Chương 136: Nếu vạn bất đắc dĩ
Trí Bạch
03/09/2020
Đậu Hoài Nam cũng không phải ngay từ đầu đã là người của Trang Ung, thậm chí lúc đầu người này cũng không nằm trong tầm mắt của hoàng đế bệ hạ, thế nhưng gã ta lại là người quan trọng, nếu xem cả đại cục là một trận pháp, như vậy thì Đậu Hoài Nam người này chính là trận nhãn, nếu coi cả đại cục là một chiếc xe ngựa, Đậu Hoài Nam chính là trục bánh xe.
Người này tự mình xuất hiện, lúc trước sau khi Bạch Thượng Niên tìm đến gã ta, gã ta lập tức báo lên cho Trang Ung, sau đó người này bắt đầu lọt vào trong phạm vi tầm nhìn của hoàng đế bệ hạ, mức độ hoàng đế để ý đến người này, cũng nặng như phân lượng của cục diện này, vì vậy nếu dùng tốt người này, mọi chuyện đều tốt.
Ai có thể ngờ được, kẻ thay đổi đại cục thường đều là tiểu nhân vật không nổi bật.
Lúc trước Bạch Thượng Niên nhất định không thể ngờ được Đậu Hoài Nam lại thật sự sẽ không thay đổi vì tiền tài sắc đẹp, hoặc là nói Đậu Hoài Nam diễn xuất quá tốt, Trang Ung là cáo già, chẳng lẽ Bạch Thượng Niên không phải? Có thể lừa Bạch Thượng Niên xoay mòng mòng, tuyệt không phải tài trí bình thường.
Trang Ung đã từng hỏi Đậu Hoài Nam: "Bọn họ hứa cho ngươi quan to lộc hậu, hứa cho ngươi cẩm tú tiền đồ, tại sao ngươi không xao động?"
Lúc ấy Đậu Hoài Nam trả lời: "Ta thi đậu tiến sĩ Đại Ninh năm Thiên Thành thứ mười hai, lúc thi đình ta từng tận mắt thấy bệ hạ, cho nên ta rất rõ bản thân nên đứng ở vị trí nào. Bệ hạ hùng tài đại lược, là quân chủ mạnh nhất Đại Ninh từ trước tới nay, tuy rằng ta chỉ từng thấy bệ hạ một lần nhưng lại tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, chuyện mà đám Bạch Thượng Niên muốn làm, đã chú định sẽ thất bại, dù cho ta thật sự bị ma quỷ ám ảnh mà đứng ở bên bọn họ, thì cũng sẽ thất bại."
Trang Ung nói: "Bệ hạ nói ngươi là mắt xích có vị trí quan trọng nhất, bệ hạ nhìn người rất chuẩn."
Đậu Hoài Nam lắc đầu: "Bệ hạ mới đúng."
Đã qua đã nhiều năm, Trang Ung hoàn toàn nhớ rõ cuộc đối thoại lúc ấy.
Chỉ có người hám lợi đen lòng, người bị che mắt mới nghĩ rằng bệ hạ có thể bị đánh bại dễ dàng, mới cho rằng bọn họ có thể đập vỡ hoàng quyền của bệ hạ, như Mộc Chiêu Đồng, như Bạch Thượng Niên, cũng như vị hoàng hậu nương nương u cư thâm cung mười tám trời kia.
Hết thảy tất cả, nguyên nhân là gì?
Hoàng cung.
Trân quý phi đứng phía sau hoàng đế bóp vai cho ông ta, bà rất rõ bệ hạ thích lực độ thế nào, cũng rõ bóp ở vị trí nào thêm một chút nữa thì bệ hạ sẽ thoải mái hơn, nếu trên thế giới này còn có một người gần trái tim bệ hạ nhất, như vậy chỉ có thể là bà.
Rất nhiều năm trước đã là vậy rồi.
"Có thể trẫm sắp tìm được con của chúng ta rồi."
Hoàng đế đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, tay Trân quý phi đột nhiên nặng hơn một chút, hoàng đế khẽ nhíu mày, đó không phải là trách nàng, mà là biết câu nói này tác động đến bà lớn cỡ nào, vì thế hoàng đế giơ tay lên vỗ vỗ mu bàn tay của Trân quý phi: "Nếu thật là nó, đứa bé đó mạng cũng thật lớn."
Sắc mặt Trân quý phi trắng bệch, ánh mắt hơi ngơ ngẩn, bỗng nhiên khóc lên.
Hoàng đế vội vàng kéo bà vào trong lòng, để bà ngồi trên đùi mình an ủi một hồi lâu.
"Đến bây giờ trẫm cũng không dám tin, một người vì cái gọi là địa vị lại có thể vậy ngoan độc như thế. Năm đó nàng ta biết ngươi trẫm thích nhất chính là nàng, trẫm cưới nàng ta cũng chỉ là vì ý chỉ của phụ hoàng mà thôi, cho nên nàng ta sợ, nghe nói trẫm sắp vào kinh, nghe nói nàng cũng sinh con trai, nàng ta sợ con của mình không thể trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, sợ nàng cướp đi vị trí hoàng hậu của nàng ta... Trẫm rất tò mò, bây giờ nhớ về chuyện nàng ta đã làm ngày nào đó, bản thân nàng ta có hối hận hay không, có sợ hay không."
Đây chính là nguyên nhân.
Hoàng hậu làm như vậy là nhất thời kích động, không coi là mưu tính sâu xa gì.
Nhưng chuyện này một khi đã làm, cả hậu tộc cũng chỉ có thể bị bà ta kéo lên thuyền, sẽ tận hết sức lực để ủng hộ bà ta, dù cho gần đây hai mươi năm nay hậu tộc bị hoàng đế chèn ép đến mức hoàn toàn không ngóc lên nổi, bọn họ cũng vẫn chỉ có thể đặt cược tất cả lên người hoàng hậu. Nếu hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, ít nhất bọn họ vẫn là hậu tộc, nếu hoàng hậu ngay cả hoàng hậu cũng không phải nữa, bọn họ là gì?
Bề ngoài nhìn như chuyện trong phủ Lưu Vương năm đó không có một chút quan hệ nào với thời cuộc hiện nay, nhưng trên thực tế căn nguyên chính là ở đêm hôm đó.
"Không khóc không khóc, trẫm hứa với nàng, trẫm sẽ không từ bỏ."
"Bệ hạ..."
Trân quý phi dường như quá mức kích động, chỉ khóc không ngừng.
Hồi lâu sau hoàng đế mới trấn an bà ngừng khóc, tính toán thời gian cũng nên trở về xử lý công vụ, ông ta dặn dò cung nữ nội thị vài câu, căn dặn ngự thiện phòng nấu một ít cháo cho Trân quý phi, lại sai người đi truyền ngự y đến khám một chút, lúc này mới rời đi.
Sau khi hoàng đế đi rồi Trân quý phi ngồi ở cửa sổ một mình sửng sốt hồi lâu, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn không khôi phục lại, bà nhìn bầu trời bên ngoài, tay vịn cửa sổ, ngón tay cũng hơi trắng bệch.
"Con à, thì ra con còn sống, con còn sống."
Bà cắn chặt môi, cắn ra máu cũng không biết.
Giang Nam đạo, đảo Duyên Bình, Thái Hồ.
Trang Ung phát hiện mình không dám đối mặt với Hắc Nhãn, tuy ông biết bản thân mình không có làm gì sai nhưng vẫn không dám đối mặt.
Trước ông cũng không biết chuyện, đâu đoán được cánh tay của Diệp Lưu Vân thật sự sẽ thò ra dài như vậy, lại dám cài tai mắt trong đội ngũ chiến binh. Nếu đây là yêu cầu của bệ hạ, vậy thì mình nên được báo cho biết trước là trong Ất Tử doanh có nội ứng, điều này hiển nhiên ngay cả bệ hạ cũng không biết, mà là Diệp Lưu Vân tự ý làm chủ.
Trong Ất Tử doanh không có thông văn hạp?
Trang Ung không nhịn được suy nghĩ, là vì Diệp Lưu Vân đoán trong Ất Tử doanh không có thông văn hạp nên mới sắp xếp như vậy? Nhưng trong Ất Tử doanh có thông văn hạp, hiện giờ trong hai mươi vệ chiến binh Đại Ninh đều có thông văn hạp, chỗ nào mà không có, tất nhiên trong chiến binh cũng có.
Hơn nữa, thông văn hạp này cũng đã truyền lại tin tức Bạch Thượng Niên có thể mưu nghịch cho bệ hạ, khổ nỗi từ đầu đến cuối Bạch Thượng Niên đều cực kỳ cẩn thận, không có chứng cớ, chứng cớ gì cũng không có.
Trang Ung không biết thông văn hạp trong Ất Tử doanh là ai, nghĩ chắc thông văn hạp kia cũng không biết Diệp Lưu Vân đã an bài người.
Không phải một tuyến đường, cho nên có bi kịch hôm nay.
Nhưng Diệp Lưu Vân sai rồi sao?
"Không trách tướng quân." Hắc Nhãn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía khác: "Là bản thân huynh đệ của ta số mệnh không tốt."
Trang Ung thở dài một tiếng.
Hắc Nhãn không ở lại bao lâu liền cáo từ rời đi, Thẩm Lãnh biết tâm trạng gã trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có khả năng bình phục lại, có thể khắc chế đến mức độ như bây giờ đã cực khó, gã cần tìm một nơi yên tĩnh một mình, khóc một trận.
"Thẩm Tiểu Tùng đâu?"
Sau khi Hắc Nhãn đi khỏi Trang Ung cũng có vẻ nhẹ nhõm hơn. Mỗi khi xuất hiện người như vậy Trang Ung đều nhịn không được mà nhớ đến lúc mình ở bắc cương Phong Nghiễn Đài, nghĩ đến trận chém giết đó. Những hán tử hi sinh vì nước kia, cương chính kiên chinh nhưng cũng đáng thương, khi đó bệ hạ mới ngồi lên đại bảo vẫn không bảo vệ được bọn họ, bọn họ chết đi còn uất nghẹn, còn oan ức hơn cả Phong nữa.
Cho nên Trang Ung chỉ có thể nói sang chuyện khác, hỏi Thẩm Lãnh xem Thẩm Tiểu Tùng đã đi đâu.
"Ta cũng không biết." Thẩm Lãnh lắc lắc đầu: "Hôm qua tiên sinh đã dẫn theo Trà Nhi rời đi, nói là muốn đi làm một đại sự."
Trang Ung mày nhíu càng sâu hơn: "Còn có chuyện gì lớn hơn sống chết của ngươi? Thái Hồ này sát khí tứ phía, với sự quan tâm của Thẩm Tiểu Tùng đối với ngươi, ông ta không nên rời đi mới đúng, nếu rời đi thì nhất định sẽ có chuyện lớn hơn chuyện ngươi gặp phải bây giờ."
Nói đến đây Trang Ung bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vì thế thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Lãnh biết tiên sinh có rất nhiều chuyện giấu mình, Trà gia biết cũng không chịu nói với hắn, lần này Thẩm tiên sinh bỗng dưng mang theo Trà gia rời đi, hắn cũng không hiểu.
"Ta thật sự không biết." Thẩm Lãnh nhìn về phía Trang Ung: "Có lẽ tiên sinh còn biết rõ ta hơn bản thân ta nhiều, Trà Nhi biết rõ hơn ta bản thân nhiều, ngay cả tướng quân cũng biết rõ hơn ta nhiều."
Trang Ung quay đầu, tránh né ánh mắt của Thẩm Lãnh giống như vừa rồi tránh né ánh mắt của Hắc Nhãn, nói có chút không chắc chắn: "Ngươi chỉ cần nhớ Thẩm Tiểu Tùng đối đãi với ngươi như con là đủ rồi, về phần những thứ khác, ngươi không cần để ý, hiện giờ Thẩm Tiểu Tùng và Trà Nhi đi, đối với ngươi mà nói cũng chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt."
Thẩm Lãnh biết ý của Trang Ung, hậu quả của việc giết Mộc Tiêu Phong sẽ rất nhanh chóng thể hiện ra, nếu tiên sinh đi dàn xếp cho Trà Nhi, quả thật là cách làm ổn thỏa nhất.
"Bệ hạ cũng sẽ khó xử." Ánh mắt của Trang Ung trở lại trên mặt Thẩm Lãnh: "Thần tử làm cho bệ hạ khó xử, không tính là thần tử đủ tư cách."
Thẩm Lãnh nhún vai từ chối cho ý kiến, cho tới bây giờ hắn cũng không phải một thần tử trung quân điển hình, hắn sẽ làm chuyện chính xác, làm chuyện phải làm vì Đại Ninh này, vì bệ hạ, chỉ khi nào dính dáng tới sinh tử của chính hắn, dính dáng tới sinh tử của tiên sinh và Trà gia, hắn sẽ lập tức mang bọn họ đi, đi rất xa.
Trang Ung không chờ được câu trả lời của Thẩm Lãnh, đành phải tự mình nói tiếp: "Đừng quên ngươi là thông văn hạp, bút của ngươi còn sắc bén và nặng hơn đao của ngươi."
Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn nhìn hai tay: "Khổ nỗi, bút sắc nhọn mà tay không linh."
Trang Ung thở dài: "Có biết sao chép không?"
Thẩm Lãnh cười: "Cái này thì chắc biết."
Cùng lúc đó, trong một con thuyền trên sông Nam Bình, Trà gia rất không hiểu tại sao tiên sinh phải cố ý đưa nàng rời khỏi đảo Duyên Bình Thái Hồ, Lãnh Tử có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, đi như vậy làm sao nàng yên tâm cho được.
"Lãnh Tử sẽ không sao, chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra Trang Ung đã có định liệu trước? Ta cũng tính là hiểu rõ người này, trong ánh mắt ông ta từ đầu đến cuối đều không có hoang mang, cho nên trong chuyện này từ đầu đến cuối ông ta đều nắm giữ sự chủ động, trên đảo Duyên Bình sẽ không có biến cố, Trang Ung cũng sẽ không khiến Lãnh Tử có biến cố. Ta mang ngươi đi, là vì mối nguy hiểm của Lãnh Tử không phải ở giờ này ngày này, mà ở ở ngày mai, không ở đảo Duyên Bình Giang Nam đạo, mà ở thành Trường An."
Thẩm tiên sinh cúi đầu: "Còn nhớ lúc từ núi Đình Đài trở về, ta nói với ngươi có một người sau này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, một khi xuất hiện cục diện gì mà chúng ta cũng không thể chắc chắn thì nhất định phải đi tìm người này, chỉ có người này mới có thể bảo vệ được Lãnh Tử. Mộc Tiêu Phong đã chết, Mộc Chiêu Đồng sẽ giống như chó điên... Ta mang ngươi đi Trường An gặp người đó, sau này... sau này nếu như ta xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ đường, phải nhớ người, sau này Lãnh Tử còn phải dựa vào ngươi."
"Tiên sinh đừng nói lung tung, tiên sinh làm sao có thể sẽ có chuyện được."
"Đương nhiên ta không có chuyện, chỉ là mọi sự đều phải chuẩn bị trước, vị quý nhân kia đủ để ảnh hưởng đến bệ hạ, xét cho cùng người cứu Lãnh Tử cũng chỉ có thể là bệ hạ, cho nên chúng ta phải mau đến Trường An, một khắc cũng không thể trì hoãn."
"Nhưng không phải tiên sinh nói, chuyện năm đó rất phức tạp sao? Có lẽ vị quý nhân kia cũng chưa chắc sẽ nguyện ý giúp Lãnh Tử, từ đầu đến cuối bà ấy đều cực kỳ sợ hoàng hậu."
"Bà ấy xuất thân không tốt, lúc ở phủ Lưu Vương đã sợ vương phi, bị đánh mắng là chuyện thường, Lưu Vương che chở mấy lần nhưng chung quy cũng có lúc không ở nhà, nghĩ trong xương tủy cũng sợ hoàng hậu, không dám phản kháng."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Nhưng không lo nghĩ được nhiều như vậy, lần này đối với Lãnh Tử mà nói là nạn sinh tử, nó giết Mộc Tiêu Phong vẫn là quá kích động, nếu..."
Thẩm tiên sinh lắc lắc đầu, không nói ra câu tiếp theo.
Nếu vạn bất đắc dĩ, ta sẽ một người một kiếm giết vào phủ đại học sĩ.
Người này tự mình xuất hiện, lúc trước sau khi Bạch Thượng Niên tìm đến gã ta, gã ta lập tức báo lên cho Trang Ung, sau đó người này bắt đầu lọt vào trong phạm vi tầm nhìn của hoàng đế bệ hạ, mức độ hoàng đế để ý đến người này, cũng nặng như phân lượng của cục diện này, vì vậy nếu dùng tốt người này, mọi chuyện đều tốt.
Ai có thể ngờ được, kẻ thay đổi đại cục thường đều là tiểu nhân vật không nổi bật.
Lúc trước Bạch Thượng Niên nhất định không thể ngờ được Đậu Hoài Nam lại thật sự sẽ không thay đổi vì tiền tài sắc đẹp, hoặc là nói Đậu Hoài Nam diễn xuất quá tốt, Trang Ung là cáo già, chẳng lẽ Bạch Thượng Niên không phải? Có thể lừa Bạch Thượng Niên xoay mòng mòng, tuyệt không phải tài trí bình thường.
Trang Ung đã từng hỏi Đậu Hoài Nam: "Bọn họ hứa cho ngươi quan to lộc hậu, hứa cho ngươi cẩm tú tiền đồ, tại sao ngươi không xao động?"
Lúc ấy Đậu Hoài Nam trả lời: "Ta thi đậu tiến sĩ Đại Ninh năm Thiên Thành thứ mười hai, lúc thi đình ta từng tận mắt thấy bệ hạ, cho nên ta rất rõ bản thân nên đứng ở vị trí nào. Bệ hạ hùng tài đại lược, là quân chủ mạnh nhất Đại Ninh từ trước tới nay, tuy rằng ta chỉ từng thấy bệ hạ một lần nhưng lại tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, chuyện mà đám Bạch Thượng Niên muốn làm, đã chú định sẽ thất bại, dù cho ta thật sự bị ma quỷ ám ảnh mà đứng ở bên bọn họ, thì cũng sẽ thất bại."
Trang Ung nói: "Bệ hạ nói ngươi là mắt xích có vị trí quan trọng nhất, bệ hạ nhìn người rất chuẩn."
Đậu Hoài Nam lắc đầu: "Bệ hạ mới đúng."
Đã qua đã nhiều năm, Trang Ung hoàn toàn nhớ rõ cuộc đối thoại lúc ấy.
Chỉ có người hám lợi đen lòng, người bị che mắt mới nghĩ rằng bệ hạ có thể bị đánh bại dễ dàng, mới cho rằng bọn họ có thể đập vỡ hoàng quyền của bệ hạ, như Mộc Chiêu Đồng, như Bạch Thượng Niên, cũng như vị hoàng hậu nương nương u cư thâm cung mười tám trời kia.
Hết thảy tất cả, nguyên nhân là gì?
Hoàng cung.
Trân quý phi đứng phía sau hoàng đế bóp vai cho ông ta, bà rất rõ bệ hạ thích lực độ thế nào, cũng rõ bóp ở vị trí nào thêm một chút nữa thì bệ hạ sẽ thoải mái hơn, nếu trên thế giới này còn có một người gần trái tim bệ hạ nhất, như vậy chỉ có thể là bà.
Rất nhiều năm trước đã là vậy rồi.
"Có thể trẫm sắp tìm được con của chúng ta rồi."
Hoàng đế đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, tay Trân quý phi đột nhiên nặng hơn một chút, hoàng đế khẽ nhíu mày, đó không phải là trách nàng, mà là biết câu nói này tác động đến bà lớn cỡ nào, vì thế hoàng đế giơ tay lên vỗ vỗ mu bàn tay của Trân quý phi: "Nếu thật là nó, đứa bé đó mạng cũng thật lớn."
Sắc mặt Trân quý phi trắng bệch, ánh mắt hơi ngơ ngẩn, bỗng nhiên khóc lên.
Hoàng đế vội vàng kéo bà vào trong lòng, để bà ngồi trên đùi mình an ủi một hồi lâu.
"Đến bây giờ trẫm cũng không dám tin, một người vì cái gọi là địa vị lại có thể vậy ngoan độc như thế. Năm đó nàng ta biết ngươi trẫm thích nhất chính là nàng, trẫm cưới nàng ta cũng chỉ là vì ý chỉ của phụ hoàng mà thôi, cho nên nàng ta sợ, nghe nói trẫm sắp vào kinh, nghe nói nàng cũng sinh con trai, nàng ta sợ con của mình không thể trở thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, sợ nàng cướp đi vị trí hoàng hậu của nàng ta... Trẫm rất tò mò, bây giờ nhớ về chuyện nàng ta đã làm ngày nào đó, bản thân nàng ta có hối hận hay không, có sợ hay không."
Đây chính là nguyên nhân.
Hoàng hậu làm như vậy là nhất thời kích động, không coi là mưu tính sâu xa gì.
Nhưng chuyện này một khi đã làm, cả hậu tộc cũng chỉ có thể bị bà ta kéo lên thuyền, sẽ tận hết sức lực để ủng hộ bà ta, dù cho gần đây hai mươi năm nay hậu tộc bị hoàng đế chèn ép đến mức hoàn toàn không ngóc lên nổi, bọn họ cũng vẫn chỉ có thể đặt cược tất cả lên người hoàng hậu. Nếu hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, ít nhất bọn họ vẫn là hậu tộc, nếu hoàng hậu ngay cả hoàng hậu cũng không phải nữa, bọn họ là gì?
Bề ngoài nhìn như chuyện trong phủ Lưu Vương năm đó không có một chút quan hệ nào với thời cuộc hiện nay, nhưng trên thực tế căn nguyên chính là ở đêm hôm đó.
"Không khóc không khóc, trẫm hứa với nàng, trẫm sẽ không từ bỏ."
"Bệ hạ..."
Trân quý phi dường như quá mức kích động, chỉ khóc không ngừng.
Hồi lâu sau hoàng đế mới trấn an bà ngừng khóc, tính toán thời gian cũng nên trở về xử lý công vụ, ông ta dặn dò cung nữ nội thị vài câu, căn dặn ngự thiện phòng nấu một ít cháo cho Trân quý phi, lại sai người đi truyền ngự y đến khám một chút, lúc này mới rời đi.
Sau khi hoàng đế đi rồi Trân quý phi ngồi ở cửa sổ một mình sửng sốt hồi lâu, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn không khôi phục lại, bà nhìn bầu trời bên ngoài, tay vịn cửa sổ, ngón tay cũng hơi trắng bệch.
"Con à, thì ra con còn sống, con còn sống."
Bà cắn chặt môi, cắn ra máu cũng không biết.
Giang Nam đạo, đảo Duyên Bình, Thái Hồ.
Trang Ung phát hiện mình không dám đối mặt với Hắc Nhãn, tuy ông biết bản thân mình không có làm gì sai nhưng vẫn không dám đối mặt.
Trước ông cũng không biết chuyện, đâu đoán được cánh tay của Diệp Lưu Vân thật sự sẽ thò ra dài như vậy, lại dám cài tai mắt trong đội ngũ chiến binh. Nếu đây là yêu cầu của bệ hạ, vậy thì mình nên được báo cho biết trước là trong Ất Tử doanh có nội ứng, điều này hiển nhiên ngay cả bệ hạ cũng không biết, mà là Diệp Lưu Vân tự ý làm chủ.
Trong Ất Tử doanh không có thông văn hạp?
Trang Ung không nhịn được suy nghĩ, là vì Diệp Lưu Vân đoán trong Ất Tử doanh không có thông văn hạp nên mới sắp xếp như vậy? Nhưng trong Ất Tử doanh có thông văn hạp, hiện giờ trong hai mươi vệ chiến binh Đại Ninh đều có thông văn hạp, chỗ nào mà không có, tất nhiên trong chiến binh cũng có.
Hơn nữa, thông văn hạp này cũng đã truyền lại tin tức Bạch Thượng Niên có thể mưu nghịch cho bệ hạ, khổ nỗi từ đầu đến cuối Bạch Thượng Niên đều cực kỳ cẩn thận, không có chứng cớ, chứng cớ gì cũng không có.
Trang Ung không biết thông văn hạp trong Ất Tử doanh là ai, nghĩ chắc thông văn hạp kia cũng không biết Diệp Lưu Vân đã an bài người.
Không phải một tuyến đường, cho nên có bi kịch hôm nay.
Nhưng Diệp Lưu Vân sai rồi sao?
"Không trách tướng quân." Hắc Nhãn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía khác: "Là bản thân huynh đệ của ta số mệnh không tốt."
Trang Ung thở dài một tiếng.
Hắc Nhãn không ở lại bao lâu liền cáo từ rời đi, Thẩm Lãnh biết tâm trạng gã trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có khả năng bình phục lại, có thể khắc chế đến mức độ như bây giờ đã cực khó, gã cần tìm một nơi yên tĩnh một mình, khóc một trận.
"Thẩm Tiểu Tùng đâu?"
Sau khi Hắc Nhãn đi khỏi Trang Ung cũng có vẻ nhẹ nhõm hơn. Mỗi khi xuất hiện người như vậy Trang Ung đều nhịn không được mà nhớ đến lúc mình ở bắc cương Phong Nghiễn Đài, nghĩ đến trận chém giết đó. Những hán tử hi sinh vì nước kia, cương chính kiên chinh nhưng cũng đáng thương, khi đó bệ hạ mới ngồi lên đại bảo vẫn không bảo vệ được bọn họ, bọn họ chết đi còn uất nghẹn, còn oan ức hơn cả Phong nữa.
Cho nên Trang Ung chỉ có thể nói sang chuyện khác, hỏi Thẩm Lãnh xem Thẩm Tiểu Tùng đã đi đâu.
"Ta cũng không biết." Thẩm Lãnh lắc lắc đầu: "Hôm qua tiên sinh đã dẫn theo Trà Nhi rời đi, nói là muốn đi làm một đại sự."
Trang Ung mày nhíu càng sâu hơn: "Còn có chuyện gì lớn hơn sống chết của ngươi? Thái Hồ này sát khí tứ phía, với sự quan tâm của Thẩm Tiểu Tùng đối với ngươi, ông ta không nên rời đi mới đúng, nếu rời đi thì nhất định sẽ có chuyện lớn hơn chuyện ngươi gặp phải bây giờ."
Nói đến đây Trang Ung bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vì thế thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Lãnh biết tiên sinh có rất nhiều chuyện giấu mình, Trà gia biết cũng không chịu nói với hắn, lần này Thẩm tiên sinh bỗng dưng mang theo Trà gia rời đi, hắn cũng không hiểu.
"Ta thật sự không biết." Thẩm Lãnh nhìn về phía Trang Ung: "Có lẽ tiên sinh còn biết rõ ta hơn bản thân ta nhiều, Trà Nhi biết rõ hơn ta bản thân nhiều, ngay cả tướng quân cũng biết rõ hơn ta nhiều."
Trang Ung quay đầu, tránh né ánh mắt của Thẩm Lãnh giống như vừa rồi tránh né ánh mắt của Hắc Nhãn, nói có chút không chắc chắn: "Ngươi chỉ cần nhớ Thẩm Tiểu Tùng đối đãi với ngươi như con là đủ rồi, về phần những thứ khác, ngươi không cần để ý, hiện giờ Thẩm Tiểu Tùng và Trà Nhi đi, đối với ngươi mà nói cũng chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt."
Thẩm Lãnh biết ý của Trang Ung, hậu quả của việc giết Mộc Tiêu Phong sẽ rất nhanh chóng thể hiện ra, nếu tiên sinh đi dàn xếp cho Trà Nhi, quả thật là cách làm ổn thỏa nhất.
"Bệ hạ cũng sẽ khó xử." Ánh mắt của Trang Ung trở lại trên mặt Thẩm Lãnh: "Thần tử làm cho bệ hạ khó xử, không tính là thần tử đủ tư cách."
Thẩm Lãnh nhún vai từ chối cho ý kiến, cho tới bây giờ hắn cũng không phải một thần tử trung quân điển hình, hắn sẽ làm chuyện chính xác, làm chuyện phải làm vì Đại Ninh này, vì bệ hạ, chỉ khi nào dính dáng tới sinh tử của chính hắn, dính dáng tới sinh tử của tiên sinh và Trà gia, hắn sẽ lập tức mang bọn họ đi, đi rất xa.
Trang Ung không chờ được câu trả lời của Thẩm Lãnh, đành phải tự mình nói tiếp: "Đừng quên ngươi là thông văn hạp, bút của ngươi còn sắc bén và nặng hơn đao của ngươi."
Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn nhìn hai tay: "Khổ nỗi, bút sắc nhọn mà tay không linh."
Trang Ung thở dài: "Có biết sao chép không?"
Thẩm Lãnh cười: "Cái này thì chắc biết."
Cùng lúc đó, trong một con thuyền trên sông Nam Bình, Trà gia rất không hiểu tại sao tiên sinh phải cố ý đưa nàng rời khỏi đảo Duyên Bình Thái Hồ, Lãnh Tử có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, đi như vậy làm sao nàng yên tâm cho được.
"Lãnh Tử sẽ không sao, chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra Trang Ung đã có định liệu trước? Ta cũng tính là hiểu rõ người này, trong ánh mắt ông ta từ đầu đến cuối đều không có hoang mang, cho nên trong chuyện này từ đầu đến cuối ông ta đều nắm giữ sự chủ động, trên đảo Duyên Bình sẽ không có biến cố, Trang Ung cũng sẽ không khiến Lãnh Tử có biến cố. Ta mang ngươi đi, là vì mối nguy hiểm của Lãnh Tử không phải ở giờ này ngày này, mà ở ở ngày mai, không ở đảo Duyên Bình Giang Nam đạo, mà ở thành Trường An."
Thẩm tiên sinh cúi đầu: "Còn nhớ lúc từ núi Đình Đài trở về, ta nói với ngươi có một người sau này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, một khi xuất hiện cục diện gì mà chúng ta cũng không thể chắc chắn thì nhất định phải đi tìm người này, chỉ có người này mới có thể bảo vệ được Lãnh Tử. Mộc Tiêu Phong đã chết, Mộc Chiêu Đồng sẽ giống như chó điên... Ta mang ngươi đi Trường An gặp người đó, sau này... sau này nếu như ta xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ đường, phải nhớ người, sau này Lãnh Tử còn phải dựa vào ngươi."
"Tiên sinh đừng nói lung tung, tiên sinh làm sao có thể sẽ có chuyện được."
"Đương nhiên ta không có chuyện, chỉ là mọi sự đều phải chuẩn bị trước, vị quý nhân kia đủ để ảnh hưởng đến bệ hạ, xét cho cùng người cứu Lãnh Tử cũng chỉ có thể là bệ hạ, cho nên chúng ta phải mau đến Trường An, một khắc cũng không thể trì hoãn."
"Nhưng không phải tiên sinh nói, chuyện năm đó rất phức tạp sao? Có lẽ vị quý nhân kia cũng chưa chắc sẽ nguyện ý giúp Lãnh Tử, từ đầu đến cuối bà ấy đều cực kỳ sợ hoàng hậu."
"Bà ấy xuất thân không tốt, lúc ở phủ Lưu Vương đã sợ vương phi, bị đánh mắng là chuyện thường, Lưu Vương che chở mấy lần nhưng chung quy cũng có lúc không ở nhà, nghĩ trong xương tủy cũng sợ hoàng hậu, không dám phản kháng."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Nhưng không lo nghĩ được nhiều như vậy, lần này đối với Lãnh Tử mà nói là nạn sinh tử, nó giết Mộc Tiêu Phong vẫn là quá kích động, nếu..."
Thẩm tiên sinh lắc lắc đầu, không nói ra câu tiếp theo.
Nếu vạn bất đắc dĩ, ta sẽ một người một kiếm giết vào phủ đại học sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.