Chương 46: Nỗi đau ập đến.
Thuyuuki
29/05/2013
- Vậy là cậu đã biết được vị trí quan trọng của tôi rồi chứ?_ Takeshi khẽ nhếch môi nhìn Tooya mỉa mai.
- Đúng vậy, xin lỗi vì trước kia đã khinh thường cậu. Hai anh em cậu thật sự rất thích hợp…
- Chứ còn sao nữa, giao Yume cho tôi thì chỉ có an toàn. Nhưng tôi và Takumi thích hợp làm gì?_ Takeshi vênh mặt tự đắc.
- Làm culi (giống lũ nô lệ đấy >_<)_ Tooya nhẹ nhàng nói rồi khẽ mỉm cười rất đỗi “dịu dàng”.
- Cái gì???_ Takeshi và Takumi cùng nhất loạt hét lên, hai anh em họ hùng hổ lao đến chỗ Tooya, khuôn mặt đỏ bừng lên vì giận.
Thật may lúc đó có bà Shita vội vã lên tiếng can ngăn không thì đã xảy ra sự cố "ta chưa kịp giết địch thì ta đã giết ta" rồi.
- Nể mặt “mẹ vợ” nên tôi mới không thèm hỏi tội anh đấy_ Takeshi lẩm bẩm rồi hậm hực ngồi xuống ghế.
Tooya khẽ mỉm cười rồi đưa một mảnh giấy cho Takumi nói nhanh:
- Ở phòng ta có một căn hầm bí mật thông với căn rừng trúc sau học viện. Công tắc để mở hầm chính là bàn phím chữ treo trên tường, đây là mật khẩu. Khi ra khỏi đường hầm sẽ có người đón. Bây giờ các người đi nhanh đi…
Nói xong, Tooya khẽ nghiêng đầu chào những người trong phòng rồi nhanh chóng bỏ đi để lại một câu nói ấm áp:
- Chuyển lời tạm biệt đến Yume giúp ta.
….
------------------------------------------------------
Trời về khuya, cái lạnh của sương đêm như muốn thấm vào da thịt con người. Dưới ánh trăng u tịch bao phủ khắp không gian, một bóng trắng đứng lặng lẽ trên sân trường, mái tóc bạc đầy ma mị khẽ bay phất phơ trong gió.
Khuôn mặt tĩnh lặng cùng đôi mắt nhắm nghiền không thể che dấu được sự giận dữ chỉ trực bùng nổ trong Demonzu.
Quai hàm của hắn bạnh ra, đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở lớn, chăm chú hướng về phía xa xa nơi Kotoshi và con cú Blood đang cố công lùng sục. Nhìn dáng vẻ thất bại, chán nản của chúng, Demonzu có thể đoán trước được phần nào kết quả.
Xem ra việc tiêu diệt con bé đó không dễ như hắn tưởng. Nhưng nó có thể trốn đi đâu được chứ? Trước khi đến đến đây, hắn đã phải tính mọi đường đi nước bước. Trường Lanci chỉ có một cổng chính và một lối thoát hiểm. Cả hai nơi đó hắn đã cho người phong tỏa, đến một con muỗi nhỏ cũng không thể thoát ra nữa là. Không lẽ…còn có lối bí mật khác?
Demonzu trộm nghĩ, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác bất an. Vụ việc lần này khó thành tất cả cũng chỉ tại hắn chủ quan khinh địch. 10 năm không gặp không ngờ thằng nhóc Tooya đó lại trở lên khôn lanh như thế. Nếu Blood không tinh mắt thì hắn đã sớm bị nó lừa vào tròng rồi.
Demonzu thầm nghĩ, ngọn lửa tức giận lại âm ỉ sôi sục trong huyết quản. Đột nhiên hắn giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở đằng sau.
“ Hay cho thằng nhóc Tooya, vừa mới nghĩ đến nó là nó xuất hiện liền”
Demonzu nghĩ thầm, đôi lông màu rậm của hắn khẽ nhíu lại, nụ cười khó hiểu phảng phất trên môi, hắn vẫn đứng im bất động, không hề quay đầu lại.
- Ngươi thật lớn gan, làm ra chuyện tệ hại như vậy mà còn dám đến gặp ta?_ Demonzu rít lên, giọng nói khàn khàn của hắn như tiếng xé gió vang vọng khắp không gian.
- Chuyện tệ hại? Haha…xem ra ông đang rất tức giận._ Tooya khẽ bật cười bình thản nói.
- Người nhầm rồi, ta không hề tức giận.
- Ông nói sao?_ Tooya khẽ nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Với tính cách của Demonzu bị lừa một vố đau như vậy, không lí nào ông ta lại không tức giận.
- Hahaha…_ Demonzu khẽ cười lạnh rồi chợt gằn giọng nói._ Ngươi yên tâm, cảm giác tức giận trong ta đã tan biến rồi, lúc này đây ta chỉ có một khoái cảm duy nhất là được dạy dỗ ngươi.
Dứt lời, Demonzu xuất thần lao đến, khí chất lạnh lẽo như muốn đông băng tất cả mọi thứ. Nhưng Tooya cũng không phải tay mơ, anh đã sớm nhận ra mùi sát khí trong câu nói vừa rồi, nhanh như cắt, Tooya lé người sang bên tránh cú đấm mạnh như búa tạ của Demonzu.
Cú đấm không trúng mục tiêu, đi chệch vào thân cây cổ thụ đằng sau khiến nó gãy vụn. Demonzu khẽ cau mày thu nắm đấm lại, kéo chiếc găng tay làm bằng da rồng cho ngay ngắn rồi quay lại nhìn Tooya khẽ hừ lạnh:
- Khá khen cho ngươi, phản ứng rất nhanh nhạy.
- Là do ông chiếu cố thôi._ Tooya khiêm tốn nói, bàn tay anh đã tự động tạo thành một đốm lửa nhỏ.
Nhân lúc Demonzu không để ý, Tooya dùng sức mạnh điều khiển những đốm lửa nhắm hướng Demonzu. Nhưng đối với hắn những đốm lửa này chẳng khác gì gãi ngứa. Chỉ bằng một tay hắn có thể thu gọn hết những đốm lửa nóng đỏ có nhiệt độ lên đến mấy nghìn độ C này.
