Chương 124: Cửu ca, ta bị vứt bỏ
Mặc Thư Bạch
08/12/2020
Diệp Thế An ngẩn người, Cố Cửu Tư cũng không rảnh rỗi nói tiếp với hắn mà chỉ vẫy tay rồi đến ngự thư phòng gặp Phạm Hiên.
Chờ Cố Cửu Tư đi khuất, Thẩm Minh lại gần chọt chọt Diệp Thế An, “Thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa. Ngươi hãy tin Cửu ca, bất kể thế nào hắn cũng sẽ đứng chung chiến tuyến với ngươi. Mà ngay cả khi không có ngươi,” Thẩm Minh hạ thấp giọng, “ta nghe tẩu tử kể năm đó Lạc Tử Thương suýt hại chết cả nhà Cố gia, còn chém đầu huynh đệ nối khố của Cửu ca nữa.”
Diệp Thế An được nhắc lại chuyện này mới nhớ ra, hắn mím môi, “Trực tiếp xuống tay là Vương Thiện Tuyền, Lạc Tử Thương chỉ là một con chó dưới quyền ông ta.”
“Thì sao chứ?” Thẩm Minh nói tiếp, “Thế An ca,” hắn thở dài rồi khoác tay lên vai Diệp Thế An, “tin tưởng huynh đệ nhà mình hơn chút đi.”
Lời này khiến Diệp Thế An trầm mặc giây lát, sau đấy hắn thở dài, “Đúng là ta nghĩ quá nhiều.”
Theo chân Diệp Thanh Văn lâu ngày trên triều đình khiến tâm tư cũng nặng nề hơn.
Hắn khôi phục cảm xúc rồi bảo Thẩm Minh, “Được rồi, ngươi mau về sắp xếp hành lý. Chắc sẽ xuất phát ngay khi Cửu Tư trở về từ cung điện, ngươi đừng làm hắn trễ giờ.”
“Ta chả có hành lý gì mấy,” Thẩm Minh đáp ngay, “nên đã chuẩn bị xong từ lâu. Bây giờ ngươi về phủ đúng không?”
“Ừm, có gì à?” Diệp Thế An tò mò hỏi.
Thẩm Minh lập tức đề nghị, “Ta đưa ngươi về.”
“Sao ngươi phải đưa ta về?” Diệp Thế An không hiểu.
Thẩm Minh nhanh chóng kéo tay hắn, “Vì ta muốn thế, chúng ta là huynh đệ nên ta đưa ngươi về.”
“Ta đâu phải nữ nhân,” Diệp Thế An nhíu mày, “sao lại cần ngươi đưa về chứ?”
“Ai da ngươi thật là,” Thẩm Minh bực bội lôi Diệp Thế An đi, “ta chỉ muốn trò chuyện thêm với ngươi, cứ phải hỏi đến cùng vậy sao?”
Tuy Diệp Thế An đã học chút võ thuật tăng cường sức khỏe nhưng không thể so với Thẩm Minh – kẻ bái sư học nghệ đàng hoàng còn từng làm sơn phỉ – về khoản sức mạnh. Bị Thẩm Minh lôi lên xe ngựa và thấy hắn nhiệt tình như vậy, Diệp Thế An đành miễn cưỡng chấp nhận lý do là đối phương đột nhiên tốt tính muốn trò chuyện với mình.
Khi hai người ở trong xe ngựa, Thẩm Minh do dự mở lời, “Thế An ca.”
“Ừm.”
Diệp Thế An cúi đầu lấy quyển sách ở bên cạnh, hắn nghe Thẩm Minh ấp úng hỏi, “Diệp Vận đang ở nhà hả?”
Lời này khiến Diệp Thế An nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Minh đang ngồi đối diện, “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Không không không,” Thẩm Minh hoảng hốt tột độ, hắn gấp gáp xua tay, “ta không có ý gì cả, chỉ thuận mồm hỏi thôi.”
Diệp Thế An im lặng cau mày, hắn nhìn chòng chọc Thẩm Minh, ánh mắt quét từ đầu xuống chân. Thẩm Minh không khỏi thấp thỏm, hắn ngồi thẳng lưng lên theo bản năng. Diệp Thế An nhìn xong bèn quay đầu đi, hắn “hừ” một tiếng và vừa đọc sách vừa trả lời, “Sáng nay ở nhà xem sổ sách, buổi chiều mới ra ngoài.”
“Ừ ừ,” Thẩm Minh gật đầu rồi hỏi tiếp, “tối qua khi về nàng vẫn ổn chứ?”
“Chắc là rất sợ,” Diệp Thế An nhàn nhạt đáp, “nghe hạ nhân bảo cứ ngồi bên cửa sổ mà ngắm đèn con thỏ cả đêm.”
“Đèn…con thỏ?” Thẩm Minh hơi bất ngờ, hắn vô thức nói, “Nàng thích mấy món đồ ấy?”
Diệp Thế An trừng mắt với hắn, còn dùng loại ánh mắt như đang nhìn con nít hư khó dạy dỗ. Lát sau, hắn thật sự nổi giận nên lấy quyển sách đập đầu Thẩm Minh, còn tiện thể chì chiết, “Sao ngươi ngu ngốc thế? Có thể đần đến mức này à!”
“Úi úi úi, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Thẩm Minh ôm đầu chả dám đánh trả, hắn không hiểu vì sao bỗng cảm thấy hụt hẫng. Diệp Thế An đánh đã tay thì cũng hả giận, sau đấy hắn nói, “Trước kia tính muội ấy con nít lắm, sở thích không khác gì các cô nương bình thường cả. Thẩm Minh,” Diệp Thế An nhẹ giọng bảo, ngữ điệu mang theo vài phần chua xót, “ban đầu muội ấy không như hiện tại.”
Thẩm Minh ngẩn người, hắn nhìn thẳng vào mắt Diệp Thế An và thanh âm dịu dàng hơn nhiều khi thì thầm, “Ban đầu…nàng là người thế nào?”
Lần đầu tiên hắn gặp Diệp Vận, nàng ấy đã mang dáng vẻ như hiện tại.
Giống thanh kiếm rời khỏi vỏ, giống ngọn cỏ mọc lên giữa đá tảng. Nàng ấy điềm tĩnh, trầm mặc, sở hữu sự quyết liệt thầm lặng. Chỉ khi cãi nhau với hắn mới thỉnh thoảng thấy trong mắt nàng ấy tia sáng mà độ tuổi này nên có.
“Muội ấy à,” Diệp Thế An cười buồn bã, “hồi nhỏ cực kỳ xấu tính. Cả ngày ở nhà tác oai tác quái, hễ bất mãn với cái gì là ôm nương ta khóc mãi không thôi. Người trong nhà ai cũng cưng chiều nên muội ấy ngày càng ngang ngược.”
Diệp Thế An nhịn không được mà bật cười, ánh mắt đượm vẻ hoài niệm, “Lúc đó ta rất ghét muội ấy, cảm thấy muội ấy thiếu lễ độ. Nhắc nhở thì muội ấy đi khắp nơi bảo ta tệ bạc với muội muội. Muội ấy chỉ thích mấy thứ vớ vẩn, làm trong nhà nuôi rất nhiều thú cưng, nhất là con thỏ. Có năm hậu viện Diệp gia nuôi mười ba con thỏ toàn của muội ấy. Những con thỏ này lúc mua rất nhỏ xinh, người bán bảo Vận nhi chúng sẽ không lớn lên rồi dụ dỗ muội ấy bỏ ra số tiền lớn. Kết quả là…”
“Đó là thỏ nuôi lấy thịt?” Thẩm Minh thông minh đột xuất.
Diệp Thế An gật gù, “Mấy con thỏ được muội ấy nuôi đến béo núc ních, còn sai người hầu hạ riêng cho chúng nó. Hơn nữa cấm mọi người bắt nạt chúng, ai dám động tới đám thỏ thì muội ấy có thể liều chết với kẻ đó.”
Thẩm Minh nghe Diệp Thế An kể cũng khó mà nhịn cười, hai người trò chuyện về Diệp Vận cho tới khi đến cổng Diệp phủ. Diệp Thế An dẫn Thẩm Minh xuống xe ngựa, vừa đi vào Diệp phủ vừa nói với Thẩm Minh, “Tận đáy lòng, Vận nhi vẫn là một đứa trẻ, muội ấy chỉ bị ép lớn lên. Ngươi đừng cáu với muội ấy, hãy học cách kiên nhẫn nói chuyện. Muội ấy đã chịu khổ nhiều.”
Những lời này mang ý nghĩa ngầm tán thành song Thẩm Minh chả hiểu được gì sâu xa, hắn gật đầu, “Được, về sau bị mắng ta sẽ không cãi lại.”
Diệp Thế An: …
Diệp Thế An dừng bước, khuôn mặt vô cảm khi chỉ vào cánh cửa một tiểu viện, “Đây là viện tử của muội ấy, ngươi hãy tự cho người thông báo, ta đi đây.”
“Ừm,” Thẩm Minh gật đầu, “lúc về ta sẽ mời ngươi uống rượu.”
Diệp Thế An nghe vậy bèn “a” một tiếng rồi lẳng lặng xoay người bỏ đi.
Không có Diệp Thế An ở cạnh, Thẩm Minh căng thẳng đứng tại cửa tiểu viện; hắn siết chặt món đồ trong tay mà đi tới đi lui. Nha hoàn bên trong viện nhận ra hắn nên lúc hắn còn do dự thì đi báo cho Diệp Vận. Diệp Vận đang xem sổ sách của Thần Tiên Hương, nàng ấy nghe Thẩm Minh tới liền ngẩn người, sau đấy bảo, “Mời vào đi.”
Thẩm Minh đang suy nghĩ lát nữa sẽ nói gì với Diệp Vận, bên trong chợt truyền ra tiếng hô, “Mời Thẩm đại nhân vào, ngài đừng đi lòng vòng nữa.”
Thẩm Minh ngớ ra nhưng trong lòng thả lỏng, hắn không tiếp tục bận tâm nên mở lời thế nào mà kiên định tiến vào viện tử.
Nha hoàn dẫn hắn vào phòng, nơi Diệp Vận đang ngồi quỳ xem sổ sách.
Trông Diệp Vận hơi hốc hác, hắn muốn hỏi nàng ăn cơm chưa mà nhìn ỉu xìu thế. Nhưng trước lúc mở miệng, hắn chợt nhớ tới lời của Cố Cửu Tư lẫn Diệp Thế An.
Diệp gia muốn sắp đặt hôn sự cho Diệp Vận.
Muội ấy đã chịu khổ nhiều, đừng khiến muội ấy buồn bực thêm.
Hắn đứng cứng ngắc tại chỗ, Diệp Vận không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú đọc sổ sách khi cất giọng, “Ngươi sẽ không vô cớ tới đây, nói xong thì biến đi.”
Lời này khiến Thẩm Minh ho nhẹ một tiếng, hắn cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn mặt dày ngồi xuống trước Diệp Vận.
Dáng ngồi của Diệp Vận thật tao nhã và đoan trang, ngồi đối diện nàng ấy làm hắn bất giác thấy nhút nhát. Thẩm Minh ngồi thẳng lưng, căng thẳng nắm chặt hộp son phấn, hắn tằng hắng, “Hôm nay trông ngươi[1] hơi mệt, có phải vì gần đây công việc mệt nhọc không?”
“Ngươi uống lộn thuốc hả?”
Diệp Vận ngước nhìn hắn, đập vào mắt nàng là khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Minh. Nàng ngẩn người, sau đấy nhíu mày, “Mặt ngươi sao vậy? Ngươi chạy bộ tới đây à? Chứ không sao mặt đỏ thế? Hay có rắc rối phát sinh? Chuyện đêm qua…”
“Ta không sao, không sao hết,” Thẩm Minh hấp tấp xua tay, hắn không dám nhìn Diệp Vận nữa mà cúi đầu lí nhí, “chuyện đêm qua đã được giải quyết.”
