Chương 86: Một bát mì, một ngọn đèn, đây chính là cuộc sống
Mặc Thư Bạch
08/12/2020
Ban đầu Liễu Ngọc Như còn giãy giụa đôi chút nhưng sau lại phát hiện sức mạnh hai người chênh lệch quá lớn, nàng cũng sợ ồn ào sẽ khiến người ngoài để ý nên chả dám động đậy.
Tim nàng đập nhanh như bay, tai nàng chỉ nghe được tiếng lộc cộc của xe ngựa. Lúc đầu chỉ là những nụ hôn trêu đùa nhưng sau một hồi động chạm thì bầu không khí nóng đến thiêu đốt.
Cố Cửu Tư không nỡ buông nàng ra, Liễu Ngọc Như chẳng dám hó hé tiếng nào, chỉ biết cứng người mà chờ đợi động tác tiếp theo của hắn.
Cố Cửu Tư cũng cảm thấy chuyện tiến triển hơi xa thành thử đâu dám quá đáng, nhưng tay hắn không buông được nên dứt khoát ôm nàng rồi để nàng ngồi trên đùi mình.
Liễu Ngọc Như hoảng hốt, nàng lo Ấn Hồng hay Mộc Nam xốc mành đi vào nên cứ nhìn chằm chằm màn xe. Cố Cửu Tư lại chẳng quan tâm, hắn nhắm nghiền mắt và dùng đầu lưỡi cảm nhận sự ấm áp ngọt ngào từ nàng.
Vào những lúc thế này, hai người rõ ràng thấu hiểu sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân. Ở khoảnh khắc hiện tại, Liễu Ngọc Như vừa mềm mại vừa mảnh mai tựa đóa hoa xinh đẹp run rẩy nở rộ giữa mưa gió, cố gắng tiếp nhận mọi thứ từ đối phương.
Dáng vẻ này càng khiến Cố Cửu Tư yêu thích tới mức không muốn buông tay. Cố Cửu Tư cảm giác môi lưỡi hơi đau nên nghĩ cũng đến lúc ngừng lại rồi, nhưng lúc hắn thối lui, Liễu Ngọc Như nhịn không được mà khẽ rên một tiếng. Đầu óc hắn nóng lên, bàn tay vốn định dừng lại bắt đầu cởi bỏ quần áo nàng theo bản năng. Liễu Ngọc Như phát giác ý đồ của Cố Cửu Tư thì tức khắc hoàn hồn, nàng bắt lấy tay Cố Cửu Tư và căng thẳng nhìn hắn.
Sự kiên định này đánh thức vài phần lý trí trong Cố Cửu Tư, hắn đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như. Đôi mắt nàng vẫn đang ngậm nước, sắc mặt hàm chứa ý xuân hoà lẫn với chút lo sợ. Cố Cửu Tư biết mình hù dọa nàng mất rồi, người hắn liền cứng đờ. Mất một lúc lâu hắn mới có thể dùng lý trí khống chế bản thân mà chỉ ôm lấy nàng rồi im lặng vùi đầu vào vai nàng.
Mãi hắn mới có vẻ bình tĩnh lại, hắn khàn khàn cất tiếng, “Ta không nên đùa nghịch kiểu này với nàng.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu, lí nhí đáp, “Ừm.”
Nàng giơ tay vuốt lưng Cố Cửu Tư, thấy hắn vẫn cúi đầu bất động liền không khỏi đau lòng, “Chàng khó chịu à?”
Cố Cửu Tư thì thào ậm ừ. Sau một hồi, hắn ngẩng đầu lên rồi hít sâu một hơi và cười khổ sở, “Giai nhân trong ngực thì thần tiên cũng chẳng thể cầm lòng, Liễu Hạ Huệ[1] hẳn phải chật vật lắm mới làm nổi.”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt, nàng nhỏ giọng mắng, “Chỉ biết nói hươu nói vượn.”
Cố Cửu Tư khẽ thở dài, không nói gì thêm. Liễu Ngọc Như thấy hắn tinh thần sa sút liền trầm mặc giây lát rồi thì thầm vài câu bên tai hắn.
Đôi mắt Cố Cửu Tư tức khắc sáng lên, hắn ôm chặt cái eo nhỏ của Liễu Ngọc Như và hạ thấp giọng nói, “Ngọc Như, nàng thật tốt.”
Dứt lời, Cố Cửu Tư ló đầu ra dặn dò Mộc Nam, “Ngươi chạy về nhà trước để nấu nước nóng đi, thiếu phu nhân cần tắm rửa và thay quần áo.”
Mộc Nam tuân lệnh, hắn cũng không nghĩ lung tung, chỉ cho rằng Liễu Ngọc Như đã dính mưa ướt. Hắn ngừng xe ngựa, giao phó cho Ấn Hồng rồi chạy về nhà trước.
Sau khi Mộc Nam rời đi, Liễu Ngọc Như thì thào, “Chàng định làm gì vậy?”
Cố Cửu Tư chỉ cười mà không trả lời, trông hắn hưng phấn lạ thường.
Xe ngựa đi rất ổn định nên tất nhiên tốc độ chậm hơn hẳn. Vừa tới cổng Cố phủ, Cố Cửu Tư lập tức xốc mành đi ra ngoài. Hiện giờ mưa đã tạnh được một lúc, hắn nhảy từ trên xe ngựa xuống rồi vươn tay đỡ Liễu Ngọc Như.
Đôi mắt sáng lấp lánh của hắn không thể che giấu sự cao hứng. Liễu Ngọc Như xuống xe xong, Cố Cửu Tư lập tức kéo nàng đi về phía phòng ngủ. Hắn vừa đi vừa bảo Ấn Hồng, “Ngươi nói lại với cha mẹ ta rằng đừng chờ chúng ta ăn cơm chung. Chúng ta có chuyện cần thảo luận, không cho ai quấy rầy hết…”
Liễu Ngọc Như nghe hắn mở lời nhưng không nói trọn vẹn thì cúi đầu chẳng dám nói gì. Thấy Ấn Hồng ngớ ra chưa chịu đi, Liễu Ngọc Như vẫy vẫy tay và thì thầm với nàng ấy, “Đi đi.”
Ấn Hồng giờ mới phản ứng lại, nàng ấy nhanh chân rời đi.
Cố Cửu Tư kéo Liễu Ngọc Như vào phòng ngủ, hắn đè nàng lên tường, miệng hôn nàng tay khóa cửa. Sau đấy hắn dắt nàng vào phòng tắm.
Liễu Ngọc Như khuyên can, “Chàng đừng nóng vội, đi chậm thôi, không cần gấp…”
Lúc Ấn Hồng trở về bẩm báo, nàng ấy ngừng bước trước cửa. Nàng ấy ngẩn người rồi bỗng hoàn hồn, nhanh chóng lui ra ngoài đứng canh ở cửa sân không cho ai đi vào.
Giang Nhu và Cố Lãng Hoa đang dùng bữa ở phòng ăn, Cố Lãng Hoa cau mày nghi ngờ, “Chuyện gì quan trọng tới mức không thể ăn cơm rồi mới thảo luận?”
Giang Nhu cũng thấy kỳ lạ bèn dò hỏi hạ nhân, “Lúc công tử về nhà, trông tâm trạng nó thế nào?”
Hạ nhân bật cười, thành thật trả lời, “Cực kỳ hứng chí.”
Tính tình Cố Cửu Tư con nít, không hề che giấu buồn vui. Giang Nhu nghe vậy liền biết chả phải chuyện quan trọng, bà cười nói, “Vậy không cần chúng ta xen vào, coi bộ là chuyện tốt.”