Nhìn Demonzu nhẹ nhàng giải quyết những đốm lửa do mình tạo ra, Tooya khẽ nhếch môi nở một nụ cười bình thản. Nhân lúc Demonzu không để ý vì quá chủ quan khinh thường những đám lửa bèo bọt, Tooya tung ra một đòn mạnh với lực lửa cực lớn, song song với lửa là lực sấm sét.
Demonzu khẽ nhíu mày giật mình. Không kịp phản ứng, hắn lĩnh trọn đòn đánh của Tooya, cả nửa người bùng cháy dữ dỗi.
Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vòng tích tắc, liền sau đó, ngọn lửa lớn yếu dần rồi tắt lụi, sấm sét cũng chỉ còn là những dòng yếu ớt. Demonzu xuất hiện sau đám lửa, một cọng tóc cũng không bị cháy xém, chỉ có chiếc găng tay là bị lửa làm rách góc.
Tooya không lấy làm ngạc nhiên khi thấy Demonzu vẫn bình thường, khỏe mạnh sau đòn đánh của mình. Anh khẽ nhắm mắt mỉm cười tư lự. Vốn chỉ định thử thực lực của ông ta thôi thật không ngờ lại mạnh đến như vậy. Xem ra anh vẫn chưa thể động đến một sợi tóc của Demonzu, giết hắn lại càng là chuyện không tưởng.
Yume và Demonzu, một trong hai sẽ phải chết. Nếu muốn Yume sống hạnh phúc trừ phi giết được Demonzu, bằng không hắn sẽ truy lùng cô ấy cả đời. Nhưng mãi đến giờ anh vẫn không hiểu tại sao Demonzu lại kích động trong chuyện thủ tiêu Yume như vậy? Chỉ vì muốn bảo vệ cho dòng thuần chủng ư? Thật khó tin, hay là còn có một bí mật khác?
Tooya nghĩ rồi khẽ liếc đôi mắt đen huyền về phía Demonzu. Con người này xem ra còn rất nhiều bí mật cần tìm hiểu.
Demonzu khẽ phủi bụi trên áo, lột bỏ đôi găng tay làm bằng da rồng rồi vất nó đi, bàn tay với những ngón tay bị cháy đen hiện ra sau lớp găng trông thật đáng sợ. Thứ gì có thể khiến bàn tay của một vampire thuần chủng như hắn bị thương nặng như vậy? Xem ra nó không phải là một thứ đơn giản, thảo nào mà hắn luôn đeo găng tay vì không muốn cho ai thấy bàn tay thật của mình.
Bắt gặp đôi mắt ngạc nhiên của Tooya, Demonzu bình thản cười, khẽ xoa hai tay vào nhau nói:
- Ngươi đang nhìn gì vậy? Có phải rất muốn biết tại sao ta bị như vậy phải không?
- Ta biết ông sẽ không nói, vì vậy tạm thời ta sẽ không thắc mắc._ Tooya khẽ nói.
- Haha…rất tốt. Ngươi biết đấy, ta đang rất hứng khởi, lối đánh thông minh của ngươi khiến ta rất bất ngờ xem ra ngươi càng ngày càng trưởng thành rồi.
- Ông quá khen.
- Ta đã định giải quyết con bé đó nhanh gọn nhưng ngươi lại cứ xía mũi vào khiến việc khó thành. Xem ra ngươi đang muốn ta thực hiên theo kế hoạch ban đầu._ Demonzu mỉm cười đầy tà niệm.
- Ông nói vậy là sao?
- Haha…ngươi nói ngươi muốn bảo vệ con bé, vậy thì ta sẽ khiến nó hận ngươi đến tận xương tủy, để xem ngươi làm gì để bảo vệ nó.
- Ông…_ Tooya khẽ giật mình, đôi mắt đen huyền thoáng nét lo âu.
- Nhưng…nếu ngươi chịu an phận để ta tiêu diệt con bé đó thì ta sẽ chôn kín bí mật ấy để con bé đó về đến thế giới bên kia mà vẫn hết lòng thương mến ngươi hahahaha.
- Đừng hòng._ Tooya gằn giọng quát, khuôn mặt đông cứng lại vì tức.
- Tốt thôi, tùy ngươi vậy, nhưng trước hết hãy nhận sự trừng phạt của ta đã.
Dứt lời, Demonzu xuất thần lao đến khiến Tooya không kịp phản ứng. Anh đứng im bất động, đôi bàn chân lanh lẹ không thể di chuyển nổi. Tooya khẽ nhắm mắt chuẩn bị hứng chịu tất cả. Nhận một chưởng của Demonzu không chết thì cũng bị thương liệt giường.
…
- Bốp….Bịch…
Demonzu dùng tay đập mạnh vào gáy của Tooya, Cơ thể anh dần đổ rạp xuống đất. Khuôn mặt Demonzu lộ vẻ khoái cảm khi nhìn thấy dáng vẻ thất bại của Tooya. Hắn dùng mũi giầy di mạnh tay Tooya rồi bật cười thích thú.
- Kotoshi.
- Ngài gọi tôi?
- Đưa thằng nhóc về tư dinh tộc Hondo, cạnh giữ không cho ra khỏi phòng. Ta sẽ cùng Blood tìm con nhóc đó.
- Vâng, vậy tôi đi trước.
-------------------------------------------------
Tại phòng của Tooya.
- Đây rồi, chính là bàn phím mà Tooya nói đến_ Mẹ tôi reo lên vội chạy đến chỗ chiếc bàn phím chữ nhỏ treo trên tường.
- Phải có mật khẩu hả mẹ?_ Tôi lên tiếng hỏi rồi cũng đi đến săm soi cái gọi là công tắc bí mật ấy.
- Ừ, Tooya đã đưa pass rồi. Takumi cháu đem cho bác cái tờ giấy của Tooya đi_ Mẹ tôi khẽ gật đầu rồi vẫy gọi Takumi.
