Chương 69
Niếp Kiển Tù Đoàn
26/10/2017
Ngươi không có thứ gì cả, nàng cười lạnh, chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.
Cổ Tiêu Ma co rúm lại một góc, thỉnh thoảng thân thể còn run bần bật. Nữ tử huyết nhãn kia nói, nếu ngươi đã biết rõ thì biến mất đi.
Tiếng đàn du dương, như đã qua rất lâu.
... Không.
Huyết nhãn trợn to, đột nhiên Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, giọng nói kiên định mà rõ ràng.
Chẳng lẽ ngươi đã quên hết mọi thống khổ kia rồi sao? Nàng như đang đầu độc, những nỗi thống khổ mà thế gian này cho ngươi...
Thế gian này không chỉ cho ta thống khổ. Cổ Tiểu Ma đứng lên, huyết nhãn đối diện xẹt qua chút kinh hoảng. Nói đến đau đớn, có thể nào bì được một phần của chàng sao?
Nàng nghiêng người, cười đến bất đắc dĩ, thấp thoáng chút bi thương.
Chàng muốn ta kiên trì... thì nhất định ta phải kiên trì.
Nhưng ta mới là Điệp An! Nữ tử huyết nhãn kia rống ro, ngươi không phải là gì cả! Ngươi đừng mơ đến chuyện ra khỏi nơi này.
Ngươi không phải. Cổ Tiểu Ma lại tiến tới mấy bước, ngươi chỉ là một ý niệm khác từ Đàn Phục Hi đại diện cho tất cả mọi sự đau đớn và tuyệt vọng của ta và Điệp An.
Ta sẽ không bị ngươi đánh bại, chắc chắn.
Cổ Tiểu Ma nhắm mắt lại, kí ức mười bảy năm như lùa về, Mạc Vi đang cầm cánh tay bị thương của nàng, miệng thì nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc; Thu Tĩnh ngồi cạnh nến may y phục cho nàng và Tác Oanh, chuyên chú mà từ ái; lúc nhỏ khi nàng và Mạc Khinh Viễn chạy qua một vườn cỏ có mùi hương thơm ngát, lại gây họa cùng Tác Oanh rồi bị phạt đứng trung bình tấn dưới cây dương già, cả lúc Vân Tiêu lén bắt một con gà rừng khi nàng bị bỏ đói; còn có Mạnh Trạch Hư vì nàng mà phải nói dối sư phụ đến mức đỏ mặt; Thiên Nghiêu nhào tới bên người nàng nhe răng nhếch miệng đòi ăn đường; còn có... còn có...
Còn có đôi mắt xanh thẫm mỹ lệ như lưu ly kia.
Nếu được, như vậy... ta chưa bao giờ hối hận vì cuộc đời nhấp nhô này.
Bởi vì, có thể gặp được chàng, có thể có những kỉ niệm này, thật sự quá tốt.
Ta là gì, thật ra cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là... ta có mọi người, vì vậy ta mới là Cổ Tiểu Ma bây giờ.
Yêu, tin tưởng, cho dù có phải đối địch với Thiên giới, cho dù ta có phải biến mất.
Cũng chằng hề sợ hãi.
Nàng khóc, khóe môi lại cong lên, lúc này đổi thành luồng sáng tím đen kia dần lui về sau.
Ngươi chẳng hề hiểu yêu là gì, Cổ Tiểu Ma nói, ta cảm thấy bi ai thay cho ngươi.
Một tiếng hét thê lương vang lên, nàng kia giãy giụa mấy lần, huyết nhãn và ánh sáng tím đen rút đi trong nháy mắt, dần hé lộ một bạch y nữ tử xinh đẹp vô cùng, nàng quỳ trên đất, nước mắt đã sớm vỡ đê.
Cổ Tiểu Ma cũng quỳ gối trước người nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Ta không thể ngăn được trái tim mình... nàng nói khẽ, giọng nói uyển chuyển linh động, là giọng của chính Điệp An. Ngươi thắng... ta rất vui.
Ngươi đang nói cái gì mà ngốc thế. Cổ Tiểu Ma cảm nhận được nước mắt của nàng, không khỏi siết chặt bàn tay đang đặt bên hông, mười bảy năm... ngươi trú tại một nơi hẻo lánh trong lòng ta, ngươi hiểu ta hơn bất cứ ai, ta cũng hiểu ngươi hơn bất cứ ai. Dù lời của ngươi có phần hung ác, nhưng lần nào cũng là vì giúp ta...
Ngươi là một hài tử ngoan, Điệp An xoa tóc của nàng, tốt lắm, tốt hơn ta rất nhiều.
