Chương 1: Đính hôn
Mặc Thư Bạch
08/12/2020
Tiết tử: Ác mộng
Đêm tối kéo dài trong giấc mộng. Nàng lần mò tìm đường, tay cầm đèn lồng, bước chân gấp gáp.
Ánh trăng trải xuống con đường hẹp quanh co, bóng dáng mảnh khảnh của nàng lay động giữa ánh đèn hệt sứ giả địa ngục đang dạo chơi buổi đêm.
Cách đấy không xa, đèn đuốc sáng trưng ở cuối con hẻm nhỏ. Rất nhiều người tụ tập nơi đó, xì xào bàn tán giữa tiếng gào khóc. Tiếng rống giận dữ của nam nhân chồng chéo lên tiếng thét chói tai của nữ nhân. Âm thanh ấy như thể được mang từ địa ngục tới nhân gian, khiến ai nghe cũng tê dại hết cả da đầu.
Nàng lẫn vào đám người trong hẻm nhỏ, tim đập thình thịch. Nàng nghe người ta hỏi, “Cố gia phạm tội gì đấy?”
“Phạm tội gì chứ?” Một người đứng xem đáp, “Chẳng qua là Vương đại nhân đói khát nên làm thịt con dê béo thôi.”
Nàng đưa mắt nhìn. Người nói là một vị thuyết thư tiên sinh[1] sống ở phía đông thành, tin tức của ông cực kỳ nhanh nhạy. Ông thở dài, “Sau khi Lương Vương mưu phản, Phạm Hiên mang binh đến Đông Đô. Miệng thì nói thuộc phe vua nhưng trong một đêm tàn sát con cháu nhà họ Lý, sau đấy còn cưỡng ép thái hậu và quan lại ủng hộ ông ta xưng đế. Ông ta chẳng qua chỉ là U Châu Tiết độ sứ mà dám xưng thiên tử, thử hỏi anh hùng khắp nơi ai có thể phục? Vì thế tiết độ sứ[2] các vùng lấy danh nghĩa diệt phản tặc để xưng vương. Ở thời loạn này, Vương đại nhân của chúng ta cũng chỉ thuận thế mà làm thôi.”
“Mà chuyện này cũng phải trách Cố gia.” Thuyết thư tiên sinh dùng cây quạt chỉ chỉ, mọi người đều đem ánh mắt dừng trước cổng lớn màu đỏ son. Trước cổng lớn có một nữ tử đang bị quan binh nắm tóc kéo ra. Nữ tử kêu gào khản cả giọng, nhưng mọi người lại hoàn toàn hờ hững, chỉ chăm chú nghe thuyết thư tiên sinh nói. “Nhà ông ta vốn giàu có. Năm đó ỷ vào quan hệ họ hàng với Lương Vương mà hoành hành ngang ngược ở Dương Châu. Đứa con Cố Cửu Tư của ông ta là kẻ bất tài, cả ngày đánh bài gây sự. Nếu năm ấy hắn không đánh gãy chân trưởng tử của Vương đại nhân thì tai họa hôm nay chưa chắc đã tới phiên bọn họ.”
“Đúng đúng,” nói đến Cố Cửu Tư, mọi người lập tức tranh nhau phụ họa, “hắn lúc trước đâu chỉ đánh gãy chân con Vương đại nhân. Ta nghe nói hắn cưỡi ngựa trên đường suýt chút nữa đã giẫm chết nương của hắn.”
Chỉ cần một người khơi mào, tức thì mọi người đều hăng hái góp chuyện. Chẳng mấy chốc Liễu Ngọc Như nghe nguyên bản câu chuyện chỉ là về một kẻ ăn chơi trác táng thích bài bạc, thích đánh nhau, giờ bỗng nhiên hắn lại thành kẻ giết người phóng hỏa, và cuối cùng là thành Hỗn Thế Ma Vương không chuyện ác nào không làm.
Nàng cảm thấy khó thở.
Nàng cũng chẳng biết tại sao bản thân lại cảm thấy vậy. Nàng chỉ biết nương của hắn vốn kiếm sống bằng cách lừa đảo tiền bạc; ngày thường mọi người đều nói kháy bà, thế mà giờ biến bà thành lão phụ nhân thuần lương cơ khổ.
Mà nhi tử của Vương đại nhân được bọn họ nhắc đến mới thật sự là quỷ đói. Gã hủy hoại không biết bao nhiêu cô nương tốt, nhưng gã ỷ vào gia thế hùng mạnh nên mọi người chả dám động tới.
Nàng lẳng lặng nhìn hết thảy, tay siết chặt đèn lồng. Sau đó nàng thấy một nữ tử mặc quần áo đẹp đẽ quý phái bị một nam nhân khoảng hơn hai mươi kéo ra. Đuổi theo họ là nam nhân đang gào to, “Nương!”
Thanh niên đang đuổi theo thoạt trông chưa tới hai mươi tuổi; quan[3] ngọc của hắn đã sớm xộc xệch còn quần áo thì nhăn nhúm, thậm chí dính cả máu. Trên mặt người này chỉ có nước mắt cùng phẫn nộ, song lại chẳng mảy may tổn hại dung mạo của hắn.
Đôi mắt hoa đào[4], lông mày đậm, cả người toát lên vẻ cực kỳ xinh đẹp nho nhã. Hắn rất cao lại gầy, giữa hai chân mày mang theo khí chất thuần khiết sáng sủa. Tuy ngũ quan vô cùng tinh xảo nhưng chẳng hề vương âm khí, ngược lại khiến người ta thấy hắn thanh cao tuấn tú như tùng như trúc.
Khoảnh khắc hắn xuất hiện, tiếng người xì xào ngưng bặt. Mọi người đều nhòm ngó, còn kẻ lôi kéo mẫu thân của hắn quay đầu lại, tay đặt trên vai bà. Gã cười nói, “Cố Cửu Tư, không phải ngươi rất cứng cỏi sao? Giờ cũng biết khóc rồi?”
Mấy lời đó làm thân người Cố Cửu Tư khẽ run, nhưng hắn vẫn đáp lại, “Vương Vinh, một người chịu tội là đủ rồi. Ngươi buông nương của ta ra.”
“Ngươi nói gì vậy?” Vương Vinh cười rộ, tay nhẹ nhàng vung roi, “Cố gia các ngươi đi theo Lương Vương mưu phản, tội này há một người có thể gánh? Ngươi yên tâm, nương của ngươi sẽ không chết. Phụ thân ta trước giờ độ lượng, phụ nữ trẻ con nhà các ngươi đều sẽ được chúng ta giữ lại. A đúng rồi, ngươi chưa có con phải không?”
Nói tới đây, Vương Vinh tựa hồ thấy đáng tiếc bèn thở dài, “Ai da, ngươi cũng không cưới thê thiếp, trong nhà chỉ còn lại nương ngươi cùng thiếp thất của phụ thân ngươi là có thể bán. Có điều các nàng đã già, cũng chỉ bán được cho nhà thổ hạ đẳng nhất. Tiếc thật.”
“Vương Vinh!” Cố Cửu Tư phẫn nộ gào.
Vương Vinh thấy vậy cười ha hả, “Như thế chả tốt sao? Có người chiếu cố nương ngươi thật chu đáo, ngươi và phụ thân ngươi ra đi cũng không vướng bận.”
Cố Cửu Tư im lặng.
Hắn siết chặt nắm tay. Mưa tí tách rơi xuống, xung quanh đều là tiếng thét chói tai của nữ nhân. Nam tử trong phủ bọn họ chỉ còn đường chết nên tất cả đều cầm kiếm đứng trước nữ tử, bảo vệ cho thê nhi của họ.
Cố Cửu Tư trầm lặng nhìn Vương Vinh, ánh mắt hắn tuyệt vọng lẫn bi thương. Bên trong sự cao ngạo kia mang theo tia quyết liệt, tựa con hạc cô độc bị giam giữ nơi đường cùng.
Hắn rốt cuộc lên tiếng, “Vương Vinh, ngươi muốn ta làm gì mới đồng ý thả nương ta ra?”
“Làm gì à?” Vương Vinh cười phá lên. Gã sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ rồi nói, “Hay ngươi lạy ta ba cái, sau này làm nghĩa tử của ta? Làm nghĩa tử của ta thì cũng coi như là tôn tử của phụ thân ta, nói không chừng sẽ cho Cố gia các ngươi một con đường sống?”
Nghe được lời này, lông mi Cố Cửu Tư khẽ lay động.
Liễu Ngọc Như lặng lẽ nhìn. Mưa càng lúc càng lớn, đèn trong tay nàng đã ướt đẫm. Vì mưa to nên người đứng xem lục tục rời đi, chỉ còn Liễu Ngọc Như đứng đó với khuôn mặt bình tĩnh, không buồn cũng chẳng vui.
Chờ thật lâu nàng mới nghe thấy Cố Cửu Tư thấp giọng nói, “Được.”
Nói xong cả người hắn run rẩy, đầu cúi thấp, chân khuỵu xuống.
Trong nháy mắt, nữ tử bên người Vương Vinh bất chợt rút từ trong tay áo ra lưỡi dao sắc bén rồi đâm ngay bụng Vương Vinh. Thị vệ đứng gần phản ứng cực nhanh, bổ đao xuống nữ tử đang rút dao ra. Cố Cửu Tư quát một tiếng, nhào lên che chắn cho bà. Thế nhưng bốn phương tám hướng đều là đao kiếm, mẫu tử hai người ước chừng bị hơn mười thanh đao đâm xuyên thân thể.
“Con ta…”
Nữ tử run rẩy, bà vừa nâng bàn tay nhuốm máu để chạm vào khuôn mặt Cố Cửu Tư, vừa thở hổn hển, “Thà làm chó thời bình…chứ đừng làm người thời loạn… Con đường luân hồi, không được lầm đường lạc lối…”
Cố Cửu Tư bất động, miệng hắn nôn ra từng ngụm máu tươi. Nữ nhân chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, hắn quỳ một chân trên mặt đất, thấp giọng đáp ứng, “Hài nhi…tuân mệnh.”
Sau đấy, hắn rút đao từ trên người mình ra rồi chậm rãi đứng dậy. Nước mưa hòa lẫn máu tươi chảy thẳng một đường đến dưới chân nàng. Hắn cầm đao xoay người lại. Đứng giữa sấm sét vang rền, nam tử cả người nhuộm máu giống hệt Tu La.
Mọi người đều kinh hoàng, bất giác lùi lại một bước.
Người nọ tay cầm đao, đi từng bước về phía nàng.
“Cứu ta…”
Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt bám chặt lấy nàng.
“Liễu Ngọc Như,” hắn gọi tên nàng, “cứu ta!”
Lời tác giả
Bối cảnh câu chuyện lộn xộn, hư cấu, không cần kiểm chứng. Mở đầu rập khuôn, nội dung cẩu huyết, tôi trở lại rồi đây!
Chú thích
[1] Ở Trung Quốc thời xưa thường có một số người có tài ăn nói sống dựa vào việc kể chuyện cho mọi người nghe (có thể là chuyện thật, cũng có thể hư cấu).
[2] Ban đầu đây là chức quan võ có nguồn gốc vào thời nhà Đường, Trung Quốc; chịu trách nhiệm cai quản quân sự một phiên trấn nhằm đối phó với các mối đe dọa từ bên ngoài. Dần dà, tiết độ sứ quản lý hành chính lẫn tài chính địa phương và cuối cùng trở thành lãnh chúa cha truyền con nối.
[3] Nghĩa gốc của từ quan chỉ cái mũ nhưng trong cổ đại đây là một loại trang sức dùng để buộc tóc.
[4] Đây là một hình dạng của đôi mắt, vì giống hoa đào mà đặt tên như vậy. Ngoài ra cũng vì người mang đôi mắt này thường có số đào hoa. Đặc trưng của cặp mắt hoa đào là: bầu mắt phớt hồng, con mắt giống cánh hoa đào lại trông như hơi ngấn nước, đuôi mắt hơi cong lên, lúc cười nhìn như trăng lưỡi liềm. Đôi mắt này sở hữu phần trắng đen không rõ ràng, tạo cảm giác mơ hồ là chủ nhân đôi mắt nửa tỉnh nửa say. Để được gọi là đôi mắt hoa đào thì hình dạng đôi mắt không thể quá dài và nhỏ, đuôi mắt không được quá xếch, vì nếu vậy sẽ thành mắt hồ ly lẳng lơ chứ chẳng còn giữ nét nũng nịu của mắt hoa đào.
Chương 1: Đính hôn
Tiếng gà gáy làm Liễu Ngọc Như bừng tỉnh.
Khi nàng mở mắt ra thì mặt trời vừa ló dạng, những tia nắng nhàn nhạt len lỏi vào phòng. Nha hoàn Ấn Hồng đang cắm vào bình những bông hoa phượng tiên mới hái từ vườn về, nàng ấy nhìn Liễu Ngọc Như cười hỏi, “Tiểu thư dậy rồi?”
Liễu Ngọc Như khẽ thở hổn hển mà không đáp lời; đôi mắt tuyệt vọng lẫn thống khổ kia quanh quẩn trong đầu nàng. Ấn Hồng cau mày đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như, “Tiểu thư bị bóng đè à?”
Nghe tiếng Ấn Hồng khiến Liễu Ngọc Như chậm rãi hoàn hồn. Chờ bình tâm lại nàng mới vỗ nhẹ lên trán của mình, thở dài bảo, “Ta gặp ác mộng.”
Một cơn ác mộng hoang đường.
Nàng chẳng những mơ thấy người mình không quen biết là Cố Cửu Tư, còn thấy cả Lương Vương mưu phản, thiên hạ đại loạn.
Mọi người đều biết Lương Vương ở Tây Nam là vương gia khác họ rất trung thành và tận tâm. Lương Vương sở hữu binh lực hùng mạnh, từng mấy lần cứu thiên tử khỏi nguy nan. Để thiên tử yên tâm, ông ta thậm chí đưa cả một nhà già trẻ của mình đến Đông Đô làm con tin, trấn an miệng lưỡi thiên hạ. Nếu ông ta muốn phản thì đã ra tay từ lâu chứ đâu chờ đến bây giờ?
Tuy nàng không biết danh tính cụ thể của U Châu Tiết độ sứ đương nhiệm nhưng ai ai cũng biết là người họ Triệu, tuyệt đối không phải Phạm Hiên như trong mộng của nàng.
Còn Cố Cửu Tư và Vương Vinh…
Dù chẳng rõ Vương Vinh với Cố Cửu Tư có hay gặp gỡ nhưng hai nhà bọn họ vẫn luôn giao hảo nên quan hệ chắc không xấu. Làm sao hắn đánh gãy chân Vương Vinh được?
Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Ngọc Như chợt thấy buồn cười. Nàng vậy mà bị cảnh trong mơ dọa cho sợ chết khiếp.
Sao lại mơ thấy Cố Cửu Tư nhỉ?
Nàng không khỏi suy nghĩ, tự thấy bản thân quá mức kỳ quái.
Quan hệ giữa nàng và Cố Cửu Tư kỳ thật dùng tám gậy tre đánh cũng chẳng tới. Cố Cửu Tư là đích tử trong nhà phú hào quyền thế nhất thành Dương Châu, còn nàng chỉ là đích nữ không được sủng ái của một nhà buôn vải nho nhỏ. Sở dĩ nàng biết Cố Cửu Tư đơn giản là do vị thiếu gia này thường ngày ở thành Dương Châu thích náo loạn, đi đến đâu cũng nghe người ta bàn tán.
Hôm nay nghe được hắn ở Xuân Phong Lâu vung tiền như rác để đổi lấy tiếng cười của hoa khôi. Ngày mai lại nghe hắn ở sòng bạc xa hoa đánh cược vạn lượng bạc trắng, thua hết trong một đêm. Ngẫu nhiên nàng đi chợ cũng sẽ thấy Cố Cửu Tư. Người này cực kỳ dễ nhận diện; hắn thường mặc áo trắng, một tay cầm quạt xếp, một tay dẫn theo cái lồng chim. Khuôn mặt giảo hoạt cười tươi rói, khóe mắt chân mày đều là ngạo mạn khinh miệt.
Người vừa có nhan sắc vừa hành xử phô trương thì không muốn biết cũng khó.
Nàng không biết Cố Cửu Tư từng nghe nói đến nàng chưa, nhưng nàng nghĩ cũng có thể. Suy cho cùng, nàng cũng gọi là có tiếng ở thành Dương Châu, song tiếng tăm này chẳng đáng ăn mừng. Bởi vì, tiếng tăm của nàng là: nức tiếng gian khổ.
Nhà nàng lấy tơ lụa vải dệt làm nghiệp, miễn cưỡng mới chen chân được vào danh sách phú thương ở Dương Châu. Phụ thân nàng Liễu Tuyên trời sinh tính phong lưu, mà mẫu thân Tô Uyển còn do phụ mẫu mai mối cưới về nên tuy là chính thất nhưng không được sủng ái. Thêm nữa, thân thể bà ốm yếu, nhiều năm rồi cũng chỉ sinh được một nữ nhi là Liễu Ngọc Như. Ngược lại, thiếp thất Trương Nguyệt Nhi sinh được hai nam một nữ.
Ở thời đại này, không sinh được nhi tử là cái sai lớn nhất của nữ tử. Vì vậy Tô Uyển dù là chính thê nhưng Trương Nguyệt Nhi lại quản lý nội trợ trong nhà. Bà không có quyền, cuộc sống tất nhiên chẳng được như ý. Thế nên toàn bộ thành Dương Châu đều biết Liễu Tuyên sủng thiếp diệt thê và vô cùng thông cảm cho Tô Uyển cùng Liễu Ngọc Như.
Sống trong hoàn cảnh như vậy, Liễu Ngọc Như luôn luôn giữ quy củ; hiểu chuyện, biết tiến biết lùi, gặp ai cũng có ba phần lễ độ, không làm bất cứ việc gì vượt khuôn phép. Trở thành một tiểu thư khuê các chuẩn mực rồi tìm người thỏa đáng để gả cho, sau đấy an phận sống qua kiếp này chính là kế hoạch cả đời của nàng.
Nàng là người có mục tiêu sẽ quyết đoán hành sự. Để được sống tốt cả đời này, nàng đã sớm quyết định mình muốn gả cho đại công tử Diệp gia – Diệp Thế An.
Diệp gia xuất thân sĩ tộc chứ không giống thương hộ bọn họ. Trước kia Diệp gia sống đối diện Liễu gia, có thể coi là môn đăng hộ đối. Liễu Ngọc Như thân với đại tiểu thư Diệp gia Diệp Vận nên nàng thường la cà ở Diệp gia. Nàng nhanh chóng nhận thấy Diệp gia có nề nếp tốt đẹp, không ngại bần yêu phú, mà lão thái thái cũng thích nàng. Còn vị công tử Diệp Thế An này, mấy năm trước khi hắn chưa đi thư viện Bạch Lộ thì nàng cũng gặp qua vài lần. Hồi ấy còn nhỏ, không nhìn ra được tướng mạo lúc lớn nhưng dáng dấp cũng tính là đoan chính. Tuy rằng hắn ít nói nhưng cư xử chững chạc, trong đám nhỏ đồng sinh thì công khóa của hắn tốt nhất nên về sau có thể kiếm công danh. Diệp Thế An không tồi, Diệp gia cũng tốt, nếu gả qua hẳn sẽ thỏa mãn mục tiêu sống an ổn cả đời của nàng.
Vì muốn gả cho Diệp Thế An, nàng thường đi Diệp gia tìm Diệp Vận. Sau đó cùng Diệp Vận chiếu cố Diệp lão thái thái, dỗ dành Diệp lão thái thái vui vẻ. Một lần chiếu cố như vậy kéo dài bảy, tám năm nên Diệp lão thái thái rất để ý nàng. Thay vì cho tôn nhi cưới một nữ nhân bà không quen thuộc, chi bằng cưới một Liễu Ngọc Như bà hiểu tận gốc rễ lại còn là tri kỷ của bà.
Thế nên hôm trước lễ cập kê của nàng, Diệp lão thái thái tự mình tới cửa làm khách rồi lén lút nói với nàng, “Đợi thêm khoảng thời gian nữa ta sẽ một mình tìm phụ mẫu con tâm sự.”
Nàng tất nhiên hiểu ý của Diệp lão thái thái nên vẫn luôn mong chờ.
Chờ đến hôm nay, nàng đang dùng nước rửa sạch mặt để tỉnh táo lại từ cơn ác mộng thì nghe Ấn Hồng phấn khích báo, “Tiểu thư, Diệp lão thái thái tới!”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như thấp thỏm.
Nàng rất muốn nghe Diệp lão thái thái nói gì nhưng thân là vãn bối thì chưa được gọi mà đi sợ là không ổn. Đợi hồi lâu cuối cùng có người tới gọi Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như đã rửa mặt chải đầu xong, nàng hít một hơi thật sâu rồi theo thị nữ tới sảnh ngoài.
Trong đại sảnh có ba người đang ngồi. Diệp lão thái thái ngồi ở ghế chính bên trái, Liễu Tuyên ngồi ghế phải. Còn Trương Nguyệt Nhi với ý cười miên man ngồi trên ghế gần nhất cạnh Liễu Tuyên, đang trò chuyện với Diệp lão thái thái.
Ban đầu Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó nàng nhanh chóng cúi đầu để che giấu cảm xúc không vui.
Diệp lão thái thái thấy nàng thì vui vẻ nói, “Ngọc Như tới rồi, ngồi đây nói chuyện nào.”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Diệp lão thái thái. Nàng cung kính hành lễ trước rồi được Liễu Tuyên chấp thuận mới đến ngồi bên cạnh Diệp lão thái thái. Diệp lão thái thái nắm tay nàng, cười nói, “Ngọc Như ấy à, thật đúng là cô nương ngoan ngoãn nhất mà ta từng gặp. Ta trộm nghĩ, gia giáo Liễu gia nghiêm khắc nên mới dạy ra được cô nương tốt như vậy và nếu cô nương này là tôn nữ của ta thì hay biết bao.”
“Lão phu nhân nói gì vậy,” Liễu Tuyên rót trà cho Diệp lão thái thái, cười bảo, “Ngọc Như thường ở bên cạnh ngài, được ngài dạy dỗ mới thế. Diệp gia dòng dõi thư hương khiến Ngọc Như nhà chúng ta cũng được thơm lây.”
Hai bên khen tặng nhau một phen, Liễu Tuyên mới nói đến chính sự với Ngọc Như. Ông ta ho nhẹ một tiếng, “Ngọc Như à, hôm nay lão phu nhân tới cửa là muốn thương nghị hôn sự của con với chúng ta. Ngài hy vọng con có thể cùng đại công tử Diệp gia kết Tần Tấn chi hảo[1], nên chúng ta mới kêu con lại đây để hỏi xem con nghĩ thế nào?”
Nghe hỏi vậy, Liễu Ngọc Như đè xuống xúc động, nhã nhặn đáp, “Ngọc Như nghe cha mẹ.”
Mọi người nở nụ cười, Liễu Tuyên nói, “Vậy quyết định thế đi. Có điều đại công tử hiện giờ hình như đang tham gia thi Hương, không biết khi nào có thể đến cầu hôn?”
Liễu Tuyên tựa hồ có chút sầu lo bèn nói tiếp, “Ta nghe đâu đại công tử Cố gia cũng tới tuổi rồi, mẫu thân hắn tìm kiếm khắp nơi, bữa trước còn đến Lưu gia. Lão phu nhân,” Liễu Tuyên quay đầu về phía Diệp lão thái thái, “ngài cũng quản chặt chuyện hôn sự này một chút.”
Mọi người ngồi đây đều hiểu ý Liễu Tuyên. Cố Cửu Tư là bá vương khét tiếng ở Dương Châu, gia thế lại lớn nên tất nhiên phụ mẫu hắn muốn con mình cưới cô nương tốt nhất thành Dương Châu. Có điều ở Dương Châu, phàm là cô nương chỉ cần hơi tốt thôi cũng đã chướng mắt hắn. Ý Liễu Tuyên là sợ hắn bỏ cuộc rồi chọn nhà khác, tới cầu hôn Liễu Ngọc Như – một cô nương nổi bật nhưng gia thế bình thường. Đến lúc đó hắn ỷ vào gia thế để uy hiếp thì không muốn gả cũng phải gả.
Song nếu Cố Cửu Tư đã đi Lưu gia thì sẽ chẳng tới Liễu gia. Suy cho cùng, bối cảnh của cô nương Lưu gia Lưu Tư Vũ tốt hơn Liễu Ngọc Như. Hiện giờ Liễu Tuyên nói vậy chẳng qua cho Liễu Ngọc Như thêm chút mặt mũi thôi.
Liễu Ngọc Như nghe nhắc “Lưu gia”, nàng ngước mắt nhìn theo bản năng, trong lòng hơi bất an. Chính tay nàng trao khăn thêu[2] cho Lưu Tư Vũ, tình nghĩa hai người sâu sắc, Cố Cửu Tư thế mà lại đến nhà nàng ấy?
Nàng cụp mắt, cân nhắc việc lát nữa đi gặp Lưu Tư Vũ.
Diệp lão thái thái nghe Liễu Tuyên nói cũng không nghĩ nhiều, chỉ bảo, “Ngài yên tâm, chờ thi Hương xong, ta lập tức cho con ta dẫn theo Thế An tới cửa cầu hôn.”
“Vậy chi bằng Diệp lão gia tới cầu hôn trước?” Trương Nguyệt Nhi đúng lúc mở miệng, “Chuyện này vốn do trưởng bối quyết định, đại công tử có mặt hay không cũng được. Cứ chuẩn bị trước để tránh về sau nảy sinh biến cố.”
“Sợ là không được,” Diệp lão thái thái lắc đầu, “bằng hữu của con ta đảm nhiệm U Châu Tiết độ sứ, nó tới ăn mừng còn chưa trở về.”
Nghe được “U Châu Tiết độ sứ”, Liễu Ngọc Như vô thức hỏi, “Là họ Phạm à?”
Mọi người nhìn về phía nàng. Liễu Ngọc Như ngẩn người, chính nàng cũng chưa rõ sao mình đột nhiên hỏi câu này.
Chắc vì cảnh trong mơ sáng nay vẫn khiến nàng hơi hoảng hốt. Giờ đã lỡ lời nhưng cũng không phải chuyện gì to tát nên nàng cố tình nhẹ giọng, giả vờ ngây thơ nói, “U Châu Tiết độ sứ đại nhân tân nhiệm là họ Phạm tên Hiên?”
“Sao con biết?” Diệp lão thái thái kinh ngạc.
Liễu Nguyệt Như thầm giật mình, cứ như vừa bị ai dùng gậy đánh. Song biểu cảm trên mặt nàng không thay đổi, chỉ nói, “Con nghe bằng hữu nhắc qua. Lúc đó con không tin, vì vị trí tiết độ sứ đâu phải nói đổi là đổi?”
“Cũng đúng.” Diệp lão thái thái bật cười. “Con nói phải, chẳng qua Phạm Hiên ở U Châu đã nhậm chức mười ba năm, căn cơ thâm hậu. Tiết độ sứ tiền nhiệm chết bệnh, trước khi chết tiến cử hắn, nên giờ hắn mới lên làm tiết độ sứ.”
Nghe vậy Liễu Tuyên gật đầu cảm khái, “Đúng là gặp thời…”
Việc hôn nhân coi như bàn xong, Diệp lão thái thái nói chuyện phiếm một hồi liền đứng dậy ra về.
Chờ Diệp lão thái thái đi rồi, Liễu Ngọc Như trở về phòng kêu Ấn Hồng ra ngoài, trong lòng căng thẳng.
Nàng ngồi trước bàn đọc sách, bắt đầu vội vàng viết tin tức trong mộng.
U Châu Tiết độ sứ, Phạm Hiên
Cố Cửu Tư, Vương Vinh
Lương Vương
…
Nàng viết hết mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ. Nhìn mặt chữ, đôi mắt kia của Cố Cửu Tư chợt hiện lên trong đầu nàng.
“Cứu ta…”
Nàng chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Phạm Hiên…là trùng hợp, hay là lời tiên tri?
Chắc là trùng hợp?
Liễu Ngọc Như ra sức thuyết phục bản thân rằng biết đâu nàng đã nghe qua tin này, chỉ quên mất thôi…
Nàng cố gắng tìm vô số lý do nhưng qua một hồi lâu, nàng vẫn nhịn không được mà đứng lên nói, “Giúp ta báo với Nguyệt di nương ta muốn đi Lưu gia, mong bà đáp ứng.”
Lời tác giả
Chương sau nam chính lên sàn!
Chú thích
[1] Nước Tấn và nước Tần thời Xuân Thu, trai gái hai nước thường kết vợ chồng với nhau. Về sau chỉ sự thông gia, sự kết hôn.
[2] Thời xưa, những cô gái thân thiết như chị em ruột thường tặng nhau khăn tay do mình thêu để thể hiện tình cảm.
Đêm tối kéo dài trong giấc mộng. Nàng lần mò tìm đường, tay cầm đèn lồng, bước chân gấp gáp.
Ánh trăng trải xuống con đường hẹp quanh co, bóng dáng mảnh khảnh của nàng lay động giữa ánh đèn hệt sứ giả địa ngục đang dạo chơi buổi đêm.
Cách đấy không xa, đèn đuốc sáng trưng ở cuối con hẻm nhỏ. Rất nhiều người tụ tập nơi đó, xì xào bàn tán giữa tiếng gào khóc. Tiếng rống giận dữ của nam nhân chồng chéo lên tiếng thét chói tai của nữ nhân. Âm thanh ấy như thể được mang từ địa ngục tới nhân gian, khiến ai nghe cũng tê dại hết cả da đầu.
Nàng lẫn vào đám người trong hẻm nhỏ, tim đập thình thịch. Nàng nghe người ta hỏi, “Cố gia phạm tội gì đấy?”
“Phạm tội gì chứ?” Một người đứng xem đáp, “Chẳng qua là Vương đại nhân đói khát nên làm thịt con dê béo thôi.”
Nàng đưa mắt nhìn. Người nói là một vị thuyết thư tiên sinh[1] sống ở phía đông thành, tin tức của ông cực kỳ nhanh nhạy. Ông thở dài, “Sau khi Lương Vương mưu phản, Phạm Hiên mang binh đến Đông Đô. Miệng thì nói thuộc phe vua nhưng trong một đêm tàn sát con cháu nhà họ Lý, sau đấy còn cưỡng ép thái hậu và quan lại ủng hộ ông ta xưng đế. Ông ta chẳng qua chỉ là U Châu Tiết độ sứ mà dám xưng thiên tử, thử hỏi anh hùng khắp nơi ai có thể phục? Vì thế tiết độ sứ[2] các vùng lấy danh nghĩa diệt phản tặc để xưng vương. Ở thời loạn này, Vương đại nhân của chúng ta cũng chỉ thuận thế mà làm thôi.”
“Mà chuyện này cũng phải trách Cố gia.” Thuyết thư tiên sinh dùng cây quạt chỉ chỉ, mọi người đều đem ánh mắt dừng trước cổng lớn màu đỏ son. Trước cổng lớn có một nữ tử đang bị quan binh nắm tóc kéo ra. Nữ tử kêu gào khản cả giọng, nhưng mọi người lại hoàn toàn hờ hững, chỉ chăm chú nghe thuyết thư tiên sinh nói. “Nhà ông ta vốn giàu có. Năm đó ỷ vào quan hệ họ hàng với Lương Vương mà hoành hành ngang ngược ở Dương Châu. Đứa con Cố Cửu Tư của ông ta là kẻ bất tài, cả ngày đánh bài gây sự. Nếu năm ấy hắn không đánh gãy chân trưởng tử của Vương đại nhân thì tai họa hôm nay chưa chắc đã tới phiên bọn họ.”
“Đúng đúng,” nói đến Cố Cửu Tư, mọi người lập tức tranh nhau phụ họa, “hắn lúc trước đâu chỉ đánh gãy chân con Vương đại nhân. Ta nghe nói hắn cưỡi ngựa trên đường suýt chút nữa đã giẫm chết nương của hắn.”
Chỉ cần một người khơi mào, tức thì mọi người đều hăng hái góp chuyện. Chẳng mấy chốc Liễu Ngọc Như nghe nguyên bản câu chuyện chỉ là về một kẻ ăn chơi trác táng thích bài bạc, thích đánh nhau, giờ bỗng nhiên hắn lại thành kẻ giết người phóng hỏa, và cuối cùng là thành Hỗn Thế Ma Vương không chuyện ác nào không làm.
Nàng cảm thấy khó thở.
Nàng cũng chẳng biết tại sao bản thân lại cảm thấy vậy. Nàng chỉ biết nương của hắn vốn kiếm sống bằng cách lừa đảo tiền bạc; ngày thường mọi người đều nói kháy bà, thế mà giờ biến bà thành lão phụ nhân thuần lương cơ khổ.
Mà nhi tử của Vương đại nhân được bọn họ nhắc đến mới thật sự là quỷ đói. Gã hủy hoại không biết bao nhiêu cô nương tốt, nhưng gã ỷ vào gia thế hùng mạnh nên mọi người chả dám động tới.
Nàng lẳng lặng nhìn hết thảy, tay siết chặt đèn lồng. Sau đó nàng thấy một nữ tử mặc quần áo đẹp đẽ quý phái bị một nam nhân khoảng hơn hai mươi kéo ra. Đuổi theo họ là nam nhân đang gào to, “Nương!”
Thanh niên đang đuổi theo thoạt trông chưa tới hai mươi tuổi; quan[3] ngọc của hắn đã sớm xộc xệch còn quần áo thì nhăn nhúm, thậm chí dính cả máu. Trên mặt người này chỉ có nước mắt cùng phẫn nộ, song lại chẳng mảy may tổn hại dung mạo của hắn.
Đôi mắt hoa đào[4], lông mày đậm, cả người toát lên vẻ cực kỳ xinh đẹp nho nhã. Hắn rất cao lại gầy, giữa hai chân mày mang theo khí chất thuần khiết sáng sủa. Tuy ngũ quan vô cùng tinh xảo nhưng chẳng hề vương âm khí, ngược lại khiến người ta thấy hắn thanh cao tuấn tú như tùng như trúc.
Khoảnh khắc hắn xuất hiện, tiếng người xì xào ngưng bặt. Mọi người đều nhòm ngó, còn kẻ lôi kéo mẫu thân của hắn quay đầu lại, tay đặt trên vai bà. Gã cười nói, “Cố Cửu Tư, không phải ngươi rất cứng cỏi sao? Giờ cũng biết khóc rồi?”
Mấy lời đó làm thân người Cố Cửu Tư khẽ run, nhưng hắn vẫn đáp lại, “Vương Vinh, một người chịu tội là đủ rồi. Ngươi buông nương của ta ra.”
“Ngươi nói gì vậy?” Vương Vinh cười rộ, tay nhẹ nhàng vung roi, “Cố gia các ngươi đi theo Lương Vương mưu phản, tội này há một người có thể gánh? Ngươi yên tâm, nương của ngươi sẽ không chết. Phụ thân ta trước giờ độ lượng, phụ nữ trẻ con nhà các ngươi đều sẽ được chúng ta giữ lại. A đúng rồi, ngươi chưa có con phải không?”
Nói tới đây, Vương Vinh tựa hồ thấy đáng tiếc bèn thở dài, “Ai da, ngươi cũng không cưới thê thiếp, trong nhà chỉ còn lại nương ngươi cùng thiếp thất của phụ thân ngươi là có thể bán. Có điều các nàng đã già, cũng chỉ bán được cho nhà thổ hạ đẳng nhất. Tiếc thật.”
“Vương Vinh!” Cố Cửu Tư phẫn nộ gào.
Vương Vinh thấy vậy cười ha hả, “Như thế chả tốt sao? Có người chiếu cố nương ngươi thật chu đáo, ngươi và phụ thân ngươi ra đi cũng không vướng bận.”
Cố Cửu Tư im lặng.
Hắn siết chặt nắm tay. Mưa tí tách rơi xuống, xung quanh đều là tiếng thét chói tai của nữ nhân. Nam tử trong phủ bọn họ chỉ còn đường chết nên tất cả đều cầm kiếm đứng trước nữ tử, bảo vệ cho thê nhi của họ.
Cố Cửu Tư trầm lặng nhìn Vương Vinh, ánh mắt hắn tuyệt vọng lẫn bi thương. Bên trong sự cao ngạo kia mang theo tia quyết liệt, tựa con hạc cô độc bị giam giữ nơi đường cùng.
Hắn rốt cuộc lên tiếng, “Vương Vinh, ngươi muốn ta làm gì mới đồng ý thả nương ta ra?”
“Làm gì à?” Vương Vinh cười phá lên. Gã sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ rồi nói, “Hay ngươi lạy ta ba cái, sau này làm nghĩa tử của ta? Làm nghĩa tử của ta thì cũng coi như là tôn tử của phụ thân ta, nói không chừng sẽ cho Cố gia các ngươi một con đường sống?”
Nghe được lời này, lông mi Cố Cửu Tư khẽ lay động.
Liễu Ngọc Như lặng lẽ nhìn. Mưa càng lúc càng lớn, đèn trong tay nàng đã ướt đẫm. Vì mưa to nên người đứng xem lục tục rời đi, chỉ còn Liễu Ngọc Như đứng đó với khuôn mặt bình tĩnh, không buồn cũng chẳng vui.
Chờ thật lâu nàng mới nghe thấy Cố Cửu Tư thấp giọng nói, “Được.”
Nói xong cả người hắn run rẩy, đầu cúi thấp, chân khuỵu xuống.
Trong nháy mắt, nữ tử bên người Vương Vinh bất chợt rút từ trong tay áo ra lưỡi dao sắc bén rồi đâm ngay bụng Vương Vinh. Thị vệ đứng gần phản ứng cực nhanh, bổ đao xuống nữ tử đang rút dao ra. Cố Cửu Tư quát một tiếng, nhào lên che chắn cho bà. Thế nhưng bốn phương tám hướng đều là đao kiếm, mẫu tử hai người ước chừng bị hơn mười thanh đao đâm xuyên thân thể.
“Con ta…”
Nữ tử run rẩy, bà vừa nâng bàn tay nhuốm máu để chạm vào khuôn mặt Cố Cửu Tư, vừa thở hổn hển, “Thà làm chó thời bình…chứ đừng làm người thời loạn… Con đường luân hồi, không được lầm đường lạc lối…”
Cố Cửu Tư bất động, miệng hắn nôn ra từng ngụm máu tươi. Nữ nhân chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, hắn quỳ một chân trên mặt đất, thấp giọng đáp ứng, “Hài nhi…tuân mệnh.”
Sau đấy, hắn rút đao từ trên người mình ra rồi chậm rãi đứng dậy. Nước mưa hòa lẫn máu tươi chảy thẳng một đường đến dưới chân nàng. Hắn cầm đao xoay người lại. Đứng giữa sấm sét vang rền, nam tử cả người nhuộm máu giống hệt Tu La.
Mọi người đều kinh hoàng, bất giác lùi lại một bước.
Người nọ tay cầm đao, đi từng bước về phía nàng.
“Cứu ta…”
Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt bám chặt lấy nàng.
“Liễu Ngọc Như,” hắn gọi tên nàng, “cứu ta!”
Lời tác giả
Bối cảnh câu chuyện lộn xộn, hư cấu, không cần kiểm chứng. Mở đầu rập khuôn, nội dung cẩu huyết, tôi trở lại rồi đây!
Chú thích
[1] Ở Trung Quốc thời xưa thường có một số người có tài ăn nói sống dựa vào việc kể chuyện cho mọi người nghe (có thể là chuyện thật, cũng có thể hư cấu).
[2] Ban đầu đây là chức quan võ có nguồn gốc vào thời nhà Đường, Trung Quốc; chịu trách nhiệm cai quản quân sự một phiên trấn nhằm đối phó với các mối đe dọa từ bên ngoài. Dần dà, tiết độ sứ quản lý hành chính lẫn tài chính địa phương và cuối cùng trở thành lãnh chúa cha truyền con nối.
[3] Nghĩa gốc của từ quan chỉ cái mũ nhưng trong cổ đại đây là một loại trang sức dùng để buộc tóc.
[4] Đây là một hình dạng của đôi mắt, vì giống hoa đào mà đặt tên như vậy. Ngoài ra cũng vì người mang đôi mắt này thường có số đào hoa. Đặc trưng của cặp mắt hoa đào là: bầu mắt phớt hồng, con mắt giống cánh hoa đào lại trông như hơi ngấn nước, đuôi mắt hơi cong lên, lúc cười nhìn như trăng lưỡi liềm. Đôi mắt này sở hữu phần trắng đen không rõ ràng, tạo cảm giác mơ hồ là chủ nhân đôi mắt nửa tỉnh nửa say. Để được gọi là đôi mắt hoa đào thì hình dạng đôi mắt không thể quá dài và nhỏ, đuôi mắt không được quá xếch, vì nếu vậy sẽ thành mắt hồ ly lẳng lơ chứ chẳng còn giữ nét nũng nịu của mắt hoa đào.
Chương 1: Đính hôn
Tiếng gà gáy làm Liễu Ngọc Như bừng tỉnh.
Khi nàng mở mắt ra thì mặt trời vừa ló dạng, những tia nắng nhàn nhạt len lỏi vào phòng. Nha hoàn Ấn Hồng đang cắm vào bình những bông hoa phượng tiên mới hái từ vườn về, nàng ấy nhìn Liễu Ngọc Như cười hỏi, “Tiểu thư dậy rồi?”
Liễu Ngọc Như khẽ thở hổn hển mà không đáp lời; đôi mắt tuyệt vọng lẫn thống khổ kia quanh quẩn trong đầu nàng. Ấn Hồng cau mày đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như, “Tiểu thư bị bóng đè à?”
Nghe tiếng Ấn Hồng khiến Liễu Ngọc Như chậm rãi hoàn hồn. Chờ bình tâm lại nàng mới vỗ nhẹ lên trán của mình, thở dài bảo, “Ta gặp ác mộng.”
Một cơn ác mộng hoang đường.
Nàng chẳng những mơ thấy người mình không quen biết là Cố Cửu Tư, còn thấy cả Lương Vương mưu phản, thiên hạ đại loạn.
Mọi người đều biết Lương Vương ở Tây Nam là vương gia khác họ rất trung thành và tận tâm. Lương Vương sở hữu binh lực hùng mạnh, từng mấy lần cứu thiên tử khỏi nguy nan. Để thiên tử yên tâm, ông ta thậm chí đưa cả một nhà già trẻ của mình đến Đông Đô làm con tin, trấn an miệng lưỡi thiên hạ. Nếu ông ta muốn phản thì đã ra tay từ lâu chứ đâu chờ đến bây giờ?
Tuy nàng không biết danh tính cụ thể của U Châu Tiết độ sứ đương nhiệm nhưng ai ai cũng biết là người họ Triệu, tuyệt đối không phải Phạm Hiên như trong mộng của nàng.
Còn Cố Cửu Tư và Vương Vinh…
Dù chẳng rõ Vương Vinh với Cố Cửu Tư có hay gặp gỡ nhưng hai nhà bọn họ vẫn luôn giao hảo nên quan hệ chắc không xấu. Làm sao hắn đánh gãy chân Vương Vinh được?
Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Ngọc Như chợt thấy buồn cười. Nàng vậy mà bị cảnh trong mơ dọa cho sợ chết khiếp.
Sao lại mơ thấy Cố Cửu Tư nhỉ?
Nàng không khỏi suy nghĩ, tự thấy bản thân quá mức kỳ quái.
Quan hệ giữa nàng và Cố Cửu Tư kỳ thật dùng tám gậy tre đánh cũng chẳng tới. Cố Cửu Tư là đích tử trong nhà phú hào quyền thế nhất thành Dương Châu, còn nàng chỉ là đích nữ không được sủng ái của một nhà buôn vải nho nhỏ. Sở dĩ nàng biết Cố Cửu Tư đơn giản là do vị thiếu gia này thường ngày ở thành Dương Châu thích náo loạn, đi đến đâu cũng nghe người ta bàn tán.
Hôm nay nghe được hắn ở Xuân Phong Lâu vung tiền như rác để đổi lấy tiếng cười của hoa khôi. Ngày mai lại nghe hắn ở sòng bạc xa hoa đánh cược vạn lượng bạc trắng, thua hết trong một đêm. Ngẫu nhiên nàng đi chợ cũng sẽ thấy Cố Cửu Tư. Người này cực kỳ dễ nhận diện; hắn thường mặc áo trắng, một tay cầm quạt xếp, một tay dẫn theo cái lồng chim. Khuôn mặt giảo hoạt cười tươi rói, khóe mắt chân mày đều là ngạo mạn khinh miệt.
Người vừa có nhan sắc vừa hành xử phô trương thì không muốn biết cũng khó.
Nàng không biết Cố Cửu Tư từng nghe nói đến nàng chưa, nhưng nàng nghĩ cũng có thể. Suy cho cùng, nàng cũng gọi là có tiếng ở thành Dương Châu, song tiếng tăm này chẳng đáng ăn mừng. Bởi vì, tiếng tăm của nàng là: nức tiếng gian khổ.
Nhà nàng lấy tơ lụa vải dệt làm nghiệp, miễn cưỡng mới chen chân được vào danh sách phú thương ở Dương Châu. Phụ thân nàng Liễu Tuyên trời sinh tính phong lưu, mà mẫu thân Tô Uyển còn do phụ mẫu mai mối cưới về nên tuy là chính thất nhưng không được sủng ái. Thêm nữa, thân thể bà ốm yếu, nhiều năm rồi cũng chỉ sinh được một nữ nhi là Liễu Ngọc Như. Ngược lại, thiếp thất Trương Nguyệt Nhi sinh được hai nam một nữ.
Ở thời đại này, không sinh được nhi tử là cái sai lớn nhất của nữ tử. Vì vậy Tô Uyển dù là chính thê nhưng Trương Nguyệt Nhi lại quản lý nội trợ trong nhà. Bà không có quyền, cuộc sống tất nhiên chẳng được như ý. Thế nên toàn bộ thành Dương Châu đều biết Liễu Tuyên sủng thiếp diệt thê và vô cùng thông cảm cho Tô Uyển cùng Liễu Ngọc Như.
Sống trong hoàn cảnh như vậy, Liễu Ngọc Như luôn luôn giữ quy củ; hiểu chuyện, biết tiến biết lùi, gặp ai cũng có ba phần lễ độ, không làm bất cứ việc gì vượt khuôn phép. Trở thành một tiểu thư khuê các chuẩn mực rồi tìm người thỏa đáng để gả cho, sau đấy an phận sống qua kiếp này chính là kế hoạch cả đời của nàng.
Nàng là người có mục tiêu sẽ quyết đoán hành sự. Để được sống tốt cả đời này, nàng đã sớm quyết định mình muốn gả cho đại công tử Diệp gia – Diệp Thế An.
Diệp gia xuất thân sĩ tộc chứ không giống thương hộ bọn họ. Trước kia Diệp gia sống đối diện Liễu gia, có thể coi là môn đăng hộ đối. Liễu Ngọc Như thân với đại tiểu thư Diệp gia Diệp Vận nên nàng thường la cà ở Diệp gia. Nàng nhanh chóng nhận thấy Diệp gia có nề nếp tốt đẹp, không ngại bần yêu phú, mà lão thái thái cũng thích nàng. Còn vị công tử Diệp Thế An này, mấy năm trước khi hắn chưa đi thư viện Bạch Lộ thì nàng cũng gặp qua vài lần. Hồi ấy còn nhỏ, không nhìn ra được tướng mạo lúc lớn nhưng dáng dấp cũng tính là đoan chính. Tuy rằng hắn ít nói nhưng cư xử chững chạc, trong đám nhỏ đồng sinh thì công khóa của hắn tốt nhất nên về sau có thể kiếm công danh. Diệp Thế An không tồi, Diệp gia cũng tốt, nếu gả qua hẳn sẽ thỏa mãn mục tiêu sống an ổn cả đời của nàng.
Vì muốn gả cho Diệp Thế An, nàng thường đi Diệp gia tìm Diệp Vận. Sau đó cùng Diệp Vận chiếu cố Diệp lão thái thái, dỗ dành Diệp lão thái thái vui vẻ. Một lần chiếu cố như vậy kéo dài bảy, tám năm nên Diệp lão thái thái rất để ý nàng. Thay vì cho tôn nhi cưới một nữ nhân bà không quen thuộc, chi bằng cưới một Liễu Ngọc Như bà hiểu tận gốc rễ lại còn là tri kỷ của bà.
Thế nên hôm trước lễ cập kê của nàng, Diệp lão thái thái tự mình tới cửa làm khách rồi lén lút nói với nàng, “Đợi thêm khoảng thời gian nữa ta sẽ một mình tìm phụ mẫu con tâm sự.”
Nàng tất nhiên hiểu ý của Diệp lão thái thái nên vẫn luôn mong chờ.
Chờ đến hôm nay, nàng đang dùng nước rửa sạch mặt để tỉnh táo lại từ cơn ác mộng thì nghe Ấn Hồng phấn khích báo, “Tiểu thư, Diệp lão thái thái tới!”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như thấp thỏm.
Nàng rất muốn nghe Diệp lão thái thái nói gì nhưng thân là vãn bối thì chưa được gọi mà đi sợ là không ổn. Đợi hồi lâu cuối cùng có người tới gọi Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như đã rửa mặt chải đầu xong, nàng hít một hơi thật sâu rồi theo thị nữ tới sảnh ngoài.
Trong đại sảnh có ba người đang ngồi. Diệp lão thái thái ngồi ở ghế chính bên trái, Liễu Tuyên ngồi ghế phải. Còn Trương Nguyệt Nhi với ý cười miên man ngồi trên ghế gần nhất cạnh Liễu Tuyên, đang trò chuyện với Diệp lão thái thái.
Ban đầu Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó nàng nhanh chóng cúi đầu để che giấu cảm xúc không vui.
Diệp lão thái thái thấy nàng thì vui vẻ nói, “Ngọc Như tới rồi, ngồi đây nói chuyện nào.”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Diệp lão thái thái. Nàng cung kính hành lễ trước rồi được Liễu Tuyên chấp thuận mới đến ngồi bên cạnh Diệp lão thái thái. Diệp lão thái thái nắm tay nàng, cười nói, “Ngọc Như ấy à, thật đúng là cô nương ngoan ngoãn nhất mà ta từng gặp. Ta trộm nghĩ, gia giáo Liễu gia nghiêm khắc nên mới dạy ra được cô nương tốt như vậy và nếu cô nương này là tôn nữ của ta thì hay biết bao.”
“Lão phu nhân nói gì vậy,” Liễu Tuyên rót trà cho Diệp lão thái thái, cười bảo, “Ngọc Như thường ở bên cạnh ngài, được ngài dạy dỗ mới thế. Diệp gia dòng dõi thư hương khiến Ngọc Như nhà chúng ta cũng được thơm lây.”
Hai bên khen tặng nhau một phen, Liễu Tuyên mới nói đến chính sự với Ngọc Như. Ông ta ho nhẹ một tiếng, “Ngọc Như à, hôm nay lão phu nhân tới cửa là muốn thương nghị hôn sự của con với chúng ta. Ngài hy vọng con có thể cùng đại công tử Diệp gia kết Tần Tấn chi hảo[1], nên chúng ta mới kêu con lại đây để hỏi xem con nghĩ thế nào?”
Nghe hỏi vậy, Liễu Ngọc Như đè xuống xúc động, nhã nhặn đáp, “Ngọc Như nghe cha mẹ.”
Mọi người nở nụ cười, Liễu Tuyên nói, “Vậy quyết định thế đi. Có điều đại công tử hiện giờ hình như đang tham gia thi Hương, không biết khi nào có thể đến cầu hôn?”
Liễu Tuyên tựa hồ có chút sầu lo bèn nói tiếp, “Ta nghe đâu đại công tử Cố gia cũng tới tuổi rồi, mẫu thân hắn tìm kiếm khắp nơi, bữa trước còn đến Lưu gia. Lão phu nhân,” Liễu Tuyên quay đầu về phía Diệp lão thái thái, “ngài cũng quản chặt chuyện hôn sự này một chút.”
Mọi người ngồi đây đều hiểu ý Liễu Tuyên. Cố Cửu Tư là bá vương khét tiếng ở Dương Châu, gia thế lại lớn nên tất nhiên phụ mẫu hắn muốn con mình cưới cô nương tốt nhất thành Dương Châu. Có điều ở Dương Châu, phàm là cô nương chỉ cần hơi tốt thôi cũng đã chướng mắt hắn. Ý Liễu Tuyên là sợ hắn bỏ cuộc rồi chọn nhà khác, tới cầu hôn Liễu Ngọc Như – một cô nương nổi bật nhưng gia thế bình thường. Đến lúc đó hắn ỷ vào gia thế để uy hiếp thì không muốn gả cũng phải gả.
Song nếu Cố Cửu Tư đã đi Lưu gia thì sẽ chẳng tới Liễu gia. Suy cho cùng, bối cảnh của cô nương Lưu gia Lưu Tư Vũ tốt hơn Liễu Ngọc Như. Hiện giờ Liễu Tuyên nói vậy chẳng qua cho Liễu Ngọc Như thêm chút mặt mũi thôi.
Liễu Ngọc Như nghe nhắc “Lưu gia”, nàng ngước mắt nhìn theo bản năng, trong lòng hơi bất an. Chính tay nàng trao khăn thêu[2] cho Lưu Tư Vũ, tình nghĩa hai người sâu sắc, Cố Cửu Tư thế mà lại đến nhà nàng ấy?
Nàng cụp mắt, cân nhắc việc lát nữa đi gặp Lưu Tư Vũ.
Diệp lão thái thái nghe Liễu Tuyên nói cũng không nghĩ nhiều, chỉ bảo, “Ngài yên tâm, chờ thi Hương xong, ta lập tức cho con ta dẫn theo Thế An tới cửa cầu hôn.”
“Vậy chi bằng Diệp lão gia tới cầu hôn trước?” Trương Nguyệt Nhi đúng lúc mở miệng, “Chuyện này vốn do trưởng bối quyết định, đại công tử có mặt hay không cũng được. Cứ chuẩn bị trước để tránh về sau nảy sinh biến cố.”
“Sợ là không được,” Diệp lão thái thái lắc đầu, “bằng hữu của con ta đảm nhiệm U Châu Tiết độ sứ, nó tới ăn mừng còn chưa trở về.”
Nghe được “U Châu Tiết độ sứ”, Liễu Ngọc Như vô thức hỏi, “Là họ Phạm à?”
Mọi người nhìn về phía nàng. Liễu Ngọc Như ngẩn người, chính nàng cũng chưa rõ sao mình đột nhiên hỏi câu này.
Chắc vì cảnh trong mơ sáng nay vẫn khiến nàng hơi hoảng hốt. Giờ đã lỡ lời nhưng cũng không phải chuyện gì to tát nên nàng cố tình nhẹ giọng, giả vờ ngây thơ nói, “U Châu Tiết độ sứ đại nhân tân nhiệm là họ Phạm tên Hiên?”
“Sao con biết?” Diệp lão thái thái kinh ngạc.
Liễu Nguyệt Như thầm giật mình, cứ như vừa bị ai dùng gậy đánh. Song biểu cảm trên mặt nàng không thay đổi, chỉ nói, “Con nghe bằng hữu nhắc qua. Lúc đó con không tin, vì vị trí tiết độ sứ đâu phải nói đổi là đổi?”
“Cũng đúng.” Diệp lão thái thái bật cười. “Con nói phải, chẳng qua Phạm Hiên ở U Châu đã nhậm chức mười ba năm, căn cơ thâm hậu. Tiết độ sứ tiền nhiệm chết bệnh, trước khi chết tiến cử hắn, nên giờ hắn mới lên làm tiết độ sứ.”
Nghe vậy Liễu Tuyên gật đầu cảm khái, “Đúng là gặp thời…”
Việc hôn nhân coi như bàn xong, Diệp lão thái thái nói chuyện phiếm một hồi liền đứng dậy ra về.
Chờ Diệp lão thái thái đi rồi, Liễu Ngọc Như trở về phòng kêu Ấn Hồng ra ngoài, trong lòng căng thẳng.
Nàng ngồi trước bàn đọc sách, bắt đầu vội vàng viết tin tức trong mộng.
U Châu Tiết độ sứ, Phạm Hiên
Cố Cửu Tư, Vương Vinh
Lương Vương
…
Nàng viết hết mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ. Nhìn mặt chữ, đôi mắt kia của Cố Cửu Tư chợt hiện lên trong đầu nàng.
“Cứu ta…”
Nàng chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Phạm Hiên…là trùng hợp, hay là lời tiên tri?
Chắc là trùng hợp?
Liễu Ngọc Như ra sức thuyết phục bản thân rằng biết đâu nàng đã nghe qua tin này, chỉ quên mất thôi…
Nàng cố gắng tìm vô số lý do nhưng qua một hồi lâu, nàng vẫn nhịn không được mà đứng lên nói, “Giúp ta báo với Nguyệt di nương ta muốn đi Lưu gia, mong bà đáp ứng.”
Lời tác giả
Chương sau nam chính lên sàn!
Chú thích
[1] Nước Tấn và nước Tần thời Xuân Thu, trai gái hai nước thường kết vợ chồng với nhau. Về sau chỉ sự thông gia, sự kết hôn.
[2] Thời xưa, những cô gái thân thiết như chị em ruột thường tặng nhau khăn tay do mình thêu để thể hiện tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.