Trường Ninh Đế Quân

Chương 131: Hãm hại

Trí Bạch

03/09/2020

Đội thuyền của Thẩm Lãnh tiến vào thủy vực Thái Hồ nhưng không tiếp tục đi sâu vào, mà chỉ đậu bên bờ để nghỉ ngơi và hồi sức, có thể nhìn thấy cột buồm dựng thẳng phía xa xa ở bên đảo Duyên Bình, trận này đánh như thế nào? Đứng trên đảo Duyên Bình phóng tầm mắt ra bốn phía là đã thu hết Thái Hồ vào trong mắt, muốn đánh lén? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới.

Sau khi dừng lại, ba vị tướng quân lĩnh quân của Ất Tử doanh đi tìm Thẩm Lãnh để xem thử chủ tướng có dự định gì, kết quả là được cho biết Thẩm Lãnh không có ở trên thuyền, sau khi đến nơi liền ngồi thuyền nhỏ đi quan sát địa hình đảo Duyên Bình. Ba người họ có chút sầu não, vị chủ tướng trẻ tuổi này có vẻ luôn làm theo ý mình, hoàn toàn không định bàn bạc điều gì với bọn họ.

Mặc dù tướng quân Bạch Thượng Niên có dặn dò rằng mọi thứ đều lấy quân lệnh của Thẩm Lãnh làm chuẩn, nhưng cấp bậc của ba người họ không thấp hơn Thẩm Lãnh, thái độ không để vào mắt này thật sự khiến cho người ta không ưa nổi.

Nhưng mà, hình như việc quan sát chiến trường thăm dò tình hình kẻ địch từ sớm lại có thể thông cảm được, Thẩm Lãnh không đi, chẳng lẽ lại để ba người họ đi sao?

Trải qua một đoạn đường xóc nảy, Mã Kích là một người thô lỗ nói chuyện cũng thô, dùng cách nói của gã ta mà nói, bây giờ lên thuyền là y như đi lên đầu của một con heo nái, khỏi cần nói đến trợn tròn mắt, nhắm mắt thôi cũng muốn nôn rồi.

Thẩm Lãnh đâu phải là đi thăm dò địa hình, trước đó lúc thuyền cập bờ ở nửa đường thì hắn đã rời đội, giờ này khắc này đang ở trong quân trướng của Trang Ung trên đảo Duyên Bình.

Trang Ung và Bạch Thượng Niên dắt tay đi du ngoạn núi Hồ Lô, đi đến nửa đường nói là cơ thể không khỏe liền quay về, lúc đi vào quân trướng của mình thì thấy Thẩm Lãnh đang ngồi chồm hổm dưới đất ngẩn người ra. Hắc Nhãn đến sớm hơn Thẩm Lãnh từ lâu nên Trang Ung cũng đã biết chuyện Thẩm Lãnh giết Mộc Tiêu Phong, nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Lãnh ngồi ngẩn người như vậy còn tưởng là hắn đang áy náy tự trách trong lòng và cũng sợ hãi hoang mang nên dẫn đến hồn xiêu phách lạc.

Một người trẻ tuổi thế này, làm ra một chuyện lớn như vậy nếu bảo trong lòng không hề có cảm xúc tất nhiên là nói dối, Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng đó của Thẩm Lãnh, hàng vạn hàng nghìn nỗi cảm khái liền rục rịch trong lòng Trang Ung.

Sau đó ông liền nhìn thấy xương gà còn sót lại bên chân Thẩm Lãnh, gặm đến vô cùng sạch sẽ, vẻ hoang mang đó hoàn toàn là bởi vì ông trở về đột ngột, cho nên rất xấu hổ.

“Thôi, cứ xem như là bữa ăn cuối cùng trước khi tử tù bị xử chém.”

Trang Ung trở lại ghế rồi ngồi xuống với vẻ mặt lạnh lẽo. Thẩm Lãnh lau lau dầu mỡ dính trên tay lên giáp da, cũng không phải bởi vì hắn không ưa sạch sẽ, mà thật ra giáp da càng nhiều dầu mỡ tác dụng sẽ càng lớn, đao mà chém lên sẽ bị trơn trượt.

Theo lý mà nói nếu đã là tướng quân chính ngũ phẩm thì sẽ mặc thiết giáp, nhưng cái tên Thẩm Lãnh này luôn miệng nói thiết giáp không linh hoạt, nên đã đến kho binh khí lấy hai bộ bì giáp thám báo, bình thường cũng không thấy hắn mặc bào tướng quân, xen lẫn vào một đám binh lính sẽ không phân biệt ra được.

“Tướng quân cứu ta.” Thẩm Lãnh đứng ở đó với vẻ mặt vô tội: “Ta đã bị lừa.”

Trang Ung biến sắc, trong lòng lập tức nôn nóng, thầm nghĩ chẳng lẽ còn có biến cố.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta… ta nhất thời không chống cự được sự dụ hoặc.” Thẩm Lãnh nói với vẻ đáng thương: “Vốn là về doanh định đi vệ sinh, không biết tại sao lại phát hiện độc viện đó của Mộc Tiêu Phong lại ở nơi hẻo lánh đến như vậy, không biết tại sao ma xui quỷ khiến thế nào mà đi vào trong tiểu viện đó, vậy mà lại nhìn thấy Mộc Tiêu Phong đó đang muốn giết một cô nương!”

Trang Ung: “Đủ rồi… Ngươi thật sự cho rằng đây là trò đùa ư?”

Thẩm Lãnh thở dài: “Trước khi đến đây ta vẫn luôn nghĩ, giải thích thế nào với tướng quân mới được đây, suy nghĩ hết lần này đến lần khác ra đủ loại lý do, đủ loại câu mở đầu, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu chút mùi vị nào đó. Thật ra cho dù ta giải thích thế nào cũng đều có chút gượng ép, bởi vì dù nhìn theo góc độ nào đi nữa thì chuyện ta giết Mộc Tiêu Phong cũng là bởi vì thù riêng chứ không phải là quốc hận, đương nhiên cũng chưa nhắc đến mức độ quốc hận đến đâu… Ngay vừa rồi bước vào đại trướng tướng quân liền nhìn thấy một khay gà được đặt trên bàn, ta bỗng ngộ đạo rồi.”

Trang Ung đen cả mặt: “Ngươi ngộ ra cái gì? !”

Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: “Tại sao trong đại trướng tướng quân lại có để một khay gà? Là do đêm qua tướng quân ăn còn sót lại sao? Tất nhiên không phải, vậy thì chỉ có thể là tướng quân cố tình cho người chuẩn bị cho ta. Tướng quân biết ta sắp đến, phong trần mệt mỏi bụng đói sôi réo, khay gà này thật sự rất ngon, tất nhiên không ai có thể chống lại được sự hấp dẫn này, giống như Mộc Tiêu Phong… Độc viện nơi hắn sống chính là một cái khay, mà chắc hẳn Mộc Tiêu Phong chính là một khay gà mà tướng quân đã cố tình đặt ở đó nhỉ?

Trang Ung: “Nói chuyện trang nhã chút!”

Thẩm Lãnh thầm nghĩ ta có chỗ nào không trang nhã sao?



Trang Ung: “Ý của ngươi là, ta cố tình cho ngươi cơ hội để ngươi đi giết Mộc Tiêu Phong sao?

Thẩm Lãnh đứng thẳng người, đứng trang nghiêm hành quân lễ: “Khởi bẩm tướng quân, ty chức may mắn không làm trái mệnh lệnh, đã hoàn thành nhiệm vụ tướng quân giao cho ta!”

Nói xong câu này lại bước lên sáp lại gần: “Đây là cách giải thích duy nhất vô cùng hợp lý mà ta nghĩ ra được, hơn nữa còn thể hiện ta rất trung nghĩa.”

Trang Ung chợt phát hiện mình xụ mặt đến cỡ nào cũng không thể tức giận nổi, tiểu vương bát đản ở trước mặt mình này cứ như là thiên địch vậy, khắc tinh với mình mà… Bộ dạng nghiêm trang không biết xấu hổ đó giống y như đúc với Thẩm Tiểu Tùng, à không, còn không biết xấu hổ hơn cả Thẩm Tiểu Tùng nữa.

“Ngươi thật sư cho rằng giết chết một người quan trọng như Mộc Tiêu Phong, cợt nhả vài câu ở trước mặt ta là có thể cho qua được sao? Ta tha thứ cho ngươi là thiên hạ sẽ thái bình sao? Cuối cùng ngươi sẽ có kết cục gì trong chuyện này, vẫn phải xem thái độ của bệ hạ, xem việc điều tra của phủ đình úy, xem Mộc Chiêu Đồng sẽ ầm ĩ đến mức nào.”

“Cho nên ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng.” Thẩm Lãnh nói với vẻ nghiêm trang: “Ta định ứng trước quân lương của vài tháng, để làm lộ phí chạy trốn.”

Trang Ung: “…”

Ông chỉ vào ghế: “Cút qua đó ngồi xuống rồi hẵng nói!”

Thẩm Lãnh: “Tuân lệnh.”

Hắn vui sướng đi qua đó dời ghế đến trước mặt Trang Ung rồi ngồi xuống, lúc này nghe lời đến nỗi giống như một đứa trẻ bị tiên sinh gọi lên bục giảng.

“Nói đi, ngươi định thế nào.” Trang Ung hỏi.

Thẩm Lãnh nói: “Tin tức Mộc Tiêu Phong chết vẫn chưa đến đảo Duyên Bình, chúng ta đều biết nhưng Bạch Thượng Niên không biết, nếu ván này là nhắm vào tướng quân, vậy thì nếu chuyện này kết thúc như vậy chẳng phải là quá nhẹ nhàng với bọn họ rồi ư, nếu bọn họ biết được kế hoạch sau khi Mộc Tiêu Phong chết thì sẽ lập tức dừng lại, tất cả những chuẩn bị và sắp xếp đều không còn ý nghĩa, còn không bằng cắn chặt cái chết của Mộc Tiêu Phong để buộc bệ hạ xử lý tướng quân và xử lý ta.”

Trang Ung: “Chủ yếu là ngươi.”

Thẩm Lãnh: “Vâng vâng vâng… Cho nên, diễn tập sẽ diễn ra sớm hơn.”

Trang Ung hơi nheo mắt lại: “Sớm hơn?”

“Đúng, sớm hơn dự tính, tổ chức diễn tập sớm ngay lúc Bạch Thượng Niên vẫn chưa biết gì, để bọn họ dựa theo kế hoạch đã sắp xếp mà đi tiếp, chỉ có khiến cho họ lộ mặt thật mới có thể giành lại thế chủ động, đương nhiên điều này không ảnh hưởng đến việc điều tra của triều đình đối với cái chết của Mộc Tiêu Phong.” Khóe miệng của Thẩm Lãnh hơi nhếch lên: “Cho nên đây có thể là lần cuối cùng ta bướng bỉnh như trẻ con ở mặt tướng quân, nếu cuối cùng tình thế không thể kiểm soát được nữa thì ta chỉ có thể bỏ trốn, ta không thể chết, ta còn có tiên sinh, còn có Trà gia, sao có thể chết?”

Trong lòng Trang Ung bỗng hơi siết lại, ánh mắt của ông đột nhiên ngây ngẩn, nhìn thấy được bóng dáng của rất nhiều người trên người Thẩm Lãnh. Năm ấy khi trận chiến Phong Nghiễn Đài nổ ra ở bắc cương, bóng dáng của từng hán tử kiên cường chính trực ngã xuống đó đều tập hợp lại ở trên người Thẩm Lãnh, cũng bao gồm cả Lê Dũng chưa chết nhưng lại phải chịu khuất nhục.

“Toàn bộ chuyện này đều cần một người chịu trách nhiệm.” Thẩm Lãnh vừa cười vừa nói: “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ trốn rồi, cho nên nếu như tướng quân không gánh nổi chuyện này thì cứ đẩy lên người ta, cho dù thế nào cũng không thể để cho thủy sư rơi vào tay những người đó.”

Hắn rời khỏi chỗ ngồi, lại hành một quân lễ đúng tiêu chuẩn: “Đại Ninh dân giàu nước mạnh sau này cũng phải thiên thu vạn thế, há lại để cho những kẻ cặn bã này gây tai họa chứ.”

Sau đó xoay người rời đi.

“Cút trở về!”

Trang Ung hô một tiếng, Thẩm Lãnh liền dừng chân.



“Ngươi làm việc chưa từng tuân thủ quy tắc, mà từ trước đến nay ta đều không thích một người phá hoại quy tắc, nhưng ngươi lại khác, Thẩm Lãnh… Nếu bệ hạ nghe thấy câu nói cuối cùng của ngươi, nhất định sẽ rất vui mừng.”

Thẩm Lãnh không nói gì, cũng không biết phải nói gì.

“Cứ làm theo những gì ngươi nói đi, lát nữa ta sẽ thông báo cho Bạch Thượng Niên biết rằng ngày mai sẽ bắt đầu diễn tập, ngươi cút về đây ngồi xuống đàng hoàng, có vài chuyện ngươi vừa đến cho nên chưa biết, với tình trạng không biết gì như thế sao có thể đánh thắng trận này đây?”

Thẩm Lãnh hơi cong khóe miệng, trở lại vẻ cợt nhả: “Tướng quân tướng quân, ta đã tác động được ông rồi sao?”

Trang Ung: “Haiz… có phải là ta bị ngươi lừa rồi không?”

Thẩm Lãnh: “Rõ ràng là bị tấm lòng chân thành của ta làm cho cảm động.”

Trang Ung đột nhiên hỏi một câu: “Nếu đánh thật, ngươi có nắm chắc sẽ đánh thắng ta không?”

Thẩm Lãnh: “Người dưới trướng tướng quân mà tay nắm tay là đã có thể vây quanh đảo Duyên Bình một vòng rồi, ta phải đánh thế nào đây?”