Nếu như không có ngươi, sao có thể có ta? Cổ Tiểu Ma kéo lấy tay của nàng, nên chấm dứt rồi, tất cả mọi thứ.
Nhưng ta sợ ra ngoài rồi thì sẽ... Điệp An ngập ngừng, không nói tiếp.
Dũng cảm lên, chúng ta cùng đối mặt, huống chi... Cổ Tiểu Ma cười, quay đầu nhìn nàng.
Huống chi... ngươi xem kìa.
Mạc Vi vén tóc Cổ Tiểu Ma đầy triều mến, cầm lấy cánh tay gầy trơ xương của nàng, đột nhiên cánh tay kia khẽ giật, hàng mi của nàng run rẩy, đột nhiên mở mắt, đen nhánh.
"Tiểu Ma!" Mạc Vi vui vẻ gọi, đỡ nàng dậy.
"Sư phụ!"Cổ Tiểu ma nhào vào lòng Mạc Vi, ngẩng đầu lên, lướt qua vai Mạc Vi, khi thấy Tử Vi đang ác chiến với Trường Sinh thì chợt ngẩn người.
Ngươi xem, Cổ Tiểu Ma nói thầm với lòng, ngài ấy làm được rồi, mười bảy năm trước ngài ấy không hiểu, có lẽ mười bảy năm sau vẫn không thể hiểu, nhưng cuối cùng ngài vẫn tới bảo vệ ngươi, thậm chí không tiếc đối địch với cả Thiên giới.
Trên người nữ tử áo xám phiếm bạch quang, mãnh liệt tới mức khiến mọi người phải che mắt. Mạc Vi lui từng bước, nhìn lại đã thấy nữ tử áo xám đang nửa nằm trên đất, Hiên Viên Kiếm cắm xiêu vẹo một bên, bên người nàng là một bạch y nữ tử mỹ lệ, đứng đối diện với Cổ Tiểu Ma, cười dịu dàng.
Tiếng đàn ngưng bặt, Thanh Hoa Đại Đế ngạc nhiên nhìn Điệp An và Cổ Tiểu Ma, như nghĩ hoài không thông. Với yêu ma như Điệp An, Đài Phục Hi chỉ có tác dụng khiến nàng ta nổi điên, sao có thể tinh lọc được?
"Ta đi, ngươi sẽ yếu đi đấy." Điệp An dịu dàng nói.
"Ta có cảm giác... như thứ gì đó rất quan trọng vừa rời khỏi thân thể..." Cổ Tiểu Ma lẩm bẩm, nước mắt rơi xuống.
"Vậy là tốt." Điệp An cười, có chất lỏng trong suốt chảy dọc bên má: "Có vậy ngươi mới có thể đi tìm hạnh phúc của mình."
Nàng vừa dứt lời, người đã bay lên, như bị gió thổi, ba mươi sáu thiên tướng đuổi theo, nàng không hề phản kháng, chỉ đứng giữa vô số binh khí đang chĩa thằng vào mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Tử Vi sững sờ trong không trung, Trường Sinh cũng ngẩn ra. Trong phút chốc, thời gian như trôi ngược về rất nhiều năm trước, Điệp An bị trói lên Tru Tiên Đài, Tử Vi đứng nơi xa giữa các vị Thần Đế khác, cứ như vậy mà nhìn nàng, nhìn nàng dần đi xa, mãi đến khi biến mất không còn gì.
Nếu như ban đầu hắn hiểu rõ, không chỉ đứng đờ ra đó mà nhìn nàng, nếu như ban đầu có thể quả quyết một chút, cứu được nàng thì có phải lúc này sẽ có một quang cảnh khác không?
Nếu như ban đầu hắn có thể biết mình muốn gì như lúc này.
Điệp An, có phải nàng... vẫn còn hận ta lắm không?
Tử Vi xoay người, để mặc trọn cơ thể lộ ra trước mặt Trường Sinh, đương nhiên người sau sẽ không bỏ qua cơ hội này, đánh một chưởng về hậu tâm của hắn, nhất thời hoa sen tím nở đầy trời, hắn nôn một ngụm máu tươi, ngã xuống dưới. Thế nhưng hắn lại dùng hết sức lực, cố gắng đứng vững, chỉ liều mạng lao về phía nàng, một đường hoa sen nở rộ.
Mắt nàng bị ẩn sau vô số khôi giáp của binh tướng, Tử Vi vận khí đánh một chưởng, lập tức thiên tướng vây quanh nàng giảm đi hơn nửa.
