Chương 11: Gặp Thổ Phỉ
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
29/08/2021
Trời sáng Đường Trường Hinh đã chuẩn bị lên đường, ngoài một ít hành trang ra thì nàng cũng mang theo A Hỷ là nha hoàn đã theo nàng từ nhỏ đến giờ.
Đường Trường Hinh ra đến cửa lớn, đã thấy phụ thân, mẫu thân cùng tam tỷ mình đã đợi sẵn, ánh mắt Đường phu nhân u buồn, bà tiến đến ôm lấy nàng vào lòng, lòng đầy không nở.
"Hinh nhi! Con phải chăm sóc tốt cho bản thân đó!"
Khoé mắt nàng cũng đã ướt, định không khóc để mẫu thân yên tâm, nhưng không thể kiềm lại được.
"Nữ nhi hứa sẽ sống thật tốt, mẫu thân cùng phụ thân lẫn đại ca, nhị ca, và tam tỷ cũng phải giữ gìn tốt thân thể."
Đường Bảo Hồng cũng giang tay ôm lấy nàng "Tỷ biết rồi! Tỷ nhất định sẽ thường xuyên đến kinh thành thăm muội."
Đường lão gia không phải là nữ nhân, ông không đưa nữ nhi đi bằng nước mắt mà bằng một nụ đầy chìu mến.
"Chỉ cần con chăm sóc tốt được bản thân thì phụ thân và mẫu thân con đã an tâm rồi!"
"Dạ!... Phụ thân."
Vị công công kia đứng đợi, khi thấy cảnh này lại làm hắn cảm thấy khó chịu, lớn giọng mà thúc dục.
"Đây là chuyện vui chứ có phải sinh ly tử biệt, Đường tiểu thư nếu không lên đường sớm thì chúng ta sẽ không về đến kinh thành như dự định đâu."
Đường lão gia sợ hắn trên đường đi sẽ làm khó nữ nhi nhà mình nên để hạ nhân cầm một cái hộp đến trước mặt hắn, khi hạ nhân mở ra là một lọt chuỗi vòng bằng vàng ngọc, mắt hắn đã sáng lên khi thấy.
Đường lão gia cũng toả vẻ niềm nở lên tiếng: "Công công xin hãy nhận cho, xem như lòng thành, mong công công trên đường đi chiếu cố ái nữ giùm ta."
Hắn cười hề hề nhanh ôm lấy cái hộp vào người "Đương nhiên là vậy rồi! Đường lão gia thật có lòng."
Khi nhận được đồ hắn liền lên xe ngựa không phàn nàn gì gì nữa, Đường Trường Hinh cũng buông mẫu thân mình ra, nàng nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng đại ca và nhị ca của mình đâu cả nên quay sang Đường Bảo Hồng.
"Tam tỷ! Sao muội không thấy đại ca và nhị ca?"
Đường Bảo Hồng càng không biết, nàng lắc đầu "Ta cũng không biết nữa, nghe nói là ra ngoài từ sớm rồi!"
Thấy vẻ mặt hụt hẵng của nàng, Đường Bảo Hồng lại bù thêm " Muội đừng buồn, chắc các huynh ấy sợ muội đau lòng nên không tiễn thôi!"
"Đúng đó Hinh nhi, đại ca và nhị ca con, thương con như vậy chắc chịu không nổi cảnh này, con cũng đừng buồn." Đường phu nhân khuyên nhủ.
Đường Trường Hinh mỉm cười, nàng cũng tin là vậy, với lại vẫn còn gặp nhau kia mà, chứ có phải lần từ biệt này, sẽ không gặp nữa đâu.
"Thưa phụ thân, mẫu thân, tam tỷ! Hinh nhi đi đây!" Nghĩ thông nàng hành lễ lần cuối rồi quay đầu tiến đến xe ngựa.
Khi xe ngựa đã chạy, chỉ còn lại ba người lẵng lặng mà nhìn theo, tâm trạng họ lại như nhau, vừa lo lắng lại vừa đau lòng.
=================================
Vừa mới xuất phát không bao lâu thì trước mặt lại gặp thêm phiền phức, ở đâu một đám như nhìn thổ phỉ trên núi nhảy ra, tuy đoạn đường này vắng nhưng Đường Trường Hinh biết chưa tình gặp một vụ cướp nào, bọn hắn đã chặn xung quanh xe, một tên xem như thủ lĩnh, dáng người thô kệch đã hung hăng tiến đến trước xe hô lớn.
"Xuống đây hết cho ta."
Vị công công đã xanh mặt run sợ mà ôm lấy chiếc hộp của mình, không đợi thêm nữa bọn hắn đã tốc màn xe lên, bọn hắn cười hề hề khi thấy trong xe còn có một mỹ nhân, nha hoàn A Hỷ run run ôm lấy Đường Trường Hinh trong sợ hãy, Đường Trường Hinh nhìn rõ bốn tên binh lính của triều đình theo hộ tống đã bị giết.
"Đừng... đừng giết tôi mà!" Giọng đầy khiếp sợ của vị công công kia khi một tên thổ phỉ đã nắm lấy y phục hắn.
Một tên cũng định lau tới bắt lấy nàng, Đường Trường Hinh dùng chân đập mạnh một cái vào bụng hắn làm hắn té nhào.
"Ai dô! Biết võ nữa đó!" Tên thủ lĩnh nhếch mép cười.
"A... cứu...!"
"Á...! Tiếng la kinh sợ của A Hỷ.
Đường Trường Hinh nhìn đến thì vị công công kia đã bị đâm một đao vào bụng, chết ngay lập tức, nhân cơ hội đó Đường Trường Hinh đánh mạnh vào cổ tên thổ phỉ làm hắn trở tay không kịp mà ngã nhào, nàng cướp được thanh đao của hắn rồi kéo A Hỷ nhảy nhanh xuống xe, bọn thổ phỉ kia cũng không thể mãi đứng nhìn đã hung tợn tiến đến, nhưng tên thủ lĩnh đã giơ tay ngăn lại.
"Nữ nhân đanh đá thế này lão tử thích, để ta."
Hắn tưởng Đường Trường Hinh chỉ biết vài món võ như miêu cào nên không dùng đến đao kiếm gì, tay không mà muốn bắt nàng, mới được hai chiêu đã bị Đường Trường Hinh đá bay, hắn nằm trên đất phun một ngụm máu ôm ngực.
"Lão đại!" Bọn thuộc hạ đồng thanh gọi lớn.
"Bắt ả." Hắn lớn giọng quát.
Sau đó tất cả các mũi đao điều hướng đến Đường Trường Hinh, bọn hắn tuy đánh không lại Đường Trường Hinh nhưng lợi thế là người quá đông, cộng thêm nàng phải bảo vệ nha hoàn bên người, Đường Trường Hinh chém bị thương được vài tên thì cũng bị đánh lén, một đao phía sau chém xuống làm nàng đỡ không được mà hưởng chọn.
"Tiểu thư!" A Hỷ hốt hoảng.
Cơn đau chuyền đến, Đường Trường Hinh không thể đánh tiếp nữa, bọn chúng mà chết hết thì nàng cũng lấy mạng mình ra mà đổi, Đường Trường Hinh quay đầu nắm lấy tay A Hỷ buông một câu "Chạy!"
"Đuổi theo!"
Vết thương ở vai làm máu đã thẩm đẫm y phục phía sau, A Hỷ không giống Đường Trường Hinh, thân thể yếu đuối đã kịt sức té ngã.
"Tiểu thư chạy đi... đừng lo cho em."
Đường Trường Hinh cũng không phải kẻ tham sống sợ chết, nàng đỡ lấy A Hỷ "Ta sẽ không bỏ em lại đâu!"
A Hỷ cảm động đến rơi nước mắt, cũng cố gắng theo, cả hai đã hết đường chạy, phía dưới chân là dốc núi, Đường Trường Hinh không nghĩ lần này mình sẽ may mắn như lần trước nữa, mắt thấy bọn thổ phỉ đã đuổi đến.
"Hic! tiểu thư... phải làm sao đây?"
Đường Trường Hinh không nghĩ nữa ôm chặt lấy A Hỷ mà lăng xuống "A~!"
==========================
Nữa tháng sau đó.
Một nữ nhân tóc buộc cao đơn giản, y phục trên người nàng cũng là dạng bình thường mà các nhà thường dân hay mặc, dù vậy cũng không thể nào lưu mờ đi vẻ đẹp đẹp trời xinh của nàng, nàng ngồi trên một cổ xe trở rau củ hướng về kinh thành.
"Chúng ta đến cổng vào kinh thành rồi!" Phía trước giọng một đại thúc vọng lại.
Nàng chỉ nhìn nhìn, ngồi bên cạnh nàng một tiểu cô nương tầm mười lăm, thân hình mủm mỉm, tên Mai Vân là nữ nhi của vị đại thúc kia.
"Tiểu Ngạn tỷ! Chúng ta đến kinh thành rồi!" Mai Vân cười cười nắm lấy tay nàng.
Nàng là Đường Trường Hinh lúc trước, nhưng hiện tại tên là Tiểu Ngạn vì nữa tháng trước nàng bị thương nặng do vị đại thúc kia cùng Mai Vân cứu, ngoài vết bị đao chén ở lưng còn những vết thương va đập khác, nghiêm trọng nhất là ở đầu, nên giờ nàng chẳng nhớ gì về chuyện lúc trước nữa, Mai Vân tìm thấy nàng nằm trên một đám bỉ ngạn hoa nên gọi nàng là Tiểu Ngạn luôn.
Đường Trường Hinh ra đến cửa lớn, đã thấy phụ thân, mẫu thân cùng tam tỷ mình đã đợi sẵn, ánh mắt Đường phu nhân u buồn, bà tiến đến ôm lấy nàng vào lòng, lòng đầy không nở.
"Hinh nhi! Con phải chăm sóc tốt cho bản thân đó!"
Khoé mắt nàng cũng đã ướt, định không khóc để mẫu thân yên tâm, nhưng không thể kiềm lại được.
"Nữ nhi hứa sẽ sống thật tốt, mẫu thân cùng phụ thân lẫn đại ca, nhị ca, và tam tỷ cũng phải giữ gìn tốt thân thể."
Đường Bảo Hồng cũng giang tay ôm lấy nàng "Tỷ biết rồi! Tỷ nhất định sẽ thường xuyên đến kinh thành thăm muội."
Đường lão gia không phải là nữ nhân, ông không đưa nữ nhi đi bằng nước mắt mà bằng một nụ đầy chìu mến.
"Chỉ cần con chăm sóc tốt được bản thân thì phụ thân và mẫu thân con đã an tâm rồi!"
"Dạ!... Phụ thân."
Vị công công kia đứng đợi, khi thấy cảnh này lại làm hắn cảm thấy khó chịu, lớn giọng mà thúc dục.
"Đây là chuyện vui chứ có phải sinh ly tử biệt, Đường tiểu thư nếu không lên đường sớm thì chúng ta sẽ không về đến kinh thành như dự định đâu."
Đường lão gia sợ hắn trên đường đi sẽ làm khó nữ nhi nhà mình nên để hạ nhân cầm một cái hộp đến trước mặt hắn, khi hạ nhân mở ra là một lọt chuỗi vòng bằng vàng ngọc, mắt hắn đã sáng lên khi thấy.
Đường lão gia cũng toả vẻ niềm nở lên tiếng: "Công công xin hãy nhận cho, xem như lòng thành, mong công công trên đường đi chiếu cố ái nữ giùm ta."
Hắn cười hề hề nhanh ôm lấy cái hộp vào người "Đương nhiên là vậy rồi! Đường lão gia thật có lòng."
Khi nhận được đồ hắn liền lên xe ngựa không phàn nàn gì gì nữa, Đường Trường Hinh cũng buông mẫu thân mình ra, nàng nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng đại ca và nhị ca của mình đâu cả nên quay sang Đường Bảo Hồng.
"Tam tỷ! Sao muội không thấy đại ca và nhị ca?"
Đường Bảo Hồng càng không biết, nàng lắc đầu "Ta cũng không biết nữa, nghe nói là ra ngoài từ sớm rồi!"
Thấy vẻ mặt hụt hẵng của nàng, Đường Bảo Hồng lại bù thêm " Muội đừng buồn, chắc các huynh ấy sợ muội đau lòng nên không tiễn thôi!"
"Đúng đó Hinh nhi, đại ca và nhị ca con, thương con như vậy chắc chịu không nổi cảnh này, con cũng đừng buồn." Đường phu nhân khuyên nhủ.
Đường Trường Hinh mỉm cười, nàng cũng tin là vậy, với lại vẫn còn gặp nhau kia mà, chứ có phải lần từ biệt này, sẽ không gặp nữa đâu.
"Thưa phụ thân, mẫu thân, tam tỷ! Hinh nhi đi đây!" Nghĩ thông nàng hành lễ lần cuối rồi quay đầu tiến đến xe ngựa.
Khi xe ngựa đã chạy, chỉ còn lại ba người lẵng lặng mà nhìn theo, tâm trạng họ lại như nhau, vừa lo lắng lại vừa đau lòng.
=================================
Vừa mới xuất phát không bao lâu thì trước mặt lại gặp thêm phiền phức, ở đâu một đám như nhìn thổ phỉ trên núi nhảy ra, tuy đoạn đường này vắng nhưng Đường Trường Hinh biết chưa tình gặp một vụ cướp nào, bọn hắn đã chặn xung quanh xe, một tên xem như thủ lĩnh, dáng người thô kệch đã hung hăng tiến đến trước xe hô lớn.
"Xuống đây hết cho ta."
Vị công công đã xanh mặt run sợ mà ôm lấy chiếc hộp của mình, không đợi thêm nữa bọn hắn đã tốc màn xe lên, bọn hắn cười hề hề khi thấy trong xe còn có một mỹ nhân, nha hoàn A Hỷ run run ôm lấy Đường Trường Hinh trong sợ hãy, Đường Trường Hinh nhìn rõ bốn tên binh lính của triều đình theo hộ tống đã bị giết.
"Đừng... đừng giết tôi mà!" Giọng đầy khiếp sợ của vị công công kia khi một tên thổ phỉ đã nắm lấy y phục hắn.
Một tên cũng định lau tới bắt lấy nàng, Đường Trường Hinh dùng chân đập mạnh một cái vào bụng hắn làm hắn té nhào.
"Ai dô! Biết võ nữa đó!" Tên thủ lĩnh nhếch mép cười.
"A... cứu...!"
"Á...! Tiếng la kinh sợ của A Hỷ.
Đường Trường Hinh nhìn đến thì vị công công kia đã bị đâm một đao vào bụng, chết ngay lập tức, nhân cơ hội đó Đường Trường Hinh đánh mạnh vào cổ tên thổ phỉ làm hắn trở tay không kịp mà ngã nhào, nàng cướp được thanh đao của hắn rồi kéo A Hỷ nhảy nhanh xuống xe, bọn thổ phỉ kia cũng không thể mãi đứng nhìn đã hung tợn tiến đến, nhưng tên thủ lĩnh đã giơ tay ngăn lại.
"Nữ nhân đanh đá thế này lão tử thích, để ta."
Hắn tưởng Đường Trường Hinh chỉ biết vài món võ như miêu cào nên không dùng đến đao kiếm gì, tay không mà muốn bắt nàng, mới được hai chiêu đã bị Đường Trường Hinh đá bay, hắn nằm trên đất phun một ngụm máu ôm ngực.
"Lão đại!" Bọn thuộc hạ đồng thanh gọi lớn.
"Bắt ả." Hắn lớn giọng quát.
Sau đó tất cả các mũi đao điều hướng đến Đường Trường Hinh, bọn hắn tuy đánh không lại Đường Trường Hinh nhưng lợi thế là người quá đông, cộng thêm nàng phải bảo vệ nha hoàn bên người, Đường Trường Hinh chém bị thương được vài tên thì cũng bị đánh lén, một đao phía sau chém xuống làm nàng đỡ không được mà hưởng chọn.
"Tiểu thư!" A Hỷ hốt hoảng.
Cơn đau chuyền đến, Đường Trường Hinh không thể đánh tiếp nữa, bọn chúng mà chết hết thì nàng cũng lấy mạng mình ra mà đổi, Đường Trường Hinh quay đầu nắm lấy tay A Hỷ buông một câu "Chạy!"
"Đuổi theo!"
Vết thương ở vai làm máu đã thẩm đẫm y phục phía sau, A Hỷ không giống Đường Trường Hinh, thân thể yếu đuối đã kịt sức té ngã.
"Tiểu thư chạy đi... đừng lo cho em."
Đường Trường Hinh cũng không phải kẻ tham sống sợ chết, nàng đỡ lấy A Hỷ "Ta sẽ không bỏ em lại đâu!"
A Hỷ cảm động đến rơi nước mắt, cũng cố gắng theo, cả hai đã hết đường chạy, phía dưới chân là dốc núi, Đường Trường Hinh không nghĩ lần này mình sẽ may mắn như lần trước nữa, mắt thấy bọn thổ phỉ đã đuổi đến.
"Hic! tiểu thư... phải làm sao đây?"
Đường Trường Hinh không nghĩ nữa ôm chặt lấy A Hỷ mà lăng xuống "A~!"
==========================
Nữa tháng sau đó.
Một nữ nhân tóc buộc cao đơn giản, y phục trên người nàng cũng là dạng bình thường mà các nhà thường dân hay mặc, dù vậy cũng không thể nào lưu mờ đi vẻ đẹp đẹp trời xinh của nàng, nàng ngồi trên một cổ xe trở rau củ hướng về kinh thành.
"Chúng ta đến cổng vào kinh thành rồi!" Phía trước giọng một đại thúc vọng lại.
Nàng chỉ nhìn nhìn, ngồi bên cạnh nàng một tiểu cô nương tầm mười lăm, thân hình mủm mỉm, tên Mai Vân là nữ nhi của vị đại thúc kia.
"Tiểu Ngạn tỷ! Chúng ta đến kinh thành rồi!" Mai Vân cười cười nắm lấy tay nàng.
Nàng là Đường Trường Hinh lúc trước, nhưng hiện tại tên là Tiểu Ngạn vì nữa tháng trước nàng bị thương nặng do vị đại thúc kia cùng Mai Vân cứu, ngoài vết bị đao chén ở lưng còn những vết thương va đập khác, nghiêm trọng nhất là ở đầu, nên giờ nàng chẳng nhớ gì về chuyện lúc trước nữa, Mai Vân tìm thấy nàng nằm trên một đám bỉ ngạn hoa nên gọi nàng là Tiểu Ngạn luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.