Trường Ninh Đế Quân

Chương 123: Lén lút

Trí Bạch

03/09/2020

Ất Tử doanh Giang Nam đạo.

Bạch Thượng Niên bị giáng một cấp vẫn chưa có khôi phục chức quan cũ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến quyền uy tuyệt đối của ông ta ở Ất Tử doanh, Giang Nam đạo đối với Đại Ninh mà nói là quan trọng của quan trọng, liên tục không ngừng đích cung cấp tiền lương cho Đại Ninh, tây bắc ba bốn đạo cộng lại cũng không bằng một nửa Giang Nam đạo, đủ để chứng minh giàu có và phồn thịnh của nơi này.

Cho nên các đời hoàng đế Đại Ninh đều cực kỳ coi trọng Giang Nam đạo, chiến binh bố trí ở đây cũng được coi như là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, ngoại trừ Giáp Tử doanh của Kinh Kỳ đạo ra, các vệ chiến binh bất kể là quy mô hay là trang bị đều kém Ất Tử doanh một chút. Giáp Tử doanh ở Kinh Kỳ đạo quy củ cực nghiêm vì dù sao cũng ở dưới chân thiên tử, mà nghe đồn Bạch Thượng Niên cũng khá rộng rãi đối với thủ hạ cho nên cấp dưới đều rất trung thành với ông ta.

Bạch Thượng Niên nắm trong tay mấy vạn tinh nhuệ này, chính là lực lượng.

Địa vị của Tương Ninh Bạch gia ở trong triều ngày càng quan trọng, Bạch Thượng Niên chính là một mắt xích có phân lượng rất nặng trong đó. Mặc dù lúc trước bởi vì chuyện huyện Ninh Vũ mà bệ hạ long nhan chấn nộ, nhưng cũng sẽ không bởi vì một chuyện thế này đã lấy đi binh quyền của Bạch Thượng Niên, cho nên Bạch Thượng Niên cũng không lo lắng cho lắm.

Giáng một cấp mà thôi.

Trương Bách Hạc cảm thấy lựa chọn chính xác nhất mà mình đưa ra chính là lúc trước đã chạy trốn khỏi thành Trường An tìm đến nương tướng quân tựa Bạch Thượng Niên. Phụ thân y từng có tư giao với Bạch Thượng Niên, chẳng qua là bởi vì năng lực, kinh nghiệm đều có chỗ khiếm khuyết cho nên hiện giờ vẫn còn nhậm chức ở bắc khố võ phủ. Có điều cha y vận khí cũng tốt, nguyên phó ti tọa của bắc khố võ phủ - Trần Cáo bị điều đi khỏi bắc cương đến Bình Việt đạo nhậm chức, phụ thân của Trương Bách Hạc – Trương Xanh liền thăng lên một cấp làm phó ti tọa.

Phụ thân y đã biết con trai gây họa ở thành Trường An, nào dám làm càn, vội vàng tự tay viết một phong thư cho Bạch Thượng Niên, mà lúc này Trương Bách Hạc đã tự mình làm chủ nương nhờ tới đây, bởi vì đầu óc quả thực thông minh, suy tính kín kẽ cho nên dần dần được Bạch Thượng Niên trọng dụng.

Điều chính yếu nhất là, Bạch Thượng Niên nắm thóp của Trương Bách Hạc trong tay, dùng người như vậy lại càng dễ khống chế.

Chuyện Trương Bách Hạc cùng Trần Tử Thiện mưu đồ bí mật muốn diệt trừ Mạnh Trường An ở trong thành Trường An một khi lan truyền ra ngoài, đừng nói một Trương Bách Hạc không giữ được, dù là cha y – Trương Xanh vừa mới lên làm phó ti tọa bắc khố võ phủ cũng không giữ được.

Sự tín nhiệm vượt mức bình thường của Bạch Thượng Niên đối với Trương Bách Hạc khiến cho Trương Bách Hạc cực kỳ cảm ơn, cho nên mọi chuyện đều tận hết sức lực.

"Đại học sĩ thật sự muốn động thủ như vậy?"

Trương Bách Hạc nghe Bạch Thượng Niên nói xong sắc mặt hơi tái nhợt, lần này người phải động vào cũng không phải là một học sinh nho nhỏ trong thư viện Nhạn Tháp, lại càng không là tên nhãi ranh trong thủy sư kia, đó là một vị tướng quân chính tam phẩm, là đề đốc thủy sư!

Huống chi, Trang Ung còn là gia thần của bệ hạ, nếu như Trang Ung chết thì tất nhiên triều dã chấn động, lửa giận của bệ hạ có thể đốt cháy cả Giang Nam đạo, đến lúc đó đừng nói Bộ binh phải tự điều tra, những đình úy giống như Dạ Xoa của phủ đình úy Hình bộ mà xuống thì ai có thể chịu đựng được?

Cho nên sau khi nghe Bạch Thượng Niên nói chuyện muốn giết Trang Ung, Trương Bách Hạc bắt đầu hối hận vì mình đến Giang Nam đạo, đây quả thực là địa ngục!

Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi, Bạch Thượng Niên đã nói với y những lời này, bây giờ ngay cả tư cách chạy trốn y cũng không có, Bạch Thượng Niên tuyệt đối sẽ không cho phép một người biết sự tình như y còn sống mà rời khỏi Giang Nam đạo.

"Không phải có chuyện quan trọng, chẳng lẽ Mộc Chiêu Đồng phái người tới gặp ta là để chúc tết ta sớm?"

Bạch Thượng Niên trừng mắt với Trương Bách Hạc, tên phụ tá mới nhận này khá thông minh cũng khá cẩn thận, nhưng chỉ có lề lối quá nhỏ, tâm tính không vững, việc nhỏ thập toàn thập mỹ, việc lớn thì tầm nhìn chưa đủ.

Cho nên Bạch Thượng Niên cũng có chút hối hận, bản thân không nên trực tiếp nói cho y biết chuyện như vậy.

Nhưng mà đã đến bước đường này, tất cả đều không thể trở lại.

"Chuyện này, vẫn phải bàn bạc kỹ hơn."

Trương Bách Hạc liếc nhìn ra bên ngoài, xác định thư phòng của tướng quân đã đóng cửa rất nghiêm mật, hạ giọng nói: "Chuyện này bất kể thế nào thì phủi cũng không phủi sạch, nhất là trong thời kì thủy sư cùng Ất Tử doanh liên hợp luyện binh thì Trang Ung đã chết, bệ hạ làm sao có thể bỏ qua cho tướng quân?"

"Chính bởi vì Trang Ung chết trong thời kì này, bệ hạ sẽ không nghĩ là ta muốn giết hắn."



Bạch Thượng Niên ngữ khí bình thản nói: "Hơn nữa, chỉ cần làm thật hoàn mỹ thì có thể cho bệ hạ một lời giải thích hợp lý."

Ông ta nhìn Trương Bách Hạc: "Chuyện ta an bài ngươi đi làm lúc trước, ngươi vẫn không hiểu?"

Trương Bách Hạc không ngừng đảo mắt, đây là một hành động theo bản năng, ngay cả chính y cũng không biết có thói quen như vậy, mà ở thời điểm này lúc là trạng thái y tư duy nhanh nhạy nhất.

"Thủy phỉ?" Trương Bách Hạc đột nhiên bừng tỉnh: "Nhưng mà đám thủy phỉ kia dù gì cũng không mạnh, làm sao có thể chống lại thủy sư tinh nhuệ? Lúc Trang Ung và tướng quân liên lạc, không phải nói sẽ dẫn gần trăm chiếc chiến thuyền ra khỏi thủy sư sao? Tính ra ngoại trừ không thuyền Liễu Oanh phụ trách chở binh sĩ của Ất Tử doanh, dưới tay ông ta cũng mang theo khoảng năm ngàn chiến binh, số thủy phỉ mà thuộc hạ chạy vạy liên lạc trong những ngày này cộng lại cũng không có hai ngàn người."

"Phải xem dùng như thế nào."

Bạch Thượng Niên ngả người ra sau để mình ngồi thoải mái hơn, bộ dạng hốt hoảng này của Trương Bách Hạc khiến ông ta có chút khó chịu, nhưng mà... cũng không có mấy người để ông ta có thể thương lượng chuyện này. Bên cạnh ông ta số thân tín mà ông ta mang từ Bạch gia đến không tính là ít, nhưng những người kia cũng không thể nói, bởi vì Bạch gia cũng không biết tính toán của ông ta, chuyện này là đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng khơi mào, khả năng đằng sau còn có những người khác ủng hộ.

Nghĩ đến gần đây nghe đồn bệ hạ muốn lập thái tử, cuối cùng hoàng hậu cũng có thể hãnh diện, tim Bạch Thượng Niên liền đập nhanh hơn từng hồi.

Nếu như không có biến cố xảy ra, đời này ông ta chính là tướng quân tam phẩm, người khác cảm thấy ông ta quyền cao chức trọng, tay nắm chiến binh, nhưng đối với ông ta mà nói ở tuổi trung niên đã đến đỉnh phong thì làm sao có thể chấp nhận số phận? Nếu muốn thăng lên nữa thì là tứ cương đại tướng quân, nhưng bất luận nhìn thế nào vị trí tứ cương đại tướng quân cũng sẽ không rơi vào tay ông ta.

Nếu như...

Ông ta hít một hơi thật dài: "Chuyện này mưu tính xong rồi, tỷ lệ thành công lớn hơn tỷ lệ thất bại... đảo Duyên Bình Thái Hồ là thủy sư chịu trách nhiệm quản lý, mà chủ bộ thủy sư trường kỳ ở trên đảo Duyên Bình, Đậu Hoài Nam thì sớm đã là người của ta rồi, Đậu Hoài Nam sẽ để cho hai ngàn thủy phỉ kia vào đảo Duyên Bình trước."

Bạch Thượng Niên khẽ cười nói: "Mà ta không tham dự vào toàn bộ kế hoạch luyện binh, ta biết sắp xếp của Trang Ung, cũng là bởi vì kế hoạch diễn tập của Trang Ung gắn liền với Đậu Hoài Nam. Lúc trước khi Trang Ung tới tìm ta nói chuyện, ta từ chối tham dự chế định kế hoạch, cái cớ là lâm thời ứng biến mới có thể dễ luyện binh hơn, chính là để sau này bệ hạ điều tra sẽ dễ dàng thoát thân, kế hoạch không phải ta định ra, trước đó ta cũng không biết rõ tình hình, cho nên..."

Ông ta nhìn Trương Bách Hạc nói: "Cho nên, ngươi vẫn phải tiếp tục đi liên lạc với đám thủy phỉ kia, ta sẽ cho ngươi mười vạn lượng bạc, số tiền này đủ cho ngươi mua được đương gia của đám thủy phỉ kia, hơn nữa còn có tiền đồ đẹp đẽ. Ngươi chỉ cần lừa gạt bọn chúng, khiến cho bọn chúng tin lần diễn tập này là một lần kiểm tra để thủy sư thu nạp bọn chúng là được rồi, khiến cho bọn chúng tin chắc rằng chỉ cần biểu hiện thật tốt là có thể trở thành chiến binh."

Trương Bách Hạc nói: "Nhưng chuyện này gần như là không thể, đến đảo Duyên Bình thì tất cả đều sẽ bại lộ, thủy phỉ làm sao có thể thật sự dám giết Trang Ung?"

"Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi, ngươi làm như thế nào để khiến cho thủy phỉ tin Trang Ung chính là mục tiêu của bọn chúng."

Bạch Thượng Niên nói: "Kế hoạch của Trang Ung là, tất nhiên Thẩm Lãnh sẽ trực tiếp tìm hắn, chỉ cần bắt được hắn cho dù là diễn tập thắng thì binh của Thẩm Lãnh cũng ít. Đây là cơ hội duy nhất, cho nên hắn căn bản không có dự định ở trong đại doanh thủy sư, mà là ở núi Hồ Lô phía nam đảo Duyên Bình, hắn sẽ không mang theo nhiều người, bởi vì hắn nhất định phải khiến cho Thẩm Lãnh tin chắc rằng hắn ở ngay trong đại doanh thủy sư."

"Ta tin ngươi có biện pháp khiến cho những thủy phỉ kia xông lên núi Hồ Lô giết chết Trang Ung. Về phần ngươi làm sao khiến cho những thủy phỉ kia tin tưởng lời ngươi nói, đó là chuyện của bản thân ngươi. Sau khi chuyện này thành công ta sẽ cho ngươi ít nhất năm vạn lượng mai danh ẩn tính một thời gian, sau khi chuyện lắng xuống ngươi hãy trực tiếp đến thủy sư của Mộc Tiêu Phong nhậm chức. Mộc Tiêu Phong đang cần người bên cạnh, ngươi nghĩ ngươi có thể nhận được sự trọng dụng lớn cỡ nào, tiền đồ tốt đẹp cỡ nào."

Trương Bách Hạc cắn răng hỏi: "Tướng quân xác định sau khi Trang Ung chết, Mộc Tiêu Phong sẽ thăng nhiệm đề đốc sao?"

"Nếu không thì sao?" Bạch Thượng Niên cười nói: "Nếu như Mộc Chiêu Đồng ngay cả điều này cũng không nắm chắc, làm sao lão ta có thể an bài như thế?"

Thần thái ông ta càng lúc càng nhẹ nhàng: "Sau khi chuyện xảy ra tất nhiên bệ hạ sẽ nghiêm tra, nhưng mà có thể tra ra được cái gì? Chỉ cần Đậu Hoài Nam chết rồi, chuyện này sẽ chết không có đối chứng, kế hoạch diễn tập là Trang Ung chế định ra, chẳng lẽ bệ hạ còn có thể trách ta? Mà ta sau mấy ngày đến đảo Duyên Bình sẽ bệnh nặng một trận vì không hợp khí hậu, tạm thời quyết định trở về dưỡng bệnh..."

Ông ta hít sâu xoa dịu bản thân, cố ý dùng biểu hiện thoải mái bên ngoài để áp chế căng thẳng: "Trang Ung sẽ mang theo các tướng của năm quân thủy sư cùng đến đảo Duyên Bình, ha ha..."

Bạch Thượng Niên đứng lên vỗ vỗ vai Trương Bách Hạc: "Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?"

Trương Bách Hạc thầm nghĩ trong đầu nhưng căn bản không phải chuyện này, mà là tại sao đại học sĩ phải mạo hiểm như vậy?



Đương kim bệ hạ cường thế cỡ nào, chẳng lẽ thật sự không nhìn ra sự toan tính có bề ngoài tinh diệu này? Hay là bệ hạ căn bản không cần nhìn thấu, chỉ cần dựa theo phán đoán của ông ta mà làm là được rồi, bởi vì ông ta là bệ hạ của Đại Ninh, là người đứng đầu thiên hạ, ông ta hoàn toàn có thể xem nhẹ bất cứ âm mưu quỷ kế nào.

Cho nên, tất cả những kết cục đẹp đẽ mà Bạch Thượng Niên nói căn bản sẽ không xảy ra.

Dưới cơn tức giận của bệ hạ, Mộc Tiêu Phong có thể có được vị trí đề đốc thủy sư? Bạch Thượng Niên thật sự có thể bình yên vô sự?

Mộc Chiêu Đồng là tam nguyên lão thần, chuyện mà ngay cả y cũng nghĩ đến, Mộc Chiêu Đồng không nghĩ đến ư?

Ván cược lớn như vậy, là tại sao?

Bỗng nhiên, một ý nghĩ đáng sợ hơn dâng lên trong lòng Trương Bách Hạc, ý nghĩ này vừa xuất hiện y liền sợ tới mức toàn thân run lên, mồ hôi tức thì đã ướt đẫm y phục sau lưng. Y máy móc xoay cổ nhìn về phía Bạch Thượng Niên, liều mạng hít thở mới khiến cho bản thân không có sụp xuống.

Bệ hạ muốn lập thái tử... Phân lượng của đại học sĩ ở trong triều càng ngày càng nhẹ, sớm muộn gì bệ hạ cũng sẽ trục xuất lão ta khỏi Nội các, bởi vì năm đó là lão ta muốn đưa thế tử Lý Tiêu Nhiên lên, những năm này bệ hạ từng bước một tước bỏ quyền lợi trong tay Mộc Chiêu Đồng, chẳng lẽ Mộc Chiêu Đồng không sợ?

Biện pháp giải quyết duy nhất là gì?

Chỉ có thể là...

"Ngươi làm sao vậy?" Bạch Thượng Niên thấy sắc mặt của Trương Bách Hạc sau đó nhíu mày: "Ngươi đang nghĩ gì? !"

Trương Bách Hạc vội vàng lắc đầu: "Thuộc hạ, chỉ là... thuộc hạ sợ."

"Sợ?" Bạch Thượng Niên nghi hoặc liếc y một cái: "Có phải ngươi nghĩ tới điều gì không?"

"Thuộc hạ thật sự chỉ là sợ."

"Ngươi sợ cái gì?"

Trương Bách Hạc mồ hôi tuôn ra như mưa, y nhất định phải khiến cho bản thân tìm được một lời giải thích hợp lý mới có thể khiến Bạch Thượng Niên thu lại sát tâm kia. Bạch Thượng Niên đã nghi ngờ y nghĩ tới khả năng đó, không chừng bây giờ sẽ giết y diệt khẩu.

"Tướng quân nói... Đậu Hoài Nam chết rồi sẽ chết không có đối chứng, cũng không phải là như vậy, thuộc hạ... Thuộc hạ sợ tướng quân cũng sẽ giết ta như vậy."

Y biểu hiện rất hoàn mỹ, lý do này cũng rất tốt.

Bạch Thượng Niên thoáng thở ra một hơi: "Ta cho ngươi một viên thuốc an thần, giữa phụ thân ngươi và đại học sĩ cũng có vài ước định, cho nên ngươi sẽ không sao, nếu như ngươi chết, chẳng lẽ phụ thân ngươi sẽ còn tiếp tục hợp tác cùng đại học sĩ?"

Ông ta vừa cười vừa nói: "An tâm là được rồi, tiền đồ của ngươi hoàn toàn tốt đẹp."

Đúng vào lúc này Bạch Thượng Niên đột nhiên biến sắc: "Ai!"

Ông ta lao bên ngoài cửa sổ nhìn, xa xa một người mặc quân phục thân binh của ông ta nhanh chóng lao vút ra ngoài viện tử.

"Muốn chết." Bạch Thượng Niên hừ một tiếng: "Thật sự cho rằng nơi này là chỗ tùy tiện ra vào?"

Ông ta từ cửa sổ phóng ra ngoài, quát một tiếng, người ở xung quanh lập tức lao qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Ninh Đế Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook