Chương 22: Đôi bên cùng lợi
Trần Thanh Vân
23/04/2014
Theo dự định thì đáng ra lễ tang của Lão trang chủ Quách Bạch Vân phải được tổ chức thật long trọng linh đình, nhưng vì gặp phải biến cố bi thảm bị người của Vũ Nội thập nhị lệnh đến gây náo loạn, tử thương thêm gần ba chục nhân mạng nên đành phải hủy bỏ kế hoạch ban đầu, tổ chức đơn giản và chóng vánh.
Ngoài người trong sơn trang, không mời thêm khách nhân nào, trừ Phương trượng Bạch Tháp tự là Viên Minh đại sư tự nguyện dẫn theo mấy hòa thượng đến cầu kinh độ.
Hôm ấy trời mưa lất phất, nhưng toàn thể chúng nhân trong Bạch Mã sơn trang đều tham dự.
Đương nhiên Khấu Anh Kiệt cũng theo đoàn xe tang.
Vừa hạ quan, Quách Thái Linh liền khóc ngất đi.
Mấy hôm nay Khấu Anh Kiệt khống chế tối đa nỗi đau thương của mình, nhưng lúc này cũng không nén được nổi, nước mắt trào ra như xối.
Thấy Quách Thái Linh khóc đến ngất đi, bộ áo tang ướt đẫm cả mưa lẫn nước mắt, lòng chàng càng như dao cắt.
Nhưng dù thương cảm đến đâu, chàng cũng không thể biểu lộ sự quan tâm của mình.
Từ khi người của Vũ Nội thập nhị lệnh rút đi, hầu như chàng không có địa vị gì ở Bạch Mã sơn trang cả hoàn toàn giống như một vị khách, ngay đến Quách Thái Linh cũng tỏ ra lạnh lùng đối với chàng.
Cứ ngỡ rằng Quách Thái Linh hoặc hai vị sư huynh sẽ gọi mình tới để chất vấn về chuyện làm mất Phỉ Thúy Lạc Đà nhưng trái với dự đoán của chàng, không có ai đả động đến việc đó cả.
Không đả động, nhưng có thật là họ không quan tâm đến viên ngọc Phỉ Thúy Lạc Đà không?
Không! Khấu Anh Kiệt không tin vào điều đó.
Chàng hiểu rằng đã có một chướng ngại vật ngăn cách giữa mình với Quách Thái Linh và hai vị sư huynh.
Không ai khác, chính Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã và Tư Không Viễn đã tạo ra chướng ngại đó.
Sau khi từ huyệt mộ trở về, lòng chàng lại càng thêm sầu khổ, tưởng như mình sắp rời xa nơi này.
Đương nhiên chàng không muốn phải đi nhanh như vậy. Thế nhưng cảm giác đó càng lúc càng đè nặng lên tâm trí chàng.
Tối hôm đó, tỳ nữ thân thiết của Quách Thái Linh là Tiểu Mi đến biệt lâu báo rằng tiểu thư mời chàng đến.
Khấu Anh Kiệt lập tức sửa soạn đi ngay.
Trong khách sảnh không chỉ một mình Quách Thái Linh mà có cả hai vị sư huynh ngồi chờ sẵn.
Sắc mặt Tư Không Viễn vẫn còn vàng bủng.
Hôm đó trước linh đường hắn trúng một chưởng của Thiết Hải Đường suýt nữa thì mất mạng. May nhờ nội công thâm hậu mới duy trì nổi, tuy không còn nguy hiểm nữa nhưng đến bây giờ vẫn còn uống thuốc.
Còn Ô Đại Dã trúng kiếm của Thẩm Tố Sương, nhất thời ra nhiều máu nên xanh xao, nhưng vì vết thương chỉ trúng vào da thịt nên chóng lành hơn.
Tiểu Mi dẫn Khấu Anh Kiệt vào xong liền lùi ra ngay.
Vẻ mặt cả ba đều rất lạnh lùng, đặc biệt là Quách Thái Linh.
Không những lạnh lùng mà nàng còn nhìn chàng với ánh mắt ngờ vực, thậm chí không thèm chào một tiếng.
Còn Ô Đại Dã và Tư Không Viễn thì vẻ lạnh lùng cố hữu thấy Khấu Anh Kiệt chỉ khẽ gật đầu.
Ô Đại Dã lạnh lùng nói một câu :
− Khấu lão đệ, mời ngồi!
Khấu Anh Kiệt lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Vẫn không ai nói một lời.
Khấu Anh Kiệt đành lên tiếng :
− Cô nương gọi tại hạ đến đây có việc gì vậy?
Nhưng người trả lời lại là Ô Đại Dã :
− Số là có vài việc muốn hỏi người!
Khấu Anh Kiệt cũng nói bằng giọng lạnh lùng như thế :
− Đại sư huynh cứ hỏi!
Ô Đại Dã nói ngay :
− Nay việc an táng tiên sư đã xong. Còn một vài việc nhỏ liên quan đến lão nhân gia cần phải nói rõ với người!
Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Đại sư huynh muốn nói việc gì?
Tư Không Viễn chen lời :
− Cứ nói thẳng vấn đề ra!
Ô Đại Dã nhìn lão nhị tỏ ý không hài lòng, lại hướng sang Khấu Anh Kiệt nói :
− Đó là viên ngọc Phỉ Thúy Lạc Đà!
Khấu Anh Kiệt lúng túng trả lời :
− Việc đó... tiểu đệ đã tự trách mình kém cỏi, để người ta cướp mất...
Ô Đại Dã ngắt lời :
− Ai cướp? Người chỉ nói đơn giản một câu thế tưởng là xong việc thôi sao?
− Đó là sự thực, tiểu đệ biết nói gì hơn nữa?
Tư Không Viễn lại chen lời :
− Ai cướp?
− Là...
Đến nước này thì chàng đành phải nói thật :
− Thành Ngọc Sương!
Tất cả nghe nói đều biến sắc.
Ô Đại Dã quát lên :
− Nói vậy, người...
Khấu Anh Kiệt thở dài nói :
− Tiểu đệ biết rằng nói ra việc này có vẻ như hoang đường. Nhưng thực sự đúng là như vậy!
Quách Thái Linh đứng bật lên nói :
− Không được nhắc tới tên mẹ tôi! Gia mẫu đã chết từ lâu rồi, vì sao huynh lại muốn bà ấy sống lại chứ? Rốt cuộc là huynh có ý đồ gì?
Mặt nàng tái mét mắt long lên làm Khấu Anh Kiệt nhớ lại cảnh tượng hôm ở trường đua ngựa với ngọn roi da quất vun vút vào người mình không thương tiếc.
Lúc này chàng muốn được như thế, muốn mình thà chịu đau đớn xác thịt còn hơn đau khổ về tinh thần.
Một lúc sau chàng nhếch môi cười chua chát nói :
− Cô nương, tiếc rằng đó là sự thật. Chính miệng bà ấy nói ra. Còn người đó có đúng là lệnh đường hay không thì tại hạ không biết!
Quách Thái Linh chợt thét lên :
− Không! Người nói láo! Người bịa đặt! Mẹ ta chết lâu rồi! Đó là vì người định độc chiếm Phỉ Thúy Lạc Đà nên sợ Thiết Hải Đường truy bức nên mới dựng chuyện ra như thế! Khấu Anh Kiệt! Ta đã nhận lầm người! Người đã làm ta thất vọng!
Nàng càng nói càng khích động, mắt long lên như cơn sốt, nước mắt trào ra và chạy ra khỏi phòng.
Khấu Anh Kiệt bị mắng đứng ngây ra khi nhìn lại thì Quách Thái Linh đã ra khỏi phòng liền gọi lại :
− Cô nương khoan đi đã!
Rồi lật đật bước theo.
Ô Đại Dã nhảy ra chặn lại quát :
− Đứng lại!
Chàng đành dừng lại.
Ô Đại Dã rít lên :
− Tên họ Khấu kia! Người chớ hòng đào tẩu! Huynh đệ chúng ta có chuyện cần nói với người!
Khấu Anh Kiệt thở dài nói :
− Những lời tiểu đệ vừa nói ra hoàn toàn là sự thực. Hai vị sư huynh nếu không tin thì tiểu đệ đành chịu, tiểu đệ không biết làm gì hơn...
Tư Không Viễn chợt ho một tiếng hỏi lại :
− Thôi đi, lão đệ! Chúng ta chẳng mù đâu! Người còn lâu mới đủ bản lĩnh qua mặt được chúng ta!
Cả hai tên đều nhìn chàng bằng ánh mắt thù địch với nụ cười nửa miệng thâm độc, nụ cười bên trong có chứa đao!
Khấu Anh Kiệt chợt ý thức được rằng bằng tình cảnh của mình lúc này là vô cùng nguy hiểm!
Đó chính là họa sát thân mà Quách Bạch Vân đã cảnh báo, chỉ tiếc rằng nó lại được thực hiện bởi những người đồng môn.
Trong đầu phác ra một kế hoạch để đối phó với tình hình xong, chàng chắp tay từ tốn nói :
− Ý hai vị sư huynh là thế nào?
Tư Không Viễn còn chưa kịp nói thì Ô Đại Dã cướp lời :
− Khấu Anh Kiệt! Mặc dù ta chưa thấy viên Phỉ Thúy Lạc Đà đó thế nào, nhưng cũng biết nó là bảo vật hiếm thế. Người không thể độc chiếm nó được!
Chàng nghiêm giọng đáp :
− Đại sư không nói năng hãy cẩn thận một chút. Nếu tiểu đệ có lòng dạ xấu xa thì trời đất quỷ thần quyết không dung! Hai vị chớ nên lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử!
Ô Đại Dã biến sắc, quát lên :
− Người dám nói ai là dạ tiểu nhân? Nếu không biết giữ mồm giữ miệng thì đừng trách ra hạ thủ vô tình!
Khấu Anh Kiệt lạnh lùng đáp :
− Đại sư huynh vô tình thế nào, tiểu đệ đã từng lãnh giáo qua rồi. Thịnh tình đó sẽ không bao giờ dám quên đâu! Nếu bây giờ đại sư huynh lại xuất thủ nữa thì cũng vậy mà thôi, có gì đặc biệt đâu?
Ô Đại Dã nghe nói thế mặt đỏ bừng!
Hắn đứng bật lên nhưng liếc sang Tư Không Viễn rồi lại ngồi xuống trầm giọng nói :
− Khấu Anh Kiệt! Người hãy biết điều một chút...
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Tiểu đệ không còn biết nói gì hơn...
Giọng Ô Đại Dã đầy đe dọa :
− Tính mạng người đang nằm trong tay huynh đệ chúng ta. Nếu chúng ta muốn người chết thì quyết không sống nổi đâu!
Khấu Anh Kiệt cười nhạt đáp :
Đa tạ đức siêu sinh tịnh độ của hai vị sư huynh! Nếu như hai vị không có điều gì sai bảo nữa thì tiểu đệ xin cáo từ!
Dứt lời chắp tay khẽ cúi chào rồi bước ra cửa.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã chồm dậy định lao tới chặn đường thì bị Tư Không Viễn ngăn lại nói :
− Đại sư huynh! Hãy để cho hắn đi!
Ô Đại Dã nhìn theo bóng Khấu Anh Kiệt đi xa dần, ánh mắt chứa đầy sát cơ, cất giọng hằn học nói :
− Nếu không trừ hắn đi, đó sẽ là mối họa vô cùng của chúng ta đấy!
Tư Không Viễn tán đồng :
− Đại sư huynh nói thế không sai. Nhưng hiện giờ chưa hạ thủ được!
− Vì sao? Có phải người định nói là tiểu muội sẽ phản đối không?
Tư Không Viễn lắc đầu :
− Tiểu đệ không bận tâm đến vấn đề đó!
Ô Đại Dã ngạc nhiên hỏi :
− Nếu vậy thì tại sao...
Tư Không Viễn làm ra vẻ thần bí :
− Vì trước mắt hắn còn giá trị tồn tại...
− Ta không hiểu!
Tư Không Viễn giải thích :
− Viên Phỉ Thúy Lạc Đà đó, tuy chúng ta chưa nhìn thấy nó bao giờ nhưng đều biết đó là kỳ trân trong thiên hạ. Vật đó đương nhiên là hiện đang được hắn cất giấu ở đâu đó...
Ô Đại Dã gật đầu :
− Đương nhiên! Chính ta đanh định buộc nói phải cung khai ra chỗ cất giấu, thấy rằng nếu cần thì khám xét trong người...
Tư Không Viễn cười nói :
− Tiểu đệ thấy Khấu Anh Kiệt là kẻ rất kiên cường, không thể dùng vũ lực mà khuất phục được!
Ô Đại Dã hỏi :
− Do đâu mà người có thể khẳng định được như thế?
− Sư huynh cứ nghĩ xem! Võ công của hắn so với Thiết Hải Đường thì thế nào?
− Đương nhiên là thua kém rất xa!
Tư Không Viễn gật đầu nói :
− Đúng là như thế. Nhưng đêm trước trong linh đường chúng ta đã thấy, hắn bị Thiết Hải Đường đe dọa chọc mù mắt, phế cả võ công mà có nao núng đâu? Vậy chúng ta dùng cách nào mới khuất phục được hắn?
Ô Đại Dã ngẫm nghĩ một lúc, thấy lão nhị phân tích như vậy, chẳng phải không có lý, tỏ ý tán thành.
− Người nói vậy không sai. Hôm đó đúng là hắn sẵn lòng chấp nhận cái chết.
Do đó bây giờ cũng vậy, hắn thà chịu chết chứ không đưa Phỉ Thúy Lạc Đà ra...
Dừng một lúc hắn ngập ngừng hỏi :
− Sư đệ, về vấn đề này người có cao kiến gì không?
− Không dám!
Tư Không Viễn cười đắc ý nói :
− Tiểu đệ thực ra cũng không có kế hoạch gì. Nhưng tôi thấy rằng tốt nhất là đừng có bức bách hắn quá. Cứ để hắn ở lại Bạch Mã sơn trang, sớm muộn gì hắn cũng lộ ra chỗ sơ hở. Mặt khác, theo tiểu đệ thì tên này khó uy hiếp nhưng dễ thuyết phục. Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi một thời gian, sa này sẽ tùy cơ ứng biến...
− Cái đó...
Ô Đại Dã trầm ngâm một lúc lại nói :
− Ta lại nghĩ rằng lưu hắn lại đây khác nào nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà! Hơn nữa hắn ở lại với thân phận thế nào?
Tư Không Viễn đáp :
− Việc này tiểu đệ đã nghĩ tới. Với võ công của hắn bây giờ thì trong thời gian vài năm tới hắn còn chưa làm gì được chúng ta đâu. Về thân phận, đại sư huynh cứ yên tâm, chỉ cần chúng ta không thừa nhận hắn là được!
Ô Đại Dã bị lão nhị thuyết phục đành gật đầu đồng ý.
Tư Không Viễn lại nói :
− Bây giờ sư phụ không còn nữa. Danh chính ngôn thuận đại sư huynh là chủ nhân của Bạch Mã sơn trang rồi. Tất cả nội vụ của bổn trang đều do đại sư huynh quyết định, còn ngại gì Khấu Anh Kiệt?
Ô Đại Dã khiêm tốn nói :
− Cái đó còn chưa hẳn. Chủ nhân phải tính là cả hai chúng ta!
Tư Không Viễn nghe câu đó, nét mặt liền tươi rói lên cười đáp :
− Bạch Mã sơn trang không thể một ngày vô chủ. Sư muội chỉ là một nữ hài tử, tự nhiên không đảm nhiệm được trọng trách này. Tiểu đệ muốn rằng tự mình sẽ đến các môn phái trong giang hồ vận động đại diện Thập nhị phái đề cử đại sư huynh trọng nhiệm Trang chủ Bạch Mã sơn trang không biết ý đại sư huynh thế nào?
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã nghe lão nói vậy thì mừng rơn như mở cờ trong bụng!
Chức vị Trang chủ Bạch Mã sơn trang là cái đích hắn đã ngắm từ lâu nhưng khi Quách Bạch Vân còn sống thì mục tiêu đó hết sức mỏng manh, giống hệt như giấc mộng xuân mà không bao giờ thực hiện được.
Nay Lão trang chủ chết đi, chính là cơ hôi ngàn vàng để giấc mơ đó trở thành hiện thực, lẽ đâu hắn không mừng?
Bạch Mã sơn trang tuy chỉ là một cơ sở dân cư, nhưng đối với võ lâm thì nó là một môn phái, liệt danh vào một trong mười hai môn phái lớn nhất của võ lâm.
Trước đây thì Lão trang chủ Quách Bạch Vân danh chính ngôn thuận là Chưởng môn phái này, nhưng bây giờ chức đó đã khuyết, muốn trở thành Chưởng môn nhân tất chí ít phải được đại diện của mười hai môn phái đó thừa nhận.
Ô Đại Dã nung nấu ý đồ này, tuy rằng biết rõ muốn trở thành Chưởng môn nhân không phải là việc dễ dàng.
Trước đây Chưởng môn nhân của thập nhị phái từng nhóm họp ở Hoa sơn, định ra Công ước thập nhị môn, quy định rõ rằng hội đồng Chưởng môn nhân sẽ giám sát mọi hành vi của các phái thành viên, không để xảy ra những hành vi cuồng sát hay môn phong bại hoại!
Một điều khác của công ước là ngoài Chưởng môn nhân đương nhiệm, nếu có sự đề cử thay chức Chưởng môn thì phải được ít nhất một nửa đại diện của Thập nhị phái đồng ý.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã tuy nung nấu ý đồ đó từ lâu, nhất là sau khi Quách Bạch Vân quá thế, nhưng cũng biết được rằng thanh danh và tín nhiệm của mình còn kém nếu không có cách thuyết phục đại diện của Thập nhị phái thì không thể trở thành Chưởng môn nhân của Bạch Mã sơn trang.
Điều làm hắn lo ngại là Tư Không Viễn tuy tác phong và nhân cách chẳng hơn gì mình nhưng hắn giao du rộng rãi hơn, thường ngày tiêu tiền như nước, người trong Thập nhị phái không ít người được hắn bao chơi bời nhậu nhẹt, có kẻ còn nợ cả tiền, vì thế về mặt này hắn được tín nhiệm hơn.
Tuy nuôi ý đồ trở thành Chưởng môn nhân từ lâu nhưng Ô Đại Dã chưa bao giờ nói ra điều đó.
Không ngờ bây giờ chính Tư Không Viễn lại chủ động đề xuất vấn đề này, tuy bụng mừng rơn nhưng vẫn tỏ ý hoài nghi :
− Sư đệ nói thế có thật không?
Tư Không Viễn đáp :
− Tiểu đệ đâu dám giỡn mặt sư huynh!
Ô Đại Dã cười nói :
− Tốt lắm! Nếu sư đệ đã thật lòng như thế thì đại ân này ngu huynh sẽ khắc ghi vào tâm phế không bao giờ dám quên. Thế nhưng...
Hắn nói tới đó chợt dừng lại!
Tư Không Viễn hỏi :
− Đại sư huynh có điều khuất tất gì sao?
Ô Đại Dã chợt thở dài nói :
− Tuy được người ủng hộ nhưng việc này chỉ e rất khó...
Tư Không Viễn hỏi :
− Có phải đại sư huynh băn khoăn về việc di ngôn của sư phụ đã được công bố lúc lão nhân gia còn sống không?
Ô Đại Dã gật đầu :
− Chính thế!
Tư Không Viễn cười nói :
− Việc này đại sư huynh không nên bận tâm nhiều...
Ô Đại Dã liền hỏi :
− Sư đệ có cao kiến gì?
Tư Không Viễn chợt thấp giọng nói :
− Chẳng lẽ đại sư huynh quên rằng ấn tín của sư phụ hiện tiểu đệ đang cất giữ, có thể làm gì mình muốn hay sao?
Ô Đại Dã à một tiếng, mắt chợt sáng rực lên nói :
− Thế thì rất tốt!
Hắn bước tới gần, nắm lấy cả hai tay Tư Không Viễn cảm kích nói :
− Mọi việc ngu huynh đều trông cậy vào sư đệ cả!
Trên môi Tư Không Viễn thoáng hiện nụ cười nhưng nếu ai tinh ý thì có thể nhận ra trong nụ cười đó hàm chứa rất nhiều điều thần bí!
Ô Đại Dã có nhận ra điều đó không?
Chỉ thấy hắn buông tay sư đệ ra hỏi :
− Việc này... chắc rằng sư đệ không phải vô cớ mà giúp ta, đúng không?
Tư Không Viễn hỏi lại :
− Theo đại sư huynh thì sao?
Như vậy chứng tỏ rằng Bạch Mã sơn trang đã nhận ra vẻ thần bí trong nụ cười lão nhị và hắn cũng đoán ra ý đồ của đối phương là gì.
Liền hỏi :
− Ý của sư đệ thế nào thì cứ nói xem!
Tư Không Viễn gật đầu nói :
− Không sai! Tiểu đệ bao giờ cũng tuân theo nguyên tắc hợp tác sòng phẳng, có qua có lại! Tiểu đệ cũng có một việc muốn được đại sư huynh giúp đỡ mong sư huynh thành toàn cho, xin được tạ ân trước!
Nói xong đứng lên hành một bái.
Ô Đại Dã khoát tay bảo :
− Người nói đi!
Tư Không Viễn cười giảo hoạt nói :
− Tâm nguyện của tiểu đệ có thể giấu được người khác nhưng không thể qua mắt được đại sư huynh. Chẳng lẽ sư huynh không biết?
Ô Đại Dã nhíu mày nói :
− Việc này... quả thật là ta không biết được!
Tư Không Viễn mở lời :
− Đại sư huynh gia cảnh đàng hoàng, vợ đẹp con khôn, đương nhiên không khỏi ái ngại trước trường hợp người đã tới tuổi trung niên mà vẫn phòng không gối chiếc...
Ô Đại Dã liền hiểu ra ngay, à một tiếng hỏi :
− Ý người là... có phải người định nói về tiểu sư muội không?
Tư Không Viễn vội vã gật đầu :
− Chính phải! Như vậy là đại sư huynh đã hiểu nỗi lòng của tiểu đệ! Tiểu đệ đã nặng lòng với sư muội từ lâu, việc đó xin đại sư huynh làm chủ giúp để thành hảo sự! Tiểu đệ nguyện sẽ chịu ân điển suốt đời!
Ô Đại Dã trầm ngâm nói :
− Cái đó... ta chỉ e sợ không dễ dàng đâu!
Tư Không Viễn liền mặc cả :
− Tiểu đệ lại thấy rằng không khó hơn việc đại sư huynh tiếp nhiệm chức Chưởng môn nhân Bạch Mã sơn trang đâu mà!
Ô Đại Dã cúi đầu trầm mặc một lúc lâu sau đó đưa tay lên vuốt bộ râu dê, chậm rãi nói :
− Chúng ta là huynh đệ đồng môn, cần gì phải khách khí! Sư đệ hãy ngồi lên đây ta nói chuyện!
Tư Không Viễn lại bái một bái nữa, ngồi lên ghế hỏi :
− Như vậy là đại sư huynh chấp nhận rồi chứ?
Ô Đại Dã nói :
− Sư đệ đánh giá ta quá cao rồi! Việc khác thì ta có thể làm chủ được còn riêng việc này thì...
Tư Không Viễn tiếp lời :
− Chỉ cần đại sư huynh nhiệt tâm thì tiểu đệ tin rằng...
Ô Đại Dã ngắt lời :
− Tính khí của tiểu sư muội người còn lạ gì? Nếu cô ấy không đồng ý thì không ai có thể ép buộc được!
Tư Không Viễn cười nhạt hỏi :
− Vậy theo ý của đại sư huynh là tiểu đệ si tâm vọng tưởng thôi sao? Nay sư phụ đã mất, chẳng lẽ đại sư huynh không thể thay quyền sư phụ quyết định việc này?
Ô Đại Dã lắc đầu đáp :
− Ta không nghĩ như thế!
Hắn chợt phảy tay nói tiếp :
− Thôi được! Ta sẽ cố thử xem, hy vọng đạt được kết quả!
Mặt Tư Không Viễn giãn ra với nụ cười rạng rỡ nó :
− Nếu đại sư huynh cố khéo nói với tiểu sư muội mấy câu thì tiểu đệ tin rằng việc này nhất định thành công. Hơn nữa mấy năm nay đối với tiểu đệ không phải là không có tình cảm!
Ô Đại Dã cười nhạt hỏi :
− Người cho rằng thế ư?
Tư Không Viễn tỏ ra phật ý :
− Đại sư huynh cho rằng tiểu đệ vọng tưởng lắm hay sao?
Ô Đại Dã phân bua :
− Không phải thế! Ý ta định nói rằng sư muội rất kín đáo trong chuyện biểu lộ tình cảm. Tuy cô ấy và người là sư huynh muội đồng môn, nhưng ít khi trò chuyện, vì thế ta cho rằng khó khẳng định được rằng cô ấy có cảm tình với người. Vì thế phải xác định trước cho rõ ràng...
Tư Không Viễn hỏi :
− Vậy sư huynh cho rằng cô ấy đã có nơi gửi gắm...
Ô Đại Dã lắc đầu :
− Cũng không phải thế. Nhưng...
− Nhưng sao...
− Nhưng ta lại hoài nghi rằng mới đây cô ấy tỏ ra có cảm tình với tên Khấu Anh Kiệt! Sư đệ hãy đề phòng việc đó mới được!
− Khấu Anh Kiệt ư?
Tư Không Viễn bật hỏi rồi cười nhạt nói tiếp :
− Nếu đúng như vậy thì tiểu đệ trong gà hóa cuốc mất rồi!
Ô Đại Dã nói :
− Đó là ta chỉ nói vậy để người đề phòng. Nhưng bất luận thế nào, trong việc mà người yêu càu ta sẽ cố hết sức!
Hắn dừng một lát nói thêm :
− Còn việc người đã đáp ứng với ta hy vọng người cũng gắng sức!
Tư Không Viễn cười nói :
− Sư huynh cứ yên tâm. Tiểu đệ sẽ hoàn thành sứ mệnh này!
Ô Đại Dã gật đầu đáp :
− Rất tốt!
Nói rồi cầm lấy hai tay Tư Không Viễn lắc mạnh, coi như cuộc mặc cả đã được thỏa thuận xong.
Ngồi tựa cửa bên ngọn đèn hiu hắt nhìn ra ngoài xong, Khấu Anh Kiệt cảm thấy lòng mình ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Trước đây chàng đã nuôi nhiều hy vọng được Quách Thái Linh thấu hiểu tình ý của mình, được đùm bọc trong Bạch Mã sơn trang với tình sư không muội mặn nồng để bù lấp những mất mát về mặt tình cảm gia đình mà chàng phải chịu từ thuở nhỏ!
Nhưng phút chốc tất cả bỗng tiêu tan.
Những hy vọng trước đây chàng từng ôm ấp nay nhìn lại chỉ là ảo vọng!
Chẳng những Quách Thái Linh không hiểu được chàng mà sự hiểu lầm ngày càng trở nên trầm trọng hơn.
Nàng đã không tiếc lời nguyền rủa chàng cho rằng chàng dối trá, tham lam và vô sỉ.
Ngoài trời mưa vẫn bay lất phất, gió xào xạc lùa qua kẽ lá.
Hương phong lan vẫn thoảng bay, nhưng không còn nghe tiếng oanh hót nữa!
Khấu Anh Kiệt càng thấy lòng tê tái muôn phần!
Việc an táng sư phụ đã hoàn thành! Lão nhân gia tuy gặp bất hạnh nhưng đã được đưa về cố hương, cũng tính là mồ yên mả đẹp!
Còn chàng thì sao?
Một mình cô đơn ở Bạch Mã sơn trang này, luôn đối mặt với hai tên sư huynh thâm độc và dối trá, còn vị sư muội thì lạnh nhạt như băng tuyết...
Làm sao mà thiếu nữ xinh đẹp, tình cảm nhưng cao ngạo lạnh lùng đó lại có thể ngờ rằng chàng chính là người mà phụ thân đã chọn làm hôn phu!
Khấu Anh Kiệt có lần định đem chuyện đó nói với nàng nhưng không tìm được thời cơ thích hợp!
Bởi vậy lần lữa cho đến bây giờ, chàng vẫn ôm mối tâm sự một mình!
Nhưng biết đây không nói lại hóa hay?
Bởi vì nếu thổ lộ chuyện đó ra, gặp lúc nàng bực tức thì chẳng hóa ra tình cảm càng thêm rạn nứt, sau này còn mặt mũi đâu mà gặp nàng nữa?
Bây giờ thì hầu như không còn cơ hội!
Tấm thân vô định, sư môn không để chàng dung thân, nhưng thiên hạ bao la, thiếu gì nơi nương náu?
Chàng nghĩ đến chuyện bỏ đi!
Nhưng thời gian qua tình cảm đối với Quách Thái Linh đã sâu nặng, tuy nàng ghẻ lạnh nhưng xét cho cùng hoàn cảnh của nàng đang rất đáng thương!
Nghĩ đến đó chàng cảm thấy có trở lực níu chân lại!
Nhất là hoài vọng của tiên sư trước lúc lâm chung, đem con côi phó thác cho mình với nhiều hoài vọng...
Chàng có thể dứt tình không quản được chăng?
Bây giờ mà ra đi thì cả lý lẫn tình đều không thỏa đáng.
Khấu Anh Kiệt không phải là người nhu nhược, thế mà bây giờ lại thấy mình tiểu chí, vô vị!
Đâu rồi tráng chí ngày xưa, bất cứ hoàn cảnh nào cũng vươn lên tìm cho một chỗ đứng xứng đáng?
Cuối cùng chàng quyết định :
− Đi thôi! Không phải là đi vĩnh viễn mà chỉ là tạm thời, tìm một nơi yên tĩnh để bình tâm cân nhắc vấn đề xem cần phải làm gì tiếp theo, mặt khác cũng nên để cho nỗi lòng kích động của Quách Thái Linh lắng dịu lại đã!
Quyết định xong, chàng thu xếp hành lý tùy thân.
Nhưng hành lý chẳng có gì, luôn luôn được xếp đặt ngăn nắp, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi...
Xa xa vẳng đến tiếng chuông, có lễ ngôi chùa nào đó đang báo giờ vãn quả, có lẽ đã tới canh ba...
Khấu Anh Kiệt đứng lên, đi đi lại lại trong phòng tự nhủ :
− Đại trượng phu đi hay ở đều rõ rằng minh bạch. Muốn đi cũng phải nói rõ lý do đi với Quách Thái Linh mới được!
Nhưng một ý nghĩ khác phản bác lại :
− Gặp cô ta sẽ nói gì?
− Đưa chiếc bình ngọc trả lại cô ấy!
Nghĩ tới đó chàng chợt thò tay sờ vào chiếc bình ngọc có tượng của Quách Thái Linh bấy lâu nay vẫn cất kỹ trong túi ngực!
Không cần lấy ra, chàng vẫn thấy hiện ra rất rõ khuôn mặt kiều diễm với nụ cười hơi lạnh lùng, làn tóc thướt tha với đôi mày như vẽ và làn da trắng ngần.
Chàng bỗng nảy ra quyết định sẽ để lại một phong thư, như thế sẽ nói được ý nghĩ của mình mà tránh được khó xử khi phải gặp nàng!
Chàng liền lấy bút mực viết ngay :
Thư rằng :
Thái Linh cô nương!
Tại hạ đưa linh cữu tiên sư tới đây, vừa là do cảm tình sâu nặng, vừa là bổn phận của một đệ tử trước công ơn trời biển của ân sư!
Nay việc an táng đã xong, không tiện ở lại lâu hơn nữa.
Tại hạ vốn có ý gặp cô nương để trao đổi một số việc nhưng tiếc rằng không tìm được cơ hội thích hợp.
Xin gửi lại bình ngọc này, đó là tín vật có ý làm mai mối của ân sư ban tặng, nhưng tại hạ hổ thẹn không dám nhận vì nay đã nhận ra mình không xứng đáng với tấm thân nghìn vàng cao quý của cô nương!
Việc này ngoài tại hạ và tiên sư ra chưa có ai biết cả!
Chuyến này ra đi, tại hạ dốc lòng tu luyện võ công, hy vọng đạt được thành tựu để báo thâm cừu huyết hải cho ân sư!
Trước lúc lâm hành, lời không tận ý, nhưng đó là nỗi chí thành, xin tỏ cùng thiên tâm!
Viết tới đây, lòng chàng cảm khái vạn phần, tay run run niêm phong lại, lồng cả bình ngọc vào!
Sau đó viết lên bì thư :
Lưu gửi Quách Thái Linh tiểu thư!
Chàng định để phong thư lên bàn nhưng nghĩ lại sợ rằng sẽ rơi và tay hai vị sư huynh sẽ xảy ra nhiều chuyện phiền hà nên lồng dưới gối.
Hàng ngày vào buổi sáng, tỳ nữ thân tín của Quách Thái Linh là Tiểu Mi thường đến dọn phòng, chàng tin rằng cô ta sẽ phát hiện ra để trao cho chủ nhân!
Có vẻ như lúc này chàng không còn gì lưu luyến nữa, mọi việc như thế là đã quyết định xong.
Đến giờ, hy vọng của chàng là sẽ có lúc Quách Thái Linh hiểu rõ mình đã tan thành mây khói.
Dằn vặt bấy lâu mới có một quyết định không dễ dàng, nay đã quyết định xong, chàng thấy lòng mình thanh thản hơn.
Bên ngoài vẫn mưa gió rả rích, tuyệt nhiên không có âm thanh nào khác.
Khấu Anh Kiệt tắt đèn đi nhưng còn chưa ra khỏi phòng, vẫn ngồi nguyên trên giường nghe ngóng.
Chàng biết hai vị sư huynh vẫn giám sát chặt chẽ mọi hành động của mình không lúc nào lơi lỏng, bởi vạy ra sức đề phòng. Nếu để lộ ý đồ cho hai tên đó biết thì chàng đừng mong thoát khỏi đây.
Biết chắc dưới cầu thang có người phòng thủ, chàng chọn lối ra theo cửa sổ phía sau phòng.
Đêm ấy không trăng, trời lại mưa gió nên nhìn ra ngoài tối đen!
Khấu Anh Kiệt thận trọng mở cửa sổ, thi triển một thức 'Lão Viên Trụy Chi' theo cột mái hiên leo ra ngoài.
Sau khi bị Vũ Nội thập nhị lệnh tấn công, Tinh Quang Thất Sát trận của Lão trang chủ bị phá, việc canh phòng nghiêm mật hơn trước.
Khấu Anh Kiệt như một tên kẻ trộm, vai đeo hành lý, dò dẫm bước trong đêm.
Ở đây mấy ngày chàng tình cờ phát hiện có một lối đi sang biệt viện, từ đó có thể ra ngoài trang mà không cần theo cửa chính.
Đang ngưng thần xác định phương hướng thì chợt có ánh hỏa quang lóe sáng chiếu thẳng vào mặt chàng.
Ngoài người trong sơn trang, không mời thêm khách nhân nào, trừ Phương trượng Bạch Tháp tự là Viên Minh đại sư tự nguyện dẫn theo mấy hòa thượng đến cầu kinh độ.
Hôm ấy trời mưa lất phất, nhưng toàn thể chúng nhân trong Bạch Mã sơn trang đều tham dự.
Đương nhiên Khấu Anh Kiệt cũng theo đoàn xe tang.
Vừa hạ quan, Quách Thái Linh liền khóc ngất đi.
Mấy hôm nay Khấu Anh Kiệt khống chế tối đa nỗi đau thương của mình, nhưng lúc này cũng không nén được nổi, nước mắt trào ra như xối.
Thấy Quách Thái Linh khóc đến ngất đi, bộ áo tang ướt đẫm cả mưa lẫn nước mắt, lòng chàng càng như dao cắt.
Nhưng dù thương cảm đến đâu, chàng cũng không thể biểu lộ sự quan tâm của mình.
Từ khi người của Vũ Nội thập nhị lệnh rút đi, hầu như chàng không có địa vị gì ở Bạch Mã sơn trang cả hoàn toàn giống như một vị khách, ngay đến Quách Thái Linh cũng tỏ ra lạnh lùng đối với chàng.
Cứ ngỡ rằng Quách Thái Linh hoặc hai vị sư huynh sẽ gọi mình tới để chất vấn về chuyện làm mất Phỉ Thúy Lạc Đà nhưng trái với dự đoán của chàng, không có ai đả động đến việc đó cả.
Không đả động, nhưng có thật là họ không quan tâm đến viên ngọc Phỉ Thúy Lạc Đà không?
Không! Khấu Anh Kiệt không tin vào điều đó.
Chàng hiểu rằng đã có một chướng ngại vật ngăn cách giữa mình với Quách Thái Linh và hai vị sư huynh.
Không ai khác, chính Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã và Tư Không Viễn đã tạo ra chướng ngại đó.
Sau khi từ huyệt mộ trở về, lòng chàng lại càng thêm sầu khổ, tưởng như mình sắp rời xa nơi này.
Đương nhiên chàng không muốn phải đi nhanh như vậy. Thế nhưng cảm giác đó càng lúc càng đè nặng lên tâm trí chàng.
Tối hôm đó, tỳ nữ thân thiết của Quách Thái Linh là Tiểu Mi đến biệt lâu báo rằng tiểu thư mời chàng đến.
Khấu Anh Kiệt lập tức sửa soạn đi ngay.
Trong khách sảnh không chỉ một mình Quách Thái Linh mà có cả hai vị sư huynh ngồi chờ sẵn.
Sắc mặt Tư Không Viễn vẫn còn vàng bủng.
Hôm đó trước linh đường hắn trúng một chưởng của Thiết Hải Đường suýt nữa thì mất mạng. May nhờ nội công thâm hậu mới duy trì nổi, tuy không còn nguy hiểm nữa nhưng đến bây giờ vẫn còn uống thuốc.
Còn Ô Đại Dã trúng kiếm của Thẩm Tố Sương, nhất thời ra nhiều máu nên xanh xao, nhưng vì vết thương chỉ trúng vào da thịt nên chóng lành hơn.
Tiểu Mi dẫn Khấu Anh Kiệt vào xong liền lùi ra ngay.
Vẻ mặt cả ba đều rất lạnh lùng, đặc biệt là Quách Thái Linh.
Không những lạnh lùng mà nàng còn nhìn chàng với ánh mắt ngờ vực, thậm chí không thèm chào một tiếng.
Còn Ô Đại Dã và Tư Không Viễn thì vẻ lạnh lùng cố hữu thấy Khấu Anh Kiệt chỉ khẽ gật đầu.
Ô Đại Dã lạnh lùng nói một câu :
− Khấu lão đệ, mời ngồi!
Khấu Anh Kiệt lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Vẫn không ai nói một lời.
Khấu Anh Kiệt đành lên tiếng :
− Cô nương gọi tại hạ đến đây có việc gì vậy?
Nhưng người trả lời lại là Ô Đại Dã :
− Số là có vài việc muốn hỏi người!
Khấu Anh Kiệt cũng nói bằng giọng lạnh lùng như thế :
− Đại sư huynh cứ hỏi!
Ô Đại Dã nói ngay :
− Nay việc an táng tiên sư đã xong. Còn một vài việc nhỏ liên quan đến lão nhân gia cần phải nói rõ với người!
Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Đại sư huynh muốn nói việc gì?
Tư Không Viễn chen lời :
− Cứ nói thẳng vấn đề ra!
Ô Đại Dã nhìn lão nhị tỏ ý không hài lòng, lại hướng sang Khấu Anh Kiệt nói :
− Đó là viên ngọc Phỉ Thúy Lạc Đà!
Khấu Anh Kiệt lúng túng trả lời :
− Việc đó... tiểu đệ đã tự trách mình kém cỏi, để người ta cướp mất...
Ô Đại Dã ngắt lời :
− Ai cướp? Người chỉ nói đơn giản một câu thế tưởng là xong việc thôi sao?
− Đó là sự thực, tiểu đệ biết nói gì hơn nữa?
Tư Không Viễn lại chen lời :
− Ai cướp?
− Là...
Đến nước này thì chàng đành phải nói thật :
− Thành Ngọc Sương!
Tất cả nghe nói đều biến sắc.
Ô Đại Dã quát lên :
− Nói vậy, người...
Khấu Anh Kiệt thở dài nói :
− Tiểu đệ biết rằng nói ra việc này có vẻ như hoang đường. Nhưng thực sự đúng là như vậy!
Quách Thái Linh đứng bật lên nói :
− Không được nhắc tới tên mẹ tôi! Gia mẫu đã chết từ lâu rồi, vì sao huynh lại muốn bà ấy sống lại chứ? Rốt cuộc là huynh có ý đồ gì?
Mặt nàng tái mét mắt long lên làm Khấu Anh Kiệt nhớ lại cảnh tượng hôm ở trường đua ngựa với ngọn roi da quất vun vút vào người mình không thương tiếc.
Lúc này chàng muốn được như thế, muốn mình thà chịu đau đớn xác thịt còn hơn đau khổ về tinh thần.
Một lúc sau chàng nhếch môi cười chua chát nói :
− Cô nương, tiếc rằng đó là sự thật. Chính miệng bà ấy nói ra. Còn người đó có đúng là lệnh đường hay không thì tại hạ không biết!
Quách Thái Linh chợt thét lên :
− Không! Người nói láo! Người bịa đặt! Mẹ ta chết lâu rồi! Đó là vì người định độc chiếm Phỉ Thúy Lạc Đà nên sợ Thiết Hải Đường truy bức nên mới dựng chuyện ra như thế! Khấu Anh Kiệt! Ta đã nhận lầm người! Người đã làm ta thất vọng!
Nàng càng nói càng khích động, mắt long lên như cơn sốt, nước mắt trào ra và chạy ra khỏi phòng.
Khấu Anh Kiệt bị mắng đứng ngây ra khi nhìn lại thì Quách Thái Linh đã ra khỏi phòng liền gọi lại :
− Cô nương khoan đi đã!
Rồi lật đật bước theo.
Ô Đại Dã nhảy ra chặn lại quát :
− Đứng lại!
Chàng đành dừng lại.
Ô Đại Dã rít lên :
− Tên họ Khấu kia! Người chớ hòng đào tẩu! Huynh đệ chúng ta có chuyện cần nói với người!
Khấu Anh Kiệt thở dài nói :
− Những lời tiểu đệ vừa nói ra hoàn toàn là sự thực. Hai vị sư huynh nếu không tin thì tiểu đệ đành chịu, tiểu đệ không biết làm gì hơn...
Tư Không Viễn chợt ho một tiếng hỏi lại :
− Thôi đi, lão đệ! Chúng ta chẳng mù đâu! Người còn lâu mới đủ bản lĩnh qua mặt được chúng ta!
Cả hai tên đều nhìn chàng bằng ánh mắt thù địch với nụ cười nửa miệng thâm độc, nụ cười bên trong có chứa đao!
Khấu Anh Kiệt chợt ý thức được rằng bằng tình cảnh của mình lúc này là vô cùng nguy hiểm!
Đó chính là họa sát thân mà Quách Bạch Vân đã cảnh báo, chỉ tiếc rằng nó lại được thực hiện bởi những người đồng môn.
Trong đầu phác ra một kế hoạch để đối phó với tình hình xong, chàng chắp tay từ tốn nói :
− Ý hai vị sư huynh là thế nào?
Tư Không Viễn còn chưa kịp nói thì Ô Đại Dã cướp lời :
− Khấu Anh Kiệt! Mặc dù ta chưa thấy viên Phỉ Thúy Lạc Đà đó thế nào, nhưng cũng biết nó là bảo vật hiếm thế. Người không thể độc chiếm nó được!
Chàng nghiêm giọng đáp :
− Đại sư không nói năng hãy cẩn thận một chút. Nếu tiểu đệ có lòng dạ xấu xa thì trời đất quỷ thần quyết không dung! Hai vị chớ nên lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử!
Ô Đại Dã biến sắc, quát lên :
− Người dám nói ai là dạ tiểu nhân? Nếu không biết giữ mồm giữ miệng thì đừng trách ra hạ thủ vô tình!
Khấu Anh Kiệt lạnh lùng đáp :
− Đại sư huynh vô tình thế nào, tiểu đệ đã từng lãnh giáo qua rồi. Thịnh tình đó sẽ không bao giờ dám quên đâu! Nếu bây giờ đại sư huynh lại xuất thủ nữa thì cũng vậy mà thôi, có gì đặc biệt đâu?
Ô Đại Dã nghe nói thế mặt đỏ bừng!
Hắn đứng bật lên nhưng liếc sang Tư Không Viễn rồi lại ngồi xuống trầm giọng nói :
− Khấu Anh Kiệt! Người hãy biết điều một chút...
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Tiểu đệ không còn biết nói gì hơn...
Giọng Ô Đại Dã đầy đe dọa :
− Tính mạng người đang nằm trong tay huynh đệ chúng ta. Nếu chúng ta muốn người chết thì quyết không sống nổi đâu!
Khấu Anh Kiệt cười nhạt đáp :
Đa tạ đức siêu sinh tịnh độ của hai vị sư huynh! Nếu như hai vị không có điều gì sai bảo nữa thì tiểu đệ xin cáo từ!
Dứt lời chắp tay khẽ cúi chào rồi bước ra cửa.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã chồm dậy định lao tới chặn đường thì bị Tư Không Viễn ngăn lại nói :
− Đại sư huynh! Hãy để cho hắn đi!
Ô Đại Dã nhìn theo bóng Khấu Anh Kiệt đi xa dần, ánh mắt chứa đầy sát cơ, cất giọng hằn học nói :
− Nếu không trừ hắn đi, đó sẽ là mối họa vô cùng của chúng ta đấy!
Tư Không Viễn tán đồng :
− Đại sư huynh nói thế không sai. Nhưng hiện giờ chưa hạ thủ được!
− Vì sao? Có phải người định nói là tiểu muội sẽ phản đối không?
Tư Không Viễn lắc đầu :
− Tiểu đệ không bận tâm đến vấn đề đó!
Ô Đại Dã ngạc nhiên hỏi :
− Nếu vậy thì tại sao...
Tư Không Viễn làm ra vẻ thần bí :
− Vì trước mắt hắn còn giá trị tồn tại...
− Ta không hiểu!
Tư Không Viễn giải thích :
− Viên Phỉ Thúy Lạc Đà đó, tuy chúng ta chưa nhìn thấy nó bao giờ nhưng đều biết đó là kỳ trân trong thiên hạ. Vật đó đương nhiên là hiện đang được hắn cất giấu ở đâu đó...
Ô Đại Dã gật đầu :
− Đương nhiên! Chính ta đanh định buộc nói phải cung khai ra chỗ cất giấu, thấy rằng nếu cần thì khám xét trong người...
Tư Không Viễn cười nói :
− Tiểu đệ thấy Khấu Anh Kiệt là kẻ rất kiên cường, không thể dùng vũ lực mà khuất phục được!
Ô Đại Dã hỏi :
− Do đâu mà người có thể khẳng định được như thế?
− Sư huynh cứ nghĩ xem! Võ công của hắn so với Thiết Hải Đường thì thế nào?
− Đương nhiên là thua kém rất xa!
Tư Không Viễn gật đầu nói :
− Đúng là như thế. Nhưng đêm trước trong linh đường chúng ta đã thấy, hắn bị Thiết Hải Đường đe dọa chọc mù mắt, phế cả võ công mà có nao núng đâu? Vậy chúng ta dùng cách nào mới khuất phục được hắn?
Ô Đại Dã ngẫm nghĩ một lúc, thấy lão nhị phân tích như vậy, chẳng phải không có lý, tỏ ý tán thành.
− Người nói vậy không sai. Hôm đó đúng là hắn sẵn lòng chấp nhận cái chết.
Do đó bây giờ cũng vậy, hắn thà chịu chết chứ không đưa Phỉ Thúy Lạc Đà ra...
Dừng một lúc hắn ngập ngừng hỏi :
− Sư đệ, về vấn đề này người có cao kiến gì không?
− Không dám!
Tư Không Viễn cười đắc ý nói :
− Tiểu đệ thực ra cũng không có kế hoạch gì. Nhưng tôi thấy rằng tốt nhất là đừng có bức bách hắn quá. Cứ để hắn ở lại Bạch Mã sơn trang, sớm muộn gì hắn cũng lộ ra chỗ sơ hở. Mặt khác, theo tiểu đệ thì tên này khó uy hiếp nhưng dễ thuyết phục. Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi một thời gian, sa này sẽ tùy cơ ứng biến...
− Cái đó...
Ô Đại Dã trầm ngâm một lúc lại nói :
− Ta lại nghĩ rằng lưu hắn lại đây khác nào nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà! Hơn nữa hắn ở lại với thân phận thế nào?
Tư Không Viễn đáp :
− Việc này tiểu đệ đã nghĩ tới. Với võ công của hắn bây giờ thì trong thời gian vài năm tới hắn còn chưa làm gì được chúng ta đâu. Về thân phận, đại sư huynh cứ yên tâm, chỉ cần chúng ta không thừa nhận hắn là được!
Ô Đại Dã bị lão nhị thuyết phục đành gật đầu đồng ý.
Tư Không Viễn lại nói :
− Bây giờ sư phụ không còn nữa. Danh chính ngôn thuận đại sư huynh là chủ nhân của Bạch Mã sơn trang rồi. Tất cả nội vụ của bổn trang đều do đại sư huynh quyết định, còn ngại gì Khấu Anh Kiệt?
Ô Đại Dã khiêm tốn nói :
− Cái đó còn chưa hẳn. Chủ nhân phải tính là cả hai chúng ta!
Tư Không Viễn nghe câu đó, nét mặt liền tươi rói lên cười đáp :
− Bạch Mã sơn trang không thể một ngày vô chủ. Sư muội chỉ là một nữ hài tử, tự nhiên không đảm nhiệm được trọng trách này. Tiểu đệ muốn rằng tự mình sẽ đến các môn phái trong giang hồ vận động đại diện Thập nhị phái đề cử đại sư huynh trọng nhiệm Trang chủ Bạch Mã sơn trang không biết ý đại sư huynh thế nào?
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã nghe lão nói vậy thì mừng rơn như mở cờ trong bụng!
Chức vị Trang chủ Bạch Mã sơn trang là cái đích hắn đã ngắm từ lâu nhưng khi Quách Bạch Vân còn sống thì mục tiêu đó hết sức mỏng manh, giống hệt như giấc mộng xuân mà không bao giờ thực hiện được.
Nay Lão trang chủ chết đi, chính là cơ hôi ngàn vàng để giấc mơ đó trở thành hiện thực, lẽ đâu hắn không mừng?
Bạch Mã sơn trang tuy chỉ là một cơ sở dân cư, nhưng đối với võ lâm thì nó là một môn phái, liệt danh vào một trong mười hai môn phái lớn nhất của võ lâm.
Trước đây thì Lão trang chủ Quách Bạch Vân danh chính ngôn thuận là Chưởng môn phái này, nhưng bây giờ chức đó đã khuyết, muốn trở thành Chưởng môn nhân tất chí ít phải được đại diện của mười hai môn phái đó thừa nhận.
Ô Đại Dã nung nấu ý đồ này, tuy rằng biết rõ muốn trở thành Chưởng môn nhân không phải là việc dễ dàng.
Trước đây Chưởng môn nhân của thập nhị phái từng nhóm họp ở Hoa sơn, định ra Công ước thập nhị môn, quy định rõ rằng hội đồng Chưởng môn nhân sẽ giám sát mọi hành vi của các phái thành viên, không để xảy ra những hành vi cuồng sát hay môn phong bại hoại!
Một điều khác của công ước là ngoài Chưởng môn nhân đương nhiệm, nếu có sự đề cử thay chức Chưởng môn thì phải được ít nhất một nửa đại diện của Thập nhị phái đồng ý.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã tuy nung nấu ý đồ đó từ lâu, nhất là sau khi Quách Bạch Vân quá thế, nhưng cũng biết được rằng thanh danh và tín nhiệm của mình còn kém nếu không có cách thuyết phục đại diện của Thập nhị phái thì không thể trở thành Chưởng môn nhân của Bạch Mã sơn trang.
Điều làm hắn lo ngại là Tư Không Viễn tuy tác phong và nhân cách chẳng hơn gì mình nhưng hắn giao du rộng rãi hơn, thường ngày tiêu tiền như nước, người trong Thập nhị phái không ít người được hắn bao chơi bời nhậu nhẹt, có kẻ còn nợ cả tiền, vì thế về mặt này hắn được tín nhiệm hơn.
Tuy nuôi ý đồ trở thành Chưởng môn nhân từ lâu nhưng Ô Đại Dã chưa bao giờ nói ra điều đó.
Không ngờ bây giờ chính Tư Không Viễn lại chủ động đề xuất vấn đề này, tuy bụng mừng rơn nhưng vẫn tỏ ý hoài nghi :
− Sư đệ nói thế có thật không?
Tư Không Viễn đáp :
− Tiểu đệ đâu dám giỡn mặt sư huynh!
Ô Đại Dã cười nói :
− Tốt lắm! Nếu sư đệ đã thật lòng như thế thì đại ân này ngu huynh sẽ khắc ghi vào tâm phế không bao giờ dám quên. Thế nhưng...
Hắn nói tới đó chợt dừng lại!
Tư Không Viễn hỏi :
− Đại sư huynh có điều khuất tất gì sao?
Ô Đại Dã chợt thở dài nói :
− Tuy được người ủng hộ nhưng việc này chỉ e rất khó...
Tư Không Viễn hỏi :
− Có phải đại sư huynh băn khoăn về việc di ngôn của sư phụ đã được công bố lúc lão nhân gia còn sống không?
Ô Đại Dã gật đầu :
− Chính thế!
Tư Không Viễn cười nói :
− Việc này đại sư huynh không nên bận tâm nhiều...
Ô Đại Dã liền hỏi :
− Sư đệ có cao kiến gì?
Tư Không Viễn chợt thấp giọng nói :
− Chẳng lẽ đại sư huynh quên rằng ấn tín của sư phụ hiện tiểu đệ đang cất giữ, có thể làm gì mình muốn hay sao?
Ô Đại Dã à một tiếng, mắt chợt sáng rực lên nói :
− Thế thì rất tốt!
Hắn bước tới gần, nắm lấy cả hai tay Tư Không Viễn cảm kích nói :
− Mọi việc ngu huynh đều trông cậy vào sư đệ cả!
Trên môi Tư Không Viễn thoáng hiện nụ cười nhưng nếu ai tinh ý thì có thể nhận ra trong nụ cười đó hàm chứa rất nhiều điều thần bí!
Ô Đại Dã có nhận ra điều đó không?
Chỉ thấy hắn buông tay sư đệ ra hỏi :
− Việc này... chắc rằng sư đệ không phải vô cớ mà giúp ta, đúng không?
Tư Không Viễn hỏi lại :
− Theo đại sư huynh thì sao?
Như vậy chứng tỏ rằng Bạch Mã sơn trang đã nhận ra vẻ thần bí trong nụ cười lão nhị và hắn cũng đoán ra ý đồ của đối phương là gì.
Liền hỏi :
− Ý của sư đệ thế nào thì cứ nói xem!
Tư Không Viễn gật đầu nói :
− Không sai! Tiểu đệ bao giờ cũng tuân theo nguyên tắc hợp tác sòng phẳng, có qua có lại! Tiểu đệ cũng có một việc muốn được đại sư huynh giúp đỡ mong sư huynh thành toàn cho, xin được tạ ân trước!
Nói xong đứng lên hành một bái.
Ô Đại Dã khoát tay bảo :
− Người nói đi!
Tư Không Viễn cười giảo hoạt nói :
− Tâm nguyện của tiểu đệ có thể giấu được người khác nhưng không thể qua mắt được đại sư huynh. Chẳng lẽ sư huynh không biết?
Ô Đại Dã nhíu mày nói :
− Việc này... quả thật là ta không biết được!
Tư Không Viễn mở lời :
− Đại sư huynh gia cảnh đàng hoàng, vợ đẹp con khôn, đương nhiên không khỏi ái ngại trước trường hợp người đã tới tuổi trung niên mà vẫn phòng không gối chiếc...
Ô Đại Dã liền hiểu ra ngay, à một tiếng hỏi :
− Ý người là... có phải người định nói về tiểu sư muội không?
Tư Không Viễn vội vã gật đầu :
− Chính phải! Như vậy là đại sư huynh đã hiểu nỗi lòng của tiểu đệ! Tiểu đệ đã nặng lòng với sư muội từ lâu, việc đó xin đại sư huynh làm chủ giúp để thành hảo sự! Tiểu đệ nguyện sẽ chịu ân điển suốt đời!
Ô Đại Dã trầm ngâm nói :
− Cái đó... ta chỉ e sợ không dễ dàng đâu!
Tư Không Viễn liền mặc cả :
− Tiểu đệ lại thấy rằng không khó hơn việc đại sư huynh tiếp nhiệm chức Chưởng môn nhân Bạch Mã sơn trang đâu mà!
Ô Đại Dã cúi đầu trầm mặc một lúc lâu sau đó đưa tay lên vuốt bộ râu dê, chậm rãi nói :
− Chúng ta là huynh đệ đồng môn, cần gì phải khách khí! Sư đệ hãy ngồi lên đây ta nói chuyện!
Tư Không Viễn lại bái một bái nữa, ngồi lên ghế hỏi :
− Như vậy là đại sư huynh chấp nhận rồi chứ?
Ô Đại Dã nói :
− Sư đệ đánh giá ta quá cao rồi! Việc khác thì ta có thể làm chủ được còn riêng việc này thì...
Tư Không Viễn tiếp lời :
− Chỉ cần đại sư huynh nhiệt tâm thì tiểu đệ tin rằng...
Ô Đại Dã ngắt lời :
− Tính khí của tiểu sư muội người còn lạ gì? Nếu cô ấy không đồng ý thì không ai có thể ép buộc được!
Tư Không Viễn cười nhạt hỏi :
− Vậy theo ý của đại sư huynh là tiểu đệ si tâm vọng tưởng thôi sao? Nay sư phụ đã mất, chẳng lẽ đại sư huynh không thể thay quyền sư phụ quyết định việc này?
Ô Đại Dã lắc đầu đáp :
− Ta không nghĩ như thế!
Hắn chợt phảy tay nói tiếp :
− Thôi được! Ta sẽ cố thử xem, hy vọng đạt được kết quả!
Mặt Tư Không Viễn giãn ra với nụ cười rạng rỡ nó :
− Nếu đại sư huynh cố khéo nói với tiểu sư muội mấy câu thì tiểu đệ tin rằng việc này nhất định thành công. Hơn nữa mấy năm nay đối với tiểu đệ không phải là không có tình cảm!
Ô Đại Dã cười nhạt hỏi :
− Người cho rằng thế ư?
Tư Không Viễn tỏ ra phật ý :
− Đại sư huynh cho rằng tiểu đệ vọng tưởng lắm hay sao?
Ô Đại Dã phân bua :
− Không phải thế! Ý ta định nói rằng sư muội rất kín đáo trong chuyện biểu lộ tình cảm. Tuy cô ấy và người là sư huynh muội đồng môn, nhưng ít khi trò chuyện, vì thế ta cho rằng khó khẳng định được rằng cô ấy có cảm tình với người. Vì thế phải xác định trước cho rõ ràng...
Tư Không Viễn hỏi :
− Vậy sư huynh cho rằng cô ấy đã có nơi gửi gắm...
Ô Đại Dã lắc đầu :
− Cũng không phải thế. Nhưng...
− Nhưng sao...
− Nhưng ta lại hoài nghi rằng mới đây cô ấy tỏ ra có cảm tình với tên Khấu Anh Kiệt! Sư đệ hãy đề phòng việc đó mới được!
− Khấu Anh Kiệt ư?
Tư Không Viễn bật hỏi rồi cười nhạt nói tiếp :
− Nếu đúng như vậy thì tiểu đệ trong gà hóa cuốc mất rồi!
Ô Đại Dã nói :
− Đó là ta chỉ nói vậy để người đề phòng. Nhưng bất luận thế nào, trong việc mà người yêu càu ta sẽ cố hết sức!
Hắn dừng một lát nói thêm :
− Còn việc người đã đáp ứng với ta hy vọng người cũng gắng sức!
Tư Không Viễn cười nói :
− Sư huynh cứ yên tâm. Tiểu đệ sẽ hoàn thành sứ mệnh này!
Ô Đại Dã gật đầu đáp :
− Rất tốt!
Nói rồi cầm lấy hai tay Tư Không Viễn lắc mạnh, coi như cuộc mặc cả đã được thỏa thuận xong.
Ngồi tựa cửa bên ngọn đèn hiu hắt nhìn ra ngoài xong, Khấu Anh Kiệt cảm thấy lòng mình ngổn ngang trăm mối tơ vò.
Trước đây chàng đã nuôi nhiều hy vọng được Quách Thái Linh thấu hiểu tình ý của mình, được đùm bọc trong Bạch Mã sơn trang với tình sư không muội mặn nồng để bù lấp những mất mát về mặt tình cảm gia đình mà chàng phải chịu từ thuở nhỏ!
Nhưng phút chốc tất cả bỗng tiêu tan.
Những hy vọng trước đây chàng từng ôm ấp nay nhìn lại chỉ là ảo vọng!
Chẳng những Quách Thái Linh không hiểu được chàng mà sự hiểu lầm ngày càng trở nên trầm trọng hơn.
Nàng đã không tiếc lời nguyền rủa chàng cho rằng chàng dối trá, tham lam và vô sỉ.
Ngoài trời mưa vẫn bay lất phất, gió xào xạc lùa qua kẽ lá.
Hương phong lan vẫn thoảng bay, nhưng không còn nghe tiếng oanh hót nữa!
Khấu Anh Kiệt càng thấy lòng tê tái muôn phần!
Việc an táng sư phụ đã hoàn thành! Lão nhân gia tuy gặp bất hạnh nhưng đã được đưa về cố hương, cũng tính là mồ yên mả đẹp!
Còn chàng thì sao?
Một mình cô đơn ở Bạch Mã sơn trang này, luôn đối mặt với hai tên sư huynh thâm độc và dối trá, còn vị sư muội thì lạnh nhạt như băng tuyết...
Làm sao mà thiếu nữ xinh đẹp, tình cảm nhưng cao ngạo lạnh lùng đó lại có thể ngờ rằng chàng chính là người mà phụ thân đã chọn làm hôn phu!
Khấu Anh Kiệt có lần định đem chuyện đó nói với nàng nhưng không tìm được thời cơ thích hợp!
Bởi vậy lần lữa cho đến bây giờ, chàng vẫn ôm mối tâm sự một mình!
Nhưng biết đây không nói lại hóa hay?
Bởi vì nếu thổ lộ chuyện đó ra, gặp lúc nàng bực tức thì chẳng hóa ra tình cảm càng thêm rạn nứt, sau này còn mặt mũi đâu mà gặp nàng nữa?
Bây giờ thì hầu như không còn cơ hội!
Tấm thân vô định, sư môn không để chàng dung thân, nhưng thiên hạ bao la, thiếu gì nơi nương náu?
Chàng nghĩ đến chuyện bỏ đi!
Nhưng thời gian qua tình cảm đối với Quách Thái Linh đã sâu nặng, tuy nàng ghẻ lạnh nhưng xét cho cùng hoàn cảnh của nàng đang rất đáng thương!
Nghĩ đến đó chàng cảm thấy có trở lực níu chân lại!
Nhất là hoài vọng của tiên sư trước lúc lâm chung, đem con côi phó thác cho mình với nhiều hoài vọng...
Chàng có thể dứt tình không quản được chăng?
Bây giờ mà ra đi thì cả lý lẫn tình đều không thỏa đáng.
Khấu Anh Kiệt không phải là người nhu nhược, thế mà bây giờ lại thấy mình tiểu chí, vô vị!
Đâu rồi tráng chí ngày xưa, bất cứ hoàn cảnh nào cũng vươn lên tìm cho một chỗ đứng xứng đáng?
Cuối cùng chàng quyết định :
− Đi thôi! Không phải là đi vĩnh viễn mà chỉ là tạm thời, tìm một nơi yên tĩnh để bình tâm cân nhắc vấn đề xem cần phải làm gì tiếp theo, mặt khác cũng nên để cho nỗi lòng kích động của Quách Thái Linh lắng dịu lại đã!
Quyết định xong, chàng thu xếp hành lý tùy thân.
Nhưng hành lý chẳng có gì, luôn luôn được xếp đặt ngăn nắp, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi...
Xa xa vẳng đến tiếng chuông, có lễ ngôi chùa nào đó đang báo giờ vãn quả, có lẽ đã tới canh ba...
Khấu Anh Kiệt đứng lên, đi đi lại lại trong phòng tự nhủ :
− Đại trượng phu đi hay ở đều rõ rằng minh bạch. Muốn đi cũng phải nói rõ lý do đi với Quách Thái Linh mới được!
Nhưng một ý nghĩ khác phản bác lại :
− Gặp cô ta sẽ nói gì?
− Đưa chiếc bình ngọc trả lại cô ấy!
Nghĩ tới đó chàng chợt thò tay sờ vào chiếc bình ngọc có tượng của Quách Thái Linh bấy lâu nay vẫn cất kỹ trong túi ngực!
Không cần lấy ra, chàng vẫn thấy hiện ra rất rõ khuôn mặt kiều diễm với nụ cười hơi lạnh lùng, làn tóc thướt tha với đôi mày như vẽ và làn da trắng ngần.
Chàng bỗng nảy ra quyết định sẽ để lại một phong thư, như thế sẽ nói được ý nghĩ của mình mà tránh được khó xử khi phải gặp nàng!
Chàng liền lấy bút mực viết ngay :
Thư rằng :
Thái Linh cô nương!
Tại hạ đưa linh cữu tiên sư tới đây, vừa là do cảm tình sâu nặng, vừa là bổn phận của một đệ tử trước công ơn trời biển của ân sư!
Nay việc an táng đã xong, không tiện ở lại lâu hơn nữa.
Tại hạ vốn có ý gặp cô nương để trao đổi một số việc nhưng tiếc rằng không tìm được cơ hội thích hợp.
Xin gửi lại bình ngọc này, đó là tín vật có ý làm mai mối của ân sư ban tặng, nhưng tại hạ hổ thẹn không dám nhận vì nay đã nhận ra mình không xứng đáng với tấm thân nghìn vàng cao quý của cô nương!
Việc này ngoài tại hạ và tiên sư ra chưa có ai biết cả!
Chuyến này ra đi, tại hạ dốc lòng tu luyện võ công, hy vọng đạt được thành tựu để báo thâm cừu huyết hải cho ân sư!
Trước lúc lâm hành, lời không tận ý, nhưng đó là nỗi chí thành, xin tỏ cùng thiên tâm!
Viết tới đây, lòng chàng cảm khái vạn phần, tay run run niêm phong lại, lồng cả bình ngọc vào!
Sau đó viết lên bì thư :
Lưu gửi Quách Thái Linh tiểu thư!
Chàng định để phong thư lên bàn nhưng nghĩ lại sợ rằng sẽ rơi và tay hai vị sư huynh sẽ xảy ra nhiều chuyện phiền hà nên lồng dưới gối.
Hàng ngày vào buổi sáng, tỳ nữ thân tín của Quách Thái Linh là Tiểu Mi thường đến dọn phòng, chàng tin rằng cô ta sẽ phát hiện ra để trao cho chủ nhân!
Có vẻ như lúc này chàng không còn gì lưu luyến nữa, mọi việc như thế là đã quyết định xong.
Đến giờ, hy vọng của chàng là sẽ có lúc Quách Thái Linh hiểu rõ mình đã tan thành mây khói.
Dằn vặt bấy lâu mới có một quyết định không dễ dàng, nay đã quyết định xong, chàng thấy lòng mình thanh thản hơn.
Bên ngoài vẫn mưa gió rả rích, tuyệt nhiên không có âm thanh nào khác.
Khấu Anh Kiệt tắt đèn đi nhưng còn chưa ra khỏi phòng, vẫn ngồi nguyên trên giường nghe ngóng.
Chàng biết hai vị sư huynh vẫn giám sát chặt chẽ mọi hành động của mình không lúc nào lơi lỏng, bởi vạy ra sức đề phòng. Nếu để lộ ý đồ cho hai tên đó biết thì chàng đừng mong thoát khỏi đây.
Biết chắc dưới cầu thang có người phòng thủ, chàng chọn lối ra theo cửa sổ phía sau phòng.
Đêm ấy không trăng, trời lại mưa gió nên nhìn ra ngoài tối đen!
Khấu Anh Kiệt thận trọng mở cửa sổ, thi triển một thức 'Lão Viên Trụy Chi' theo cột mái hiên leo ra ngoài.
Sau khi bị Vũ Nội thập nhị lệnh tấn công, Tinh Quang Thất Sát trận của Lão trang chủ bị phá, việc canh phòng nghiêm mật hơn trước.
Khấu Anh Kiệt như một tên kẻ trộm, vai đeo hành lý, dò dẫm bước trong đêm.
Ở đây mấy ngày chàng tình cờ phát hiện có một lối đi sang biệt viện, từ đó có thể ra ngoài trang mà không cần theo cửa chính.
Đang ngưng thần xác định phương hướng thì chợt có ánh hỏa quang lóe sáng chiếu thẳng vào mặt chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.