Chương 42: Bạn Không Cần Phải Chịu Trách Nhiệm (1)
Phô Mai Dưa Hấu
28/09/2024
===========
Mai Kiệt đương nhiên biết giáo sư của mình đang đùa giỡn.
Cậu ấy nhìn giáo sư Sam đang cầm di động, lòng đầy ưu tư đi tìm bạn bè để phàn nàn về những khó khăn trong việc học của mình, đồng thời tải luận văn xuống để chỉnh sửa. Việc gửi bài cho tập san không phải là chuyện dễ, nên cậu ấy muốn hoàn thành sớm và gửi đi.
Trần Phó Sơn nhận ra ánh mắt của Mai Kiệt, cầm di động đứng dậy và đi về phía cửa sổ.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt, không hề vui mừng hay bất ngờ, làm cho người khác khó mà nhận ra rằng anh đang nhắn tin với một cô gái.
Mới vừa đến bên cửa sổ, di động rung lên.
Đó là tiếng chuông mặc định của di động, chưa từng được chỉnh sửa.
Anh nhìn vào màn hình, bắt máy: " Ân. "
Đêm đã khuya, thời tiết bên ngoài hôm nay thật tuyệt. Ánh trăng tròn chiếu sáng, rọi lên Trần Phó Sơn một lớp ánh sáng lờ mờ. Anh nói nhỏ, mí mắt hạ xuống, để cho hàng mi lướt qua trước mặt.
Một giọng nói hơi có phần ngập ngừng từ đầu dây bên kia vang lên: " Sam, liệu tôi có làm phiền đến anh không? "
Rõ ràng anh đã nói là có thời gian, nhưng vẫn bị hỏi như vậy.
Cô gái nghe có vẻ như là người có tiền, nhưng lại rất cẩn thận, có vẻ giống như con thỏ mà hắn từng nuôi, ngập ngừng trong một môi trường lạ lẫm, tràn đầy sợ hãi nhưng vẫn muốn đặt niềm tin vào người khác.
Trần Phó Sơn bình thản nói: " Không phiền đâu. "
" Xin lỗi nha, vừa từ chỗ anh liền rời đi, bây giờ lại đến tìm anh nói chuyện. "
Lộ Uyển Uyển ở một biệt thự khác, đang ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm di động, tay kia thì phủi bụi trên nền.
Cô cũng không biết mình đang phủi đi cái gì, chỉ vô thức làm động tác này.
" Cô cứ nói đi. " Trần Phó Sơn nhìn ra bên ngoài ánh trăng, lặng lẽ lắng nghe.
Giọng nói bình tĩnh của Trần Phó Sơn làm cho Lộ Uyển Uyển cảm thấy trong lòng bớt đi rất nhiều hoảng loạn, nỗi buồn cũng dần hòa hoãn.
Cô nở một nụ cười ngắn ngủi, thu tay lại: " Sam, tại sao năm đó anh lại chọn học tâm lý? "
Trần Phó Sơn đáp: " Bởi vì tôi có rất nhiều vấn đề mà không tìm ra được đáp án. "
Lộ Uyển Uyển tò mò hỏi: " Vậy bây giờ anh có tìm ra đáp án không? "
Anh nhẹ nhàng nâng mí mắt: " Không có. Từ góc độ toán học mà nói, một phương trình trong tập số thực về cơ bản không có nghiệm, nhưng cũng có thể có rất nhiều nghiệm. Tôi có thể sẽ không bao giờ có được đáp án, nhưng có thể sẽ tìm ra được vô số đáp án khác. "
Mai Kiệt đương nhiên biết giáo sư của mình đang đùa giỡn.
Cậu ấy nhìn giáo sư Sam đang cầm di động, lòng đầy ưu tư đi tìm bạn bè để phàn nàn về những khó khăn trong việc học của mình, đồng thời tải luận văn xuống để chỉnh sửa. Việc gửi bài cho tập san không phải là chuyện dễ, nên cậu ấy muốn hoàn thành sớm và gửi đi.
Trần Phó Sơn nhận ra ánh mắt của Mai Kiệt, cầm di động đứng dậy và đi về phía cửa sổ.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt, không hề vui mừng hay bất ngờ, làm cho người khác khó mà nhận ra rằng anh đang nhắn tin với một cô gái.
Mới vừa đến bên cửa sổ, di động rung lên.
Đó là tiếng chuông mặc định của di động, chưa từng được chỉnh sửa.
Anh nhìn vào màn hình, bắt máy: " Ân. "
Đêm đã khuya, thời tiết bên ngoài hôm nay thật tuyệt. Ánh trăng tròn chiếu sáng, rọi lên Trần Phó Sơn một lớp ánh sáng lờ mờ. Anh nói nhỏ, mí mắt hạ xuống, để cho hàng mi lướt qua trước mặt.
Một giọng nói hơi có phần ngập ngừng từ đầu dây bên kia vang lên: " Sam, liệu tôi có làm phiền đến anh không? "
Rõ ràng anh đã nói là có thời gian, nhưng vẫn bị hỏi như vậy.
Cô gái nghe có vẻ như là người có tiền, nhưng lại rất cẩn thận, có vẻ giống như con thỏ mà hắn từng nuôi, ngập ngừng trong một môi trường lạ lẫm, tràn đầy sợ hãi nhưng vẫn muốn đặt niềm tin vào người khác.
Trần Phó Sơn bình thản nói: " Không phiền đâu. "
" Xin lỗi nha, vừa từ chỗ anh liền rời đi, bây giờ lại đến tìm anh nói chuyện. "
Lộ Uyển Uyển ở một biệt thự khác, đang ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm di động, tay kia thì phủi bụi trên nền.
Cô cũng không biết mình đang phủi đi cái gì, chỉ vô thức làm động tác này.
" Cô cứ nói đi. " Trần Phó Sơn nhìn ra bên ngoài ánh trăng, lặng lẽ lắng nghe.
Giọng nói bình tĩnh của Trần Phó Sơn làm cho Lộ Uyển Uyển cảm thấy trong lòng bớt đi rất nhiều hoảng loạn, nỗi buồn cũng dần hòa hoãn.
Cô nở một nụ cười ngắn ngủi, thu tay lại: " Sam, tại sao năm đó anh lại chọn học tâm lý? "
Trần Phó Sơn đáp: " Bởi vì tôi có rất nhiều vấn đề mà không tìm ra được đáp án. "
Lộ Uyển Uyển tò mò hỏi: " Vậy bây giờ anh có tìm ra đáp án không? "
Anh nhẹ nhàng nâng mí mắt: " Không có. Từ góc độ toán học mà nói, một phương trình trong tập số thực về cơ bản không có nghiệm, nhưng cũng có thể có rất nhiều nghiệm. Tôi có thể sẽ không bao giờ có được đáp án, nhưng có thể sẽ tìm ra được vô số đáp án khác. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.