Bạch y nữ tử vô cùng yên tĩnh, chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Tử Vi vọt tới trước người của nàng, có chút chật vật, tóc bạch kim tán loạn, đã không còn là Tử Vi Đại Đế cao cao tại thượng lúc trước. Hắn luôn miệng một lòng muốn tìm nàng, nhưng hôm nay khi Điệp An đứng trước mặt, hắn lại không biết phải làm gì, không biết phải nói gì, chỉ gấp đến mức thở hổn hển, lại nôn ra một ngụm máu.
"Ta..." Hắn thở dốc nói: "Ta..."
Điệp An khẽ mỉm cười, đột nhiên vươn bàn tay đã gần như trong suốt tới, vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của hắn.
Như vậy, là đủ rồi chứ?
Cho dù chàng vẫn không hiểu gì, cho dù chàng chẳng biết nói gì.
Hận thù nhiều năm, chỉ trong nháy mắt khi nhìn thấy chàng, đều tan thành mây khói.
Bởi vì, hận đến vậy, cuối cùng cũng chỉ vì yêu...
"Chờ ta nhé." Nàng nói khẽ, bạch quang biến mất dần hóa thành một viên đá màu trắng. Tử Vi theo bản năng đưa tay ra, đó là một mảnh vụn của đá Nữ Oa, là bản thể của Điệp An.
Lúc này nàng hóa thành bản thể, đương nhiên đồng nghĩa với việc giao cả bản thân mình cho hắn, như vậy...
"Mau ngăn hắn lại!" Trường Sinh vội la lên.
Vậy mà cuối cùng lại chậm bước, một dòng nước xoáy tinh khiết cuốn lên trong không trung, trong phút chốc Tử Vi đã biến mất vào trong, không còn bóng dáng.
Ý thức của Cổ Tiểu Ma dần mơ hồ, đầu chỉ quẩn quanh hai chữ 'hạnh phúc' của Điệp An, ngẩng đầu theo bản năng, chân trời đã bị thứ ánh sáng màu xanh kia lấp đầy, quang hoa nhanh chóng lan tràn, khiến mắt nàng phủ đầy sắc xanh.
Mạc Vi thấy nàng không có gì đáng lo, liền đứng dậy.
"Nếu giải ấn Long thần..." Đột nhiên ông hỏi: "Thì sẽ thế nào?"
"Sợ rằng lục giới sẽ đổi chủ." Lục Tu đáp.
"... Cũng được thôi." Mạc Vi lắc đầu: "Cả đời này của ta luôn bảo vệ điều bí mật này chính là vì không để thiên hạ rung chuyển, khói mù lửa chiến, sinh linh đồ than... nhưng hôm nay..."
"Hôm nay đã không còn lựa chọn nào khác." Lục Tu nói: "Sư huynh, đệ hiểu."
"Không... đây là lựa chọn của ta." Ông đứng lên, đột nhiên ngẩng đầu, nổi giận với trời xanh: "Các ngươi muốn ta giao đồ nhi của mình, nhưng ta không đồng ý, các ngươi muốn hủy nhà của ta, ta đối kháng, chẳng lẽ là ta sai sao? Chẳng lẽ Thiên giới chính là một nơi vô tình vô nghĩa như thế sao?"
Trường Sinh Đại Đế giân dữ: "To gan, ngươi dám..."
"Chúng ta là người tu tiên, vốn vô cùng kính trọng Thiên giới..." Mạc Vi đứng trong gió, ngạo nghễ nói: "... Nhưng lúc này cả thần tiên cũng vô tình vô nghĩa như thế, không làm cũng được!"
Vừa dứt lời, Mạc Vi và Lục Tu cùng ngự kiếm mà lên, xông đến luồng sáng chữ thập của tọa thần tứ phương.
Lúc này Trường Sinh Đại Đế mới kịp suy nghĩ, vội la lớn: "Không được để bọn họ đến gần Úc Lưu!"
Hơn phân nửa thiên tướng đứng ở nơi Tử Vi trốn thoát đuổi theo hai người. Còn một nửa đứng đợi lệnh, chuyện Điệp An trốn thoát đã khiến Trường Sinh Đại Đế giận đến không thể kìm chế, lúc này thấy Cổ Tiểu Ma nằm trên đất, phất tay cười lạnh: "Bắt nàng ta lại!"
