Chương 112: Là hai đứa
Trí Bạch
03/09/2020
Sầm Chinh ngồi đối diện Thẩm Lãnh như cười như không nhìn hắn: "Ta biết trước kia ngươi có rất nhiều chuyện không hiểu, ví dụ như tại sao ta trực tiếp giết Bạch Tú ở hải cương, có phải hiện giờ ngươi có thể hiểu được một chút rồi không?"
Thẩm Lãnh nhìn nhìn cái bọc vải trong tay Sầm Chinh, thứ bên trong có tên là thông văn hạp, có con đường tuyệt mật có thể báo cho hoàng đế biết, cho dù là thân phận của người chuyển thông văn hạp tất nhiên cũng rất bí ẩn, ít nhất sẽ không để cho người dễ dàng đoán được. Trong Sầm Chinh tay có thông văn hạp cho nên diệt trừ Bạch Tú không chỉ là bởi vì Bạch Tú muốn giết hắn, hoàng đế sẽ không bởi vì một chuyện nhỏ như thế này mà để cho Sầm Chinh bại lộ.
"Tuy rằng bệ hạ bảo ta đưa thông văn hạp cho ngươi, nhưng ta nhất định phải tận mắt xem thử khả năng của ngươi."
Sầm Chinh hỏi Thẩm Lãnh: "Ta giết Bạch Tú... là tại sao?"
Thẩm Lãnh theo bản năng nhìn thoáng qua Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh khẽ gật đầu với hắn ra hiệu có thể nói.
Thẩm Lãnh sắp xếp lại từ ngữ một chút, nhưng cuối cùng chỉ nói hai chữ: "Bại lộ."
"Bại lộ?"
Mắt Sầm Chinh rõ ràng lóe lên một cái, làm sao ông ta cũng không ngờ rằng câu trả lời của Thẩm Lãnh đơn giản nhưng lại tinh chuẩn như thế.
"Mặc dù ta không hiểu bệ hạ nhưng ta xác định một chuyện, người biết dùng người nhất thiên hạ này chỉ có thể là bệ hạ..."
Thẩm Lãnh giải thích: "Quyết định muốn điều tướng quân đến Bình Việt đạo tất nhiên không phải suy nghĩ tạm thời, hành động lớn như vậy, khẳng định bệ hạ cũng đã suy nghĩ cẩn thận trước khi bổ nhiệm quan viên rất lâu, cho nên hẳn là chuyện muốn điều tướng quân vào Bình Việt đạo đã định trước khi chúng ta xuôi nam."
Sầm Chinh làm một dấu tay "ngươi nói tiếp đi", trong ánh mắt tràn đầy sự thưởng thức đối với thiếu niên này. Thật ra Thẩm Lãnh nói đến đây là đã đưa ra đáp án hoàn mỹ nhất rồi, hai chữ "bại lộ" kia chính là đáp án.
"Trang tướng quân không biết ai là thông văn hạp trong thủy sư, nhưng khẳng định Trang tướng quân biết có thông văn hạp."
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Bệ hạ sẽ không hoài nghi lòng trung thành của Trang tướng quân, nhưng sẽ muốn khống chế hết toàn bộ trên dưới thủy sư, nhưng đối với Trang tướng quân mà nói đây là một khúc mắc... Biết rõ bệ hạ đặt thông văn hạp ở trong thủy sư mà không biết là ai, Trang tướng quân khó tránh khỏi sẽ nghĩ có phải bệ hạ thật sự tín nhiệm ông ta không, ta không biết tâm tư này của Trang tướng quân làm sao lại bị bệ hạ phát hiện, cho nên bệ hạ cần tướng quân người bại lộ."
"Thủy sư mới thành lập bệ hạ không để cho có sai lầm, vị trí của Trang tướng quân thì vững như bàn thạch, không thể để cho Trang tướng quân nghi thần nghi quỷ như vậy nên tướng quân sẽ nghĩ biện pháp khiến bản thân bị lộ ra, để cho Trang tướng quân biết thông văn hạp chính là ông, sau đó bệ hạ điều tướng quân đến Bình Việt đạo nhậm chức, đối với Trang tướng quân mà nói đây là một thái độ của bệ hạ với ông ta, bệ hạ tín nhiệm ông ta, bệ hạ đã điều thông văn hạp trong thủy sư đi rồi... Nếu như ta là Trang tướng quân, ta sẽ rất cảm động."
Thẩm Lãnh suy ngẫm một lát rồi tiếp tục nói: "Bệ hạ điều tướng quân đi rồi, Trang tướng quân làm sao cũng sẽ không ngờ rằng thông văn hạp lại chuyển cho ta..."
Sầm Chinh cười: "Rất tốt."
Ông ta bưng cái bọc vải ở bên cạnh bằng hai tay đưa cho Thẩm Lãnh: "Ngươi có thể lấy đi, thông văn hạp tổng cộng có hai cái ngăn tối, mỗi một cái thông văn hạp đều là thợ thủ công giỏi nhất của Đại Ninh chế tạo tỉ mỉ, nếu không dựa theo phương thức chính xác mà cưỡng ép mở thông văn hạp, chất độc bên trong sẽ chảy ra, đồ sẽ bị thiêu hủy, người chạm vào thông văn hạp cũng sẽ chết."
"Trong đó có một cái ngăn tối chỉ dùng để truyền tin tức cho bệ hạ, ngươi bỏ tin tình báo đã viết xong vào ngăn tối này, rồi giao thông văn hạp cho người chuyên môn chuyển tin tức, việc của ngươi coi như đã làm xong... Trong một ngăn tối khác là phương thức để ngươi liên lạc với người chuyển tin, bọn họ là ai, ở chỗ nào, tên là gì đều có, ta viết, ngươi xem xong rồi thiêu hủy đi... Tương lai khi có người thay của ngươi, ngươi cũng phải làm như vậy."
Tay Sầm Chinh vẫn không nỡ rời khỏi thông văn hạp: "Đừng xem thường thứ này, những tin tức ngươi đặt bên trong sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của bệ hạ, chuyện của bệ hạ không có chuyện nhỏ, nhất ngôn nhất hành đều dính dáng đến thiên hạ."
Thẩm tiên sinh vẫn luôn lắng nghe, ông biết Sầm Chinh không cần phải tránh né ông, cái này là ý tưởng ban đầu ông đề xuất, lúc ấy mấy người đều đã uống quá nhiều rượu, ông tưởng là lời nói đùa như vậy sẽ tan biến khi tỉnh rượu, nhưng ai ngờ được bệ hạ lại nghiêm túc ghi nhớ.
Những người như Sầm Chinh bọn họ cũng là trước đây Thẩm tiên sinh huấn luyện, hiện tại quy mô lớn cỡ nào thì Thẩm tiên sinh không biết, trước đây mỗi một người gần như đều là ông nắm tay chỉ dạy, có lẽ những người này hiện giờ đã trở thành trung tâm tuyệt đối nắm thông văn hạp trong tay.
"Lời đạo trưởng nói, bệ hạ cũng đã biết rồi."
Cuối cùng ánh mắt của Sầm Chinh cũng rời khỏi thông văn hạp chuyển sang Thẩm tiên sinh: "Có một câu bệ hạ bảo ta chuyển lại cho người."
Thẩm tiên sinh vội vàng đứng lên, sửa sang lại y phục của mình sau đó khom người cúi đầu.
Sầm Chinh cũng đứng lên, dùng ngữ khí nghiêm nghị nói: "Bệ hạ khẩu dụ... Thanh Tùng, trẫm là người hiểu khanh."
Nói xong câu đó Sầm Chinh giơ tay ra đỡ Thẩm tiên sinh dậy: "Chỉ một câu này."
Lúc Thẩm tiên sinh ngẩng đầu lên, hốc mắt đã ươn ướt.
Sầm Chinh đỡ Thẩm tiên sinh, nói: "Chuyện đó bệ hạ tin người, lấy chuyện người tra được làm chuẩn, đây không phải khẩu dụ bệ hạ cho người, là bệ hạ cho Diệp Lưu Vân, cho nên chắc là đạo trưởng đã hiểu rồi chứ?"
Thẩm tiên sinh dùng sức gật gật đầu: "Không phụ thánh ân."
"Phù..." Sầm Chinh thở ra một hơi thật dài: "Vậy là nhiệm vụ của ta coi như đã làm xong, giờ chỉ ngồi yên chờ điều lệnh xuống là đi Bình Việt đạo... Bên kia trăm việc phức tạp, đâu có tự tại khoái hoạt bằng ở trong thủy sư, Thẩm Lãnh... hẳn là ngươi rất rõ thái độ của bệ hạ đối với thủy sư, nếu như là chuyện đối với thủy sư, ngươi phải cân nhắc lớn nhỏ, chuyện nhỏ thì không báo nhưng chuyện lớn tất phải báo, nếu như là chuyện không tốt đối với thủy sư, không cần biết lớn hay nhỏ đều phải báo, đây là chức trách của thông văn hạp."
"Ta nhớ rồi."
Thẩm Lãnh hai tay nâng thông văn hạp, theo lẽ thường mà nói đột nhiên gặp biến cố lớn như vậy, gánh trên vai thêm trách nhiệm lớn như vậy, sau lưng ẩn chứa hung hiểm cực đại hơn nữa, chỉ cần là một con người thì đều sẽ căng thẳng, sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng, sẽ thấp thỏm lo âu, nhưng mà giờ này khắc này trông Thẩm Lãnh lại bình tĩnh như thường, ngay cả một chút dao động cũng không có.
"Người trẻ tuổi bình tĩnh như ngươi thực sự không thấy nhiều." Sầm Chinh tán dương một câu từ đáy lòng.
"Mạnh Trường An."
Câu trả lời của Thẩm Lãnh là ba chữ.
Sầm Chinh cười mà không nói, dường như đằng sau nụ cười kia có thâm ý khác.
"Ta phải đi rồi." Sầm Chinh đứng dậy: "Trang tướng quân sẽ biết ta đã đến, ngươi nên trả lời câu hỏi của Trang tướng quân như thế nào?"
"Tướng quân đến không phải gặp ta, là đến gặp tiên sinh."
Đây là câu trả lời của Thẩm Lãnh.
Sầm Chinh hài lòng cười, hết sức hài lòng.
Nếu Sầm Chinh đến gặp Thẩm Lãnh, bất kể là lý do gì đều sẽ bị Trang Ung nghĩ đến một lý do duy nhất, mà Sầm Chinh đến gặp Thẩm tiên sinh, chính là bởi vì Trang Ung biết thân phận của Thẩm tiên sinh, mà vừa hay trước đó Trang Ung đã bảo Thẩm Lãnh nhắc nhở Thẩm tiên sinh cẩn thận hơn một chút.
Đây cũng là lý do tại sao Sầm Chinh dám quang minh chính đại đến đây như vậy, ông ta không sợ để cho Trang Ung biết.
"Ăn cơm xong rồi hãy đi." Thẩm Lãnh nói một câu theo bản năng.
"Hử?" Sầm Chinh lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Cũng được."
Thẩm Lãnh bắt đầu hối hận.
Thẩm tiên sinh trợn mắt lườm hắn.
Sầm Chinh lại ngồi xuống: "Vậy ta sẽ đợi ăn cơm."
Đúng lúc này con chó đen đang lười biếng nằm trong viện đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao, muốn kêu mà dường như lại nhịn xuống, nó nghi hoặc nhìn sang bên kia, chậm rãi nằm xuống lại đột nhiên ngẩng đầu lên, cuối cùng vẫn không phát ra tiếng kêu.
Nó biết vẫy đuôi, biết biểu đạt tình cảm của mình, nhưng rất ít sủa.
Không có ai nhìn thấy màn này cả.
Mà lúc này giờ phút này một cái bóng đen rời khỏi tiểu viện nóc nhà dừng ở trong ngõ nhỏ, chắp tay sau mông đi lên phía trước, nghĩ cái con kia hắc cẩu có điểm ý tứ, không bằng ăn?
Thẩm Lãnh đi làm cơm, nấu cơm với hắn mà nói tất nhiên không tính là việc khó gì, khó chỉ khó ở chỗ bữa cơm ăn sẽ không có vị ngon. Sầm Chinh ở lại không phải thăm hắn mà là thăm Thẩm tiên sinh nhiều hơn, bước đến thăm Thẩm Lãnh đã xong rồi, ở lại càng lâu càng bất lợi đối với Thẩm tiên sinh, người như Sầm Chinh mắt rất độc, không ai biết chỗ nào làm chưa thỏa đáng là sẽ bị ông ta ghi nhớ trong lòng.
Trà gia đứng tựa người ở chỗ cách Thẩm Lãnh không xa nhìn hắn đang bận rộn, phát hiện thật ra Thẩm Lãnh không có bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Thái rau, hơi tệ.
Một lát sau Thẩm Lãnh ném chỗ rau vừa mới thái xong vào trong thùng gỗ, thay một cây rau khác thái lại từ đầu, hít sâu, tay bắt đầu trở nên trầm ổn, nhưng như vậy thì dùng dao lại mạnh hơn.
Trà gia đi qua đặt tay lên vai hắn, người Thẩm Lãnh rõ ràng đã thả lỏng một chút.
"Không phải huynh lo lắng bản thân."
"Ừm."
"Tiên sinh?"
"Ừm."
Trà gia trầm mặc, nàng biết tiên sinh lai lịch phi phàm, nàng cho là mình đều biết hết, nhưng sau khi Thẩm Lãnh nói cho nàng biết cuộc nói chuyện của Sầm Chinh và Thẩm tiên sinh nàng mới phát hiện, trên người tiên sinh còn cất giấu rất nhiều bí mật.
"Tiên sinh không sao đâu." Trà gia nhỏ giọng nói một câu.
Thẩm Lãnh gật đầu, nhưng động tác thái rau cũng không dừng lại: "Tiên sinh không sao đâu."
Hắn lặp lại một lần, không chỉ là lặp lại, Trà gia nói tiên sinh không sao đâu, là lo lắng, là cầu nguyện, là sợ hãi, Thẩm Lãnh nói tiên sinh không sao đâu, là quyết tâm.
Hắn thái rau xong, lần này thái rất tốt, cho nên cười cười: "Nhà nước thiên hạ, nhà đứng trước nhất."
Trà gia cũng cười.
Trong thư phòng của Thẩm tiên sinh, Sầm Chinh trầm mặc rất lâu rất lâu rồi cuối cùng cũng mở miệng lần nữa: "Đạo trưởng biết nguyên nhân ta ở lại thêm một lúc nữa, chuyện đó Diệp Lưu Vân đã điều tra rất lâu, trên cơ bản đã coi như là tra ra manh mối, nếu đạo trưởng đã xác định thì tại sao không dẫn người về?"
Nghe xong những lời này Thẩm tiên sinh đã biết ngay phân lượng của Sầm Chinh ở bên cạnh bệ hạ nhất định rất nặng, nếu không thì ông ta không thể nào biết chuyện đó.
"Ta không xác định." Thẩm tiên sinh trả lời: "Hiện tại xem ra chuyện lúc trước phức tạp hơn nhiều so với dự đoán, nếu ta tùy tiện dẫn người về là không có trách nhiệm với bệ hạ, cái mà Diệp Lưu Vân gọi là tra ra manh mối có lẽ chỉ là bề ngoài, lỡ như kẻ động tay động chân trước đây không phải một mình ả ta thì sao? Mà là... có đồng phạm?"
Sắc mặt Sầm Chinh biến đổi lớn, người như ông ta sớm đã có thể không để lộ ra hỉ nộ ái ố, nhưng những lời này hiển nhiên đã khiến ông ta chấn động, sợ rồi.
"Vậy..."
Sầm Chinh còn muốn nói điều gì đó, Thẩm tiên sinh khoát tay nhìn ra ngoài cửa sổ sang bên phía phòng bếp: "Nếu bệ hạ đã giao chuyện này cho ta, ta sẽ cho bệ hạ một đáp án tuyệt đối không sai sót, trước lúc đó ta sẽ không nói thêm gì nữa, huống hồ sau này ngươi phải đi Bình Việt đạo, chuyện bên này không tiện biết nhiều hơn."
Sầm Chinh gật gật đầu: "Hiểu."
Ông ta đứng dậy: "Ta đi đây."
"Không ăn cơm?"
"Không ăn nữa, kỹ thuật thái rau của hắn đã hơi loạn, nếu ta còn ở lại nữa có lẽ sẽ cắt vào ngón tay mất, cô nương Trà Nhi kia còn không tìm ta liều mạng?"
Sầm Chinh đi ra ngoài: "Sau khi ta vào cửa, nàng ta đã tháo kiếm xuống rồi."
Thẩm tiên sinh cười: "Vậy thì không giữ ngươi lại nữa."
"Kỹ thuật thái rau rối loạn, chắc là hắn đang lo lắng cho người." Sầm Chinh dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Ta nói những chuyện về thông văn hạp mà hắn ngay cả hơi thở cũng không loạn, chuyện liên quan đến bản thân hắn, hắn không hề dao động, mà bây giờ tay cũng không vững nữa... Mặc kệ hắn có phải hay không, ít nhất người đã nuôi một đồ đệ tốt, ta rất ngưỡng mộ."
Thẩm tiên sinh đắc ý nói: "Ngươi sai rồi."
"Sai chỗ nào?"
Thẩm tiên sinh càng đắc ý hơn: "Không phải một đứa, là hai đứa."
Sầm Chinh hơi sững người, cười to đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.