Chương 13: Vẫn sớm
Trí Bạch
23/11/2018
Thẩm Lãnh rút đao lên, thế là càng giết người nhanh hơn.
Thủy phỉ ban đầu còn giống như đàn sói, sau khi lại chết thêm năm, sáu người nữa cuối cùng khí thế cũng sụp đổ, đâu còn có hung hãn gì nữa, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
"Các ngươi đi đi." Một lão già nức nở nói một câu.
Thẩm Lãnh chém giết đỏ mắt dừng đao giữa không trung, tên thủy phỉ vừa thoát một kiếp nạn ôm đầu bỏ chạy. Thẩm Lãnh nhìn sang lão già kia, lão già chậm rãi quỳ xuống: "Ai mà không phải vì kiếm sống?"
Khóe miệng Thẩm Lãnh giật một cái: "Những tiểu thương vô tội bị các ngươi giết thì sao?"
Lão già run rẩy một chút, không nói gì nữa.
Thủy phỉ bắt đầu tan tác, không có dũng khí tiếp tục chiến đấu. Mặc dù bọn chúng biết rõ đối thủ thực sự chỉ có một thiếu niên nhưng ai còn dám đi trêu chọc nữa.
Nam nữ già trẻ cùng nhau chạy về phía cầu tàu, ở đó có neo một con thuyền, đối với thủy phỉ mà nói, thuyền vẫn còn là có thể tiếp tục sống.
Thẩm Lãnh không thể nào đuổi theo, hắn có thể giết thêm mấy người nhưng không có năng lực một mình ngăn cản mấy trăm người chạy trốn, càng huống hồ hắn đã mệt rồi.
Trên trán hắn toàn là mồ hôi, y phục đã bị máu và mồ hôi thấm ướt, đứng đó thở hổn hển nhìn đám người bỏ chạy.
Nhưng chính vào lúc này, con thuyền kia đột nhiên bắt đầu chầm chậm chìm xuống, nghiêng sang một bên, thủy phỉ trở nên càng hoảng loạn hơn nữa.
Chiến thuyền của thủy phỉ cũng không quá lớn, dài khoảng chừng mười mấy mét, cải tạo từ thuyền cá mà thành, bị nghiêng không bao lâu liền hoàn toàn nằm trên mặt nước, những người đã lên thuyền bắt đầu nhảy xuống nước.
Tu…
Trong bãi lau sậy đột nhiên truyền ra một hồi tiếng tù và, âm thanh đó giống như tiếng múa lưỡi liềm tước đoạt sinh mạng của thần chết vậy, đối với những thủy phỉ này mà nói không có âm thanh nào đáng sợ hơn âm thanh này.
Chiến binh thủy sư Đại Ninh mặc chiến giáp màu lam từ trong bãi lau sậy đi ra, nhìn thì có vẻ như đi rất tán loạn, nhưng nếu là người tinh mắt sẽ có thể nhìn ra, từ đầu đến cuối bon họ đều duy trì trận hình tác chiến năm người một đội.
"Nỏ!" Giáo úy lãnh đội hô to một tiếng, thân binh bên cạnh cầm đao trực đao gõ lên tấm khiên kêu bịch bịch bịch.
Một hàng chiến binh ở trước mặt nâng liên nỏ lên, cong người tiến lên đồng thời bắn nỏ, mũi tên lao vút ra như mưa bắn ngã một lớp thủy phỉ đang hoảng loạn và người nhà của bọn chúng.
Trong phạm vi bắn có uy lực của liên nỏ, không thứ gì có lực sát thương lớn hơn nó, mũi tên bắn ra dày đặc, đổi lại chính là một lớp xác chết trên mặt đất và tiếng kêu bi thương của người bị thương.
Sau một hàng liên nỏ, khoảng cách giữa chiến binh Đại Ninh và thủy phỉ kéo gần lại còn trong khoảng hai mươi mét.
"Lao!" Giáo úy lại hạ lệnh lần nữa.
Trực đao của thân binh gõ lên tấm khiên kêu bịch bịch… bịch bịch bịch, bịch!
Chiến binh đồng loạt tiến lên, gần như đồng thời đeo liên nỏ lên hông, rút cây lao buộc ở sau lưng ra, khoảng cách hai mươi mét, uy lực của lao lớn hơn liên nỏ.
Một hàng lao ném ra, lao dài nửa mét, chế tạo từ sắt nguyên chất, phân lượng nặng đến mười mấy cân, một mảng giáo màu đen để lại đường cong hoàn mỹ trên không, sau đó thứ đổi lại là càng nhiều thi thể hơn nữa.
Một cây giáo cắm vào lưng một tên thủy phỉ, xuyên qua ngực đâm ra ngoài, hắn ta bổ nhào về phía trước, còn chưa kịp đứng dậy, cây giáo thứ hai vừa hay rơi lên đầu hắn ta, cảnh tượng đó giống như thanh sắt đâm vào dưa hấu vậy, đầu nứt toác, đâm ra một cái lỗ, máu phun trào, cây lao từ hốc mắt đâm ra ngoài, ghim chặt người trên mặt đất.
Trong đầu Thẩm Lãnh hiện lên phương thức phối hợp của chiến binh Đại Ninh đã từng nhìn thấy, và sự trùng hợp hoàn mỹ của những binh sĩ chân chính kia, cảnh này còn có ích hơn cả việc đọc bao nhiêu sách.
Hắn chấn động kịch liệt, chấn động vô cùng.
Thủ đoạn giết người bạo lực của chiến binh Đại Ninh đã đến trình độ cao nhất, đây là kinh nghiệm được tổng kết từ vô số lần chinh chiến trong mấy trăm năm, trực tiếp có hiệu quả. Đừng nói những đám ô hợp này, cho dù là quân đội tinh nhuệ của các nước xung quanh cũng không có bao nhiêu người có thể chống đỡ được thế công như vậy của chiến binh Đại Ninh.
Liên nỏ đã bắn ngã một lớp, lao phóng ngã một lớp, số thủy phỉ còn lại và người nhà của bọn chúng đã không đến trăm người.
Chiến binh giết người, chỉ cần là trên chiến trường, nào đâu có quan tâm đối phương là nam hay nữ hay già hay trẻ?
Dưới quân lệnh nghiêm khắc, mỗi một chiến binh Đại Ninh đều được huấn luyện thành cỗ máy giết người tàn khốc nhất, lúc bọn họ tiến lên, bất kể phía trước là vật cản gì cũng sẽ bị hủy diệt.
Thẩm Lãnh quay người lui vào căn nhà, liếc mắt nhìn Thẩm Trà Nhan mặt không còn giọt máu: "Sợ rồi à? Chúng ta đi thôi."
Thẩm Lãnh không ngờ thủy sư của Đại Ninh sẽ xuất hiện vào lúc này, cũng không biết tại sao hắn không muốn bị những người này nhìn thấy mình, hắn kéo Thẩm Trà Nhan nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Tay của Thẩm Trà Nhan lạnh băng, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Lúc Thẩm Lãnh giết người, nàng có chút sợ nhưng lại căng thẳng nhiều hơn, mà lúc nhìn thấy chiến binh của Đại Ninh càn quét qua thì chỉ còn lại sợ hãi. Phương thức giết người và tốc độ đó khiến người ta không lạnh mà run.
"Ta cõng tỷ."
Thẩm Lãnh mặc kệ Thẩm Trà Nhan có đồng ý hay không, cõng Thẩm Trà Nhan lên liền đi ngay.
Thẩm Trà Nhan cũng không phản kháng, kỳ lạ là cũng không có mắng Thẩm Lãnh. Sau khi nằm trên lưng Thẩm Lãnh một lúc, nàng run rẩy giơ tay ra, dùng khăn tay lau lau trán Thẩm Lãnh, động tác hơi máy móc, cũng rất vụng về.
Vậy là Thẩm Lãnh bật người, cười hết sức sáng lạn.
Bên phía doanh địa của thủy phỉ, việc thu hoạch của thủy sư Đại Ninh đã đến hồi kết.
Đám thủy phỉ vốn đã bị Thẩm Lãnh dọa cho vỡ mật hoàn toàn không dám phản kháng, chỉ muốn chạy trốn, vậy nhưng điều chiến binh Đại Ninh thích nhất chính là kẻ địch để lộ lưng ra cho bọn họ.
"Đao!" Giáo úy thủy sư của Đại Ninh thét một tiếng, thân binh lại gõ lên tấm khiên.
Bịch, bịch bịch bịch.
Tất cả chiến binh rút trực đao chuyên dụng ra, bọn họ rất thích lúc đuổi theo kẻ địch, từ phía sau đánh ngã từng người, từng người một, chém rơi đầu từng người, từng người một, lấy đầu người để tính quân công, cho nên trên chiến trường nhìn thấy dáng vẻ binh sĩ Đại Ninh treo hai, ba cái đầu người trên hông lao về phía trước, kẻ địch ngoài sợ hãi ra thì còn có thể làm gì?
Đại Ninh có một kiểu chiến pháp gọi là cuốn rèm châu, đơn giản mà nói thì chính là bám dính phía sau bại binh kẻ địch mà giết, khiến cho bại binh của quân thù đội sau xung kích đội trước, tạo thành sự hỗn loạn càng lớn hơn nữa.
Chiến cục hôm nay quá nhỏ, không được tính là cuốn rèm châu thực sự.
Giáo úy mặt lạnh lùng bước lên cầu tàu, nhìn bốn phía xung quanh, đám thủ hạ đang thu hoạch đầu người của những thủy phỉ bị thương, cắt từng cái, từng cái một.
"Chậm quá!" Giáo úy rất không hài lòng.
Tiếng tù và lại vang lên lần nữa, các binh sĩ nhanh chóng xếp hàng. Giáo úy phân phái hai đội mười người ra phía sau doanh địa kiểm tra, hai đội mười người vào bãi lau sậy lục soát, những người còn lại bắt đầu vận chuyển đồ do thủy phỉ cướp bóc về. Thực ra hôm nay thủy sư Đại Ninh chỉ có tổng cộng tám mươi người đến, bây giờ có vẻ đã nhiều rồi.
Ở một phía bên ngoài bãi lau sậy có một cây hòe già nghiêng ngả, lá cây rất rậm, Thẩm tiên sinh đứng trên cây hòe nhòm thiên lý nhãn, thở phào một hơi thật dài.
Ông nhảy từ trên cây xuống, chỉnh lý lại y phục của mình một chút rồi bắt đầu đi về.
"Giao hắn cho ta đi." Tiếng nói xuất hiện sau lưng Thẩm tiên sinh.
Thẩm tiên sinh quay đầu lại: "Vẫn sớm."
Một nam nhân trung niên mặc Nho bào phong độ ngời ngời từ trong bãi lau sậy đi ra, nhìn có vẻ khí chất siêu phàm thoát tục, ông ta giống như một học giả đọc nhiều thi thư, trên người có phong cách thư sinh rõ rệt, vậy nhưng thanh kiếm bên hông lại khiến ông ta có thêm một chút anh tuấn.
"Vậy tại sao ngươi bảo ta đến xem?" Nam nhân trung niên lắc đầu: "Không nỡ?"
Thẩm tiên sinh vẫn là câu nói kia: "Vẫn sớm."
Nam nhân trung niên gật gật đầu: "Vậy được, khi nào ngươi cho rằng thời gian đã đến thì đưa hắn đến cho ta. Bệ hạ cực xem trọng thủy sư, nổi bật trong thủy sư dễ hơn là ở tứ cương."
"Trang Ung." Thẩm tiên sinh cười: "Nhớ đến đạo quán của ta, chơi nốt ván cờ chúng ta vẫn chưa chơi xong."
Nam nhân trung niên được gọi là Trang Ung chính là đề đốc thủy sư phủ chức tạo Giang Nam, tướng quân chính tứ phẩm, cũng là Nho tướng nổi tiếng của Đại Ninh. Với năng lực của ông ta mà hiện giờ vẫn là quan giai chính tứ phẩm hiển nhiên là thấp, ai bảo ông ta là gia thần của đương kim bệ hạ chứ? Bệ hạ càng nghiêm khắc hơn đối với những người trước nay vẫn đi theo mình, đổi lại là người khác và quân công, năng lực giống như ông ta, e rằng sớm đã là tướng quân chính tam phẩm rồi.
Năm đó trong đạo quán bên ngoài thành Vân Tiêu, Trang Ung và Thẩm tiên sinh đang chơi một ván cờ, cờ còn chưa chơi xong thì có một phụ nhân ôm một đứa bé vào đạo quán, Trang Ung đành phải đi trước từ cửa sau.
Thật ra đến giờ ông ta cũng không biết phụ nhân đó đến làm gì, cũng không biết đã nói gì với Thẩm tiên sinh. Sau này có từng hỏi, Thẩm tiên sinh không nói, ông nói nếu như nói cho ngươi biết, mạng của ngươi cũng sắp mất rồi.
Sau này Thẩm tiên sinh cởi Đạo bào về nhà, liên hệ giữa hai người liền cắt đứt từ đây.
