Chương 100: Chúng ta đến rồi
Trí Bạch
01/09/2020
Mạnh Trường An thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của Bùi Khiếu vào giờ này khắc này. Trước đó mấy chục thám báo đã bị người của y tháo bỏ binh khí giáp trụ trói vào trong phòng, một mồi lửa là có thể tiễn những chiến sĩ tinh nhuệ nhất Đại Ninh này vào địa ngục.
Trong đó có những người đây là lần thứ bảy đi theo Mạnh Trường An vào Hắc Vũ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, công lao thiên đại vẽ bản đồ và còn mang về mấy trăm người tộc Lang Quyết này của Mạnh Trường An, cũng đủ cho mỗi người bọn họ cũng thay đổi vận mệnh theo.
Bùi Khiếu đang cầm đuốc chính là ác ma trong vận mệnh của bọn họ.
Mạnh Trường An tay trái cầm hắc tuyến đao, tay phải cầm con dao săn nhỏ từ trong viện đi ra, thân binh thủ hạ của Bùi Khiếu đã dàn trận sẵn sàng trên khoảng đất trống. Rõ ràng Mạnh Trường An chỉ là một người mà thôi, nhưng trong mắt bọn họ một người này đã có thể so sánh với một con mãnh thú giết không chết.
Trên bậc thang trèo lên tường thành lúc này vẫn còn phủ một lớp thi thể, những người này ai cũng đều là người rất cường hãn trong hàng ngũ chiến binh, nhưng lại bị một người một giáo kia đưa vào âm tào địa phủ, máu đã nhuộm bậc thang thành màu đỏ, mùi máu tanh vẫn còn gay mũi.
"Ta tưởng ngươi không dám ra." Bùi Khiếu cười lạnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Đại anh hùng trong chiến binh bắc cương chúng ta, có thể ra vào cương vực đế quốc Hắc Vũ bảy lần, nói ra thì ngay cả bệ hạ cũng sẽ vỗ tay khen ngợi ngươi... Thế nào, không bỏ được sự sống chết của những thám báo thủ hạ của ngươi? Nếu thật là như vậy, ta cũng có vài phần khinh thường ngươi, người thành đại sự, sao có thể bị những thứ này ràng buộc, nếu trên thế giới này thật sự có chuyển kiếp đầu thai, những lời này coi như là lễ vật ta tặng cho ngươi lúc tòng quân ở kiếp sau, không cần cảm ơn."
Cánh cửa của những căn phòng kia mở ra, thủ hạ của Mạnh Trường An chen chúc ở bên trong nhìn ra ngoài, trên mặt mỗi người đều là phẫn nộ, đều là lo lắng, cũng có cả sợ hãi.
"Giáo úy ngươi đi mau đi!" Có người hét lên một tiếng, giọng nói khàn khàn.
Cù Hùng bị đánh gãy cằm không phát ra được thanh âm nào, miệng ú ớ, mấy lần muốn giãy giụa đứng lên, khổ nỗi dây trói quá chắc chắn ngay cả các khớp xương cũng không co lại được thì làm sao có thể đứng lên.
Mạnh Trường An bỗng nhiên cười cười với bọn họ.
Tất cả mọi người ngây người ra, đây là lần đầu tiên giáo úy cười với bọn họ. Hóa ra giáo úy cười đẹp như vậy, ấm áp như vậy.
Tầm nhìn của Mạnh Trường An di chuyển khỏi đám thủ hạ cuối cùng dừng lại trên người Bùi Khiếu, gã cắm hắc tuyến đao trên mặt đất ở bên cạnh: "Cho dù đi ra thì ngươi cũng sẽ giết bọn họ, nếu ta chết rồi, làm sao ngươi lại để cho bọn họ sống tiếp?"
"Ha ha ha ha..." Bùi Khiếu không nhịn được liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái vẻ tán thưởng: "Nếu ngươi đã biết rồi, tại sao còn đi ra?"
Mạnh Trường An nhìn lên bầu trời cao, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười khổ.
"Chúng ta đều là người bị bỏ rơi, chẳng lẽ ngươi nhìn còn không hiểu chưa?"
Ngữ khí của Mạnh Trường An có chút không cam lòng thoảng qua: "Hóa ra, đây là tâm thuật đế vương."
