Chương 69
Bồng Lai Khách
09/08/2022
Đội quân của tướng quân Tuyên Uy Chu Khánh và Trương Mật trên đường qua được hai ải đánh lén, máu chiến đấu sôi sục, rốt cuộc đã hành quân đến quận Hoành Sơn.
Từ lúc họ lãnh binh xuất phát, cộng thêm phải chiến đấu trên đường đến trễ, đã qua hơn hai mươi ngày.
Đến đây, dù Chu Khánh vội vã đi đường, ước gì có thể chắp cánh bay đến thành Phong Diệp song cân nhắc tới thế vùng đất, không cần đến phó tướng Trương Mật nhắc nhở thì vị tướng quân luôn dùng lực cực mạnh và dũng mãnh mà đạt danh xưng mãnh tướng Đại Ngụy này, cũng trở thành bắt đầu cẩn thận, không dám lơ là.
Sở dĩ quận Hoành Sơn có tên như vậy là do địa hình của nó. Dọc theo con đường ra Bắc, hai núi nằm ngang, ở giữa có thung lũng dài hơn mười dặm.
Muốn đi đến tám Bộ, trong phạm vi mấy trăm dặm, thung lũng này là con đường ắt phải qua.
Hôm nay, sáng sớm, khi mặt trời chiếu nghiêng xuống từ ngọn núi, trong thung lũng, ngay cả chỗ sâu âm u hẻo lánh nhất cũng sáng sủa tỏ tường. Nhưng, ngay dưới ánh mặt trời ấy, trong một vùng hoang dã cuối thung lũng, lại nổ ra một trận chém giết thảm liệt.
Đây trận đấu phát sinh thứ ba trong hai ngày ở chỗ này. Binh Ngụy và binh Địch, lại một lần nữa quấn đấu.
Đây cũng là lần đánh nhau thứ ba giữa tướng quân Tuyên Uy Chu Khánh của nước Ngụy và Nhân Đồ nước Địch Khâm Long —— hai mãnh tướng đọ sức.
Hôm qua, đúng như Chu Khánh từng dự liệu, quân Địch tổng số ước chừng vạn đã bố trí bẫy chặn, chiếm cứ khu vực hình quạt rộng lớn ngoài cửa cốc, vững vàng ngăn đội quân Ngụy sắp xuất cốc trong đoạn đường chật hẹp này.
Chu Khánh buộc phải để đại đội nhanh ra khỏi cốc. Nếu không, dưới hạn chế của địa hình, mỗi một lần tổ chức phá vây cũng không thể phát huy uy lực bình thường. Binh sĩ như tổ kiến bị vây trong chiếc bình cổ hẹp, trong một lúc không thể tất cả ra khỏi miệng bình, chưa nói tới có thể tổ chức trận hình. Khả năng lớn nhất chính là cùng lao ra, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân Địch một đợt.
Hôm qua thử tấn công hai lần cuối cùng đều bị ép quay về, thương vong không nhẹ, tổng cộng lên mấy trăm người. Nếu cục diện không thể mau chóng đột phá thì đội quân mấy vạn người sau lưng này rốt cuộc có thể thoát thân thì ông cũng không còn thời gian.
Chu Khánh đã dự đoán trước về địa hình này. Kế hoạch ban đầu của ông là lợi dụng chính năng lực xung đột của mình ở trong một đội quân địch có hạn, giết sạch loạn quân, chém thủ lĩnh chúng. Chỉ cần thủ lĩnh bỏ mình, số còn lại sẽ không đáng kể.
Trên thực tế, trên đường hành quân lần này, hai lần trước gặp phải trở ngại đều giải quyết bằng cách đó.
Nhưng Chu Khánh không ngờ rằng, lần này, đối phương thống lĩnh đội quân lại chính là Khâm Long.
Gặp nhau hôm qua, hai lần chạm trán, Chu Khánh biết, tên mãnh tướng nước Địch có danh nhân đồ kia cũng không phải là chỉ là hư danh.
Nghe nói tên này cả đời chỉ thua trận một lần duy nhất, là xưa kia, sau khi gã lấy được quận Yến từ trong tay nước Tấn, thừa dịp thắng thế dẫn quân đi đánh Nhạn Môn nước Ngụy. Không ngờ trong trận vô ý, bị Khương Tổ Vọng đánh rớt ngựa, suýt nữa mất mạng. Còn lại đánh đâu thắng đó.
Chu Khánh tự tin rằng vũ lực mình cũng là tương đương. Dưới trướng Đại tướng quân, ông là nhân vật số một số hai. Nếu không, hôm đó ông cũng sẽ không tùy tiện mở miệng nhận lấy nhiệm vụ.
Nhưng sau khi gặp tên tướng Địch, ông không thể không thừa nhận, đối phương đúng là đối thủ mạnh nhất đó giờ ông từng gặp.
Trải qua một đêm đình chiến, giờ khắc này, Chu Khánh lần thứ ba trùng sát vào trận. Trong tay ông nắm chặt cây mã giáo mình dùng làm vũ khí, lao tới mục tiêu trước mặt.
Đối phương khoác trọng giáp đen khóa tím, trước ngực một cây mã giáo nằm ngang giống như ông, cần cổ tráng kiện, mắt lóe ra tia tàn khốc. Gã người Địch này giống như một con hung thú cưỡi trên lưng ngựa xông xáo trong trận chiến, như thái thịt chặt dưa, liên tiếp chém bay mấy binh Nguỵ đón đầu gã.
Đấy chính là Khâm Long. Trận chiến ngày hôm nay, Chu Khánh nhất định phải chém giết cho bằng được mục tiêu. Cũng là mục tiêu duy nhất của ông.
Hôm qua khi nhác thấy gã này xuất hiện, lòng ông chấn kinh. Song không phải là vì e ngại đối phương.
Mà làm ông e ngại là, thân là chủ tướng Khâm Long của quân Địch, sao giờ xuất hiện ở đây.
Ý niệm đầu tiên của ông chính là, lẽ nào thành Phong Diệp đã bị phá?
Nhưng Phó tướng hành quân Trương Mật nói, có thể không tới mức. Chí ít, trước khi Khâm Long rời thành Phong Diệp thì thành chưa phá.
Trương Mật phân tích, nếu thành đã phá, Khâm Long cũng không cần thiết để người ngựa quá nhiều lại trong thành Phong Diệp, gã đã tự mình đến đây chặn giết, cho dù cân nhắc bất kể nguyên nhân nào, chắc chắn sẽ dẫn theo đại đội. Như vậy, ngăn chặn bọn họ ở đây sẽ không chỉ vỏn vẹn hơn một vạn quân Địch mà chí ít sẽ cân bằng với bọn họ.
Hơn nữa, trong đám người hơn một vạn này không một ai là đến từ tám Bộ. Có thể thấy hẳn là đội quân này nằm vùng chờ ở chỗ này.
Trong hai trận thăm dò định trùng sát hôm qua, mặc dù binh Ngụy thương vong không nhẹ, song đối phương cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi. Mà đẩy binh lính ngoại tộc đầu hàng trùng sát hàng đầu tiên lại từng là cách làm của người Địch. Chứng tỏ, chủ lực đội quân tiến đánh thành Phong Diệp Thành hẳn đang ở đây. Chủ lực vẫn còn, hẳn thành trì vẫn chưa bị công phá.
Trương Mật ra phán đoán như thế mới khiến Chu Khánh hơi thấy yên tâm.
Là một võ tướng trọng vinh dự hơn tính mệnh, ông tình nguyện chiến tử cũng không tình nguyện hổ thẹn. Lần này chính ông muốn nhận, nếu như cuối cùng, ngay cả thành Phong Diệp đại quân cũng chưa tới, mà bị người đánh giết ở nửa đường thì còn mặt mũi nào quay về gặp Đại tướng quân?
Đã cùng Đại tướng quân Địch gặp nhau ở ngõ hẹp sớm hơn thời hạn, xê dịch quay vòng gì, đều không còn chút ý nghĩa.
Cách phá giải duy nhất chính là dù trả bất cứ giá nào, vì đội quân sau lưng này, giết mở một đường máu tiến lên.
Trận chiến này, ông đã ôm chuẩn bị đồng quy vu tận, thề phải chém đầu tên Khâm Long. Một khi thành chuyện, tất nhiên quân Địch sẽ mất đi trận pháp. Đến chừng đó Trương Mật được lệnh ông thừa cơ tổ chức trùng sát, bất kể thế nào cũng buộc phải phá trận ra, tiếp tục chạy tới thành Phong Diệp.
Chu Khánh Hoà cũng giống Khâm Long phóng ngựa mà đến càng ép càng gần.
Ngay lúc hai bên cách đầu ngựa chỉ còn gang tấc, hai người cùng nhau giơ mã giáo đâm tới đối phương. Chớp mắt, ngươi tới ta đi, ngựa giao thoa, một hiệp là phải kết thúc, Chu Khánh cố ý lộ sơ hở, một chỗ trống trước mình.
Khâm Long lập tức nâng giáo đâm đối phương.
Lấy nhãn lực và kinh nghiệm của Khâm Long, sao lại không nhìn ra đây là hư chiêu của Ngụy. Song gã không hề e sợ.
Quyền chủ động hiện giờ, bất kể là ở thành Phong Diệp hay là ở đây, hoàn toàn nằm trong tay gã.
Hôm qua giao chiến với gã người Nguỵ vũ lực hơn người này hai trận, thù hận của gã đối người Ngụy đã hoàn toàn kích phát ra.
Trong dự đoán của gã, đâm về phần bụng đối phương, tất nhiên hắn ta sẽ phải nhấc giáo nghiêng cản. Ngay một khắc song giáo giăng khắp nơi hẳn là thời cơ đối phương muốn mưu tính mình.
Toàn thân gã kéo căng, hai mắt chằm chằm nhìn viên tướng Nguỵ đối diện, dù đối phương có một biến hoá cực nhỏ ngay mí mắt cũng đừng hòng trốn qua ánh mắt gã. Gã chắc chắn sẽ vào lúc đối phương ý đồ mưu tính mình mà ra một kích trí mạng.
