Chương 15: Trường An Đồng Tước Minh 16
Phượng Hoàng Tê
24/08/2024
Thẩm Độ đặt tách trà xuống, gật đầu: “Vậy thì để Cảnh Lâm đi cùng ngươi.”
Cảnh Lâm đứng sau lưng nghe vậy, cung kính khom người.
Lúc này, Chu Nhan cũng không so đo chuyện có thích người của Nội vệ phủ hay không, chỉ cần có thể rời khỏi đây, không cần đối mặt với Thẩm Độ là được.
Nàng gọi một nha hoàn đến hỏi thăm đường đến vườn hoa, sau đó đi đến đó, tìm một chiếc đình hóng mát rồi ngồi xuống, nói với Cảnh Lâm: “Đêm qua ta ngủ không ngon, muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi đến chỗ kia canh cho ta.”
Nói đoạn, nàng chỉ tay về phía một gốc cây đại thụ ở cổng.
Cảnh Lâm đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Chu Nhan xoa xoa mi tâm, bực bội nói: “Đi đi, nếu đã là người của Nội vệ phủ, ngay cả phu nhân của Đại các lĩnh cũng dám nhìn chằm chằm, vậy thì ta còn ngại ngùng gì nữa? Ngươi cứ tự nhiên.”
Dứt lời, nàng nằm vật xuống bàn đá, nhắm mắt giả vờ ngủ, cổ áo cũng theo đó mà hơi trễ xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn nà.
Cảnh Lâm vốn tưởng nàng muốn giở trò, thấy nàng cứ thế thiếp đi, bèn vội vàng rời khỏi lương đình, còn gọi nha hoàn đến buông rèm trúc xuống.
Nghe tiếng bước chân đã xa, Chu Nhan mở mắt, nhân lúc rèm trúc được buông xuống liền lẻn ra từ phía bên kia.
Nha hoàn hoảng hốt, Chu Nhan vội kéo nàng ta lại, ra hiệu im lặng, than thở: “Phu quân ta không thể rời ta nửa bước, ta đi một bước là y như rằng hắn sợ ta ngã chết, đã nhìn ta suốt một ngày một đêm rồi. Ngươi để ta thở một chút, ngàn vạn lần đừng lên tiếng."
Nha hoàn chần chừ gật đầu, cùng Chu Nhan đi ra ngoài từ một cánh cửa khác, nàng ta mới hỏi: “Ta nhớ phu nhân là nữ quan Hình bộ, người đến Hình bộ, Bạch Diêm... Đại nhân cũng không cho người đi sao?"
Chu Nhan ai oán đáp: “Không cho, Hình bộ có ai dám dị nghị. Giờ hắn được Hoàng thượng sủng ái, đến Thượng thư của chúng ta cũng không dám làm gì. Nói ra thật là bất đắc dĩ, hôm qua lúc thành thân, ta còn sợ hắn một đao chém chết ta, nào ngờ mới có một ngày, ta đã sợ hắn suốt ngày kè kè bên cạnh rồi."
Thẩm Độ tìm nàng gây chuyện, chẳng qua là vì có lời đồn nàng không được lòng hắn, nên Trương tướng quân mới nhằm vào hắn, vậy nên để hắn không kiếm chuyện với nàng nữa, nàng đành phải tự mình phối hợp dập tắt lời đồn.
Mà nha hoàn nhà giàu có thế lực như thế này, là có tác dụng đập tan lời đồn nhất.
Quả nhiên sau khi nghe nàng oán trách xong, nha hoàn liền kinh ngạc: “Thế nhưng hôm qua nô tỳ...”
“Trước hôm qua chúng ta chưa từng gặp mặt, có mâu thuẫn cũng là chuyện thường." Chu Nhan nói: “Nếu hắn không thích ta, đường đường là Đại Các lĩnh Nội Vệ phủ, sao phải lúc nào cũng mang ta theo bên mình, còn để Cảnh Lâm là tâm phúc nhất của hắn bảo vệ ta chứ?"
Nha hoàn bừng tỉnh: “Ra là vậy. Nô tỳ còn nghĩ, Đại nhân và Nhị lão gia nhà chúng ta thân thiết như vậy, rõ ràng biết gần đây trong phủ không ai ưa người của Hình bộ, sao Đại nhân lại còn dẫn phu nhân vào phủ, thì ra là tình thâm như vậy. Nếu để người ngoài biết Đại nhân yêu chiều phu nhân thế nào, chắc chắn sẽ ghen tị phát hờn."
Chu Nhan e lệ cười, đưa tay đỡ lấy hai chiếc đèn lồng cũ đã được thay ra, hỏi: “Phu quân và Lương Thị lang có quan hệ rất thân thiết sao? Ta mới gả vào Thẩm phủ, chưa từng nghe hắn nhắc đến."
Sự gần gũi, thân thiện của nàng khiến nha hoàn thêm phần có hảo cảm, nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Thị lang và Đại nhân qua lại cũng được vài năm rồi, nhưng Đại nhân cũng không thường xuyên đến, chỉ thỉnh thoảng ghé qua một lần, tặng chút đồ."
“Tặng đồ?"
“Vâng, cũng không phải thứ gì quý giá, chỉ là hoa cỏ dược liệu. Có lẽ là Thị lang nhờ Đại nhân tìm giúp cho Vệ phu nhân." Thấy Chu Nhan không biết, nha hoàn giải thích: “Vệ phu nhân là chính thê của Nhị lão gia, mấy năm trước phát điên, Hoàng thượng thương tình bèn cho phép lão gia nâng Trịnh phu nhân từ thiếp thất lên thành bình thê.
Vệ phu nhân thích nhất là chăm sóc hoa cỏ, nhưng lại rất hay để chúng chết, cứ chết là người lại lên cơn. Hoa Tích Thủy Quan Âm vốn sinh trưởng ở phương Nam, làm sao có thể dễ dàng trồng được ở Trường An? Cho nên mỗi lần hoa chết, Vệ phu nhân lại lên cơn điên. Nếu phu nhân chưa biết tầm quan trọng của loài hoa này, vậy để nô tỳ nói cho người nghe, tháng trước hoa có chết một lần, Vệ phu nhân tỉnh dậy không thấy hoa đâu liền điên cuồng đánh người, trong lúc không cẩn thận xông vào viện của Đại phu nhân, vung tay lên tạt vào mặt nhũ mẫu của Đại phu nhân một nhát, máu bắn đầy lên bình phong, đến hoa mai trắng cũng nhuốm đỏ."
Cảnh Lâm đứng sau lưng nghe vậy, cung kính khom người.
Lúc này, Chu Nhan cũng không so đo chuyện có thích người của Nội vệ phủ hay không, chỉ cần có thể rời khỏi đây, không cần đối mặt với Thẩm Độ là được.
Nàng gọi một nha hoàn đến hỏi thăm đường đến vườn hoa, sau đó đi đến đó, tìm một chiếc đình hóng mát rồi ngồi xuống, nói với Cảnh Lâm: “Đêm qua ta ngủ không ngon, muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi đến chỗ kia canh cho ta.”
Nói đoạn, nàng chỉ tay về phía một gốc cây đại thụ ở cổng.
Cảnh Lâm đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Chu Nhan xoa xoa mi tâm, bực bội nói: “Đi đi, nếu đã là người của Nội vệ phủ, ngay cả phu nhân của Đại các lĩnh cũng dám nhìn chằm chằm, vậy thì ta còn ngại ngùng gì nữa? Ngươi cứ tự nhiên.”
Dứt lời, nàng nằm vật xuống bàn đá, nhắm mắt giả vờ ngủ, cổ áo cũng theo đó mà hơi trễ xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn nà.
Cảnh Lâm vốn tưởng nàng muốn giở trò, thấy nàng cứ thế thiếp đi, bèn vội vàng rời khỏi lương đình, còn gọi nha hoàn đến buông rèm trúc xuống.
Nghe tiếng bước chân đã xa, Chu Nhan mở mắt, nhân lúc rèm trúc được buông xuống liền lẻn ra từ phía bên kia.
Nha hoàn hoảng hốt, Chu Nhan vội kéo nàng ta lại, ra hiệu im lặng, than thở: “Phu quân ta không thể rời ta nửa bước, ta đi một bước là y như rằng hắn sợ ta ngã chết, đã nhìn ta suốt một ngày một đêm rồi. Ngươi để ta thở một chút, ngàn vạn lần đừng lên tiếng."
Nha hoàn chần chừ gật đầu, cùng Chu Nhan đi ra ngoài từ một cánh cửa khác, nàng ta mới hỏi: “Ta nhớ phu nhân là nữ quan Hình bộ, người đến Hình bộ, Bạch Diêm... Đại nhân cũng không cho người đi sao?"
Chu Nhan ai oán đáp: “Không cho, Hình bộ có ai dám dị nghị. Giờ hắn được Hoàng thượng sủng ái, đến Thượng thư của chúng ta cũng không dám làm gì. Nói ra thật là bất đắc dĩ, hôm qua lúc thành thân, ta còn sợ hắn một đao chém chết ta, nào ngờ mới có một ngày, ta đã sợ hắn suốt ngày kè kè bên cạnh rồi."
Thẩm Độ tìm nàng gây chuyện, chẳng qua là vì có lời đồn nàng không được lòng hắn, nên Trương tướng quân mới nhằm vào hắn, vậy nên để hắn không kiếm chuyện với nàng nữa, nàng đành phải tự mình phối hợp dập tắt lời đồn.
Mà nha hoàn nhà giàu có thế lực như thế này, là có tác dụng đập tan lời đồn nhất.
Quả nhiên sau khi nghe nàng oán trách xong, nha hoàn liền kinh ngạc: “Thế nhưng hôm qua nô tỳ...”
“Trước hôm qua chúng ta chưa từng gặp mặt, có mâu thuẫn cũng là chuyện thường." Chu Nhan nói: “Nếu hắn không thích ta, đường đường là Đại Các lĩnh Nội Vệ phủ, sao phải lúc nào cũng mang ta theo bên mình, còn để Cảnh Lâm là tâm phúc nhất của hắn bảo vệ ta chứ?"
Nha hoàn bừng tỉnh: “Ra là vậy. Nô tỳ còn nghĩ, Đại nhân và Nhị lão gia nhà chúng ta thân thiết như vậy, rõ ràng biết gần đây trong phủ không ai ưa người của Hình bộ, sao Đại nhân lại còn dẫn phu nhân vào phủ, thì ra là tình thâm như vậy. Nếu để người ngoài biết Đại nhân yêu chiều phu nhân thế nào, chắc chắn sẽ ghen tị phát hờn."
Chu Nhan e lệ cười, đưa tay đỡ lấy hai chiếc đèn lồng cũ đã được thay ra, hỏi: “Phu quân và Lương Thị lang có quan hệ rất thân thiết sao? Ta mới gả vào Thẩm phủ, chưa từng nghe hắn nhắc đến."
Sự gần gũi, thân thiện của nàng khiến nha hoàn thêm phần có hảo cảm, nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Thị lang và Đại nhân qua lại cũng được vài năm rồi, nhưng Đại nhân cũng không thường xuyên đến, chỉ thỉnh thoảng ghé qua một lần, tặng chút đồ."
“Tặng đồ?"
“Vâng, cũng không phải thứ gì quý giá, chỉ là hoa cỏ dược liệu. Có lẽ là Thị lang nhờ Đại nhân tìm giúp cho Vệ phu nhân." Thấy Chu Nhan không biết, nha hoàn giải thích: “Vệ phu nhân là chính thê của Nhị lão gia, mấy năm trước phát điên, Hoàng thượng thương tình bèn cho phép lão gia nâng Trịnh phu nhân từ thiếp thất lên thành bình thê.
Vệ phu nhân thích nhất là chăm sóc hoa cỏ, nhưng lại rất hay để chúng chết, cứ chết là người lại lên cơn. Hoa Tích Thủy Quan Âm vốn sinh trưởng ở phương Nam, làm sao có thể dễ dàng trồng được ở Trường An? Cho nên mỗi lần hoa chết, Vệ phu nhân lại lên cơn điên. Nếu phu nhân chưa biết tầm quan trọng của loài hoa này, vậy để nô tỳ nói cho người nghe, tháng trước hoa có chết một lần, Vệ phu nhân tỉnh dậy không thấy hoa đâu liền điên cuồng đánh người, trong lúc không cẩn thận xông vào viện của Đại phu nhân, vung tay lên tạt vào mặt nhũ mẫu của Đại phu nhân một nhát, máu bắn đầy lên bình phong, đến hoa mai trắng cũng nhuốm đỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.