Chương 70: Thái độ khác nhau
Trí Bạch
01/09/2020
Đương nhiên Lưu Lãng Đao không nghèo
Khi Thẩm Lãnh mở cái bọc ra thì phát hiện bên trong là một cái hộp gỗ, lại mở hộp gỗ ra thì nhìn thấy một xấp ngân phiếu dày cộp. Hóa ra người giàu có tặng lễ đều là tặng ngân phiếu à. Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ nếu cõng một sọt bạc đến tặng, hình như quả thực phong cách hơi kém, nhưng hẳn là sung sướng hơn.
Ở Đại Ninh ngân hào ngân phiếu có bối cảnh quan phương thông hành khắp thiên hạ, không chỉ là có thể gửi tiền rút tiền trong một ngân hào, bất cứ ngân hào nào có nghiệp vụ qua lại với quan phương đều có thể thông hành.
Những tờ ngân phiếu này có giá trị lớn nhỏ đều có, đương nhiên tờ nhỏ thì cũng đến 100 lượng.
Trà gia nhận lấy ngân phiếu đếm trên đầu ngón tay tính thử, sau đó muốn tháo giày ra.
"Gần một vạn hai ngàn lượng bạc."
Thẩm Lãnh thế nào cũng không ngờ Lưu Vân Hội ra tay lại hào phóng như vậy, theo lý mà nói cho dù là mình động thủ với Lưu Lãng Đao vì Mạnh Trường An, cho nên Lưu Vân Hội dễ dàng tiêu diệt Lưu Lãng Đao, cũng không đến mức tặng một số bạc lớn như vậy.
Trên thực tế, với vật giá hiện tại của Đại Ninh, một lượng bạc ít nhất có thể cho một nhà ba người sống một tháng.
Hơn một vạn lượng bạc, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trà gia nheo mắt: "Bây giờ chúng ta là thổ hào rồi sao?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Thổ hào loại đặc biệt."
Trà gia như quả bóng bị xì hết hơi ngồi phịch xuống ghế hình chữ đại, khóe miệng mỉm cười: "Muốn ăn mứt quả, muốn ăn điểm tâm của Tống Ký, muốn ăn cá sóc, muốn ăn…"
Thẩm Lãnh rút ra một tờ ngân phiếu hai trăm lượng đặt lên tay nàng: "Một tờ này là đủ cho nàng ăn chán những thứ nàng muốn ăn."
Hắn đặt những tờ ngân phiếu khác vào trong hộp gỗ chuyển cho Thẩm tiên sinh: "Tiên sinh cất kỹ đi, tạm thời đừng dùng vội, Lưu Vân Hội sẽ không vô duyên vô cớ tặng ta một số bạc lớn như vậy, động vào tiền này, tương lai có thể phải trả lại nhiều hơn."
Hắn không ngờ Diệp Lưu Vân đã đến điều tra hắn, đã điều tra Thẩm tiên sinh và Trà gia, càng không ngờ rằng mục đích Diệp Lưu Vân tặng số bạc này thực ra rất đơn thuần, chỉ là đang đánh cược một phen.
Lỡ như, phải thì sao?
Tuy rằng lúc báo cáo với hoàng đế Diệp Lưu Vân căn cứ vào tin tức điều tra được đã phân tích Thẩm Lãnh và đứa bé năm đó không có liên quan, nhưng tâm tư của Diệp Lưu Vân sao có thể sẽ không để ý? Số bạc này không phải của ông ta, mà là của Lưu Lãng Đao, dùng bạc của Lưu Lãng Đao để kết giao với Thẩm Lãnh, vụ làm ăn này nhìn có vẻ bỏ vốn quá lớn, nhưng trên thực tế Diệp Lưu Vân thế nào cũng không lỗ.
Người có thể làm cho hoàng đế tín nhiệm thì làm sao có thể ngu ngốc?
Diệp Lưu Vân biết Thẩm Lãnh cho dù không có quan hệ với hoàng đế, không cần bao nhiêu năm, chỉ cần không chết thì nhất định thành tân quý trong quân.
Thẩm Lãnh cũng rút lại tờ ngân phiếu trong tay Trà gia đưa cho Thẩm tiên sinh: "Đều giữ hết đi, lần sau có có hội đến Trường An nữa thì trả cho bọn họ."
Thẩm tiên sinh gật gật đầu.
Trà gia giơ tay ra: "Mứt quả của ta, gà lôi của ta, điểm tâm của ta, cá sóc của ta…"
Thẩm Lãnh lấy một cái túi tiền từ trong bọc hành lý to đùng của mình ra đặt vào tay Trà gia: "Sao lại không mua cho nàng ăn, sau khi vào quân doanh đã lĩnh trước mấy tháng quân bổng, trước khi ta xuôi nam đã là đoàn suất, đãi ngộ tốt hơn so với đội chính gấp mấy lần, đều cho nàng cầm hết."
Thẩm tiên sinh nheo mắt: "Người trẻ tuổi, ngươi đã ra một quyết định rất không tốt đấy."
Thẩm Lãnh cười: "Ta giữ lại cũng chẳng ích gì, trong quân doanh bao ăn bao mặc."
Trà gia ôm túi tiền: "Đây là tiền của nhà mình, sao có thể tiêu bậy bạ được, phải tiết kiệm… Sau này mua một căn nhà lớn, đồ dùng mới, còn có rất nhiều, rất nhiều đồ phải mua nữa."
Nàng lấy bạc trong túi tiền ra đếm, bỏ một nửa vào túi đưa cho Thẩm Lãnh: "Huynh đã là đoàn suất chính thất phẩm rồi, sẽ có giao tiếp, cũng không thể lần nào cũng ăn của người khác, nên mời lại ai thì mời lại."
Thẩm Lãnh nhận lấy túi tiền, không cự tuyệt.
Hắn lấy từ trong túi hành lý ra một hộp trang sức rất đẹp đưa cho Trà gia: "Lúc đến Hồ Kiến đạo ta đã bớt thời gian đem đĩnh vàng đó làm một cây trâm vàng, số còn lại cũng ở trong hộp, nàng xem có thích không?"
Trà gia hưng phấn mở hộp trang sức ra, bên trong có một cây trâm vàng sáng lấp lánh, đầu trâm là một đóa hoa rất đẹp, rất đẹp, quan trọng là khá lớn.
Thẩm tiên sinh sáp lại gần nhìn nhìn, bĩu môi: "Hoa à, đây là kiểu dáng của người trên 50 tuổi."
Trà gia hừ một tiếng: "Rất đẹp!"
Nàng rút cây trâm ra hết sức cẩn thận cắm lên đỉnh đầu mình, sau đó lại lập tức rút ra đặt vào hộp trang sức: "Đợi sau này hãy đeo…"
Sau đó chẳng hiểu sao liền đỏ mặt.
Thẩm Lãnh lấy lễ vật cho Thẩm tiên sinh ra: "Bạch trà ngon nhất Hồ Kiến đạo, tiên sinh nếm thử."
Thẩm tiên sinh có chút kích động, nhận lấy lá trà mà hai tay cũng hơi run run, mở một hộp ra ngửi ngửi, thoải mái thở ra một hơi dài, sau đó lại đóng hộp trà lại đưa cho Thẩm Lãnh: "Ngươi cầm trước đi, chỗ ta còn có ba hũ trà ngon, còn ngon hơn bạch trà này của ngươi nữa, đem đi biếu hết cho tên Trang Ung đó đi."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta mua cho tiên sinh."
Thẩm tiên sinh vẻ mặt nghiêm túc: "Yên tâm đi, ta sẽ lấy về."
Thẩm Lãnh: "Không giống nhau, tiên sinh giữ lại."
Thẩm tiên sinh cười, phát hiện có thể mình đã già thật rồi, không biết tại sao lại càng ngày càng dễ cảm động, mắt hơi ươn ướt, mũi cũng cay cay.
"Được, giữ lại thì giữ lại."
Ông ôm lá trà vào lòng, mở ra ngửi ngửi, đóng lại, mở ra ngửi ngửi, đóng lại.
Tất nhiên không phải Thẩm tiên sinh chưa từng uống trà ngon, bạch trà của Hồ Kiến đạo đối với ông mà nói không tính là quý giá. Trước đây lúc ở Bạch Tháp quán thành Vân Tiêu, Lưu Vương, vương phi, những thuộc hạ của Lưu Vương biếu ông trà ngon nhiều không kể hết, nhưng cái đó khác, đây là trà Lãnh Tử biếu, đồ Lãnh Tử biếu là tốt, không có lý nào không tốt.
Lễ vật của Trần đại bá cũng rất chu đáo, là một cây gậy gỗ hoàng lê, Trần đại bá bây giờ chân đi đứng không tiện, cần có thứ này, ngoài ra còn có hai bộ y phục mới.
Ôm lễ vật của mình, Trần đại bá nước mắt tuôn đầy mặt.
Bất giác ông lại nghĩ, lúc trước khi Lãnh Tử rời khỏi trấn Ngư Lân mình đã nhét hết tất cả tiền đồng cho Lãnh Tử, lúc đó sao có thể không đau lòng, sau khi Lãnh Tử đi ông cũng từng hối hận, nhưng bây giờ nhìn Lãnh Tử trước mặt, ông chỉ cảm thấy sự hối hận của mình lúc đó thật sự rất không đúng.
Thẩm tiên sinh hỏi: "Đi ra ngoài một chuyến, đã mua gì cho bản thân rồi?"
Thẩm Lãnh ngây ra, gãi gãi tóc: "Quên rồi."
Hắn đứng dậy: "Ta đi tắm rửa một cái đã, đã thối khỉnh rồi."
Thẩm tiên sinh đứng lên: "Ta đi mua thức ăn!"
Trà gia liếc nhìn ông một cái, trong ánh mắt xuất hiện vẻ đáng thương, Thẩm tiên sinh mềm lòng: "Thôi vậy… ra ngoài ăn đi."
Cùng lúc đó, ở trong đại doanh thủy sư.
Có khách đến gõ cửa phòng Mộc Tiêu Phong, người đó nhìn khoảng trên dưới 30 tuổi, là một nam nhân tướng mạo rất ôn hòa, giữa hai đầu lông mày không thấy bất cứ vẻ sắc bén gì, sau khi nhìn thấy Mộc Tiêu Phong, chắp tay nói: "Bái kiến tướng quân."
Trước đó Mộc Tiêu Phong đã nhận được tin Bạch Thượng Niên sắp phái người đến, sau khi cho người vào liền thuận tay đóng chặt cửa phòng.
"Tại hạ Trương Bách Hạc, đó không lâu mới đến nghe lệnh dưới trướng tướng quân, nhưng cũng chỉ là một thủ hạ nhàn tản của Bạch tướng quân, hoặc là vì ta nhàn rỗi, cho nên tướng quân sai ta đến chuyển lời cho người."
Trương Bách Hạc liếc nhìn nữ tử đứng bên cạnh bàn sách, thầm nghĩ con trai của đại học sĩ đúng là ghê gớm, trong quân cũng có thể mang theo nữ nhân, thật là đẹp hết sức, chỉ là hơi kiêu ngạo lạnh lùng một chút.
"Bạch tướng quân nói, chuyện phải buông xuống rồi."
Không đợi Mộc Tiêu Phong nói gì, nữ tử lãnh ngạo kia đã lạnh giọng nói: "Về nói với Bạch tướng quân, thiếu gia nhà ta biết làm thế nào, không cần tướng quân nhắc nhở, vốn đinh đến thăm tướng quân, nếu tướng quân đã phái ngươi đến, vừa hay lão gia nhà ta cũng có mấy chữ muốn ta truyền đạt cho tướng quân, làm phiền ngươi đem về là được."
Trương Bách Hạc cảm nhận được kí chất bức người trên người nữ tử kia, thầm nghĩ hóa ra là người do đại học sĩ đích thân phái đến, chẳng trách lại cả vú lấp miệng em, nhưng y cũng không biểu hiện gì ra ngoià, rất khiêm tốn cúi đầu: "Mời nói."
"Chớ vì nhỏ mà mất lớn."
Mộc Lưu Nhi hơi hất cằm lên: "Chỉ sáu chữ này, lão gia nói, Bạch tướng quân tự nhiên sẽ hiểu."
Trương Bách Hạc ừm một tiếng: "Ta sẽ chuyển lại đúng lời, nếu ta đã nói rõ mục đích đến của ta, vậy thì ta cáo từ trước… Ồ, có chuyện vẫn phải nhắc nhở Mộc tướng quân, người tên Thẩm Lãnh đó dường như có dính dáng với Lưu Vân Hội trong thành Trường An, người trên ám đạo, Mộc tướng quân vẫn nên cẩn thận một chút."
Mộc Lưu Nhi hừ một tiếng: "Ám đạo trong thành Trường An không chỉ có Lưu Vân Hội, nơi này đương nhiên cũng không phải thành Trường An, cảm ơn sự nhắc nhở của ngươi, mời về đi."
Trương Bách Hạc lại chắp tay, sau đó xoay người đi.
Mộc Tiêu Phong chờ Trương Bách Hạc đi rồi liền xoay người nhìn về phía Mộc Lưu Nhi, trong ánh mắt có chút tàn khốc: "Ta cần ngươi trả lời thay ta rồi sao?"
Mộc Lưu Nhi biến sắc, vội vàng cúi đầu: "Ta biết sai rồi."
Mộc Tiêu Phong nói: "Phụ thân bảo ngươi đến, có phải bởi vì phụ thân biết chuyện ta bị thương hay không? Người cho ngươi đến giải quyết chuyện thay ta đúng không?"
"Vâng!"
"Không cần!"
Mộc Tiêu Phong bất chợt tăng cao âm lượng: "Chuyện của bản thân ta thì ta có thể làm tốt, ta không cần các ngươi đến làm bảo mẫu, ta không phải một phế vật!"
Mộc Lưu Nhi sợ tới mức quỳ xuống bụp một tiếng: "Thiếu gia bớt giận, ta tới là vì bên cạnh thiếu gia quả thực không có người có thể dùng nữa, tên phế vật Mộc Cửu không thể giúp được thiếu gia, khiến thiếu gia rơi vào khó khăn…"
"Ngươi câm miệng!"
Mộc Tiêu Phong tức giận nhìn Mộc Lưu Nhi: "Mộc Cửu không phải phế vật, mạnh hơn ngươi."
Mộc Lưu Nhi ngẩng phắt đầu lên, nhưng rất nhanh chóng lại cúi xuống: "Phải, thiếu gia nói hắn mạnh hơn ta, thì nhất định mạnh hơn ta."
Mộc Tiêu Phong đứng thở phì phì, nhưng tính khí đã bộc phát rồi, còn có thể thế nào nữa?
"Nếu ngươi muốn ở lại thì nhớ một điều, người ở bên cạnh ta, không có tư cách làm chủ cho ta, cho dù là phụ thân ta cũng không được, ta không cần người khác dạy ta làm gì, ta cần một người hoàn toàn nghe mệnh lệnh của ta, nếu như ngươi không làm được thì cút về thành Trường An đi, phụ thân thưởng thức ngươi, không có nghĩa ta cũng thưởng thức ngươi."
Ánh mắt Mộc Lưu Nhi lóe lên một cái, nhưng vẫn cúi đầu như cũ, nói: "Ta nhớ rồi, thiếu gia căn dặn cái gì chính là cái đó, ta sẽ không nhiều chuyện, lắm mồm nữa."
"Nhớ là tốt, ngươi là nữ nhân không tiện ở lại trong quân doanh, ta nghĩ có những việc không thể để người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, gia quyến của Trang Ung đều không ở trong quân doanh, ngươi cũng không thể ở lại đây, vào trong trấn tìm một chỗ ở, sau đó chọn mấy người đắc lực phái đến là được, nữ nhân… hừ, có tác dụng gì."
Mộc Lưu Nhi từ đầu đến cuối đều cúi đầu, bả vai khẽ run, nhưng không nói thêm gì nữa.
"Vậy ta đi trước, sẽ để lại mấy người bên cạnh thiếu gia, chỉ cần thiếu gia có gì căn dặn, phái người đến gọi ta bất cứ lúc nào cũng được."
"Đi đi."
Mộc Tiêu Phong không liếc nhìn Mộc Lưu Nhi thêm cái nào, trong gian phòng chỉ còn lại một mình y, y sụi lơ ngồi xuống ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: "Người vẫn coi ta là trẻ con, vẫn nghĩ ta không thể rời xa người được, vẫn muốn tìm người đến giúp ta làm tất cả mọi việc có đúng không?"
Y tựa vào ghế, cảm thấy trong lòng mình có một ngọn lửa đang bùng cháy nhưng không phải phóng ra ngoài, thiêu đốt thật khó chịu.
Khi Thẩm Lãnh mở cái bọc ra thì phát hiện bên trong là một cái hộp gỗ, lại mở hộp gỗ ra thì nhìn thấy một xấp ngân phiếu dày cộp. Hóa ra người giàu có tặng lễ đều là tặng ngân phiếu à. Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ nếu cõng một sọt bạc đến tặng, hình như quả thực phong cách hơi kém, nhưng hẳn là sung sướng hơn.
Ở Đại Ninh ngân hào ngân phiếu có bối cảnh quan phương thông hành khắp thiên hạ, không chỉ là có thể gửi tiền rút tiền trong một ngân hào, bất cứ ngân hào nào có nghiệp vụ qua lại với quan phương đều có thể thông hành.
Những tờ ngân phiếu này có giá trị lớn nhỏ đều có, đương nhiên tờ nhỏ thì cũng đến 100 lượng.
Trà gia nhận lấy ngân phiếu đếm trên đầu ngón tay tính thử, sau đó muốn tháo giày ra.
"Gần một vạn hai ngàn lượng bạc."
Thẩm Lãnh thế nào cũng không ngờ Lưu Vân Hội ra tay lại hào phóng như vậy, theo lý mà nói cho dù là mình động thủ với Lưu Lãng Đao vì Mạnh Trường An, cho nên Lưu Vân Hội dễ dàng tiêu diệt Lưu Lãng Đao, cũng không đến mức tặng một số bạc lớn như vậy.
Trên thực tế, với vật giá hiện tại của Đại Ninh, một lượng bạc ít nhất có thể cho một nhà ba người sống một tháng.
Hơn một vạn lượng bạc, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trà gia nheo mắt: "Bây giờ chúng ta là thổ hào rồi sao?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Thổ hào loại đặc biệt."
Trà gia như quả bóng bị xì hết hơi ngồi phịch xuống ghế hình chữ đại, khóe miệng mỉm cười: "Muốn ăn mứt quả, muốn ăn điểm tâm của Tống Ký, muốn ăn cá sóc, muốn ăn…"
Thẩm Lãnh rút ra một tờ ngân phiếu hai trăm lượng đặt lên tay nàng: "Một tờ này là đủ cho nàng ăn chán những thứ nàng muốn ăn."
Hắn đặt những tờ ngân phiếu khác vào trong hộp gỗ chuyển cho Thẩm tiên sinh: "Tiên sinh cất kỹ đi, tạm thời đừng dùng vội, Lưu Vân Hội sẽ không vô duyên vô cớ tặng ta một số bạc lớn như vậy, động vào tiền này, tương lai có thể phải trả lại nhiều hơn."
Hắn không ngờ Diệp Lưu Vân đã đến điều tra hắn, đã điều tra Thẩm tiên sinh và Trà gia, càng không ngờ rằng mục đích Diệp Lưu Vân tặng số bạc này thực ra rất đơn thuần, chỉ là đang đánh cược một phen.
Lỡ như, phải thì sao?
Tuy rằng lúc báo cáo với hoàng đế Diệp Lưu Vân căn cứ vào tin tức điều tra được đã phân tích Thẩm Lãnh và đứa bé năm đó không có liên quan, nhưng tâm tư của Diệp Lưu Vân sao có thể sẽ không để ý? Số bạc này không phải của ông ta, mà là của Lưu Lãng Đao, dùng bạc của Lưu Lãng Đao để kết giao với Thẩm Lãnh, vụ làm ăn này nhìn có vẻ bỏ vốn quá lớn, nhưng trên thực tế Diệp Lưu Vân thế nào cũng không lỗ.
Người có thể làm cho hoàng đế tín nhiệm thì làm sao có thể ngu ngốc?
Diệp Lưu Vân biết Thẩm Lãnh cho dù không có quan hệ với hoàng đế, không cần bao nhiêu năm, chỉ cần không chết thì nhất định thành tân quý trong quân.
Thẩm Lãnh cũng rút lại tờ ngân phiếu trong tay Trà gia đưa cho Thẩm tiên sinh: "Đều giữ hết đi, lần sau có có hội đến Trường An nữa thì trả cho bọn họ."
Thẩm tiên sinh gật gật đầu.
Trà gia giơ tay ra: "Mứt quả của ta, gà lôi của ta, điểm tâm của ta, cá sóc của ta…"
Thẩm Lãnh lấy một cái túi tiền từ trong bọc hành lý to đùng của mình ra đặt vào tay Trà gia: "Sao lại không mua cho nàng ăn, sau khi vào quân doanh đã lĩnh trước mấy tháng quân bổng, trước khi ta xuôi nam đã là đoàn suất, đãi ngộ tốt hơn so với đội chính gấp mấy lần, đều cho nàng cầm hết."
Thẩm tiên sinh nheo mắt: "Người trẻ tuổi, ngươi đã ra một quyết định rất không tốt đấy."
Thẩm Lãnh cười: "Ta giữ lại cũng chẳng ích gì, trong quân doanh bao ăn bao mặc."
Trà gia ôm túi tiền: "Đây là tiền của nhà mình, sao có thể tiêu bậy bạ được, phải tiết kiệm… Sau này mua một căn nhà lớn, đồ dùng mới, còn có rất nhiều, rất nhiều đồ phải mua nữa."
Nàng lấy bạc trong túi tiền ra đếm, bỏ một nửa vào túi đưa cho Thẩm Lãnh: "Huynh đã là đoàn suất chính thất phẩm rồi, sẽ có giao tiếp, cũng không thể lần nào cũng ăn của người khác, nên mời lại ai thì mời lại."
Thẩm Lãnh nhận lấy túi tiền, không cự tuyệt.
Hắn lấy từ trong túi hành lý ra một hộp trang sức rất đẹp đưa cho Trà gia: "Lúc đến Hồ Kiến đạo ta đã bớt thời gian đem đĩnh vàng đó làm một cây trâm vàng, số còn lại cũng ở trong hộp, nàng xem có thích không?"
Trà gia hưng phấn mở hộp trang sức ra, bên trong có một cây trâm vàng sáng lấp lánh, đầu trâm là một đóa hoa rất đẹp, rất đẹp, quan trọng là khá lớn.
Thẩm tiên sinh sáp lại gần nhìn nhìn, bĩu môi: "Hoa à, đây là kiểu dáng của người trên 50 tuổi."
Trà gia hừ một tiếng: "Rất đẹp!"
Nàng rút cây trâm ra hết sức cẩn thận cắm lên đỉnh đầu mình, sau đó lại lập tức rút ra đặt vào hộp trang sức: "Đợi sau này hãy đeo…"
Sau đó chẳng hiểu sao liền đỏ mặt.
Thẩm Lãnh lấy lễ vật cho Thẩm tiên sinh ra: "Bạch trà ngon nhất Hồ Kiến đạo, tiên sinh nếm thử."
Thẩm tiên sinh có chút kích động, nhận lấy lá trà mà hai tay cũng hơi run run, mở một hộp ra ngửi ngửi, thoải mái thở ra một hơi dài, sau đó lại đóng hộp trà lại đưa cho Thẩm Lãnh: "Ngươi cầm trước đi, chỗ ta còn có ba hũ trà ngon, còn ngon hơn bạch trà này của ngươi nữa, đem đi biếu hết cho tên Trang Ung đó đi."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta mua cho tiên sinh."
Thẩm tiên sinh vẻ mặt nghiêm túc: "Yên tâm đi, ta sẽ lấy về."
Thẩm Lãnh: "Không giống nhau, tiên sinh giữ lại."
Thẩm tiên sinh cười, phát hiện có thể mình đã già thật rồi, không biết tại sao lại càng ngày càng dễ cảm động, mắt hơi ươn ướt, mũi cũng cay cay.
"Được, giữ lại thì giữ lại."
Ông ôm lá trà vào lòng, mở ra ngửi ngửi, đóng lại, mở ra ngửi ngửi, đóng lại.
Tất nhiên không phải Thẩm tiên sinh chưa từng uống trà ngon, bạch trà của Hồ Kiến đạo đối với ông mà nói không tính là quý giá. Trước đây lúc ở Bạch Tháp quán thành Vân Tiêu, Lưu Vương, vương phi, những thuộc hạ của Lưu Vương biếu ông trà ngon nhiều không kể hết, nhưng cái đó khác, đây là trà Lãnh Tử biếu, đồ Lãnh Tử biếu là tốt, không có lý nào không tốt.
Lễ vật của Trần đại bá cũng rất chu đáo, là một cây gậy gỗ hoàng lê, Trần đại bá bây giờ chân đi đứng không tiện, cần có thứ này, ngoài ra còn có hai bộ y phục mới.
Ôm lễ vật của mình, Trần đại bá nước mắt tuôn đầy mặt.
Bất giác ông lại nghĩ, lúc trước khi Lãnh Tử rời khỏi trấn Ngư Lân mình đã nhét hết tất cả tiền đồng cho Lãnh Tử, lúc đó sao có thể không đau lòng, sau khi Lãnh Tử đi ông cũng từng hối hận, nhưng bây giờ nhìn Lãnh Tử trước mặt, ông chỉ cảm thấy sự hối hận của mình lúc đó thật sự rất không đúng.
Thẩm tiên sinh hỏi: "Đi ra ngoài một chuyến, đã mua gì cho bản thân rồi?"
Thẩm Lãnh ngây ra, gãi gãi tóc: "Quên rồi."
Hắn đứng dậy: "Ta đi tắm rửa một cái đã, đã thối khỉnh rồi."
Thẩm tiên sinh đứng lên: "Ta đi mua thức ăn!"
Trà gia liếc nhìn ông một cái, trong ánh mắt xuất hiện vẻ đáng thương, Thẩm tiên sinh mềm lòng: "Thôi vậy… ra ngoài ăn đi."
Cùng lúc đó, ở trong đại doanh thủy sư.
Có khách đến gõ cửa phòng Mộc Tiêu Phong, người đó nhìn khoảng trên dưới 30 tuổi, là một nam nhân tướng mạo rất ôn hòa, giữa hai đầu lông mày không thấy bất cứ vẻ sắc bén gì, sau khi nhìn thấy Mộc Tiêu Phong, chắp tay nói: "Bái kiến tướng quân."
Trước đó Mộc Tiêu Phong đã nhận được tin Bạch Thượng Niên sắp phái người đến, sau khi cho người vào liền thuận tay đóng chặt cửa phòng.
"Tại hạ Trương Bách Hạc, đó không lâu mới đến nghe lệnh dưới trướng tướng quân, nhưng cũng chỉ là một thủ hạ nhàn tản của Bạch tướng quân, hoặc là vì ta nhàn rỗi, cho nên tướng quân sai ta đến chuyển lời cho người."
Trương Bách Hạc liếc nhìn nữ tử đứng bên cạnh bàn sách, thầm nghĩ con trai của đại học sĩ đúng là ghê gớm, trong quân cũng có thể mang theo nữ nhân, thật là đẹp hết sức, chỉ là hơi kiêu ngạo lạnh lùng một chút.
"Bạch tướng quân nói, chuyện phải buông xuống rồi."
Không đợi Mộc Tiêu Phong nói gì, nữ tử lãnh ngạo kia đã lạnh giọng nói: "Về nói với Bạch tướng quân, thiếu gia nhà ta biết làm thế nào, không cần tướng quân nhắc nhở, vốn đinh đến thăm tướng quân, nếu tướng quân đã phái ngươi đến, vừa hay lão gia nhà ta cũng có mấy chữ muốn ta truyền đạt cho tướng quân, làm phiền ngươi đem về là được."
Trương Bách Hạc cảm nhận được kí chất bức người trên người nữ tử kia, thầm nghĩ hóa ra là người do đại học sĩ đích thân phái đến, chẳng trách lại cả vú lấp miệng em, nhưng y cũng không biểu hiện gì ra ngoià, rất khiêm tốn cúi đầu: "Mời nói."
"Chớ vì nhỏ mà mất lớn."
Mộc Lưu Nhi hơi hất cằm lên: "Chỉ sáu chữ này, lão gia nói, Bạch tướng quân tự nhiên sẽ hiểu."
Trương Bách Hạc ừm một tiếng: "Ta sẽ chuyển lại đúng lời, nếu ta đã nói rõ mục đích đến của ta, vậy thì ta cáo từ trước… Ồ, có chuyện vẫn phải nhắc nhở Mộc tướng quân, người tên Thẩm Lãnh đó dường như có dính dáng với Lưu Vân Hội trong thành Trường An, người trên ám đạo, Mộc tướng quân vẫn nên cẩn thận một chút."
Mộc Lưu Nhi hừ một tiếng: "Ám đạo trong thành Trường An không chỉ có Lưu Vân Hội, nơi này đương nhiên cũng không phải thành Trường An, cảm ơn sự nhắc nhở của ngươi, mời về đi."
Trương Bách Hạc lại chắp tay, sau đó xoay người đi.
Mộc Tiêu Phong chờ Trương Bách Hạc đi rồi liền xoay người nhìn về phía Mộc Lưu Nhi, trong ánh mắt có chút tàn khốc: "Ta cần ngươi trả lời thay ta rồi sao?"
Mộc Lưu Nhi biến sắc, vội vàng cúi đầu: "Ta biết sai rồi."
Mộc Tiêu Phong nói: "Phụ thân bảo ngươi đến, có phải bởi vì phụ thân biết chuyện ta bị thương hay không? Người cho ngươi đến giải quyết chuyện thay ta đúng không?"
"Vâng!"
"Không cần!"
Mộc Tiêu Phong bất chợt tăng cao âm lượng: "Chuyện của bản thân ta thì ta có thể làm tốt, ta không cần các ngươi đến làm bảo mẫu, ta không phải một phế vật!"
Mộc Lưu Nhi sợ tới mức quỳ xuống bụp một tiếng: "Thiếu gia bớt giận, ta tới là vì bên cạnh thiếu gia quả thực không có người có thể dùng nữa, tên phế vật Mộc Cửu không thể giúp được thiếu gia, khiến thiếu gia rơi vào khó khăn…"
"Ngươi câm miệng!"
Mộc Tiêu Phong tức giận nhìn Mộc Lưu Nhi: "Mộc Cửu không phải phế vật, mạnh hơn ngươi."
Mộc Lưu Nhi ngẩng phắt đầu lên, nhưng rất nhanh chóng lại cúi xuống: "Phải, thiếu gia nói hắn mạnh hơn ta, thì nhất định mạnh hơn ta."
Mộc Tiêu Phong đứng thở phì phì, nhưng tính khí đã bộc phát rồi, còn có thể thế nào nữa?
"Nếu ngươi muốn ở lại thì nhớ một điều, người ở bên cạnh ta, không có tư cách làm chủ cho ta, cho dù là phụ thân ta cũng không được, ta không cần người khác dạy ta làm gì, ta cần một người hoàn toàn nghe mệnh lệnh của ta, nếu như ngươi không làm được thì cút về thành Trường An đi, phụ thân thưởng thức ngươi, không có nghĩa ta cũng thưởng thức ngươi."
Ánh mắt Mộc Lưu Nhi lóe lên một cái, nhưng vẫn cúi đầu như cũ, nói: "Ta nhớ rồi, thiếu gia căn dặn cái gì chính là cái đó, ta sẽ không nhiều chuyện, lắm mồm nữa."
"Nhớ là tốt, ngươi là nữ nhân không tiện ở lại trong quân doanh, ta nghĩ có những việc không thể để người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, gia quyến của Trang Ung đều không ở trong quân doanh, ngươi cũng không thể ở lại đây, vào trong trấn tìm một chỗ ở, sau đó chọn mấy người đắc lực phái đến là được, nữ nhân… hừ, có tác dụng gì."
Mộc Lưu Nhi từ đầu đến cuối đều cúi đầu, bả vai khẽ run, nhưng không nói thêm gì nữa.
"Vậy ta đi trước, sẽ để lại mấy người bên cạnh thiếu gia, chỉ cần thiếu gia có gì căn dặn, phái người đến gọi ta bất cứ lúc nào cũng được."
"Đi đi."
Mộc Tiêu Phong không liếc nhìn Mộc Lưu Nhi thêm cái nào, trong gian phòng chỉ còn lại một mình y, y sụi lơ ngồi xuống ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm: "Người vẫn coi ta là trẻ con, vẫn nghĩ ta không thể rời xa người được, vẫn muốn tìm người đến giúp ta làm tất cả mọi việc có đúng không?"
Y tựa vào ghế, cảm thấy trong lòng mình có một ngọn lửa đang bùng cháy nhưng không phải phóng ra ngoài, thiêu đốt thật khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.