Chương 107: Là đệ tử của ông ta
Trí Bạch
01/09/2020
Sau khi cơm nước no nê lão viện trưởng trông càng đáng yêu hơn một chút, rượu mạnh bắc cương đã lấy đi vẻ nghiêm nghị trên người lão, một lão ngoan đồng mặt hồng hào tựa như mới từ trên trời về tới nhân gian, nhìn có vẻ hòa ái giống như Trần đại bá vậy.
"Có muốn ở lại thư viện không?" Lão nheo mắt hỏi Thẩm Lãnh.
"Không muốn."
"Đồ ăn ngươi làm thực sự rất ngon..."
"Tạm biệt viện trưởng đại nhân."
Lão viện trưởng có chút không vui nhìn Thẩm Lãnh thu dọn bát đũa chuẩn bị rời đi: "Nếu không thì ta chuyển thư viện đến quận An Dương?"
Thẩm Lãnh: "Say rồi say rồi."
Lão viện trưởng ngồi xụi lơ trên ghế cười híp mắt: "Say? Chút rượu này vẫn chưa đến mức khiến ta thất thố, hai nha đầu ngoài cửa các ngươi tự về đi, ta giữ tên tiểu tử này ở lại làm đầu bếp."
Trà gia đang đứng ở cửa nhìn chung quanh một cái, đâu có hai nha đầu nào, rõ ràng chỉ có một mình nàng, một lát sau mới phản ứng lại được, lão viện trưởng bị hoa mắt rồi.
"Tên kia, tỷ muội song sinh đó là người của ngươi sao? Hạnh phúc quá đó."
"Viện trưởng..."
Thẩm Lãnh đi tới bịt miệng lão viện trưởng: "Nhất bôi phong hầu này của bắc cương sao không bịt được miệng..."
Lão viện trưởng cầm tay Thẩm Lãnh lắc lắc, nói: "Hoá ra ngươi cũng là song sinh à."
Thẩm Lãnh: "..."
Lão viện trưởng: "Có phải rất phức tạp rất khổ não không? Không phân rõ thì làm sao?"
Thẩm Lãnh thấy cách đó không xa có một cái ghế nằm, hắn bế lão viện trưởng đặt lên ghế nằm rồi đắp chăn, lão viện trưởng miệng lẩm nhẩm rồi ngủ thiếp đi. Lúc Thẩm Lãnh sắp đi ra cửa phòng chợt nghe thấy lão viện trưởng lẩm bẩm: "Qua một năm nữa là kỳ thi lớn các quân, ta xem ngươi và Mạnh Trường An ai cao ai thấp?"
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Kỳ thi lớn các quân?"
Nhưng lão viện trưởng đã ngáy khò khò rồi.
Thẩm Lãnh và Trà gia đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Hình như Viện trưởng bị nàng dọa sợ rồi?"
"Ta cũng không phải người thô lỗ, sao sẽ hù dọa ông ta, hơn nữa ta nhìn ra được, trong phòng viện trưởng đại nhân còn có người, giống như cái bóng."
"Quả nhiên thế." Thẩm Lãnh nói rất nhỏ: "Người ở trong phòng là người của viện trưởng, chắc cũng là người của bệ hạ, cho nên những lời ta nói đều sẽ được chuyển đến tai bệ hạ đầy đủ."
Thẩm Trà Nhan: "Huynh cố ý nói?"
"Ừ, sau khi vào cửa đã phát giác được không khí trong phòng không ổn, không phát hiện được người ở đâu, nhưng có thể xác định bên trong còn có người khác, là cao thủ."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Nếu như Mộc Tiêu Phong không phải con trai của Mộc Chiêu Đồng, sao lại phiền phức như vậy, để bệ hạ nghe một chút cũng tốt."
Thẩm Trà Nhan ừ một tiếng: "Bắc cương thuận lợi không?"
"Thuận lợi, chỉ là có chút hung hiểm, nếu như đến trễ thêm chút nữa..."
Trà gia khẩn trương: "Làm sao?"
"Có thể một mình Mạnh Trường An sẽ giết hết những tên kia rồi."
Trà gia hừ một tiếng, Thẩm Lãnh cười: "Xem ra đánh cược giữa ta và hắn sắp thua rồi, trên đường chúng ta quay về chắc hẳn là ý chỉ của bệ hạ đã truyền xuống, Mạnh Trường An lên ngũ phẩm thì không ai động vào được."
Trà gia chắp tay sau lưng đi về phía trước, chỉ có lúc ở trước mặt Thẩm Lãnh mới có vẻ khả ái của tiểu nữ sinh, dù sao nàng cũng là một tiểu nữ hài mới hơn mười bảy tuổi, chỉ là vì quá tự lập, quá cường đại nên luôn bị người ta lơ là tuổi tác.
Cột tóc đuôi ngựa lắc lắc, Thẩm Lãnh nhìn mà tim đập thình thịch.
"Kỳ thực lúc ấy ta đã nói dối."
"Nói dối viện trưởng đại nhân?"
"Ừ." Thẩm Lãnh nói: "Viện trưởng đại nhân hỏi ta sao lại trở về nhanh như vậy, ta đã nói một đống lý do, nhưng những cái đó đều không quan trọng, quan trọng là nhớ Trà gia."
Mặt Trà gia đỏ lên, ngó nhìn chung quanh, trong thư viện người đến người đi Thẩm Lãnh bỗng nhiên nói ra một câu như vậy làm cho nàng hơi ngượng ngùng, hung hăng trừng mắt với Thẩm Lãnh: "Không được nói nữa."
Thẩm Lãnh tưởng nàng giận, dù sao lời thổ lộ hôm nay cũng hơi lộ liễu.
Trà gia xoay người tiếp tục đi về phía trước: "Chờ về nhà hãy nói với ta, ta tính thử huynh đi bao nhiêu ngày, một ngày tính ba lượt... Phải nói cho ta nghe hết một hơi."
Thẩm Lãnh cười hết sức rạng rỡ.
Sau khi Thẩm Lãnh đi không bao lâu lão viện trưởng liền tỉnh lại, mặt vẫn hồng hào, nhưng ánh mắt lại trong veo lạ thường. Trên thế giới này không nhiều loại rượu có thể khiến cho lão say bí tỉ, cho dù là nhất bôi phong hầu của bắc cương.
Năm đó Thiết Lưu Lê từ bắc cương về kinh báo cáo công việc đã bị hoàng đế bệ hạ mắng một trận, bởi vì Thiết Lưu Lê thích uống rượu, còn thích lôi kéo bộ hạ uống rượu, không cho thủ hạ uống đến nằm gục, uống đến nôn mửa thì không tha.
Trong bữa tiệc hôm đó lão viện trưởng kéo Thiết Lưu Lê ra uống rượu, khiến Thiết Lưu Lê uống đến mức dùng đầu đập vào bàn, lôi kéo lão viện trưởng không bái thiên địa không được. Trận uống rượu đó Thiết Lưu Lê say một ngày một đêm dậy nổi, sau khi tỉnh dậy liền chạy tới cửa cung quỳ đủ hai canh giờ mới được bệ hạ gọi vào. Từ đó về sau Thiết Lưu Lê không còn có uống rượu như vậy nữa.
Sau này Thiết Lưu Lê hễ thấy lão viện trưởng là lại xấu hổ một hồi, mặc kệ lão viện trưởng khuyên ông ta uống rượu như thế nào ông ta cũng không uống.
Bạch Nha từ sau tấm bình phong đi ra, ngó nhìn ra bên ngoài: "Là một người thú vị, lần trước thấy hắn cũng không cảm thấy lợi hại cỡ nào, nghĩ rằng chẳng qua là một mãng phu, bây giờ xem ra thực sự nên xem xét lại lần nữa mới được."
Lão viện trưởng ừ một tiếng: "Ghi nhớ tất cả những lời hắn nói, để bệ hạ biết không sót một chữ."
Lão thoải mái thở ra một hơi dài: "Tên tiểu tử này, xếp hạng ở Thiên Văn Các hẳn là ở nhóm đứng đầu, bệ hạ nói bất câu nhất cách hàng nhân tài (1), câu này chính là nói về người như Thẩm Lãnh..."
Bạch Nha hơi khó xử: "Xem ra vẫn là viện trưởng đại nhân đích thân vào cung một chuyến thì tốt hơn, bệ hạ truyền người vào cung."
Trong phòng lão viện trưởng có một cái mật đạo, phía sau thư phòng là một gian phòng, tin tức chính là từ trong mật đạo truyền đến.
"Phù."
Lão viện trưởng đứng lên lại hít một hơi thật dài, lúc bước đi mặt cũng không đỏ, bước chân bình ổn, đâu giống như là vừa mới uống rượu? Bạch Nha nhìn lão viện trưởng nhịn không được thầm cảm khái trong lòng, trên đời này người có phong thái như viện trưởng đại nhân sợ là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lão viện trưởng lên xe ngựa đi vào cung, giữa đường chợt nghe một tràng thanh âm quen thuộc, vén rèm lên để một khe hở nhìn ra phía ngoài, thế là nhìn thấy Thẩm Lãnh đứng ở ven đường mua một cây trâm đẹp cài lên tóc cô nương kia, tiểu cô nương cười như một nụ hoa đang đợi bung nở, khuôn mặt ửng hồng, thực sự rất đẹp.
Ý khí của người trẻ tuổi khiến người ta tán thưởng, tình cảm của người trẻ tuổi cũng khiến người khác ngưỡng mộ. Nhìn tên tiểu tử ngốc kia lại chọn một cái kẹp hoa vụng về cài lên cho nha đầu, trên mặt lão viện trưởng liền lộ ra nụ cười mỉm giống như bà mẹ già.
Buông rèm xuống, hai tay đặt trên phần bụng dưới hơi nhô ra, hai ngón tay gõ nhịp, lão viện trưởng tâm tình có vẻ tốt, cảm giác mình cũng trẻ ra hai mươi tuổi.
Trà gia tay trái cầm một xâu kẹo hồ lô, tay phải cầm một cái khăn quàng cổ và cái mũ mềm mại màu trắng mới mua, cúi đầu ngước mắt đứng yên chờ Thẩm Lãnh cài kẹp hoa cho mình, dáng vẻ khả ái như vậy làm cho người khác muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Đương nhiên khuôn mặt này chỉ có một người được nhéo, người khác mà nhéo thì kết cục thê thảm cỡ nào tất nhiên không cần nhiều lời.
"Không mua nữa, đã tiêu rất nhiều tiền rồi."
"Nàng xem người bán hàng trong thành Trường An này thật đáng thương, chúng ta giúp bọn họ một chút, mua nhiều một chút thì bọn họ có thể kết thúc công việc sớm về nhà với vợ con."
"Chỉ có huynh nói nhiều."
"Ồ, bên kia có bán áo khoác, nhìn thật đẹp, bây giờ lạnh rồi nên mua cho nàng cái áo khoác dày, mua về cho tiên sinh và Trần đại bá mỗi người một cái đi."
"Ta thì không cần, mua về cho tiên sinh và Trần đại bá đi."
Tiếng nói chuyện của hai người từ từ biến mất, nhưng nụ cười trên khóe miệng lão viện trưởng vẫn chưa biến mất.
Xe ngựa dừng lại ở cửa cung, thị vệ canh cửa nhìn thấy lão viện trưởng liền vội vàng hành lễ. Trong khắp thành Trường An chỉ có ba người tiến cung không cần phải thông báo, một là cấm quân đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật, một là Nội các đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng, còn có một người chính là lão nhân hòa ái trước mặt này.
Lão viện trưởng mỉm cười gật đầu, cất bước nhẹ nhàng vào hoàng cung, sau khi hỏi rõ bệ hạ ở đâu liền đi thẳng đến Tứ Mao Trai.
Cửa sổ của Tứ Mao Trai đang mở, có lẽ là bởi vì lò lửa trong phòng cháy quá đượm, trong thư phòng vốn cũng không lớn nhiệt độ quả thật hơi cao. Cảnh sắc ngoài cửa sổ đã có vẻ hơi tiêu điều, thiếu sự che chắn của lá cây, con đường rợp bóng cây kia cũng trở nên thông suốt hẳn.
Hoàng đế nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ bước đi vui vẻ của lão viện trưởng khiến ông ta không nhịn được mà cười vui.
Người trẻ tuổi đã đứng cao chót vót, các lão già vẫn chí tại thiên lý, đây là dáng vẻ, cách cục mà hoàng đế thích.
Nhìn bệ hạ ngồi ở trước cửa sổ, lão viện trưởng cười cúi người lạy: "Bệ hạ hóng mát à?"
Có chút không nghiêm chỉnh, cho nên hoàng đế biết nhất định là lão đã uống nhiều rượu, dù cho nhìn bề ngoài nghiêm túc đến mấy thì cũng sẽ nói hơi nhiều một chút.
Thời tiết lạnh run này, hóng mát…
Sau khi vào trong lão viện trưởng cởi áo khoác dày cộp xuống treo lên, chỉ chỉ vào bếp lò ở bên cạnh, bệ hạ liếc mắt một cái: "Ngồi!"
Lão viện trưởng lập tức ngồi xuống sát bếp lò: "Bệ hạ đang viết thư sao?"
Hoàng đế ném tờ giấy kia lên người lão viện trưởng, lão viện trưởng xì một tiếng, bật cười: "Quả nhiên thế."
Hoàng đế đứng dậy hoạt động một chút: "Bùi Đình Sơn là một con lừa già ương bướng, trẫm đã suy nghĩ nửa canh giờ cũng chưa nghĩ ra nên hạ bút thế nào, ông ta đã vị cực nhân thần (2), trẫm không có gì để phong thưởng nữa rồi."
Nhất đẳng quốc công, đại trụ quốc, đại tướng quân, tất nhiên là vị cực nhân thần.
Lúc hoàng đế nói câu nói này, nụ cười trên khóe miệng lão viện trưởng từ từ biến mất, điều bệ hạ lo lắng tất nhiên không phải một phong thư tự tay viết để trấn an Bùi Đình Sơn, mà là câu nói phía sau... Đã không có gì để phong thưởng nữa rồi.
Thần tử làm được đến mức này vẫn không thể khiến bệ hạ an tâm bớt lo, chẳng lẽ không phải chức thất cách?
"Không nghĩ nữa, nói một chút về người trẻ tuổi." Hoàng đế thu lại ánh mắt từ cái cây già cỗi đã sắp rụng hết lá ngoài cửa sổ, liếc mắt nhìn lão viện trưởng: "Người trẻ tuổi kia thế nào?"
"Tốt ngoài dự liệu."
"So với Mạnh Trường An mà khanh yêu quý thì sao?"
"Chỉ có hơn chứ không kém."
"Ồ?" Ánh mắt Hoàng đế lóe sáng: "Có thể khiến khanh nói ra câu này, sợ là tên đó thật có vài phần bản lĩnh."
Lão viện trưởng trầm mặc một hồi rồi nói: "Cũng không phải là thần lo lắng tiểu tử kia, không chết tất sẽ thành công, người thần lo lắng chính là Trang Ung."
Hoàng đế hiểu điều lão viện trưởng lo lắng là gì, trong thủy sư của Trang Ung có một thông văn hạp.
"Không cần lo lắng Trang Ung, sau khi Thẩm Lãnh xuất phát trẫm đã phái người đưa một phong thư trẫm đích thân viết đi, trẫm đã nói với Trang Ung chuyện Sầm Chinh, cho nên trẫm định điều Sầm Chinh đi."
"Bình Việt đạo?"
"Phải."
Trong lòng lão viện trưởng chấn động. Bình Việt đạo đã có Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên, lại thêm một Sầm Chinh, để ba vị gia thần của bệ hạ ở Bình Việt đạo, có thể thấy được bệ hạ coi trọng nơi đó cỡ nào.
"Chức vị của Sầm Chinh?" Lão viện trưởng không nhịn được hỏi một câu.
"Đẩy Thẩm Lãnh lên đi."
Sắc mặt lão viện trưởng đại biến, đứng phắt dậy: "Bệ hạ, như vậy không ổn, hắn còn chưa đến mười tám tuổi, hơn nữa quân công không đủ để thăng nhiệm ngũ phẩm tướng quân, chuyện này sẽ gây sóng to gió lớn, văn thần tất nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý..."
Lão còn chưa nói hết lời hoàng đế đã xua tay cắt ngang: "Sầm Chinh đi, thông văn hạp không thể đi, chẳng lẽ khanh không hiểu?"
Lão viện trưởng chấn động trong lòng, thông văn hạp... Đó là thứ chỉ có gia thần cũ của bệ hạ mới có thể nắm trong tay, mỗi một chữ rơi vào thông văn hạp thậm chí cũng có thể tác động đến cách cục triều đình. Luận kinh nghiệm, luận năng lực dường như Thẩm Lãnh đều thiếu sót một chút, bệ hạ đây là thế nào?
"Hắc Nhãn gửi cho trẫm một phong thư từ quận An Dương, Thanh Tùng đạo nhân có mấy lời nói với trẫm, nói rất thành khẩn, trẫm từng nói trẫm là người hiểu ông ta."
Hoàng đế liếc nhìn lão viện trưởng: "Thẩm Lãnh là đệ tử của Thanh Tùng đạo nhân, điều chủ yếu nhất là hắn có thể tiến quân thần tốc vạn dặm giết người thay trẫm, chưa từng nhắc đến một chữ rằng hắn nên nhận được cái gì, hắn không nhắc, trẫm phải cho!"
Lão viện trưởng ngậm miệng, bệ hạ vừa suy nghĩ, đó là thay đổi cách cục.
(1) Bất câu nhất cách hàng nhân tài: không nên đặt nhân tài vào một khuôn mẫu nhất định.
(2) Vị cực nhân thần: ý chỉ người đứng ở vị trí cao nhất trong các đại thần ở thời quân chủ.
"Có muốn ở lại thư viện không?" Lão nheo mắt hỏi Thẩm Lãnh.
"Không muốn."
"Đồ ăn ngươi làm thực sự rất ngon..."
"Tạm biệt viện trưởng đại nhân."
Lão viện trưởng có chút không vui nhìn Thẩm Lãnh thu dọn bát đũa chuẩn bị rời đi: "Nếu không thì ta chuyển thư viện đến quận An Dương?"
Thẩm Lãnh: "Say rồi say rồi."
Lão viện trưởng ngồi xụi lơ trên ghế cười híp mắt: "Say? Chút rượu này vẫn chưa đến mức khiến ta thất thố, hai nha đầu ngoài cửa các ngươi tự về đi, ta giữ tên tiểu tử này ở lại làm đầu bếp."
Trà gia đang đứng ở cửa nhìn chung quanh một cái, đâu có hai nha đầu nào, rõ ràng chỉ có một mình nàng, một lát sau mới phản ứng lại được, lão viện trưởng bị hoa mắt rồi.
"Tên kia, tỷ muội song sinh đó là người của ngươi sao? Hạnh phúc quá đó."
"Viện trưởng..."
Thẩm Lãnh đi tới bịt miệng lão viện trưởng: "Nhất bôi phong hầu này của bắc cương sao không bịt được miệng..."
Lão viện trưởng cầm tay Thẩm Lãnh lắc lắc, nói: "Hoá ra ngươi cũng là song sinh à."
Thẩm Lãnh: "..."
Lão viện trưởng: "Có phải rất phức tạp rất khổ não không? Không phân rõ thì làm sao?"
Thẩm Lãnh thấy cách đó không xa có một cái ghế nằm, hắn bế lão viện trưởng đặt lên ghế nằm rồi đắp chăn, lão viện trưởng miệng lẩm nhẩm rồi ngủ thiếp đi. Lúc Thẩm Lãnh sắp đi ra cửa phòng chợt nghe thấy lão viện trưởng lẩm bẩm: "Qua một năm nữa là kỳ thi lớn các quân, ta xem ngươi và Mạnh Trường An ai cao ai thấp?"
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Kỳ thi lớn các quân?"
Nhưng lão viện trưởng đã ngáy khò khò rồi.
Thẩm Lãnh và Trà gia đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Hình như Viện trưởng bị nàng dọa sợ rồi?"
"Ta cũng không phải người thô lỗ, sao sẽ hù dọa ông ta, hơn nữa ta nhìn ra được, trong phòng viện trưởng đại nhân còn có người, giống như cái bóng."
"Quả nhiên thế." Thẩm Lãnh nói rất nhỏ: "Người ở trong phòng là người của viện trưởng, chắc cũng là người của bệ hạ, cho nên những lời ta nói đều sẽ được chuyển đến tai bệ hạ đầy đủ."
Thẩm Trà Nhan: "Huynh cố ý nói?"
"Ừ, sau khi vào cửa đã phát giác được không khí trong phòng không ổn, không phát hiện được người ở đâu, nhưng có thể xác định bên trong còn có người khác, là cao thủ."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Nếu như Mộc Tiêu Phong không phải con trai của Mộc Chiêu Đồng, sao lại phiền phức như vậy, để bệ hạ nghe một chút cũng tốt."
Thẩm Trà Nhan ừ một tiếng: "Bắc cương thuận lợi không?"
"Thuận lợi, chỉ là có chút hung hiểm, nếu như đến trễ thêm chút nữa..."
Trà gia khẩn trương: "Làm sao?"
"Có thể một mình Mạnh Trường An sẽ giết hết những tên kia rồi."
Trà gia hừ một tiếng, Thẩm Lãnh cười: "Xem ra đánh cược giữa ta và hắn sắp thua rồi, trên đường chúng ta quay về chắc hẳn là ý chỉ của bệ hạ đã truyền xuống, Mạnh Trường An lên ngũ phẩm thì không ai động vào được."
Trà gia chắp tay sau lưng đi về phía trước, chỉ có lúc ở trước mặt Thẩm Lãnh mới có vẻ khả ái của tiểu nữ sinh, dù sao nàng cũng là một tiểu nữ hài mới hơn mười bảy tuổi, chỉ là vì quá tự lập, quá cường đại nên luôn bị người ta lơ là tuổi tác.