Nửa số thiên tướng còn lại nhanh chóng đánh về phía Cổ Tiểu ma, nhưng vì quanh năm nàng đều bị Điệp An chiếm giữ, trong lúc nhất thời vẫn còn choáng váng, hoàn toàn không thể chống cự. Đột nhiên một bóng đỏ lướt tới, chính là Thiên Nghiêu. Thanh Hoa Đại Đế ôm Đàn Phục Hi đứng từ xa xem chiến, hắn thu kết giới, đúng lúc thấy Cổ Tiểu Ma gặp nạn liền xông lên cứu giúp cùng đám người Thiên Diễn.
Nhưng dù sao thiên tướng vẫn khác xa Tinh Tú, tất cả đều dũng mãnh thiện chiến, huống hồ lúc này nhân số đã vượt quá xa?
Thu Tĩnh bị hai thiên tướng ép lui, vậy mà bà lại không thể tự lo, hoảng sợ nhìn về không trung.
"Sư huynh!" Bà hét lên đầy thê lương: "Lục sư đệ!"
"Sư nương!" Cuối cùng Vân Tiêu đã cảm thấy có gì đó không đúng, Mạc Khinh Viễn gọi ra một con hỏa long, che chở cho Vân Tiêu mang Thu Tĩnh đang vùng vẫy và Cổ Tiểu Ma lui về, mấy người hợp lực tạo ra một kết giới hệ thổ, ngăn cản hơn mười thiên tướng.
"Nương... có phải người biết chuyện gì không?" Mạc Khinh Viễn hỏi.
Sắc mặt Thu Tĩnh tái nhợt, lẩm bẩm: "Phong ấn này... cái giá phải trả để hóa giải nó rất đắt..."
"Là gì..." Tác Oanh buộc miệng hỏi, cũng nhìn lên, không khỏi cả kinh kêu thành tiếng. Kết giới này nhanh chóng vỡ vụn, đám người bọn họ căn bản không thể cầm cự trước công kích của thiên tướng.
Thiên Nghiêu như một cơn lốc màu đỏ, ma tướng đã lộ, chân của hắn cũng bị thương nhẹ. Trường Sinh Đại Đế cười lạnh: "Nàng ta chỉ là một yêu ma hèn hạ, cầm không nổi Hiên Viên, nhân cơ hội này kết thúc chúng đi."
Lão huyễn hóa ra một tòa bảo tháp màu vàng kim trong tay, đọc chú văn khiến nó lớn ra. Sau đó nhẹ nhàng ném đi, bảo tháp nhanh chóng rơi xuống đám người Thiên Diễn.
Đây là binh khí trứ danh, tháp hàng ma của Trường Sinh Đại Đế, chỉ cần bị giam trong tháp thì ắt phải thần hồn đều diệt, chạy trời không khỏi nắng, cơn giận dữ vì không thể bắt được Điệp An của ông ta đều đổ dồn lên đám người Thiên Diễn.
Bảo tháp nàng mang theo cơn chấn động nặng nề, hệt như Thái Sơn áp đỉnh, Thu Tĩnh, Mạc Khinh VIễn, Vân Tiêu và Tác Oanh đứng cùng nhau, lại không lùi bước, ra sức chống đỡ lớp kết giới đã bị Thiên giới chém thành mảnh nhỏ.
Một khắc kia, không ai nghĩ đến rồi kết quả sẽ ra sao.
Bọn họ đứng trước người nàng, giống như trước, chia sẻ dũng khí và hi vọng.
Nếu như vẫn còn có thể đứng cùng nhau như thế... Niềm hạnh phúc kia, có phải sẽ gần trong gang tấc không? Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, chút nữa là được.
Đột nhiên tay Cổ Tiểu Ma cử động, sờ sang bên cạnh.
Bảo tháp đã đến rất gần.
Nàng chống người đứng dậy, đưa tay cầm lấy thanh kiếm lạnh như bang kia.
Tay càng gần, thân kiếm khẽ rung động, phát ra những tiếng ong ong.
Trong nháy mắt HIên Viên Kiếm tỏa ra ánh sáng vàng rực, cuối cùng nàng cũng nắm được chuôi kiếm, hét lớn một tiếng, rút mạnh kiếm lên.
Sau đó, chỉ trong khoảng khắc, tháp hàng ma bị cắt đôi như một miếng bùn.
Khói mù tan hết, nữ tử áo xám mang theo vết thương chồng chất, cầm cổ kiếm Hiên Viên ngăn giữa không trung.
Là yêu linh chi ấy sao? Hay là tiểu đệ tử chẳng biết chút pháp thuật nào của Thiên Diễn? Trường Sinh Đại Đế trợn mắt há hốc mồm, nhìn bảo bối danh chấn tám phương bị bổ đôi trước mặt, hoảng sợ tới cực điểm
Nàng ta là ai, sao khí thế lại uy phong lẫm liệt như thế.
Cổ Tiêu Ma co rúm lại một góc, thỉnh thoảng thân thể còn run bần bật. Nữ tử huyết nhãn kia nói, nếu ngươi đã biết rõ thì biến mất đi.
Tiếng đàn du dương, như đã qua rất lâu.
... Không.
Huyết nhãn trợn to, đột nhiên Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, giọng nói kiên định mà rõ ràng.
Chẳng lẽ ngươi đã quên hết mọi thống khổ kia rồi sao? Nàng như đang đầu độc, những nỗi thống khổ mà thế gian này cho ngươi...
Thế gian này không chỉ cho ta thống khổ. Cổ Tiểu Ma đứng lên, huyết nhãn đối diện xẹt qua chút kinh hoảng. Nói đến đau đớn, có thể nào bì được một phần của chàng sao?
Nàng nghiêng người, cười đến bất đắc dĩ, thấp thoáng chút bi thương.
Chàng muốn ta kiên trì... thì nhất định ta phải kiên trì.
Nhưng ta mới là Điệp An! Nữ tử huyết nhãn kia rống ro, ngươi không phải là gì cả! Ngươi đừng mơ đến chuyện ra khỏi nơi này.
Ngươi không phải. Cổ Tiểu Ma lại tiến tới mấy bước, ngươi chỉ là một ý niệm khác từ Đàn Phục Hi đại diện cho tất cả mọi sự đau đớn và tuyệt vọng của ta và Điệp An.
Ta sẽ không bị ngươi đánh bại, chắc chắn.
Cổ Tiểu Ma nhắm mắt lại, kí ức mười bảy năm như lùa về, Mạc Vi đang cầm cánh tay bị thương của nàng, miệng thì nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc; Thu Tĩnh ngồi cạnh nến may y phục cho nàng và Tác Oanh, chuyên chú mà từ ái; lúc nhỏ khi nàng và Mạc Khinh Viễn chạy qua một vườn cỏ có mùi hương thơm ngát, lại gây họa cùng Tác Oanh rồi bị phạt đứng trung bình tấn dưới cây dương già, cả lúc Vân Tiêu lén bắt một con gà rừng khi nàng bị bỏ đói; còn có Mạnh Trạch Hư vì nàng mà phải nói dối sư phụ đến mức đỏ mặt; Thiên Nghiêu nhào tới bên người nàng nhe răng nhếch miệng đòi ăn đường; còn có... còn có...
Còn có đôi mắt xanh thẫm mỹ lệ như lưu ly kia.
Nếu được, như vậy... ta chưa bao giờ hối hận vì cuộc đời nhấp nhô này.
Bởi vì, có thể gặp được chàng, có thể có những kỉ niệm này, thật sự quá tốt.
Ta là gì, thật ra cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là... ta có mọi người, vì vậy ta mới là Cổ Tiểu Ma bây giờ.
Yêu, tin tưởng, cho dù có phải đối địch với Thiên giới, cho dù ta có phải biến mất.
Cũng chằng hề sợ hãi.
Nàng khóc, khóe môi lại cong lên, lúc này đổi thành luồng sáng tím đen kia dần lui về sau.
Ngươi chẳng hề hiểu yêu là gì, Cổ Tiểu Ma nói, ta cảm thấy bi ai thay cho ngươi.
Một tiếng hét thê lương vang lên, nàng kia giãy giụa mấy lần, huyết nhãn và ánh sáng tím đen rút đi trong nháy mắt, dần hé lộ một bạch y nữ tử xinh đẹp vô cùng, nàng quỳ trên đất, nước mắt đã sớm vỡ đê.
Cổ Tiểu Ma cũng quỳ gối trước người nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Ta không thể ngăn được trái tim mình... nàng nói khẽ, giọng nói uyển chuyển linh động, là giọng của chính Điệp An. Ngươi thắng... ta rất vui.
Ngươi đang nói cái gì mà ngốc thế. Cổ Tiểu Ma cảm nhận được nước mắt của nàng, không khỏi siết chặt bàn tay đang đặt bên hông, mười bảy năm... ngươi trú tại một nơi hẻo lánh trong lòng ta, ngươi hiểu ta hơn bất cứ ai, ta cũng hiểu ngươi hơn bất cứ ai. Dù lời của ngươi có phần hung ác, nhưng lần nào cũng là vì giúp ta...
Ngươi là một hài tử ngoan, Điệp An xoa tóc của nàng, tốt lắm, tốt hơn ta rất nhiều.