Đại tướng quân Thiết Lưu Lê nói sẽ có viện binh chờ ở Phong Nghiễn Đài, sẽ tạo ra hiện trường giả là người Hắc Vũ đã giết chết Bùi Khiếu, mà bây giờ xem ra tất cả chuyện này chẳng qua đều là lời hứa suông mà thôi.
Thiết Lưu Lê nói, Bùi Đình Sơn đã từng là huynh đệ sống chết của ông ta.
Cho nên, đương nhiên Thiết Lưu Lê sẽ không gánh trách nhiệm này trên người mình, ông ta không biết rốt cuộc hoàng đế có thái độ gì đối với Bùi Đình Sơn, nếu chỉ là dùng cái chết của Bùi Khiếu để nhắc nhở Bùi Đình Sơn, như vậy thì hà tất ông ta phải làm quá tuyệt tình?
Hiện tại, bên ngoài có người Hắc Vũ, trong này có gã và Bùi Khiếu, cục diện quá hoàn mỹ.
Mạnh Trường An nghĩ, nếu như không đoán sai, thật ra chắc hẳn viện binh ở ngay cách đây không xa, chẳng qua là hôm nay không phải bọn họ đến chi viện, mà là đến thu dọn hiện trường... Nếu như mình giết Bùi Khiếu, như vậy thì có lẽ bọn họ sẽ giết mình, làm một hiện trường giả toàn quân bị diệt.
Nếu Bùi Khiếu giết gã, như vậy đội ngũ do Thiết Lưu Lê sắp xếp ở bên ngoài sẽ giết chết Bùi Khiếu, cuối cùng câu chuyện này có thể sẽ có hai phiên bản...
Phiên bản thứ nhất, thủ hạ của Bùi Khiếu - Mạnh Trường An trong khoảng thời gian này mang theo thám báo tinh nhuệ bảy lần xâm nhập cảnh nội Hắc Vũ vẽ bản đồ, hơn nữa còn cứu về mấy trăm người tộc Lang Quyết lòng hướng Đại Ninh, trên đường về vô tình bị truy binh Hắc Vũ bao vây, tử chiến không lùi. Bùi Khiếu sau khi biết được tin tức đã đích thân mang binh đến chi viện, nhưng cũng bị người Hắc Vũ vây khốn, cuối cùng tướng quân và giáo úy kề vai chiến đấu nhưng cuối cùng không chống thể lại quân địch đông đảo mà chết.
Phiên bản này của câu chuyện cho dù không được tính là tất cả đều vui vẻ, nhưng đây là phiên bản không tính là khó chấp nhận đối với bất cứ bên nào. Bùi Đình Sơn thì có thể như thế nào? Sau khi Bùi Khiếu đã chết rồi tất nhiên sẽ thăng quan tiến tước, hoàng đế tất nhiên sẽ tìm mọi cách trấn an lão ta, kẻ làm tướng tử chiến sa trường là chuyện quá sức bình thường, lão ta không có lý do để làm ầm ĩ.
Đương nhiên, một phiên bản khác vốn dĩ đã không tốt đẹp như vậy, bởi vì sự tốt đẹp này không phù hợp với tâm nguyện của hoàng đế bệ hạ, bởi vậy tốt hơn nên là Mạnh Trường An bảy lần xâm nhập Hắc Vũ vẽ bản đồ, đây là công lớn, sau khi Bùi Khiếu biết thì muốn chiếm lấy phần công lao này, sau đó giết chết Mạnh Trường An ở Phong Nghiễn Đài.
Kết quả lại bị người Hắc Vũ đuổi đến bao vây, đại tướng quân Thiết Lưu Lê mang binh cứu viện không kịp, thế nên Bùi Khiếu cũng tử trận.
Phiên bản cũ này càng lợi cho hoàng đế cảnh cáo Bùi Đình Sơn hơn. Đương nhiên Bùi Đình Sơn biết đứa cháu trai này của mình là người như thế nào, chuyện chiếm đoạt quân công cũng không phải lần đầu tiên Bùi Khiếu làm, cho nên lão ta vẫn không có cách nào làm lớn chuyện.
Sau đó thì sao?
Sau đó mới là chỗ tuyệt vời, hoàng đế vẫn sẽ cùng lúc lấy hai thân phận hoàng đế và bằng hữu để trấn an Bùi Đình Sơn. Còn Thiết Lưu Lê có thể sẽ phái thân tín đến đông cương một chuyến, thay mặt Thiết Lưu Lê giải thích với Bùi Đình Sơn và còn nhắc lại tình huynh đệ qua lại giữa hai người.