Hai người nói chuyện trong quân trướng ít nhất cũng được gần nửa canh giờ, lúc Thẩm Lãnh rời đi sắc trời cũng đã hơi tối dần. Sau khi hắn đi khỏi Trang Ung liền trực tiếp đi tìm Bạch Thượng Niên, kết quả là Bạch Thượng Niên để ông đợi một lúc lâu ở bên ngoài, nghe nói là lạ nước lạ cái nên bị tiêu chảy.

Đảo Duyên Bình, doanh địa dân phu.

Tốn mất năm năm để xây dựng cuộc diễn tập thủy sư ở trên đảo Duyên Bình này, năm năm này một số lượng lớn dân phu xây dựng đều sống ở dưới núi Hồ Lô, những túp lều công trình liên tiếp một mảng lớn thoạt nhìn như những cái bánh giữa phong cảnh mỹ miều trên hòn đảo này, nhìn thế nào cũng không đẹp nổi.

Gần hai ngàn thủy phỉ đến sớm hơn theo kế hoạch, tiến vào doanh địa dân phu, năng lực của kẻ tên Trương Bách Hạc này cũng được phát huy, vậy mà y lại thật sự có thể lừa được những người này đến đây. Những thủy phỉ này gian xảo đa nghi giết người như nghóe, có thể bị hấp dẫn bởi cái bánh lớn do y vẽ ra mà đến đây, là đã đủ để chứng tỏ năng lực của người này.

Mấy đương gia của thủy phỉ tụ lại một chỗ, vây quanh Trương Bách Hạc hỏi này hỏi kia, Trương Bách Hạc thoạt nhìn nhẹ nhàng bình thản, khí chất tự tin trong cách nói năng dù nhìn thế nào cũng không có chút sơ hở.

“Chuyện các ngươi phải làm rất đơn giản.” Trương Bách Hạc nói với vẻ mặt tự nhiên: “Các ngươi đã thành công bước đầu tiên, lẻn vào đảo Duyên Bình này đã là một biểu hiện khiến cho tướng quân rất hài lòng. Đương nhiên đây không phải là bản lĩnh của các ngươi, mà là ta đã mở ra một cánh cửa tiện lợi cho các ngươi, tất nhiên ta cũng chẳng phải là vì các ngươi, triều đình cải tạo được hơn hai ngàn người tất nhiên sẽ có khen thưởng rất lớn cho ta, ta lấy khen thưởng còn các ngươi đổi thân phận, tất cả mọi người đều vừa lòng.”

“Ngày mai tướng quân sẽ đích thân thử nghiệm năng lực thực chiến của các ngươi, tướng quân tọa trấn trên núi Hồ Lô, các ngươi chỉ cần xông lên đánh bại những người dưới trướng tướng quân, bao vây tòa đình trên núi Hồ Lô kia là sẽ xem như chiến thắng.”

Có một người trong đó nghi ngờ hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy?”

“Cho người khác xem mà.” Trương Bách Hạc nghiêm chỉnh nói: “Các ngươi cũng nhìn thấy hai ngày qua có biết bao nhiêu người và thuyền đã đến rồi, đề đốc thủy sư Trang Ung, tướng quân Ất Tử doanh Bạch Thượng Niên cũng đã đến, biết tại sao không? Vì đây là một chuyện lớn, cải tạo được các ngươi là đồng nghĩa với việc đã quét sạch nạn thủy phỉ nhiều năm liền trên Đại Vận Hà sông Nam Bình. Có thể không đánh nhau chém nhau mà giải quyết vấn đề bằng cách cải tạo các ngươi, ai mà chịu đánh nhau chém giết nhau chứ? Chuyện ngày mai chính là bày một cái sân khấu cho người khác xem thôi, các ngươi xông lên chứng tỏ khả năng của mình, thủy sư cũng được danh chính ngôn thuận thu nạp các ngươi, sau này các ngươi sẽ là chiến binh, là người ăn quân lương, đừng có quay về đường cũ nữa, các ngươi có biết bởi vì các ngươi mà ta đã phải chạy đôn chạy đáo nói toạc cả môi.”

Một người khác vội nói: “Trương đại nhân vất vả rồi.”

Trương Bách Hạc nói: “Không vất vả không vất vả, nào nào nào, mọi người cùng uống một chén rượu ăn mừng, ngày mai không được làm hỏng chuyện.”

Mọi người đều nâng chén, uống xong chén rượu này không bao lâu tất cả đều gục hết.

Trương Bách Hạc đi ra khỏi cửa phòng khoát khoát tay, một đám hán tử áo đen tiến vào chém chết hết mấy đương gia đó.

“Truyền lệnh cho những người đó, tối nay đương gia của bọn họ ở lại phòng ta để bàn chuyện, khi nào nghe thấy tiếng kèn liền xông lên núi cho ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Ninh Đế Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook