang phức tạp vô cùng, tôi thực sự không biết nên đối mặt với Cẩn Du như thế nào. Một mặt tôi biết rõ Cẩn Du đang lừa mình, mặt khác tôi lại vẫn không kiềm chế được trái tim mình mà yêu chàng tha thiết.

Tôi muốn giải quyết triệt để tình trạng trái tim không chịu nghe theo lý trí này.

Dựa vào những lời nghe được từ miệng Đào Chi đêm đó, tôi biết rằng muốn phá giải được thứ bí thuật kia thì trước tiên cần phải tìm được Dịch Phong. Nhưng bây giờ ngay cả Dịch Phong là ai tôi cũng không biết, chỉ mới từng xem qua tranh của y trong phủ Thái tử, vậy tôi phải tìm y như thế nào đây?

Đột nhiên, có một người xuất hiện trong rừng đào, tôi nhìn kĩ thì thấy là một nam tử tướng mạo tầm thường, mặc trên người một bộ đồ đen. Hắn cung kính hành lễ với chúng tôi, sau đó mới nói: “Công tử, Mãn Kỳ cô nương đang chờ ở bên ngoài.”

Cẩn Du lộ rõ nét mừng, liền buông tay tôi ra, nói: “Ta sẽ ra ngoài gặp cô ta ngay.”

Dứt lời, chàng lại quay sang đưa tay xoa đầu tôi. “A Uyển về phòng trước đi, ta đi một lát rồi về.”

Tôi lúc này chỉ mong Cẩn Du đừng đeo bám bên cạnh tôi nữa, nên liền gật đầu nói ngay: “Dạ, thiếp sẽ về phòng đợi chàng.”

Sau khi Cẩn Du rời đi, tôi không lập tức quay về phòng mà bám theo chàng. Đêm đó khi nghe lén cuộc trò chuyện giữa Cẩn Du và Đào Chi, tôi từng nghe thấy cái tên Mãn Kỳ này, đồng thời còn biết cô ta chính là người đã thi triển bí thuật với tôi.

Tôi cứ luôn cảm thấy vị cô nương này thâm sâu khó lường. Mỗi lần nghĩ tới cặp mắt lạnh tựa đầm băng tháng Chạp kia của cô ta, tôi liền không kìm được mà thầm run sợ.

Có điều tôi cũng biết Cẩn Du nôn nóng tìm Mãn Kỳ như vậy nhất định là có chuyện, hơn nữa chuyện này có lẽ còn có dính dáng đến tôi. Tôi một tay đỡ bụng, cố gắng cất bước bám theo.

Tôi mới đi được một lát, còn chưa theo kịp bước chân của Cẩn Du và người áo đen kia thì đã gặp được một người khác rồi.

Người này thì tôi không hề xa lạ, chính là gã phu xe mà tôi từng gặp gỡ mấy lần, cũng là kẻ vội vàng bỏ chạy khi tôi kêu cứu dạo trước. Nhìn thấy hắn, tôi bất giác cảm thấy hết sức bất bình. Hơn nữa vào lúc này mà hắn còn xuất hiện ở nơi đây, ắt hẳn là không có ý đồ gì tốt.

Tôi cau mày đi tới trước mặt hắn, hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?” Tôi nhớ rõ là lần trước sau khi trở về sơn trang, tôi đã bảo Cẩn Du đuổi hết đám người vô dụng kia đi rồi cơ mà.

Gã phu xe đó không dám nhìn tôi, chỉ đáp: “Tiểu nhân đánh rơi đồ trong sơn trang, trước khi vào đây đã xin phép Lý tổng quản rồi.”

Tôi quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, chẳng mấy tin vào lời hắn.

Tôi hỏi: “Ngươi đánh rơi cái gì? Lấy ra đây cho ta xem nào!”

Gã phu xe láo liên nhìn quanh, đôi tay không ngừng run lên lẩy bẩy. Tôi thấy hắn có bộ dạng như vậy thì lại càng không tin vào lời của hắn, bèn đưa tay ra, làm bộ dử dằn nói: “Nếu ngươi còn không lấy ra, ta sẽ đem ngươi đi giao cho quan phủ xử trí đấy. Với tuổi tác của ngươi bây giờ, chắc hẳn là trên còn có cha mẹ dưới còn có con thơ, nếu ngươi không muốn gia đình của mình sau này rơi vào cảnh tan đàn xẻ nghé thì hãy biết điều mà giao thứ đó ra đây, như thế ta còn có thể châm chước cho ngươi một chút. Ngươi hẳn cũng rõ, ta xưa nay vẫn luôn là một người có lòng khoan dung độ lượng.

Có lẽ những lời này của tôi đã đánh động gã phu xe, hắn rốt cuộc cũng chịu run rẩy lấy từ trong tay áo ra một tờ khế ước đất đai đưa tới.

Tôi chỉ tùy ý liếc qua liền biết tờ khế đất này có giá trị không nhỏ, tuyệt đối không phải là thứ mà một phu xe có thể có được.

Tôi hỏi: “Ngươi có thứ này từ đâu?”

“Dạ, là tiểu nhân tự để dành tiền mua được.”

“Vậy ư? Ngươi thử nói ta nghe xem, ngươi làm phu xe một năm thì để dành được bao nhiêu tiền? Với giá trị của tờ khế đất này, ngươi cần để dành tiền bao nhiêu năm mới mua được?” Tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn bất giác run lên lẩy bẩy.

Tôi lại nói tiếp: “Ngươi mau khai thật đi, ngươi làm thế nào mà có được thứ này? Nếu lý do chấp nhận được ta sẽ không làm khó ngươi nữa.”

Phu xe thoáng lộ vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt môi, nói liền một mạch: “Chính công tử đã thưởng nó cho tiểu nhân. Công tử nói chỉ cần đưa phu nhân tới trấn Phù Dung, lại để mặc cho phu nhân bị Thái tử điện hạ bắt đi, tờ khế đất này sẽ thuộc về tiểu nhân.”

Tôi bất giác sững người, gã phu xe lại ngẩn đầu lên nhìn tôi vẻ hết sức đáng thương. “Phu nhân, tiểu nhân trên còn có mẹ già dưới còn có con thơ, mong phu nhân rộng lượng tha cho tiểu nhân lần này.” Trong khi nói, cặp mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào tờ khế đất trong tay tôi.

Tôi buông tay ra.

Gã phu xe vội vàng cúi đầu khom lưng không ngớt. “Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.”

Tôi thực không sao hiểu nổi, Cẩn Du làm vậy rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao chàng phải bày kế để tôi bị Thẩm Hành bắt đi, sau đó thì lại tới đón tôi trở về như thế chứ?

Tôi rốt cuộc đã gặp lại Mãn Kỳ cô nương lần nữa.

Cô ta trông giống hệt như một tiểu cô nương mới vào tuổi thiếu nữ, thân hình nhỏ nhắn, mái tóc được buộc theo kiểu hai bím đáng yêu, có điều kết hợp với cặp mắt màu bạc khiến người ta sợ từ tận đáy lòng kia thì quả thực là chẳng hợp chút nào.

Vô ta vừa mới đi vào phòng liền nhìn về phía tôi ngay, khiến tôi bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Một hồi lâu sau cô ta mới quay sang khẽ lắc đầu với Cẩn Du.

Cẩn Du thở phào một hơi.

Tôi chẳng hiểu ra sao, bèn hỏi: “Hai người đang chơi trò gì với nhau vậy?”

Cẩn Du cười nói: “Ta chỉ hỏi Mãn Kỳ là thân thể của nàng có vấn đề gì không thôi. Mãn Kỳ hiểu biết rất rộng, vừa rồi cô ấy nói là thai nhi trong bụng nàng rất ổn định, đây là một điềm báo tốt.”

Tôi biết lời này hoàn toàn là giả dối, nhất định là bọn họ đang có chuyện giấu tôi. Tôi làm bộ bình thản nói: “Mấy hôm trước Ôn đại phu cũng nói như vậy rồi, không ngờ Mãn Kỳ cô nương tuổi còn trẻ mà cũng đã có y thuật phi phàm như vậy. Chi bằng lát nữa chúng ta hãy để Ôn đại phu và Mãn Kỳ cô nương so tài với nhau một chút xem.”

Mãn Kỳ hờ hững đưa mắt nhìn tôi.

Cô ta chỉ nói: “Tuổi ta không còn nhỏ nữa, so với cô thì lớn hơn nhiều.”

Tôi cười nói: “Nhưng ta lại thấy cô chỉ như mới mười hai tuổi, cùng lắm là mười bốn. Ta năm nay đã mười tám rồi.”

Cô ta nói: “Ta lớn tuổi hơn cô.”



Tôi tò mò hỏi: “Thế cô năm nay bao nhiêu tuổi?”

Cô ta để lộ vẻ trầm ngâm. “Chắc cũng phải được…”

Nhìn bộ dạng này của Mãn Kỳ thì hình như cô ta đã sống trên đời rất nhiều năm rồi, nên ngay cả tuổi tác của bản thân cũng không nhớ rõ. Khi tôi đang kiên nhẫn chờ Mãn Kỳ trả lời, Cẩn Du chợt lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người chúng tôi: “Y thuật đâu phải là võ nghệ, có gì đáng để so sánh đâu.”

Tôi rốt cuộc vẫn không thể hỏi ra được tuổi tác của Mãn Kỳ.

Có điều kể từ ngày hôm đó, vị Mãn Kỳ cô nương này liền bắt đầu ở lại trong sơn trang. Đào Chi đi rồi, ở bên Cẩn Du tôi lại cảm thấy không được thoải mái lắm, mà Cẩn Du lại không cho phép tôi gặp Thẩm Hành, thế là tôi chỉ đành đi tìm Mãn Kỳ. Thời gian lâu dần, tôi phát hiện Mãn Kỳ là một cô nương kỳ lạ. Cô ta không thích nói chuyện, lúc nào cũng lặng thinh, thỉnh thoảng còn dõi nhìn về phía bầu trời đằng xa mà ngơ ngẩn.

Về sau tôi ngó thấy một chuyện, mới hay đôi chân của vị Mãn Kỳ cô nương này là chân giả, có điều thường ngày có tà váy che kín nên khó ai có thể nhìn ra điều gì lạ thường.

Tôi nhìn cô ta vẻ hết sức ngạc nhiên.

Cô ta hờ hững nói: “Rất lạ sao?”

Tôi vội vàng lắc đầu.

Cô ta lại nói tiếp: “Cô biết không? Tất cả mọi việc trên thế gian này đều là do trời định, không ai có thể thoát khỏi mệnh trời. Ta là như thế, mà cô cũng là như vậy.” Hơi dừng một chút, cô ta chợt nở nụ cười kỳ quái. “Hơn nữa, chẳng bao lâu sau cô cũng sẽ được sống những ngày tốt đẹp thôi.”

“Những ngày tốt đẹp? Là ý gì vậy?”

Mãn Kỳ lại bắt đầu lặng lẽ dõi nhìn bầu trời ở đằng xa.

Khi tôi rời khỏi tiểu viện của Mãn Kỳ, đột nhiên có một cơn gió nổi lên, những chiếc lá cây tung bay đầy trời, tôi bất giác phải nheo hai mắt lại. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một vật màu trắng xen giữa những chiếc lá cây màu xanh, bèn đưa tay chụp lấy, phát hiện hóa ra đó là một mảnh giấy nhỏ.

Tôi hết sức ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt không tỏ vẻ gì, chỉ lặng lẽ cất mảnh giấy đi.

Sau đó tôi vào trong nhà xí, vội vàng mở mảnh giấy đó ra xem, thấy bên trên chỉ có mấy lời ngắn ngủi: Ta biết Dịch Phong ở đâu, nhưng cần phải có chìa khóa.

Tôi từng xem qua bút tích của Thẩm Hành, biết mảnh giấy này nhất định là do y viết cho tôi. Vậy là Thẩm Hành đã biết được Dịch Phong đang ở đâu, nhưng cần phải có chìa khóa. Tôi đột nhiên rùng mình, chìa khóa nhất định là nằm trên người Cẩn Du phu quân.

Tôi lén tới thư phòng của Cẩn Du, bắt đầu tìm kiếm ở tất cả những nơi có thể giấu chìa khóa. Có điều đã tìm suốt một hồi lâu mà tôi vẫn chẳng có thu hoạch nào, bất giác cảm thấy hơi thất vọng.

Đột nhiên, tôi nhớ ra thông thường đã là vật quan trọng thì đều được giấu ở những nơi kín đáo nhất, chẳng hạn như là ngăn ngầm.

Tôi bèn kéo bức tranh vẽ hình tiên hạc chợp mắt treo ở trên tường ra, thử gõ tay vào đó rồi lắng nghe xem có chỗ nào khác thường không. Khi tôi đang cẩn thận lắng nghe, phía sau lưng bỗng vang lên giọng nói của Cẩn Du: “Nàng đang làm gì vậy?”

Tôi sợ tới nỗi thiếu chút nữa bay mất cả hồn phách.

Tôi ngoảnh đầu lại, hé môi cười nói: “Trước đây khi đọc tiểu thuyết thiếp thấy người bên trong đó hay tạo ngăn ngầm ở phía sau những bức họa, liền nhất thời nổi hứng, muốn xem xem sơn trang của chúng ta có phải cũng như thế không.”

Cẩn Du nhìn tôi bằng vẻ mặt như cười mà chẳng phải cười.

“Vậy sao?”

Tôi gật đầu. “Chứ không phu quân nghĩ là thiếp đang làm gì chứ?”

Cẩn Du không hỏi gì thêm, nhìn bộ dạng thì hình như đã tin vào lời giải thích của tôi, chỉ nói: “Nàng đang mang thai mà còn dám leo trèo như vậy, không sợ bị ngã rồi làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ ư? A Uyển ngốc nghếch, tiểu thuyết chỉ là thứ gạt người thôi, giấu đồ sau tranh là cách làm cũ kĩ lắm rồi.”

Tôi chớp chớp mắt. “Vậy làm như thế nào thì mới là mới mẻ?”

Chàng nói: “Ngăn ngầm ấy à? Ta xưa nay luôn làm ở dưới gầm giường.”

Tôi quả nhiên đã tìm thấy một chiếc chìa khóa trong ngăn ngầm ở dưới gầm giường. Có điều Cẩn Du luôn theo sát bên cạnh tôi, tôi thực không biết phải làm sao để giao chìa khóa cho Thẩm Hành. Về sau tôi nghĩ ra một cách, bèn nói với Cẩn Du: “Trời sắp chuyển lạnh rồi, nghe nói trên núi Chi Kỳ có rất nhiều cáo, phu quân đi săn lấy mấy con về may áo cho thiếp được không?”

“Ồ? A Uyển thích mặc áo lông cáo ư?” Cẩn Du chợt nắm chặt lấy bàn tay tôi.

Tôi không dám ngoảnh đầu lại, chỉ khẽ gật đầu. “Dạ.”

Ánh mắt Cẩn Du dần trở nên sâu thẳm, rồi mãi một hồi lâu sau chàng mới nói: “Nếu A Uyển đã thích, dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa vi phu cũng sẽ đi lấy về đây cho nàng.”

Nghe thấy lời này, tôi lập tức cảm thấy vô cùng áy náy. Tôi không biết nếu trái tim không bị khống chế, người mà tôi yêu sẽ là Cẩn Du hay là Thẩm Hành, có điều bây giờ việc mà tôi muốn làm chính là phá bỏ sự khống chế ấy.

Tôi không muốn bị người khác khống chế nữa.

Sau khi Cẩn Du rời khỏi sơn trang, tôi đi tìm Thẩm Hành, giao chìa khóa cho y.

“Dịch Phong đang ở đâu?”

Thẩm Hành không trả lời mà hỏi lại tôi: “Nàng làm sao mà tìm được chìa khóa vậy?”

Tôi kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Thẩm Hành nghe, còn nói với y tôi đã bịa chuyện để khiến Cẩn Du tạm thời rời khỏi đây. Thẩm Hành nghe xong thì thoáng lộ vẻ trầm ngâm. Tôi hỏi: “Có gì không ổn ư?”

Thẩm Hành khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Không có gì, để ta dẫn nàng tới chỗ Dịch Phong. Có điều nơi đó khá lạnh, nàng cứ nên khoác thêm một chiếc áo choàng nữa thì hơn.”

Tôi ngỡ rằng Dịch Phong bị giam ở một nơi nào đó giống như địa lao, vô cùng lạnh lẽo, nên Thẩm Hành mới bảo tôi khoác thêm áo choàng. Chẳng ngờ sự thật lại không giống như tôi nghĩ, vì sau khi Thẩm Hành dùng chìa khóa mở một cánh cửa lớn nặng nề ra, từ bên trong lập tức phả ra một luồng hơi lạnh tột cùng băng giá.

Tôi vô cùng kinh ngạc.

Thẩm Hành gật đầu.

Tôi nhủ thầm người sống mà bị nhốt trong hầm băng này có lẽ sẽ bị đông cứng lại mà chết mất. Nam tử tên Dịch Phong này rốt cuộc có thù sâu đậm đến mức nào với Cẩn Du mà lại bị giam trong hầm băng như thế?

Thẩm Hành nói: “Bên trong lạnh lắm, nàng có muốn đi vào cùng ta không?”

Tôi nói giọng chắc nịch: “Có, tất nhiên là có chứ?”

“Ta đã chuẩn bị sẵn lò sưởi cầm tay rồi, nàng cầm lấy, như vậy sẽ ấm hơn một chút.”

Tôi nói: “Vậy ngài…”

Thẩm Hành khẽ cười nói: “Ta không sợ lạnh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Hận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook