Chương 25: Thiên thần ngủ trên núi
Thuyuuki
29/05/2013
Kai đã bỏ đi được một lúc lâu rồi mà tôi vẫn ngồi đó
thẫn thờ, không hiểu sao tôi lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như
vậy với hắn. Tôi sai, sai thật rồi
Nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của tôi, Kata bèn quỳ xuống, rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay dịu dàng nói:
- Em lau nước mắt đi
Tôi giật mình hơi ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi sụt sùi nói:
- Cảm ơn anh…
Nhưng ko kịp để tôi với lấy chiếc khăn thì Kata đã nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên rồi cầm chiếc khăn tay định lau nước mắt cho tôi.
Ngay lập tức tôi quay mặt đi vội đẩy anh ta ra và đứng bật dậy nhỏ giọng nói:
- Ừm…xin lỗi anh nhưng muộn rồi em phải về thôi, anh cũng nên đi rửa vết thương trên mặt đi
Nói đoạn tôi cắm đầu chạy thẳng, để mặc anh ta ngồi đó một mình bàn tay đang cầm chiếc khăn buông thõng trong không khí.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
…
- Yume…con về rồi đấy hả? Vào ăn dâu tây đi
Vừa thất thểu bước vào sân tôi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng mẹ vọng ra từ nhà bếp.
- Vâng, mẹ cứ để đấy chốc con ăn sau
Tôi nói rồi đi nhanh về phòng mình nằm phịch xuống tấm nệm trải trên nền gỗ. Đưa tay lên gác trán tôi buồn bực nhìn lên cái trần nhà ngắm mấy con thạch sùng đang nô đùa
Tại sao cứ có chuyện gì tôi không vui là lại liên quan đến hắn nhỉ? Tôi cũng biết là lần này mình sai thật rồi, đáng lí ra dù hắn có nói tôi là loại con gái dễ dãi thì tôi cũng không nên nhắc đến mẹ hắn mới phải.
Nhưng...có thật là hắn làm chuyện đó không nhỉ? Tôi nhíu mày nghĩ và bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về những lời anh Kata nói.
Một người như Kai tuy không phải là tốt đẹp gì lại có đôi chút lạnh lùng tàn nhẫn và hơi khùng khùng nhưng chắc chắn hắn ko phải là hạng người chuyên đi làm mấy cái chuyện khuất tất ấy.
Con gái trong học viện xếp hàng dài chờ hắn, có những cô còn xinh hơn cả hoa hậu thế mà hắn còn chẳng thèm liếc mắt đến thì với một con bé bình thường như tôi hắn cần gì?
Tôi nghĩ rồi tự dưng ngồi bật dậy quả quyết nói:
- Không ổn rồi mình phải tìm hắn hỏi cho ra lẽ mới đc.
Nói đoạn tôi bước nhanh ra khỏi phòng định bụng sẽ đi tìm hắn. Ngang qua phòng khách thấy mấy quả dâu tây chín thơm lựng mẹ để trên bàn tôi chợt giật mình khựng lại, không kịp suy nghĩ gì cả, tôi lao đến vơ lấy chúng rồi đút vào túi chạy ra ngoài.
…
- Haizz…Biết hắn ở đâu mà tìm đây
Tôi khẽ than thở đưa tay lên vuốt mấy giọt mồ hôi trên trán rồi ngồi phịch xuống một gốc cây có tán rộng. Chợt tôi giật mình khi nghe thấy tiếng nói chuyện ở gần đó
Tò mò tôi rón rén đi đến nơi phát ra tiếng nói, một người con trai đang ngồi nghe điện thoại ở dưới gốc cây phong.
- Kata Inzuka…
Tôi khẽ bật thốt lên rồi im lặng lắng nghe. Tiếng nói của anh ta tuy không lớn nhưng cũng đủ để lọt đến tai tôi
- Thành phố có gì hay không mày? Ở đây chán chết chẳng có cái quái gì chơi cả
…
- Hừ tao cũng muốn về lắm chứ, cái chỗ khỉ ho cò gáy này khiến tao phát ốm nhưng mà tao còn đang bận câu mồi
…
- Mày không biết đc đâu, con nhỏ đẹp dễ sợ, đây là lần đầu tiên tao thấy một cô gái như vậy đấy, mấy con bồ cũ của tao chỉ đáng xách dép
…
- Nhưng con nhỏ kiêu lắm tao tán mãi mà không đổ, nó còn chẳng thèm liếc tao đến nửa con mắt nữa
…
- Mà nhắc đến lại thấy tức, vừa nãy thấy nó đang ngủ, tao định hôn trộm một cái ai dè đúng lúc ấy lại có thằng điên nào tự dưng xuất hiện đấm tao mấy phát giờ vẫn còn đau đây này
…
- Mày không biết đấy thôi, thằng này trông đáng sợ lắm, nguyên cái đầu nó nhuộm màu trắng bạc, còn cả đôi mắt nữa đỏ ngầu như gà chọi, chẳng biết nó có đeo kính sát tròng không nữa, lúc bị nó đấm tao còn tưởng không còn răng ăn cháo đấy chứ…
…
- Mẹ - kiếp đang hay thì phá, tiếc đứt ruột…
…
Tôi đứng đó gần như chết sững lại khi nghe thấy cuộc nói chuyện này, thì ra chân tướng của sự việc là như vậy, chính Inzuka đã giở cái trò đồi bại đó chứ không phải Kai.
Thật ko ngờ con người anh ta lại bỉ ổi như vậy dám làm nhưng không dám chịu, đã thế còn trơ tráo vu oan giá họa cho người khác nữa
Nghĩ đến đây tôi bỗng thấy giận bản thân mình ghê gớm, sao khi không lại đi tin lời Kata nói cơ chứ. Cũng vì cứu tôi mà Kai đã đánh anh ta, tôi đã ko cảm ơn thì thôi lại còn mắng hắn thậm tệ nữa.
Nhưng con người hắn cũng thật là… bị vu oan như vậy mà không thèm lên tiếng thanh minh, nếu lúc đó hắn chịu nói với tôi là mình ko làm thì mọi chuyện đâu có thành ra như thế này, bây giờ thì tôi biết làm thế nào để xin hắn tha thứ đây?
Nhưng tạm gác lại chuyện đó qua một bên. Bây giờ tôi phải cho cái tên đáng chết kia một bài học trước đã
Tôi nghĩ rồi nhẹ nhàng bước đến trước mặt Kata chống nạnh khinh bỉ nhìn anh ta, nghe thấy tiếng động mạnh Kata vội ngẩng đầu lên, anh ta có vẻ bàng hoàng trước sự xuất hiện của tôi, chiếc điện thoại đag cầm trên tay rơi xuống đất gãy làm đôi.
Một lúc lâu sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Kata vội đứng dậy nhìn tôi nở nụ cười sát gát nhẹ nhàng nói:
- Em có chuyện gì muốn nói với anh à
- Phải em đang rất muốn nói chuyện với anh đây_ Tôi mỉm cười nói rồi nhẹ nhàng bước đến gần, vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt anh ta
_ BỐP…- Cú tát này để đánh cho tôi cùng nụ hôn suýt bị anh cướp
Tôi vung tay tát thêm một cái nữa gằn giọng khẽ cười nói:
_ BỐP…- Cú tát này đánh thay cho Kai
Chưa hả giận, tôi còn xông đến túm lấy cổ áo Kata lên gối thật mạnh vào bụng anh ta nói với giọng khinh khi:
- Còn cái này để dành cho những cô gái đã bị anh chà đạp
Xong tôi khẽ phủi bụi trên tay rồi hả hê đứng nhìn con người đang nằm lăn lộn trên đất, mặt xưng vù lên vì bị lãnh hai cái tát rõ đau tàn nhẫn buông một câu:
- Cho chết
Rồi quay đầu bỏ đi thẳng không thèm liếc anh ta đến nửa con mắt. Hừ … cho đáng đời cái đồ dê xồm, như thế là vẫn còn nhẹ đấy, từ giờ thì cứ phải gọi là tởn đến già luôn.
Nhưng thôi, mặc kệ anh ta bây giờ tôi phải đi tìm Kai cái đã. Tôi nghĩ rồi chạy vội đi
…
Khi đã thấm mệt, tôi dừng chân nhìn lên cái đồng hồ, chán nản lắc đầu. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng tôi vẫn không tài nào tìm ra Kai.
Tất cả những chỗ mà hắn có thể chọn để ngủ tôi đều đã lần mò đến, ko những vậy tôi còn hỏi cả những người dân trong xóm nhưng những gì nhận được chỉ là một cái lắc đầu.
Có khi nào hắn tức rồi bỏ về luôn không nhỉ? Nhưng hắn vừa mới đến sức đâu mà về, vampire dù mạnh thật đấy nhưng cũng ko thể cưỡi mây đạp gió ko biết mệt như Tôn Ngộ Không được, đặc biệt là Kai một vampire cần ngủ hơn cần máu, chắc giờ này hắn đang trốn ở một góc nào để ngủ thôi.
Tôi gật gù nghĩ rồi ngồi lên một gốc cây trơ đã bị chặt đi từ lâu khẽ đấm nhẹ vào đôi chân tê nhức của mình thở dài:
- Ôi mỏi chân quá, đến bao h mới tìm đc hắn đây…
Đang than thân trách phận chợt tôi giật mình khi thấy hai cô gái đi hái thuốc trên núi trở về, cuộc trò chuyện rôm rả của họ vô tình lọt vào tai tôi
- Chắc là thiên thần rồi, đẹp trai kinh khủng_ cô gái tóc ngắn mơ màng nói
- Không phải đâu, là ác ma đấy. Thiên thần phải ấm áp chứ sao lại lạnh lùng như vậy được_ Cô gái xõa tóc phản bác
- Cậu chẳng biết cái gì cả, ác ma mà lại trắng từ đầu đến chân thế à? tóc này, quần áo này cả làn da nữa, trắng vô cùng, nếu là ác ma thì phải vận đồ đen chứ_ Cô nàng tóc ngắn cãi lại
- Hừ…cậu có thấy thiên thần nào tóc bạc ko? chỉ ác ma mới có tóc màu bạc thôi, vả lại xung quanh chỗ anh ấy ngủ tòan tuyết bao phủ ko khí lạnh như địa cực ko phải ác ma thì là gì_ Cô gái tóc dài đắc chí nói
- Chẹp…hay anh ấy là hiện thân của cả ác ma và thiên sứ
- Chắc vậy, nhưng là cái gì thì cũng đẹp thật đấy, không ngờ trên đời này lại có người đẹp như vậy, mấy diễn viên điện ảnh cứ phải gọi là xách dép
…Bla…bla…bla…
Tôi nghe cuộc nói chuyện của hai cô gái mà mồm cứ há hốc ra. Tóc bạc, đẹp trai, trắng từ đầu đến chân, tuyết… người này chẳng phải là Kai sao? Nhưng hắn làm gì trên núi nhỉ?
Tôi nghĩ rồi vội chạy bổ đến chỗ hai cô gái níu tay họ lại hổn hển hỏi:
- Các chị ơi, các chị gặp chàng trai đó ở đâu?
Hai cô gái có vẻ hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của tôi. Thấy khuôn mặt ngơ ngác của họ, tôi hỏi lại lần nữa bằng cái giọng nằn nì:
- Các chị nói cho em biết đi, thực sự là em đang có việc gấp mà
- Ở trên đồi thuốc lá kia kìa. Em cứ leo thẳng, lên đến đỉnh thì quẹo trái chỗ có cây hoa anh đào đấy, thiên thần đang nằm ngủ ở trên cây
Cô gái tóc ngắn chỉ tay nói. Tôi chăm chú nghe lời chỉ dẫn của họ rồi quay ra rối rít cảm ơn, nhanh chân chạy lên đồi thuốc.
…
Phải mất đến 30 phút tôi mới leo được lên đỉnh đồi. Đồi tuy không cao nhưng cũng có nhiều vách đá cheo leo, dây dợ quấn chằng chịt nên việc đi lại hơi khó khăn.
Càng lên cao không khí lại càng lạnh. Tôi kéo cao cổ áo rồi quẹo trái theo đúng như chỉ dẫn của hai cô gái kia.
Đi thêm một quãng nữa tôi chợt giật mình đứng khựng lại, trên một cành lớn chĩa ra của cây hoa anh đào cổ thụ, Kai đang nằm ngủ ngon lành. Mai tóc bạc của hắn hòa cùng màu tuyết trắng bao phủ xung quanh làm bừng sáng cả khu rừng đồi tối tắm lạnh lẽo.
Tôi hơi thẫn thờ ngắm nhìn khung cảnh trước mặt. Đúng là đẹp như thiên thần thật. Lơ ngơ một hồi tôi chợt giật mình nhớ ra chuyện quan trọng cần làm.
Tôi bặm môi, hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí lên tiếng gọi nhỏ:
- Kai…
Âm thanh phát ra từ miệng tôi có vẻ ngượng ngùng, hình như đây là lần đầu tiên tôi gọi tên hắn thì phải.
Nhưng đáp lại tiếng gọi "tha thiết" của tôi hắn vẫn mặc nhiên ngủ ngon lành, không thèm đả động gì cả
Biết hắn vẫn còn đang giận nên tôi cố nhẫn nhịn gọi thêm đôi ba câu nữa, nhưng những gì tôi nhận đc chỉ là mấy tiếng côn trùng kêu lích chích.
Tôi nhìn hắn nắm thật chặt tay cố kìm lại cơn giận. Vampire vốn là một sinh vật cực nhạy và thính chỉ cần nghe đc tiếng bước chân thôi chúng cũng có thể nhận ra đó là ai. Một vampire thuần chủng như Kai chẳng lẽ lại có thể ngủ say đến nỗi ko biết tôi đến?
Rõ ràng là hắn đã nghe thấy tiếng tôi gọi nhưng lại ko thèm ư hử gì đã vậy còn giở vờ ngủ nữa chứ. Bực bực ko chịu được.
Tôi hằn học nghĩ rồi không kiềm chế được bản thân tức tối hét lên:
- KAI AKATSUKI….
Đến lúc này thì hắn không thể làm ngơ được nữa bèn vươn vai ngồi dậy, khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái hắn lạnh lùng khinh khỉnh nói:
- Có chuyện gì?
Nghe tiếng hắn hỏi tôi giật thót cả người, lúng túng không biết nên nói gì cứ đứng đó cúi gằm mặt xuống. Mãi một lúc lâu sau, tôi cố lấy lại bình tĩnh hít một hơi thật sâu rồi móc từ trong túi ra mấy quả dâu tay nhắm mắt nhắm mũi hét lên:
- Xin lỗi cậu, tất cả là tại tôi, vì tôi ngu ngốc nên đã hiểu lầm cậu.
Nói xong tôi không đủ dũng khí để ngẩng mặt lên nhìn hắn cứ cúi gằm xuống chờ đợi hắn mắng nhiếc nhưng mãi mà chẳng thấy hắn ư hử gì, tò mò tôi ngẩng đầu lên thì ôi thôi hắn đã bỏ đi được một quãng xa rồi.
Tôi cay cú đút mấy quả dâu tây lại túi rồi chạy theo hắn luôn mồm xin lỗi, van vỉ, nhưng đáp lại thái độ thành khẩn của tôi hắn chỉ lạnh lùng bước tiếp.
Cuối cùng không chịu được nữa, tôi lao đến định bấu vào vạt áo hắn giữ lại nhưng ko ngờ tôi trượt tay, chân ngang đá chân chiêu loạng quạng hụt chân rơi xuống vách đá bên cạnh.
Tôi lao xuống bên dưới với tốc độ cực nhanh, nhìn vách đá sâu hoắm mà tôi bàng hoàng kêu thét lên sợ hãi, một viên đá từ trên đỉnh rơi xuống đập vào đầu khiến tôi choáng váng.
Đột nhiên có một vòng tay lạnh giá nhẹ nhàng ôm lấy tôi, mùi hương hoa anh đào thơm thoang thoảng. Tôi nhắm mắt chìm vào trong vô thức…
Nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của tôi, Kata bèn quỳ xuống, rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay dịu dàng nói:
- Em lau nước mắt đi
Tôi giật mình hơi ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi sụt sùi nói:
- Cảm ơn anh…
Nhưng ko kịp để tôi với lấy chiếc khăn thì Kata đã nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên rồi cầm chiếc khăn tay định lau nước mắt cho tôi.
Ngay lập tức tôi quay mặt đi vội đẩy anh ta ra và đứng bật dậy nhỏ giọng nói:
- Ừm…xin lỗi anh nhưng muộn rồi em phải về thôi, anh cũng nên đi rửa vết thương trên mặt đi
Nói đoạn tôi cắm đầu chạy thẳng, để mặc anh ta ngồi đó một mình bàn tay đang cầm chiếc khăn buông thõng trong không khí.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
…
- Yume…con về rồi đấy hả? Vào ăn dâu tây đi
Vừa thất thểu bước vào sân tôi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng mẹ vọng ra từ nhà bếp.
- Vâng, mẹ cứ để đấy chốc con ăn sau
Tôi nói rồi đi nhanh về phòng mình nằm phịch xuống tấm nệm trải trên nền gỗ. Đưa tay lên gác trán tôi buồn bực nhìn lên cái trần nhà ngắm mấy con thạch sùng đang nô đùa
Tại sao cứ có chuyện gì tôi không vui là lại liên quan đến hắn nhỉ? Tôi cũng biết là lần này mình sai thật rồi, đáng lí ra dù hắn có nói tôi là loại con gái dễ dãi thì tôi cũng không nên nhắc đến mẹ hắn mới phải.
Nhưng...có thật là hắn làm chuyện đó không nhỉ? Tôi nhíu mày nghĩ và bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về những lời anh Kata nói.
Một người như Kai tuy không phải là tốt đẹp gì lại có đôi chút lạnh lùng tàn nhẫn và hơi khùng khùng nhưng chắc chắn hắn ko phải là hạng người chuyên đi làm mấy cái chuyện khuất tất ấy.
Con gái trong học viện xếp hàng dài chờ hắn, có những cô còn xinh hơn cả hoa hậu thế mà hắn còn chẳng thèm liếc mắt đến thì với một con bé bình thường như tôi hắn cần gì?
Tôi nghĩ rồi tự dưng ngồi bật dậy quả quyết nói:
- Không ổn rồi mình phải tìm hắn hỏi cho ra lẽ mới đc.
Nói đoạn tôi bước nhanh ra khỏi phòng định bụng sẽ đi tìm hắn. Ngang qua phòng khách thấy mấy quả dâu tây chín thơm lựng mẹ để trên bàn tôi chợt giật mình khựng lại, không kịp suy nghĩ gì cả, tôi lao đến vơ lấy chúng rồi đút vào túi chạy ra ngoài.
…
- Haizz…Biết hắn ở đâu mà tìm đây
Tôi khẽ than thở đưa tay lên vuốt mấy giọt mồ hôi trên trán rồi ngồi phịch xuống một gốc cây có tán rộng. Chợt tôi giật mình khi nghe thấy tiếng nói chuyện ở gần đó
Tò mò tôi rón rén đi đến nơi phát ra tiếng nói, một người con trai đang ngồi nghe điện thoại ở dưới gốc cây phong.