Tác dụng phụ của chuyện này sẽ bị ép xuống, hoàng đế sẽ hết lòng ca ngợi Mạnh Trường An, đưa gã lên độ cao là một người trẻ tuổi gương mẫu, để cho thế hệ trẻ tuổi của cả Đại Ninh đều học tập Mạnh Trường An.
Với tính khí của Bùi Đình Sơn thì tất nhiên không chịu được, lỡ như vài lời quá đáng, làm vài chuyện quá phận, bệ hạ cũng chỉ có thể nhịn đau mà lấy đi binh quyền của vị đại tướng quân này.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này Mạnh Trường An đã nghĩ đến rất nhiều, cho nên không nhịn được mà cảm thấy hơi buồn cười.
Gã không biết hoàng đế và lão viện trưởng từng có một cuộc nói chuyện dài, nói ra bốn chữ "mặc kệ sống chết" kia, cũng không biết bệ hạ ra ý chỉ cho Thiết Lưu Lê, cũng là mấy chữ "mặc kệ sống chết". Cho nên ở đây không có viện binh mà Thiết Lưu Lê sắp xếp.
Mà tướng quân Võ Tân Vũ quả thật có dẫn binh xuất doanh, quả thật cũng cách Phong Nghiễn Đài không xa, nhưng quân lệnh mà Võ Tân Vũ nhận được là đánh lui người Hắc Vũ.
"Đều là người bị bỏ rơi? Ngươi có ý gì?"
Sắc mặt Bùi Khiếu rõ ràng có thay đổi.
"Không có gì." Mạnh Trường An nhìn về phía Bùi Khiếu: "Ngươi có thể cho thủ hạ của ngươi xông lên trước, cũng có thể phóng hỏa thiêu chết người của ta trước, nhưng kết cục đều giống nhau... Ta nhất định sẽ tự tay cắt đầu của ngươi."
"Giết hắn." Bùi Khiếu giơ tay lên chỉ về phía trước: "Giết hắn ngay bây giờ."
Thủ hạ thân binh lập tức giơ liên nỏ lên nhắm vào Mạnh Trường An, ít nhất hơn hai trăm người bao vây tầng lớp chung quanh hắn. Đám binh sĩ mặc chiến giáp Đại Ninh này đang bao vây một vị giáo úy của Đại Ninh, toàn bộ hiện trường đều bị những người Lang Quyết kia thu vào tầm mắt, cũng không biết sau này bọn họ sẽ nghĩ như thế nào khi nhắc tới chuyện này.
Đúng lúc này Mạnh Trường An chợt nghe một tiếng dây cung vang lên, đó là tiếng một cây cung cứng bị người ta kéo rất căng, âm thanh rất nhẹ nên chứng tỏ khoảng cách cũng khá xa, nhưng cũng không hiểu tại sao bản thân gã lại nghe được. Chung quanh đều là chiến binh, âm thanh của cử động lớn hơn âm thanh kéo cung rất nhiều, mà những chiến binh này đều dùng liên nỏ chứ không phải là cung.
Mạnh Trường An đột nhiên cười, nhớ tới lúc ở trong khu rừng bên ngoài thư viện ở thành Trường An, gã cũng từng bỗng nhiên nghe được một tràng âm thanh rất nhỏ, sau đó có một kẻ từ trên trời rơi xuống.
Hắn nói... Ta tới chắn sát cho ngươi.
Còn có gì khó hơn mệnh sát lần này?
Nhưng việc này dường như tuyệt đối không thể, tên đó đang ở tận thủy sư quận An Dương, từ quận An Dương đến nơi này vạn dặm xa xôi. Mạnh Trường An không tin chuyện thần giao cách cảm huyền diệu khó giải thích gì đó, rất nhiều chuyện có vẻ mơ hồ đều là bởi vì có phỏng đoán hợp lý mới có thể dự đoán trước, mà tên kia cho dù là nhận được tin tức chạy tới đây căn bản cũng không kịp, trừ khi...
Có người đã sắp xếp như vậy, nhưng mục đích của việc sắp xếp như thế này là gì?
Đinh!
Từ trên tường thành đằng xa có một mũi tên lông vũ bay tới, chỉ trong chớp mắt mũi tên kia đã chuẩn xác đâm vào gáy Bùi Khiếu. Góc độ và lực độ của mũi tên này đều không có tỳ vết nào, cho nên chắc hẳn Bùi Khiếu chết chắc rồi.
Chắc hẳn, nhưng không chết.
Mũi tên đập lên gáy Bùi Khiếu bắn ra một loạt đốm lửa, Bùi Khiếu kêu "a" một tiếng, che cổ ngã sấp về phía trước. Lúc nằm rạp trên mặt đất trong kẽ ngón tay có máu chảy xuống, nhưng mà y rất nhanh chóng đứng lên, mấy thân binh lập tức giơ tấm chắn bảo vệ chung quanh y.
"Liệm giáp sao?"
Thẩm Lãnh ngồi xổm trên tường thành, thầm nghĩ trên người những kẻ xuất thân công tử ca này thật sự có không ít đồ tốt mà...
Quả thực Bùi Khiếu còn mặc một lớp liệm giáp bên trong giáp trụ, rất kỹ càng, mũi tên xuyên qua khe hở của liệm giáp đâm vào cổ Bùi Khiếu bị thương, nhưng bị mắc kẹt trong liệm giáp không thể vào sâu. Một mũi tên này dọa cho Bùi Khiếu ba hồn bảy vía đã mất hơn phân nửa, đáng tiếc là không giết chết.
Bùi Khiếu tức giận mắng một tiếng, khi nhìn lại, ngay trong giây lát sự chú ý của mọi người dồn vào y thì Mạnh Trường An đã biến mất, y nhìn quanh bốn phía, đâu còn có bóng dáng của tên kia nữa.
Thẩm Lãnh quay đầu liếc nhìn ra bên ngoài, người của mình vẫn chưa leo lên hết, hắn không ngờ khi chạy đến Phong Nghiễn Đài thì cửa thành đã đóng, muốn vào thành chỉ có thể leo lên, nhưng nếu tường thành dễ leo thì sao có thể ngăn cản được kẻ thù?
Thẩm Lãnh dùng biện pháp giống như Mạnh Trường An, hắn buộc dây thừng vào hắc tuyến đao rồi ném lên, vận khí không tốt đến nỗi ba lần mới khiến hắc tuyến đao bị kẹp chặt, mà chỗ hắn leo lên lại là ở một bên khác, sau khi leo lên từ rất xa đã nhìn thấy Mạnh Trường An bị bao vây.
Ở trên tường thành cấp tốc chạy tới, ánh mắt quét một vòng trên người những chiến binh kia, lại nhiều thêm kẻ mặc giáp trụ tướng quân kia một cái, cuối cùng nhìn thêm con dao săn nhỏ trong tay Mạnh Trường An hai cái, thế là trên khóe miệng Thẩm Lãnh có thêm nụ cười mỉm hơi giống như mẹ mái.
"Phóng hỏa thiêu chết những kẻ đó!"
Bùi Khiếu thẹn quá thành giận tưởng là còn có thám báo lọt lưới, quay đầu lại chỉ vào phía căn phòng: "Thiêu chết toàn bộ!"
Bốn năm tên thân binh cầm cây đuốc tiến lên, vừa mới đến bên ngoài phòng, bỗng nhiên một loạt bóng đen từ trên trời rơi xuống... Bịch một tiếng, một cái cự thuẫn cao bằng một người đập xuống, ba người ở phía trước trực tiếp bị đập ngã xuống đất, đầu cũng bị nện đến mức giống như thụt vào trong cổ vậy.
Ngay sau đó trên tường thành là một trận liên nỏ bắn tên, mấy tên thủ hạ của Bùi Khiếu trong khoảnh khắc đã bị bắn ngã ngửa trên mặt đất. Bùi Khiếu ngẩng đầu nhìn nhìn sang bên kia, mắt nheo lại vì bị chói mắt, nhìn thấy một đám hán tử bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên người phản xạ ra kim quang.
Trên tường thành thả xuống mấy sợi dây thừng, bảy tám hán tử mặc quân phục chiến binh thủy sư màu xanh đậm trượt từ dây thừng xuống dưới. Cầm đầu chính là kẻ thân cao chừng hai mét, cầm cự thuẫn che chắn trước người, gã ta quay đầu lại nhếch miệng cười cười với những thám báo bị trói ở trong phòng: "Đừng sợ, các huynh đệ thủy sư đến rồi đây."