Cột tóc đuôi ngựa lắc lắc, Thẩm Lãnh nhìn mà tim đập thình thịch.
"Kỳ thực lúc ấy ta đã nói dối."
"Nói dối viện trưởng đại nhân?"
"Ừ." Thẩm Lãnh nói: "Viện trưởng đại nhân hỏi ta sao lại trở về nhanh như vậy, ta đã nói một đống lý do, nhưng những cái đó đều không quan trọng, quan trọng là nhớ Trà gia."
Mặt Trà gia đỏ lên, ngó nhìn chung quanh, trong thư viện người đến người đi Thẩm Lãnh bỗng nhiên nói ra một câu như vậy làm cho nàng hơi ngượng ngùng, hung hăng trừng mắt với Thẩm Lãnh: "Không được nói nữa."
Thẩm Lãnh tưởng nàng giận, dù sao lời thổ lộ hôm nay cũng hơi lộ liễu.
Trà gia xoay người tiếp tục đi về phía trước: "Chờ về nhà hãy nói với ta, ta tính thử huynh đi bao nhiêu ngày, một ngày tính ba lượt... Phải nói cho ta nghe hết một hơi."
Thẩm Lãnh cười hết sức rạng rỡ.
Sau khi Thẩm Lãnh đi không bao lâu lão viện trưởng liền tỉnh lại, mặt vẫn hồng hào, nhưng ánh mắt lại trong veo lạ thường. Trên thế giới này không nhiều loại rượu có thể khiến cho lão say bí tỉ, cho dù là nhất bôi phong hầu của bắc cương.
Năm đó Thiết Lưu Lê từ bắc cương về kinh báo cáo công việc đã bị hoàng đế bệ hạ mắng một trận, bởi vì Thiết Lưu Lê thích uống rượu, còn thích lôi kéo bộ hạ uống rượu, không cho thủ hạ uống đến nằm gục, uống đến nôn mửa thì không tha.
Trong bữa tiệc hôm đó lão viện trưởng kéo Thiết Lưu Lê ra uống rượu, khiến Thiết Lưu Lê uống đến mức dùng đầu đập vào bàn, lôi kéo lão viện trưởng không bái thiên địa không được. Trận uống rượu đó Thiết Lưu Lê say một ngày một đêm dậy nổi, sau khi tỉnh dậy liền chạy tới cửa cung quỳ đủ hai canh giờ mới được bệ hạ gọi vào. Từ đó về sau Thiết Lưu Lê không còn có uống rượu như vậy nữa.
Sau này Thiết Lưu Lê hễ thấy lão viện trưởng là lại xấu hổ một hồi, mặc kệ lão viện trưởng khuyên ông ta uống rượu như thế nào ông ta cũng không uống.
Bạch Nha từ sau tấm bình phong đi ra, ngó nhìn ra bên ngoài: "Là một người thú vị, lần trước thấy hắn cũng không cảm thấy lợi hại cỡ nào, nghĩ rằng chẳng qua là một mãng phu, bây giờ xem ra thực sự nên xem xét lại lần nữa mới được."
Lão viện trưởng ừ một tiếng: "Ghi nhớ tất cả những lời hắn nói, để bệ hạ biết không sót một chữ."
Lão thoải mái thở ra một hơi dài: "Tên tiểu tử này, xếp hạng ở Thiên Văn Các hẳn là ở nhóm đứng đầu, bệ hạ nói bất câu nhất cách hàng nhân tài (1), câu này chính là nói về người như Thẩm Lãnh..."
Bạch Nha hơi khó xử: "Xem ra vẫn là viện trưởng đại nhân đích thân vào cung một chuyến thì tốt hơn, bệ hạ truyền người vào cung."
Trong phòng lão viện trưởng có một cái mật đạo, phía sau thư phòng là một gian phòng, tin tức chính là từ trong mật đạo truyền đến.
"Phù."
Lão viện trưởng đứng lên lại hít một hơi thật dài, lúc bước đi mặt cũng không đỏ, bước chân bình ổn, đâu giống như là vừa mới uống rượu? Bạch Nha nhìn lão viện trưởng nhịn không được thầm cảm khái trong lòng, trên đời này người có phong thái như viện trưởng đại nhân sợ là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lão viện trưởng lên xe ngựa đi vào cung, giữa đường chợt nghe một tràng thanh âm quen thuộc, vén rèm lên để một khe hở nhìn ra phía ngoài, thế là nhìn thấy Thẩm Lãnh đứng ở ven đường mua một cây trâm đẹp cài lên tóc cô nương kia, tiểu cô nương cười như một nụ hoa đang đợi bung nở, khuôn mặt ửng hồng, thực sự rất đẹp.
Ý khí của người trẻ tuổi khiến người ta tán thưởng, tình cảm của người trẻ tuổi cũng khiến người khác ngưỡng mộ. Nhìn tên tiểu tử ngốc kia lại chọn một cái kẹp hoa vụng về cài lên cho nha đầu, trên mặt lão viện trưởng liền lộ ra nụ cười mỉm giống như bà mẹ già.
Buông rèm xuống, hai tay đặt trên phần bụng dưới hơi nhô ra, hai ngón tay gõ nhịp, lão viện trưởng tâm tình có vẻ tốt, cảm giác mình cũng trẻ ra hai mươi tuổi.
Trà gia tay trái cầm một xâu kẹo hồ lô, tay phải cầm một cái khăn quàng cổ và cái mũ mềm mại màu trắng mới mua, cúi đầu ngước mắt đứng yên chờ Thẩm Lãnh cài kẹp hoa cho mình, dáng vẻ khả ái như vậy làm cho người khác muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Đương nhiên khuôn mặt này chỉ có một người được nhéo, người khác mà nhéo thì kết cục thê thảm cỡ nào tất nhiên không cần nhiều lời.
"Không mua nữa, đã tiêu rất nhiều tiền rồi."
"Nàng xem người bán hàng trong thành Trường An này thật đáng thương, chúng ta giúp bọn họ một chút, mua nhiều một chút thì bọn họ có thể kết thúc công việc sớm về nhà với vợ con."
"Chỉ có huynh nói nhiều."
"Ồ, bên kia có bán áo khoác, nhìn thật đẹp, bây giờ lạnh rồi nên mua cho nàng cái áo khoác dày, mua về cho tiên sinh và Trần đại bá mỗi người một cái đi."
"Ta thì không cần, mua về cho tiên sinh và Trần đại bá đi."
Tiếng nói chuyện của hai người từ từ biến mất, nhưng nụ cười trên khóe miệng lão viện trưởng vẫn chưa biến mất.
Xe ngựa dừng lại ở cửa cung, thị vệ canh cửa nhìn thấy lão viện trưởng liền vội vàng hành lễ. Trong khắp thành Trường An chỉ có ba người tiến cung không cần phải thông báo, một là cấm quân đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật, một là Nội các đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng, còn có một người chính là lão nhân hòa ái trước mặt này.
Lão viện trưởng mỉm cười gật đầu, cất bước nhẹ nhàng vào hoàng cung, sau khi hỏi rõ bệ hạ ở đâu liền đi thẳng đến Tứ Mao Trai.
Cửa sổ của Tứ Mao Trai đang mở, có lẽ là bởi vì lò lửa trong phòng cháy quá đượm, trong thư phòng vốn cũng không lớn nhiệt độ quả thật hơi cao. Cảnh sắc ngoài cửa sổ đã có vẻ hơi tiêu điều, thiếu sự che chắn của lá cây, con đường rợp bóng cây kia cũng trở nên thông suốt hẳn.
Hoàng đế nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ bước đi vui vẻ của lão viện trưởng khiến ông ta không nhịn được mà cười vui.
Người trẻ tuổi đã đứng cao chót vót, các lão già vẫn chí tại thiên lý, đây là dáng vẻ, cách cục mà hoàng đế thích.
Nhìn bệ hạ ngồi ở trước cửa sổ, lão viện trưởng cười cúi người lạy: "Bệ hạ hóng mát à?"
Có chút không nghiêm chỉnh, cho nên hoàng đế biết nhất định là lão đã uống nhiều rượu, dù cho nhìn bề ngoài nghiêm túc đến mấy thì cũng sẽ nói hơi nhiều một chút.
Thời tiết lạnh run này, hóng mát…
Sau khi vào trong lão viện trưởng cởi áo khoác dày cộp xuống treo lên, chỉ chỉ vào bếp lò ở bên cạnh, bệ hạ liếc mắt một cái: "Ngồi!"
Lão viện trưởng lập tức ngồi xuống sát bếp lò: "Bệ hạ đang viết thư sao?"
Hoàng đế ném tờ giấy kia lên người lão viện trưởng, lão viện trưởng xì một tiếng, bật cười: "Quả nhiên thế."
Hoàng đế đứng dậy hoạt động một chút: "Bùi Đình Sơn là một con lừa già ương bướng, trẫm đã suy nghĩ nửa canh giờ cũng chưa nghĩ ra nên hạ bút thế nào, ông ta đã vị cực nhân thần (2), trẫm không có gì để phong thưởng nữa rồi."
Nhất đẳng quốc công, đại trụ quốc, đại tướng quân, tất nhiên là vị cực nhân thần.
Lúc hoàng đế nói câu nói này, nụ cười trên khóe miệng lão viện trưởng từ từ biến mất, điều bệ hạ lo lắng tất nhiên không phải một phong thư tự tay viết để trấn an Bùi Đình Sơn, mà là câu nói phía sau... Đã không có gì để phong thưởng nữa rồi.
Thần tử làm được đến mức này vẫn không thể khiến bệ hạ an tâm bớt lo, chẳng lẽ không phải chức thất cách?
"Không nghĩ nữa, nói một chút về người trẻ tuổi." Hoàng đế thu lại ánh mắt từ cái cây già cỗi đã sắp rụng hết lá ngoài cửa sổ, liếc mắt nhìn lão viện trưởng: "Người trẻ tuổi kia thế nào?"
"Tốt ngoài dự liệu."
"So với Mạnh Trường An mà khanh yêu quý thì sao?"
"Chỉ có hơn chứ không kém."
"Ồ?" Ánh mắt Hoàng đế lóe sáng: "Có thể khiến khanh nói ra câu này, sợ là tên đó thật có vài phần bản lĩnh."
Lão viện trưởng trầm mặc một hồi rồi nói: "Cũng không phải là thần lo lắng tiểu tử kia, không chết tất sẽ thành công, người thần lo lắng chính là Trang Ung."
Hoàng đế hiểu điều lão viện trưởng lo lắng là gì, trong thủy sư của Trang Ung có một thông văn hạp.
"Không cần lo lắng Trang Ung, sau khi Thẩm Lãnh xuất phát trẫm đã phái người đưa một phong thư trẫm đích thân viết đi, trẫm đã nói với Trang Ung chuyện Sầm Chinh, cho nên trẫm định điều Sầm Chinh đi."
"Bình Việt đạo?"
"Phải."
Trong lòng lão viện trưởng chấn động. Bình Việt đạo đã có Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên, lại thêm một Sầm Chinh, để ba vị gia thần của bệ hạ ở Bình Việt đạo, có thể thấy được bệ hạ coi trọng nơi đó cỡ nào.
"Chức vị của Sầm Chinh?" Lão viện trưởng không nhịn được hỏi một câu.
"Đẩy Thẩm Lãnh lên đi."
Sắc mặt lão viện trưởng đại biến, đứng phắt dậy: "Bệ hạ, như vậy không ổn, hắn còn chưa đến mười tám tuổi, hơn nữa quân công không đủ để thăng nhiệm ngũ phẩm tướng quân, chuyện này sẽ gây sóng to gió lớn, văn thần tất nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý..."
Lão còn chưa nói hết lời hoàng đế đã xua tay cắt ngang: "Sầm Chinh đi, thông văn hạp không thể đi, chẳng lẽ khanh không hiểu?"
Lão viện trưởng chấn động trong lòng, thông văn hạp... Đó là thứ chỉ có gia thần cũ của bệ hạ mới có thể nắm trong tay, mỗi một chữ rơi vào thông văn hạp thậm chí cũng có thể tác động đến cách cục triều đình. Luận kinh nghiệm, luận năng lực dường như Thẩm Lãnh đều thiếu sót một chút, bệ hạ đây là thế nào?
"Hắc Nhãn gửi cho trẫm một phong thư từ quận An Dương, Thanh Tùng đạo nhân có mấy lời nói với trẫm, nói rất thành khẩn, trẫm từng nói trẫm là người hiểu ông ta."
Hoàng đế liếc nhìn lão viện trưởng: "Thẩm Lãnh là đệ tử của Thanh Tùng đạo nhân, điều chủ yếu nhất là hắn có thể tiến quân thần tốc vạn dặm giết người thay trẫm, chưa từng nhắc đến một chữ rằng hắn nên nhận được cái gì, hắn không nhắc, trẫm phải cho!"
Lão viện trưởng ngậm miệng, bệ hạ vừa suy nghĩ, đó là thay đổi cách cục.
(1) Bất câu nhất cách hàng nhân tài: không nên đặt nhân tài vào một khuôn mẫu nhất định.
(2) Vị cực nhân thần: ý chỉ người đứng ở vị trí cao nhất trong các đại thần ở thời quân chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.