Trường Ninh Tướng Quân

Chương 63

Bồng Lai Khách

09/08/2022

Không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ai từng nghĩ, ngay lúc này, phía trước bỗng bất ngờ xuất hiện bóng một đội quân.

Một toán người cưỡi chiến mã cao cấp, vó ngựa hất bùn nhão, như gió cuốn tới gần phế dịch. Người đứng trước nhìn thấy đội xe quân nhu trên đường, quay đầu lỗ mãng gào vào bên trong bằng tiếng người Địch: “Thiên phu trưởng! Cút ra đây!”

Gã mặc một bộ giáp sắc bén, đầu đội một mũ chiến vẽ mặt thú dữ tợn, trên đỉnh cắm lông trĩ đen, đây là trang phục cấp tướng cao trong quân Địch mới có.

Sau tiếng gầm gừ, trong phế dịch rối loạn một phen, ngay lập tức, Thiên phu trưởng còn buồn ngủ chạy vội ra, vừa chạy, vừa hấp tấp mặc y phục, đúng là mới vừa bừng tỉnh. Hắn chạy vội tới trước ngựa tướng quân, chưa đứng vững đã bị một roi quất xuống đỉnh đầu.

“Đồ rác rưởi! Còn chưa đưa đồ đến! Nam Vương hạ lệnh cho Tướng quân Khâm Long liều mạng trong một tháng buộc phải nắm được tám Bộ! Hiện giờ cha con Tiêu gia đưa người trốn vào thành Phong Diệp, phía trước cần quân tư rất gấp, các ngươi lại ở đây lười biếng!”

Gã tướng quân vừa chửi vừa vung roi vút không ngừng. Thân phận gã không thấp, mặt tay Thiên phu trưởng tứa mấy vết máu, nhào xuống dập đầu, không dám tranh luận một tiếng, chỉ hô thủ hạ lập tức chuẩn bị lên đường.

Tướng quân quất roi mấy lần, cặp mắt lại quét một vòng xung quanh phế dịch, lại giận tím mặt quất một roi, chỉ vào xe quân nhu trên đường chửi đổng: “Chỉ lo đi ngủ, để quân tư kia mà không có một đứa trực đêm? Mật thám người Ngụy thường xuyên nhập cảnh điều tra, ngươi không biết sao?”

Thiên phu trưởng nén đau quay lại ngó sau lưng, không thấy ai bèn rống tên hai tên lính gác đêm, không nghe tiếng trả lời mới sai người đi tìm. Ngay sau đó, binh sĩ tìm được thi thể sau đoạn tường, kéo ra.

Thiên phu trưởng kinh hãi, lập tức dẫn thủ hạ dò xét các hướng. Gã tướng quân đến hối thúc cũng thu roi da, xuống ngựa ngồi xổm tự mình kiểm tra vết thương trên hai cái xác, lập tức đứng dậy, cảnh giác quan sát khắp, cuối cùng dừng mắt chỗ cánh rừng.

Chỗ đó tối thui, gió vắng gào rít qua cánh rừng, nếu có thiên quân vạn mã, sẽ nấp vào đó.

Trực giác làm tên Tướng quân thấy bất an, gã dừng bước, gọi Thiên phu trưởng, lệnh dẫn người tới xem xét, lại quát một tùy tùng cõng cõng túi đựng tên kế bên: “Thả tên báo hiệu!”

Tùy tùng lập tức bắt cung, rút một mũi tiếu tiễn, lắp vào cung bắn lên đỉnh đầu.

Loại tiếu tiễn này cải tiến từ loại tên kêu báo hiệu, cán tên dùng xương thú chế thành, trống rỗng, quanh thân có lỗ nhỏ, sau khi bắn ra sẽ tạo tiếng còi chói tai lạ thường, trong quân Địch thường dùng để cảnh báo nguy hiểm, triệu gọi đồng đội. Không chỉ thế, quân Địch còn huấn luyện người chuyên biệt phân ra các doanh, mục đích là khi bắn tên có thể tạo tiếng càng vang dội.

Như lúc này, trời tối người yên, một mũi tên kêu nếu do người được qua huấn luyện bắn ra đủ để tạo âm thanh cảnh báo truyền đến ngoài mười dặm.

Bất ngờ tới quá nhanh.

Dương Hổ ở gần đó, không kịp quay lại trong rừng, lo mình sẽ thu hút chú ý của đám người Địch đến cánh rừng, mới khoan rút lui, đang nằm sấp nấp, không ngờ tên tướng người Địch sĩ lại khôn như vậy.

Gần đó không biết còn bao nhiêu lính người Địch nữa, nếu nghe gã gọi đến, hậu quả thiết nghĩ khó lường.

Cậu cách đối phương hơn mấy chục bước, trong phút chốc không thể bổ nhào đến ngăn cản, trong tay lại không mang theo cung tên. Thấy Địch binh sắp bắn tên, từ dưới đất vọt lên, phóng chủy thủ.

Chủy thủ đâm phụt ngay ngực binh Địch, hắn chao đảo ngã xuống đất, cung tên cũng rơi theo.

Tướng quân ngẩng đầu, thấy đối diện đột nhiên vọt lên một người sống ăn mặc như lính dưới trướng, ném dao găm xong chưa dừng lại, dưới chân không hề dừng lại nửa phần, tiếp tục đánh tới binh sĩ đang vác bao đựng tên báo hiệu kia.

Gã hoảng hốt, vừa lùi lại, lớn tiếng gọi thủ hạn đứng kế đó lên bắn tên ngăn cản, vừa gặp nguy không loạn, bản thân nhấc cung tên báo hiệu của gã định tự bắn.

Trong tay Dương Hổ không còn gì có thể dùng làm vũ khí, thấy thế, toàn bộ can đảm tuôn ra.

Hai Địch binh chạy tới bắn tên vào cậu, mũi tên bay vun vút, một mũi cắm sâu vào bả vai cậu. Mắt cậu đỏ kè, bẻ gãy cán tên cắm trên người, chẳng những không dừng bước mà trái lại càng thêm mau lẹ, thế như hổ điên, dốc hết sức thả người đánh tới viên tướng quân người Địch.

Dù có đồng quy vu tận, cậu cũng phải hủy tên báo hiệu có thể lấy mất mạng này.

Bỗng lúc này, cùng một tiếng gió vùn vụt, từ hướng mé sau lưng cậu, một thanh đại đao đầu hổ còn trong vỏ dài chừng cánh tay, phóng cực mạnh đến tay tướng quân, thân đao lượn vòng, đến vòng cuối cùng nặng nề đập trên mặt của đối phương.

Thanh đao cực kỳ nặng nề, cả vỏ chừng ba bốn chục cân, mang một lực tấn công kinh người, sống mũi và xương mặt bị nện nát bét, nửa gương mặt móp vào. Gã hét thảm một tiếng, té ngửa xuống đất, cung tên và tên báo hiệu cũng văng ra.



Dương Hổ khẽ giật mình, chưa kịp quay nhìn xem là chuyện gì xảy ra thì bị người đứng sau đẩy ngã nhào.

Là mấy mũi tên nhọn bay vụt qua đỉnh đầu, đến khi cậu ngẩng lên đã thấy Phàn Kính.

Phàn Kính đè Dương Hổ tránh tên bay, lập tức thả người nhào tới, chụp thanh đao ném ra ban nãy chưa kịp rút khỏi vỏ, rút đao chém tới tên tướng quân đau đến không thể mở mắt. Đầu lăn xuống. Một đao nữa, chặt đứt tên báo hiệu và bao đựng tên.