- Vâng ạ_ Thằng nhóc ngoan ngoãn nói rồi đút tay vào túi quần, nhưng tôi thấy khuôn mặt nó chợt nhăn nhó, rồi nó trở tay ra lần hết túi này đến túi kia. Mãi một lúc sau nó mới dừng hoạt động, ngước khuôn mặt xanh lét như tàu lá lên nhìn mọi người rặn mãi mới ra một cậu:
- Mậ…t khẩu…mất rồi.
- HẢ….._ Tất cả chúng tôi cùng đồng thanh hét lên, khuôn mặt của ai cũng chuyển biến muôn màu từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh rồi từ xanh sang tím đen. Cái thằng nhóc chết tiệt này, nó có biết nó đang gây ra chuyện gì không?
….
Cuối cùng sau nỗ lực tìm ra pass của căn hầm thất bại chúng tôi đều ngồi bệt xuống thở dốc, khuôn mặt ai cũng tím tái khó coi. Tất cả những gì liên quan đến anh Tooya đều đã thử qua rồi nhưng hoàn toàn thất bại, xem ra chúng tôi sẽ phải đóng đô dài trong phòng này rồi.
Đương lúc nước sôi lửa bỏng ấy, thằng nhóc Takumi bất thần hét lên:
- A….Tôi biết mật khẩu là gì rồi.
- Là gì?_ Ba người chúng tôi cùng đồng thanh kêu lên, khuôn mặt háo hức nhìn Takumi, cầu mong nó có thể đoái công chuộc tội.
- Chính là tên của chị._ Nó đắc chí nói.
- Cái gì?_ Tôi hỏi lại bằng một giọng ngạc nhiên cực độ.
- Password chính là Yume_ Takumi tự tin.
- Nhóc đừng có ăn nói bừa bãi. Làm sao pass là tên chị được_ Tôi bực mình hét lên, chỉ muốn tọng cái nắm đấm vào mồm thằng nhóc dở hơi này. Vậy mà Toru còn nói nó có IQ cao ngất, có mà óc vịt ấy.
Nhưng trái với thái độ của tôi, Takeshi và mẹ tôi mừng rỡ như bắt được vàng, vội vã đi đến bên cái bàn phím gõ chữ.
Tôi nhìn ba người họ chán nản lắc đầu, họ có bị làm sao không vậy, anh Tooya đã lập cái hầm này từ trước khi gặp mặt tôi kia mà làm sao có thể lấy tên tôi để làm pass cho căn hầm bí mật được cơ chứ.
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì chợt:
- Ting….
Một tiếng động lớn vang lên, trên bức tường nhẵn nhụi, hai cánh cửa từ từ mở ra để lộ một căn hầm sâu hun hút.
- Thành công rồi._ Takeshi, Takumi và mẹ tôi kêu lên, sung sướng ra mặt.
- Là…Yume thật sao?_ Tôi lắp bắp nói vẫn chưa hoàn toàn tin vào cảnh tượng trước mặt. Tại sao tên tôi lại được đặt làm pass, chẳng lẽ người yêu cũ của Tooya sempai cũng có tên là Yume?
- Đi thôi, còn đứng đực ở đấy làm gì?_ Giọng nói ngang phè phè của Takumi vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi khẽ lừ mắt nhìn nó rồi nhanh nhẹn bước lên trước.
- Đưa tay ra cho anh_ Takeshi nhìn tôi trìu mến nói, bàn tay đẹp với những ngón tay trắng muốt ân cần chìa ra trước mắt tôi.
Tôi khẽ mỉm cười định đưa tay cho anh ấy thì chợt giật mình nhớ đến một chi tiết quan trọng.
- Mẹ ơi, đưa con cái ba lô._ Tôi lên tiếng gọi í ới.
- Có chuyện gì vậy?_ Mẹ tôi hỏi rồi đưa cái ba lô đựng đồ cho tôi.
Tôi ko nói ko rằng chỉ nhanh tay đón lấy cái ba lô, cho tay vào lục các thứ bên trong. Không có, đúng là ko có, trời ơi tôi đã để quên nó ở kí túc rồi, một vật quan trọng như vậy sao tôi có thể quên được cơ chứ.
Tấm ảnh ba, tấm ảnh duy nhất mà ba để lại cho tôi, tôi không thể bỏ nó lại được. Tôi nghĩ rồi vội vã đứng dậy nói nhanh:
- Mọi người cứ đi trước đi, con phải quay lại lấy một thứ quan trọng.
Dứt lời tôi vội vã chạy đi, mặc những tiếng gọi í ới vang lên đằng sau.
.
.
Khi đã lần ra tấm ảnh ba, tôi vội vã quay trở lại phòng của anh Tooya. Đột nhiên tôi cảm thấy cả người run lên, xung quanh tiếng gió rít nghe thật rợn người, không gian vẳng lên tiếng cú kêu nghe thật đáng sợ.
Bước chân tôi ngày một gấp gáp, nhanh đến nỗi tôi không còn cảm giác gì nữa.
Đột nhiên bàn chân tôi vấp phải một hòn đá, cả người ngã nhoài ra nền đất, bức ảnh của ba vẫn được giấu kĩ trong lòng.
Tôi đang định mò mẫm đứng dậy thì chợt giật mình khi thấy một bàn tay đen đúa với những vết thương nham nhở đang chìa ra trước mặt mình. Quá sợ hãi, tôi hét toáng lên rồi bắn người ra xa. Nụ cười tà ác văng vẳng bên tai nghe thật đáng sợ.
Tôi cố nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cuống họng, rụt rè ngước mắt lên nhìn người đối diện. Trước mặt tôi là một người đàn ông già với mái tóc bạc dài đến đầu gối, ông ta vận đồ trắng tinh, khuôn mặt nhăn nheo đầy nét tà niệm, cả người toát ra vẻ ma mị đáng sợ.
Tôi tóm chặt lấy cổ mình, cố gắng thở ra hơi nhưng ko thể, có một áp lực nào đó đang đè chẹn lấy cổ tôi, người đàn ông này xuất hiện khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung, từng mảng kí ức rời rạc cứ thế hiện dần về, đều đều và từ từ xếp lại thành một chuỗi kí ức. Chúng xâm nhập ăn mòn mọi thứ trong người khiến tôi có cảm giác như người chết đi sống lại.