Trang Ung nghiêm túc nói: "Ván cờ đó là ta đã thắng."
Thẩm tiên sinh nói: "Rõ ràng vẫn chưa xong."
Trang Ung: "Tại sao vẫn không biết xấu hổ như vậy?"
Thẩm tiên sinh nhún nhún vai: "Lúc ta ở thành Vân Tiêu danh tiếng có lớn không?"
Trang Ung không hiểu tại sao ông lại hỏi câu này, gật gật đầu: "Rất lớn."
"Lúc đó ta là một đạo nhân, nếu không phải bởi vì rất không biết xấu hổ, làm sao lừa được danh tiếng lớn như vậy… cho nên tuyệt đối đừng nói ta không biết xấu hổ nữa, đó là sở trường của ta." Thẩm tiên sinh nói xong liền đi ngay.
Trang Ung ngẩn ra một lúc, sau đó bật cười: "Thật sự không biết xấu hổ."
Ông ta đến đây đương nhiên là Thẩm tiên sinh thông báo, mục đích tất nhiên không phải là nhóm thủy phỉ nhỏ nhoi đó, mà là để xem thử Thẩm Lãnh. Thẩm tiên sinh nói đứa trẻ này tương lai có thể khí thôn sơn hà (1), sau khi xem xong, Trang Ung cảm thấy Thẩm tiên sinh đã khoa trương rồi, khí thôn sơn hà thì không đến, nhiều nhất chỉ là thôn một vạn dặm thôi.
Khí thôn vạn dặm như hổ.
Ông ta lãnh binh nhiều năm, chưa từng thấy một thiếu niên mười lăm tuổi mà bình tĩnh như vậy, quả quyết như vậy, đặc biệt là nhát đao chặt đứt đầu Tống Thái Sinh trước gia quyến của thủy phỉ, thật là không tồi, hết sức không tồi. Bên cạnh không có rượu, nếu có thì ông ta sẽ hô một tiếng "hay", uống một ngụm rượu vào bụng.
Bên phía thủy sư bắt đầu thu quân, Thẩm Lãnh cõng Thẩm Trà Nhan cũng đã rời khỏi bãi lau sậy, còn Thẩm tiên sinh một mình độc hành không biết tại sao vẫn luôn toét miệng cười. Ông cảm thấy dáng vẻ của mình hiện tại nhất định là cực kỳ ngốc nghếch, nhưng mà ông lại đắc ý.
Nghĩ đến thiếu niên tên Mạnh Trường An kia, có người nói tương lai gã thế bất khả đáng, có tư thái của đại tướng.
"Có là gì chứ?" Thẩm tiên sinh vừa đi vừa lẩm bẩm: "Hắn thế bất khả đáng, thế đó còn không phải là của Lãnh Tử nhà ta."
Một phương hướng khác, Thẩm Lãnh phát hiện Thẩm Trà Nhan cuối cùng đã không run rẩy nữa, khóe miệng cong lên: "Lau mồ hôi."
Thẩm Trà Nhan đã lấy lại tinh thần hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ đến suốt dọc đường mình đã vô thức lau mồ hôi cho Thẩm Lãnh đến mấy lần, lập tức thấy quẫn bách, cựa quật từ trên lưng Thẩm Lãnh xuống, đá một cước vào mông Thẩm Lãnh: "Lau cái mông!"
Thẩm Lãnh lao về phía trước, che mông: "Cũng không phải là không được, nhưng mà ta sẽ hơi ngại."
Thẩm Trà Nhan mắt ngập sát khí, bẻ một cành cây đuổi theo, Thẩm Lãnh co giò bỏ chạy, vừa chạy vừa cười quay đầu lại làm mặt quỷ.
"Ngươi đợi đã!" Thẩm Trà Nhan gọi một tiếng.
"Kẻ ngốc mới đợi tỷ." Thẩm Lãnh quay đầu hét một câu, sau đó quay đầu lại thì bịch một tiếng… đâm vào cây.
Thẩm Trà Nhan mặt không biểu cảm đi qua, lập tức xách cổ áo của Thẩm Lãnh đi về phía trước: "Đã bảo ngươi đợi chút rồi, cái tật đâm vào cây này của ngươi khi nào mới sửa được đây? Ta cũng không thể nhìn thấy cây nào cũng buộc một cái gối được."
Thẩm Lãnh thầm nói có lần nào không phải là tỷ xách ta đập cây vào đâu? (1) Khí thôn sơn hà: Khí thế có thể nuốt cả sơn hà, hình dung khí thế rất lớn.