“Biết đâu Cửu Tư được làm quan lớn?” Tô Uyển nhẹ nhàng lên tiếng.
Cố Lãng Hoa khẽ hừ một tiếng, Giang Như cười, “Chắc là vậy.”
Cố Cửu Tư hành hạ nàng tới tận đêm khuya, Liễu Ngọc Như hoàn toàn kiệt sức. Sau đấy nàng bị cái bụng đói ùng ục đánh thức.
Nàng nhớ đến thân thể mình liền cảm thấy mệt mỏi. Cố Cửu Tư lờ đờ tỉnh giấc, thấy Liễu Ngọc Như thức bèn mơ màng hỏi, “Sao nàng không ngủ?”
Liễu Ngọc Như dựa vào người Cố Cửu Tư rồi ngước mắt nhìn hắn, nàng thỏ thẻ, “Ta đói bụng.”
Đây là việc xưa nay nàng chưa từng làm bao giờ. Thế mà vào giờ phút này lại giống một tiểu cô nương ngô nghê than đói bụng với người khác rồi dùng ánh mắt trông mong nhìn Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư ngẩn ngơ, hắn nhìn ánh mắt hơi ấm ức của Liễu Ngọc Như mà bật thốt, “Ta cũng đói.”
Liễu Ngọc Như: …
Lời này làm Liễu Ngọc Như tỉnh táo lại. Sao nàng có thể giống một đứa trẻ mà đột nhiên trông cậy Cố Cửu Tư sẽ nấu cho nàng ăn?
Mặt nàng ửng đỏ, nàng khẽ bảo, “Để ta đi nấu bát mì.” Nói rồi nàng định đứng dậy.
Nghe câu này của Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư mới chậm chạp hiểu ra; những gì Liễu Ngọc Như nói ban nãy kỳ thật là đang ngóng trông hắn hành động đáp lại. Cố Cửu Tư vội vàng đè nàng nằm xuống, hắn nói lời đền bù, “Ta hiểu mà, nàng cứ nằm nghỉ đi, để ta nấu cho.”
Liễu Ngọc Như vốn mệt nên khi hắn cản lại, nàng cũng không có sức ngồi dậy. Nàng nằm trên giường thì thào, “Mấy giờ rồi?”
Cố Cửu Tư thoáng ngước đầu nhìn bên ngoài, hắn nghĩ nghĩ rồi nói, “Ngoài kia im ắng vậy chắc cũng không còn sớm, mọi người hẳn đi ngủ hết rồi.”
“Mọi người đã ngủ mà chúng ta còn gọi dậy thì có phải hơi quá đáng không?”
“Đừng lo,” Cố Cửu Tư xua xua tay, “để ta đến nhà bếp xem còn gì ăn không rồi mang về là được.”
Liễu Ngọc Như gà gật, nàng dựa vào trên giường mà nói, “Ta chợp mắt một lát.”
Cố Cửu Tư đáp lại một tiếng rồi mặc thêm áo khoác và đi ra ngoài.
Bây giờ là đêm khuya nên hành lang dài vắng tanh. Cố Cửu Tư vào nhà bếp tìm tới tìm lui nhưng phát hiện chẳng còn thức ăn sót lại. Hắn cân nhắc trong chốc lát, Liễu Ngọc Như đói vậy thì ít nhất phải làm gì đó cho nàng ăn. Có sai người nấu cũng không biết khi nào xong nên hắn vừa suy nghĩ vừa nhìn sợi mì trong ngăn tủ và quyết định sẽ nấu bát mì.
Muốn nấu mì phải nhóm lửa trước. Củi nằm ngay cạnh bệ bếp, cỏ khô cũng ở gần đấy, mồi lửa trong ngăn tủ; Cố Cửu Tư tính toán xong liền bắt tay vào làm ngay.
Đầu tiên là chuẩn bị nguyên liệu; sợi mì, nước, trứng gà.
Sau đó là nhóm lửa. Hắn đã học kỹ năng này hồi hai người chạy trốn đến U Châu; hắn thành thạo chất củi, dùng mồi lửa đốt cỏ khô, chẳng mấy chốc lửa bốc lên. Hắn ngồi xổm xuống để quạt bếp lò, khi khói dày đặc thì nhanh tay bắc nồi nước lên bếp. Có nước rồi, Cố Cửu Tư liền bỏ mì vào. Sợi mì chẳng có gì thay đổi giữa nồi nước lạnh băng, Cố Cửu Tư vừa nhìn vừa nhíu mày. Hắn cảm thấy trông hơi khác hình ảnh sợi mì ở trong nước mà hắn nhớ.
Nhưng hắn nghĩ biết đâu vì chưa nấu chín, thế nên hắn xoay người đi lấy trứng gà. Cầm trứng gà trên tay, hắn rầu thối ruột. Bỏ trứng vào lúc nào? Nên bỏ vào theo kiểu gì?
Hắn do dự một lát rồi quyết định không nghĩ nhiều nữa, cứ đập thẳng trứng gà vào là được.
Cố Cửu Tư giơ tay đập trứng gà lên bệ bếp, quả trứng vỡ tung; lòng trứng dính đầy bếp, còn bắn cả lên tay hắn.
Cố Cửu Tư hoảng sợ, hắn biết mình dùng sức quá lớn. Thế là hắn lấy quả trứng khác rồi nhẹ nhàng gõ. Trứng không vỡ, hắn tăng thêm sức; trứng vẫn không vỡ, hắn lại dùng sức để đập.
Nát bấy.
Lòng trắng trứng chảy ra, Cố Cửu Tư cuống quá bèn vội vã bỏ vào nồi. Lòng trắng trộn chung với vỏ trứng ngưng đọng thành hỗn hợp màu trắng trong nồi, nhưng lòng đỏ vẫn chưa ra khỏi vỏ. Cố Cửu Tư nhanh tay bóp nát trứng gà thành nhiều mảnh vụn, hắn thấy sợi mì dính vào nhau bèn mau chóng cầm đũa trộn đều hai thứ lại.
Sau một hồi náo loạn, Cố Cửu Tư mới thấy mì hắn nấu hơi giống mì hắn từng ăn. Hắn sợ chưa chín nên cứ chờ hoài, chốc chốc lại nếm thử; cứ như vậy rốt cuộc mì cũng chín. Nấu nướng xong xuôi, hắn do dự giây lát rồi bỏ thêm chút muối và canh mới bưng trở về phòng.
Liễu Ngọc Như trong lúc chờ đã ngủ mất vì đói bụng, nghe tiếng cửa mở nàng bèn mở to mắt. Cố Cửu Tư mở cửa đi vào, tay bưng một bát mì cùng hai đôi đũa và một cái chén nhỏ. Hắn dùng chân đóng cửa lại rồi nhìn về phía Liễu Ngọc Như.
“Ô,” hắn ngạc nhiên, “nàng dậy rồi à?”
Liễu Ngọc Như lờ đờ đáp lại rồi ngồi dậy. Cố Cửu Tư đứng cạnh bàn, chia mì từ bát vào chén nhỏ, hắn vừa làm vừa nói, “Nhà bếp không có ai nên ta nấu bát mì.”
“Chàng biết nấu mì?” Liễu Ngọc Như hơi kinh ngạc.
Cố Cửu Tư thoáng chột dạ, hắn lí nhí đáp, “Biết chút chút.”
Liễu Ngọc Như dõi theo Cố Cửu Tư chia mì rồi rời giường và đi đến cạnh bàn.
