Chương 149: Đừng đánh miệng
Trí Bạch
03/09/2020
Thành Trường An.
Mấy ngày nay cuối cùng cũng được thảnh thơi một chút, Mạnh Trường An nhốt mình ở trong tiểu viện để luyện công đọc sách. Khoảng thời gian này ở thành Trường An gần như mỗi ngày đều làm những chuyện mà gã không thích, nhưng đây là hoàng mệnh nên không thể kháng cự.
Đừng nói Mạnh Trường An, ngay cả những người tộc Lang Quyết đó cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Sứ thần của các quốc gia trong thành Trường An đều muốn gặp bọn họ, quan viên các nơi về kinh báo cáo cũng muốn gặp bọn họ, sau đó là dẫn bọn họ đi tham quan các nha môn chức quyền ở kinh thành, bọn họ cũng đã được hưởng qua một phen những đãi ngộ không phải dành cho bách tính bình thường, nhưng thật sự rất mệt, nói đi nói lại mười lần hai mươi lần thậm chí trên cả trăm lần những lời nói y chang nhau phải.
Khó khăn lắm mới xem như đã qua ải mà đi một chuyến, sự chờ mong của những người tộc Lang Quyết cũng có được tin tốt, Đại Ai Cân trên thảo nguyên cuối cùng cũng từ ngàn dặm xa xôi tới đón bọn họ về nhà, nhưng trước lúc đó khó khăn lắm mới được cho phép vào kinh một lần. Đại Ai Cân cũng phải đi một vòng như đi trên sân khấu, có trời mới biết khi nào mới được khởi hành trở về thảo nguyên.
Mạnh Trường An vốn ở dịch trạm Trường An, nhưng quá ồn ào và quá loạn, nói không chừng vị nhân vật lớn nào nào đó trong nha môn sẽ chạy ra gặp gã, biểu đạt chút thưởng thức và ca ngợi với gã, sau đó sẽ còn nói những lời thấm thía dặn dò tiếp tục cố gắng, ta xem trọng ngươi đó…
Cuối cùng bất đắc dĩ, Mạnh Trường An tự bỏ bạc ra tìm được một tiểu viện trong ngõ Lục Bộ ở cách ngõ Bát Bộ không xa để ở lại, ngoại trừ lão viện trưởng ở thư viện ra, gã chỉ nói cho mấy vị quan viên mà gã phải cho họ biết ở Lại bộ và Binh bộ, mang theo hành lý của mình rời khỏi dịch trạm ngay trong đêm tối, hiếm khi được trốn ra ngoài để yên tĩnh, chỉ cần đợi ý chỉ kêu gã trở về bắc cương được truyền xuống thôi.
Khổ nỗi hoàng đế bệ hạ quá bận, bận đến nỗi không thể lúc nào cũng nhớ đến gã.
Mạnh Trường An muốn vội cũng không dược, đành phải nhờ lão viện trưởng đi hỏi giúp mình vài lần.
Rõ ràng bắc cương mới là nơi cần gã nhất, sự an nhàn trong thành Trường An là thuộc về bách tính, không phải quân nhân.
Sau khi ở được vài ngày trong tiểu viện, cảm giác thoải mái thanh tịnh lúc ban đầu cũng đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự nóng vội và bất đắc dĩ.
Cũng may lão viện trưởng gửi cho gã không ít binh thư, tất nhiên Mạnh Trường An cũng sẽ xem không vô mấy thứ sách khác, mỗi ngày thức dậy đánh quyền luyện công xong rồi đọc sách, ra ngoài ăn cơm rồi quay về ngủ trưa, lại đánh quyền đọc sách… thật ra không hề cảm thấy tự tại một chút nào, càng đừng nói gì đến thích thú.
Hoàng đế giống như đã quên mất gã vậy, tiểu viện này chính là một góc nhỏ của thế giới rộng lớn.
Nơi duy nhất xứng đáng để gã cảm thấy vui mừng chính là những tửu lâu san sát nhau trên đường Cẩm Tú ở cách đây không xa. Mỗi lần đổi một nơi mà ăn hơn một tháng cũng không hết, sau đó Mạnh Trường An không kiềm được mà nghĩ, nếu Lãnh Tử ngốc ở một mình ở nơi kiểu như vậy chắc hẳn là có thể tĩnh tâm được nhỉ, hắn sẽ làm gì nhiều hơn mình một chút?
Thế là Mạnh Trường An nhất thời phấn khích, ra ngoài mua chút thịt và rau rồi quay lại tự nấu ăn, đi vào phòng bếp rồi mới phát hiện nấu ăn không chỉ cần có vài cọng rau xanh và mấy lượng thịt, thì ra còn cần có dầu muối tương giấm và các gia vị khác, và còn cả thớt với các dụng cụ khác hơn cả chén đũa rất nhiều rất nhiều…
Mạnh Trường An kiên nhẫn viết ra giấy những thứ mà gã nghĩ ra được sau đó ra ngoài mua, tốn hơn nửa ngày mới mua đủ, nửa đường đói bụng cũng không có mua chút đồ để ăn, chỉ nghĩ rằng món mình làm ra nhất định cũng sẽ cực kỳ ngon, cũng sẽ không kém hơn Lãnh Tử ngốc.
Phải tôn trọng quyết định của mình, phải có tính tự giác và ý thức, cho nên bánh bao ven đường dù thơm đến cỡ nào gã cũng nhịn, mùi hương của mì sợi bên kia thơm đến cỡ nào cũng nhịn, bánh nướng ở xa xa kia có mùi thơm xông lên mũi như thiên quân vạn mã lập tức cướp đoạt linh hồn của Mạch Trường An, nhưng gã vẫn cắn răng chịu đựng.
Mình không thể thua.
Sau khi trở về liền lấy tạp dề hoa nhỏ mà mình mới mua ra, thân hình như hổ báo của Mạnh Trường An đối diện với chiếc gương đồng, ngay khoảnh khắc mặc tạp dề vào gã lập tức cảm thấy mình nên đâm đầu vào tường chết luôn cho rồi, nếu như Thẩm tiên sinh nhìn thấy tạp dề hoa mà gã chọn sẽ nói là thẩm mỹ của bà già, tiếp tục nhịn, tiếp tục nhịn.
Rửa hết rau, thái thịt ra một cách tinh xảo, sau đó Mạnh Trường An mở cuốn thực đơn trên bàn mà gã cố tình mua về từ thư cục, sau đó lại ném vào thùng rác, ai mà biết thực đơn chỉ là thực đơn, không có viết cách làm thế nào, chỉ là liệt kê ra tên các món ăn đặc sản của Đại Ninh mà thôi.
Gã hít sâu một hơi, cảm thấy kích thích hơn cả lúc lên chiến trường, thầm nghĩ chẳng trách Lãnh Tử thích nấu ăn, khỏi nói nấu ra một món ăn hương vị đầy đủ sẽ có cảm giác thành tựu, cho dù là chỉ rửa rau thái rau thôi cũng đã rất có cảm giác thành tựu rồi.
“Giết!”
Hán tử này nâng chảo sắt lên.
Hô lên một tiếng “Giết”.
Sau nửa canh giờ, Mạnh Trường An đem mấy đĩa đồ ăn do mình làm ra đổ vào thùng rác, lục ra một bao vải rất lớn, nhét hết nồi xoong chảo dao thớt và các loại dụng dụ nấu ăn khác vào trong, vác một bao lớn đi qua gõ cửa nhà cách vách, hàng xóm đi ra nhìn gã với vẻ mặt mờ mịt, Mạnh Trường An nói một câu: “Ta mới đến đây làm hàng xóm mới của ngươi, đây là quà gặp mặt”, nhét bao vải vào trong tay người đó rồi rời đi.
Hàng xóm nghĩ người hàng xóm mới này rất khách khí, cái bao này khá là nặng, đúng là quà nặng tình ý nặng mà.
Vào trong mở ra, rồi ngẩn người.
Mạnh Trường An tặng những thứ đó cho người khác xong, cảm thấy thoải mái hơn, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, ra ngoài mua bánh bao thịt và món ăn đã chế biến sẵn, còn mua thêm một túi bánh nướng, cảm thấy đây cũng là một cuộc sống rất sung sướng, đây chính là sự kính trọng lớn nhất đối với mỹ thực, cần gì phải tự đi làm…
Về đến nhà, đang ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạnh Trường An tưởng là hàng xóm kế bên không hài lòng với quà gặp mặt nên qua đây trả hàng, gã đi ra với vẻ mặt xấu hổ, kéo cửa ra nhìn thì đầu lông mày lập tức không tự chủ được giật giật.
Ở ngoài cửa có sáu bảy người mặc cẩm y đen đang đứng đó, đầu đội lương quan màu đen, trên áo có thêu một ký hiệu cán cân màu trắng ở ngực trái, mấy người này đứng ở trước cửa tựa như kéo theo cả đêm tối đến đây, khiến người ta cảm thấy áp lực.
“Xin hỏi là Mạnh tướng quân sao?”
“Là ta, các ngươi là ai?”
Nam nhân dẫn đầu đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trông thật khó coi.
“Ty chức là Hà Khuê, đình tư phủ đình úy, phụng mệnh đến hỏi Mạnh tướng quân vài vấn đề, làm theo quy định, kính xin tướng quân thứ lỗi.”
“Hỏi ta chuyện gì?”
“Liên quan đến vụ án tướng quân biên quân bắc cương Bùi Khiếu tử vong, Hình bộ đã chính thức chuyển giao cho phủ đình úy chúng ta, vốn định phái người đến bắc cương, vừa mới biết được tướng quân hiện đang ở trong thành Trường An nên qua đây hỏi một chút trước.”
“Ta mới chuyển đến đây, các ngươi tìm cũng rất nhanh.”
“Đại Ninh lớn như vậy, giang sơn mấy vạn dặm, người mà phủ đình úy ta muốn tìm cũng có thể tìm được, huống chi đây là Trường An?” Hà Khuê hỏi: “Tướng quan không có ý định để bọn ta vào trong ư?”
Mạnh Trường An kéo cửa ra: “Mời vào.”
Có hai người của phủ đình úy ở lại ngoài cửa không có vào trong, mấy người khác đi theo Mạnh Trường An vào nhà. Chủ nhân của tiểu viện này vốn là quan ở kinh thành điều đi nơi khác, trong nhà có đầy đủ đồ đạc, bằng không ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Vào phòng khách rồi ngồi xuống, đương nhiên Mạnh Trường An sẽ không nhớ ra chuyện đại loại như pha trà cho khách, bản thân gã cũng không uống trà, lấy đâu ra lá trà, lúc ở bắc vương dẫn thám báo ra ngoài, thứ mà gã uống là một ngụm tuyết. Theo Mạnh Trường An thấy, trong thời gian pha trà thì có thể làm được rất nhiều chuyện nghiêm túc, ngay cả lúc đầu học ở Trường An trong thư viện lịch sự tao nhã, gã cũng cảm thấy cái gọi là trà thơm không sảng khoái bằng một ngụm nước, cho dù là mùa đông hay mùa hạ.
Sau khi Hà Khuê ngồi xuống, tưởng rằng Mạnh Trường An sẽ hàn huyên vài câu trước, không ngờ là Mạnh Trường An chỉ ngồi ngay ngắn ở đó đợi y đặt câu hỏi.
“Tướng quân đến Trường An đã sắp được hai tháng rồi nhỉ.”
“Phải.”
“Thật ra vụ án này đã đến Hình bộ từ sớm, cũng không biết tại sao lại kéo dài đến bây giờ mới chuyển giao cho phủ đình úy chúng ta, bây giờ đô đình úy đại nhân lại không ở kinh thành, cho nên ty chức đành phải qua đây tìm tướng quân để tìm hiểu một chút.”
Mạnh Trường An “Ừm” một tiếng, rồi đột nhiên hỏi một câu: “Đình tư phủ đình úy là quan mấy phẩm?”
“Hửm?” Hà Khuê như ngây ra một lúc: “Sao tướng quân lại hỏi cái này?”
Mạnh Trường An: “Ngưoi vẫn chưa trả lời ta.”
Hà Khuê trả lời: “Chính lục phẩm, cũng coi như là quân chức, đại khái chính là giáo úy trong quân.”
“Ồ… Đô đình úy Hàn Hoán Chi không có ở đây đúng chứ?”
“Vâng.”
“Vậy ít nhất hẳn là phải cho một thiên bạn đến gặp ta, chỉ có một đình tư như ngươi đến đây… để ta đoán xem là nguyên nhân gì.” Mạnh Trường An nhìn vào mắt Hà Khuê rất nghiêm túc nói: “Nếu phủ đình úy đã là chuyên môn điều tra những vụ án liên quan đến quan viên, vậy tất nhiên là nơi có quy định rất lớn, một đình tư như ngươi qua đây hỏi chuyện ta, sẽ không sợ bị cấp bậc của ta đàn áp ngươi đến nỗi không hỏi ra được gì sao? Thiên bạn qua đây hỏi ta, ít nhất có cấp bậc tương đương, ta không phải tội phạm cho nên tất nhiên ngươi cũng sẽ không có công văn, không thể dùng hình không thể hạ quyết tâm… Chỉ mình đình úy là ngươi đến đây, là bởi vì y phục của thiên bạn ở bên phủ đình úy không dễ lấy sao?”
Hà Khuê biến sắc.
Mạnh Trường An khẽ cong khóe miệng lên: “Đến từ đông cương phải không.”
Hà Khuê im lặng, bỗng bật cười: “Đúng là người tài… Ta còn tưởng rằng, giả là người của phủ đình úy đến đây sẽ tạo được chút áp lực cho ngươi, sẽ khiến ngươi không được tự nhiên, lúc con người không được tự nhiên vẫn sẽ luôn có sơ hở, huống hồ đại tướng quân còn bắt ta phải điều tra mọi chuyện cho rõ ràng mới được quay về. Bộ y phục phủ đình úy này có thể đem lại vài phần tiện lợi cho ta, ta thật sự rất muốn hỏi lúc đó là tình huống thế nào, hẳn ngươi nên giả vờ không nhìn ra mới đúng, còn có thể nhân cơ hội để bỏ chạy, bây giờ trực tiếp lật tẩy ra như vậy, cũng sẽ không còn đường lui nữa.”
Mạnh Trường An nói: “Trước khi ngươi đến đây đã tìm hiểu về ta chưa?”
“Cần thiết sao?”
“Nếu ngươi tìm hiểu qua, ngươi sẽ biết rằng từ trước đến nay ta đều sẽ không trốn.”
Hà Khuê cười: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là rất cuồng vọng, ngay cả chút kính sợ tối thiểu cũng không có, nếu ngươi đã đoán được bọn ta xuất thân Đao Binh, ngươi nên sợ đấy.”
Mạnh Trường An không nói gì.
Hà Khuê khoát tay về phía bên ngoài, hai người canh giữ ở cửa tiểu viện lập tức đóng cửa viện lại, lại dùng thanh chắn chặn ngang cửa lại, cho dù có người ở bên ngoài phá cửa cũng không thể mở được. Sau khi đóng cửa lại kỹ càng, những người này lấy đao ra từ bên dưới hắc bào, bầu không khí trong viện lập tức lạnh đi vài phần.
Mạnh Trường An vẫn ngồi yên tĩnh như vậy, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi.
“Ngươi vẫn là nên nói ra đi.” Hà Khuê đặt đao giấu trong hắc bào lên bàn trà trước mặt, tay vịn chuôi đao: “Bây giờ nói ra vẫn còn đỡ hơn chút, không cần phải chịu tội, một lát nữa đánh ngươi ác quá lại bị bọn ta dò hỏi, lúc ngươi nói chuyện cũng sẽ có thể không được lưu loát lắm, mà ta thì phải nghe rõ ràng từng chữ một rồi mang về, lời nói của ngươi rõ ràng sẽ không tốt, đây là một chuyện phiền toái.”
Mạnh Trường An bỗng bật cười: “Thật sự là một chuyện phiền toái.”
Hà Khuê nhíu mày, Mạnh Trường An ở trước mặt này là người kỳ quái nhất mà y từng gặp, có vẻ như Mạnh Trường An đúng là không sợ thật, ý cười bên khóe môi còn có mấy phần khinh thường, điều này khiến cho Hà Khuê căm tức, từ trước đến nay đông cương Đao Binh chưa từng bị người khác khinh thường, người từng khinh thường qua đã chết hết từ lâu rồi.
“Quên đi, vẫn nên đánh xong mới hỏi.” Hà Khuê căn dặn một tiếng: “Động thủ, cố gắng đừng đánh miệng, phải giữ lại để hắn nói rõ ràng thiếu tướng quân chết thế nào.”
“Được.”
Nhưng người trả lời y lại không phải là thủ hạ, mà là Mạnh Trường An.
Mấy ngày nay cuối cùng cũng được thảnh thơi một chút, Mạnh Trường An nhốt mình ở trong tiểu viện để luyện công đọc sách. Khoảng thời gian này ở thành Trường An gần như mỗi ngày đều làm những chuyện mà gã không thích, nhưng đây là hoàng mệnh nên không thể kháng cự.
Đừng nói Mạnh Trường An, ngay cả những người tộc Lang Quyết đó cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Sứ thần của các quốc gia trong thành Trường An đều muốn gặp bọn họ, quan viên các nơi về kinh báo cáo cũng muốn gặp bọn họ, sau đó là dẫn bọn họ đi tham quan các nha môn chức quyền ở kinh thành, bọn họ cũng đã được hưởng qua một phen những đãi ngộ không phải dành cho bách tính bình thường, nhưng thật sự rất mệt, nói đi nói lại mười lần hai mươi lần thậm chí trên cả trăm lần những lời nói y chang nhau phải.
Khó khăn lắm mới xem như đã qua ải mà đi một chuyến, sự chờ mong của những người tộc Lang Quyết cũng có được tin tốt, Đại Ai Cân trên thảo nguyên cuối cùng cũng từ ngàn dặm xa xôi tới đón bọn họ về nhà, nhưng trước lúc đó khó khăn lắm mới được cho phép vào kinh một lần. Đại Ai Cân cũng phải đi một vòng như đi trên sân khấu, có trời mới biết khi nào mới được khởi hành trở về thảo nguyên.
Mạnh Trường An vốn ở dịch trạm Trường An, nhưng quá ồn ào và quá loạn, nói không chừng vị nhân vật lớn nào nào đó trong nha môn sẽ chạy ra gặp gã, biểu đạt chút thưởng thức và ca ngợi với gã, sau đó sẽ còn nói những lời thấm thía dặn dò tiếp tục cố gắng, ta xem trọng ngươi đó…
Cuối cùng bất đắc dĩ, Mạnh Trường An tự bỏ bạc ra tìm được một tiểu viện trong ngõ Lục Bộ ở cách ngõ Bát Bộ không xa để ở lại, ngoại trừ lão viện trưởng ở thư viện ra, gã chỉ nói cho mấy vị quan viên mà gã phải cho họ biết ở Lại bộ và Binh bộ, mang theo hành lý của mình rời khỏi dịch trạm ngay trong đêm tối, hiếm khi được trốn ra ngoài để yên tĩnh, chỉ cần đợi ý chỉ kêu gã trở về bắc cương được truyền xuống thôi.
Khổ nỗi hoàng đế bệ hạ quá bận, bận đến nỗi không thể lúc nào cũng nhớ đến gã.
Mạnh Trường An muốn vội cũng không dược, đành phải nhờ lão viện trưởng đi hỏi giúp mình vài lần.
Rõ ràng bắc cương mới là nơi cần gã nhất, sự an nhàn trong thành Trường An là thuộc về bách tính, không phải quân nhân.
Sau khi ở được vài ngày trong tiểu viện, cảm giác thoải mái thanh tịnh lúc ban đầu cũng đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự nóng vội và bất đắc dĩ.
Cũng may lão viện trưởng gửi cho gã không ít binh thư, tất nhiên Mạnh Trường An cũng sẽ xem không vô mấy thứ sách khác, mỗi ngày thức dậy đánh quyền luyện công xong rồi đọc sách, ra ngoài ăn cơm rồi quay về ngủ trưa, lại đánh quyền đọc sách… thật ra không hề cảm thấy tự tại một chút nào, càng đừng nói gì đến thích thú.
Hoàng đế giống như đã quên mất gã vậy, tiểu viện này chính là một góc nhỏ của thế giới rộng lớn.
Nơi duy nhất xứng đáng để gã cảm thấy vui mừng chính là những tửu lâu san sát nhau trên đường Cẩm Tú ở cách đây không xa. Mỗi lần đổi một nơi mà ăn hơn một tháng cũng không hết, sau đó Mạnh Trường An không kiềm được mà nghĩ, nếu Lãnh Tử ngốc ở một mình ở nơi kiểu như vậy chắc hẳn là có thể tĩnh tâm được nhỉ, hắn sẽ làm gì nhiều hơn mình một chút?
Thế là Mạnh Trường An nhất thời phấn khích, ra ngoài mua chút thịt và rau rồi quay lại tự nấu ăn, đi vào phòng bếp rồi mới phát hiện nấu ăn không chỉ cần có vài cọng rau xanh và mấy lượng thịt, thì ra còn cần có dầu muối tương giấm và các gia vị khác, và còn cả thớt với các dụng cụ khác hơn cả chén đũa rất nhiều rất nhiều…
Mạnh Trường An kiên nhẫn viết ra giấy những thứ mà gã nghĩ ra được sau đó ra ngoài mua, tốn hơn nửa ngày mới mua đủ, nửa đường đói bụng cũng không có mua chút đồ để ăn, chỉ nghĩ rằng món mình làm ra nhất định cũng sẽ cực kỳ ngon, cũng sẽ không kém hơn Lãnh Tử ngốc.
Phải tôn trọng quyết định của mình, phải có tính tự giác và ý thức, cho nên bánh bao ven đường dù thơm đến cỡ nào gã cũng nhịn, mùi hương của mì sợi bên kia thơm đến cỡ nào cũng nhịn, bánh nướng ở xa xa kia có mùi thơm xông lên mũi như thiên quân vạn mã lập tức cướp đoạt linh hồn của Mạch Trường An, nhưng gã vẫn cắn răng chịu đựng.
Mình không thể thua.
Sau khi trở về liền lấy tạp dề hoa nhỏ mà mình mới mua ra, thân hình như hổ báo của Mạnh Trường An đối diện với chiếc gương đồng, ngay khoảnh khắc mặc tạp dề vào gã lập tức cảm thấy mình nên đâm đầu vào tường chết luôn cho rồi, nếu như Thẩm tiên sinh nhìn thấy tạp dề hoa mà gã chọn sẽ nói là thẩm mỹ của bà già, tiếp tục nhịn, tiếp tục nhịn.
Rửa hết rau, thái thịt ra một cách tinh xảo, sau đó Mạnh Trường An mở cuốn thực đơn trên bàn mà gã cố tình mua về từ thư cục, sau đó lại ném vào thùng rác, ai mà biết thực đơn chỉ là thực đơn, không có viết cách làm thế nào, chỉ là liệt kê ra tên các món ăn đặc sản của Đại Ninh mà thôi.
Gã hít sâu một hơi, cảm thấy kích thích hơn cả lúc lên chiến trường, thầm nghĩ chẳng trách Lãnh Tử thích nấu ăn, khỏi nói nấu ra một món ăn hương vị đầy đủ sẽ có cảm giác thành tựu, cho dù là chỉ rửa rau thái rau thôi cũng đã rất có cảm giác thành tựu rồi.
“Giết!”
Hán tử này nâng chảo sắt lên.
Hô lên một tiếng “Giết”.
Sau nửa canh giờ, Mạnh Trường An đem mấy đĩa đồ ăn do mình làm ra đổ vào thùng rác, lục ra một bao vải rất lớn, nhét hết nồi xoong chảo dao thớt và các loại dụng dụ nấu ăn khác vào trong, vác một bao lớn đi qua gõ cửa nhà cách vách, hàng xóm đi ra nhìn gã với vẻ mặt mờ mịt, Mạnh Trường An nói một câu: “Ta mới đến đây làm hàng xóm mới của ngươi, đây là quà gặp mặt”, nhét bao vải vào trong tay người đó rồi rời đi.
Hàng xóm nghĩ người hàng xóm mới này rất khách khí, cái bao này khá là nặng, đúng là quà nặng tình ý nặng mà.
Vào trong mở ra, rồi ngẩn người.
Mạnh Trường An tặng những thứ đó cho người khác xong, cảm thấy thoải mái hơn, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, ra ngoài mua bánh bao thịt và món ăn đã chế biến sẵn, còn mua thêm một túi bánh nướng, cảm thấy đây cũng là một cuộc sống rất sung sướng, đây chính là sự kính trọng lớn nhất đối với mỹ thực, cần gì phải tự đi làm…
Về đến nhà, đang ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạnh Trường An tưởng là hàng xóm kế bên không hài lòng với quà gặp mặt nên qua đây trả hàng, gã đi ra với vẻ mặt xấu hổ, kéo cửa ra nhìn thì đầu lông mày lập tức không tự chủ được giật giật.
Ở ngoài cửa có sáu bảy người mặc cẩm y đen đang đứng đó, đầu đội lương quan màu đen, trên áo có thêu một ký hiệu cán cân màu trắng ở ngực trái, mấy người này đứng ở trước cửa tựa như kéo theo cả đêm tối đến đây, khiến người ta cảm thấy áp lực.
“Xin hỏi là Mạnh tướng quân sao?”
“Là ta, các ngươi là ai?”
Nam nhân dẫn đầu đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trông thật khó coi.
“Ty chức là Hà Khuê, đình tư phủ đình úy, phụng mệnh đến hỏi Mạnh tướng quân vài vấn đề, làm theo quy định, kính xin tướng quân thứ lỗi.”
“Hỏi ta chuyện gì?”
“Liên quan đến vụ án tướng quân biên quân bắc cương Bùi Khiếu tử vong, Hình bộ đã chính thức chuyển giao cho phủ đình úy chúng ta, vốn định phái người đến bắc cương, vừa mới biết được tướng quân hiện đang ở trong thành Trường An nên qua đây hỏi một chút trước.”
“Ta mới chuyển đến đây, các ngươi tìm cũng rất nhanh.”
“Đại Ninh lớn như vậy, giang sơn mấy vạn dặm, người mà phủ đình úy ta muốn tìm cũng có thể tìm được, huống chi đây là Trường An?” Hà Khuê hỏi: “Tướng quan không có ý định để bọn ta vào trong ư?”
Mạnh Trường An kéo cửa ra: “Mời vào.”
Có hai người của phủ đình úy ở lại ngoài cửa không có vào trong, mấy người khác đi theo Mạnh Trường An vào nhà. Chủ nhân của tiểu viện này vốn là quan ở kinh thành điều đi nơi khác, trong nhà có đầy đủ đồ đạc, bằng không ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Vào phòng khách rồi ngồi xuống, đương nhiên Mạnh Trường An sẽ không nhớ ra chuyện đại loại như pha trà cho khách, bản thân gã cũng không uống trà, lấy đâu ra lá trà, lúc ở bắc vương dẫn thám báo ra ngoài, thứ mà gã uống là một ngụm tuyết. Theo Mạnh Trường An thấy, trong thời gian pha trà thì có thể làm được rất nhiều chuyện nghiêm túc, ngay cả lúc đầu học ở Trường An trong thư viện lịch sự tao nhã, gã cũng cảm thấy cái gọi là trà thơm không sảng khoái bằng một ngụm nước, cho dù là mùa đông hay mùa hạ.
Sau khi Hà Khuê ngồi xuống, tưởng rằng Mạnh Trường An sẽ hàn huyên vài câu trước, không ngờ là Mạnh Trường An chỉ ngồi ngay ngắn ở đó đợi y đặt câu hỏi.
“Tướng quân đến Trường An đã sắp được hai tháng rồi nhỉ.”
“Phải.”
“Thật ra vụ án này đã đến Hình bộ từ sớm, cũng không biết tại sao lại kéo dài đến bây giờ mới chuyển giao cho phủ đình úy chúng ta, bây giờ đô đình úy đại nhân lại không ở kinh thành, cho nên ty chức đành phải qua đây tìm tướng quân để tìm hiểu một chút.”
Mạnh Trường An “Ừm” một tiếng, rồi đột nhiên hỏi một câu: “Đình tư phủ đình úy là quan mấy phẩm?”
“Hửm?” Hà Khuê như ngây ra một lúc: “Sao tướng quân lại hỏi cái này?”
Mạnh Trường An: “Ngưoi vẫn chưa trả lời ta.”
Hà Khuê trả lời: “Chính lục phẩm, cũng coi như là quân chức, đại khái chính là giáo úy trong quân.”
“Ồ… Đô đình úy Hàn Hoán Chi không có ở đây đúng chứ?”
“Vâng.”
“Vậy ít nhất hẳn là phải cho một thiên bạn đến gặp ta, chỉ có một đình tư như ngươi đến đây… để ta đoán xem là nguyên nhân gì.” Mạnh Trường An nhìn vào mắt Hà Khuê rất nghiêm túc nói: “Nếu phủ đình úy đã là chuyên môn điều tra những vụ án liên quan đến quan viên, vậy tất nhiên là nơi có quy định rất lớn, một đình tư như ngươi qua đây hỏi chuyện ta, sẽ không sợ bị cấp bậc của ta đàn áp ngươi đến nỗi không hỏi ra được gì sao? Thiên bạn qua đây hỏi ta, ít nhất có cấp bậc tương đương, ta không phải tội phạm cho nên tất nhiên ngươi cũng sẽ không có công văn, không thể dùng hình không thể hạ quyết tâm… Chỉ mình đình úy là ngươi đến đây, là bởi vì y phục của thiên bạn ở bên phủ đình úy không dễ lấy sao?”
Hà Khuê biến sắc.
Mạnh Trường An khẽ cong khóe miệng lên: “Đến từ đông cương phải không.”
Hà Khuê im lặng, bỗng bật cười: “Đúng là người tài… Ta còn tưởng rằng, giả là người của phủ đình úy đến đây sẽ tạo được chút áp lực cho ngươi, sẽ khiến ngươi không được tự nhiên, lúc con người không được tự nhiên vẫn sẽ luôn có sơ hở, huống hồ đại tướng quân còn bắt ta phải điều tra mọi chuyện cho rõ ràng mới được quay về. Bộ y phục phủ đình úy này có thể đem lại vài phần tiện lợi cho ta, ta thật sự rất muốn hỏi lúc đó là tình huống thế nào, hẳn ngươi nên giả vờ không nhìn ra mới đúng, còn có thể nhân cơ hội để bỏ chạy, bây giờ trực tiếp lật tẩy ra như vậy, cũng sẽ không còn đường lui nữa.”
Mạnh Trường An nói: “Trước khi ngươi đến đây đã tìm hiểu về ta chưa?”
“Cần thiết sao?”
“Nếu ngươi tìm hiểu qua, ngươi sẽ biết rằng từ trước đến nay ta đều sẽ không trốn.”
Hà Khuê cười: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là rất cuồng vọng, ngay cả chút kính sợ tối thiểu cũng không có, nếu ngươi đã đoán được bọn ta xuất thân Đao Binh, ngươi nên sợ đấy.”
Mạnh Trường An không nói gì.
Hà Khuê khoát tay về phía bên ngoài, hai người canh giữ ở cửa tiểu viện lập tức đóng cửa viện lại, lại dùng thanh chắn chặn ngang cửa lại, cho dù có người ở bên ngoài phá cửa cũng không thể mở được. Sau khi đóng cửa lại kỹ càng, những người này lấy đao ra từ bên dưới hắc bào, bầu không khí trong viện lập tức lạnh đi vài phần.
Mạnh Trường An vẫn ngồi yên tĩnh như vậy, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi.
“Ngươi vẫn là nên nói ra đi.” Hà Khuê đặt đao giấu trong hắc bào lên bàn trà trước mặt, tay vịn chuôi đao: “Bây giờ nói ra vẫn còn đỡ hơn chút, không cần phải chịu tội, một lát nữa đánh ngươi ác quá lại bị bọn ta dò hỏi, lúc ngươi nói chuyện cũng sẽ có thể không được lưu loát lắm, mà ta thì phải nghe rõ ràng từng chữ một rồi mang về, lời nói của ngươi rõ ràng sẽ không tốt, đây là một chuyện phiền toái.”
Mạnh Trường An bỗng bật cười: “Thật sự là một chuyện phiền toái.”
Hà Khuê nhíu mày, Mạnh Trường An ở trước mặt này là người kỳ quái nhất mà y từng gặp, có vẻ như Mạnh Trường An đúng là không sợ thật, ý cười bên khóe môi còn có mấy phần khinh thường, điều này khiến cho Hà Khuê căm tức, từ trước đến nay đông cương Đao Binh chưa từng bị người khác khinh thường, người từng khinh thường qua đã chết hết từ lâu rồi.
“Quên đi, vẫn nên đánh xong mới hỏi.” Hà Khuê căn dặn một tiếng: “Động thủ, cố gắng đừng đánh miệng, phải giữ lại để hắn nói rõ ràng thiếu tướng quân chết thế nào.”
“Được.”
Nhưng người trả lời y lại không phải là thủ hạ, mà là Mạnh Trường An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.