Chương 93: Không thắng
Trí Bạch
01/09/2020
Trong độc viện chỉ có hai hộ vệ, Thẩm Lãnh giải quyết hết hai người này xong liền đi nhanh vào trong phòng. Trong phòng có người hỏi một tiếng chuyện gì mà ồn ào như thế, Thẩm Lãnh trả lời một tiếng thế tử điện hạ cho mời, Viên tiên sinh kia mơ mơ màng màng nói một tiếng ở bên ngoài chờ ta mặc y phục xong.
Thẩm Lãnh trực tiếp đẩy cửa đi vào, Viên tiên sinh giật thót mình ngay sau theo đó là giận dữ: "Hạ nhân ở đâu đến không có quy củ!"
Thẩm Lãnh quay lại đóng chặt cửa phòng, vẻ mặt nghiêm túc: "Nói bừa, sao lại không quy củ, ta đây không phải đóng cửa rồi à."
Hắn liếc mắt nhìn Cổ Lạc một cái, Cổ Lạc lập tức gật đầu một cái rồi sải bước đi qua, tiến lên trực tiếp nắm cằm Viên tiên sinh lắc trái lắc phải một cái, sau đó bóp chặt cằm.
Cổ Lạc: "Nói đi, ngươi tới trang viên của thế tử có phải muốn hại người hay không."
Sau khi gã ta hỏi xong Thẩm Lãnh cũng sửng sốt: "Hửm?"
Cổ Lạc nhìn nhìn cằm Viên Trì Đống lập tức ngượng nghịu: "Thi thoảng có sai lầm."
Gã ta nhìn thấy trên bàn có giấy và bút mực, chỉ chỉ sang bên kia: "Qua đó, viết lại mục đích ngươi tới gặp thế tử Lý Tiêu Nhiên, đã muốn lên kế hoạch gì, làm chuyện xấu gì, viết rõ ràng từng chuyện một... Ta biết chắc chắn ngươi không muốn viết, nhưng xin ngươi hiểu rõ một chuyện, chúng ta không thể trì hoãn quá lâu ở trong phòng của ngươi, cho nên sự kiên nhẫn của chúng ta nhất định rất có hạn."
Cổ Lạc lấy chủy thủ ra rạch một nhát trên đùi Viên Trì Đống, nhát này cũng không sâu nhưng rất dài, sắc mặt Viên Trì Đống trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, toàn bộ vẻ tức giận trong ánh mắt đều tiêu tán không còn dấu vết, chỉ còn lại vẻ hoảng sợ.
Nhưng Cổ Lạc lại không dừng lại, mà lại rạch ngang một nhát nữa, hai nhát dao vẽ ra một chữ thập trên đùi Viên Trì Đống.
"Ta lột da người tốc độ nhanh nhất là thời gian một nén nhang, từ vết dao chữ thập lột từng chút một ra chung quanh, chỉ cần dao đủ nhanh ta cũng đủ nhanh, sau khi lột xong ngươi vẫn còn sống, có thể nhìn thấy bộ dạng máu me nhầy nhụa của mình."
Viên Trì Đống run bắn người một cái.
Cổ Lạc chỉ chỉ sang cái bàn: "Viết hay không viết?"
Viên Trì Đống gật đầu như điên, khó nhọc dịch chuyển qua bên kia ngồi xuống ghế. Cổ Lạc xé một miếng vải trải giường buộc chặt đùi ông ta: "Sau khi ta buông lỏng không ngoài nửa canh giờ ngươi sẽ chảy hết máu mà chết, tự suy nghĩ hậu quả."
Viên Trì Đống run rẩy vươn tay trái ra cầm bút lông lên, vừa định viết thì Cổ Lạc lập tức túm lấy tay trái của ông ta ấn lên trên bàn, sau đó chủy thủ đâm xuống phập một tiếng, xuyên qua bàn tay trái của ông ta ghim lên mặt bàn.
"Tưởng ta ngốc hả? Ngươi dùng tay trái viết chữ là để sau này không thừa nhận đây là ngươi viết đúng không. Vừa rồi sau khi ngươi bị thương phản ứng đầu tiên là dùng tay phải để bịt vết thương, chứng tỏ ngươi cũng không phải thuận tay trái... Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, lúc nãy ta đã nói kiên nhẫn hữu hạn."
Cơ thịt trên mặt Viên Trì Đống cũng đang run rẩy, hiển nhiên là đã sợ hãi tới cực điểm. Quả thật là ông ta cố ý muốn dùng tay trái viết chữ, làm phụ tá dưới trướng đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng, làm sao có thể không có chút tâm cơ.
Thẩm Lãnh lập tức liếc mắt nhìn Cổ Lạc một cái, càng tán thưởng, kinh ngạc hơn đối với tâm tư nhanh nhạy như vậy của Cổ Lạc.
Viên Trì Đống nhìn về phía Cổ Lạc, tay phải cầm bút run rẩy gần như không hạ bút được.
Cổ Lạc cầm ngón út tay trái của Viên Trì Đống kéo thẳng ra: "Tuyệt đối đừng giả vờ nữa, ngươi không có sợ đến mức độ không viết được chữ, bảo ngươi viết lại chỉ là để chuẩn bị cho sau này, lỡ như ngày nào đó lúc vạch mặt đại học sĩ, khẩu cung của ngươi có thể dùng được, mà cơ hội sống duy nhất của ngươi mạng chính là ngoan ngoãn viết xong sau đó lập tức chạy về thành Trường An, đón người nhà của ngươi lặng lẽ trốn đi, sau này ít làm chuyện hại người, sống biết điều một chút."
Viên Trì Đống bắt đầu viết, nhưng bởi vì run tay nên mỗi chữ viết ra đều rất không ngay ngắn.
Cổ Lạc thò tay ra lấy tờ giấy kia xé đi: "Có một chữ viết không nghiêm túc, ta sẽ cắt một ngón tay của ngươi."
Lần đầu tiên Viên Trì Đống gặp người như Cổ Lạc, luận bày mưu tính kế đấu đá thì ông ta tự nhận mình đủ thông minh, nhưng đối phương căn bản không cho ông ta cơ hội thể hiện sự thông minh, chỉ là rất ngoan độc, độc đến mức làm cho tất cả suy nghĩ tính kế của ông ta đều không có cơ hội dùng.
Đại khái sau khoảng một nén nhang mới viết xong tờ khẩu cung chỉ 200-300 chữ, Cổ Lạc nhìn nhìn sau đó đưa cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng xem kỹ một lượt: "Để hắn ký tên, ấn dấu tay lên."
Cổ Lạc đặt giấy trở lại mặt bàn, lập tức túm lấy tay Viên Trì Đống lau vết thương trên đùi ông ta, lần này đau đến mức người Viên Trì Đống căng cứng. Cổ Lạc cầm lấy tay ông ta ấn dấu tay: "Ký tên của ngươi, Viên tiên sinh, ta đoán ngươi sẽ không viết sai tên của mình được."
Nghe thấy ba chữ Viên tiên sinh kia, một chút cầu may cuối cùng của Viên Trì Đống bị đánh tan hoàn toàn, viết tên của mình lên giấy, sau đó cả người xụi lơ.
Thật ra Thẩm Lãnh bọn họ làm sao có thể biết Viên tiên sinh tên là gì.
Cổ Lạc gấp giấy lại rồi đưa cho Thẩm Lãnh, sau đó nhấc tay lên một chưởng đao đánh Viên Trì Đống bất tỉnh.
Hai người dùng chăn bông quấn Viên Trì Đống lại, Thẩm Lãnh dùng tay trái cầm bút viết hai chữ "Huyền Đình" lên mặt chăn bông. Cổ Lạc không hiểu hai chữ này có ý gì nhưng cũng không hỏi nhiều, hai người mang Viên Trì Đống ra ngoài cửa phòng, Thẩm Lãnh ngước mắt nhìn nhìn thủy tạ trong ao sen kia.
Không bao lâu, Viên Trì Đống bị quấn trong chăn bông đã bị treo trên xà ngang của đình hóng mát.
Hai người từ cầu gỗ nhanh chóng rời khỏi ao sen, vừa đến bên ao sen thì đồng thời dừng lại.
Dương Thất Bảo đang chờ ở bên kia độc viện, còn đang vẫy tay với bọn họ, mà ở phía sau Dương Thất Bảo có một bóng đen đứng ở đó, cách Dương Thất Bảo rất gần rất gần, nhưng Dương Thất Bảo hiển nhiên không phát hiện ra điều gì.
Thẩm Lãnh và Cổ Lạc liếc nhìn nhau một cái, Cổ Lạc lập tức rút hoành đao buộc ở sau lưng ra.
Người kia giống như quỷ mị, lúc đến gần Thẩm Lãnh đã có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt Dương Thất Bảo, mà điều này càng có vẻ đáng sợ hơn, điều này chứng tỏ đến tận bây giờ Dương Thất Bảo cũng không phát giác được nguy hiểm sau lưng.
Nếu người kia muốn, giờ này khắc này Dương Thất Bảo đã thành xác chết rồi.
Thực lực của Dương Thất Bảo tất nhiên không thể nghi ngờ, mấy ngày này gã ta đi theo Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng nhìn ra được chiến lực của gã ta không kém mình, thế mà bây giờ bị người khác tới gần tới trong gang tấc nhưng cũng không hề phát hiện ra.
"Thất Bảo, đừng quay đầu, đi lên phía trước."
Thẩm Lãnh rút hắc tuyến đao ra giao cho Cổ Lạc, còn mình thì giơ hai tay đi lên phía trước: "Để hắn đi, ta qua đó."
Những lời này tất nhiên không phải nói cho Dương Thất Bảo nghe, cho đến giờ phút này Dương Thất Bảo mới cảm nhận được đã có vấn đề, trong khoảnh khắc này gã ta đã quên lời dặn dò vừa rồi của Thẩm Lãnh, gã ta đã quay đầu lại.
Thế là một ngón tay chọc vào cổ họng gã ta, đó chẳng qua là một ngón tay, nhưng Dương Thất Bảo lại có cảm giác đó là một thanh trường kiếm vô cùng sắc bén, chỉ cần đối phương hơi phát lực một chút, lưỡi kiếm sẽ đâm thủng cổ họng gã ta.
"Cầm đao của ngươi." Người nọ bỗng nhiên nói một câu.
Thẩm Lãnh dừng lại bước chân: "Cái gì?"
"Cầm đao của ngươi, nếu không hắn chết."
Thẩm Lãnh quay lại cầm hắc tuyến đao của mình đến, từng bước đi về phía người kia, người nọ thu ngón tay lại, giọng nói rất bình thản: "Đi đi."
Dương Thất Bảo đi lên một bước, sau đó đột nhiên xoay người, tay phải rút đao ở sau lưng, thực lực của gã ta rất mạnh, vô cùng mạnh, có thể khiến Thẩm Lãnh cảm thấy gã ta so sánh được với mình đã đủ để chứng tỏ vấn đề rồi.
Nhưng gã ta mới xoay người rút đao, đao rời khỏi vỏ không đến một tấc, ngón tay kia lại đến... Ngón tay điểm một cái ở bên cổ Dương Thất Bảo, Dương Thất Bảo cảm thấy trong cổ mình giống như bị một cây thiết thiên xuyên thẳng qua, rên hự một tiếng rồi ngã xuống.
Thẩm Lãnh nhún chân một cái lao thẳng lên, bóng người chậm rãi ngã xuống của Dương Thất Bảo không ngừng phóng đại trong mắt Thẩm Lãnh.
Một khắc này, máu của Thẩm Lãnh gần như muốn nổ tung.
Xuất đao, một đao quét ngang.
Lúc mũi đao sắp chạm vào mình thì người nọ mới giơ tay lên, nhanh hơn so với Thẩm Lãnh, ngón tay của y búng một cái trên mũi đao của Thẩm Lãnh, không ngờ Thẩm Lãnh lại không giữ vững cơ thể lao ra một bên.
"Quá chậm."
Người nọ khẽ lắc đầu, dường như rất khinh thường.
Thẩm Lãnh chém liên hoàn ba đao, người nọ chỉ lùi một bước đã tránh được ba đao, động tác không có một chút ít dư thừa nào, vừa đúng vừa đủ, mà lúc né tránh ba đao lại có thể đồng thời ra tay phản kích, tuy chỉ một kích nhưng lại ép Thẩm Lãnh chỉ có thể lùi về phía sau.
Hơn nữa trong tay y không có binh khí, chỉ là nhấc một ngón trỏ tay trái mà thôi.
"Lúc xuất đao suy nghĩ quá nhiều, nhiều sẽ tạp, tạp sẽ gặp yếu."
Người nọ lui về phía sau một bước, dường như không có ý định thừa thắng xông lên.
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, vén cổ tay áo lên, cởi túi cát buộc trên cánh tay ra vứt xuống mặt đất, túi cát rơi xuống đất phát ra một tiếng bịch, hiển nhiên không tương xứng với phân lượng mà kích cỡ túi cát nên có.
"Thiết sa?"
Ánh mắt người nọ hơi lóe sáng, dường như cuối cùng cũng có thêm một chút thưởng thức đối với Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh ném túi cát xuống đất xong lại ra tay lần nữa, lần này đao nhanh và trực tiếp, đao pháp của hắn cũng không cố ý theo đuổi góc độ, cũng không màu mè, mỗi một đao ngươi đều có thể nhìn ra mục tiêu của hắn là chỗ nào, nhưng mà trên thế giới này tuyệt đại bộ phận mọi người đều không có khả năng tránh thoát, bởi vì quá nhanh quá nặng.
"Đao này rất tốt."
Người nọ lại tránh được mấy dao, lại một lần nữa giơ tay ra búng lên thân đao một cái, kết quả là người Thẩm Lãnh lại bị lao sang một bên.
"Nhưng bất cứ chuyện gì cũng không phải tuyệt đối, đao của ngươi rất nặng, phối hợp rất tốt đao pháp gọn gàng dứt khoát này của ngươi, nhưng cũng có điểm yếu, đao quá nặng, ta chỉ cần mượn lực một chút là có thể khiến thân dưới của ngươi không vững."
Người nọ đi lên một bước, tay trái điểm vào cổ họng Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nâng hoành đao lên che kín khoảng trống trước người, nhưng trong khoảnh khắc đao nâng lên, ngón tay người nọ đã gạt thân đao lên, dao Thẩm Lãnh không tự chủ mà lao lên trên, khống chế cũng không khống chế nổi.
Sau đó ngón tay kia liền điểm vào cổ họng Thẩm Lãnh, vừa chạm vào liền ngừng ngay.
Người nọ thu tay lại: "Đao pháp ấu trĩ, người đi theo đao lực, có thể khống chế tốt đao mới là lạ."
Nói xong câu đó lại xoay người bỏ đi, Thẩm Lãnh nhìn Dương Thất Bảo ngã nằm trên mặt đất, mắt vẫn đỏ ngầu, cắn răng cầm đao lại lao về phía trước.
"Không lý trí, không có tốt như Thẩm Tiểu Tùng khen."
Người nọ bước ngang một bước đã tránh thoát khỏi Thẩm Lãnh, sau đó ngón tay điểm ra liên hoàn, điểm bảy tám lần trên lưng Thẩm Lãnh, những chỉ mất một tức mà thôi.
"Tính cách xung động lỗ mãng, đao pháp đơn giản thô ráp, không xứng với đồ nhi ta."
Người nọ khẽ lắc đầu: "Khi nào đao của ngươi giống như cánh tay của ngươi, thì xem như là đao pháp nhập môn."
Ông ta đá nhẹ một cước lên người Dương Thất Bảo, Dương Thất Bảo phát ra một tiếng "a" rồi đột nhiên ngồi dậy, trông sắc mặt tím tái, hiển nhiên là vừa rồi đã nín thở.
Thế nhưng người nọ cũng đã lướt đi: "Nếu ngươi không đi, hộ vệ trong trang viên này có thể xé vụn ba người các ngươi."
Thẩm Lãnh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đến bây giờ hộ vệ trong trang viên cũng không lộ diện, chẳng lẽ thật sự là một đám giá áo túi cơm? Lý Tiêu Nhiên cũng không phải thật sự dễ bị lừa, một đám cao thủ giang hồ không có khả năng đến bây giờ cũng không hề phát hiện.
Sau đó hắn nhìn về phía bóng lưng người kia, chắp tay cúi đầu: "Đa tạ tiền bối."
"Đi đi, lần sau gặp nhau sẽ không nhường ngươi nữa."
Người nọ mở cửa viện đi vào một tiểu độc viện, đúng là độc viện sát bên cạnh chỗ Viên Trì Đống ở.
Thẩm Lãnh kéo Dương Thất Bảo dậy: "Chúng ta đi thôi."
Thẩm Lãnh trực tiếp đẩy cửa đi vào, Viên tiên sinh giật thót mình ngay sau theo đó là giận dữ: "Hạ nhân ở đâu đến không có quy củ!"
Thẩm Lãnh quay lại đóng chặt cửa phòng, vẻ mặt nghiêm túc: "Nói bừa, sao lại không quy củ, ta đây không phải đóng cửa rồi à."
Hắn liếc mắt nhìn Cổ Lạc một cái, Cổ Lạc lập tức gật đầu một cái rồi sải bước đi qua, tiến lên trực tiếp nắm cằm Viên tiên sinh lắc trái lắc phải một cái, sau đó bóp chặt cằm.
Cổ Lạc: "Nói đi, ngươi tới trang viên của thế tử có phải muốn hại người hay không."
Sau khi gã ta hỏi xong Thẩm Lãnh cũng sửng sốt: "Hửm?"
Cổ Lạc nhìn nhìn cằm Viên Trì Đống lập tức ngượng nghịu: "Thi thoảng có sai lầm."
Gã ta nhìn thấy trên bàn có giấy và bút mực, chỉ chỉ sang bên kia: "Qua đó, viết lại mục đích ngươi tới gặp thế tử Lý Tiêu Nhiên, đã muốn lên kế hoạch gì, làm chuyện xấu gì, viết rõ ràng từng chuyện một... Ta biết chắc chắn ngươi không muốn viết, nhưng xin ngươi hiểu rõ một chuyện, chúng ta không thể trì hoãn quá lâu ở trong phòng của ngươi, cho nên sự kiên nhẫn của chúng ta nhất định rất có hạn."
Cổ Lạc lấy chủy thủ ra rạch một nhát trên đùi Viên Trì Đống, nhát này cũng không sâu nhưng rất dài, sắc mặt Viên Trì Đống trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, toàn bộ vẻ tức giận trong ánh mắt đều tiêu tán không còn dấu vết, chỉ còn lại vẻ hoảng sợ.
Nhưng Cổ Lạc lại không dừng lại, mà lại rạch ngang một nhát nữa, hai nhát dao vẽ ra một chữ thập trên đùi Viên Trì Đống.
"Ta lột da người tốc độ nhanh nhất là thời gian một nén nhang, từ vết dao chữ thập lột từng chút một ra chung quanh, chỉ cần dao đủ nhanh ta cũng đủ nhanh, sau khi lột xong ngươi vẫn còn sống, có thể nhìn thấy bộ dạng máu me nhầy nhụa của mình."
Viên Trì Đống run bắn người một cái.
Cổ Lạc chỉ chỉ sang cái bàn: "Viết hay không viết?"
Viên Trì Đống gật đầu như điên, khó nhọc dịch chuyển qua bên kia ngồi xuống ghế. Cổ Lạc xé một miếng vải trải giường buộc chặt đùi ông ta: "Sau khi ta buông lỏng không ngoài nửa canh giờ ngươi sẽ chảy hết máu mà chết, tự suy nghĩ hậu quả."
Viên Trì Đống run rẩy vươn tay trái ra cầm bút lông lên, vừa định viết thì Cổ Lạc lập tức túm lấy tay trái của ông ta ấn lên trên bàn, sau đó chủy thủ đâm xuống phập một tiếng, xuyên qua bàn tay trái của ông ta ghim lên mặt bàn.
"Tưởng ta ngốc hả? Ngươi dùng tay trái viết chữ là để sau này không thừa nhận đây là ngươi viết đúng không. Vừa rồi sau khi ngươi bị thương phản ứng đầu tiên là dùng tay phải để bịt vết thương, chứng tỏ ngươi cũng không phải thuận tay trái... Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, lúc nãy ta đã nói kiên nhẫn hữu hạn."
Cơ thịt trên mặt Viên Trì Đống cũng đang run rẩy, hiển nhiên là đã sợ hãi tới cực điểm. Quả thật là ông ta cố ý muốn dùng tay trái viết chữ, làm phụ tá dưới trướng đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng, làm sao có thể không có chút tâm cơ.
Thẩm Lãnh lập tức liếc mắt nhìn Cổ Lạc một cái, càng tán thưởng, kinh ngạc hơn đối với tâm tư nhanh nhạy như vậy của Cổ Lạc.
Viên Trì Đống nhìn về phía Cổ Lạc, tay phải cầm bút run rẩy gần như không hạ bút được.
Cổ Lạc cầm ngón út tay trái của Viên Trì Đống kéo thẳng ra: "Tuyệt đối đừng giả vờ nữa, ngươi không có sợ đến mức độ không viết được chữ, bảo ngươi viết lại chỉ là để chuẩn bị cho sau này, lỡ như ngày nào đó lúc vạch mặt đại học sĩ, khẩu cung của ngươi có thể dùng được, mà cơ hội sống duy nhất của ngươi mạng chính là ngoan ngoãn viết xong sau đó lập tức chạy về thành Trường An, đón người nhà của ngươi lặng lẽ trốn đi, sau này ít làm chuyện hại người, sống biết điều một chút."
Viên Trì Đống bắt đầu viết, nhưng bởi vì run tay nên mỗi chữ viết ra đều rất không ngay ngắn.
Cổ Lạc thò tay ra lấy tờ giấy kia xé đi: "Có một chữ viết không nghiêm túc, ta sẽ cắt một ngón tay của ngươi."
Lần đầu tiên Viên Trì Đống gặp người như Cổ Lạc, luận bày mưu tính kế đấu đá thì ông ta tự nhận mình đủ thông minh, nhưng đối phương căn bản không cho ông ta cơ hội thể hiện sự thông minh, chỉ là rất ngoan độc, độc đến mức làm cho tất cả suy nghĩ tính kế của ông ta đều không có cơ hội dùng.
Đại khái sau khoảng một nén nhang mới viết xong tờ khẩu cung chỉ 200-300 chữ, Cổ Lạc nhìn nhìn sau đó đưa cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng xem kỹ một lượt: "Để hắn ký tên, ấn dấu tay lên."
Cổ Lạc đặt giấy trở lại mặt bàn, lập tức túm lấy tay Viên Trì Đống lau vết thương trên đùi ông ta, lần này đau đến mức người Viên Trì Đống căng cứng. Cổ Lạc cầm lấy tay ông ta ấn dấu tay: "Ký tên của ngươi, Viên tiên sinh, ta đoán ngươi sẽ không viết sai tên của mình được."
Nghe thấy ba chữ Viên tiên sinh kia, một chút cầu may cuối cùng của Viên Trì Đống bị đánh tan hoàn toàn, viết tên của mình lên giấy, sau đó cả người xụi lơ.
Thật ra Thẩm Lãnh bọn họ làm sao có thể biết Viên tiên sinh tên là gì.
Cổ Lạc gấp giấy lại rồi đưa cho Thẩm Lãnh, sau đó nhấc tay lên một chưởng đao đánh Viên Trì Đống bất tỉnh.
Hai người dùng chăn bông quấn Viên Trì Đống lại, Thẩm Lãnh dùng tay trái cầm bút viết hai chữ "Huyền Đình" lên mặt chăn bông. Cổ Lạc không hiểu hai chữ này có ý gì nhưng cũng không hỏi nhiều, hai người mang Viên Trì Đống ra ngoài cửa phòng, Thẩm Lãnh ngước mắt nhìn nhìn thủy tạ trong ao sen kia.
Không bao lâu, Viên Trì Đống bị quấn trong chăn bông đã bị treo trên xà ngang của đình hóng mát.
Hai người từ cầu gỗ nhanh chóng rời khỏi ao sen, vừa đến bên ao sen thì đồng thời dừng lại.
Dương Thất Bảo đang chờ ở bên kia độc viện, còn đang vẫy tay với bọn họ, mà ở phía sau Dương Thất Bảo có một bóng đen đứng ở đó, cách Dương Thất Bảo rất gần rất gần, nhưng Dương Thất Bảo hiển nhiên không phát hiện ra điều gì.
Thẩm Lãnh và Cổ Lạc liếc nhìn nhau một cái, Cổ Lạc lập tức rút hoành đao buộc ở sau lưng ra.
Người kia giống như quỷ mị, lúc đến gần Thẩm Lãnh đã có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt Dương Thất Bảo, mà điều này càng có vẻ đáng sợ hơn, điều này chứng tỏ đến tận bây giờ Dương Thất Bảo cũng không phát giác được nguy hiểm sau lưng.
Nếu người kia muốn, giờ này khắc này Dương Thất Bảo đã thành xác chết rồi.
Thực lực của Dương Thất Bảo tất nhiên không thể nghi ngờ, mấy ngày này gã ta đi theo Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng nhìn ra được chiến lực của gã ta không kém mình, thế mà bây giờ bị người khác tới gần tới trong gang tấc nhưng cũng không hề phát hiện ra.
"Thất Bảo, đừng quay đầu, đi lên phía trước."
Thẩm Lãnh rút hắc tuyến đao ra giao cho Cổ Lạc, còn mình thì giơ hai tay đi lên phía trước: "Để hắn đi, ta qua đó."
Những lời này tất nhiên không phải nói cho Dương Thất Bảo nghe, cho đến giờ phút này Dương Thất Bảo mới cảm nhận được đã có vấn đề, trong khoảnh khắc này gã ta đã quên lời dặn dò vừa rồi của Thẩm Lãnh, gã ta đã quay đầu lại.
Thế là một ngón tay chọc vào cổ họng gã ta, đó chẳng qua là một ngón tay, nhưng Dương Thất Bảo lại có cảm giác đó là một thanh trường kiếm vô cùng sắc bén, chỉ cần đối phương hơi phát lực một chút, lưỡi kiếm sẽ đâm thủng cổ họng gã ta.
"Cầm đao của ngươi." Người nọ bỗng nhiên nói một câu.
Thẩm Lãnh dừng lại bước chân: "Cái gì?"
"Cầm đao của ngươi, nếu không hắn chết."
Thẩm Lãnh quay lại cầm hắc tuyến đao của mình đến, từng bước đi về phía người kia, người nọ thu ngón tay lại, giọng nói rất bình thản: "Đi đi."
Dương Thất Bảo đi lên một bước, sau đó đột nhiên xoay người, tay phải rút đao ở sau lưng, thực lực của gã ta rất mạnh, vô cùng mạnh, có thể khiến Thẩm Lãnh cảm thấy gã ta so sánh được với mình đã đủ để chứng tỏ vấn đề rồi.
Nhưng gã ta mới xoay người rút đao, đao rời khỏi vỏ không đến một tấc, ngón tay kia lại đến... Ngón tay điểm một cái ở bên cổ Dương Thất Bảo, Dương Thất Bảo cảm thấy trong cổ mình giống như bị một cây thiết thiên xuyên thẳng qua, rên hự một tiếng rồi ngã xuống.
Thẩm Lãnh nhún chân một cái lao thẳng lên, bóng người chậm rãi ngã xuống của Dương Thất Bảo không ngừng phóng đại trong mắt Thẩm Lãnh.
Một khắc này, máu của Thẩm Lãnh gần như muốn nổ tung.
Xuất đao, một đao quét ngang.
Lúc mũi đao sắp chạm vào mình thì người nọ mới giơ tay lên, nhanh hơn so với Thẩm Lãnh, ngón tay của y búng một cái trên mũi đao của Thẩm Lãnh, không ngờ Thẩm Lãnh lại không giữ vững cơ thể lao ra một bên.
"Quá chậm."
Người nọ khẽ lắc đầu, dường như rất khinh thường.
Thẩm Lãnh chém liên hoàn ba đao, người nọ chỉ lùi một bước đã tránh được ba đao, động tác không có một chút ít dư thừa nào, vừa đúng vừa đủ, mà lúc né tránh ba đao lại có thể đồng thời ra tay phản kích, tuy chỉ một kích nhưng lại ép Thẩm Lãnh chỉ có thể lùi về phía sau.
Hơn nữa trong tay y không có binh khí, chỉ là nhấc một ngón trỏ tay trái mà thôi.
"Lúc xuất đao suy nghĩ quá nhiều, nhiều sẽ tạp, tạp sẽ gặp yếu."
Người nọ lui về phía sau một bước, dường như không có ý định thừa thắng xông lên.
Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, vén cổ tay áo lên, cởi túi cát buộc trên cánh tay ra vứt xuống mặt đất, túi cát rơi xuống đất phát ra một tiếng bịch, hiển nhiên không tương xứng với phân lượng mà kích cỡ túi cát nên có.
"Thiết sa?"
Ánh mắt người nọ hơi lóe sáng, dường như cuối cùng cũng có thêm một chút thưởng thức đối với Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh ném túi cát xuống đất xong lại ra tay lần nữa, lần này đao nhanh và trực tiếp, đao pháp của hắn cũng không cố ý theo đuổi góc độ, cũng không màu mè, mỗi một đao ngươi đều có thể nhìn ra mục tiêu của hắn là chỗ nào, nhưng mà trên thế giới này tuyệt đại bộ phận mọi người đều không có khả năng tránh thoát, bởi vì quá nhanh quá nặng.
"Đao này rất tốt."
Người nọ lại tránh được mấy dao, lại một lần nữa giơ tay ra búng lên thân đao một cái, kết quả là người Thẩm Lãnh lại bị lao sang một bên.
"Nhưng bất cứ chuyện gì cũng không phải tuyệt đối, đao của ngươi rất nặng, phối hợp rất tốt đao pháp gọn gàng dứt khoát này của ngươi, nhưng cũng có điểm yếu, đao quá nặng, ta chỉ cần mượn lực một chút là có thể khiến thân dưới của ngươi không vững."
Người nọ đi lên một bước, tay trái điểm vào cổ họng Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nâng hoành đao lên che kín khoảng trống trước người, nhưng trong khoảnh khắc đao nâng lên, ngón tay người nọ đã gạt thân đao lên, dao Thẩm Lãnh không tự chủ mà lao lên trên, khống chế cũng không khống chế nổi.
Sau đó ngón tay kia liền điểm vào cổ họng Thẩm Lãnh, vừa chạm vào liền ngừng ngay.
Người nọ thu tay lại: "Đao pháp ấu trĩ, người đi theo đao lực, có thể khống chế tốt đao mới là lạ."
Nói xong câu đó lại xoay người bỏ đi, Thẩm Lãnh nhìn Dương Thất Bảo ngã nằm trên mặt đất, mắt vẫn đỏ ngầu, cắn răng cầm đao lại lao về phía trước.
"Không lý trí, không có tốt như Thẩm Tiểu Tùng khen."
Người nọ bước ngang một bước đã tránh thoát khỏi Thẩm Lãnh, sau đó ngón tay điểm ra liên hoàn, điểm bảy tám lần trên lưng Thẩm Lãnh, những chỉ mất một tức mà thôi.
"Tính cách xung động lỗ mãng, đao pháp đơn giản thô ráp, không xứng với đồ nhi ta."
Người nọ khẽ lắc đầu: "Khi nào đao của ngươi giống như cánh tay của ngươi, thì xem như là đao pháp nhập môn."
Ông ta đá nhẹ một cước lên người Dương Thất Bảo, Dương Thất Bảo phát ra một tiếng "a" rồi đột nhiên ngồi dậy, trông sắc mặt tím tái, hiển nhiên là vừa rồi đã nín thở.
Thế nhưng người nọ cũng đã lướt đi: "Nếu ngươi không đi, hộ vệ trong trang viên này có thể xé vụn ba người các ngươi."
Thẩm Lãnh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đến bây giờ hộ vệ trong trang viên cũng không lộ diện, chẳng lẽ thật sự là một đám giá áo túi cơm? Lý Tiêu Nhiên cũng không phải thật sự dễ bị lừa, một đám cao thủ giang hồ không có khả năng đến bây giờ cũng không hề phát hiện.
Sau đó hắn nhìn về phía bóng lưng người kia, chắp tay cúi đầu: "Đa tạ tiền bối."
"Đi đi, lần sau gặp nhau sẽ không nhường ngươi nữa."
Người nọ mở cửa viện đi vào một tiểu độc viện, đúng là độc viện sát bên cạnh chỗ Viên Trì Đống ở.
Thẩm Lãnh kéo Dương Thất Bảo dậy: "Chúng ta đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.