Chương 153: Ta còn trẻ mà đã phải nuôi thằng con bất trị
Mặc Thư Bạch
08/12/2020
Gió thổi giữa hai người làm mái tóc của bọn họ quấn lấy nhau. Dưới ánh đèn tù mù, Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như ngửa đầu đáp lại ánh mắt hắn. Đột nhiên, hắn không thể kiềm chế bản thân mà quẳng đèn đi rồi nâng khuôn mặt nàng lên và hôn thật sâu.
Hắn hiểu ý Liễu Ngọc Như.
Xưa kia Na Tra ngông nghênh kiên cường, cuối cùng lại làm nanh vuốt của thiên đình; Tề Thiên Đại Thánh từng vừa cười vừa mắng trời cao, năm trăm năm sau cũng trở thành Đấu Chiến Thắng Phật.
Làm thần thánh nhưng đánh mất khí phách liều chết, từ người bị trấn áp biến thành kẻ trấn áp; ai sống trên đời dường như cũng phải tuân theo vòng xoáy luân hồi.
Liễu Ngọc Như không thương tiếc Na Tra hay Đại Thánh, nàng thương tiếc Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư hoang mang lang thang giữa đêm tối. Hắn mơ hồ cảm thấy nếu tiếp tục bước trên con đường này, hắn sẽ thành Phạm Hiên thứ hai, Chu Cao Lãng thứ hai, Lục Vĩnh Thứ hai, thậm chí là Vương Tư Viễn thứ hai.
Hôm nay hắn vứt bỏ Thẩm Minh vì tiền đồ, ngày mai không biết sẽ vứt bỏ cái gì.
Nước ấm nấu ếch xanh, cứ cúi gằm đi từng bước về phía trước trong suốt thời gian dài rồi sẽ quên mất mình muốn đi đâu.
Sau khi Liễu Ngọc Như thốt ra những lời này, hắn như thấy được ánh đèn trong đêm tối, như bắt được cọng cỏ cứu mạng ở nơi đường cùng.
Cố Cửu Tư thoáng ôm chặt Liễu Ngọc Như rồi buông nàng ra. Mặc chiếc áo choàng Liễu Ngọc Như đã khoác lên cho hắn, Cố Cửu Tư xoay người rời đi và bảo nàng, “Nàng hãy về trước, ta phải vào cung một chuyến.”
Liễu Ngọc Như dõi theo hắn cấp tốc chạy về phía cung điện, nàng không khỏi cười rồi lớn tiếng dặn, “Lát nữa tự về nhé.”
Cố Cửu Tư vẫy vẫy tay, hắn đáp mà không quay đầu lại, “Ta biết rồi.”
Cố Cửu Tư đi thẳng vào cung điện, nhờ người thông báo hắn muốn cầu kiến Phạm Hiên.
Phạm Hiên kinh ngạc khi hắn quay lại nhưng vẫn đồng ý gặp. Cố Cửu Tư vừa thấy Phạm Hiên liền quỳ xuống, ông ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi có ý gì?”
“Bệ hạ, vi thần không thể xét xử vụ án Thẩm Minh.”
Phạm Hiên nhíu mày, Cố Cửu Tư vẫn quỳ trên mặt đất mà nói tiếp, “Bệ hạ yêu quý vi thần và hy vọng vi thần không bị người khác chỉ trích, song làm người quan trọng ở cách làm chứ chẳng phải ở những lời nhận xét đến từ xung quanh. Thẩm Minh là huynh đệ của vi thần, hắn mắc sai lầm cũng do vi thần không biết dạy dỗ. Vi thần đã không gánh vác tiếng xấu cùng hắn thì thôi, sao lại có tư cách phán xét hắn? Vì muốn giữ tiếng thơm mà nhân danh quân pháp bất vị thân để xử lý hắn chính là bất nghĩa. Nhưng dù không làm vậy mà xét xử theo luật pháp thì với quan hệ giữa hắn và ta cũng đủ để mọi người chỉ trỏ. Vì thế mong bệ hạ nghĩ lại và đổi người thẩm tra vụ án này.”
“Cố đại nhân,” giọng Phạm Hiên có vài phần không vui, “ngươi nghĩ kỹ chưa?”
“Thần hiểu ý bệ hạ,” sắc mặt Cố Cửu Tư bình tĩnh, “nhưng lý do bệ hạ coi trọng thần không phải vì sự chính trực trong thần sao? Nếu hôm nay thần bất nghĩa với bằng hữu, bệ hạ dám phó thác thái tử cho vi thần ư?”
Phạm Hiên lặng thinh, rất lâu sau ông mới cất tiếng, “Thế nên ngươi quyết định không quản lý vụ án Thẩm Minh?”
“Vâng.”
“Nếu trẫm sai người phán hắn tội chết thì sao?”
“Dựa theo luật pháp, tuy Thẩm đại nhân có tội nhưng cũng lập công lớn, dù khó tha tội sống thì cũng chưa đến mức nhận tội chết.”
“Vậy ngươi định làm gì?”
“Thay hắn giải oan.”
“Trẫm sai người thẩm tra mà ngươi còn muốn giải oan?!”
“Bệ hạ là minh quân.”
Cố Cửu Tư khen một câu làm căn phòng im phăng phắc.
Cố Cửu Tư yên lặng quỳ, hồi lâu sau, giọng nói bất đắc dĩ của Phạm Hiên vang lên, “Cố Cửu Tư, ngươi hãy biết rằng trẫm muốn nâng đỡ ngươi làm thừa tướng.”
“Vi thần đa tạ bệ hạ ưu ái.”
“Trong tương lai, Chu đại nhân quản binh mã còn ngươi quản thiên hạ, trẫm đặt quá nhiều kỳ vọng vào ngươi.”
“Thần không xứng với sự tín nhiệm của bệ hạ.”
“Ngươi biết mình đang từ bỏ gì không?”
“Thần biết,” thanh âm Cố Cửu Tư mạnh mẽ, “thần không hối hận.”
“Vì sao?” Phạm Hiên hơi bực bội.
Cố Cửu Tư ngẩng đầu, thành khẩn nhìn ông, “Thần cho rằng làm người quan trọng hơn làm quan.”
Phạm Hiên im lặng, ông chăm chú quan sát Cố Cửu Tư.
Thật lâu sau, ông hít sâu một hơi rồi bảo, “Ngươi lui xuống đi.”
Cố Cửu Tư biết mình đã thuyết phục thành công, hắn dập đầu rồi đứng lên và rời khỏi cung điện.
Trên quãng đường từ ngự thư phòng về nhà, hắn vô cùng cao hứng. Lúc về đến nhà, thấy Liễu Ngọc Như đang tính toán sổ sách, hắn vọt vào phòng rồi sung sướng bế nàng xoay một vòng.
Liễu Ngọc Như hoảng sợ kêu lên, nàng vội vàng bảo hắn thả mình xuống. Cố Cửu Tư đặt nàng lên ghế, hào hứng đề nghị, “Mai chúng ta đi thăm Thẩm Minh nhé?”
“Được.” Liễu Ngọc Như cười rộ, nhẹ nhàng hỏi, “Chàng vào cung nói gì với bệ hạ?”
“Ta bảo bệ hạ mình sẽ không xét xử Thẩm Minh.”
Cố Cửu Tư đáp và kể lại cuộc đối thoại giữa hắn và Phạm Hiên cho Liễu Ngọc Như. Nàng chú tâm lắng nghe, Cố Cửu Tư vừa ôm nàng vừa chậm rãi nói, “Lúc ấy, sau khi ra khỏi cung, ta không biết phải làm gì cả. Lăn lộn trong quan trường lâu ngày khiến bản thân vô thức mắc tật của quan lại, chỉ biết ích kỷ so đo được mất. Trên người càng có nhiều gánh nặng và lên vị trí càng cao thì nghĩ càng lắm. Đôi lúc suy nghĩ quá nhiều rồi quên mất chặng đường đã qua.”
“Nhưng cũng may,” Cố Cửu Tư dựa vào Liễu Ngọc Như, thư thái nhắm nghiền mắt, “nàng ở đây chỉ đường cho ta.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn nở nụ cười, nàng dịu dàng vỗ đầu Cố Cửu Tư. Nàng ngẫm nghĩ rồi từ tốn hỏi, “Thật ra ta thấy hơi lạ, bệ hạ hình như đang rất nóng vội?”
“Hửm?”
“Cho chàng tu sửa Hoàng Hà, gọi chàng quay về xử án, còn để chàng chủ trì kỳ thi mùa thu. Làm thế hơi…” Liễu Ngọc Như cau mày.
Cố Cửu Tư cười, thẳng thắn tiếp lời, “Quá mức.”
Liễu Ngọc Như gật đầu. Cố Cửu Tư vẫn nhắm mắt dựa vào nàng, hắn điềm nhiên giải thích, “Không khó hiểu đâu, ngài cần một người đủ sức cân bằng Chu đại nhân. Chu đại nhân chả thích Phạm Ngọc nhưng lại sở hữu quyền thế, bệ hạ sợ hai người nổ ra tranh chấp. Thừa tướng Trương đại nhân quen thân với Chu đại nhân, còn là kẻ cơ hội, ông ấy sẽ chẳng cố gắng bảo vệ thái tử. Mai sau nếu xung đột xảy ra giữa Chu đại nhân và thái tử, Trương Thừa tướng có lẽ sẽ bàng quan đứng nhìn. Vì vậy bệ hạ muốn một người ủng hộ thái tử. Người này không thể chiều chuộng thái tử giống Lạc Tử Thương, như vậy càng khiến mâu thuẫn của Chu đại nhân với thái tử gay gắt hơn, song cũng chẳng thể thiên vị Chu Cao Lãng như các lão thần. Ngoài ra người này cần có năng lực, không phải loại năng lực như Lý Ngọc Xương hay Diệp Thế An mà là năng lực hòa giải mọi người…”
Cố Cửu Tư chậm chạp mở mắt ra, “Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có ta.”
“Ngài không sợ chàng thân thiết với Chu Diệp thì về sau sẽ thành người của Chu đại nhân à?” Liễu Ngọc Như thắc mắc.
Cố Cửu Tư bật cười, “Ngài để ý quan hệ của ta với Chu đại nhân chắc? Nếu ta chẳng dính líu gì đến Chu đại nhân thì sao làm người trung gian được? Bệ hạ biết sau khi trải qua những việc ở Dương Châu, tâm nguyện lớn nhất của ta là thiên hạ thái bình và chiến tranh không tái diễn. Kỳ thật chỉ cần thái tử đừng quá thất đức, có Chu đại nhân cùng ta phụ chính thì dù bệ hạ ra đi, Đại Hạ vẫn sẽ bình yên phát triển. Tuy ta chả ưa Phạm Ngọc nhưng sẽ nỗ lực bảo vệ hắn, vì làm thế là bảo vệ hòa bình cho thiên hạ.”
Liễu Ngọc Như trầm mặc, nàng chần chừ nói, “Lỡ hắn thất đức thì sao?”
Cố Cửu Tư im lặng, lát sau hắn chậm rãi đáp, “Nếu thiên hạ loạn lạc là định mệnh, tất nhiên phải chọn lựa minh quân.”
“Bệ hạ không dự đoán trước điều này?” Liễu Ngọc Như khá mù mờ về chính trị. “Chẳng lẽ ngài không biết một khi thái tử thất đức, chàng sẽ từ bỏ vai trò người hòa giải?”
Cố Cửu Tư thở dài, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Bệ hạ thật sự rất khó lựa chọn. Phạm Ngọc là nhi tử độc nhất của ngài, tuy hiện giờ kiêu ngạo nhưng rốt cuộc chưa phạm sai lầm nghiêm trọng. Ngay cả đế vương bình thường cũng không vì thế mà phế thái tử. Huống hồ thái tử là con nối dõi duy nhất của bệ hạ, phế đi rồi lập ai lên? Bất kể lập ai cũng không thể danh chính ngôn thuận, sẽ luôn có người ủng hộ Phạm Ngọc đăng cơ. Trừ phi Phạm Ngọc chết, còn không Đại Hạ khó mà yên ổn.”
“Bệ hạ đã nghĩ về lâu dài. Với tính tình hiện tại của thái tử, chẳng ai biết rõ khi hắn đăng cơ thì có thể kiểm soát hắn không, hay hắn sẽ làm ra những hành động gì. Nếu hắn thật sự mắc sai lầm nghiêm trọng, dựa theo kế hoạch hiện giờ của bệ hạ…”
“E rằng không chừa đường lui cho thái tử.”
Toàn triều đình không ai hoàn toàn thuộc về đảng thái tử, chỉ có những người phù hợp nhất cho từng vị trí. Điện tiền đô điểm kiểm[1] Chu Cao Lãng, Thừa tướng Trương Ngọc, Hộ Bộ Thượng thư Cố Cửu Tư, Công Bộ Thượng thư Liêu Yến Lễ, Hình Bộ Thượng thư Lý Ngọc Xương…
Có những người này thì đến ngày Phạm Hiên quy thiên, bọn họ vẫn đủ khả năng bảo vệ sự bình yên cho Đại Hạ từ trong ra ngoài.
Ông đã tận lực vì quốc gia này, nhưng vẫn có chút ích kỷ là hy vọng đứa con duy nhất của mình sống tốt. Vì vậy ông không chỉ muốn Cố Cửu Tư làm Hộ Bộ Thượng thư mà còn yêu cầu hắn đứng vững trên triều đình để cân bằng Chu Cao Lãng.
Chu Cao Lãng không hợp với Phạm Ngọc, ông nhìn Phạm Ngọc lớn lên nên trong nội tâm vẫn coi hắn là con nít. Hơn nữa ông còn chẳng đánh giá cao hắn; ông thường khuyên Phạm Hiên tục huyền để sinh đứa khác và thậm chí từng phản đối việc lập thái tử. Phạm Ngọc hận Chu Cao Lãng thấu xương. Chu Cao Lãng nắm giữ quyền cao chức trọng, nếu Phạm Ngọc bị coi khinh quá mức mà chẳng động tới ông được thì sợ hắn sẽ làm ra chuyện cực đoan. Đến lúc đó, Phạm Ngọc toi đời và Đại Hạ lại rung chuyển lần nữa.
Tóm lại, triều đình cần Cố Cửu Tư. Hắn giao hảo với Chu gia nên có thể khuyên can Chu Cao Lãng, đồng thời thừa sức lừa Phạm Ngọc để hắn nghĩ mình sở hữu một quân cờ đối kháng Chu Cao Lãng và không tới mức bị dồn đến đường cùng. Trong quá trình này, Phạm Ngọc sẽ từ từ trưởng thành, biết đâu có ngày hắn lại thấu hiểu nỗi khổ tâm của phụ thân.
Thảo luận những vấn đề này với Cố Cửu Tư làm Liễu Ngọc Như không khỏi thở dài, “Gia đình thiên tử thật lắm khúc chiết, nếu bệ hạ không làm bệ hạ thì đâu cần lo nghĩ nhiều thế.”
Liễu Ngọc Như hạ giọng bảo, “Có điều hành sự gấp gáp như vậy, sợ là bệ hạ…”
Nàng chưa nói hết câu nhưng Cố Cửu Tư vẫn hiểu. Hắn lắc đầu thở dài và chả nói gì thêm.
Sáng sớm hôm sau, Cố Cửu Tư ra ngoài chuẩn bị để buổi chiều đi thăm Thẩm Minh với Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như tới Thần Tiên Hương từ sớm, nàng và Diệp Vận cùng xem xét tình hình kinh doanh hiện tại. Lúc ăn cơm xong, thấy Cố Cửu Tư phái người đến đón Liễu Ngọc Như thì Diệp Vận hiếu kỳ bảo, “Cố đại nhân đón ngươi sớm như vậy làm gì?”
“Đi thăm Thẩm Minh,” Liễu Ngọc Như cười hỏi, “ngươi đi cùng không?”
Diệp Vận nghe tên Thẩm Minh liền thở dài, “Tất nhiên rồi.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng dắt Diệp Vận lên xe ngựa. Khi đã ngồi trên xe, Liễu Ngọc Như chợt nhớ tới màn khóc long trời lở đất của Thẩm Minh trước lúc rời Đông Đô. Nàng không khỏi mím môi cười rồi trộm ngó Diệp Vận. Ánh mắt của nàng làm Diệp Vận mất tự nhiên, nàng ấy chất vấn, “Nhìn vậy là sao?”
“Hôm rời khỏi Đông Đô, Thẩm đại nhân khóc nguyên ngày.”
Nghe đến đây, Diệp Vận biết ngay Liễu Ngọc Như muốn hỏi gì, nàng ấy khẽ tằng hắng, “Hắn là đồ trẻ con.”
“Thật ra giống hệt ngươi trước kia.”
Liễu Ngọc Như bâng quơ nhận xét, nàng nghĩ ngợi rồi chống tay lên bàn nhỏ mà nhìn Diệp Vận, “Ngươi định thế nào? Ngươi đâu còn nhỏ nữa, thúc phụ ngươi mặc kệ hôn sự của ngươi à?”
“Muốn quản nhưng chẳng dám nhiều lời vì sợ ta đau lòng.” Diệp Vận thản nhiên nói, “Thật ra ta không nghĩ nhiều đến thế, ta chỉ nghĩ mình sẽ gả cho bất kỳ ai mà trong nhà chỉ định. Nếu hôn sự của ta có thể làm người khác sung sướng hơn thì cũng là chuyện tốt.”
“Ngươi…” Liễu Ngọc Như cau mày.
Diệp Vận cười cười, “Nói ra không sợ ngươi chê cười, hồi trước người nhà muốn làm mai ta với Giang đại nhân và ta cũng có tính toán riêng.”
Diệp Vận tựa hồ ngượng ngùng nên cúi đầu xuống, “Ta nghĩ nếu gả qua sẽ thành thân thích với ngươi, sau này thuận tiện chăm sóc lẫn nhau. Chưa kể Diệp gia, Cố gia, và Giang gia mà liên kết thì coi như ta đã cống hiến phần nào vì gia tộc. Cuối cùng là, gả cho Giang đại nhân cũng khá vẻ vang nên không làm mất mặt người nhà. Nhưng ai ngờ Giang đại nhân đã có người trong lòng…”
Nói rồi Diệp Vận thở dài và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sau đấy ta đã suy nghĩ cẩn thận, ta còn trẻ nên có rất nhiều cơ hội. Chuyện tương lai cứ từ từ xem là được.”
“Nói nhiều như thế,” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “mà không hề nhắc tới Thẩm Minh.”
Diệp Vận trầm mặc, nàng lặng thinh hồi lâu mới đáp, “Hắn đã cứu ta, còn đối xử tử tế và thương ta nữa, ta coi hắn là bạn tốt. Khi hắn thổ lộ tình cảm, ta sợ hủy hoại tấm lòng lẫn con người hắn.”
“Ngươi lạ thật,” Liễu Ngọc Như thấy hơi khó hiểu, “gả cho Giang cữu cữu thì ngươi không nghĩ mình hủy hoại ông ấy, nhưng đáp lại tình cảm của Thẩm Minh thì ngươi sợ hủy hoại hắn?”
Lời này khiến Diệp Vận cười cay đắng, “Ngươi không hiểu đâu.”
Diệp Vận quay đầu đi, nàng ấy thì thào, “Con người Thẩm Minh quá sạch sẽ.”
Liễu Ngọc Như hiểu ngay lập tức.
Bây giờ Diệp Vận chẳng khác gì nàng trong quá khứ; khi đối mặt với tình cảm từ Cố Cửu Tư, nàng thấy bản thân không xứng đáng. Bởi vì nàng tính toán nhiều còn tình cảm của Cố Cửu Tư giống Thẩm Minh – vô cùng thuần khiết.
Nàng đột nhiên cảm thấy đồng cảm như chính mình cũng đang trải qua chuyện này. Song kỳ quái là năm ấy nàng nghĩ bản thân chẳng xứng với Cố Cửu Tư, hiện nay lại không hề nghĩ thế. Cảm nhận được sự thay đổi trong mình làm nàng bất giác sững sờ. Diệp Vận thấy nàng ngây ra cũng không nói chuyện, lát sau, Liễu Ngọc Như từ tốn nói, “Chờ thêm một thời gian nữa thì sẽ ổn thôi.”
“Chờ gì chứ?” Diệp Vận nghi hoặc hỏi.
Liễu Ngọc Như cười rộn ràng, “Chờ thêm một thời gian có lẽ ngươi sẽ hiểu nếu mình được một người thật lòng yêu thì kỳ diệu cỡ nào.”
Chữa lành mọi khiếm khuyết của ngươi, giúp ngươi thay da đổi thịt.
“Có lẽ vậy,” Diệp Vận thở dài.
Trong lúc hai người hàn huyên, xe ngựa đã tới thiên lao. Vừa xuống xe, bọn họ liền thấy Cố Cửu Tư và Diệp Thế An đứng chờ tại cổng. Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như bèn vội vã chạy đến đỡ nàng. Diệp Vận lại gần chào hỏi Diệp Thế An, hắn điềm tĩnh hỏi, “Tới thăm Thẩm Minh?”
Diệp Vận đáp một tiếng, Diệp Thế An còn định nói gì đó nhưng rốt cuộc chỉ cau mày và giữ im lặng.
Bốn người cùng đi vào thiên lao, chưa đến phòng giam đã nghe giọng Thẩm Minh oang oang.
Hắn quá rảnh nên ở trong tù vừa gõ chén vừa ca hát.
Vì chẳng học hành gì mấy, hắn toàn xướng những bài ca sơn trại. Giọng hát của hắn làm người ta cảm tưởng đây là sơn trại ngụy trang thành thiên lao, chưa biết chừng sẽ có hai thổ phỉ bất thình lình nhảy xổ ra rồi múa may đại đao mà gầm gừ, “Núi này do ta mở…”
Bốn người tiến lại gần, Thẩm Minh đang đưa lưng về phía cửa phòng giam. Hắn nghe tiếng động bèn buồn bực vòi vĩnh, “Thế An ca, ta muốn ăn đào, lần sau nhớ mang đào đến.”
“Được,” Cố Cửu Tư mở miệng đáp.
Giọng Cố Cửu Tư làm lưng Thẩm Minh cứng đờ, hắn quay phắt đầu lại. Thấy Cố Cửu Tư, hắn nhanh chân chạy lại gần và hí hửng chào, “Cửu ca!”
Mặt Cố Cửu Tư vặn vẹo, hắn cười lạnh băng với Thẩm Minh, “Còn biết ta là ca ca của ngươi?”
“Ca à,” Thẩm Minh hấp tấp nịnh nọt, “ngươi là ca ca ruột của ta. Sao ngươi lại tới đây? Giải quyết xong mọi việc chưa? Chém hết người Vương gia rồi chứ? Tần đại nhân khỏe không? Tình hình Huỳnh Dương thế nào? Ngươi…”
“Ngươi còn mặt mũi hỏi lắm thế,” mặt Cố Cửu Tư lạnh tanh khi ngắt lời hắn, “thì sao không tự hỏi mình đã làm gì?”
“Ta sai rồi,” Thẩm Minh biết phải nghe lời nên nhanh nhảu thề thốt, “lần sau ta không dám nữa.”
“Lần sau?” Cố Cửu Tư khắc nghiệt nhìn Thẩm Minh. “Ngươi chẳng có lần sau đâu.”
Hắn nói làm Thẩm Minh ngẩn người, Diệp Thế An lẫn Diệp Vận nghe vậy cũng khiếp sợ nhìn hắn. Diệp Thế An lập tức nói, “Bệ hạ…”
“Bệ hạ cho ta thẩm tra vụ án này.” Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm Thẩm Minh. “Vụ án Huỳnh Dương dính líu tới vô số quan viên Đông Đô, bệ hạ muốn ta là người xử án. Nhưng vì ngươi nhúng tay mà cũng kéo theo cả ta vào. Để rửa sạch mối hiềm nghi ta sai ngươi giết Vương Tư Viễn, ta phải làm gì đó mới đủ tư cách làm người thẩm tra. Nếu lập công, bệ hạ sẽ cho ta cơ hội thăng quan.”
“Đây là khảo nghiệm bệ hạ dành cho ta.” Ánh mắt Cố Cửu Tư chả có chút đùa cợt. “Thẩm Minh, ngươi nói xem ta nên làm gì.”
“Cửu Tư…” Diệp Thế An vội vàng chen ngang.
Cố Cửu Tư gầm lên, “Để hắn nói!”
Thẩm Minh im lặng giây lát rồi bình thản đáp trả, “Cửu ca là người phải làm việc lớn, hãy chấp nhận khảo nghiệm của bệ hạ. Nếu thẩm tra vụ án này, Cửu ca sẽ lên như diều gặp gió, khéo mai sau còn trở thành thừa tướng trẻ tuổi nhất Đại Hạ. Đến lúc ấy, Cửu ca nhớ dốc sức vì bá tánh như hiện giờ nhé.”
“Ta hỏi ngươi ta nên làm gì.” Cố Cửu Tư không cho phép hắn trốn tránh.
Thẩm Minh thở dài, “Dĩ nhiên là phạt thật nặng, cứ tuân theo hình phạt nặng nhất do luật pháp quy định. Cửu ca đừng lo, ta đã đọc Đại Hạ Luật; trường hợp giống ta thì nặng nhất là tru di tam tộc. Nhưng ta làm gì có tam tộc nên phán quyết vậy cũng chả sao. Một khi ngươi làm thế, chả kẻ nào dám rêu rao ngươi sai khiến ta.”
“Ngươi tưởng ta không dám hả?” Giọng Cố Cửu Tư mang theo vài phần tức giận.
Thẩm Minh nhìn Cố Cửu Tư, khuôn mặt hắn trấn tĩnh, “Cửu ca, ta biết trong lòng ngươi khó chịu. Nếu được, ta muốn tự kết liễu mạng sống để ngươi khỏi khó xử. Nhưng làm vậy chẳng khác gì sợ tội nên tự sát, ngươi sẽ không thể tẩy sạch hiềm nghi.”
“Ta không phải bốc đồng mới làm ra chuyện như thế.” Hắn lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư. “Ngay từ khoảnh khắc ra tay, ta đã quyết tâm sẽ không làm liên lụy đến ngươi. Nếu ngươi bị ảnh hưởng bởi ta thì ta thà chết mất xác trên đường.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, hắn nhìn Thẩm Minh đang ở trước mặt mình. Sau đấy, hắn nói với ngục tốt đứng cạnh, “Mở cửa ra.”
Ngục tốt này là người do hắn sắp đặt nên nhanh nhẹn làm theo lời hắn, Cố Cửu Tư bảo, “Ngươi ra ngoài đi, để ta nói vài câu với hắn.”
Ngục tốt thoáng lưỡng lự nhưng nhớ tới thân phận Cố Cửu Tư bèn ngoan ngoãn ra cửa chờ.
Chẳng mấy chốc, ngục tốt nghe bên trong truyền đến tiếng tru tréo của Thẩm Minh.
“Đồ óc bã đậu! Đồ óc bã đậu!”
Cố Cửu Tư vừa vào phòng giam liền tay đấm chân đá Thẩm Minh, làm hắn vừa kêu gào vừa chạy trốn khắp phòng. Diệp Thế An, Diệp Vận, và Liễu Ngọc Như gấp gáp chạy vào ngăn cản Cố Cửu Tư nhưng hắn vẫn tay đánh miệng mắng, “Ngươi là đồ ngốc có phải tốt hơn không! Chả nghĩ gì hết cho khỏe! Cứ đi mà làm anh hùng! Hôm nay ta đánh chết ngươi cho rảnh nợ!”
“Đồ không hiểu chuyện, mạng của toàn Vương gia sánh được với ngươi sao?!”
Bị ba người hợp sức cản lại nhưng Cố Cửu Tư vẫn đuổi theo Thẩm Minh đòi đánh. Diệp Thế An liên tục khuyên can, “Mắng là được rồi, đừng động tay động chân.”
Liễu Ngọc Như cũng vội bảo, “Chàng bình tĩnh đi, muốn đánh thì về nhà đánh, đừng gây chuyện ở đây.”
Diệp Vận nghe Liễu Ngọc Như nói thế bèn góp lời, “Trên đường về hắn đã bị người ta thọc mấy đao, vết thương mới lành nên đánh nữa là hắn chết đấy.”
Những lời này cộng thêm đánh miết cũng mệt khiến Cố Cửu Tư dừng tay, hắn ngồi xuống giường và thở hổn hển, “Thẩm Minh, kiếp trước ta đúng là thiếu nợ ngươi.”
“Cửu ca, ta thật sự biết sai rồi.”
Thẩm Minh ngồi xổm ở một bên, hắn ôm cái đầu cúi gằm mà nhận sai.
Cố Cửu Tư bình tĩnh lại, hắn chẳng biết vì sao mình đột nhiên hiểu được tâm tình Cố Lãng Hoa mỗi khi đánh hắn.
Hắn thật lòng muốn lấy gậy gỗ đánh chết Thẩm Minh, không đánh chết được thì đánh tới khi gãy gậy biết đâu sẽ thoải mái hơn.
Thẩm Minh thấy Cố Cửu Tư lặng thinh bèn lí nhí, “Cửu ca, đừng làm ta khó xử mà.”
“Khó xử cái con khỉ!” Cố Cửu Tư quát.
Diệp Thế An nãy giờ quan sát cũng hiểu ra, “Ngươi không định thẩm tra vụ án này?”
“Ai thèm chứ.”
Cố Cửu Tư quay đầu lại, “Thẩm tra cái quái gì? Ta tiếp tục tu sửa Hoàng Hà! Ta một đi không trở lại, mỗi ngày đều thắm thiết cùng Hoàng Hà tới già. Ta tu sửa Hoàng Hà cho xinh đẹp xong liền tới Trường Giang rồi sông Hoài. Cả đời này ta sẽ không về Đông Đô, ta tu sửa sông ngòi mãn kiếp luôn!”
Diệp Vận đứng nghe ở gần đó, nhịn không được mà cười khúc khích. Cố Cửu Tư lạnh lùng liếc xéo nàng ấy, Diệp Vận nhanh chóng thối lui rồi trốn sau lưng Diệp Thế An.
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư hờn dỗi cũng ráng nhịn cười, nàng ho nhẹ một tiếng và nói với Thẩm Minh, “Ngươi muốn một mình gánh vác chuyện này nhưng Cửu ca của ngươi sao có thể đồng ý? Thẩm Minh, về sau mỗi lần làm gì, hãy nhớ người thân của ngươi sẽ lo lắng và chẳng đời nào mặc kệ ngươi. Ngươi muốn hy sinh thì dễ nhưng phải hỏi xem người khác có khổ sổ cũng như cho phép không.”
“Ngươi đâu còn là tên sơn phỉ đơn độc trên núi,” thanh âm Liễu Ngọc Như đượm vẻ bất đắc dĩ, “ngươi đã tới Cố gia thì đấy là gia đình của ngươi.”
Thẩm Minh im thin thít. Hắn ngồi xổm, vòng tay ôm đầu thật lâu mà chẳng phát ra tiếng nào.
Diệp Vận đến bên Thẩm Minh, nàng nhẹ nhàng đá hắn rồi nhỏ giọng nhắc, “Nói gì đi chứ, ngươi câm à?”
“Ta biết rồi, tẩu tử.”
Thẩm Minh rốt cuộc mở miệng, khàn khàn lặp đi lặp lại, “Ta biết mà, Cửu ca, tẩu tử.”
Hắn biết mình không cô độc, hắn có gia đình.
Cố Cửu Tư nghe vậy cũng mất hết sức lực quát tháo Thẩm Minh, hắn ngồi trên giường, môi thoáng mấp máy rồi bảo, “Trước hết ngươi lo dưỡng thương đã, chỉ cần ta không phụ trách vụ án này thì bệ hạ chẳng có lý do phạt nặng ngươi. Ngài hẳn sẽ bổ nhiệm Lý Ngọc Xương làm chủ trì. Hắn biết rõ tình huống của ngươi nên ta đoán ngươi sẽ bị sung quân hoặc lưu đày.”
“Ừm,” Thẩm Minh cúi gằm đầu đáp.
Cố Cửu Tư nói tiếp, “Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi được sung quân tới U Châu, đến địa bàn của Chu đại ca rồi ngươi nhớ chăm chỉ đi theo huynh ấy làm việc. Sau này đừng hở chút là dùng vũ lực, đọc nhiều sách vào, ghét mấy quyển sách văn hoa thì xem binh thư ấy.”
“Vâng.”
Thẩm Minh chẳng còn tung tăng như xưa, nói gì cũng vâng dạ làm Cố Cửu Tư không mắng nổi.
Mọi người tán gẫu trong chốc lát rồi Cố Cửu Tư rời đi. Lúc đến cổng thiên lao, hắn dặn Diệp Thế An, “Ngươi mang mấy quyển binh thư trong nhà ngươi tới cho hắn đọc. Đừng để hắn bị giam mà như dưỡng lão, chả học hành gì cả.”
Diệp Thế An gật gù rồi hỏi, “Ngươi đâu chỉ từ chối cơ hội chủ trì thẩm tra vụ án Huỳnh Dương, đúng không?”
Cố Cửu Tư trầm mặc một hồi mới trả lời, “Bệ hạ định cho ta làm quan chủ khảo.”
Diệp Thế An sửng sốt, lát sau, hắn thở dài thành tiếng, “Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư quay lại nhìn hắn, Diệp Thế An mỉm cười, “Mong rằng mấy huynh đệ chúng ta vĩnh viễn như ngày hôm nay.”
