Chương 44:
Dung Cửu
07/08/2024
Sở Thiên Tố mơ hồ gật gật đầu, bà cơ hồ cũng ý thức được hai người một già một yếu nếu muốn mang theo một người đầu đội mũ sắt xông qua phòng thủ nghiêm ngặt của Mộ Vương Bảo, loại cứu nguy này không thể xem là khó khăn được nữa, mà thật sự là suy nghĩ viển vông.
Nhưng bà sao có thể trơ mắt nhìn người thân cuối cùng trên thế gian của mình cũng chết trong Mộ Vương Bảo cho được.
Chỉ đáng tiếc đứa trẻ Trường Lăng này.. Nếu không phải chính mình khổ sở cầu xin, nàng làm sao đến mức đại nạn không chết sau lại tự đi tìm đường chết.
Sở Thiên Tố vừa khổ sở lại vừa áy náy quay đầu lại, đang muốn nói chút gì đó với Trường Lăng, kết quả vừa quay đầu, liền phát hiện Trường Lăng cư nhiên lại đang ung dung ngồi bên bàn đá gặm bánh màn thầu, đầu lưỡi Sở Thiên Tố đảo mấy vòng trong miệng, mở to hai mắt hỏi: "Ngươi lấy đâu ra bánh màn thầu?"
"Lúc trở về thuận tay lấy trong phòng bếp." Trường Lăng vừa ăn vừa nói: "Còn có hai cái, ngài đói thì tự lấy."
Sở Thiên Tố: "..."
Sườn núi Nhạn Hồi, nghìn trượng băng sương tạo thành một tòa thiên khuyết (cung điện).
Trường Lăng ngồi trên mỏm đá cao nhất, đợi sau khi thưởng thức xong cảnh mặt trời mọc, liền xoay người lại, chỉ vào một dãy núi sừng sững ở phương xa hỏi: "Đó là núi gì?"
Sở Thiên Tố nhìn theo, "Đó là núi Lộc Minh."
Trường Lăng lại chỉ đỉnh núi bên cạnh núi Lộc Minh, "Còn kia?"
"Núi Bắc Ngọc, ngoại trừ núi Nhạn Hồi thì đó là ngọn núi cao nhất trong Mộ Vương Bảo, ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Giữa núi Lộc Minh và núi Bắc Ngọc, có một cái cầu treo." Trường Lăng chỉ vào một vệt đen lờ mờ nối giữa hai ngọn núi, "Đó phải là cái cầu chăng?"
Sở Thiên Tố nghe hiểu ý của Trường Lăng, "Nếu hai ba sợi dây xích mục nát cũng có thể coi là cầu thì đúng vậy, nhưng nếu muốn thông qua đó để rời khỏi Mộ Vương Bảo, thì chắc chắn là không thể làm được."
"Ừm?"
Sở Thiên Tố lắc đầu lia lịa, "Quân doanh điểm chính trú dưới núi Bắc Ngọc, có hàng nghìn quân sĩ trấn thủ, có thể nói là nơi thủ vệ nghiêm mật nhất, chúng ta tới đó chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?"
"Sau khi chúng ta cướp được Chu nhi của ngài, mặc kệ trốn đi nơi nào, đều là tự tìm đường chết mà thôi."
Sở Thiên Tố nghẹn họng, chỉ thấy Trường Lăng nhảy xuống khỏi mỏm đá, "Chúng ta tuyệt đối không có khả năng rời khỏi một cách lặng yên không gây tiếng động.. Bất luận phá vỡ trạm gác nơi nào, Mộ Vương Bảo đều có thể bắt kịp dễ như trở bàn tay, bên ngoài núi Lộc Minh là những dãy núi và sông ngòi trải dài vô tận, với đào phạm mà nói, chính là nơi ẩn náu tuyệt hảo."
Trường Lăng thấy bà mù mà mù mờ, liền tô tô vẽ vẽ trên giấy giải thích kỹ lại các bước cùng với tuyến đường đào vong một hồi, trên thực tế Sở Thiên Tố hoàn toàn không có khái niệm về những thứ này, bà nghe được nửa buổi, lại đột nhiên hỏi: "Ngươi có mấy phần nắm chắc?"
Trường Lăng do dự nói: "Một phần."
Nhưng bà sao có thể trơ mắt nhìn người thân cuối cùng trên thế gian của mình cũng chết trong Mộ Vương Bảo cho được.
Chỉ đáng tiếc đứa trẻ Trường Lăng này.. Nếu không phải chính mình khổ sở cầu xin, nàng làm sao đến mức đại nạn không chết sau lại tự đi tìm đường chết.
Sở Thiên Tố vừa khổ sở lại vừa áy náy quay đầu lại, đang muốn nói chút gì đó với Trường Lăng, kết quả vừa quay đầu, liền phát hiện Trường Lăng cư nhiên lại đang ung dung ngồi bên bàn đá gặm bánh màn thầu, đầu lưỡi Sở Thiên Tố đảo mấy vòng trong miệng, mở to hai mắt hỏi: "Ngươi lấy đâu ra bánh màn thầu?"
"Lúc trở về thuận tay lấy trong phòng bếp." Trường Lăng vừa ăn vừa nói: "Còn có hai cái, ngài đói thì tự lấy."
Sở Thiên Tố: "..."
Sườn núi Nhạn Hồi, nghìn trượng băng sương tạo thành một tòa thiên khuyết (cung điện).
Trường Lăng ngồi trên mỏm đá cao nhất, đợi sau khi thưởng thức xong cảnh mặt trời mọc, liền xoay người lại, chỉ vào một dãy núi sừng sững ở phương xa hỏi: "Đó là núi gì?"
Sở Thiên Tố nhìn theo, "Đó là núi Lộc Minh."
Trường Lăng lại chỉ đỉnh núi bên cạnh núi Lộc Minh, "Còn kia?"
"Núi Bắc Ngọc, ngoại trừ núi Nhạn Hồi thì đó là ngọn núi cao nhất trong Mộ Vương Bảo, ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Giữa núi Lộc Minh và núi Bắc Ngọc, có một cái cầu treo." Trường Lăng chỉ vào một vệt đen lờ mờ nối giữa hai ngọn núi, "Đó phải là cái cầu chăng?"
Sở Thiên Tố nghe hiểu ý của Trường Lăng, "Nếu hai ba sợi dây xích mục nát cũng có thể coi là cầu thì đúng vậy, nhưng nếu muốn thông qua đó để rời khỏi Mộ Vương Bảo, thì chắc chắn là không thể làm được."
"Ừm?"
Sở Thiên Tố lắc đầu lia lịa, "Quân doanh điểm chính trú dưới núi Bắc Ngọc, có hàng nghìn quân sĩ trấn thủ, có thể nói là nơi thủ vệ nghiêm mật nhất, chúng ta tới đó chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?"
"Sau khi chúng ta cướp được Chu nhi của ngài, mặc kệ trốn đi nơi nào, đều là tự tìm đường chết mà thôi."
Sở Thiên Tố nghẹn họng, chỉ thấy Trường Lăng nhảy xuống khỏi mỏm đá, "Chúng ta tuyệt đối không có khả năng rời khỏi một cách lặng yên không gây tiếng động.. Bất luận phá vỡ trạm gác nơi nào, Mộ Vương Bảo đều có thể bắt kịp dễ như trở bàn tay, bên ngoài núi Lộc Minh là những dãy núi và sông ngòi trải dài vô tận, với đào phạm mà nói, chính là nơi ẩn náu tuyệt hảo."
Trường Lăng thấy bà mù mà mù mờ, liền tô tô vẽ vẽ trên giấy giải thích kỹ lại các bước cùng với tuyến đường đào vong một hồi, trên thực tế Sở Thiên Tố hoàn toàn không có khái niệm về những thứ này, bà nghe được nửa buổi, lại đột nhiên hỏi: "Ngươi có mấy phần nắm chắc?"
Trường Lăng do dự nói: "Một phần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.