Người đàn ông tiếp tục dùng đôi mắt trắng dã nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt ấy, tôi thấy được mình trong đó cùng với những mảng kí ức đã được sắp xếp lại. Người đàn ông này giống như một nút công tắc khởi động lại toàn bộ kí ức đã chôn dấu dưới vực thẳm của lòng tôi.
Mãi một lúc lâu sau, ông ta mới thôi không nhìn tôi bằng đôi mắt trắng dã nữa, thay vào đó là một đôi mắt ánh lên niềm khoái cảm cực độ như một con hổi đói bắt được miếng mồi ngon.
Tôi không thể cử động nổi tay chân, cả người tê cứng, guồng quay kí ức bắt đầu quay trở lại, từng chút, từng chút một.
- Xem ra ta đã đúng, khuôn mặt ta chính là chìa khóa giúp người tìm lại kí ức. Ta vốn định giết ngươi nhanh gọn nhưng giờ ta nghĩ lại rồi, phải để người tìm ra kí ức rồi thủ tiêu cũng chưa muộn. Thế nào đã nhớ ra ta là ai chưa?
- Ông…c…cố…_ Khó khăn lắm tôi mới có thể thoát ra thành lời, nụ cười gian ác lại xuất hiện trên khuôn mặt ông ta. Người mà tôi phải gọi là ông cố.
- Hahaha…nhớ ra rồi, vậy thì chuẩn bị đón nhận cái chết đi nhé, tạm biệt cháu gái…ngươi chết đi rồi sẽ chẳng còn ai đe dọa đến tính mạng ta được nữa. Đừng trách ta có trách thì hãy trách số phận ấy…
Dứt lời Demonzu lao đến dùng bàn tay có mũi mác nhọn hoắt định đâm thẳng vào tim tôi. Tôi nhắm mắt chờ đợi một cái chết ko được báo trước.
…
- Phập…._ Một âm thanh sắc ngọt vang lên, tôi thấy máu bắn đầy trên mặt mình, nhớp nháp tanh tưởi và vô cùng đáng sợ.
- Chạy mau Yume…_ Tiếng nói dịu dàng của Takeshi vang lên cắt ngang tâm trạng hoảng loạn của tôi.
- Anh Takeshi…anh Takeshi…sao lại…sao lại…_ Tôi lẩy bẩy kêu lên sờ tay vào vết mác đâm trên ngực anh ấy, hoảng loạn khóc nấc lên, máu… máu, tại sao lại có máu, nó không phải là máu của tôi. Hình ảnh này tại sao lại xuất hiện lần nữa? Như 10 năm trước….
- Đi đi Yume, anh sẽ giữ chân hắn.
- Không…em ko đi._ Tôi hét lên, dùng khăn tay cố lau máu tuôn ra trên người anh ấy.
- Takumi, đưa Yume đi._ Takeshi hét lên, thô bạo hất tay tôi ra rồi lao đến chỗ Demonzu liều chết ôm chặt lấy chân ông ta.
- Em không thể bỏ anh được _ Takumi và tôi cùng đồng thanh hét lên.
- Em dám chống lệnh anh?_ Takeshi lừ mắt nhìn Takumi giọng nói vô cùng cương quyết. Takumi hết nhìn tôi rồi lại nhìn Takeshi cắn chặt môi đến độ bật máu, cuối cùng cậu nhóc khẽ đưa tay lên lau nước mắt kéo tôi đi một mạch.
- Buông chị ra, em làm gì vậy? Buông chị ra, xin em._ Tôi kêu lên thảm thiết, cố gắng giằng tay ra khỏi Tukumi nhưng không thể. Thằng nhóc nhanh nhẹn kéo tôi đi. Đên một lùm cây rậm rạp, nó kéo tôi ngồi thụp xuống.
- Anh Takeshi…_ Tôi hét lên, định vùng ra khỏi tay nó nhưng nhanh như cắt nó đã kéo tôi trở lại, bịt chặt lấy miệng không cho tôi la.
Nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, mà tim tôi như muốn gãy vụn nước mắt ầng ậc chảy ra như xối, đằng sau lưng tôi, những giọt nước mắt lặng thầm của Takumi cũng lặng lẽ rơi xuống như những thanh âm thánh thót cho một bản nhạc buồn bã.
**** **** ****
Demonzu dường như tức điên lên khi bị phá đám, ông ta ra sức dùng lưỡi mác trên tay đâm vào bụng, vào ngực Takeshi nhưng anh vẫn kiên quyết bám lấy hắn như con đỉa một lòng sống chết bảo vệ người con gái anh thực lòng yêu.
Cuối cùng anh cũng được một lần nhìn thấy cô ấy rơi lệ vì anh, đau lòng vì anh, như vậy là mãn nguyện lắm rồi. Takeshi nghĩ rồi khẽ lới lỏng tay từ từ ngã xuống vũng máu.
Nơi đây vẫn còn vẳng lại tiếng cô ấy, nơi đây vẫn có bàn tay dịu dàng của cô ấy, đôi mắt xanh nhìn anh ngập tràn lo âu, sợ hãi, khuôn mặt trắng hồng dính vài vệt máu. Anh…sẽ ra đi và mang theo hình ảnh đẹp nhất của em trong tim.
Takeshi khẽ mỉm cười, cơ thể anh dần dần rạn nứt rồi vỡ tung thành từng mảnh nhỏ như những đốm sáng tỏa màu rực rỡ trong đêm đen.
….
**** **** ****
Nhìn cơ thể Takeshi đang vỡ ra thành từng mảnh mà tiếng nấc trong tôi gãy vụn, nước mắt cũng ngừng chảy, tôi thấy bàn tay đang bịt chặt miệng tôi của Takumi lơi lỏng, nó đã thật sự mất hết sức lực, gục đầu vào bờ vai tôi, dúi mặt vào mái tóc tôi mà khóc nấc lên.
Tôi cảm thấy đầu óc mình như choáng váng, cơ thể nhẹ bẫng như những đám mây, phải chi tôi có thể là mây tự do tự tại và không khiến ai phải đau khổ, phải chi…tất cả chỉ là phải chi…
Tôi khẽ nhắm mắt để những giọt nước mặn chát này rơi xuống cuống họng cả người từ từ chìm trong vô thức.