Nếu như không có ngươi, sao có thể có ta? Cổ Tiểu Ma kéo lấy tay của nàng, nên chấm dứt rồi, tất cả mọi thứ.
Nhưng ta sợ ra ngoài rồi thì sẽ... Điệp An ngập ngừng, không nói tiếp.
Dũng cảm lên, chúng ta cùng đối mặt, huống chi... Cổ Tiểu Ma cười, quay đầu nhìn nàng.
Huống chi... ngươi xem kìa.
Mạc Vi vén tóc Cổ Tiểu Ma đầy triều mến, cầm lấy cánh tay gầy trơ xương của nàng, đột nhiên cánh tay kia khẽ giật, hàng mi của nàng run rẩy, đột nhiên mở mắt, đen nhánh.
"Tiểu Ma!" Mạc Vi vui vẻ gọi, đỡ nàng dậy.
"Sư phụ!"Cổ Tiểu ma nhào vào lòng Mạc Vi, ngẩng đầu lên, lướt qua vai Mạc Vi, khi thấy Tử Vi đang ác chiến với Trường Sinh thì chợt ngẩn người.
Ngươi xem, Cổ Tiểu Ma nói thầm với lòng, ngài ấy làm được rồi, mười bảy năm trước ngài ấy không hiểu, có lẽ mười bảy năm sau vẫn không thể hiểu, nhưng cuối cùng ngài vẫn tới bảo vệ ngươi, thậm chí không tiếc đối địch với cả Thiên giới.
Trên người nữ tử áo xám phiếm bạch quang, mãnh liệt tới mức khiến mọi người phải che mắt. Mạc Vi lui từng bước, nhìn lại đã thấy nữ tử áo xám đang nửa nằm trên đất, Hiên Viên Kiếm cắm xiêu vẹo một bên, bên người nàng là một bạch y nữ tử mỹ lệ, đứng đối diện với Cổ Tiểu Ma, cười dịu dàng.
Tiếng đàn ngưng bặt, Thanh Hoa Đại Đế ngạc nhiên nhìn Điệp An và Cổ Tiểu Ma, như nghĩ hoài không thông. Với yêu ma như Điệp An, Đài Phục Hi chỉ có tác dụng khiến nàng ta nổi điên, sao có thể tinh lọc được?
"Ta đi, ngươi sẽ yếu đi đấy." Điệp An dịu dàng nói.
"Ta có cảm giác... như thứ gì đó rất quan trọng vừa rời khỏi thân thể..." Cổ Tiểu Ma lẩm bẩm, nước mắt rơi xuống.
"Vậy là tốt." Điệp An cười, có chất lỏng trong suốt chảy dọc bên má: "Có vậy ngươi mới có thể đi tìm hạnh phúc của mình."
Nàng vừa dứt lời, người đã bay lên, như bị gió thổi, ba mươi sáu thiên tướng đuổi theo, nàng không hề phản kháng, chỉ đứng giữa vô số binh khí đang chĩa thằng vào mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Tử Vi sững sờ trong không trung, Trường Sinh cũng ngẩn ra. Trong phút chốc, thời gian như trôi ngược về rất nhiều năm trước, Điệp An bị trói lên Tru Tiên Đài, Tử Vi đứng nơi xa giữa các vị Thần Đế khác, cứ như vậy mà nhìn nàng, nhìn nàng dần đi xa, mãi đến khi biến mất không còn gì.
Nếu như ban đầu hắn hiểu rõ, không chỉ đứng đờ ra đó mà nhìn nàng, nếu như ban đầu có thể quả quyết một chút, cứu được nàng thì có phải lúc này sẽ có một quang cảnh khác không?
Nếu như ban đầu hắn có thể biết mình muốn gì như lúc này.
Điệp An, có phải nàng... vẫn còn hận ta lắm không?
Tử Vi xoay người, để mặc trọn cơ thể lộ ra trước mặt Trường Sinh, đương nhiên người sau sẽ không bỏ qua cơ hội này, đánh một chưởng về hậu tâm của hắn, nhất thời hoa sen tím nở đầy trời, hắn nôn một ngụm máu tươi, ngã xuống dưới. Thế nhưng hắn lại dùng hết sức lực, cố gắng đứng vững, chỉ liều mạng lao về phía nàng, một đường hoa sen nở rộ.
Mắt nàng bị ẩn sau vô số khôi giáp của binh tướng, Tử Vi vận khí đánh một chưởng, lập tức thiên tướng vây quanh nàng giảm đi hơn nửa.