- Kata Inzuka…
Tôi khẽ bật thốt lên rồi im lặng lắng nghe. Tiếng nói của anh ta tuy không lớn nhưng cũng đủ để lọt đến tai tôi
- Thành phố có gì hay không mày? Ở đây chán chết chẳng có cái quái gì chơi cả
…
- Hừ tao cũng muốn về lắm chứ, cái chỗ khỉ ho cò gáy này khiến tao phát ốm nhưng mà tao còn đang bận câu mồi
…
- Mày không biết đc đâu, con nhỏ đẹp dễ sợ, đây là lần đầu tiên tao thấy một cô gái như vậy đấy, mấy con bồ cũ của tao chỉ đáng xách dép
…
- Nhưng con nhỏ kiêu lắm tao tán mãi mà không đổ, nó còn chẳng thèm liếc tao đến nửa con mắt nữa
…
- Mà nhắc đến lại thấy tức, vừa nãy thấy nó đang ngủ, tao định hôn trộm một cái ai dè đúng lúc ấy lại có thằng điên nào tự dưng xuất hiện đấm tao mấy phát giờ vẫn còn đau đây này
…
- Mày không biết đấy thôi, thằng này trông đáng sợ lắm, nguyên cái đầu nó nhuộm màu trắng bạc, còn cả đôi mắt nữa đỏ ngầu như gà chọi, chẳng biết nó có đeo kính sát tròng không nữa, lúc bị nó đấm tao còn tưởng không còn răng ăn cháo đấy chứ…
…
- Mẹ - kiếp đang hay thì phá, tiếc đứt ruột…
…
Tôi đứng đó gần như chết sững lại khi nghe thấy cuộc nói chuyện này, thì ra chân tướng của sự việc là như vậy, chính Inzuka đã giở cái trò đồi bại đó chứ không phải Kai.
Thật ko ngờ con người anh ta lại bỉ ổi như vậy dám làm nhưng không dám chịu, đã thế còn trơ tráo vu oan giá họa cho người khác nữa
Nghĩ đến đây tôi bỗng thấy giận bản thân mình ghê gớm, sao khi không lại đi tin lời Kata nói cơ chứ. Cũng vì cứu tôi mà Kai đã đánh anh ta, tôi đã ko cảm ơn thì thôi lại còn mắng hắn thậm tệ nữa.
Nhưng con người hắn cũng thật là… bị vu oan như vậy mà không thèm lên tiếng thanh minh, nếu lúc đó hắn chịu nói với tôi là mình ko làm thì mọi chuyện đâu có thành ra như thế này, bây giờ thì tôi biết làm thế nào để xin hắn tha thứ đây?
Nhưng tạm gác lại chuyện đó qua một bên. Bây giờ tôi phải cho cái tên đáng chết kia một bài học trước đã
Tôi nghĩ rồi nhẹ nhàng bước đến trước mặt Kata chống nạnh khinh bỉ nhìn anh ta, nghe thấy tiếng động mạnh Kata vội ngẩng đầu lên, anh ta có vẻ bàng hoàng trước sự xuất hiện của tôi, chiếc điện thoại đag cầm trên tay rơi xuống đất gãy làm đôi.
Một lúc lâu sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Kata vội đứng dậy nhìn tôi nở nụ cười sát gát nhẹ nhàng nói:
- Em có chuyện gì muốn nói với anh à
- Phải em đang rất muốn nói chuyện với anh đây_ Tôi mỉm cười nói rồi nhẹ nhàng bước đến gần, vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt anh ta
_ BỐP…- Cú tát này để đánh cho tôi cùng nụ hôn suýt bị anh cướp
Tôi vung tay tát thêm một cái nữa gằn giọng khẽ cười nói:
_ BỐP…- Cú tát này đánh thay cho Kai
Chưa hả giận, tôi còn xông đến túm lấy cổ áo Kata lên gối thật mạnh vào bụng anh ta nói với giọng khinh khi:
- Còn cái này để dành cho những cô gái đã bị anh chà đạp
Xong tôi khẽ phủi bụi trên tay rồi hả hê đứng nhìn con người đang nằm lăn lộn trên đất, mặt xưng vù lên vì bị lãnh hai cái tát rõ đau tàn nhẫn buông một câu:
- Cho chết
Rồi quay đầu bỏ đi thẳng không thèm liếc anh ta đến nửa con mắt. Hừ … cho đáng đời cái đồ dê xồm, như thế là vẫn còn nhẹ đấy, từ giờ thì cứ phải gọi là tởn đến già luôn.
Nhưng thôi, mặc kệ anh ta bây giờ tôi phải đi tìm Kai cái đã. Tôi nghĩ rồi chạy vội đi
…
Khi đã thấm mệt, tôi dừng chân nhìn lên cái đồng hồ, chán nản lắc đầu. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng tôi vẫn không tài nào tìm ra Kai.
Tất cả những chỗ mà hắn có thể chọn để ngủ tôi đều đã lần mò đến, ko những vậy tôi còn hỏi cả những người dân trong xóm nhưng những gì nhận được chỉ là một cái lắc đầu.
Có khi nào hắn tức rồi bỏ về luôn không nhỉ? Nhưng hắn vừa mới đến sức đâu mà về, vampire dù mạnh thật đấy nhưng cũng ko thể cưỡi mây đạp gió ko biết mệt như Tôn Ngộ Không được, đặc biệt là Kai một vampire cần ngủ hơn cần máu, chắc giờ này hắn đang trốn ở một góc nào để ngủ thôi.
Tôi gật gù nghĩ rồi ngồi lên một gốc cây trơ đã bị chặt đi từ lâu khẽ đấm nhẹ vào đôi chân tê nhức của mình thở dài:
- Ôi mỏi chân quá, đến bao h mới tìm đc hắn đây…
Đang than thân trách phận chợt tôi giật mình khi thấy hai cô gái đi hái thuốc trên núi trở về, cuộc trò chuyện rôm rả của họ vô tình lọt vào tai tôi
- Chắc là thiên thần rồi, đẹp trai kinh khủng_ cô gái tóc ngắn mơ màng nói
- Không phải đâu, là ác ma đấy. Thiên thần phải ấm áp chứ sao lại lạnh lùng như vậy được_ Cô gái xõa tóc phản bác
- Cậu chẳng biết cái gì cả, ác ma mà lại trắng từ đầu đến chân thế à? tóc này, quần áo này cả làn da nữa, trắng vô cùng, nếu là ác ma thì phải vận đồ đen chứ_ Cô nàng tóc ngắn cãi lại
- Hừ…cậu có thấy thiên thần nào tóc bạc ko? chỉ ác ma mới có tóc màu bạc thôi, vả lại xung quanh chỗ anh ấy ngủ tòan tuyết bao phủ ko khí lạnh như địa cực ko phải ác ma thì là gì_ Cô gái tóc dài đắc chí nói
- Chẹp…hay anh ấy là hiện thân của cả ác ma và thiên sứ
- Chắc vậy, nhưng là cái gì thì cũng đẹp thật đấy, không ngờ trên đời này lại có người đẹp như vậy, mấy diễn viên điện ảnh cứ phải gọi là xách dép
…Bla…bla…bla…
Tôi nghe cuộc nói chuyện của hai cô gái mà mồm cứ há hốc ra. Tóc bạc, đẹp trai, trắng từ đầu đến chân, tuyết… người này chẳng phải là Kai sao? Nhưng hắn làm gì trên núi nhỉ?
Tôi nghĩ rồi vội chạy bổ đến chỗ hai cô gái níu tay họ lại hổn hển hỏi:
- Các chị ơi, các chị gặp chàng trai đó ở đâu?
Hai cô gái có vẻ hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của tôi. Thấy khuôn mặt ngơ ngác của họ, tôi hỏi lại lần nữa bằng cái giọng nằn nì:
- Các chị nói cho em biết đi, thực sự là em đang có việc gấp mà
- Ở trên đồi thuốc lá kia kìa. Em cứ leo thẳng, lên đến đỉnh thì quẹo trái chỗ có cây hoa anh đào đấy, thiên thần đang nằm ngủ ở trên cây
Cô gái tóc ngắn chỉ tay nói. Tôi chăm chú nghe lời chỉ dẫn của họ rồi quay ra rối rít cảm ơn, nhanh chân chạy lên đồi thuốc.
…
Phải mất đến 30 phút tôi mới leo được lên đỉnh đồi. Đồi tuy không cao nhưng cũng có nhiều vách đá cheo leo, dây dợ quấn chằng chịt nên việc đi lại hơi khó khăn.
Càng lên cao không khí lại càng lạnh. Tôi kéo cao cổ áo rồi quẹo trái theo đúng như chỉ dẫn của hai cô gái kia.
Đi thêm một quãng nữa tôi chợt giật mình đứng khựng lại, trên một cành lớn chĩa ra của cây hoa anh đào cổ thụ, Kai đang nằm ngủ ngon lành. Mai tóc bạc của hắn hòa cùng màu tuyết trắng bao phủ xung quanh làm bừng sáng cả khu rừng đồi tối tắm lạnh lẽo.
Tôi hơi thẫn thờ ngắm nhìn khung cảnh trước mặt. Đúng là đẹp như thiên thần thật. Lơ ngơ một hồi tôi chợt giật mình nhớ ra chuyện quan trọng cần làm.
Tôi bặm môi, hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí lên tiếng gọi nhỏ:
- Kai…
Âm thanh phát ra từ miệng tôi có vẻ ngượng ngùng, hình như đây là lần đầu tiên tôi gọi tên hắn thì phải.
Nhưng đáp lại tiếng gọi "tha thiết" của tôi hắn vẫn mặc nhiên ngủ ngon lành, không thèm đả động gì cả
Biết hắn vẫn còn đang giận nên tôi cố nhẫn nhịn gọi thêm đôi ba câu nữa, nhưng những gì tôi nhận đc chỉ là mấy tiếng côn trùng kêu lích chích.
Tôi nhìn hắn nắm thật chặt tay cố kìm lại cơn giận. Vampire vốn là một sinh vật cực nhạy và thính chỉ cần nghe đc tiếng bước chân thôi chúng cũng có thể nhận ra đó là ai. Một vampire thuần chủng như Kai chẳng lẽ lại có thể ngủ say đến nỗi ko biết tôi đến?
Rõ ràng là hắn đã nghe thấy tiếng tôi gọi nhưng lại ko thèm ư hử gì đã vậy còn giở vờ ngủ nữa chứ. Bực bực ko chịu được.
Tôi hằn học nghĩ rồi không kiềm chế được bản thân tức tối hét lên:
- KAI AKATSUKI….
Đến lúc này thì hắn không thể làm ngơ được nữa bèn vươn vai ngồi dậy, khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái hắn lạnh lùng khinh khỉnh nói:
- Có chuyện gì?
Nghe tiếng hắn hỏi tôi giật thót cả người, lúng túng không biết nên nói gì cứ đứng đó cúi gằm mặt xuống. Mãi một lúc lâu sau, tôi cố lấy lại bình tĩnh hít một hơi thật sâu rồi móc từ trong túi ra mấy quả dâu tay nhắm mắt nhắm mũi hét lên:
- Xin lỗi cậu, tất cả là tại tôi, vì tôi ngu ngốc nên đã hiểu lầm cậu.
Nói xong tôi không đủ dũng khí để ngẩng mặt lên nhìn hắn cứ cúi gằm xuống chờ đợi hắn mắng nhiếc nhưng mãi mà chẳng thấy hắn ư hử gì, tò mò tôi ngẩng đầu lên thì ôi thôi hắn đã bỏ đi được một quãng xa rồi.
Tôi cay cú đút mấy quả dâu tây lại túi rồi chạy theo hắn luôn mồm xin lỗi, van vỉ, nhưng đáp lại thái độ thành khẩn của tôi hắn chỉ lạnh lùng bước tiếp.
Cuối cùng không chịu được nữa, tôi lao đến định bấu vào vạt áo hắn giữ lại nhưng ko ngờ tôi trượt tay, chân ngang đá chân chiêu loạng quạng hụt chân rơi xuống vách đá bên cạnh.
Tôi lao xuống bên dưới với tốc độ cực nhanh, nhìn vách đá sâu hoắm mà tôi bàng hoàng kêu thét lên sợ hãi, một viên đá từ trên đỉnh rơi xuống đập vào đầu khiến tôi choáng váng.
Đột nhiên có một vòng tay lạnh giá nhẹ nhàng ôm lấy tôi, mùi hương hoa anh đào thơm thoang thoảng. Tôi nhắm mắt chìm vào trong vô thức…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.