- Đúng vậy, xin lỗi vì trước kia đã khinh thường cậu. Hai anh em cậu thật sự rất thích hợp…
- Chứ còn sao nữa, giao Yume cho tôi thì chỉ có an toàn. Nhưng tôi và Takumi thích hợp làm gì?_ Takeshi vênh mặt tự đắc.
- Làm culi (giống lũ nô lệ đấy >_<)_ Tooya nhẹ nhàng nói rồi khẽ mỉm cười rất đỗi “dịu dàng”.
- Cái gì???_ Takeshi và Takumi cùng nhất loạt hét lên, hai anh em họ hùng hổ lao đến chỗ Tooya, khuôn mặt đỏ bừng lên vì giận.
Thật may lúc đó có bà Shita vội vã lên tiếng can ngăn không thì đã xảy ra sự cố "ta chưa kịp giết địch thì ta đã giết ta" rồi.
- Nể mặt “mẹ vợ” nên tôi mới không thèm hỏi tội anh đấy_ Takeshi lẩm bẩm rồi hậm hực ngồi xuống ghế.
Tooya khẽ mỉm cười rồi đưa một mảnh giấy cho Takumi nói nhanh:
- Ở phòng ta có một căn hầm bí mật thông với căn rừng trúc sau học viện. Công tắc để mở hầm chính là bàn phím chữ treo trên tường, đây là mật khẩu. Khi ra khỏi đường hầm sẽ có người đón. Bây giờ các người đi nhanh đi…
Nói xong, Tooya khẽ nghiêng đầu chào những người trong phòng rồi nhanh chóng bỏ đi để lại một câu nói ấm áp:
- Chuyển lời tạm biệt đến Yume giúp ta.
….
------------------------------------------------------
Trời về khuya, cái lạnh của sương đêm như muốn thấm vào da thịt con người. Dưới ánh trăng u tịch bao phủ khắp không gian, một bóng trắng đứng lặng lẽ trên sân trường, mái tóc bạc đầy ma mị khẽ bay phất phơ trong gió.
Khuôn mặt tĩnh lặng cùng đôi mắt nhắm nghiền không thể che dấu được sự giận dữ chỉ trực bùng nổ trong Demonzu.
Quai hàm của hắn bạnh ra, đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở lớn, chăm chú hướng về phía xa xa nơi Kotoshi và con cú Blood đang cố công lùng sục. Nhìn dáng vẻ thất bại, chán nản của chúng, Demonzu có thể đoán trước được phần nào kết quả.
Xem ra việc tiêu diệt con bé đó không dễ như hắn tưởng. Nhưng nó có thể trốn đi đâu được chứ? Trước khi đến đến đây, hắn đã phải tính mọi đường đi nước bước. Trường Lanci chỉ có một cổng chính và một lối thoát hiểm. Cả hai nơi đó hắn đã cho người phong tỏa, đến một con muỗi nhỏ cũng không thể thoát ra nữa là. Không lẽ…còn có lối bí mật khác?
Demonzu trộm nghĩ, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác bất an. Vụ việc lần này khó thành tất cả cũng chỉ tại hắn chủ quan khinh địch. 10 năm không gặp không ngờ thằng nhóc Tooya đó lại trở lên khôn lanh như thế. Nếu Blood không tinh mắt thì hắn đã sớm bị nó lừa vào tròng rồi.
Demonzu thầm nghĩ, ngọn lửa tức giận lại âm ỉ sôi sục trong huyết quản. Đột nhiên hắn giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ở đằng sau.
“ Hay cho thằng nhóc Tooya, vừa mới nghĩ đến nó là nó xuất hiện liền”
Demonzu nghĩ thầm, đôi lông màu rậm của hắn khẽ nhíu lại, nụ cười khó hiểu phảng phất trên môi, hắn vẫn đứng im bất động, không hề quay đầu lại.
- Ngươi thật lớn gan, làm ra chuyện tệ hại như vậy mà còn dám đến gặp ta?_ Demonzu rít lên, giọng nói khàn khàn của hắn như tiếng xé gió vang vọng khắp không gian.
- Chuyện tệ hại? Haha…xem ra ông đang rất tức giận._ Tooya khẽ bật cười bình thản nói.
- Người nhầm rồi, ta không hề tức giận.
- Ông nói sao?_ Tooya khẽ nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Với tính cách của Demonzu bị lừa một vố đau như vậy, không lí nào ông ta lại không tức giận.
- Hahaha…_ Demonzu khẽ cười lạnh rồi chợt gằn giọng nói._ Ngươi yên tâm, cảm giác tức giận trong ta đã tan biến rồi, lúc này đây ta chỉ có một khoái cảm duy nhất là được dạy dỗ ngươi.
Dứt lời, Demonzu xuất thần lao đến, khí chất lạnh lẽo như muốn đông băng tất cả mọi thứ. Nhưng Tooya cũng không phải tay mơ, anh đã sớm nhận ra mùi sát khí trong câu nói vừa rồi, nhanh như cắt, Tooya lé người sang bên tránh cú đấm mạnh như búa tạ của Demonzu.
Cú đấm không trúng mục tiêu, đi chệch vào thân cây cổ thụ đằng sau khiến nó gãy vụn. Demonzu khẽ cau mày thu nắm đấm lại, kéo chiếc găng tay làm bằng da rồng cho ngay ngắn rồi quay lại nhìn Tooya khẽ hừ lạnh:
- Khá khen cho ngươi, phản ứng rất nhanh nhạy.
- Là do ông chiếu cố thôi._ Tooya khiêm tốn nói, bàn tay anh đã tự động tạo thành một đốm lửa nhỏ.
Nhân lúc Demonzu không để ý, Tooya dùng sức mạnh điều khiển những đốm lửa nhắm hướng Demonzu. Nhưng đối với hắn những đốm lửa này chẳng khác gì gãi ngứa. Chỉ bằng một tay hắn có thể thu gọn hết những đốm lửa nóng đỏ có nhiệt độ lên đến mấy nghìn độ C này.