Bạch y nữ tử vô cùng yên tĩnh, chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Tử Vi vọt tới trước người của nàng, có chút chật vật, tóc bạch kim tán loạn, đã không còn là Tử Vi Đại Đế cao cao tại thượng lúc trước. Hắn luôn miệng một lòng muốn tìm nàng, nhưng hôm nay khi Điệp An đứng trước mặt, hắn lại không biết phải làm gì, không biết phải nói gì, chỉ gấp đến mức thở hổn hển, lại nôn ra một ngụm máu.
"Ta..." Hắn thở dốc nói: "Ta..."
Điệp An khẽ mỉm cười, đột nhiên vươn bàn tay đã gần như trong suốt tới, vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của hắn.
Như vậy, là đủ rồi chứ?
Cho dù chàng vẫn không hiểu gì, cho dù chàng chẳng biết nói gì.
Hận thù nhiều năm, chỉ trong nháy mắt khi nhìn thấy chàng, đều tan thành mây khói.
Bởi vì, hận đến vậy, cuối cùng cũng chỉ vì yêu...
"Chờ ta nhé." Nàng nói khẽ, bạch quang biến mất dần hóa thành một viên đá màu trắng. Tử Vi theo bản năng đưa tay ra, đó là một mảnh vụn của đá Nữ Oa, là bản thể của Điệp An.
Lúc này nàng hóa thành bản thể, đương nhiên đồng nghĩa với việc giao cả bản thân mình cho hắn, như vậy...
"Mau ngăn hắn lại!" Trường Sinh vội la lên.
Vậy mà cuối cùng lại chậm bước, một dòng nước xoáy tinh khiết cuốn lên trong không trung, trong phút chốc Tử Vi đã biến mất vào trong, không còn bóng dáng.
Ý thức của Cổ Tiểu Ma dần mơ hồ, đầu chỉ quẩn quanh hai chữ 'hạnh phúc' của Điệp An, ngẩng đầu theo bản năng, chân trời đã bị thứ ánh sáng màu xanh kia lấp đầy, quang hoa nhanh chóng lan tràn, khiến mắt nàng phủ đầy sắc xanh.
Mạc Vi thấy nàng không có gì đáng lo, liền đứng dậy.
"Nếu giải ấn Long thần..." Đột nhiên ông hỏi: "Thì sẽ thế nào?"
"Sợ rằng lục giới sẽ đổi chủ." Lục Tu đáp.
"... Cũng được thôi." Mạc Vi lắc đầu: "Cả đời này của ta luôn bảo vệ điều bí mật này chính là vì không để thiên hạ rung chuyển, khói mù lửa chiến, sinh linh đồ than... nhưng hôm nay..."
"Hôm nay đã không còn lựa chọn nào khác." Lục Tu nói: "Sư huynh, đệ hiểu."
"Không... đây là lựa chọn của ta." Ông đứng lên, đột nhiên ngẩng đầu, nổi giận với trời xanh: "Các ngươi muốn ta giao đồ nhi của mình, nhưng ta không đồng ý, các ngươi muốn hủy nhà của ta, ta đối kháng, chẳng lẽ là ta sai sao? Chẳng lẽ Thiên giới chính là một nơi vô tình vô nghĩa như thế sao?"
Trường Sinh Đại Đế giân dữ: "To gan, ngươi dám..."
"Chúng ta là người tu tiên, vốn vô cùng kính trọng Thiên giới..." Mạc Vi đứng trong gió, ngạo nghễ nói: "... Nhưng lúc này cả thần tiên cũng vô tình vô nghĩa như thế, không làm cũng được!"
Vừa dứt lời, Mạc Vi và Lục Tu cùng ngự kiếm mà lên, xông đến luồng sáng chữ thập của tọa thần tứ phương.
Lúc này Trường Sinh Đại Đế mới kịp suy nghĩ, vội la lớn: "Không được để bọn họ đến gần Úc Lưu!"
Hơn phân nửa thiên tướng đứng ở nơi Tử Vi trốn thoát đuổi theo hai người. Còn một nửa đứng đợi lệnh, chuyện Điệp An trốn thoát đã khiến Trường Sinh Đại Đế giận đến không thể kìm chế, lúc này thấy Cổ Tiểu Ma nằm trên đất, phất tay cười lạnh: "Bắt nàng ta lại!"
Nửa số thiên tướng còn lại nhanh chóng đánh về phía Cổ Tiểu ma, nhưng vì quanh năm nàng đều bị Điệp An chiếm giữ, trong lúc nhất thời vẫn còn choáng váng, hoàn toàn không thể chống cự. Đột nhiên một bóng đỏ lướt tới, chính là Thiên Nghiêu. Thanh Hoa Đại Đế ôm Đàn Phục Hi đứng từ xa xem chiến, hắn thu kết giới, đúng lúc thấy Cổ Tiểu Ma gặp nạn liền xông lên cứu giúp cùng đám người Thiên Diễn.
Nhưng dù sao thiên tướng vẫn khác xa Tinh Tú, tất cả đều dũng mãnh thiện chiến, huống hồ lúc này nhân số đã vượt quá xa?
Thu Tĩnh bị hai thiên tướng ép lui, vậy mà bà lại không thể tự lo, hoảng sợ nhìn về không trung.
"Sư huynh!" Bà hét lên đầy thê lương: "Lục sư đệ!"
"Sư nương!" Cuối cùng Vân Tiêu đã cảm thấy có gì đó không đúng, Mạc Khinh Viễn gọi ra một con hỏa long, che chở cho Vân Tiêu mang Thu Tĩnh đang vùng vẫy và Cổ Tiểu Ma lui về, mấy người hợp lực tạo ra một kết giới hệ thổ, ngăn cản hơn mười thiên tướng.
"Nương... có phải người biết chuyện gì không?" Mạc Khinh Viễn hỏi.
Sắc mặt Thu Tĩnh tái nhợt, lẩm bẩm: "Phong ấn này... cái giá phải trả để hóa giải nó rất đắt..."
"Là gì..." Tác Oanh buộc miệng hỏi, cũng nhìn lên, không khỏi cả kinh kêu thành tiếng. Kết giới này nhanh chóng vỡ vụn, đám người bọn họ căn bản không thể cầm cự trước công kích của thiên tướng.
Thiên Nghiêu như một cơn lốc màu đỏ, ma tướng đã lộ, chân của hắn cũng bị thương nhẹ. Trường Sinh Đại Đế cười lạnh: "Nàng ta chỉ là một yêu ma hèn hạ, cầm không nổi Hiên Viên, nhân cơ hội này kết thúc chúng đi."
Lão huyễn hóa ra một tòa bảo tháp màu vàng kim trong tay, đọc chú văn khiến nó lớn ra. Sau đó nhẹ nhàng ném đi, bảo tháp nhanh chóng rơi xuống đám người Thiên Diễn.
Đây là binh khí trứ danh, tháp hàng ma của Trường Sinh Đại Đế, chỉ cần bị giam trong tháp thì ắt phải thần hồn đều diệt, chạy trời không khỏi nắng, cơn giận dữ vì không thể bắt được Điệp An của ông ta đều đổ dồn lên đám người Thiên Diễn.
Bảo tháp nàng mang theo cơn chấn động nặng nề, hệt như Thái Sơn áp đỉnh, Thu Tĩnh, Mạc Khinh VIễn, Vân Tiêu và Tác Oanh đứng cùng nhau, lại không lùi bước, ra sức chống đỡ lớp kết giới đã bị Thiên giới chém thành mảnh nhỏ.
Một khắc kia, không ai nghĩ đến rồi kết quả sẽ ra sao.
Bọn họ đứng trước người nàng, giống như trước, chia sẻ dũng khí và hi vọng.
Nếu như vẫn còn có thể đứng cùng nhau như thế... Niềm hạnh phúc kia, có phải sẽ gần trong gang tấc không? Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, chút nữa là được.
Đột nhiên tay Cổ Tiểu Ma cử động, sờ sang bên cạnh.
Bảo tháp đã đến rất gần.
Nàng chống người đứng dậy, đưa tay cầm lấy thanh kiếm lạnh như bang kia.
Tay càng gần, thân kiếm khẽ rung động, phát ra những tiếng ong ong.
Trong nháy mắt HIên Viên Kiếm tỏa ra ánh sáng vàng rực, cuối cùng nàng cũng nắm được chuôi kiếm, hét lớn một tiếng, rút mạnh kiếm lên.
Sau đó, chỉ trong khoảng khắc, tháp hàng ma bị cắt đôi như một miếng bùn.
Khói mù tan hết, nữ tử áo xám mang theo vết thương chồng chất, cầm cổ kiếm Hiên Viên ngăn giữa không trung.
Là yêu linh chi ấy sao? Hay là tiểu đệ tử chẳng biết chút pháp thuật nào của Thiên Diễn? Trường Sinh Đại Đế trợn mắt há hốc mồm, nhìn bảo bối danh chấn tám phương bị bổ đôi trước mặt, hoảng sợ tới cực điểm
Nàng ta là ai, sao khí thế lại uy phong lẫm liệt như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.