Song Khâm Long không ngờ, tướng Ngụy lại không có ngang giáo ngăn cản. Đối phương ngồi trên lưng ngựa, làm như không thấy, tùy ý chĩa mũi giáo mình đâm rách chiến giáp gã, thẳng vào bụng, cuối cùng lộ ra từ sau lưng.
Khâm Long lộ nét kinh ngạc trong mắt, dừng lại, trong chớp loá, hiểu ra.
Ngay trong lúc mũi giáo gã đâm thủng thân thể tên người Nguỵ này, gã nhìn thấy đối phương đã giơ mã giáo trong tay hướng thẳng vào đầu mình.
Gã bỗng nghiêng người, đồng thời ngửa ra sau đi. Cái này tự cứu mặc dù gọi hắn hiểm tránh thoát đầu, nhưng giáo lưỡi đao lại dán mặt của hắn chém xuống tới.
Một giáo này đã ngưng tụ sức lực cả đời của Chu Khánh, đầu tiên là nạo một tảng da thịt của Khâm Long, tiếp theo chém vào ngực phải Khâm Long.
Lấy tốc độ cao của chiến mã cả hai cùng di chuyển, cuối cùng giáo phong đã dời. Song thiết giáp của Khâm Long đã bị chặt nứt, miếng thiết hoàn che ngực cũng toàn bộ gãy vỡ.
Một hiệp kết thúc, hai thớt chiến mã dừng lại, hai bên giao chiến thoắt chốc đã thành người máu.
Một bên phần bụng xuyên thủng, áo giáp rách vụn, ẩn hiện một đoạn ruột chảy ra.
Một bên khuôn mặt be bét máu, như lệ quỷ, trước ngực còn một vết rạch dọc sâu dài, xương sườn cũng gãy đứt tận mấy cái.
Nhưng khác biệt chính là, thần sắc Chu Khánh vẫn dữ tợn mà hung ác, ông không dừng lại một nhịp mà lập tức giục ngựa lần nữa vọt đến phía Khâm Long. Mà đối diện ông, gã có biệt danh là Nhân Đồ Khâm Long, trong mắt đã lộ ra một nét kinh ngạc không thể tin và đau đớn. Gã đè vết thương phụt máu tươi trước ngực, chậm rãi ngồi dậy, thảng như nhất thời khó mà định đoạt, tiếp tục nghênh chiến hay là tạm thời tránh đi viên tướng Nguỵ đã điên cuồng đối diện này.
Trong chớp mắt Chu Khánh đã phóng ngựa đến gần, lại đâm gã, một đội thân binh bên cạnh Khâm Long thấy thế chạy đến bảo vệ, vừa tránh vừa lui. Tử sỉ sau lưng Chu Khánh cũng nhanh chóng xông lên theo.
Hai toán quân lâm vào loạn chiến.
Chính lúc này, từ hậu doanh quân Địch ngoài cốc khẩu, một sĩ quan cấp Uý phóng ngựa vọt tới, lớn tiếng rống không ngừng đến Khâm Long.
Bên tai ầm ào âm thanh chém giết, Chu Khánh nghe không hiểu tiếng Địch, không biết rốt cuộc đối phương nói gì. Nhưng thấy Khâm Long biến sắc, như cực kỳ kinh sợ, đột nhiên, ọc một ngụm máu, lập tức như hạ quyết tâm triệt để, dưới sự bảo hộ của những người liên can, vội vàng rời đi.
Chu Khánh giết đến đỏ mắt, không chết không thôi, sao chịu bỏ qua, tự mình một người phóng ngựa định đuổi theo, bị phó tướng hành quân Trương Mật đằng sau thấy vậy, ngăn cản: “Tướng quân! Đừng đuổi! Có vẻ là chuyện tốt! Chúng đang lui binh!”
Chu Khánh gác giáo, dừng ngựa, thở hồng hộc từng hơi, lờ mờ nhìn, quả nhiên, thấy sau doanh trại quân Địch doanh đang giương cờ, Giáo uý truyền lệnh cưỡi ngựa, nhanh chóng xuyên qua trận địa, thổi còi trận chói tai từng đợt.
Ngay sau đó, ngoại trừ binh lính Địch đang còn vướng chém giết không thể nào thoát thân, đám còn lại nhao nhao lùi lại như thuỷ triều rút, mảnh đất hoang ngoài cửa cốc trống trải dần, cuối cùng, chỉ còn lại xác người đầy đất, cùng khôi giáp, cung tên, cờ gãy đầy rẫy.
Chu Khánh từ từ tỉnh táo lại, lẩm bẩm: “Sao lại ——” lời còn chưa dứt, mắt tối sầm, người té thẳng từ trên lưng ngựa xuống.
Ông tỉnh lại cùng ngày, phát hiện mình nằm trên một chiếc xe, phần bụng được băng bó, đại quân đã ra khỏi cốc, đang tiếp tục chạy tới thành Phong Diệp.
Trương Mật biết ông đã tỉnh, lập tức chạy đến, cùng với một tin làm ông chấn động vô cùng.
Tất nhiên, là tin tốt.
Trương Mật nói, ngay không lâu sau khi Khâm Long lui binh, họ cũng nhận được tin từ thành Phong Diệp, rốt cuộc đã rõ vì sao Khâm Long vội vàng rời đi.
Tướng quân Trường Ninh dẫn một đội kỵ binh, từ mặt phía bắc đột nhập U Châu nội địa, giống như thần binh trên trời rơi xuống, không đến thời gian nửa tháng liền đến Phong Diệp Thành, cùng thành nội Tiêu gia phụ tử một đạo, giải vây thành nguy hiểm.
Sau đó, hai bộ đang còn dao động trong số tám Bộ kia, khi biết tin Đại Ngụy gấp rút tiếp viện đã đem theo lương thảo và người ngựa chủ động về tìm chỗ dựa.
Tướng quân Trường Ninh và đám người đang ở lại trong thành Phong Diệp, đề phòng bị quân Địch lại tập kết tấn công thành.
Cuối cùng, đợi đến viện quân tuyến phía Nam của bọn họ đến nơi, cùng nhau tác chiến.
Hành động tuyến phía Bắc cần nghiêm ngặt giữ bí mật, giờ mới biết, tâm tình Trương Mật vẫn còn kích động, nhịn không được cảm thán: “Thật nghĩ không ra! Trường Ninh lần này vận binh không giống bình thường, quả nhiên là có phong phạm của Đại tướng quân năm đó! Không gạt ông, lúc xưa qua tay cô ấy mà đoạt lại Thanh Mộc Nguyên, trong lòng ta thật có chỗ không phục, cảm thấy cô ấy tuổi trẻ lỗ mãng, may mắn thành công thôi. Hôm nay xem như ta phục lăn. Lòng can đảm và chiến lực không nói, song đường hành quân thế kia đã đủ để ta cam bái hạ phong.”
Trương Mật biểu lộ cảm xúc, xuýt xoa một hồi, thấy Chu Khánh nằm đó, thoạt đầu không nói gì, từ từ khép mắt, nghĩ vết thương ông quá nặng nên mệt mỏi, bèn thôi, dặn thân binh chăm sóc tướng quân Tuyên Uy cho tốt còn mình tiếp tục dẫn binh tiến lên.
Đoạn đường cuối không còn xảy ra bất ngờ nào.
Trái lại có chuyện không hợp thói thường, đó là toán binh Địch vừa chém giết với họ ở cửa cốc cũng vội vàng hành quân cả ngày lẫn đêm. Lúc hai nhánh quân có khi gần nhất chỉ cách chừng năm sáu dặm, đứng ở chỗ cao thậm chí còn có thể nhìn thấy cờ đối phương, nhưng không làm gì nhau, chỉ lo cắm đầu, đường ai nấy đi. Cứ thế, tuần giữa tháng tám, đội viện quân tuyến phía Nam đuổi kịp ngày cuối cùng hạn định một tháng ấy của Khương Tổ Vọng, đã tới thành Phong Diệp, hai bên gặp mặt.
Đại Hách Vương mừng như điên, đón vào trong thành, được biết bụng Chu Khánh tổn thương không nhẹ, sắp xếp cho ông trị thương tĩnh dưỡng không đề cập tới nữa.
Trong lúc này, đội quân tách tán loạn rời đi kia cũng tập kết, chỉ là không dám vọng động, cũng không dám tới gần, tạm thời hạ trại cách ngoài biên thành Phong Diệp hai trăm dặm. Khâm Long cũng đã quay lại.
Liên tiếp nửa tháng, đến đầu tháng chín, doanh Địch từ đầu đến cuối không thấy động tĩnh. Không lui binh, cũng không có cử động mới.
Khương Hàm Nguyên suy đoán, Khâm Long đang bất động những ngày qua, có lẽ là vừ dưỡng thương, vừa chờ lệnh từ Nam Vương phủ. Tất nhiên không loại trừ khả năng đối phương sẽ phát binh bất kỳ lúc nào, ngóc đầu trở lại.
Xem như hiện giờ binh lực hai phe ngang nhau, nhưng sau doanh Địch là U Châu, lúc nào cũng có thể có tiếp viện mới. Còn phần thành Phong Diệp, lương thảo vẫn gấp vậy. Cha con họ Tiêu gia dạo gần đây cả ngày ngay gấp gáp chuyện này. Đối diện với chuyện tạm thời không có động tĩnh cầu còn không được.
Hôm nay, Khương Hàm Nguyên tự dẫn một toán người ra khỏi thành, cưỡi ngựa tuần tra gần đó, lúc về đã là chạng vạng tối. Sau khi vào thành còn đang đi thăm toán người đang dưỡng thương tới đâu, bỗng thấy Dương Hổ vội chạy tới, mặt tươi cười, bẩm xe tiếp tế dội quân tuyến phía Nam cuối cùng đã tới, chuyển theo một ít lương thảo.
Dù số lượng không nhiều, nhưng gì thì gì, chân ruồi cũng là thịt, có còn hơn không.
“Còn nữa, bọn hắn nói trên đường bắt một thiếu niên lén lén lút lút đi theo, dáng vẻ không có mắt nhìn, như là tên ăn mày, vốn cho rằng là mật thám định giết, thiếu niên ấy lại bảo hắn là cháu họ trong nhà Tướng quân, đến tìm ngài tá túc. Bọn hắn không tin, song nhỡ đâu là thật, mới trói lại mang theo cả đường, giờ đang nhốt cạnh kho lúa, nhờ tôi đến hỏi Tướng quân một tiếng là có đứa cháu họ nào đến tìm chỗ tá túc không?”
Từ lúc họ lãnh binh xuất phát, cộng thêm phải chiến đấu trên đường đến trễ, đã qua hơn hai mươi ngày.
Đến đây, dù Chu Khánh vội vã đi đường, ước gì có thể chắp cánh bay đến thành Phong Diệp song cân nhắc tới thế vùng đất, không cần đến phó tướng Trương Mật nhắc nhở thì vị tướng quân luôn dùng lực cực mạnh và dũng mãnh mà đạt danh xưng mãnh tướng Đại Ngụy này, cũng trở thành bắt đầu cẩn thận, không dám lơ là.
Sở dĩ quận Hoành Sơn có tên như vậy là do địa hình của nó. Dọc theo con đường ra Bắc, hai núi nằm ngang, ở giữa có thung lũng dài hơn mười dặm.
Muốn đi đến tám Bộ, trong phạm vi mấy trăm dặm, thung lũng này là con đường ắt phải qua.
Hôm nay, sáng sớm, khi mặt trời chiếu nghiêng xuống từ ngọn núi, trong thung lũng, ngay cả chỗ sâu âm u hẻo lánh nhất cũng sáng sủa tỏ tường. Nhưng, ngay dưới ánh mặt trời ấy, trong một vùng hoang dã cuối thung lũng, lại nổ ra một trận chém giết thảm liệt.
Đây trận đấu phát sinh thứ ba trong hai ngày ở chỗ này. Binh Ngụy và binh Địch, lại một lần nữa quấn đấu.
Đây cũng là lần đánh nhau thứ ba giữa tướng quân Tuyên Uy Chu Khánh của nước Ngụy và Nhân Đồ nước Địch Khâm Long —— hai mãnh tướng đọ sức.
Hôm qua, đúng như Chu Khánh từng dự liệu, quân Địch tổng số ước chừng vạn đã bố trí bẫy chặn, chiếm cứ khu vực hình quạt rộng lớn ngoài cửa cốc, vững vàng ngăn đội quân Ngụy sắp xuất cốc trong đoạn đường chật hẹp này.
Chu Khánh buộc phải để đại đội nhanh ra khỏi cốc. Nếu không, dưới hạn chế của địa hình, mỗi một lần tổ chức phá vây cũng không thể phát huy uy lực bình thường. Binh sĩ như tổ kiến bị vây trong chiếc bình cổ hẹp, trong một lúc không thể tất cả ra khỏi miệng bình, chưa nói tới có thể tổ chức trận hình. Khả năng lớn nhất chính là cùng lao ra, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân Địch một đợt.
Hôm qua thử tấn công hai lần cuối cùng đều bị ép quay về, thương vong không nhẹ, tổng cộng lên mấy trăm người. Nếu cục diện không thể mau chóng đột phá thì đội quân mấy vạn người sau lưng này rốt cuộc có thể thoát thân thì ông cũng không còn thời gian.
Chu Khánh đã dự đoán trước về địa hình này. Kế hoạch ban đầu của ông là lợi dụng chính năng lực xung đột của mình ở trong một đội quân địch có hạn, giết sạch loạn quân, chém thủ lĩnh chúng. Chỉ cần thủ lĩnh bỏ mình, số còn lại sẽ không đáng kể.
Trên thực tế, trên đường hành quân lần này, hai lần trước gặp phải trở ngại đều giải quyết bằng cách đó.
Nhưng Chu Khánh không ngờ rằng, lần này, đối phương thống lĩnh đội quân lại chính là Khâm Long.
Gặp nhau hôm qua, hai lần chạm trán, Chu Khánh biết, tên mãnh tướng nước Địch có danh nhân đồ kia cũng không phải là chỉ là hư danh.
Nghe nói tên này cả đời chỉ thua trận một lần duy nhất, là xưa kia, sau khi gã lấy được quận Yến từ trong tay nước Tấn, thừa dịp thắng thế dẫn quân đi đánh Nhạn Môn nước Ngụy. Không ngờ trong trận vô ý, bị Khương Tổ Vọng đánh rớt ngựa, suýt nữa mất mạng. Còn lại đánh đâu thắng đó.
Chu Khánh tự tin rằng vũ lực mình cũng là tương đương. Dưới trướng Đại tướng quân, ông là nhân vật số một số hai. Nếu không, hôm đó ông cũng sẽ không tùy tiện mở miệng nhận lấy nhiệm vụ.
Nhưng sau khi gặp tên tướng Địch, ông không thể không thừa nhận, đối phương đúng là đối thủ mạnh nhất đó giờ ông từng gặp.
Trải qua một đêm đình chiến, giờ khắc này, Chu Khánh lần thứ ba trùng sát vào trận. Trong tay ông nắm chặt cây mã giáo mình dùng làm vũ khí, lao tới mục tiêu trước mặt.
Đối phương khoác trọng giáp đen khóa tím, trước ngực một cây mã giáo nằm ngang giống như ông, cần cổ tráng kiện, mắt lóe ra tia tàn khốc. Gã người Địch này giống như một con hung thú cưỡi trên lưng ngựa xông xáo trong trận chiến, như thái thịt chặt dưa, liên tiếp chém bay mấy binh Nguỵ đón đầu gã.
Đấy chính là Khâm Long. Trận chiến ngày hôm nay, Chu Khánh nhất định phải chém giết cho bằng được mục tiêu. Cũng là mục tiêu duy nhất của ông.
Hôm qua khi nhác thấy gã này xuất hiện, lòng ông chấn kinh. Song không phải là vì e ngại đối phương.
Mà làm ông e ngại là, thân là chủ tướng Khâm Long của quân Địch, sao giờ xuất hiện ở đây.
Ý niệm đầu tiên của ông chính là, lẽ nào thành Phong Diệp đã bị phá?
Nhưng Phó tướng hành quân Trương Mật nói, có thể không tới mức. Chí ít, trước khi Khâm Long rời thành Phong Diệp thì thành chưa phá.
Trương Mật phân tích, nếu thành đã phá, Khâm Long cũng không cần thiết để người ngựa quá nhiều lại trong thành Phong Diệp, gã đã tự mình đến đây chặn giết, cho dù cân nhắc bất kể nguyên nhân nào, chắc chắn sẽ dẫn theo đại đội. Như vậy, ngăn chặn bọn họ ở đây sẽ không chỉ vỏn vẹn hơn một vạn quân Địch mà chí ít sẽ cân bằng với bọn họ.
Hơn nữa, trong đám người hơn một vạn này không một ai là đến từ tám Bộ. Có thể thấy hẳn là đội quân này nằm vùng chờ ở chỗ này.
Trong hai trận thăm dò định trùng sát hôm qua, mặc dù binh Ngụy thương vong không nhẹ, song đối phương cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi. Mà đẩy binh lính ngoại tộc đầu hàng trùng sát hàng đầu tiên lại từng là cách làm của người Địch. Chứng tỏ, chủ lực đội quân tiến đánh thành Phong Diệp Thành hẳn đang ở đây. Chủ lực vẫn còn, hẳn thành trì vẫn chưa bị công phá.
Trương Mật ra phán đoán như thế mới khiến Chu Khánh hơi thấy yên tâm.
Là một võ tướng trọng vinh dự hơn tính mệnh, ông tình nguyện chiến tử cũng không tình nguyện hổ thẹn. Lần này chính ông muốn nhận, nếu như cuối cùng, ngay cả thành Phong Diệp đại quân cũng chưa tới, mà bị người đánh giết ở nửa đường thì còn mặt mũi nào quay về gặp Đại tướng quân?
Đã cùng Đại tướng quân Địch gặp nhau ở ngõ hẹp sớm hơn thời hạn, xê dịch quay vòng gì, đều không còn chút ý nghĩa.
Cách phá giải duy nhất chính là dù trả bất cứ giá nào, vì đội quân sau lưng này, giết mở một đường máu tiến lên.
Trận chiến này, ông đã ôm chuẩn bị đồng quy vu tận, thề phải chém đầu tên Khâm Long. Một khi thành chuyện, tất nhiên quân Địch sẽ mất đi trận pháp. Đến chừng đó Trương Mật được lệnh ông thừa cơ tổ chức trùng sát, bất kể thế nào cũng buộc phải phá trận ra, tiếp tục chạy tới thành Phong Diệp.
Chu Khánh Hoà cũng giống Khâm Long phóng ngựa mà đến càng ép càng gần.
Ngay lúc hai bên cách đầu ngựa chỉ còn gang tấc, hai người cùng nhau giơ mã giáo đâm tới đối phương. Chớp mắt, ngươi tới ta đi, ngựa giao thoa, một hiệp là phải kết thúc, Chu Khánh cố ý lộ sơ hở, một chỗ trống trước mình.
Khâm Long lập tức nâng giáo đâm đối phương.
Lấy nhãn lực và kinh nghiệm của Khâm Long, sao lại không nhìn ra đây là hư chiêu của Ngụy. Song gã không hề e sợ.
Quyền chủ động hiện giờ, bất kể là ở thành Phong Diệp hay là ở đây, hoàn toàn nằm trong tay gã.
Hôm qua giao chiến với gã người Nguỵ vũ lực hơn người này hai trận, thù hận của gã đối người Ngụy đã hoàn toàn kích phát ra.
Trong dự đoán của gã, đâm về phần bụng đối phương, tất nhiên hắn ta sẽ phải nhấc giáo nghiêng cản. Ngay một khắc song giáo giăng khắp nơi hẳn là thời cơ đối phương muốn mưu tính mình.
Toàn thân gã kéo căng, hai mắt chằm chằm nhìn viên tướng Nguỵ đối diện, dù đối phương có một biến hoá cực nhỏ ngay mí mắt cũng đừng hòng trốn qua ánh mắt gã. Gã chắc chắn sẽ vào lúc đối phương ý đồ mưu tính mình mà ra một kích trí mạng.
Song Khâm Long không ngờ, tướng Ngụy lại không có ngang giáo ngăn cản. Đối phương ngồi trên lưng ngựa, làm như không thấy, tùy ý chĩa mũi giáo mình đâm rách chiến giáp gã, thẳng vào bụng, cuối cùng lộ ra từ sau lưng.
Khâm Long lộ nét kinh ngạc trong mắt, dừng lại, trong chớp loá, hiểu ra.
Ngay trong lúc mũi giáo gã đâm thủng thân thể tên người Nguỵ này, gã nhìn thấy đối phương đã giơ mã giáo trong tay hướng thẳng vào đầu mình.
Gã bỗng nghiêng người, đồng thời ngửa ra sau đi. Cái này tự cứu mặc dù gọi hắn hiểm tránh thoát đầu, nhưng giáo lưỡi đao lại dán mặt của hắn chém xuống tới.
Một giáo này đã ngưng tụ sức lực cả đời của Chu Khánh, đầu tiên là nạo một tảng da thịt của Khâm Long, tiếp theo chém vào ngực phải Khâm Long.
Lấy tốc độ cao của chiến mã cả hai cùng di chuyển, cuối cùng giáo phong đã dời. Song thiết giáp của Khâm Long đã bị chặt nứt, miếng thiết hoàn che ngực cũng toàn bộ gãy vỡ.
Một hiệp kết thúc, hai thớt chiến mã dừng lại, hai bên giao chiến thoắt chốc đã thành người máu.
Một bên phần bụng xuyên thủng, áo giáp rách vụn, ẩn hiện một đoạn ruột chảy ra.
Một bên khuôn mặt be bét máu, như lệ quỷ, trước ngực còn một vết rạch dọc sâu dài, xương sườn cũng gãy đứt tận mấy cái.
Nhưng khác biệt chính là, thần sắc Chu Khánh vẫn dữ tợn mà hung ác, ông không dừng lại một nhịp mà lập tức giục ngựa lần nữa vọt đến phía Khâm Long. Mà đối diện ông, gã có biệt danh là Nhân Đồ Khâm Long, trong mắt đã lộ ra một nét kinh ngạc không thể tin và đau đớn. Gã đè vết thương phụt máu tươi trước ngực, chậm rãi ngồi dậy, thảng như nhất thời khó mà định đoạt, tiếp tục nghênh chiến hay là tạm thời tránh đi viên tướng Nguỵ đã điên cuồng đối diện này.
Trong chớp mắt Chu Khánh đã phóng ngựa đến gần, lại đâm gã, một đội thân binh bên cạnh Khâm Long thấy thế chạy đến bảo vệ, vừa tránh vừa lui. Tử sỉ sau lưng Chu Khánh cũng nhanh chóng xông lên theo.
Hai toán quân lâm vào loạn chiến.
Chính lúc này, từ hậu doanh quân Địch ngoài cốc khẩu, một sĩ quan cấp Uý phóng ngựa vọt tới, lớn tiếng rống không ngừng đến Khâm Long.
Bên tai ầm ào âm thanh chém giết, Chu Khánh nghe không hiểu tiếng Địch, không biết rốt cuộc đối phương nói gì. Nhưng thấy Khâm Long biến sắc, như cực kỳ kinh sợ, đột nhiên, ọc một ngụm máu, lập tức như hạ quyết tâm triệt để, dưới sự bảo hộ của những người liên can, vội vàng rời đi.
Chu Khánh giết đến đỏ mắt, không chết không thôi, sao chịu bỏ qua, tự mình một người phóng ngựa định đuổi theo, bị phó tướng hành quân Trương Mật đằng sau thấy vậy, ngăn cản: “Tướng quân! Đừng đuổi! Có vẻ là chuyện tốt! Chúng đang lui binh!”
Chu Khánh gác giáo, dừng ngựa, thở hồng hộc từng hơi, lờ mờ nhìn, quả nhiên, thấy sau doanh trại quân Địch doanh đang giương cờ, Giáo uý truyền lệnh cưỡi ngựa, nhanh chóng xuyên qua trận địa, thổi còi trận chói tai từng đợt.
Ngay sau đó, ngoại trừ binh lính Địch đang còn vướng chém giết không thể nào thoát thân, đám còn lại nhao nhao lùi lại như thuỷ triều rút, mảnh đất hoang ngoài cửa cốc trống trải dần, cuối cùng, chỉ còn lại xác người đầy đất, cùng khôi giáp, cung tên, cờ gãy đầy rẫy.
Chu Khánh từ từ tỉnh táo lại, lẩm bẩm: “Sao lại ——” lời còn chưa dứt, mắt tối sầm, người té thẳng từ trên lưng ngựa xuống.
Ông tỉnh lại cùng ngày, phát hiện mình nằm trên một chiếc xe, phần bụng được băng bó, đại quân đã ra khỏi cốc, đang tiếp tục chạy tới thành Phong Diệp.
Trương Mật biết ông đã tỉnh, lập tức chạy đến, cùng với một tin làm ông chấn động vô cùng.
Tất nhiên, là tin tốt.
Trương Mật nói, ngay không lâu sau khi Khâm Long lui binh, họ cũng nhận được tin từ thành Phong Diệp, rốt cuộc đã rõ vì sao Khâm Long vội vàng rời đi.
Tướng quân Trường Ninh dẫn một đội kỵ binh, từ mặt phía bắc đột nhập U Châu nội địa, giống như thần binh trên trời rơi xuống, không đến thời gian nửa tháng liền đến Phong Diệp Thành, cùng thành nội Tiêu gia phụ tử một đạo, giải vây thành nguy hiểm.
Sau đó, hai bộ đang còn dao động trong số tám Bộ kia, khi biết tin Đại Ngụy gấp rút tiếp viện đã đem theo lương thảo và người ngựa chủ động về tìm chỗ dựa.
Tướng quân Trường Ninh và đám người đang ở lại trong thành Phong Diệp, đề phòng bị quân Địch lại tập kết tấn công thành.
Cuối cùng, đợi đến viện quân tuyến phía Nam của bọn họ đến nơi, cùng nhau tác chiến.
Hành động tuyến phía Bắc cần nghiêm ngặt giữ bí mật, giờ mới biết, tâm tình Trương Mật vẫn còn kích động, nhịn không được cảm thán: “Thật nghĩ không ra! Trường Ninh lần này vận binh không giống bình thường, quả nhiên là có phong phạm của Đại tướng quân năm đó! Không gạt ông, lúc xưa qua tay cô ấy mà đoạt lại Thanh Mộc Nguyên, trong lòng ta thật có chỗ không phục, cảm thấy cô ấy tuổi trẻ lỗ mãng, may mắn thành công thôi. Hôm nay xem như ta phục lăn. Lòng can đảm và chiến lực không nói, song đường hành quân thế kia đã đủ để ta cam bái hạ phong.”
Trương Mật biểu lộ cảm xúc, xuýt xoa một hồi, thấy Chu Khánh nằm đó, thoạt đầu không nói gì, từ từ khép mắt, nghĩ vết thương ông quá nặng nên mệt mỏi, bèn thôi, dặn thân binh chăm sóc tướng quân Tuyên Uy cho tốt còn mình tiếp tục dẫn binh tiến lên.
Đoạn đường cuối không còn xảy ra bất ngờ nào.
Trái lại có chuyện không hợp thói thường, đó là toán binh Địch vừa chém giết với họ ở cửa cốc cũng vội vàng hành quân cả ngày lẫn đêm. Lúc hai nhánh quân có khi gần nhất chỉ cách chừng năm sáu dặm, đứng ở chỗ cao thậm chí còn có thể nhìn thấy cờ đối phương, nhưng không làm gì nhau, chỉ lo cắm đầu, đường ai nấy đi. Cứ thế, tuần giữa tháng tám, đội viện quân tuyến phía Nam đuổi kịp ngày cuối cùng hạn định một tháng ấy của Khương Tổ Vọng, đã tới thành Phong Diệp, hai bên gặp mặt.
Đại Hách Vương mừng như điên, đón vào trong thành, được biết bụng Chu Khánh tổn thương không nhẹ, sắp xếp cho ông trị thương tĩnh dưỡng không đề cập tới nữa.
Trong lúc này, đội quân tách tán loạn rời đi kia cũng tập kết, chỉ là không dám vọng động, cũng không dám tới gần, tạm thời hạ trại cách ngoài biên thành Phong Diệp hai trăm dặm. Khâm Long cũng đã quay lại.
Liên tiếp nửa tháng, đến đầu tháng chín, doanh Địch từ đầu đến cuối không thấy động tĩnh. Không lui binh, cũng không có cử động mới.
Khương Hàm Nguyên suy đoán, Khâm Long đang bất động những ngày qua, có lẽ là vừ dưỡng thương, vừa chờ lệnh từ Nam Vương phủ. Tất nhiên không loại trừ khả năng đối phương sẽ phát binh bất kỳ lúc nào, ngóc đầu trở lại.
Xem như hiện giờ binh lực hai phe ngang nhau, nhưng sau doanh Địch là U Châu, lúc nào cũng có thể có tiếp viện mới. Còn phần thành Phong Diệp, lương thảo vẫn gấp vậy. Cha con họ Tiêu gia dạo gần đây cả ngày ngay gấp gáp chuyện này. Đối diện với chuyện tạm thời không có động tĩnh cầu còn không được.
Hôm nay, Khương Hàm Nguyên tự dẫn một toán người ra khỏi thành, cưỡi ngựa tuần tra gần đó, lúc về đã là chạng vạng tối. Sau khi vào thành còn đang đi thăm toán người đang dưỡng thương tới đâu, bỗng thấy Dương Hổ vội chạy tới, mặt tươi cười, bẩm xe tiếp tế dội quân tuyến phía Nam cuối cùng đã tới, chuyển theo một ít lương thảo.
Dù số lượng không nhiều, nhưng gì thì gì, chân ruồi cũng là thịt, có còn hơn không.
“Còn nữa, bọn hắn nói trên đường bắt một thiếu niên lén lén lút lút đi theo, dáng vẻ không có mắt nhìn, như là tên ăn mày, vốn cho rằng là mật thám định giết, thiếu niên ấy lại bảo hắn là cháu họ trong nhà Tướng quân, đến tìm ngài tá túc. Bọn hắn không tin, song nhỡ đâu là thật, mới trói lại mang theo cả đường, giờ đang nhốt cạnh kho lúa, nhờ tôi đến hỏi Tướng quân một tiếng là có đứa cháu họ nào đến tìm chỗ tá túc không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.