Đối diện với bọn họ, là hơn hai trăm đồng bào thân mặc quân phục chiến binh màu đen.
Nhưng đã không phải là đồng bào nữa rồi.
Trong đó có những người đây là lần thứ bảy đi theo Mạnh Trường An vào Hắc Vũ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, công lao thiên đại vẽ bản đồ và còn mang về mấy trăm người tộc Lang Quyết này của Mạnh Trường An, cũng đủ cho mỗi người bọn họ cũng thay đổi vận mệnh theo.
Bùi Khiếu đang cầm đuốc chính là ác ma trong vận mệnh của bọn họ.
Mạnh Trường An tay trái cầm hắc tuyến đao, tay phải cầm con dao săn nhỏ từ trong viện đi ra, thân binh thủ hạ của Bùi Khiếu đã dàn trận sẵn sàng trên khoảng đất trống. Rõ ràng Mạnh Trường An chỉ là một người mà thôi, nhưng trong mắt bọn họ một người này đã có thể so sánh với một con mãnh thú giết không chết.
Trên bậc thang trèo lên tường thành lúc này vẫn còn phủ một lớp thi thể, những người này ai cũng đều là người rất cường hãn trong hàng ngũ chiến binh, nhưng lại bị một người một giáo kia đưa vào âm tào địa phủ, máu đã nhuộm bậc thang thành màu đỏ, mùi máu tanh vẫn còn gay mũi.
"Ta tưởng ngươi không dám ra." Bùi Khiếu cười lạnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Đại anh hùng trong chiến binh bắc cương chúng ta, có thể ra vào cương vực đế quốc Hắc Vũ bảy lần, nói ra thì ngay cả bệ hạ cũng sẽ vỗ tay khen ngợi ngươi... Thế nào, không bỏ được sự sống chết của những thám báo thủ hạ của ngươi? Nếu thật là như vậy, ta cũng có vài phần khinh thường ngươi, người thành đại sự, sao có thể bị những thứ này ràng buộc, nếu trên thế giới này thật sự có chuyển kiếp đầu thai, những lời này coi như là lễ vật ta tặng cho ngươi lúc tòng quân ở kiếp sau, không cần cảm ơn."
Cánh cửa của những căn phòng kia mở ra, thủ hạ của Mạnh Trường An chen chúc ở bên trong nhìn ra ngoài, trên mặt mỗi người đều là phẫn nộ, đều là lo lắng, cũng có cả sợ hãi.
"Giáo úy ngươi đi mau đi!" Có người hét lên một tiếng, giọng nói khàn khàn.
Cù Hùng bị đánh gãy cằm không phát ra được thanh âm nào, miệng ú ớ, mấy lần muốn giãy giụa đứng lên, khổ nỗi dây trói quá chắc chắn ngay cả các khớp xương cũng không co lại được thì làm sao có thể đứng lên.
Mạnh Trường An bỗng nhiên cười cười với bọn họ.
Tất cả mọi người ngây người ra, đây là lần đầu tiên giáo úy cười với bọn họ. Hóa ra giáo úy cười đẹp như vậy, ấm áp như vậy.
Tầm nhìn của Mạnh Trường An di chuyển khỏi đám thủ hạ cuối cùng dừng lại trên người Bùi Khiếu, gã cắm hắc tuyến đao trên mặt đất ở bên cạnh: "Cho dù đi ra thì ngươi cũng sẽ giết bọn họ, nếu ta chết rồi, làm sao ngươi lại để cho bọn họ sống tiếp?"
"Ha ha ha ha..." Bùi Khiếu không nhịn được liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái vẻ tán thưởng: "Nếu ngươi đã biết rồi, tại sao còn đi ra?"
Mạnh Trường An nhìn lên bầu trời cao, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười khổ.
"Chúng ta đều là người bị bỏ rơi, chẳng lẽ ngươi nhìn còn không hiểu chưa?"
Ngữ khí của Mạnh Trường An có chút không cam lòng thoảng qua: "Hóa ra, đây là tâm thuật đế vương."
Đại tướng quân Thiết Lưu Lê nói sẽ có viện binh chờ ở Phong Nghiễn Đài, sẽ tạo ra hiện trường giả là người Hắc Vũ đã giết chết Bùi Khiếu, mà bây giờ xem ra tất cả chuyện này chẳng qua đều là lời hứa suông mà thôi.
Thiết Lưu Lê nói, Bùi Đình Sơn đã từng là huynh đệ sống chết của ông ta.
Cho nên, đương nhiên Thiết Lưu Lê sẽ không gánh trách nhiệm này trên người mình, ông ta không biết rốt cuộc hoàng đế có thái độ gì đối với Bùi Đình Sơn, nếu chỉ là dùng cái chết của Bùi Khiếu để nhắc nhở Bùi Đình Sơn, như vậy thì hà tất ông ta phải làm quá tuyệt tình?
Hiện tại, bên ngoài có người Hắc Vũ, trong này có gã và Bùi Khiếu, cục diện quá hoàn mỹ.
Mạnh Trường An nghĩ, nếu như không đoán sai, thật ra chắc hẳn viện binh ở ngay cách đây không xa, chẳng qua là hôm nay không phải bọn họ đến chi viện, mà là đến thu dọn hiện trường... Nếu như mình giết Bùi Khiếu, như vậy thì có lẽ bọn họ sẽ giết mình, làm một hiện trường giả toàn quân bị diệt.
Nếu Bùi Khiếu giết gã, như vậy đội ngũ do Thiết Lưu Lê sắp xếp ở bên ngoài sẽ giết chết Bùi Khiếu, cuối cùng câu chuyện này có thể sẽ có hai phiên bản...
Phiên bản thứ nhất, thủ hạ của Bùi Khiếu - Mạnh Trường An trong khoảng thời gian này mang theo thám báo tinh nhuệ bảy lần xâm nhập cảnh nội Hắc Vũ vẽ bản đồ, hơn nữa còn cứu về mấy trăm người tộc Lang Quyết lòng hướng Đại Ninh, trên đường về vô tình bị truy binh Hắc Vũ bao vây, tử chiến không lùi. Bùi Khiếu sau khi biết được tin tức đã đích thân mang binh đến chi viện, nhưng cũng bị người Hắc Vũ vây khốn, cuối cùng tướng quân và giáo úy kề vai chiến đấu nhưng cuối cùng không chống thể lại quân địch đông đảo mà chết.
Phiên bản này của câu chuyện cho dù không được tính là tất cả đều vui vẻ, nhưng đây là phiên bản không tính là khó chấp nhận đối với bất cứ bên nào. Bùi Đình Sơn thì có thể như thế nào? Sau khi Bùi Khiếu đã chết rồi tất nhiên sẽ thăng quan tiến tước, hoàng đế tất nhiên sẽ tìm mọi cách trấn an lão ta, kẻ làm tướng tử chiến sa trường là chuyện quá sức bình thường, lão ta không có lý do để làm ầm ĩ.
Đương nhiên, một phiên bản khác vốn dĩ đã không tốt đẹp như vậy, bởi vì sự tốt đẹp này không phù hợp với tâm nguyện của hoàng đế bệ hạ, bởi vậy tốt hơn nên là Mạnh Trường An bảy lần xâm nhập Hắc Vũ vẽ bản đồ, đây là công lớn, sau khi Bùi Khiếu biết thì muốn chiếm lấy phần công lao này, sau đó giết chết Mạnh Trường An ở Phong Nghiễn Đài.
Kết quả lại bị người Hắc Vũ đuổi đến bao vây, đại tướng quân Thiết Lưu Lê mang binh cứu viện không kịp, thế nên Bùi Khiếu cũng tử trận.
Phiên bản cũ này càng lợi cho hoàng đế cảnh cáo Bùi Đình Sơn hơn. Đương nhiên Bùi Đình Sơn biết đứa cháu trai này của mình là người như thế nào, chuyện chiếm đoạt quân công cũng không phải lần đầu tiên Bùi Khiếu làm, cho nên lão ta vẫn không có cách nào làm lớn chuyện.
Sau đó thì sao?
Sau đó mới là chỗ tuyệt vời, hoàng đế vẫn sẽ cùng lúc lấy hai thân phận hoàng đế và bằng hữu để trấn an Bùi Đình Sơn. Còn Thiết Lưu Lê có thể sẽ phái thân tín đến đông cương một chuyến, thay mặt Thiết Lưu Lê giải thích với Bùi Đình Sơn và còn nhắc lại tình huynh đệ qua lại giữa hai người.
Tác dụng phụ của chuyện này sẽ bị ép xuống, hoàng đế sẽ hết lòng ca ngợi Mạnh Trường An, đưa gã lên độ cao là một người trẻ tuổi gương mẫu, để cho thế hệ trẻ tuổi của cả Đại Ninh đều học tập Mạnh Trường An.
Với tính khí của Bùi Đình Sơn thì tất nhiên không chịu được, lỡ như vài lời quá đáng, làm vài chuyện quá phận, bệ hạ cũng chỉ có thể nhịn đau mà lấy đi binh quyền của vị đại tướng quân này.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này Mạnh Trường An đã nghĩ đến rất nhiều, cho nên không nhịn được mà cảm thấy hơi buồn cười.
Gã không biết hoàng đế và lão viện trưởng từng có một cuộc nói chuyện dài, nói ra bốn chữ "mặc kệ sống chết" kia, cũng không biết bệ hạ ra ý chỉ cho Thiết Lưu Lê, cũng là mấy chữ "mặc kệ sống chết". Cho nên ở đây không có viện binh mà Thiết Lưu Lê sắp xếp.
Mà tướng quân Võ Tân Vũ quả thật có dẫn binh xuất doanh, quả thật cũng cách Phong Nghiễn Đài không xa, nhưng quân lệnh mà Võ Tân Vũ nhận được là đánh lui người Hắc Vũ.
"Đều là người bị bỏ rơi? Ngươi có ý gì?"
Sắc mặt Bùi Khiếu rõ ràng có thay đổi.
"Không có gì." Mạnh Trường An nhìn về phía Bùi Khiếu: "Ngươi có thể cho thủ hạ của ngươi xông lên trước, cũng có thể phóng hỏa thiêu chết người của ta trước, nhưng kết cục đều giống nhau... Ta nhất định sẽ tự tay cắt đầu của ngươi."
"Giết hắn." Bùi Khiếu giơ tay lên chỉ về phía trước: "Giết hắn ngay bây giờ."
Thủ hạ thân binh lập tức giơ liên nỏ lên nhắm vào Mạnh Trường An, ít nhất hơn hai trăm người bao vây tầng lớp chung quanh hắn. Đám binh sĩ mặc chiến giáp Đại Ninh này đang bao vây một vị giáo úy của Đại Ninh, toàn bộ hiện trường đều bị những người Lang Quyết kia thu vào tầm mắt, cũng không biết sau này bọn họ sẽ nghĩ như thế nào khi nhắc tới chuyện này.
Đúng lúc này Mạnh Trường An chợt nghe một tiếng dây cung vang lên, đó là tiếng một cây cung cứng bị người ta kéo rất căng, âm thanh rất nhẹ nên chứng tỏ khoảng cách cũng khá xa, nhưng cũng không hiểu tại sao bản thân gã lại nghe được. Chung quanh đều là chiến binh, âm thanh của cử động lớn hơn âm thanh kéo cung rất nhiều, mà những chiến binh này đều dùng liên nỏ chứ không phải là cung.
Mạnh Trường An đột nhiên cười, nhớ tới lúc ở trong khu rừng bên ngoài thư viện ở thành Trường An, gã cũng từng bỗng nhiên nghe được một tràng âm thanh rất nhỏ, sau đó có một kẻ từ trên trời rơi xuống.
Hắn nói... Ta tới chắn sát cho ngươi.
Còn có gì khó hơn mệnh sát lần này?
Nhưng việc này dường như tuyệt đối không thể, tên đó đang ở tận thủy sư quận An Dương, từ quận An Dương đến nơi này vạn dặm xa xôi. Mạnh Trường An không tin chuyện thần giao cách cảm huyền diệu khó giải thích gì đó, rất nhiều chuyện có vẻ mơ hồ đều là bởi vì có phỏng đoán hợp lý mới có thể dự đoán trước, mà tên kia cho dù là nhận được tin tức chạy tới đây căn bản cũng không kịp, trừ khi...
Có người đã sắp xếp như vậy, nhưng mục đích của việc sắp xếp như thế này là gì?
Đinh!
Từ trên tường thành đằng xa có một mũi tên lông vũ bay tới, chỉ trong chớp mắt mũi tên kia đã chuẩn xác đâm vào gáy Bùi Khiếu. Góc độ và lực độ của mũi tên này đều không có tỳ vết nào, cho nên chắc hẳn Bùi Khiếu chết chắc rồi.
Chắc hẳn, nhưng không chết.
Mũi tên đập lên gáy Bùi Khiếu bắn ra một loạt đốm lửa, Bùi Khiếu kêu "a" một tiếng, che cổ ngã sấp về phía trước. Lúc nằm rạp trên mặt đất trong kẽ ngón tay có máu chảy xuống, nhưng mà y rất nhanh chóng đứng lên, mấy thân binh lập tức giơ tấm chắn bảo vệ chung quanh y.
"Liệm giáp sao?"
Thẩm Lãnh ngồi xổm trên tường thành, thầm nghĩ trên người những kẻ xuất thân công tử ca này thật sự có không ít đồ tốt mà...
Quả thực Bùi Khiếu còn mặc một lớp liệm giáp bên trong giáp trụ, rất kỹ càng, mũi tên xuyên qua khe hở của liệm giáp đâm vào cổ Bùi Khiếu bị thương, nhưng bị mắc kẹt trong liệm giáp không thể vào sâu. Một mũi tên này dọa cho Bùi Khiếu ba hồn bảy vía đã mất hơn phân nửa, đáng tiếc là không giết chết.
Bùi Khiếu tức giận mắng một tiếng, khi nhìn lại, ngay trong giây lát sự chú ý của mọi người dồn vào y thì Mạnh Trường An đã biến mất, y nhìn quanh bốn phía, đâu còn có bóng dáng của tên kia nữa.
Thẩm Lãnh quay đầu liếc nhìn ra bên ngoài, người của mình vẫn chưa leo lên hết, hắn không ngờ khi chạy đến Phong Nghiễn Đài thì cửa thành đã đóng, muốn vào thành chỉ có thể leo lên, nhưng nếu tường thành dễ leo thì sao có thể ngăn cản được kẻ thù?
Thẩm Lãnh dùng biện pháp giống như Mạnh Trường An, hắn buộc dây thừng vào hắc tuyến đao rồi ném lên, vận khí không tốt đến nỗi ba lần mới khiến hắc tuyến đao bị kẹp chặt, mà chỗ hắn leo lên lại là ở một bên khác, sau khi leo lên từ rất xa đã nhìn thấy Mạnh Trường An bị bao vây.
Ở trên tường thành cấp tốc chạy tới, ánh mắt quét một vòng trên người những chiến binh kia, lại nhiều thêm kẻ mặc giáp trụ tướng quân kia một cái, cuối cùng nhìn thêm con dao săn nhỏ trong tay Mạnh Trường An hai cái, thế là trên khóe miệng Thẩm Lãnh có thêm nụ cười mỉm hơi giống như mẹ mái.
"Phóng hỏa thiêu chết những kẻ đó!"
Bùi Khiếu thẹn quá thành giận tưởng là còn có thám báo lọt lưới, quay đầu lại chỉ vào phía căn phòng: "Thiêu chết toàn bộ!"
Bốn năm tên thân binh cầm cây đuốc tiến lên, vừa mới đến bên ngoài phòng, bỗng nhiên một loạt bóng đen từ trên trời rơi xuống... Bịch một tiếng, một cái cự thuẫn cao bằng một người đập xuống, ba người ở phía trước trực tiếp bị đập ngã xuống đất, đầu cũng bị nện đến mức giống như thụt vào trong cổ vậy.
Ngay sau đó trên tường thành là một trận liên nỏ bắn tên, mấy tên thủ hạ của Bùi Khiếu trong khoảnh khắc đã bị bắn ngã ngửa trên mặt đất. Bùi Khiếu ngẩng đầu nhìn nhìn sang bên kia, mắt nheo lại vì bị chói mắt, nhìn thấy một đám hán tử bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên người phản xạ ra kim quang.
Trên tường thành thả xuống mấy sợi dây thừng, bảy tám hán tử mặc quân phục chiến binh thủy sư màu xanh đậm trượt từ dây thừng xuống dưới. Cầm đầu chính là kẻ thân cao chừng hai mét, cầm cự thuẫn che chắn trước người, gã ta quay đầu lại nhếch miệng cười cười với những thám báo bị trói ở trong phòng: "Đừng sợ, các huynh đệ thủy sư đến rồi đây."
Đối diện với bọn họ, là hơn hai trăm đồng bào thân mặc quân phục chiến binh màu đen.
Nhưng đã không phải là đồng bào nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.