Bát mì này trông cực kỳ đáng sợ; lòng trắng cùng vỏ trứng trộn lẫn với sợi mì, có thể nói đây là bát mì dị dạng nhất nàng từng thấy.
Nhưng nàng vẫn giữ im lặng. Cố Cửu Tư trước giờ chưa từng đụng tay vào việc nhà, có thể nấu một bát mì cho nàng vào giữa đêm đã là hết sức nỗ lực.
Cố Cửu Tư chia thức ăn xong, hắn đỡ Liễu Ngọc Như ngồi xuống và thấp thỏm bảo, “Lần đầu ta nấu mì, về sau sẽ nấu ngon hơn.”
Liễu Ngọc Như mỉm cười, “Không sao, nếu ăn không ngon thì sau này ta nấu cho chàng.”
Lời này làm Cố Cửu Tư sung sướng lắm nhưng hắn vẫn nói, “Ta có thể học, ta học gì cũng lẹ hết.”
Hai người vừa trò chuyện vừa chia đũa cho nhau. Phu thê ngồi chung một bàn, cùng nhau ăn món mì do Cố Cửu Tư nấu.
Bát mì này không quá dở, chỉ là món mì bình thường có vị mặn nhẹ của muối. Nhưng bất kể thế nào, chí ít nó đã được nấu chín và Liễu Ngọc Như thấy vậy là đủ rồi.
“Có ngon không?” Cố Cửu Tư thấp thỏm hỏi.
Liễu Ngọc Như đang ăn giữa chừng, nàng ngước mắt nhìn hắn và vui vẻ nói, “Ngon, cho ta ăn mỗi ngày đều được.”
Câu trả lời của nàng cổ vũ tinh thần Cố Cửu Tư, hắn nhất thời cảm thấy bản thân chắc có thiên phú bếp núc liền tuyên bố, “Thế này đã là gì, mai sau ta học nấu mấy món chính để nàng mở rộng tầm mắt.”
Liễu Ngọc Như cười không ngớt. Hai người vừa ăn vừa tán gẫu; một bát mì, một ngọn đèn đã đủ khiến lòng người vô cùng hạnh phúc.
Vì đã ngủ một giấc nên tinh thần cả hai rất sảng khoái, Liễu Ngọc Như thẳng thắn chia sẻ dự định của mình, “Ta tính mua đứt tòa nhà này, trang hoàng lại rồi ở lâu dài. Ta cũng cho người bắt đầu dọn Hoa Dung về đây.”
“Ta có giúp được gì không?”
“Chuyện này ta lo được.” Liễu Ngọc Như lắc đầu nhưng nàng chợt nghĩ tới một chuyện bèn mím môi cười. “Về sau đừng bỏ thêm vỏ trứng.”
“Được,” mặt Cố Cửu Tư ửng đỏ, hắn vẫy vẫy tay, “chuyện nhỏ, ta đã nhớ.”
“À, còn nữa,” Liễu Ngọc Như nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “lần này đảm bảo Lạc Tử Thương đến Đông Đô vì muốn thương lượng gì đó với triều đình, chàng đừng kích động.”
“Ừ, được.” Cố Cửu Tư gật đầu trả lời. “Nàng yên tâm, lòng ta hiểu rõ vấn đề này.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát rồi lại nằm xuống ngủ. Một canh giờ sau, Cố Cửu Tư phải dậy để vào cung.
Hắn mới ngủ say mà bị người đánh thức nên hơi bất mãn, thế là làu bàu một tiếng rồi lật người ôm Liễu Ngọc Như mà ngủ tiếp.
Mộc Nam không dám to tiếng, chỉ đứng bên ngoài khe khẽ gọi hắn; thấy hắn không đáp lại, Mộc Nam liền luống cuống. Chưa được bao lâu, Cố Cửu Tư nghe tiếng đập cửa dứt khoát rành mạch vang lên, theo sau là giọng nói ôn hòa của Diệp Thế An, “Cửu Tư, rời giường để lên triều nào.”
Âm thanh này làm Liễu Ngọc Như bừng tỉnh.
Nàng đột ngột mở mắt, tiếp sau nàng nghe tiếng Thẩm Minh kêu la, “Cố Cửu Tư, không dậy là rơi đầu đấy!”
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như bắt đầu lay Cố Cửu Tư, “mau rời giường!”
Cố Cửu Tư cuộn tròn lại, hắn che lỗ tai và vùi người vào trong chăn.
Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ rồi dứt khoát đứng dậy, nhanh chóng thay quần áo để mở cửa.
Diệp Thế An cùng Thẩm Minh đứng ở cửa, thấy Liễu Ngọc Như liền ngẩn người. Liễu Ngọc Như hấp tấp nói, “Hai người mau vào kéo chàng đi, còn để chàng lề mề thì sợ muộn mất.”
Diệp Thế An lưỡng lự, còn Thẩm Minh quyết đoán đi vào rồi giật chăn ra và kéo Cố Cửu Tư dậy.
Diệp Thế An thấy vậy cũng dứt khoát vào phòng. Hai người nâng Cố Cửu Tư dậy, Mộc Nam rửa mặt cho hắn, sau đó giúp hắn mặc quan phục. Cố Cửu Tư nhắm tịt hai mắt như đang giãy giụa, Diệp Thế An và Thẩm Minh một trái một phải đỡ hắn. Diệp Thế An chào Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như, chúng ta vào triều đây.”
“Đi đi, đừng để chàng làm hai người muộn giờ,” Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn nhắc.
Cố Cửu Tư rốt cuộc mở mắt ra, hắn mở miệng nói, “Ngọc Như, ta sẽ về sớm…”
“Đi thôi!”
Thẩm Minh lôi kéo Cố Cửu Tư, ba người xô đẩy nhau đi ra ngoài.
Cố Cửu Tư bất mãn lẩm bẩm, “Không phải còn một khắc lận sao? Các ngươi gấp gáp làm gì?”
“Đừng kéo nữa! Ta tự đi!”
“Ta đang đi nhanh mà! Nhanh lắm luôn!”
Ba người cãi cọ ầm ĩ tới tận cổng, Liễu Ngọc Như nhìn mà buồn cười.
Ấn Hồng bưng nước tới, “Phu nhân muốn rửa mặt hay ngủ thêm tí nữa?”
Liễu Ngọc Như cười, “Rửa mặt, hôm nay chúng ta đi xem nhà để chọn vị trí cho Hoa Dung. Còn phải xem xem có thể buôn bán gì khác không.”
Ấn Hồng vâng lời, sau khi bưng nước vào, nàng ấy kinh ngạc hỏi, “Phu nhân, đêm qua hai người nấu mì à?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền nhớ tới hình ảnh hai người cùng nhau ăn mì giữa đêm, khóe môi nàng bất giác cong lên, “Ừ.”
“À,” Liễu Ngọc Như nhớ tới đây liền dặn, “về sau ban đêm nhớ để sẵn nguyên liệu nấu ăn trong bếp, có gì còn tiện nấu mì.”
Trong lúc Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng trò chuyện, nhóm của Cố Cửu Tư đã lên xe ngựa.
Nơi đây cực gần cổng cung điện, đi chưa bao lâu đã tới hoàng thành. Ba người xuống xe ngựa rồi đi bộ đến đại điện.
Gió lạnh làm Cố Cửu Tư tỉnh táo hơn nhiều nhưng hắn vẫn ngáp liên tục. Hắn vừa ngáp vừa dò hỏi Diệp Thế An, “Hôm qua bệ hạ giữ ngươi lại làm gì?”