Nguy hiểm đã hóa giải, Phàn Kính ngồi dậy, mắt bắn sắc hung dữ, xách cây đao đẫm máu chém tới đám lính Địch bắn tên. Chúng thấy ông râu xồm mặc đồ giống mình, hung hãn mãnh kinh người chém đứt đầu tướng quân, trong phút chốc hồn phi phách tán, sợ lùi mãi ra sau, quay lại định chạy trốn, chưa được mấy bước đã bị binh sĩ Thanh Mộc Doanh đuổi tới giết chết.

Hai ngàn tướng sĩ từ trong rừng tuôn ra, chém giết một trận xong, mấy trăm lính Địch kể cả tay Thiên phu trưởng toàn bộ bị giết, không để lại một tên.

Mặt đất đầy bùn lầy sau cơn mưa lớn, máu đen giàn giụa, xác đổ ngổn ngang khắp nơi. Trương Tuấn lục trong xác tướng Địch ra một lộ bài, đưa đến trước mặt Khương Hàm Nguyên.

Cô nhận lấy mở ra.

Lộ bài được đẽo từ gỗ, trên khắc tiếng Địch bắt chước chữ Trung Nguyên, Khương Hàm Nguyên nhận ra, là thân phận và tên của Tướng địch, “Đô úy Xương Hải”, đề phòng làm giả còn đóng một dấu xác nhận bằng xi.

Đô úy trong quân nước Địch tương đương với chức Tướng quân ở Đại Ngụy, phân vị không thấp. Không ngờ lại chết không rõ ràng làm một tên quỷ dưới đao đêm nay.

Phàn Kính hỏi, “Tướng quân, tiếp theo nên làm gì?”.

Khương Hàm Nguyên nhìn đoàn xe dừng trên đường, “Hôm nay đã là ngày thứ mười. Nếu chúng ta đóng vai toán người vận chuyển quân nhu, đi đường sẽ an toàn hơn chút, nhưng tốc độ quá chậm, dù để xe trống cũng liên lụy. Ta lo lỡ phía thành Phong Diệp xảy ra chuyện — “

Cô ngẫm nghĩ, “Dùng tốc độ nhanh nhất mà đi, nhất định phải đến nơi trong nửa tháng! Nơi này không thể ở lâu, xong việc lập tức lên đường.”

Phàn Kính đáp vâng, quay đi chỉ đạo người dọn dẹp sạch sẽ. Lấy lương thực tiếp tế, đổi ngựa cường tráng, giấu kỹ toàn bộ thi thể và đội xe vào trong rừng.

Dương Hổ và vài binh sĩ bị thương khác đang xử lý vết thương. Dương Hổ bị thương nặng nhất. Mũi tên cắm vào vai cậu như móc câu cắm sâu vào cơ, không thể trực tiếp rút ra, mà chỉ từ từ rạch gỡ bỏ.

Cậu ngồi trên một đoạn tường, thân trên cơ bắp để trần, quân y đi theo cầm đao rạch thịt, mồ hôi lạnh rịn như hạt đậu trên trán cậu, cắn răng thúc giục: “Nhanh lên! Ông chậm chạp thế làm gì! Sinh ra đứa con còn kịp chạy luôn đấy!”

Quân y cười nhạo: “Dương tiểu tướng quân của ta! Vậy cậu sinh đi, sinh cho ta xem thử ——” vừa nói vừa thừa dịp cậu chưa sẵn sàng, nạy mũi dao, “keng”, một mũi tên đẫm máu bị lấy ra, rớt xuống mâm sắt. Máu đen theo miệng vết thương phụt lên.

Dương Hổ thấy đau đớn cả người, gầm to một tiếng, đang nhe răng trợn mắt bỗng thấy Khương Hàm Nguyên đi tới, lập tức nhịn đau, ngậm miệng.

Khương Hàm Nguyên hỏi qua vết thương mười mấy người kia, đều là trầy tróc nhỏ không đáng lo ngại, cuối cùng đi đến trước Dương Hổ hỏi thương thế thế nào.

Quân y rửa vết thương cho Dương Hổ, nhanh nhẹn băng bó, cười nói: “Đã lấy mũi tên ra, may mà không thương tổn khớp, da thịt Tiểu tướng quân dày, tĩnh dưỡng rồi sẽ ổn.”

Khương Hàm Nguyên gật đầu, nhìn Dương Hổ: “Đau lắm à? Chú Phàn bảo cậu quên mình cảo tên báo hiệu, suýt đã xảy ra chuyện.”

Dương Hổ thấy nữ tướng quân hỏi thăm, mắt đầy lo lắng, giọng ôn hòa, mặt thầm nóng lên, tim đập thình thịch, chỉ lắc đầu nói không đau: “Trách tôi bất tài. Nếu không phải Phàn tướng quân kịp thời đánh chết người ngăn tên báo hiệu, giờ không biết sao nữa. Tôi muốn tạ ơn cứu mạng của ông ấy.”

Bình thường Phàn Kính luôn mặt lạnh tanh, lúc nào cũng đàn áp khắp chỗ đối với tụi binh sĩ Dương Hổ trẻ tuổi nóng tính. Bọn Dương Hổ luôn lén kín đáo phê bình ông, sau lưng gọi Phàn già Phàn già, bảo ông cáo mượn oai hùng, giờ nhớ lại màn mạo hiểm vừa nãy, Dương Hổ chẳng những bội phục cúi rạp đầu mà còn vừa xấu hổ, vừa cảm kích không thôi.

“Chuyện ngoài ý muốn, không liên quan đến cậu. Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ vô cùng tốt. Cậu không sao thì tốt rồi, nghỉ ngơi một chút rồi lên đường, không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề!” Dương Hổ lớn tiếng đáp.

Khương Hàm Nguyên vỗ vỗ cánh tay cậu rồi rời đi.



Trời chưa sáng, toán người rời phế dịch sau lưng, ngựa không dừng vó tiếp tục trang bị nhẹ nhàng nhanh chóng đuổi tới trước, diệt mấy nhóm lẻ tẻ binh Địch gặp trên đường hẹp, thẳng tiến, cách một ngày đường là tới An Long Tắc.

Nhận lệnh dẫn theo một ngàn binh đến Quan Tắc này, là một võ tướng người Tấn trước đây đã đầu hàng nước Địch, tên là Hoàng Tu, nghe thủ hạ đến báo, Đô úy Xương Hải dẫn một đội quân đang đi đến thành Phong Diệp, đã thẩm tra đối chiếu lộ bài không sai, hiện đang chờ ngoài thành.

Đô úy Xương Hải là tướng tài đắc lực của Tướng quân Khâm Long, Tướng quân Khâm Long lại được Nam Vương Sí Thư trọng dụng, là thủ lĩnh tối cao trong trận đánh chiếm tám Bộ lần này. Hoàng Tu chẳng qua là một quan người Hán đầu hàng, bình thường đều bị người xem thường, sao dám lạnh nhạt, bèn vội vàng sửa sang y quan, tự mình ra khỏi tường thành đón, xa xa, nhìn thấy một toán người dừng bên ngoài mấy trượng.

Người chính giữa đội màn che trán, che nửa gương mặt, sau tấm rèm chỉ lộ một đôi mắt và nửa gương mặt dưới, đội mũ chiến mũ lông trĩ đen vẽ mặt thú dữ, khoác một bộ giáp sắc đen, một tay sấn cương, ngồi cao cao trên chiến mã.

Chính là trang phục của Đô úy Xương Hải.

Trái phải phía sau, là một đám kỵ sĩ quất ngựa theo cùng, ai nấy dáng người trầm ổn, thần thái nghiêm túc.

Đây là một đội kỵ binh tinh nhuệ tung hoành ngàn dặm đánh pá cường địch. Thời khắc này, dù yên tĩnh nhưng vẫn tản ra một sức bức người mãnh liệt.

Hoàng Tu chạy vội mấy bước, rồi chậm dần, đến gần thêm mấy bước, dừng lại, nhìn nửa khuôn mặt lộ ra dưới màn của người đối diện, lại nhìn sang cây trường thương trên tay phải đối phương, chợt nghẹn ngào: “Ngươi không phải Đô úy Xương Hải!”

Hắn theo người Địch nhiều năm, bình thường quen dùng tiếng Địch nhưng lúc này vì quá kinh hãi nên bất giác bật thốt bằng tiếng mẹ đẻ.

Khương Hàm Nguyên nhấc màn mũ, lạnh lùng nói: “Ta không phải.”

Hoàng Tu kinh ngạc ngây người, nhìn khuôn mặt cô gái này, đột nhiên kịp phản ứng, thét lên: “Mau đóng cửa! Người nước Ngụy đến ——” vừa gào vừa xách ngựa quay người chạy vào trong cửa thành ——

Khương Hàm Nguyên nâng trường thương, vung tay ném đến người trước mặt, cán trường thương như sao xẹt bắn tới, đâm vào lồng ngực vị tướng Tấn hàng Địch. Đầu thương nhuốm máu, xuyên ngực, đem theo người lùi tiếp về sau bảy tám bước, cuối cùng găm vào cửa thành đang hốt hoảng đóng một nửa kia.

Trường thương vừa ra khỏi tay, Khương Hàm Nguyên liền phóng ngựa lướt lên, thoắt cái đến trước cửa thành, xoay người nắm chặt cán thương rút ra khỏi người, không hề dừng một nhịp, tiếp tục vung thương đẩy tên lính đang đóng cửa thành, đầu thương đẩy cửa thành, một ngựa đi đầu, thẳng tiến xuyên tường thành.

Máu phọt ra từ một lỗ to trước ngực Hoàng Tu, nước bọt trào khóe miệng, ngã xuống, trong cơn giãy gụa, bị vô số chiến mã theo sát cô xông vào tường thành giẫm dưới gót sắt, đạp thành thịt nhão.

Thôi Lâu mang theo nỏ binh, dọc theo đường đạp leo lên thành lâu, nhanh chóng khống chế trên cao, lập tức xếp hàng, bắn tên về đám binh Địch đang tuôn ra từ Quan Tắc.

Trên cổng thành, hàng loạt lượt tên bắn như mưa, ra một nhóm, bắn một nhóm, trên mặt đất binh Địch trúng tên ngã xuống kêu rên khắp nơi. Gần cửa thành, Khương Hàm Nguyên dẫn chiến sĩ chém giết, nhanh chóng giết chết toàn bộ binh Địch trong thành, toàn đại đội không chút trở ngại xông vào quan Tắc.

Bên cạnh An Long Tắc có một đoạn trường thành trên núi cao, dù hiện giờ đã bỏ hoang nhưng lại bị cô sử dụng. Theo kế hoạch ban đầu của cô, từ chỗ đó về sau, lợi dụng đêm tối trèo lên núi, vượt qua Trường Thành, đánh vào An Long Tắc.

Bây giờ vì gặp sự cố trên đường trên đường, ngược lại chuyện trở nên thuận lợi.

Vừa mới nửa ngày, An Long Tắc bị phá, diệt vài trăm người, số còn lại hốt hoảng chạy trốn.

Đã đến đây, cho dù Nam Vương phủ có nhận được tin cô đã đột nhập cũng không thể cản trở.

Khương Hàm Nguyên không còn truy sát, nghỉ sơ sau đó, rồi dẫn khinh kỵ lao thẳng tới thành Phong Diệp đã gần trong gang tấc.

Thúc Thận Huy dừng chân ở Tiền Đường trước sau tổng cộng mười ngày.

Hôm nay, cuối cùng y đã kết thúc những chuyện phải làm trong chuyến nam tuần.

Tháng tư y ra khỏi Trường An, nhoáng một cái giờ đã là tháng tám.

Theo kế hoạch, sáng mai y sẽ khởi hành về kinh.

Trước khi đi một ngày, y cải trang đơn giản, đi bái biệt mẹ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Ninh Tướng Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook