Chương 27:
Dung Cửu
06/08/2024
Trường Lăng theo tiếng mà nhấc con ngươi, thấy một đại đội kỵ binh từ xa đi tới, đi trước dẫn binh chính là Thẩm Diệu, theo sát bên người hắn vẫn là những cao thủ giang hồ đó, nhưng lại ít đi bốn năm người có giao tình với Việt gia, e là cũng chịu chung số phận giống như Khổng Bất Võ.
Trường Lăng không nói một lời liền đứng dậy, quân Thẩm gia ai nấy đều sợ không dám đứng quá gần nàng, lùi tới khoảng cách mười trượng mới dừng lại, trái lại có phân nửa quân Nhạn cậy thế đứng gần, rất nhanh liền vây kín con đường phía trước nàng.
Lúc này trên mặt Thẩm Diệu không còn nửa phần nhân nghĩa ngày trước, nàng nhìn bộ mặt đang cười méo mó của hắn, ngón tay ghì trên vỏ kiếm khẽ vuốt ve, "Khá khen cho võ lâm minh chủ, khá khen cho Thẩm Diệu, ngay cả chuyện cấu kết với ngoại địch cũng làm ra được."
Lấy danh nghĩa viện quân kháng Nhạn, lợi dụng tình nghĩa huynh đệ nhiều năm giữa Việt Trường Thịnh và hắn, có lẽ từ rất lâu về trước ván cờ này đã được bày ra rồi.
Thẩm Diệu khịt mũi khinh bỉ:
"Các ngươi dùng đao giết người, chúng ta lấy mưu giết người, đều là giết người, làm sao có thể đánh giá?"
Trường Lăng cười lạnh một tiếng, nghĩ tới người trước mắt này chính là "người trọng tình trọng nghĩa" ở trong lòng đại ca, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi bi thương vô hạn, nàng nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, gằn từng câu từng chữ:
"Đại ca ta thật sự bị ngươi giết?”
Thẩm Diệu tuy rằng cũng e sợ Trường Lăng, nhưng hắn cậy vào việc cách nàng khá xa, bên người còn có cao thủ bảo vệ, chỉ cần nàng hơi có chút động tĩnh, binh sĩ phía sau sẽ không mảy may lưu tình mà kéo căng dây cung, bây giờ là lúc hắn đang lập uy, đương nhiên không thể có nửa phần sợ hãi, "Phải thì sao, không phải thì sao? Việt Trường Lăng, ngươi bây giờ còn có thể làm gì?"
Thẩm Diệu giương mắt nhìn lên, hắn vừa vặn trông thấy Trường Lăng ngẩng đầu, trong mắt dâng lên một luồng sát khí trùng trùng, giây tiếp theo thoắt ẩn giống như mặt trăng mặt trời lặn khỏi tầng không, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
Thẩm Diệu hít vào một hơi, bỗng thấy một tia sáng chợt lóe, bất thình lình từ không trung bắn ra một luồng sức mạnh cuồn cuộn đánh bay tất cả, một bóng người tựa như âm hồn quỷ quái xuất hiện trên đỉnh đầu Thẩm Diệu, tiếng lưỡi kiếm cắt phá tầng không vang lên như quỷ khóc, một chiêu này gọi là "Độ hồn", độ hồn vừa ra, luôn luôn kèm theo cái chết.
"Rầm" một tiếng rung chuyển trời đất, kiếm vậy mà lại gãy đoạn, Trường Lăng nhảy ngược trở về mặt đất, lúc này đám người ở xung quanh Thẩm Diệu mới nhao nhao rút đao ra bảo vệ Thẩm Diệu, trong mắt lộ ra kinh hãi đến cực điểm, càng chưa nói đến thanh kiếm Bích Lạc trong tay Thẩm Diệu căn bản còn chưa kịp ra khỏi vỏ. Trường kiếm trong tay Trường Lăng đã gãy rời thành ba đoạn, phân tán trên mặt đất, nhưng không phải có người chặn lại được, mà là thanh kiếm sớm đã bị người khác tráo đổi, kiếm chất kém cỏi, khi chân khí trút vào căn bản không có cách nào chịu được, cho nên mới tự mình vỡ tung.
Trường Lăng ném rơi kiếm gãy, có kiếm hay không đối với nàng mà nói vốn không có khác biệt gì quá lớn, nàng nâng cổ tay lên, đang định tung chưởng, nhưng bất chợt cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực, "phốc" một tiếng liền phun ra một búng máu, đau đớn dữ dội trong nháy mắt truyền khắp tứ chi bát hải.
Đồng tử của Trường Lăng hơi hơi co lại, chỉ cảm giác được toàn thân bắt đầu tê liệt, chân khí trong cơ thể sôi sục sắp sửa phân tán, nàng thử cưỡng chế vận công, lục phủ ngũ tạng ngay lập tức đau như muốn nổ tung, máu trong tim lại phun ra một lần nữa, máu nhỏ từng giọt xuống đất, lờ mờ kèm theo mấy sợi tơ màu đen.
Đây không phải là bị thương, mà là trúng độc...
Trường Lăng không nói một lời liền đứng dậy, quân Thẩm gia ai nấy đều sợ không dám đứng quá gần nàng, lùi tới khoảng cách mười trượng mới dừng lại, trái lại có phân nửa quân Nhạn cậy thế đứng gần, rất nhanh liền vây kín con đường phía trước nàng.
Lúc này trên mặt Thẩm Diệu không còn nửa phần nhân nghĩa ngày trước, nàng nhìn bộ mặt đang cười méo mó của hắn, ngón tay ghì trên vỏ kiếm khẽ vuốt ve, "Khá khen cho võ lâm minh chủ, khá khen cho Thẩm Diệu, ngay cả chuyện cấu kết với ngoại địch cũng làm ra được."
Lấy danh nghĩa viện quân kháng Nhạn, lợi dụng tình nghĩa huynh đệ nhiều năm giữa Việt Trường Thịnh và hắn, có lẽ từ rất lâu về trước ván cờ này đã được bày ra rồi.
Thẩm Diệu khịt mũi khinh bỉ:
"Các ngươi dùng đao giết người, chúng ta lấy mưu giết người, đều là giết người, làm sao có thể đánh giá?"
Trường Lăng cười lạnh một tiếng, nghĩ tới người trước mắt này chính là "người trọng tình trọng nghĩa" ở trong lòng đại ca, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi bi thương vô hạn, nàng nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, gằn từng câu từng chữ:
"Đại ca ta thật sự bị ngươi giết?”
Thẩm Diệu tuy rằng cũng e sợ Trường Lăng, nhưng hắn cậy vào việc cách nàng khá xa, bên người còn có cao thủ bảo vệ, chỉ cần nàng hơi có chút động tĩnh, binh sĩ phía sau sẽ không mảy may lưu tình mà kéo căng dây cung, bây giờ là lúc hắn đang lập uy, đương nhiên không thể có nửa phần sợ hãi, "Phải thì sao, không phải thì sao? Việt Trường Lăng, ngươi bây giờ còn có thể làm gì?"
Thẩm Diệu giương mắt nhìn lên, hắn vừa vặn trông thấy Trường Lăng ngẩng đầu, trong mắt dâng lên một luồng sát khí trùng trùng, giây tiếp theo thoắt ẩn giống như mặt trăng mặt trời lặn khỏi tầng không, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
Thẩm Diệu hít vào một hơi, bỗng thấy một tia sáng chợt lóe, bất thình lình từ không trung bắn ra một luồng sức mạnh cuồn cuộn đánh bay tất cả, một bóng người tựa như âm hồn quỷ quái xuất hiện trên đỉnh đầu Thẩm Diệu, tiếng lưỡi kiếm cắt phá tầng không vang lên như quỷ khóc, một chiêu này gọi là "Độ hồn", độ hồn vừa ra, luôn luôn kèm theo cái chết.
"Rầm" một tiếng rung chuyển trời đất, kiếm vậy mà lại gãy đoạn, Trường Lăng nhảy ngược trở về mặt đất, lúc này đám người ở xung quanh Thẩm Diệu mới nhao nhao rút đao ra bảo vệ Thẩm Diệu, trong mắt lộ ra kinh hãi đến cực điểm, càng chưa nói đến thanh kiếm Bích Lạc trong tay Thẩm Diệu căn bản còn chưa kịp ra khỏi vỏ. Trường kiếm trong tay Trường Lăng đã gãy rời thành ba đoạn, phân tán trên mặt đất, nhưng không phải có người chặn lại được, mà là thanh kiếm sớm đã bị người khác tráo đổi, kiếm chất kém cỏi, khi chân khí trút vào căn bản không có cách nào chịu được, cho nên mới tự mình vỡ tung.
Trường Lăng ném rơi kiếm gãy, có kiếm hay không đối với nàng mà nói vốn không có khác biệt gì quá lớn, nàng nâng cổ tay lên, đang định tung chưởng, nhưng bất chợt cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực, "phốc" một tiếng liền phun ra một búng máu, đau đớn dữ dội trong nháy mắt truyền khắp tứ chi bát hải.
Đồng tử của Trường Lăng hơi hơi co lại, chỉ cảm giác được toàn thân bắt đầu tê liệt, chân khí trong cơ thể sôi sục sắp sửa phân tán, nàng thử cưỡng chế vận công, lục phủ ngũ tạng ngay lập tức đau như muốn nổ tung, máu trong tim lại phun ra một lần nữa, máu nhỏ từng giọt xuống đất, lờ mờ kèm theo mấy sợi tơ màu đen.
Đây không phải là bị thương, mà là trúng độc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.