Nhìn Demonzu nhẹ nhàng giải quyết những đốm lửa do mình tạo ra, Tooya khẽ nhếch môi nở một nụ cười bình thản. Nhân lúc Demonzu không để ý vì quá chủ quan khinh thường những đám lửa bèo bọt, Tooya tung ra một đòn mạnh với lực lửa cực lớn, song song với lửa là lực sấm sét.
Demonzu khẽ nhíu mày giật mình. Không kịp phản ứng, hắn lĩnh trọn đòn đánh của Tooya, cả nửa người bùng cháy dữ dỗi.
Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vòng tích tắc, liền sau đó, ngọn lửa lớn yếu dần rồi tắt lụi, sấm sét cũng chỉ còn là những dòng yếu ớt. Demonzu xuất hiện sau đám lửa, một cọng tóc cũng không bị cháy xém, chỉ có chiếc găng tay là bị lửa làm rách góc.
Tooya không lấy làm ngạc nhiên khi thấy Demonzu vẫn bình thường, khỏe mạnh sau đòn đánh của mình. Anh khẽ nhắm mắt mỉm cười tư lự. Vốn chỉ định thử thực lực của ông ta thôi thật không ngờ lại mạnh đến như vậy. Xem ra anh vẫn chưa thể động đến một sợi tóc của Demonzu, giết hắn lại càng là chuyện không tưởng.
Yume và Demonzu, một trong hai sẽ phải chết. Nếu muốn Yume sống hạnh phúc trừ phi giết được Demonzu, bằng không hắn sẽ truy lùng cô ấy cả đời. Nhưng mãi đến giờ anh vẫn không hiểu tại sao Demonzu lại kích động trong chuyện thủ tiêu Yume như vậy? Chỉ vì muốn bảo vệ cho dòng thuần chủng ư? Thật khó tin, hay là còn có một bí mật khác?
Tooya nghĩ rồi khẽ liếc đôi mắt đen huyền về phía Demonzu. Con người này xem ra còn rất nhiều bí mật cần tìm hiểu.
Demonzu khẽ phủi bụi trên áo, lột bỏ đôi găng tay làm bằng da rồng rồi vất nó đi, bàn tay với những ngón tay bị cháy đen hiện ra sau lớp găng trông thật đáng sợ. Thứ gì có thể khiến bàn tay của một vampire thuần chủng như hắn bị thương nặng như vậy? Xem ra nó không phải là một thứ đơn giản, thảo nào mà hắn luôn đeo găng tay vì không muốn cho ai thấy bàn tay thật của mình.
Bắt gặp đôi mắt ngạc nhiên của Tooya, Demonzu bình thản cười, khẽ xoa hai tay vào nhau nói:
- Ngươi đang nhìn gì vậy? Có phải rất muốn biết tại sao ta bị như vậy phải không?
- Ta biết ông sẽ không nói, vì vậy tạm thời ta sẽ không thắc mắc._ Tooya khẽ nói.
- Haha…rất tốt. Ngươi biết đấy, ta đang rất hứng khởi, lối đánh thông minh của ngươi khiến ta rất bất ngờ xem ra ngươi càng ngày càng trưởng thành rồi.
- Ông quá khen.
- Ta đã định giải quyết con bé đó nhanh gọn nhưng ngươi lại cứ xía mũi vào khiến việc khó thành. Xem ra ngươi đang muốn ta thực hiên theo kế hoạch ban đầu._ Demonzu mỉm cười đầy tà niệm.
- Ông nói vậy là sao?
- Haha…ngươi nói ngươi muốn bảo vệ con bé, vậy thì ta sẽ khiến nó hận ngươi đến tận xương tủy, để xem ngươi làm gì để bảo vệ nó.
- Ông…_ Tooya khẽ giật mình, đôi mắt đen huyền thoáng nét lo âu.
- Nhưng…nếu ngươi chịu an phận để ta tiêu diệt con bé đó thì ta sẽ chôn kín bí mật ấy để con bé đó về đến thế giới bên kia mà vẫn hết lòng thương mến ngươi hahahaha.
- Đừng hòng._ Tooya gằn giọng quát, khuôn mặt đông cứng lại vì tức.
- Tốt thôi, tùy ngươi vậy, nhưng trước hết hãy nhận sự trừng phạt của ta đã.
Dứt lời, Demonzu xuất thần lao đến khiến Tooya không kịp phản ứng. Anh đứng im bất động, đôi bàn chân lanh lẹ không thể di chuyển nổi. Tooya khẽ nhắm mắt chuẩn bị hứng chịu tất cả. Nhận một chưởng của Demonzu không chết thì cũng bị thương liệt giường.
…
- Bốp….Bịch…
Demonzu dùng tay đập mạnh vào gáy của Tooya, Cơ thể anh dần đổ rạp xuống đất. Khuôn mặt Demonzu lộ vẻ khoái cảm khi nhìn thấy dáng vẻ thất bại của Tooya. Hắn dùng mũi giầy di mạnh tay Tooya rồi bật cười thích thú.
- Kotoshi.
- Ngài gọi tôi?
- Đưa thằng nhóc về tư dinh tộc Hondo, cạnh giữ không cho ra khỏi phòng. Ta sẽ cùng Blood tìm con nhóc đó.
- Vâng, vậy tôi đi trước.
-------------------------------------------------
Tại phòng của Tooya.
- Đây rồi, chính là bàn phím mà Tooya nói đến_ Mẹ tôi reo lên vội chạy đến chỗ chiếc bàn phím chữ nhỏ treo trên tường.
- Phải có mật khẩu hả mẹ?_ Tôi lên tiếng hỏi rồi cũng đi đến săm soi cái gọi là công tắc bí mật ấy.
- Ừ, Tooya đã đưa pass rồi. Takumi cháu đem cho bác cái tờ giấy của Tooya đi_ Mẹ tôi khẽ gật đầu rồi vẫy gọi Takumi.
- Vâng ạ_ Thằng nhóc ngoan ngoãn nói rồi đút tay vào túi quần, nhưng tôi thấy khuôn mặt nó chợt nhăn nhó, rồi nó trở tay ra lần hết túi này đến túi kia. Mãi một lúc sau nó mới dừng hoạt động, ngước khuôn mặt xanh lét như tàu lá lên nhìn mọi người rặn mãi mới ra một cậu:
- Mậ…t khẩu…mất rồi.
- HẢ….._ Tất cả chúng tôi cùng đồng thanh hét lên, khuôn mặt của ai cũng chuyển biến muôn màu từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh rồi từ xanh sang tím đen. Cái thằng nhóc chết tiệt này, nó có biết nó đang gây ra chuyện gì không?
….
Cuối cùng sau nỗ lực tìm ra pass của căn hầm thất bại chúng tôi đều ngồi bệt xuống thở dốc, khuôn mặt ai cũng tím tái khó coi. Tất cả những gì liên quan đến anh Tooya đều đã thử qua rồi nhưng hoàn toàn thất bại, xem ra chúng tôi sẽ phải đóng đô dài trong phòng này rồi.
Đương lúc nước sôi lửa bỏng ấy, thằng nhóc Takumi bất thần hét lên:
- A….Tôi biết mật khẩu là gì rồi.
- Là gì?_ Ba người chúng tôi cùng đồng thanh kêu lên, khuôn mặt háo hức nhìn Takumi, cầu mong nó có thể đoái công chuộc tội.
- Chính là tên của chị._ Nó đắc chí nói.
- Cái gì?_ Tôi hỏi lại bằng một giọng ngạc nhiên cực độ.
- Password chính là Yume_ Takumi tự tin.
- Nhóc đừng có ăn nói bừa bãi. Làm sao pass là tên chị được_ Tôi bực mình hét lên, chỉ muốn tọng cái nắm đấm vào mồm thằng nhóc dở hơi này. Vậy mà Toru còn nói nó có IQ cao ngất, có mà óc vịt ấy.
Nhưng trái với thái độ của tôi, Takeshi và mẹ tôi mừng rỡ như bắt được vàng, vội vã đi đến bên cái bàn phím gõ chữ.
Tôi nhìn ba người họ chán nản lắc đầu, họ có bị làm sao không vậy, anh Tooya đã lập cái hầm này từ trước khi gặp mặt tôi kia mà làm sao có thể lấy tên tôi để làm pass cho căn hầm bí mật được cơ chứ.
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì chợt:
- Ting….
Một tiếng động lớn vang lên, trên bức tường nhẵn nhụi, hai cánh cửa từ từ mở ra để lộ một căn hầm sâu hun hút.
- Thành công rồi._ Takeshi, Takumi và mẹ tôi kêu lên, sung sướng ra mặt.
- Là…Yume thật sao?_ Tôi lắp bắp nói vẫn chưa hoàn toàn tin vào cảnh tượng trước mặt. Tại sao tên tôi lại được đặt làm pass, chẳng lẽ người yêu cũ của Tooya sempai cũng có tên là Yume?
- Đi thôi, còn đứng đực ở đấy làm gì?_ Giọng nói ngang phè phè của Takumi vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi khẽ lừ mắt nhìn nó rồi nhanh nhẹn bước lên trước.
- Đưa tay ra cho anh_ Takeshi nhìn tôi trìu mến nói, bàn tay đẹp với những ngón tay trắng muốt ân cần chìa ra trước mắt tôi.
Tôi khẽ mỉm cười định đưa tay cho anh ấy thì chợt giật mình nhớ đến một chi tiết quan trọng.
- Mẹ ơi, đưa con cái ba lô._ Tôi lên tiếng gọi í ới.
- Có chuyện gì vậy?_ Mẹ tôi hỏi rồi đưa cái ba lô đựng đồ cho tôi.
Tôi ko nói ko rằng chỉ nhanh tay đón lấy cái ba lô, cho tay vào lục các thứ bên trong. Không có, đúng là ko có, trời ơi tôi đã để quên nó ở kí túc rồi, một vật quan trọng như vậy sao tôi có thể quên được cơ chứ.
Tấm ảnh ba, tấm ảnh duy nhất mà ba để lại cho tôi, tôi không thể bỏ nó lại được. Tôi nghĩ rồi vội vã đứng dậy nói nhanh:
- Mọi người cứ đi trước đi, con phải quay lại lấy một thứ quan trọng.
Dứt lời tôi vội vã chạy đi, mặc những tiếng gọi í ới vang lên đằng sau.
.
.
Khi đã lần ra tấm ảnh ba, tôi vội vã quay trở lại phòng của anh Tooya. Đột nhiên tôi cảm thấy cả người run lên, xung quanh tiếng gió rít nghe thật rợn người, không gian vẳng lên tiếng cú kêu nghe thật đáng sợ.
Bước chân tôi ngày một gấp gáp, nhanh đến nỗi tôi không còn cảm giác gì nữa.
Đột nhiên bàn chân tôi vấp phải một hòn đá, cả người ngã nhoài ra nền đất, bức ảnh của ba vẫn được giấu kĩ trong lòng.
Tôi đang định mò mẫm đứng dậy thì chợt giật mình khi thấy một bàn tay đen đúa với những vết thương nham nhở đang chìa ra trước mặt mình. Quá sợ hãi, tôi hét toáng lên rồi bắn người ra xa. Nụ cười tà ác văng vẳng bên tai nghe thật đáng sợ.
Tôi cố nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cuống họng, rụt rè ngước mắt lên nhìn người đối diện. Trước mặt tôi là một người đàn ông già với mái tóc bạc dài đến đầu gối, ông ta vận đồ trắng tinh, khuôn mặt nhăn nheo đầy nét tà niệm, cả người toát ra vẻ ma mị đáng sợ.
Tôi tóm chặt lấy cổ mình, cố gắng thở ra hơi nhưng ko thể, có một áp lực nào đó đang đè chẹn lấy cổ tôi, người đàn ông này xuất hiện khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung, từng mảng kí ức rời rạc cứ thế hiện dần về, đều đều và từ từ xếp lại thành một chuỗi kí ức. Chúng xâm nhập ăn mòn mọi thứ trong người khiến tôi có cảm giác như người chết đi sống lại.
Người đàn ông tiếp tục dùng đôi mắt trắng dã nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt ấy, tôi thấy được mình trong đó cùng với những mảng kí ức đã được sắp xếp lại. Người đàn ông này giống như một nút công tắc khởi động lại toàn bộ kí ức đã chôn dấu dưới vực thẳm của lòng tôi.
Mãi một lúc lâu sau, ông ta mới thôi không nhìn tôi bằng đôi mắt trắng dã nữa, thay vào đó là một đôi mắt ánh lên niềm khoái cảm cực độ như một con hổi đói bắt được miếng mồi ngon.
Tôi không thể cử động nổi tay chân, cả người tê cứng, guồng quay kí ức bắt đầu quay trở lại, từng chút, từng chút một.
- Xem ra ta đã đúng, khuôn mặt ta chính là chìa khóa giúp người tìm lại kí ức. Ta vốn định giết ngươi nhanh gọn nhưng giờ ta nghĩ lại rồi, phải để người tìm ra kí ức rồi thủ tiêu cũng chưa muộn. Thế nào đã nhớ ra ta là ai chưa?
- Ông…c…cố…_ Khó khăn lắm tôi mới có thể thoát ra thành lời, nụ cười gian ác lại xuất hiện trên khuôn mặt ông ta. Người mà tôi phải gọi là ông cố.
- Hahaha…nhớ ra rồi, vậy thì chuẩn bị đón nhận cái chết đi nhé, tạm biệt cháu gái…ngươi chết đi rồi sẽ chẳng còn ai đe dọa đến tính mạng ta được nữa. Đừng trách ta có trách thì hãy trách số phận ấy…
Dứt lời Demonzu lao đến dùng bàn tay có mũi mác nhọn hoắt định đâm thẳng vào tim tôi. Tôi nhắm mắt chờ đợi một cái chết ko được báo trước.
…
- Phập…._ Một âm thanh sắc ngọt vang lên, tôi thấy máu bắn đầy trên mặt mình, nhớp nháp tanh tưởi và vô cùng đáng sợ.
- Chạy mau Yume…_ Tiếng nói dịu dàng của Takeshi vang lên cắt ngang tâm trạng hoảng loạn của tôi.
- Anh Takeshi…anh Takeshi…sao lại…sao lại…_ Tôi lẩy bẩy kêu lên sờ tay vào vết mác đâm trên ngực anh ấy, hoảng loạn khóc nấc lên, máu… máu, tại sao lại có máu, nó không phải là máu của tôi. Hình ảnh này tại sao lại xuất hiện lần nữa? Như 10 năm trước….
- Đi đi Yume, anh sẽ giữ chân hắn.
- Không…em ko đi._ Tôi hét lên, dùng khăn tay cố lau máu tuôn ra trên người anh ấy.
- Takumi, đưa Yume đi._ Takeshi hét lên, thô bạo hất tay tôi ra rồi lao đến chỗ Demonzu liều chết ôm chặt lấy chân ông ta.
- Em không thể bỏ anh được _ Takumi và tôi cùng đồng thanh hét lên.
- Em dám chống lệnh anh?_ Takeshi lừ mắt nhìn Takumi giọng nói vô cùng cương quyết. Takumi hết nhìn tôi rồi lại nhìn Takeshi cắn chặt môi đến độ bật máu, cuối cùng cậu nhóc khẽ đưa tay lên lau nước mắt kéo tôi đi một mạch.
- Buông chị ra, em làm gì vậy? Buông chị ra, xin em._ Tôi kêu lên thảm thiết, cố gắng giằng tay ra khỏi Tukumi nhưng không thể. Thằng nhóc nhanh nhẹn kéo tôi đi. Đên một lùm cây rậm rạp, nó kéo tôi ngồi thụp xuống.
- Anh Takeshi…_ Tôi hét lên, định vùng ra khỏi tay nó nhưng nhanh như cắt nó đã kéo tôi trở lại, bịt chặt lấy miệng không cho tôi la.
Nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, mà tim tôi như muốn gãy vụn nước mắt ầng ậc chảy ra như xối, đằng sau lưng tôi, những giọt nước mắt lặng thầm của Takumi cũng lặng lẽ rơi xuống như những thanh âm thánh thót cho một bản nhạc buồn bã.
**** **** ****
Demonzu dường như tức điên lên khi bị phá đám, ông ta ra sức dùng lưỡi mác trên tay đâm vào bụng, vào ngực Takeshi nhưng anh vẫn kiên quyết bám lấy hắn như con đỉa một lòng sống chết bảo vệ người con gái anh thực lòng yêu.
Cuối cùng anh cũng được một lần nhìn thấy cô ấy rơi lệ vì anh, đau lòng vì anh, như vậy là mãn nguyện lắm rồi. Takeshi nghĩ rồi khẽ lới lỏng tay từ từ ngã xuống vũng máu.
Nơi đây vẫn còn vẳng lại tiếng cô ấy, nơi đây vẫn có bàn tay dịu dàng của cô ấy, đôi mắt xanh nhìn anh ngập tràn lo âu, sợ hãi, khuôn mặt trắng hồng dính vài vệt máu. Anh…sẽ ra đi và mang theo hình ảnh đẹp nhất của em trong tim.
Takeshi khẽ mỉm cười, cơ thể anh dần dần rạn nứt rồi vỡ tung thành từng mảnh nhỏ như những đốm sáng tỏa màu rực rỡ trong đêm đen.
….
**** **** ****
Nhìn cơ thể Takeshi đang vỡ ra thành từng mảnh mà tiếng nấc trong tôi gãy vụn, nước mắt cũng ngừng chảy, tôi thấy bàn tay đang bịt chặt miệng tôi của Takumi lơi lỏng, nó đã thật sự mất hết sức lực, gục đầu vào bờ vai tôi, dúi mặt vào mái tóc tôi mà khóc nấc lên.
Tôi cảm thấy đầu óc mình như choáng váng, cơ thể nhẹ bẫng như những đám mây, phải chi tôi có thể là mây tự do tự tại và không khiến ai phải đau khổ, phải chi…tất cả chỉ là phải chi…
Tôi khẽ nhắm mắt để những giọt nước mặn chát này rơi xuống cuống họng cả người từ từ chìm trong vô thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.