“Vậy ngươi đến đây làm gì?”
“Cái này,” Thẩm Minh hít sâu một hơi, dùng hết dũng khí thốt ra những lời hắn tốn một thời gian dài suy nghĩ, “ta…ta sắp đi Hoàng Hà. Có lẽ…phải đi rất lâu mới về.”
“Ừm, nên ngươi có gì muốn nhờ ta à?”
Thẩm Minh im thin thít, hắn đỏ mặt rồi lấy ra từ trong ngực áo hộp son phấn mà sáng nay Cố Cửu Tư phái người đưa cho hắn. Hắn dùng bàn tay run rẩy không ngừng để đặt chiếc hộp trước mặt Diệp Vận.
Diệp Vận sững sờ, nàng ấy nghe Thẩm Minh nói, “Ngươi giữ lấy mà dùng.”
Diệp Vận không đáp lại, nàng ấy vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Mãi rồi nàng ấy mới chậm chạp lên tiếng, “Ngươi…cái này là?”
“Ta…ta nghe bảo Diệp gia đang tìm hôn sự cho ngươi.” Thẩm Minh ngẩng đầu, hắn cảm thấy giờ phút này hắn nên nhìn thẳng vào Diệp Vận. Hắn nhìn mãi, nhìn mãi, rốt cuộc nói, “Ngươi…”
“Thẩm Minh,” Diệp Vận mở miệng trước, dường như đã hiểu rõ tình cảm của hắn. Nàng ấy lặng lẽ nhìn hắn, biểu cảm hiếm khi dịu dàng nhường này. Diệp Vận đẩy trở về hộp son phấn, điềm nhiên bảo, “Chuyện hôn nhân là lệnh của phụ mẫu và lời của người mai mối, không thể lén lút trao đổi.”
Lời của nàng ấy khiến Thẩm Minh nhất thời choáng váng. Lát sau, hắn thấy Diệp Vận thẳng thắn thì trấn định hơn nhiều bèn nhỏ giọng nói, “Ta đến hỏi ý ngươi. Nếu ngươi đồng ý, ta tất nhiên…”
“Vấn đề chẳng phải ta đồng ý hay không.” Vẻ mặt Diệp Vận rất bình thản. “Thẩm đại nhân, Diệp Vận là tàn hoa bại liễu, không xứng đáng với vị trí chính thê. Tuy hiện giờ chức quan của ngài[2] còn thấp nhưng mai sau tiền đồ vô lượng. Bây giờ ngài mà cưới ta, tương lai sẽ bị người khác chê cười.”
Thẩm Minh nghe đến đây, nội tâm căng lên như dây đàn. Sắc mặt Diệp Vận quá bình tĩnh, tới mức nhìn không ra chút cảm xúc nào. Thẩm Minh nhìn nàng, chậm rãi siết chặt tay, “Diệp Vận, ngươi đừng tự nói về mình như vậy.”
“Đó là sự thật.”
“Chuyện đó không quan trọng!” Thẩm Minh đột ngột cất cao giọng. “Ta chả thèm để ý!”
Diệp Vận lẳng lặng nhìn hắn, sau một hồi, nàng ấy cười rồi nghiêm túc nói từng câu từng chữ, “Nhưng ta để ý. Ta không muốn gây họa cho ngươi, cũng chẳng muốn tự tổn thương mình. Thẩm Minh,” nàng ấy thở dài, “ngươi vẫn còn quá nhỏ.”
“Ta lớn tuổi hơn ngươi,” Thẩm Minh cứng đầu nói.
Diệp Vận lắc đầu, “Tinh thần ta trưởng thành hơn ngươi.”
“Ta mặc kệ mình có lớn hay không, cũng chẳng quan tâm tinh thần ngươi trưởng thành cỡ nào.” Thẩm Minh nhìn chằm chằm Diệp Vận. “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, trong lòng ngươi có ta không?”
Diệp Vận không trả lời, nàng ấy chăm chú nhìn thanh niên ngồi trước mặt mình. Thẩm Minh đặt thanh đao cái “cạch” trên bàn làm cái bàn hơi rung lên, hắn thành khẩn nhìn Diệp Vận, “Chỉ cần trong lòng ngươi có ta, lão tử giao mạng mình cho ngươi.”
Lời này khiến Diệp Vận kinh hãi, nàng ấy mất một thời gian mới bình tĩnh lại. Sau đó nàng ấy cúi gằm đầu, nhàn nhạt đáp, “Xin lỗi.”
“Lòng ta không có ngươi. Ta cũng chẳng muốn mạng của ngươi.”
Thẩm Minh siết chặt thanh đao, hắn thấy đôi mắt mình cay cay nhưng vẫn cố chấp nhìn Diệp Vận, “Ta không tốt ở điểm nào?”
“Thẩm Minh,” Diệp Vận hít sâu một hơi, nàng ấy ngẩng đầu lên, “ngươi chẳng có gì xấu hết, ngươi rất tốt, chính ta mới không tốt… Ta không thể thích ai cả, ngươi hiểu chưa?”
“Nói hươu nói vượn,” Thẩm Minh giận dữ mắng, “ngoại trừ đui mù nên chướng mắt lão tử thì ngươi có gì mà không tốt?”
Hắn mắng làm Diệp Vận nửa cười nửa mếu. Mũi Thẩm Minh sụt sịt, dường như hắn tự thấy không chịu nổi bèn lấy lại thanh đao. Ánh mắt hắn vô tình dừng trên ngọn đèn con thỏ bên cửa sổ, hắn khàn khàn bảo, “Ta nghe nói ngươi ngắm đèn con thỏ kia suốt đêm.”
Diệp Vận im lặng, Thẩm Minh nói tiếp, “Ta biết làm đèn con thỏ, còn làm rất đẹp nữa. Ta cũng biết điêu khắc thỏ con, nuôi thỏ thì càng mát tay, tuyệt đối không để chết con nào.”
“Ngươi cứ mắng ta đi…” Diệp Vận cúi đầu, “vậy sẽ khiến ta dễ chịu hơn.”
“Ta không mắng ngươi.” Thẩm Minh lập tức tuyên bố, “Sau này ta không mắng ngươi, thay vào đó sẽ ngày ngày khen ngợi làm ngươi khó chịu đến chết.”
Diệp Vận chẳng biết nên khóc hay cười, Thẩm Minh cầm đao đứng dậy, “Những lời ta nói hôm nay không phải đùa giỡn. Ta đi đây, bao giờ ngươi đổi ý hãy nói với ta.”
Nguồn:
“Xin lỗi,” Diệp Vận thì thầm.
Thẩm Minh khoát tay, “Xin lỗi gì chứ, có gì to tát đâu. Chúng ta đều là người trưởng thành, ta không bận tâm.”
Dứt lời, hắn bước ra ngoài ngay. Diệp Vận thấy hắn đi rất nhanh, nàng ấy vội cầm hộp son phấn và lớn tiếng gọi, “Thẩm Minh, hộp son phấn của ngươi!”
“Không thích thì ném đi,” Thẩm Minh chẳng quay đầu lại mà hét to, “dù sao cũng không phải ta bỏ tiền!”
Thẩm Minh nói rồi đi như bay. Diệp Vận cầm hộp son phấn trong tay, nhất thời không biết phải làm gì.
Thẩm Minh chật vật rời khỏi Diệp phủ, ra đến đường cái, hắn rốt cuộc hết nhịn nổi.
Một nam nhân sắp tròn hai mươi tuổi ủ rũ kéo lê thanh đao trên đường, nước mắt lã chã rơi.
Người trưởng thành cũng khó mà thừa nhận mình đã thất tình.
Hắn bỗng thấy oán Cố Cửu Tư. Nếu Cố Cửu Tư không nhắc nhở thì hắn đâu nghĩ nhiều đến thế, không nghĩ nhiều cũng sẽ không hấp tấp chạy đi nói những lời kia. Rồi hắn nghĩ Diệp Vận thật quá đáng. Hắn chỉ định tặng son phấn rồi từ từ phát triển tình cảm, ai dè nàng ấy lại phân định rạch ròi, chẳng cho hắn một con đường sống.
Hắn cũng đâu thích nàng ấy lắm.
Hắn tự nhủ mình chỉ hay nhớ nàng ấy, luôn thích trò chuyện cùng, dù bị mắng vẫn thấy vui khôn xiết. Được nàng ấy tặng miếng bánh đậu đỏ cũng mừng mất mấy ngày, hắn còn đi ăn trộm bánh mà nàng ấy tặng người khác để mang về phòng.
Hắn chẳng qua thấy nàng ấy đẹp hơn tất cả mọi người, đã gặp nàng ấy thì không muốn cưới ai khác.
Hắn không thích nàng ấy lắm, nhưng đời này lại chẳng muốn cưới ai ngoài nàng ấy.
Thẩm Minh không thích Diệp Vận lắm, chỉ nghĩ đời này nếu đã có duyên phận vậy hãy để mối duyên ấy tiếp tục vào kiếp sau và kiếp sau nữa.
Thẩm Minh càng nghĩ càng khó chịu, lúc đến con hẻm có Cố phủ, hắn nhịn không được mà khóc thành tiếng. Khóc ra tiếng tức khắc làm hắn thoải mái hơn. Hắn nghĩ con hẻm vắng vẻ nên cứ cúi đầu đi, vừa kéo lê thanh đao vừa lau nước mắt và thầm nghĩ đến cổng Cố phủ sẽ nín khóc.
Ai ngờ hắn khóc say sưa tới nỗi đụng trúng vật cản mới hoàn hồn. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ chứng kiến cả nhà Cố phủ đang khuân vác hành lý, bọn họ đứng ở cổng ngơ ngác nhìn hắn.
Cố Cửu Tư lẫn Liễu Ngọc Như đều lộ vẻ mặt khiếp sợ, Cố Cửu Tư lo lắng hỏi, “Sao…ngươi làm sao thế?”
Thẩm Minh cảm thấy thể diện cả đời hắn đều tan tành vào khoảnh khắc này. Nghĩ đến đây, hắn càng khó chịu, thế là hắn bất chấp tất cả mà nhào vào người Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư phải dồn sức xuống chân mới đỡ được đòn tấn công của tên nhóc vạm vỡ này. Thẩm Minh ôm Cố Cửu Tư và gào khóc, “Cửu ca, ta bị vứt bỏ hu hu hu hu!!!!”
Lời tác giả
Thẩm Minh: Ta bị vứt bỏ.
Liễu Ngọc Như: Làm gì có.
Thẩm Minh: Thật à? Nhưng…
Liễu Ngọc Như: Người ta có chấp nhận ngươi bao giờ đâu mà nói bị vứt bỏ.
Thẩm Minh: …Vạn tiễn xuyên tâm.
Chú thích
[1] Mình cũng suy nghĩ nhiều, xem có nên để Thẩm Minh gọi Diệp Vận là “nàng” khi đã xác nhận tình cảm bản thân. Nhưng rồi mình thấy hai người đều kiểu con nít, hùng hổ, đanh đá, etc. nên gọi “chàng/nàng” lại có gì đó không hợp. Vì vậy mình quyết định sẽ giữ xưng hô “ta” và “ngươi” xuyên suốt bộ truyện. Đây cũng là lý do mình để Thẩm Minh gọi một số người như Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như là “ngươi” dù nhận họ là ca ca/tẩu tử. Vì nói chung các bạn trẻ này vẫn giống bạn bè đồng trang lứa hơn. Các trường hợp như Chu Diệp (hay người lớn tuổi) thì mình sẽ cho Thẩm Minh xưng hô lịch sự, vì Chu Diệp rất ra dáng anh lớn nên cả bọn đều kính trọng.
[2] Khúc này Diệp Vận đang cố tình phân rõ giới hạn nên gọi là “ngài”. Xưng hô thay đổi tùy tình huống nhé.
Chờ Cố Cửu Tư đi khuất, Thẩm Minh lại gần chọt chọt Diệp Thế An, “Thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa. Ngươi hãy tin Cửu ca, bất kể thế nào hắn cũng sẽ đứng chung chiến tuyến với ngươi. Mà ngay cả khi không có ngươi,” Thẩm Minh hạ thấp giọng, “ta nghe tẩu tử kể năm đó Lạc Tử Thương suýt hại chết cả nhà Cố gia, còn chém đầu huynh đệ nối khố của Cửu ca nữa.”
Diệp Thế An được nhắc lại chuyện này mới nhớ ra, hắn mím môi, “Trực tiếp xuống tay là Vương Thiện Tuyền, Lạc Tử Thương chỉ là một con chó dưới quyền ông ta.”
“Thì sao chứ?” Thẩm Minh nói tiếp, “Thế An ca,” hắn thở dài rồi khoác tay lên vai Diệp Thế An, “tin tưởng huynh đệ nhà mình hơn chút đi.”
Lời này khiến Diệp Thế An trầm mặc giây lát, sau đấy hắn thở dài, “Đúng là ta nghĩ quá nhiều.”
Theo chân Diệp Thanh Văn lâu ngày trên triều đình khiến tâm tư cũng nặng nề hơn.
Hắn khôi phục cảm xúc rồi bảo Thẩm Minh, “Được rồi, ngươi mau về sắp xếp hành lý. Chắc sẽ xuất phát ngay khi Cửu Tư trở về từ cung điện, ngươi đừng làm hắn trễ giờ.”
“Ta chả có hành lý gì mấy,” Thẩm Minh đáp ngay, “nên đã chuẩn bị xong từ lâu. Bây giờ ngươi về phủ đúng không?”
“Ừm, có gì à?” Diệp Thế An tò mò hỏi.
Thẩm Minh lập tức đề nghị, “Ta đưa ngươi về.”
“Sao ngươi phải đưa ta về?” Diệp Thế An không hiểu.
Thẩm Minh nhanh chóng kéo tay hắn, “Vì ta muốn thế, chúng ta là huynh đệ nên ta đưa ngươi về.”
“Ta đâu phải nữ nhân,” Diệp Thế An nhíu mày, “sao lại cần ngươi đưa về chứ?”
“Ai da ngươi thật là,” Thẩm Minh bực bội lôi Diệp Thế An đi, “ta chỉ muốn trò chuyện thêm với ngươi, cứ phải hỏi đến cùng vậy sao?”
Tuy Diệp Thế An đã học chút võ thuật tăng cường sức khỏe nhưng không thể so với Thẩm Minh – kẻ bái sư học nghệ đàng hoàng còn từng làm sơn phỉ – về khoản sức mạnh. Bị Thẩm Minh lôi lên xe ngựa và thấy hắn nhiệt tình như vậy, Diệp Thế An đành miễn cưỡng chấp nhận lý do là đối phương đột nhiên tốt tính muốn trò chuyện với mình.
Khi hai người ở trong xe ngựa, Thẩm Minh do dự mở lời, “Thế An ca.”
“Ừm.”
Diệp Thế An cúi đầu lấy quyển sách ở bên cạnh, hắn nghe Thẩm Minh ấp úng hỏi, “Diệp Vận đang ở nhà hả?”
Lời này khiến Diệp Thế An nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Minh đang ngồi đối diện, “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Không không không,” Thẩm Minh hoảng hốt tột độ, hắn gấp gáp xua tay, “ta không có ý gì cả, chỉ thuận mồm hỏi thôi.”
Diệp Thế An im lặng cau mày, hắn nhìn chòng chọc Thẩm Minh, ánh mắt quét từ đầu xuống chân. Thẩm Minh không khỏi thấp thỏm, hắn ngồi thẳng lưng lên theo bản năng. Diệp Thế An nhìn xong bèn quay đầu đi, hắn “hừ” một tiếng và vừa đọc sách vừa trả lời, “Sáng nay ở nhà xem sổ sách, buổi chiều mới ra ngoài.”
“Ừ ừ,” Thẩm Minh gật đầu rồi hỏi tiếp, “tối qua khi về nàng vẫn ổn chứ?”
“Chắc là rất sợ,” Diệp Thế An nhàn nhạt đáp, “nghe hạ nhân bảo cứ ngồi bên cửa sổ mà ngắm đèn con thỏ cả đêm.”
“Đèn…con thỏ?” Thẩm Minh hơi bất ngờ, hắn vô thức nói, “Nàng thích mấy món đồ ấy?”
Diệp Thế An trừng mắt với hắn, còn dùng loại ánh mắt như đang nhìn con nít hư khó dạy dỗ. Lát sau, hắn thật sự nổi giận nên lấy quyển sách đập đầu Thẩm Minh, còn tiện thể chì chiết, “Sao ngươi ngu ngốc thế? Có thể đần đến mức này à!”
“Úi úi úi, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Thẩm Minh ôm đầu chả dám đánh trả, hắn không hiểu vì sao bỗng cảm thấy hụt hẫng. Diệp Thế An đánh đã tay thì cũng hả giận, sau đấy hắn nói, “Trước kia tính muội ấy con nít lắm, sở thích không khác gì các cô nương bình thường cả. Thẩm Minh,” Diệp Thế An nhẹ giọng bảo, ngữ điệu mang theo vài phần chua xót, “ban đầu muội ấy không như hiện tại.”
Thẩm Minh ngẩn người, hắn nhìn thẳng vào mắt Diệp Thế An và thanh âm dịu dàng hơn nhiều khi thì thầm, “Ban đầu…nàng là người thế nào?”
Lần đầu tiên hắn gặp Diệp Vận, nàng ấy đã mang dáng vẻ như hiện tại.
Giống thanh kiếm rời khỏi vỏ, giống ngọn cỏ mọc lên giữa đá tảng. Nàng ấy điềm tĩnh, trầm mặc, sở hữu sự quyết liệt thầm lặng. Chỉ khi cãi nhau với hắn mới thỉnh thoảng thấy trong mắt nàng ấy tia sáng mà độ tuổi này nên có.
“Muội ấy à,” Diệp Thế An cười buồn bã, “hồi nhỏ cực kỳ xấu tính. Cả ngày ở nhà tác oai tác quái, hễ bất mãn với cái gì là ôm nương ta khóc mãi không thôi. Người trong nhà ai cũng cưng chiều nên muội ấy ngày càng ngang ngược.”
Diệp Thế An nhịn không được mà bật cười, ánh mắt đượm vẻ hoài niệm, “Lúc đó ta rất ghét muội ấy, cảm thấy muội ấy thiếu lễ độ. Nhắc nhở thì muội ấy đi khắp nơi bảo ta tệ bạc với muội muội. Muội ấy chỉ thích mấy thứ vớ vẩn, làm trong nhà nuôi rất nhiều thú cưng, nhất là con thỏ. Có năm hậu viện Diệp gia nuôi mười ba con thỏ toàn của muội ấy. Những con thỏ này lúc mua rất nhỏ xinh, người bán bảo Vận nhi chúng sẽ không lớn lên rồi dụ dỗ muội ấy bỏ ra số tiền lớn. Kết quả là…”
“Đó là thỏ nuôi lấy thịt?” Thẩm Minh thông minh đột xuất.
Diệp Thế An gật gù, “Mấy con thỏ được muội ấy nuôi đến béo núc ních, còn sai người hầu hạ riêng cho chúng nó. Hơn nữa cấm mọi người bắt nạt chúng, ai dám động tới đám thỏ thì muội ấy có thể liều chết với kẻ đó.”
Thẩm Minh nghe Diệp Thế An kể cũng khó mà nhịn cười, hai người trò chuyện về Diệp Vận cho tới khi đến cổng Diệp phủ. Diệp Thế An dẫn Thẩm Minh xuống xe ngựa, vừa đi vào Diệp phủ vừa nói với Thẩm Minh, “Tận đáy lòng, Vận nhi vẫn là một đứa trẻ, muội ấy chỉ bị ép lớn lên. Ngươi đừng cáu với muội ấy, hãy học cách kiên nhẫn nói chuyện. Muội ấy đã chịu khổ nhiều.”
Những lời này mang ý nghĩa ngầm tán thành song Thẩm Minh chả hiểu được gì sâu xa, hắn gật đầu, “Được, về sau bị mắng ta sẽ không cãi lại.”
Diệp Thế An: …
Diệp Thế An dừng bước, khuôn mặt vô cảm khi chỉ vào cánh cửa một tiểu viện, “Đây là viện tử của muội ấy, ngươi hãy tự cho người thông báo, ta đi đây.”
“Ừm,” Thẩm Minh gật đầu, “lúc về ta sẽ mời ngươi uống rượu.”
Diệp Thế An nghe vậy bèn “a” một tiếng rồi lẳng lặng xoay người bỏ đi.
Không có Diệp Thế An ở cạnh, Thẩm Minh căng thẳng đứng tại cửa tiểu viện; hắn siết chặt món đồ trong tay mà đi tới đi lui. Nha hoàn bên trong viện nhận ra hắn nên lúc hắn còn do dự thì đi báo cho Diệp Vận. Diệp Vận đang xem sổ sách của Thần Tiên Hương, nàng ấy nghe Thẩm Minh tới liền ngẩn người, sau đấy bảo, “Mời vào đi.”
Thẩm Minh đang suy nghĩ lát nữa sẽ nói gì với Diệp Vận, bên trong chợt truyền ra tiếng hô, “Mời Thẩm đại nhân vào, ngài đừng đi lòng vòng nữa.”
Thẩm Minh ngớ ra nhưng trong lòng thả lỏng, hắn không tiếp tục bận tâm nên mở lời thế nào mà kiên định tiến vào viện tử.
Nha hoàn dẫn hắn vào phòng, nơi Diệp Vận đang ngồi quỳ xem sổ sách.
Trông Diệp Vận hơi hốc hác, hắn muốn hỏi nàng ăn cơm chưa mà nhìn ỉu xìu thế. Nhưng trước lúc mở miệng, hắn chợt nhớ tới lời của Cố Cửu Tư lẫn Diệp Thế An.
Diệp gia muốn sắp đặt hôn sự cho Diệp Vận.
Muội ấy đã chịu khổ nhiều, đừng khiến muội ấy buồn bực thêm.
Hắn đứng cứng ngắc tại chỗ, Diệp Vận không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú đọc sổ sách khi cất giọng, “Ngươi sẽ không vô cớ tới đây, nói xong thì biến đi.”
Lời này khiến Thẩm Minh ho nhẹ một tiếng, hắn cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn mặt dày ngồi xuống trước Diệp Vận.
Dáng ngồi của Diệp Vận thật tao nhã và đoan trang, ngồi đối diện nàng ấy làm hắn bất giác thấy nhút nhát. Thẩm Minh ngồi thẳng lưng, căng thẳng nắm chặt hộp son phấn, hắn tằng hắng, “Hôm nay trông ngươi[1] hơi mệt, có phải vì gần đây công việc mệt nhọc không?”
“Ngươi uống lộn thuốc hả?”
Diệp Vận ngước nhìn hắn, đập vào mắt nàng là khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Minh. Nàng ngẩn người, sau đấy nhíu mày, “Mặt ngươi sao vậy? Ngươi chạy bộ tới đây à? Chứ không sao mặt đỏ thế? Hay có rắc rối phát sinh? Chuyện đêm qua…”
“Ta không sao, không sao hết,” Thẩm Minh hấp tấp xua tay, hắn không dám nhìn Diệp Vận nữa mà cúi đầu lí nhí, “chuyện đêm qua đã được giải quyết.”
“Vậy ngươi đến đây làm gì?”
“Cái này,” Thẩm Minh hít sâu một hơi, dùng hết dũng khí thốt ra những lời hắn tốn một thời gian dài suy nghĩ, “ta…ta sắp đi Hoàng Hà. Có lẽ…phải đi rất lâu mới về.”
“Ừm, nên ngươi có gì muốn nhờ ta à?”
Thẩm Minh im thin thít, hắn đỏ mặt rồi lấy ra từ trong ngực áo hộp son phấn mà sáng nay Cố Cửu Tư phái người đưa cho hắn. Hắn dùng bàn tay run rẩy không ngừng để đặt chiếc hộp trước mặt Diệp Vận.
Diệp Vận sững sờ, nàng ấy nghe Thẩm Minh nói, “Ngươi giữ lấy mà dùng.”
Diệp Vận không đáp lại, nàng ấy vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Mãi rồi nàng ấy mới chậm chạp lên tiếng, “Ngươi…cái này là?”
“Ta…ta nghe bảo Diệp gia đang tìm hôn sự cho ngươi.” Thẩm Minh ngẩng đầu, hắn cảm thấy giờ phút này hắn nên nhìn thẳng vào Diệp Vận. Hắn nhìn mãi, nhìn mãi, rốt cuộc nói, “Ngươi…”
“Thẩm Minh,” Diệp Vận mở miệng trước, dường như đã hiểu rõ tình cảm của hắn. Nàng ấy lặng lẽ nhìn hắn, biểu cảm hiếm khi dịu dàng nhường này. Diệp Vận đẩy trở về hộp son phấn, điềm nhiên bảo, “Chuyện hôn nhân là lệnh của phụ mẫu và lời của người mai mối, không thể lén lút trao đổi.”
Lời của nàng ấy khiến Thẩm Minh nhất thời choáng váng. Lát sau, hắn thấy Diệp Vận thẳng thắn thì trấn định hơn nhiều bèn nhỏ giọng nói, “Ta đến hỏi ý ngươi. Nếu ngươi đồng ý, ta tất nhiên…”
“Vấn đề chẳng phải ta đồng ý hay không.” Vẻ mặt Diệp Vận rất bình thản. “Thẩm đại nhân, Diệp Vận là tàn hoa bại liễu, không xứng đáng với vị trí chính thê. Tuy hiện giờ chức quan của ngài[2] còn thấp nhưng mai sau tiền đồ vô lượng. Bây giờ ngài mà cưới ta, tương lai sẽ bị người khác chê cười.”
Thẩm Minh nghe đến đây, nội tâm căng lên như dây đàn. Sắc mặt Diệp Vận quá bình tĩnh, tới mức nhìn không ra chút cảm xúc nào. Thẩm Minh nhìn nàng, chậm rãi siết chặt tay, “Diệp Vận, ngươi đừng tự nói về mình như vậy.”
“Đó là sự thật.”
“Chuyện đó không quan trọng!” Thẩm Minh đột ngột cất cao giọng. “Ta chả thèm để ý!”
Diệp Vận lẳng lặng nhìn hắn, sau một hồi, nàng ấy cười rồi nghiêm túc nói từng câu từng chữ, “Nhưng ta để ý. Ta không muốn gây họa cho ngươi, cũng chẳng muốn tự tổn thương mình. Thẩm Minh,” nàng ấy thở dài, “ngươi vẫn còn quá nhỏ.”
“Ta lớn tuổi hơn ngươi,” Thẩm Minh cứng đầu nói.
Diệp Vận lắc đầu, “Tinh thần ta trưởng thành hơn ngươi.”
“Ta mặc kệ mình có lớn hay không, cũng chẳng quan tâm tinh thần ngươi trưởng thành cỡ nào.” Thẩm Minh nhìn chằm chằm Diệp Vận. “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, trong lòng ngươi có ta không?”
Diệp Vận không trả lời, nàng ấy chăm chú nhìn thanh niên ngồi trước mặt mình. Thẩm Minh đặt thanh đao cái “cạch” trên bàn làm cái bàn hơi rung lên, hắn thành khẩn nhìn Diệp Vận, “Chỉ cần trong lòng ngươi có ta, lão tử giao mạng mình cho ngươi.”
Lời này khiến Diệp Vận kinh hãi, nàng ấy mất một thời gian mới bình tĩnh lại. Sau đó nàng ấy cúi gằm đầu, nhàn nhạt đáp, “Xin lỗi.”
“Lòng ta không có ngươi. Ta cũng chẳng muốn mạng của ngươi.”
Thẩm Minh siết chặt thanh đao, hắn thấy đôi mắt mình cay cay nhưng vẫn cố chấp nhìn Diệp Vận, “Ta không tốt ở điểm nào?”
“Thẩm Minh,” Diệp Vận hít sâu một hơi, nàng ấy ngẩng đầu lên, “ngươi chẳng có gì xấu hết, ngươi rất tốt, chính ta mới không tốt… Ta không thể thích ai cả, ngươi hiểu chưa?”
“Nói hươu nói vượn,” Thẩm Minh giận dữ mắng, “ngoại trừ đui mù nên chướng mắt lão tử thì ngươi có gì mà không tốt?”
Hắn mắng làm Diệp Vận nửa cười nửa mếu. Mũi Thẩm Minh sụt sịt, dường như hắn tự thấy không chịu nổi bèn lấy lại thanh đao. Ánh mắt hắn vô tình dừng trên ngọn đèn con thỏ bên cửa sổ, hắn khàn khàn bảo, “Ta nghe nói ngươi ngắm đèn con thỏ kia suốt đêm.”
Diệp Vận im lặng, Thẩm Minh nói tiếp, “Ta biết làm đèn con thỏ, còn làm rất đẹp nữa. Ta cũng biết điêu khắc thỏ con, nuôi thỏ thì càng mát tay, tuyệt đối không để chết con nào.”
“Ngươi cứ mắng ta đi…” Diệp Vận cúi đầu, “vậy sẽ khiến ta dễ chịu hơn.”
“Ta không mắng ngươi.” Thẩm Minh lập tức tuyên bố, “Sau này ta không mắng ngươi, thay vào đó sẽ ngày ngày khen ngợi làm ngươi khó chịu đến chết.”
Diệp Vận chẳng biết nên khóc hay cười, Thẩm Minh cầm đao đứng dậy, “Những lời ta nói hôm nay không phải đùa giỡn. Ta đi đây, bao giờ ngươi đổi ý hãy nói với ta.”
Nguồn:
“Xin lỗi,” Diệp Vận thì thầm.
Thẩm Minh khoát tay, “Xin lỗi gì chứ, có gì to tát đâu. Chúng ta đều là người trưởng thành, ta không bận tâm.”
Dứt lời, hắn bước ra ngoài ngay. Diệp Vận thấy hắn đi rất nhanh, nàng ấy vội cầm hộp son phấn và lớn tiếng gọi, “Thẩm Minh, hộp son phấn của ngươi!”
“Không thích thì ném đi,” Thẩm Minh chẳng quay đầu lại mà hét to, “dù sao cũng không phải ta bỏ tiền!”
Thẩm Minh nói rồi đi như bay. Diệp Vận cầm hộp son phấn trong tay, nhất thời không biết phải làm gì.
Thẩm Minh chật vật rời khỏi Diệp phủ, ra đến đường cái, hắn rốt cuộc hết nhịn nổi.
Một nam nhân sắp tròn hai mươi tuổi ủ rũ kéo lê thanh đao trên đường, nước mắt lã chã rơi.
Người trưởng thành cũng khó mà thừa nhận mình đã thất tình.
Hắn bỗng thấy oán Cố Cửu Tư. Nếu Cố Cửu Tư không nhắc nhở thì hắn đâu nghĩ nhiều đến thế, không nghĩ nhiều cũng sẽ không hấp tấp chạy đi nói những lời kia. Rồi hắn nghĩ Diệp Vận thật quá đáng. Hắn chỉ định tặng son phấn rồi từ từ phát triển tình cảm, ai dè nàng ấy lại phân định rạch ròi, chẳng cho hắn một con đường sống.
Hắn cũng đâu thích nàng ấy lắm.
Hắn tự nhủ mình chỉ hay nhớ nàng ấy, luôn thích trò chuyện cùng, dù bị mắng vẫn thấy vui khôn xiết. Được nàng ấy tặng miếng bánh đậu đỏ cũng mừng mất mấy ngày, hắn còn đi ăn trộm bánh mà nàng ấy tặng người khác để mang về phòng.
Hắn chẳng qua thấy nàng ấy đẹp hơn tất cả mọi người, đã gặp nàng ấy thì không muốn cưới ai khác.
Hắn không thích nàng ấy lắm, nhưng đời này lại chẳng muốn cưới ai ngoài nàng ấy.
Thẩm Minh không thích Diệp Vận lắm, chỉ nghĩ đời này nếu đã có duyên phận vậy hãy để mối duyên ấy tiếp tục vào kiếp sau và kiếp sau nữa.
Thẩm Minh càng nghĩ càng khó chịu, lúc đến con hẻm có Cố phủ, hắn nhịn không được mà khóc thành tiếng. Khóc ra tiếng tức khắc làm hắn thoải mái hơn. Hắn nghĩ con hẻm vắng vẻ nên cứ cúi đầu đi, vừa kéo lê thanh đao vừa lau nước mắt và thầm nghĩ đến cổng Cố phủ sẽ nín khóc.
Ai ngờ hắn khóc say sưa tới nỗi đụng trúng vật cản mới hoàn hồn. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ chứng kiến cả nhà Cố phủ đang khuân vác hành lý, bọn họ đứng ở cổng ngơ ngác nhìn hắn.
Cố Cửu Tư lẫn Liễu Ngọc Như đều lộ vẻ mặt khiếp sợ, Cố Cửu Tư lo lắng hỏi, “Sao…ngươi làm sao thế?”
Thẩm Minh cảm thấy thể diện cả đời hắn đều tan tành vào khoảnh khắc này. Nghĩ đến đây, hắn càng khó chịu, thế là hắn bất chấp tất cả mà nhào vào người Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư phải dồn sức xuống chân mới đỡ được đòn tấn công của tên nhóc vạm vỡ này. Thẩm Minh ôm Cố Cửu Tư và gào khóc, “Cửu ca, ta bị vứt bỏ hu hu hu hu!!!!”
Lời tác giả
Thẩm Minh: Ta bị vứt bỏ.
Liễu Ngọc Như: Làm gì có.
Thẩm Minh: Thật à? Nhưng…
Liễu Ngọc Như: Người ta có chấp nhận ngươi bao giờ đâu mà nói bị vứt bỏ.
Thẩm Minh: …Vạn tiễn xuyên tâm.
Chú thích
[1] Mình cũng suy nghĩ nhiều, xem có nên để Thẩm Minh gọi Diệp Vận là “nàng” khi đã xác nhận tình cảm bản thân. Nhưng rồi mình thấy hai người đều kiểu con nít, hùng hổ, đanh đá, etc. nên gọi “chàng/nàng” lại có gì đó không hợp. Vì vậy mình quyết định sẽ giữ xưng hô “ta” và “ngươi” xuyên suốt bộ truyện. Đây cũng là lý do mình để Thẩm Minh gọi một số người như Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như là “ngươi” dù nhận họ là ca ca/tẩu tử. Vì nói chung các bạn trẻ này vẫn giống bạn bè đồng trang lứa hơn. Các trường hợp như Chu Diệp (hay người lớn tuổi) thì mình sẽ cho Thẩm Minh xưng hô lịch sự, vì Chu Diệp rất ra dáng anh lớn nên cả bọn đều kính trọng.
[2] Khúc này Diệp Vận đang cố tình phân rõ giới hạn nên gọi là “ngài”. Xưng hô thay đổi tùy tình huống nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.