Thủy phỉ ban đầu còn giống như đàn sói, sau khi lại chết thêm năm, sáu người nữa cuối cùng khí thế cũng sụp đổ, đâu còn có hung hãn gì nữa, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
"Các ngươi đi đi." Một lão già nức nở nói một câu.
Thẩm Lãnh chém giết đỏ mắt dừng đao giữa không trung, tên thủy phỉ vừa thoát một kiếp nạn ôm đầu bỏ chạy. Thẩm Lãnh nhìn sang lão già kia, lão già chậm rãi quỳ xuống: "Ai mà không phải vì kiếm sống?"
Khóe miệng Thẩm Lãnh giật một cái: "Những tiểu thương vô tội bị các ngươi giết thì sao?"
Lão già run rẩy một chút, không nói gì nữa.
Thủy phỉ bắt đầu tan tác, không có dũng khí tiếp tục chiến đấu. Mặc dù bọn chúng biết rõ đối thủ thực sự chỉ có một thiếu niên nhưng ai còn dám đi trêu chọc nữa.
Nam nữ già trẻ cùng nhau chạy về phía cầu tàu, ở đó có neo một con thuyền, đối với thủy phỉ mà nói, thuyền vẫn còn là có thể tiếp tục sống.
Thẩm Lãnh không thể nào đuổi theo, hắn có thể giết thêm mấy người nhưng không có năng lực một mình ngăn cản mấy trăm người chạy trốn, càng huống hồ hắn đã mệt rồi.
Trên trán hắn toàn là mồ hôi, y phục đã bị máu và mồ hôi thấm ướt, đứng đó thở hổn hển nhìn đám người bỏ chạy.
Nhưng chính vào lúc này, con thuyền kia đột nhiên bắt đầu chầm chậm chìm xuống, nghiêng sang một bên, thủy phỉ trở nên càng hoảng loạn hơn nữa.
Chiến thuyền của thủy phỉ cũng không quá lớn, dài khoảng chừng mười mấy mét, cải tạo từ thuyền cá mà thành, bị nghiêng không bao lâu liền hoàn toàn nằm trên mặt nước, những người đã lên thuyền bắt đầu nhảy xuống nước.
Tu…
Trong bãi lau sậy đột nhiên truyền ra một hồi tiếng tù và, âm thanh đó giống như tiếng múa lưỡi liềm tước đoạt sinh mạng của thần chết vậy, đối với những thủy phỉ này mà nói không có âm thanh nào đáng sợ hơn âm thanh này.
Chiến binh thủy sư Đại Ninh mặc chiến giáp màu lam từ trong bãi lau sậy đi ra, nhìn thì có vẻ như đi rất tán loạn, nhưng nếu là người tinh mắt sẽ có thể nhìn ra, từ đầu đến cuối bon họ đều duy trì trận hình tác chiến năm người một đội.
"Nỏ!" Giáo úy lãnh đội hô to một tiếng, thân binh bên cạnh cầm đao trực đao gõ lên tấm khiên kêu bịch bịch bịch.
Một hàng chiến binh ở trước mặt nâng liên nỏ lên, cong người tiến lên đồng thời bắn nỏ, mũi tên lao vút ra như mưa bắn ngã một lớp thủy phỉ đang hoảng loạn và người nhà của bọn chúng.
Trong phạm vi bắn có uy lực của liên nỏ, không thứ gì có lực sát thương lớn hơn nó, mũi tên bắn ra dày đặc, đổi lại chính là một lớp xác chết trên mặt đất và tiếng kêu bi thương của người bị thương.
Sau một hàng liên nỏ, khoảng cách giữa chiến binh Đại Ninh và thủy phỉ kéo gần lại còn trong khoảng hai mươi mét.
"Lao!" Giáo úy lại hạ lệnh lần nữa.
Trực đao của thân binh gõ lên tấm khiên kêu bịch bịch… bịch bịch bịch, bịch!
Chiến binh đồng loạt tiến lên, gần như đồng thời đeo liên nỏ lên hông, rút cây lao buộc ở sau lưng ra, khoảng cách hai mươi mét, uy lực của lao lớn hơn liên nỏ.
Một hàng lao ném ra, lao dài nửa mét, chế tạo từ sắt nguyên chất, phân lượng nặng đến mười mấy cân, một mảng giáo màu đen để lại đường cong hoàn mỹ trên không, sau đó thứ đổi lại là càng nhiều thi thể hơn nữa.
Một cây giáo cắm vào lưng một tên thủy phỉ, xuyên qua ngực đâm ra ngoài, hắn ta bổ nhào về phía trước, còn chưa kịp đứng dậy, cây giáo thứ hai vừa hay rơi lên đầu hắn ta, cảnh tượng đó giống như thanh sắt đâm vào dưa hấu vậy, đầu nứt toác, đâm ra một cái lỗ, máu phun trào, cây lao từ hốc mắt đâm ra ngoài, ghim chặt người trên mặt đất.
Trong đầu Thẩm Lãnh hiện lên phương thức phối hợp của chiến binh Đại Ninh đã từng nhìn thấy, và sự trùng hợp hoàn mỹ của những binh sĩ chân chính kia, cảnh này còn có ích hơn cả việc đọc bao nhiêu sách.
Hắn chấn động kịch liệt, chấn động vô cùng.
Thủ đoạn giết người bạo lực của chiến binh Đại Ninh đã đến trình độ cao nhất, đây là kinh nghiệm được tổng kết từ vô số lần chinh chiến trong mấy trăm năm, trực tiếp có hiệu quả. Đừng nói những đám ô hợp này, cho dù là quân đội tinh nhuệ của các nước xung quanh cũng không có bao nhiêu người có thể chống đỡ được thế công như vậy của chiến binh Đại Ninh.
Liên nỏ đã bắn ngã một lớp, lao phóng ngã một lớp, số thủy phỉ còn lại và người nhà của bọn chúng đã không đến trăm người.
Chiến binh giết người, chỉ cần là trên chiến trường, nào đâu có quan tâm đối phương là nam hay nữ hay già hay trẻ?
Dưới quân lệnh nghiêm khắc, mỗi một chiến binh Đại Ninh đều được huấn luyện thành cỗ máy giết người tàn khốc nhất, lúc bọn họ tiến lên, bất kể phía trước là vật cản gì cũng sẽ bị hủy diệt.
Thẩm Lãnh quay người lui vào căn nhà, liếc mắt nhìn Thẩm Trà Nhan mặt không còn giọt máu: "Sợ rồi à? Chúng ta đi thôi."
Thẩm Lãnh không ngờ thủy sư của Đại Ninh sẽ xuất hiện vào lúc này, cũng không biết tại sao hắn không muốn bị những người này nhìn thấy mình, hắn kéo Thẩm Trà Nhan nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Tay của Thẩm Trà Nhan lạnh băng, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Lúc Thẩm Lãnh giết người, nàng có chút sợ nhưng lại căng thẳng nhiều hơn, mà lúc nhìn thấy chiến binh của Đại Ninh càn quét qua thì chỉ còn lại sợ hãi. Phương thức giết người và tốc độ đó khiến người ta không lạnh mà run.
"Ta cõng tỷ."
Thẩm Lãnh mặc kệ Thẩm Trà Nhan có đồng ý hay không, cõng Thẩm Trà Nhan lên liền đi ngay.
Thẩm Trà Nhan cũng không phản kháng, kỳ lạ là cũng không có mắng Thẩm Lãnh. Sau khi nằm trên lưng Thẩm Lãnh một lúc, nàng run rẩy giơ tay ra, dùng khăn tay lau lau trán Thẩm Lãnh, động tác hơi máy móc, cũng rất vụng về.
Vậy là Thẩm Lãnh bật người, cười hết sức sáng lạn.
Bên phía doanh địa của thủy phỉ, việc thu hoạch của thủy sư Đại Ninh đã đến hồi kết.
Đám thủy phỉ vốn đã bị Thẩm Lãnh dọa cho vỡ mật hoàn toàn không dám phản kháng, chỉ muốn chạy trốn, vậy nhưng điều chiến binh Đại Ninh thích nhất chính là kẻ địch để lộ lưng ra cho bọn họ.
"Đao!" Giáo úy thủy sư của Đại Ninh thét một tiếng, thân binh lại gõ lên tấm khiên.
Bịch, bịch bịch bịch.
Tất cả chiến binh rút trực đao chuyên dụng ra, bọn họ rất thích lúc đuổi theo kẻ địch, từ phía sau đánh ngã từng người, từng người một, chém rơi đầu từng người, từng người một, lấy đầu người để tính quân công, cho nên trên chiến trường nhìn thấy dáng vẻ binh sĩ Đại Ninh treo hai, ba cái đầu người trên hông lao về phía trước, kẻ địch ngoài sợ hãi ra thì còn có thể làm gì?
Đại Ninh có một kiểu chiến pháp gọi là cuốn rèm châu, đơn giản mà nói thì chính là bám dính phía sau bại binh kẻ địch mà giết, khiến cho bại binh của quân thù đội sau xung kích đội trước, tạo thành sự hỗn loạn càng lớn hơn nữa.
Chiến cục hôm nay quá nhỏ, không được tính là cuốn rèm châu thực sự.
Giáo úy mặt lạnh lùng bước lên cầu tàu, nhìn bốn phía xung quanh, đám thủ hạ đang thu hoạch đầu người của những thủy phỉ bị thương, cắt từng cái, từng cái một.
"Chậm quá!" Giáo úy rất không hài lòng.
Tiếng tù và lại vang lên lần nữa, các binh sĩ nhanh chóng xếp hàng. Giáo úy phân phái hai đội mười người ra phía sau doanh địa kiểm tra, hai đội mười người vào bãi lau sậy lục soát, những người còn lại bắt đầu vận chuyển đồ do thủy phỉ cướp bóc về. Thực ra hôm nay thủy sư Đại Ninh chỉ có tổng cộng tám mươi người đến, bây giờ có vẻ đã nhiều rồi.
Ở một phía bên ngoài bãi lau sậy có một cây hòe già nghiêng ngả, lá cây rất rậm, Thẩm tiên sinh đứng trên cây hòe nhòm thiên lý nhãn, thở phào một hơi thật dài.
Ông nhảy từ trên cây xuống, chỉnh lý lại y phục của mình một chút rồi bắt đầu đi về.
"Giao hắn cho ta đi." Tiếng nói xuất hiện sau lưng Thẩm tiên sinh.
Thẩm tiên sinh quay đầu lại: "Vẫn sớm."
Một nam nhân trung niên mặc Nho bào phong độ ngời ngời từ trong bãi lau sậy đi ra, nhìn có vẻ khí chất siêu phàm thoát tục, ông ta giống như một học giả đọc nhiều thi thư, trên người có phong cách thư sinh rõ rệt, vậy nhưng thanh kiếm bên hông lại khiến ông ta có thêm một chút anh tuấn.
"Vậy tại sao ngươi bảo ta đến xem?" Nam nhân trung niên lắc đầu: "Không nỡ?"
Thẩm tiên sinh vẫn là câu nói kia: "Vẫn sớm."
Nam nhân trung niên gật gật đầu: "Vậy được, khi nào ngươi cho rằng thời gian đã đến thì đưa hắn đến cho ta. Bệ hạ cực xem trọng thủy sư, nổi bật trong thủy sư dễ hơn là ở tứ cương."
"Trang Ung." Thẩm tiên sinh cười: "Nhớ đến đạo quán của ta, chơi nốt ván cờ chúng ta vẫn chưa chơi xong."
Nam nhân trung niên được gọi là Trang Ung chính là đề đốc thủy sư phủ chức tạo Giang Nam, tướng quân chính tứ phẩm, cũng là Nho tướng nổi tiếng của Đại Ninh. Với năng lực của ông ta mà hiện giờ vẫn là quan giai chính tứ phẩm hiển nhiên là thấp, ai bảo ông ta là gia thần của đương kim bệ hạ chứ? Bệ hạ càng nghiêm khắc hơn đối với những người trước nay vẫn đi theo mình, đổi lại là người khác và quân công, năng lực giống như ông ta, e rằng sớm đã là tướng quân chính tam phẩm rồi.
Năm đó trong đạo quán bên ngoài thành Vân Tiêu, Trang Ung và Thẩm tiên sinh đang chơi một ván cờ, cờ còn chưa chơi xong thì có một phụ nhân ôm một đứa bé vào đạo quán, Trang Ung đành phải đi trước từ cửa sau.
Thật ra đến giờ ông ta cũng không biết phụ nhân đó đến làm gì, cũng không biết đã nói gì với Thẩm tiên sinh. Sau này có từng hỏi, Thẩm tiên sinh không nói, ông nói nếu như nói cho ngươi biết, mạng của ngươi cũng sắp mất rồi.
Sau này Thẩm tiên sinh cởi Đạo bào về nhà, liên hệ giữa hai người liền cắt đứt từ đây.
Trang Ung nghiêm túc nói: "Ván cờ đó là ta đã thắng."
Thẩm tiên sinh nói: "Rõ ràng vẫn chưa xong."
Trang Ung: "Tại sao vẫn không biết xấu hổ như vậy?"
Thẩm tiên sinh nhún nhún vai: "Lúc ta ở thành Vân Tiêu danh tiếng có lớn không?"
Trang Ung không hiểu tại sao ông lại hỏi câu này, gật gật đầu: "Rất lớn."
"Lúc đó ta là một đạo nhân, nếu không phải bởi vì rất không biết xấu hổ, làm sao lừa được danh tiếng lớn như vậy… cho nên tuyệt đối đừng nói ta không biết xấu hổ nữa, đó là sở trường của ta." Thẩm tiên sinh nói xong liền đi ngay.
Trang Ung ngẩn ra một lúc, sau đó bật cười: "Thật sự không biết xấu hổ."
Ông ta đến đây đương nhiên là Thẩm tiên sinh thông báo, mục đích tất nhiên không phải là nhóm thủy phỉ nhỏ nhoi đó, mà là để xem thử Thẩm Lãnh. Thẩm tiên sinh nói đứa trẻ này tương lai có thể khí thôn sơn hà (1), sau khi xem xong, Trang Ung cảm thấy Thẩm tiên sinh đã khoa trương rồi, khí thôn sơn hà thì không đến, nhiều nhất chỉ là thôn một vạn dặm thôi.
Khí thôn vạn dặm như hổ.
Ông ta lãnh binh nhiều năm, chưa từng thấy một thiếu niên mười lăm tuổi mà bình tĩnh như vậy, quả quyết như vậy, đặc biệt là nhát đao chặt đứt đầu Tống Thái Sinh trước gia quyến của thủy phỉ, thật là không tồi, hết sức không tồi. Bên cạnh không có rượu, nếu có thì ông ta sẽ hô một tiếng "hay", uống một ngụm rượu vào bụng.
Bên phía thủy sư bắt đầu thu quân, Thẩm Lãnh cõng Thẩm Trà Nhan cũng đã rời khỏi bãi lau sậy, còn Thẩm tiên sinh một mình độc hành không biết tại sao vẫn luôn toét miệng cười. Ông cảm thấy dáng vẻ của mình hiện tại nhất định là cực kỳ ngốc nghếch, nhưng mà ông lại đắc ý.
Nghĩ đến thiếu niên tên Mạnh Trường An kia, có người nói tương lai gã thế bất khả đáng, có tư thái của đại tướng.
"Có là gì chứ?" Thẩm tiên sinh vừa đi vừa lẩm bẩm: "Hắn thế bất khả đáng, thế đó còn không phải là của Lãnh Tử nhà ta."
Một phương hướng khác, Thẩm Lãnh phát hiện Thẩm Trà Nhan cuối cùng đã không run rẩy nữa, khóe miệng cong lên: "Lau mồ hôi."
Thẩm Trà Nhan đã lấy lại tinh thần hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ đến suốt dọc đường mình đã vô thức lau mồ hôi cho Thẩm Lãnh đến mấy lần, lập tức thấy quẫn bách, cựa quật từ trên lưng Thẩm Lãnh xuống, đá một cước vào mông Thẩm Lãnh: "Lau cái mông!"
Thẩm Lãnh lao về phía trước, che mông: "Cũng không phải là không được, nhưng mà ta sẽ hơi ngại."
Thẩm Trà Nhan mắt ngập sát khí, bẻ một cành cây đuổi theo, Thẩm Lãnh co giò bỏ chạy, vừa chạy vừa cười quay đầu lại làm mặt quỷ.
"Ngươi đợi đã!" Thẩm Trà Nhan gọi một tiếng.
"Kẻ ngốc mới đợi tỷ." Thẩm Lãnh quay đầu hét một câu, sau đó quay đầu lại thì bịch một tiếng… đâm vào cây.
Thẩm Trà Nhan mặt không biểu cảm đi qua, lập tức xách cổ áo của Thẩm Lãnh đi về phía trước: "Đã bảo ngươi đợi chút rồi, cái tật đâm vào cây này của ngươi khi nào mới sửa được đây? Ta cũng không thể nhìn thấy cây nào cũng buộc một cái gối được."
Thẩm Lãnh thầm nói có lần nào không phải là tỷ xách ta đập cây vào đâu? (1) Khí thôn sơn hà: Khí thế có thể nuốt cả sơn hà, hình dung khí thế rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.