“Đưa ta đi gặp thúc phụ.” Diệp Thế An cười nhưng trong mắt mang theo vài phần chua xót. “Ba người cùng ăn bữa cơm. À, Cửu Tư này,” Diệp Thế An dường như mới nhớ ra gì liền ngượng ngùng nói, “sắp tới chắc ta và Vận nhi sẽ dọn về Diệp phủ.”
“Ta hiểu mà.” Cố Cửu Tư gật gù. “Nếu thúc phụ ngươi vẫn mạnh khỏe thì tất nhiên ngươi phải quay về.”
“Lúc này mới báo cho ngươi…”
“Không sao,” Cố Cửu Tư xua xua tay, “đâu có ảnh hưởng gì tới ta. Ừm, ta có chuyện phải nói cho ngươi biết.” Cố Cửu Tư chần chừ làm Diệp Thế An nghi hoặc nhìn hắn. Cố Cửu Tư cân nhắc giây lát mới nói, “Lạc Tử Thương đã tới đây.”
Diệp Thế An dừng phắt lại, quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, ánh mắt hiện vẻ khiếp sợ.
Cố Cửu Tư mím môi, trông cũng có chút rầu rĩ, “Hôm qua ta mới gặp được y.”
“Y còn dám tới?!” Diệp Thế An lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, hắn hầm hầm đi nhanh về phía cửa đại điện, giọng nói lạnh tanh, “Ta phải gặp bệ hạ ngay. Bệ hạ đang lo nghĩ cách đối phó Dương Châu, y đến Đông Đô thật đúng lúc, chúng ta sẽ kết liễu y ngay bây giờ!”
“Ngươi đừng kích động.” Cố Cửu Tư giữ chặt tay Diệp Thế An, hắn đau hết cả đầu. “Ta lo lắng nhất là ngươi mất bình tĩnh nên mới báo trước với ngươi. Lạc Tử Thương chắc chắn không đi tìm cái chết, y đã tới đây thì dĩ nhiên sẽ mang theo lý do khiến bệ hạ chẳng thể giết y.”
Diệp Thế An ngớ người, Cố Cửu Tư phân tích cho hắn nghe, “Hiện giờ bệ hạ chưa có cách giải quyết Dương Châu, Lạc Tử Thương tất nhiên tới để trao ra giải pháp. Hôm nay lên triều có khả năng chúng ta sẽ thấy y. Ta nói trước với ngươi một tiếng là để ngươi chuẩn bị tinh thần, đến lúc đó đừng kích động.”
Diệp Thế An im lặng. Cố Cửu Tư biết trong lòng hắn không phục; chẳng ai thấy kẻ thù giết phụ thân mình mà có thể bình thản ung dung. Diệp Thế An dù là ông cụ non thì vẫn là một thanh niên mười tám tuổi.
Cố Cửu Tư thở dài, hắn vỗ vỗ vai Diệp Thế An rồi nói, “Nếu bệ hạ muốn bảo vệ y thì ngươi đừng đối đầu với bệ hạ mà khiến ngài mất mặt. Đường còn dài, về sau sẽ có cơ hội báo thù. Trước mắt ngươi hãy tự bảo vệ bản thân, chớ chọc giận bệ hạ. Tuyệt đối không được kích động, nếu kích động thì kẻ thua cuộc là ngươi.”
Diệp Thế An vẫn giữ im lặng. Cố Cửu Tư đang định nói thêm thì thấy Trương Phượng Tường đi ra kêu gọi toàn bộ quan viên xếp hàng rồi ông tuyên bố triều thần có thể vào điện.
Chức quan của Cố Cửu Tư và Diệp Thế An khác nhau nên đứng ở hai hàng riêng biệt. Cố Cửu Tư không tiện nhắc nhở thêm nhưng trong lòng khá bất an.
Theo thường lệ, khi lên triều thì quan viên địa phương ở Đông Đô sẽ báo cáo trước, sau đó sẽ thảo luận những vấn đề cần quan tâm. Song việc hàng đầu hôm nay là nghe Phạm Hiên nói, “Hôm qua hàn huyên về Dương Châu với các ái khanh, hôm nay liền có tin tức. Đêm qua, Dương Châu Tiết độ sứ Vương Niệm Thuần đại nhân phái người đưa tin đến đây để thương nghị với trẫm. Bọn họ tình nguyện quy thuận với điều kiện là trong vòng ba năm không động tới chức vị của quan viên ở Dương Châu, để mọi người có thời gian thích ứng. Trẫm thấy điều kiện này không tồi, các vị ái khanh thấy thế nào?”
Không ai lên tiếng, lát sau, Chu Cao Lãng bước ra khỏi hàng và cất cao giọng, “Bệ hạ, thần cũng nghĩ như vậy. Dương Châu vốn chẳng phải nơi cần thảo phạt, chỉ cần Dương Châu tình nguyện ủng hộ nước Hoa thì tạm thời để mặc bọn họ cũng sẽ không gây tổn thất cho chúng ta.”
“Trẫm cũng định hành sự như thế.” Phạm Hiên cao hứng gật đầu rồi nói tiếp, “Hôm qua trong quá trình thương thuyết, người đưa tin Lạc Tử Thương có công chẳng nhỏ. Trẫm thấy không thể mai một nhân tài này nên muốn giữ Lạc công tử ở lại Đông Đô nhậm chức thái tử thái phó[2], các vị nghĩ sao?”
Thái tử thái phó.
Vị trí này nói quan trọng thì không hẳn, nhưng nếu nói chẳng quan trọng thì sai hoàn toàn.
Đây là lão sư cho thiên tử của cả một quốc gia; tương lai quốc gia ra sao liên quan rất lớn đến trình độ mà thái tử thái phó sở hữu.
Cố Cửu Tư nhíu mày, hắn suy nghĩ một chút là hiểu ngay. Tuyệt đối không có chuyện Phạm Hiên chủ động giao ra vị trí này; có lẽ khi thỏa thuận với Phạm Hiên, Lạc Tử Thương đã dùng nó làm một trong những điều kiện để Dương Châu quy thuận.
Nếu đã vậy thì tranh cãi nữa cũng vô nghĩa, vì thế Cố Cửu Tư quyết đoán giữ im lặng, giả bộ như chưa nghe thấy gì.
“Tốt rồi,” Phạm Hiên gật gù, ông nhìn mọi người trầm mặc mà hứng khởi nói, “nếu không ai có ý kiến vậy…”
“Bệ hạ, thần cảm thấy không ổn!”
Phạm Hiên còn chưa dứt lời đã bị người khác cắt ngang, tất cả mọi người quay đầu nhìn chủ nhân của giọng nói kia. Diệp Thế An trong quan bào màu xanh thẳm đứng phía trên đại điện, tay cầm hốt, miệng nghiêm túc nói, “Bệ hạ, thần cho rằng tuyệt đối không thể dùng người như Lạc Tử Thương!”
Lời tác giả
Nguồn:
[Rạp hát nhỏ]
Cố Cửu Tư: Sau này mỗi đêm đều nấu bát mì cho vợ yêu.
Một tháng sau.
Cố Cửu Tư: Vợ yêu béo.
Chú thích
[1] Liễu Hạ Huệ là người nước Lỗ thời Xuân Thu, nổi tiếng là chính nhân quân tử. Một hôm ông dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh nên người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo ra khoác lên người cô rồi ôm vào lòng để cô hết lạnh, nhưng trong lòng ông chẳng hề có một chút tà tâm.
