Chương 22:
Dung Cửu
06/08/2024
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua bên tai hắn, hắn không thể tin được mà nhìn Trường Lăng:
"Ta? Ta không phải trưởng tử Hạ gia, không có quyền thế cũng chẳng có thân tín, ngay cả chính mình cũng không thể bảo toàn..."
Nói được nửa câu, hắn liền không tiếp tục nói nữa. Hắn chưa từng thèm muốn vị trí chí tôn của Hạ gia, là bởi vì dương thọ của hắn có hạn... Nhưng... nếu như hắn có thể sống tiếp, chỉ cần hắn có thể sống tiếp, thì có chuyện gì mà không thể làm được cơ chứ?
Trường Lăng hỏi:
"Ngươi năm nay mấy tuổi?"
Hắn ngập ngừng, "Qua năm mới, là tròn mười tuổi."
"Mười tuổi... Năm ta đánh bại Ba Thục, là mười lăm tuổi," Trường Lăng xòe năm ngón tay, "Năm năm, ta cho ngươi năm năm, ngươi đoạt lấy Hạ gia, cùng Việt gia ta kết thành đồng minh, cùng đoạt thiên hạ."
Đáy lòng Vương Tuần hung hăng nhảy dựng lên.
Hắn ngước mắt, ngơ ngác nhìn nàng, nàng là chiến thần vượt lên trên anh hào khắp thiên hạ, nàng nói với hắn, muốn cùng hắn đoạt thiên hạ.
Nàng kéo dài sinh mệnh mà hắn tha thiết mong cầu, lại để hắn hứa hẹn một chuyện không tưởng và không dám tham vọng, đó là thống trị bá nghiệp vương quyền.
Thật hoang đường, nhưng cũng rất chân thực.
Cho đến tận bây giờ, màn sương mù vẫn luôn lượn lờ trong tâm hắn đã lặng lẽ tản ra, hắn nói:
"Ta một mình đơn độc, chỉ là một đứa trẻ."
Nàng nói:
"Cho dù là không giày không mũ, đi vào nơi núi sâu hang rộng, vẫn có thể lấy vải liệm che chắn."
"Nếu như ta thực sự nắm được đại quyền, ngày nào đó, ngươi không lo lắng ta sẽ trở thành kẻ địch của ngươi?"
"Ngày nào đó... Thọ mệnh của ngươi vẫn còn nắm chặt trong tay ta," Khóe miệng Trường Lăng bất giác cong lên, "Đương nhiên, nếu như ngươi gặp được cao nhân khác cứu giúp, thì cũng là tạo hóa của ngươi, thiên hạ này vẫn luôn là nơi thuộc về kẻ có năng lực, ngươi muốn tranh giành, ta đương nhiên sẽ phụng bồi."
Bầu trời đầy sao phản chiếu trong mắt Trường Lăng sâu như vực thẳm, Vương Tuần đón lấy ánh mắt của nàng, qua một hồi lâu, mãi đến khi Trường Lăng tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, thì hắn bỗng nhiên nói:
"Ta đồng ý với ngươi."
"Trong vòng năm năm, ta nhất định sẽ nắm giữ đại quyền Hạ gia, dùng hai tay dâng lên cho ngươi." Hắn trầm giọng nói: "Không phải dâng cho Việt gia, mà là cho một mình ngươi, Việt Trường Lăng."
Trường Lăng giật mình, "Ta không hề có ý đó..."
Vương Tuần:
"Mạng của ta đã nằm trong tay ngươi, vậy thì tất cả những gì ta có, có cái gì mà không thể cho ngươi?"
Giả sử hắn thật sự ngồi trên một nửa giang sơn, há lại có thể chắp tay dâng lên dễ dàng? Trường Lăng nghe vậy, chỉ coi như đứa trẻ này đột nhiên nhặt về được một mạng, nhất thời nói năng hùng hồn, cho nên không cổ xúy hắn, chỉ gật đầu:
"Việc đó đương nhiên là rất tốt rồi."
Vương Tuần đứng phắt dậy, hướng lòng bàn tay lên không trung, nói:
"Vỗ tay ăn thề."
Trường Lăng thấy vẻ mặt thành khẩn của hắn, liền duỗi tay ra, nhẹ nhàng cùng hắn vỗ tay ba cái.
Phía đông bầu trời đang dần ló rạng.
Nàng thấy thời gian không còn sớm, liền nói:
"Ngươi nhanh chóng rời khỏi đại doanh Việt gia đi, tránh cho ở trước mặt đại ca của ta lại để lộ ra sơ hở, đến lúc đó ta cũng không giúp được ngươi."
Hắn gật gật đầu, "Được."
Trường Lăng không nhiều lời nữa, đi được mấy bước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn, "Ta còn chưa biết tên của ngươi."
Dưới màn trời màu lam nhạt, gió thổi tóc trên trán hắn lay động, thiếu niên nọ cười ôn nhuận như ngọc: "Ta tên Hạ Du, Du trong từ Cẩn Du (ngọc quý)."
"Ta? Ta không phải trưởng tử Hạ gia, không có quyền thế cũng chẳng có thân tín, ngay cả chính mình cũng không thể bảo toàn..."
Nói được nửa câu, hắn liền không tiếp tục nói nữa. Hắn chưa từng thèm muốn vị trí chí tôn của Hạ gia, là bởi vì dương thọ của hắn có hạn... Nhưng... nếu như hắn có thể sống tiếp, chỉ cần hắn có thể sống tiếp, thì có chuyện gì mà không thể làm được cơ chứ?
Trường Lăng hỏi:
"Ngươi năm nay mấy tuổi?"
Hắn ngập ngừng, "Qua năm mới, là tròn mười tuổi."
"Mười tuổi... Năm ta đánh bại Ba Thục, là mười lăm tuổi," Trường Lăng xòe năm ngón tay, "Năm năm, ta cho ngươi năm năm, ngươi đoạt lấy Hạ gia, cùng Việt gia ta kết thành đồng minh, cùng đoạt thiên hạ."
Đáy lòng Vương Tuần hung hăng nhảy dựng lên.
Hắn ngước mắt, ngơ ngác nhìn nàng, nàng là chiến thần vượt lên trên anh hào khắp thiên hạ, nàng nói với hắn, muốn cùng hắn đoạt thiên hạ.
Nàng kéo dài sinh mệnh mà hắn tha thiết mong cầu, lại để hắn hứa hẹn một chuyện không tưởng và không dám tham vọng, đó là thống trị bá nghiệp vương quyền.
Thật hoang đường, nhưng cũng rất chân thực.
Cho đến tận bây giờ, màn sương mù vẫn luôn lượn lờ trong tâm hắn đã lặng lẽ tản ra, hắn nói:
"Ta một mình đơn độc, chỉ là một đứa trẻ."
Nàng nói:
"Cho dù là không giày không mũ, đi vào nơi núi sâu hang rộng, vẫn có thể lấy vải liệm che chắn."
"Nếu như ta thực sự nắm được đại quyền, ngày nào đó, ngươi không lo lắng ta sẽ trở thành kẻ địch của ngươi?"
"Ngày nào đó... Thọ mệnh của ngươi vẫn còn nắm chặt trong tay ta," Khóe miệng Trường Lăng bất giác cong lên, "Đương nhiên, nếu như ngươi gặp được cao nhân khác cứu giúp, thì cũng là tạo hóa của ngươi, thiên hạ này vẫn luôn là nơi thuộc về kẻ có năng lực, ngươi muốn tranh giành, ta đương nhiên sẽ phụng bồi."
Bầu trời đầy sao phản chiếu trong mắt Trường Lăng sâu như vực thẳm, Vương Tuần đón lấy ánh mắt của nàng, qua một hồi lâu, mãi đến khi Trường Lăng tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, thì hắn bỗng nhiên nói:
"Ta đồng ý với ngươi."
"Trong vòng năm năm, ta nhất định sẽ nắm giữ đại quyền Hạ gia, dùng hai tay dâng lên cho ngươi." Hắn trầm giọng nói: "Không phải dâng cho Việt gia, mà là cho một mình ngươi, Việt Trường Lăng."
Trường Lăng giật mình, "Ta không hề có ý đó..."
Vương Tuần:
"Mạng của ta đã nằm trong tay ngươi, vậy thì tất cả những gì ta có, có cái gì mà không thể cho ngươi?"
Giả sử hắn thật sự ngồi trên một nửa giang sơn, há lại có thể chắp tay dâng lên dễ dàng? Trường Lăng nghe vậy, chỉ coi như đứa trẻ này đột nhiên nhặt về được một mạng, nhất thời nói năng hùng hồn, cho nên không cổ xúy hắn, chỉ gật đầu:
"Việc đó đương nhiên là rất tốt rồi."
Vương Tuần đứng phắt dậy, hướng lòng bàn tay lên không trung, nói:
"Vỗ tay ăn thề."
Trường Lăng thấy vẻ mặt thành khẩn của hắn, liền duỗi tay ra, nhẹ nhàng cùng hắn vỗ tay ba cái.
Phía đông bầu trời đang dần ló rạng.
Nàng thấy thời gian không còn sớm, liền nói:
"Ngươi nhanh chóng rời khỏi đại doanh Việt gia đi, tránh cho ở trước mặt đại ca của ta lại để lộ ra sơ hở, đến lúc đó ta cũng không giúp được ngươi."
Hắn gật gật đầu, "Được."
Trường Lăng không nhiều lời nữa, đi được mấy bước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn, "Ta còn chưa biết tên của ngươi."
Dưới màn trời màu lam nhạt, gió thổi tóc trên trán hắn lay động, thiếu niên nọ cười ôn nhuận như ngọc: "Ta tên Hạ Du, Du trong từ Cẩn Du (ngọc quý)."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.