Chương 2: Cuộc Sống Mới
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
06/08/2021
"Hinh nhi ngoan! Hãy sống cho tốt nhé! Mẫu thân cùng phụ thân con sẽ luôn dõi theo con."
"Mẫu thân! Mẫu thân! Người đừng bỏ con... đừng bỏ Hình nhi mà".
Trong xe ngựa, nàng nằm đó trong cơn mê mang nàng luôn miệng gọi mẫu thân mình, nước mắt cũng chảy dài bên hai hàng má bé nhỏ, làm Đường lão gia và Đường phu nhân ngồi bên cạnh cũng thấy xót xa.
Đường phu nhân khẽ lay nhẹ cơ thể bé nhỏ của nàng.
"Hinh nhi! Tỉnh lại đi con."
Khẽ mở mắt nàng nhìn đến vị phu nhân trước mặt, gương mặt hiền từ phúc hậu đó đang lo lắng cho nàng, ngồi dậy nàng dụi lấy mắt, hồn nhiên hỏi: "Mẫu thân con đâu?"
Ngay sau đó cả thân hình bé nhỏ đã được một đôi bàn tay ôm lấy, nước mắt của vị phu nhân ấy cũng tuông trào.
"Con quên rồi sao! Ta là mẫu thân con đây!"
"Không phải! Hinh nhi... muốn mẫu thân... mẫu thân!"
Thân thể nhỏ bé vùng vẫy khóc tức tưởi làm Đường lão gia ngồi bên cạnh cũng phải lên tiếng dỗ dành, tay vuốt lấy đầu nàng.
"Hinh nhi ngoan nào! Ta và mẫu thân con ở đây! Sẽ luôn bên cạnh chăm sóc cho con, đừng khóc nữa nữ nhi của ta."
"Thưa lão gia! Chúng ta sắp về đến Đường gia rồi!"
Tiếng hạ nhân bên ngoài vọng vào, Đường lão gia đưa tay vén màn xe nhìn ra thật đúng là sắp về đến nơi, ông lại nhìn đến nữ nhi và phu nhân mình.
"Chúng ta sắp về đến rồi!"
Đường phu nhân lấy khăn lau đi nước mắt cho nàng, còn nhẻn miệng cười chấn an.
"Nín đi con, ta về đến nhà rồi!"
"Mẫu... thân!... hic... mẫu thân!"
Vẫn khóc thút thít gọi mẫu thân không ngừng, làm cả hai quá đổi xót thương, cũng không biết phải dỗ dành thế nào cho phải, dù sao nàng cũng còn quá nhỏ, chuyện xảy ra thế này đối với một hài tử như nàng thật đúng là quá tàn nhẫn.
Sau một lúc thì xe ngựa cũng đã dừng lại, đã về đến Đường gia, Đường lão gia xuống xe ngựa trước rồi phụ phu nhân mình ôm lấy nàng xuống xe.
Cửa lớn được mở ra bên trong có vài hạ nhân cùng Môn thúc là quản gia ra nghênh đón, tất cả điều cúi người đồng thanh.
"Lão gia, phu nhân đã về."
Đường lão gia ừ một tiếng, cùng phu nhân mới bước vào trong thì đã thấy ba tiểu gia hoả nhà mình, cả ba cũng nhẹ cung kính mà đồng thanh.
"Mừng phụ thân, mẫu thân đã về."
Tiểu cô nương khoảng sáu tuổi buộc hai chùm tóc hai bên, gương mặt bầu bỉnh, mắt to đen láy láy, trong rất xinh xắn vội chạy lại bên mẫu thân mình.
"Mẫu thân! Hồng nhi nhớ người!"
Đường phu nhân vui vẻ ôm lấy nàng vào lòng "Mẫu thân cũng nhớ tiểu Hồng nhi lắm!"
Thấy ánh mắt của lão đại và lão nhị đang nhìn đến Hinh nhi, Đường lão gia cũng mở lời giới thiệu.
"Đây là Đường Trường Hinh, là muội muội của các con."
Nghe xong cả ba điều tròn mắt không hiểu, lão nhị Đường Thế Ngọc, bảy tuổi nghi hoặc lặp lại "Muội muội?"
Đường Bảo Hồng cũng đưa ánh mắt khó hiểu sang mẫu thân mình "Mẫu thân! Muội muội ở đâu ra vậy?"
Đường phu nhân xoa đầu nàng "Muội muội là nữ nhi của một người bằng hữu, từ nay các con phải xem Hinh nhi như muội muội ruột thịt mà đối đãi."
Lão đại Đường Ngự Bạch chín tuổi tự giờ vẫn đứng yên quan sát không thắc mắc gì chỉ chấp tay tuân theo "Dạ phụ thân, mẫu thân!"
"Mẫu thân! Mẫu thân! Người đừng bỏ con... đừng bỏ Hình nhi mà".
Trong xe ngựa, nàng nằm đó trong cơn mê mang nàng luôn miệng gọi mẫu thân mình, nước mắt cũng chảy dài bên hai hàng má bé nhỏ, làm Đường lão gia và Đường phu nhân ngồi bên cạnh cũng thấy xót xa.
Đường phu nhân khẽ lay nhẹ cơ thể bé nhỏ của nàng.
"Hinh nhi! Tỉnh lại đi con."
Khẽ mở mắt nàng nhìn đến vị phu nhân trước mặt, gương mặt hiền từ phúc hậu đó đang lo lắng cho nàng, ngồi dậy nàng dụi lấy mắt, hồn nhiên hỏi: "Mẫu thân con đâu?"
Ngay sau đó cả thân hình bé nhỏ đã được một đôi bàn tay ôm lấy, nước mắt của vị phu nhân ấy cũng tuông trào.
"Con quên rồi sao! Ta là mẫu thân con đây!"
"Không phải! Hinh nhi... muốn mẫu thân... mẫu thân!"
Thân thể nhỏ bé vùng vẫy khóc tức tưởi làm Đường lão gia ngồi bên cạnh cũng phải lên tiếng dỗ dành, tay vuốt lấy đầu nàng.
"Hinh nhi ngoan nào! Ta và mẫu thân con ở đây! Sẽ luôn bên cạnh chăm sóc cho con, đừng khóc nữa nữ nhi của ta."
"Thưa lão gia! Chúng ta sắp về đến Đường gia rồi!"
Tiếng hạ nhân bên ngoài vọng vào, Đường lão gia đưa tay vén màn xe nhìn ra thật đúng là sắp về đến nơi, ông lại nhìn đến nữ nhi và phu nhân mình.
"Chúng ta sắp về đến rồi!"
Đường phu nhân lấy khăn lau đi nước mắt cho nàng, còn nhẻn miệng cười chấn an.
"Nín đi con, ta về đến nhà rồi!"
"Mẫu... thân!... hic... mẫu thân!"
Vẫn khóc thút thít gọi mẫu thân không ngừng, làm cả hai quá đổi xót thương, cũng không biết phải dỗ dành thế nào cho phải, dù sao nàng cũng còn quá nhỏ, chuyện xảy ra thế này đối với một hài tử như nàng thật đúng là quá tàn nhẫn.
Sau một lúc thì xe ngựa cũng đã dừng lại, đã về đến Đường gia, Đường lão gia xuống xe ngựa trước rồi phụ phu nhân mình ôm lấy nàng xuống xe.
Cửa lớn được mở ra bên trong có vài hạ nhân cùng Môn thúc là quản gia ra nghênh đón, tất cả điều cúi người đồng thanh.
"Lão gia, phu nhân đã về."
Đường lão gia ừ một tiếng, cùng phu nhân mới bước vào trong thì đã thấy ba tiểu gia hoả nhà mình, cả ba cũng nhẹ cung kính mà đồng thanh.
"Mừng phụ thân, mẫu thân đã về."
Tiểu cô nương khoảng sáu tuổi buộc hai chùm tóc hai bên, gương mặt bầu bỉnh, mắt to đen láy láy, trong rất xinh xắn vội chạy lại bên mẫu thân mình.
"Mẫu thân! Hồng nhi nhớ người!"
Đường phu nhân vui vẻ ôm lấy nàng vào lòng "Mẫu thân cũng nhớ tiểu Hồng nhi lắm!"
Thấy ánh mắt của lão đại và lão nhị đang nhìn đến Hinh nhi, Đường lão gia cũng mở lời giới thiệu.
"Đây là Đường Trường Hinh, là muội muội của các con."
Nghe xong cả ba điều tròn mắt không hiểu, lão nhị Đường Thế Ngọc, bảy tuổi nghi hoặc lặp lại "Muội muội?"
Đường Bảo Hồng cũng đưa ánh mắt khó hiểu sang mẫu thân mình "Mẫu thân! Muội muội ở đâu ra vậy?"
Đường phu nhân xoa đầu nàng "Muội muội là nữ nhi của một người bằng hữu, từ nay các con phải xem Hinh nhi như muội muội ruột thịt mà đối đãi."
Lão đại Đường Ngự Bạch chín tuổi tự giờ vẫn đứng yên quan sát không thắc mắc gì chỉ chấp tay tuân theo "Dạ phụ thân, mẫu thân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.