[2] Thái phó là chức quan có trách nhiệm dạy dỗ vua, đứng hàng thứ nhì trong Tam thái (thái sư, thái phó, thái bảo). Thái phó cho thái tử thì cấp bậc thấp hơn.
Tim nàng đập nhanh như bay, tai nàng chỉ nghe được tiếng lộc cộc của xe ngựa. Lúc đầu chỉ là những nụ hôn trêu đùa nhưng sau một hồi động chạm thì bầu không khí nóng đến thiêu đốt.
Cố Cửu Tư không nỡ buông nàng ra, Liễu Ngọc Như chẳng dám hó hé tiếng nào, chỉ biết cứng người mà chờ đợi động tác tiếp theo của hắn.
Cố Cửu Tư cũng cảm thấy chuyện tiến triển hơi xa thành thử đâu dám quá đáng, nhưng tay hắn không buông được nên dứt khoát ôm nàng rồi để nàng ngồi trên đùi mình.
Liễu Ngọc Như hoảng hốt, nàng lo Ấn Hồng hay Mộc Nam xốc mành đi vào nên cứ nhìn chằm chằm màn xe. Cố Cửu Tư lại chẳng quan tâm, hắn nhắm nghiền mắt và dùng đầu lưỡi cảm nhận sự ấm áp ngọt ngào từ nàng.
Vào những lúc thế này, hai người rõ ràng thấu hiểu sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân. Ở khoảnh khắc hiện tại, Liễu Ngọc Như vừa mềm mại vừa mảnh mai tựa đóa hoa xinh đẹp run rẩy nở rộ giữa mưa gió, cố gắng tiếp nhận mọi thứ từ đối phương.
Dáng vẻ này càng khiến Cố Cửu Tư yêu thích tới mức không muốn buông tay. Cố Cửu Tư cảm giác môi lưỡi hơi đau nên nghĩ cũng đến lúc ngừng lại rồi, nhưng lúc hắn thối lui, Liễu Ngọc Như nhịn không được mà khẽ rên một tiếng. Đầu óc hắn nóng lên, bàn tay vốn định dừng lại bắt đầu cởi bỏ quần áo nàng theo bản năng. Liễu Ngọc Như phát giác ý đồ của Cố Cửu Tư thì tức khắc hoàn hồn, nàng bắt lấy tay Cố Cửu Tư và căng thẳng nhìn hắn.
Sự kiên định này đánh thức vài phần lý trí trong Cố Cửu Tư, hắn đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như. Đôi mắt nàng vẫn đang ngậm nước, sắc mặt hàm chứa ý xuân hoà lẫn với chút lo sợ. Cố Cửu Tư biết mình hù dọa nàng mất rồi, người hắn liền cứng đờ. Mất một lúc lâu hắn mới có thể dùng lý trí khống chế bản thân mà chỉ ôm lấy nàng rồi im lặng vùi đầu vào vai nàng.
Mãi hắn mới có vẻ bình tĩnh lại, hắn khàn khàn cất tiếng, “Ta không nên đùa nghịch kiểu này với nàng.”
Liễu Ngọc Như cúi đầu, lí nhí đáp, “Ừm.”
Nàng giơ tay vuốt lưng Cố Cửu Tư, thấy hắn vẫn cúi đầu bất động liền không khỏi đau lòng, “Chàng khó chịu à?”
Cố Cửu Tư thì thào ậm ừ. Sau một hồi, hắn ngẩng đầu lên rồi hít sâu một hơi và cười khổ sở, “Giai nhân trong ngực thì thần tiên cũng chẳng thể cầm lòng, Liễu Hạ Huệ[1] hẳn phải chật vật lắm mới làm nổi.”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt, nàng nhỏ giọng mắng, “Chỉ biết nói hươu nói vượn.”
Cố Cửu Tư khẽ thở dài, không nói gì thêm. Liễu Ngọc Như thấy hắn tinh thần sa sút liền trầm mặc giây lát rồi thì thầm vài câu bên tai hắn.
Đôi mắt Cố Cửu Tư tức khắc sáng lên, hắn ôm chặt cái eo nhỏ của Liễu Ngọc Như và hạ thấp giọng nói, “Ngọc Như, nàng thật tốt.”
Dứt lời, Cố Cửu Tư ló đầu ra dặn dò Mộc Nam, “Ngươi chạy về nhà trước để nấu nước nóng đi, thiếu phu nhân cần tắm rửa và thay quần áo.”
Mộc Nam tuân lệnh, hắn cũng không nghĩ lung tung, chỉ cho rằng Liễu Ngọc Như đã dính mưa ướt. Hắn ngừng xe ngựa, giao phó cho Ấn Hồng rồi chạy về nhà trước.
Sau khi Mộc Nam rời đi, Liễu Ngọc Như thì thào, “Chàng định làm gì vậy?”
Cố Cửu Tư chỉ cười mà không trả lời, trông hắn hưng phấn lạ thường.
Xe ngựa đi rất ổn định nên tất nhiên tốc độ chậm hơn hẳn. Vừa tới cổng Cố phủ, Cố Cửu Tư lập tức xốc mành đi ra ngoài. Hiện giờ mưa đã tạnh được một lúc, hắn nhảy từ trên xe ngựa xuống rồi vươn tay đỡ Liễu Ngọc Như.
Đôi mắt sáng lấp lánh của hắn không thể che giấu sự cao hứng. Liễu Ngọc Như xuống xe xong, Cố Cửu Tư lập tức kéo nàng đi về phía phòng ngủ. Hắn vừa đi vừa bảo Ấn Hồng, “Ngươi nói lại với cha mẹ ta rằng đừng chờ chúng ta ăn cơm chung. Chúng ta có chuyện cần thảo luận, không cho ai quấy rầy hết…”
Liễu Ngọc Như nghe hắn mở lời nhưng không nói trọn vẹn thì cúi đầu chẳng dám nói gì. Thấy Ấn Hồng ngớ ra chưa chịu đi, Liễu Ngọc Như vẫy vẫy tay và thì thầm với nàng ấy, “Đi đi.”
Ấn Hồng giờ mới phản ứng lại, nàng ấy nhanh chân rời đi.
Cố Cửu Tư kéo Liễu Ngọc Như vào phòng ngủ, hắn đè nàng lên tường, miệng hôn nàng tay khóa cửa. Sau đấy hắn dắt nàng vào phòng tắm.
Liễu Ngọc Như khuyên can, “Chàng đừng nóng vội, đi chậm thôi, không cần gấp…”
Lúc Ấn Hồng trở về bẩm báo, nàng ấy ngừng bước trước cửa. Nàng ấy ngẩn người rồi bỗng hoàn hồn, nhanh chóng lui ra ngoài đứng canh ở cửa sân không cho ai đi vào.
Giang Nhu và Cố Lãng Hoa đang dùng bữa ở phòng ăn, Cố Lãng Hoa cau mày nghi ngờ, “Chuyện gì quan trọng tới mức không thể ăn cơm rồi mới thảo luận?”
Giang Nhu cũng thấy kỳ lạ bèn dò hỏi hạ nhân, “Lúc công tử về nhà, trông tâm trạng nó thế nào?”
Hạ nhân bật cười, thành thật trả lời, “Cực kỳ hứng chí.”
Tính tình Cố Cửu Tư con nít, không hề che giấu buồn vui. Giang Nhu nghe vậy liền biết chả phải chuyện quan trọng, bà cười nói, “Vậy không cần chúng ta xen vào, coi bộ là chuyện tốt.”
“Biết đâu Cửu Tư được làm quan lớn?” Tô Uyển nhẹ nhàng lên tiếng.
Cố Lãng Hoa khẽ hừ một tiếng, Giang Như cười, “Chắc là vậy.”
Cố Cửu Tư hành hạ nàng tới tận đêm khuya, Liễu Ngọc Như hoàn toàn kiệt sức. Sau đấy nàng bị cái bụng đói ùng ục đánh thức.
Nàng nhớ đến thân thể mình liền cảm thấy mệt mỏi. Cố Cửu Tư lờ đờ tỉnh giấc, thấy Liễu Ngọc Như thức bèn mơ màng hỏi, “Sao nàng không ngủ?”
Liễu Ngọc Như dựa vào người Cố Cửu Tư rồi ngước mắt nhìn hắn, nàng thỏ thẻ, “Ta đói bụng.”
Đây là việc xưa nay nàng chưa từng làm bao giờ. Thế mà vào giờ phút này lại giống một tiểu cô nương ngô nghê than đói bụng với người khác rồi dùng ánh mắt trông mong nhìn Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư ngẩn ngơ, hắn nhìn ánh mắt hơi ấm ức của Liễu Ngọc Như mà bật thốt, “Ta cũng đói.”
Liễu Ngọc Như: …
Lời này làm Liễu Ngọc Như tỉnh táo lại. Sao nàng có thể giống một đứa trẻ mà đột nhiên trông cậy Cố Cửu Tư sẽ nấu cho nàng ăn?
Mặt nàng ửng đỏ, nàng khẽ bảo, “Để ta đi nấu bát mì.” Nói rồi nàng định đứng dậy.
Nghe câu này của Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư mới chậm chạp hiểu ra; những gì Liễu Ngọc Như nói ban nãy kỳ thật là đang ngóng trông hắn hành động đáp lại. Cố Cửu Tư vội vàng đè nàng nằm xuống, hắn nói lời đền bù, “Ta hiểu mà, nàng cứ nằm nghỉ đi, để ta nấu cho.”
Liễu Ngọc Như vốn mệt nên khi hắn cản lại, nàng cũng không có sức ngồi dậy. Nàng nằm trên giường thì thào, “Mấy giờ rồi?”
Cố Cửu Tư thoáng ngước đầu nhìn bên ngoài, hắn nghĩ nghĩ rồi nói, “Ngoài kia im ắng vậy chắc cũng không còn sớm, mọi người hẳn đi ngủ hết rồi.”
“Mọi người đã ngủ mà chúng ta còn gọi dậy thì có phải hơi quá đáng không?”
“Đừng lo,” Cố Cửu Tư xua xua tay, “để ta đến nhà bếp xem còn gì ăn không rồi mang về là được.”
Liễu Ngọc Như gà gật, nàng dựa vào trên giường mà nói, “Ta chợp mắt một lát.”
Cố Cửu Tư đáp lại một tiếng rồi mặc thêm áo khoác và đi ra ngoài.
Bây giờ là đêm khuya nên hành lang dài vắng tanh. Cố Cửu Tư vào nhà bếp tìm tới tìm lui nhưng phát hiện chẳng còn thức ăn sót lại. Hắn cân nhắc trong chốc lát, Liễu Ngọc Như đói vậy thì ít nhất phải làm gì đó cho nàng ăn. Có sai người nấu cũng không biết khi nào xong nên hắn vừa suy nghĩ vừa nhìn sợi mì trong ngăn tủ và quyết định sẽ nấu bát mì.
Muốn nấu mì phải nhóm lửa trước. Củi nằm ngay cạnh bệ bếp, cỏ khô cũng ở gần đấy, mồi lửa trong ngăn tủ; Cố Cửu Tư tính toán xong liền bắt tay vào làm ngay.
Đầu tiên là chuẩn bị nguyên liệu; sợi mì, nước, trứng gà.
Sau đó là nhóm lửa. Hắn đã học kỹ năng này hồi hai người chạy trốn đến U Châu; hắn thành thạo chất củi, dùng mồi lửa đốt cỏ khô, chẳng mấy chốc lửa bốc lên. Hắn ngồi xổm xuống để quạt bếp lò, khi khói dày đặc thì nhanh tay bắc nồi nước lên bếp. Có nước rồi, Cố Cửu Tư liền bỏ mì vào. Sợi mì chẳng có gì thay đổi giữa nồi nước lạnh băng, Cố Cửu Tư vừa nhìn vừa nhíu mày. Hắn cảm thấy trông hơi khác hình ảnh sợi mì ở trong nước mà hắn nhớ.
Nhưng hắn nghĩ biết đâu vì chưa nấu chín, thế nên hắn xoay người đi lấy trứng gà. Cầm trứng gà trên tay, hắn rầu thối ruột. Bỏ trứng vào lúc nào? Nên bỏ vào theo kiểu gì?
Hắn do dự một lát rồi quyết định không nghĩ nhiều nữa, cứ đập thẳng trứng gà vào là được.
Cố Cửu Tư giơ tay đập trứng gà lên bệ bếp, quả trứng vỡ tung; lòng trứng dính đầy bếp, còn bắn cả lên tay hắn.
Cố Cửu Tư hoảng sợ, hắn biết mình dùng sức quá lớn. Thế là hắn lấy quả trứng khác rồi nhẹ nhàng gõ. Trứng không vỡ, hắn tăng thêm sức; trứng vẫn không vỡ, hắn lại dùng sức để đập.
Nát bấy.
Lòng trắng trứng chảy ra, Cố Cửu Tư cuống quá bèn vội vã bỏ vào nồi. Lòng trắng trộn chung với vỏ trứng ngưng đọng thành hỗn hợp màu trắng trong nồi, nhưng lòng đỏ vẫn chưa ra khỏi vỏ. Cố Cửu Tư nhanh tay bóp nát trứng gà thành nhiều mảnh vụn, hắn thấy sợi mì dính vào nhau bèn mau chóng cầm đũa trộn đều hai thứ lại.
Sau một hồi náo loạn, Cố Cửu Tư mới thấy mì hắn nấu hơi giống mì hắn từng ăn. Hắn sợ chưa chín nên cứ chờ hoài, chốc chốc lại nếm thử; cứ như vậy rốt cuộc mì cũng chín. Nấu nướng xong xuôi, hắn do dự giây lát rồi bỏ thêm chút muối và canh mới bưng trở về phòng.
Liễu Ngọc Như trong lúc chờ đã ngủ mất vì đói bụng, nghe tiếng cửa mở nàng bèn mở to mắt. Cố Cửu Tư mở cửa đi vào, tay bưng một bát mì cùng hai đôi đũa và một cái chén nhỏ. Hắn dùng chân đóng cửa lại rồi nhìn về phía Liễu Ngọc Như.
“Ô,” hắn ngạc nhiên, “nàng dậy rồi à?”
Liễu Ngọc Như lờ đờ đáp lại rồi ngồi dậy. Cố Cửu Tư đứng cạnh bàn, chia mì từ bát vào chén nhỏ, hắn vừa làm vừa nói, “Nhà bếp không có ai nên ta nấu bát mì.”
“Chàng biết nấu mì?” Liễu Ngọc Như hơi kinh ngạc.
Cố Cửu Tư thoáng chột dạ, hắn lí nhí đáp, “Biết chút chút.”
Liễu Ngọc Như dõi theo Cố Cửu Tư chia mì rồi rời giường và đi đến cạnh bàn.
Bát mì này trông cực kỳ đáng sợ; lòng trắng cùng vỏ trứng trộn lẫn với sợi mì, có thể nói đây là bát mì dị dạng nhất nàng từng thấy.
Nhưng nàng vẫn giữ im lặng. Cố Cửu Tư trước giờ chưa từng đụng tay vào việc nhà, có thể nấu một bát mì cho nàng vào giữa đêm đã là hết sức nỗ lực.
Cố Cửu Tư chia thức ăn xong, hắn đỡ Liễu Ngọc Như ngồi xuống và thấp thỏm bảo, “Lần đầu ta nấu mì, về sau sẽ nấu ngon hơn.”
Liễu Ngọc Như mỉm cười, “Không sao, nếu ăn không ngon thì sau này ta nấu cho chàng.”
Lời này làm Cố Cửu Tư sung sướng lắm nhưng hắn vẫn nói, “Ta có thể học, ta học gì cũng lẹ hết.”
Hai người vừa trò chuyện vừa chia đũa cho nhau. Phu thê ngồi chung một bàn, cùng nhau ăn món mì do Cố Cửu Tư nấu.
Bát mì này không quá dở, chỉ là món mì bình thường có vị mặn nhẹ của muối. Nhưng bất kể thế nào, chí ít nó đã được nấu chín và Liễu Ngọc Như thấy vậy là đủ rồi.
“Có ngon không?” Cố Cửu Tư thấp thỏm hỏi.
Liễu Ngọc Như đang ăn giữa chừng, nàng ngước mắt nhìn hắn và vui vẻ nói, “Ngon, cho ta ăn mỗi ngày đều được.”
Câu trả lời của nàng cổ vũ tinh thần Cố Cửu Tư, hắn nhất thời cảm thấy bản thân chắc có thiên phú bếp núc liền tuyên bố, “Thế này đã là gì, mai sau ta học nấu mấy món chính để nàng mở rộng tầm mắt.”
Liễu Ngọc Như cười không ngớt. Hai người vừa ăn vừa tán gẫu; một bát mì, một ngọn đèn đã đủ khiến lòng người vô cùng hạnh phúc.
Vì đã ngủ một giấc nên tinh thần cả hai rất sảng khoái, Liễu Ngọc Như thẳng thắn chia sẻ dự định của mình, “Ta tính mua đứt tòa nhà này, trang hoàng lại rồi ở lâu dài. Ta cũng cho người bắt đầu dọn Hoa Dung về đây.”
“Ta có giúp được gì không?”
“Chuyện này ta lo được.” Liễu Ngọc Như lắc đầu nhưng nàng chợt nghĩ tới một chuyện bèn mím môi cười. “Về sau đừng bỏ thêm vỏ trứng.”
“Được,” mặt Cố Cửu Tư ửng đỏ, hắn vẫy vẫy tay, “chuyện nhỏ, ta đã nhớ.”
“À, còn nữa,” Liễu Ngọc Như nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “lần này đảm bảo Lạc Tử Thương đến Đông Đô vì muốn thương lượng gì đó với triều đình, chàng đừng kích động.”
“Ừ, được.” Cố Cửu Tư gật đầu trả lời. “Nàng yên tâm, lòng ta hiểu rõ vấn đề này.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát rồi lại nằm xuống ngủ. Một canh giờ sau, Cố Cửu Tư phải dậy để vào cung.
Hắn mới ngủ say mà bị người đánh thức nên hơi bất mãn, thế là làu bàu một tiếng rồi lật người ôm Liễu Ngọc Như mà ngủ tiếp.
Mộc Nam không dám to tiếng, chỉ đứng bên ngoài khe khẽ gọi hắn; thấy hắn không đáp lại, Mộc Nam liền luống cuống. Chưa được bao lâu, Cố Cửu Tư nghe tiếng đập cửa dứt khoát rành mạch vang lên, theo sau là giọng nói ôn hòa của Diệp Thế An, “Cửu Tư, rời giường để lên triều nào.”
Âm thanh này làm Liễu Ngọc Như bừng tỉnh.
Nàng đột ngột mở mắt, tiếp sau nàng nghe tiếng Thẩm Minh kêu la, “Cố Cửu Tư, không dậy là rơi đầu đấy!”
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như bắt đầu lay Cố Cửu Tư, “mau rời giường!”
Cố Cửu Tư cuộn tròn lại, hắn che lỗ tai và vùi người vào trong chăn.
Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ rồi dứt khoát đứng dậy, nhanh chóng thay quần áo để mở cửa.
Diệp Thế An cùng Thẩm Minh đứng ở cửa, thấy Liễu Ngọc Như liền ngẩn người. Liễu Ngọc Như hấp tấp nói, “Hai người mau vào kéo chàng đi, còn để chàng lề mề thì sợ muộn mất.”
Diệp Thế An lưỡng lự, còn Thẩm Minh quyết đoán đi vào rồi giật chăn ra và kéo Cố Cửu Tư dậy.
Diệp Thế An thấy vậy cũng dứt khoát vào phòng. Hai người nâng Cố Cửu Tư dậy, Mộc Nam rửa mặt cho hắn, sau đó giúp hắn mặc quan phục. Cố Cửu Tư nhắm tịt hai mắt như đang giãy giụa, Diệp Thế An và Thẩm Minh một trái một phải đỡ hắn. Diệp Thế An chào Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như, chúng ta vào triều đây.”
“Đi đi, đừng để chàng làm hai người muộn giờ,” Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn nhắc.
Cố Cửu Tư rốt cuộc mở mắt ra, hắn mở miệng nói, “Ngọc Như, ta sẽ về sớm…”
“Đi thôi!”
Thẩm Minh lôi kéo Cố Cửu Tư, ba người xô đẩy nhau đi ra ngoài.
Cố Cửu Tư bất mãn lẩm bẩm, “Không phải còn một khắc lận sao? Các ngươi gấp gáp làm gì?”
“Đừng kéo nữa! Ta tự đi!”
“Ta đang đi nhanh mà! Nhanh lắm luôn!”
Ba người cãi cọ ầm ĩ tới tận cổng, Liễu Ngọc Như nhìn mà buồn cười.
Ấn Hồng bưng nước tới, “Phu nhân muốn rửa mặt hay ngủ thêm tí nữa?”
Liễu Ngọc Như cười, “Rửa mặt, hôm nay chúng ta đi xem nhà để chọn vị trí cho Hoa Dung. Còn phải xem xem có thể buôn bán gì khác không.”
Ấn Hồng vâng lời, sau khi bưng nước vào, nàng ấy kinh ngạc hỏi, “Phu nhân, đêm qua hai người nấu mì à?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền nhớ tới hình ảnh hai người cùng nhau ăn mì giữa đêm, khóe môi nàng bất giác cong lên, “Ừ.”
“À,” Liễu Ngọc Như nhớ tới đây liền dặn, “về sau ban đêm nhớ để sẵn nguyên liệu nấu ăn trong bếp, có gì còn tiện nấu mì.”
Trong lúc Liễu Ngọc Như và Ấn Hồng trò chuyện, nhóm của Cố Cửu Tư đã lên xe ngựa.
Nơi đây cực gần cổng cung điện, đi chưa bao lâu đã tới hoàng thành. Ba người xuống xe ngựa rồi đi bộ đến đại điện.
Gió lạnh làm Cố Cửu Tư tỉnh táo hơn nhiều nhưng hắn vẫn ngáp liên tục. Hắn vừa ngáp vừa dò hỏi Diệp Thế An, “Hôm qua bệ hạ giữ ngươi lại làm gì?”
“Đưa ta đi gặp thúc phụ.” Diệp Thế An cười nhưng trong mắt mang theo vài phần chua xót. “Ba người cùng ăn bữa cơm. À, Cửu Tư này,” Diệp Thế An dường như mới nhớ ra gì liền ngượng ngùng nói, “sắp tới chắc ta và Vận nhi sẽ dọn về Diệp phủ.”
“Ta hiểu mà.” Cố Cửu Tư gật gù. “Nếu thúc phụ ngươi vẫn mạnh khỏe thì tất nhiên ngươi phải quay về.”
“Lúc này mới báo cho ngươi…”
“Không sao,” Cố Cửu Tư xua xua tay, “đâu có ảnh hưởng gì tới ta. Ừm, ta có chuyện phải nói cho ngươi biết.” Cố Cửu Tư chần chừ làm Diệp Thế An nghi hoặc nhìn hắn. Cố Cửu Tư cân nhắc giây lát mới nói, “Lạc Tử Thương đã tới đây.”
Diệp Thế An dừng phắt lại, quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, ánh mắt hiện vẻ khiếp sợ.
Cố Cửu Tư mím môi, trông cũng có chút rầu rĩ, “Hôm qua ta mới gặp được y.”
“Y còn dám tới?!” Diệp Thế An lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, hắn hầm hầm đi nhanh về phía cửa đại điện, giọng nói lạnh tanh, “Ta phải gặp bệ hạ ngay. Bệ hạ đang lo nghĩ cách đối phó Dương Châu, y đến Đông Đô thật đúng lúc, chúng ta sẽ kết liễu y ngay bây giờ!”
“Ngươi đừng kích động.” Cố Cửu Tư giữ chặt tay Diệp Thế An, hắn đau hết cả đầu. “Ta lo lắng nhất là ngươi mất bình tĩnh nên mới báo trước với ngươi. Lạc Tử Thương chắc chắn không đi tìm cái chết, y đã tới đây thì dĩ nhiên sẽ mang theo lý do khiến bệ hạ chẳng thể giết y.”
Diệp Thế An ngớ người, Cố Cửu Tư phân tích cho hắn nghe, “Hiện giờ bệ hạ chưa có cách giải quyết Dương Châu, Lạc Tử Thương tất nhiên tới để trao ra giải pháp. Hôm nay lên triều có khả năng chúng ta sẽ thấy y. Ta nói trước với ngươi một tiếng là để ngươi chuẩn bị tinh thần, đến lúc đó đừng kích động.”
Diệp Thế An im lặng. Cố Cửu Tư biết trong lòng hắn không phục; chẳng ai thấy kẻ thù giết phụ thân mình mà có thể bình thản ung dung. Diệp Thế An dù là ông cụ non thì vẫn là một thanh niên mười tám tuổi.
Cố Cửu Tư thở dài, hắn vỗ vỗ vai Diệp Thế An rồi nói, “Nếu bệ hạ muốn bảo vệ y thì ngươi đừng đối đầu với bệ hạ mà khiến ngài mất mặt. Đường còn dài, về sau sẽ có cơ hội báo thù. Trước mắt ngươi hãy tự bảo vệ bản thân, chớ chọc giận bệ hạ. Tuyệt đối không được kích động, nếu kích động thì kẻ thua cuộc là ngươi.”
Diệp Thế An vẫn giữ im lặng. Cố Cửu Tư đang định nói thêm thì thấy Trương Phượng Tường đi ra kêu gọi toàn bộ quan viên xếp hàng rồi ông tuyên bố triều thần có thể vào điện.
Chức quan của Cố Cửu Tư và Diệp Thế An khác nhau nên đứng ở hai hàng riêng biệt. Cố Cửu Tư không tiện nhắc nhở thêm nhưng trong lòng khá bất an.
Theo thường lệ, khi lên triều thì quan viên địa phương ở Đông Đô sẽ báo cáo trước, sau đó sẽ thảo luận những vấn đề cần quan tâm. Song việc hàng đầu hôm nay là nghe Phạm Hiên nói, “Hôm qua hàn huyên về Dương Châu với các ái khanh, hôm nay liền có tin tức. Đêm qua, Dương Châu Tiết độ sứ Vương Niệm Thuần đại nhân phái người đưa tin đến đây để thương nghị với trẫm. Bọn họ tình nguyện quy thuận với điều kiện là trong vòng ba năm không động tới chức vị của quan viên ở Dương Châu, để mọi người có thời gian thích ứng. Trẫm thấy điều kiện này không tồi, các vị ái khanh thấy thế nào?”
Không ai lên tiếng, lát sau, Chu Cao Lãng bước ra khỏi hàng và cất cao giọng, “Bệ hạ, thần cũng nghĩ như vậy. Dương Châu vốn chẳng phải nơi cần thảo phạt, chỉ cần Dương Châu tình nguyện ủng hộ nước Hoa thì tạm thời để mặc bọn họ cũng sẽ không gây tổn thất cho chúng ta.”
“Trẫm cũng định hành sự như thế.” Phạm Hiên cao hứng gật đầu rồi nói tiếp, “Hôm qua trong quá trình thương thuyết, người đưa tin Lạc Tử Thương có công chẳng nhỏ. Trẫm thấy không thể mai một nhân tài này nên muốn giữ Lạc công tử ở lại Đông Đô nhậm chức thái tử thái phó[2], các vị nghĩ sao?”
Thái tử thái phó.
Vị trí này nói quan trọng thì không hẳn, nhưng nếu nói chẳng quan trọng thì sai hoàn toàn.
Đây là lão sư cho thiên tử của cả một quốc gia; tương lai quốc gia ra sao liên quan rất lớn đến trình độ mà thái tử thái phó sở hữu.
Cố Cửu Tư nhíu mày, hắn suy nghĩ một chút là hiểu ngay. Tuyệt đối không có chuyện Phạm Hiên chủ động giao ra vị trí này; có lẽ khi thỏa thuận với Phạm Hiên, Lạc Tử Thương đã dùng nó làm một trong những điều kiện để Dương Châu quy thuận.
Nếu đã vậy thì tranh cãi nữa cũng vô nghĩa, vì thế Cố Cửu Tư quyết đoán giữ im lặng, giả bộ như chưa nghe thấy gì.
“Tốt rồi,” Phạm Hiên gật gù, ông nhìn mọi người trầm mặc mà hứng khởi nói, “nếu không ai có ý kiến vậy…”
“Bệ hạ, thần cảm thấy không ổn!”
Phạm Hiên còn chưa dứt lời đã bị người khác cắt ngang, tất cả mọi người quay đầu nhìn chủ nhân của giọng nói kia. Diệp Thế An trong quan bào màu xanh thẳm đứng phía trên đại điện, tay cầm hốt, miệng nghiêm túc nói, “Bệ hạ, thần cho rằng tuyệt đối không thể dùng người như Lạc Tử Thương!”
Lời tác giả
Nguồn:
[Rạp hát nhỏ]
Cố Cửu Tư: Sau này mỗi đêm đều nấu bát mì cho vợ yêu.
Một tháng sau.
Cố Cửu Tư: Vợ yêu béo.
Chú thích
[1] Liễu Hạ Huệ là người nước Lỗ thời Xuân Thu, nổi tiếng là chính nhân quân tử. Một hôm ông dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh nên người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo ra khoác lên người cô rồi ôm vào lòng để cô hết lạnh, nhưng trong lòng ông chẳng hề có một chút tà tâm.
[2] Thái phó là chức quan có trách nhiệm dạy dỗ vua, đứng hàng thứ nhì trong Tam thái (thái sư, thái phó, thái bảo). Thái phó cho thái tử thì cấp bậc thấp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.