“Hở?” Cố Cửu Tư không hiểu ý hắn.
Diệp Thế An hơi xấu hổ nhưng vẫn nói, “Ngươi yên tâm, nếu ta là ngươi thì cũng sẽ làm vậy.”
Cố Cửu Tư nghe thế liền bật cười.
Hắn vỗ vai Diệp Thế An, bất lực bảo, “Kiếp trước chắc ta thiếu hắn thật, thế này khác gì ta có nhi tử đâu.”
Hắn tỏ vẻ khổ sở, “Nói thật,” hắn cảm khái với Diệp Thế An, “ta thấy mình còn trẻ mà đã phải nuôi thằng con bất trị. Cuối cùng ta cũng hiểu tâm tình năm xưa của cha ta.”
“Tâm tình gì?” Liễu Ngọc Như đứng cạnh, vừa cười vừa hỏi.
Cố Cửu Tư thở dài, “Muốn đánh chết nó, cực kỳ muốn đánh chết nó.”
Chú thích
Bạn đang
[1] Chức quan chỠhuy toà n bỠcấm quân.
Hắn hiểu ý Liễu Ngọc Như.
Xưa kia Na Tra ngông nghênh kiên cường, cuối cùng lại làm nanh vuốt của thiên đình; Tề Thiên Đại Thánh từng vừa cười vừa mắng trời cao, năm trăm năm sau cũng trở thành Đấu Chiến Thắng Phật.
Làm thần thánh nhưng đánh mất khí phách liều chết, từ người bị trấn áp biến thành kẻ trấn áp; ai sống trên đời dường như cũng phải tuân theo vòng xoáy luân hồi.
Liễu Ngọc Như không thương tiếc Na Tra hay Đại Thánh, nàng thương tiếc Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư hoang mang lang thang giữa đêm tối. Hắn mơ hồ cảm thấy nếu tiếp tục bước trên con đường này, hắn sẽ thành Phạm Hiên thứ hai, Chu Cao Lãng thứ hai, Lục Vĩnh Thứ hai, thậm chí là Vương Tư Viễn thứ hai.
Hôm nay hắn vứt bỏ Thẩm Minh vì tiền đồ, ngày mai không biết sẽ vứt bỏ cái gì.
Nước ấm nấu ếch xanh, cứ cúi gằm đi từng bước về phía trước trong suốt thời gian dài rồi sẽ quên mất mình muốn đi đâu.
Sau khi Liễu Ngọc Như thốt ra những lời này, hắn như thấy được ánh đèn trong đêm tối, như bắt được cọng cỏ cứu mạng ở nơi đường cùng.
Cố Cửu Tư thoáng ôm chặt Liễu Ngọc Như rồi buông nàng ra. Mặc chiếc áo choàng Liễu Ngọc Như đã khoác lên cho hắn, Cố Cửu Tư xoay người rời đi và bảo nàng, “Nàng hãy về trước, ta phải vào cung một chuyến.”
Liễu Ngọc Như dõi theo hắn cấp tốc chạy về phía cung điện, nàng không khỏi cười rồi lớn tiếng dặn, “Lát nữa tự về nhé.”
Cố Cửu Tư vẫy vẫy tay, hắn đáp mà không quay đầu lại, “Ta biết rồi.”
Cố Cửu Tư đi thẳng vào cung điện, nhờ người thông báo hắn muốn cầu kiến Phạm Hiên.
Phạm Hiên kinh ngạc khi hắn quay lại nhưng vẫn đồng ý gặp. Cố Cửu Tư vừa thấy Phạm Hiên liền quỳ xuống, ông ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi có ý gì?”
“Bệ hạ, vi thần không thể xét xử vụ án Thẩm Minh.”
Phạm Hiên nhíu mày, Cố Cửu Tư vẫn quỳ trên mặt đất mà nói tiếp, “Bệ hạ yêu quý vi thần và hy vọng vi thần không bị người khác chỉ trích, song làm người quan trọng ở cách làm chứ chẳng phải ở những lời nhận xét đến từ xung quanh. Thẩm Minh là huynh đệ của vi thần, hắn mắc sai lầm cũng do vi thần không biết dạy dỗ. Vi thần đã không gánh vác tiếng xấu cùng hắn thì thôi, sao lại có tư cách phán xét hắn? Vì muốn giữ tiếng thơm mà nhân danh quân pháp bất vị thân để xử lý hắn chính là bất nghĩa. Nhưng dù không làm vậy mà xét xử theo luật pháp thì với quan hệ giữa hắn và ta cũng đủ để mọi người chỉ trỏ. Vì thế mong bệ hạ nghĩ lại và đổi người thẩm tra vụ án này.”
“Cố đại nhân,” giọng Phạm Hiên có vài phần không vui, “ngươi nghĩ kỹ chưa?”
“Thần hiểu ý bệ hạ,” sắc mặt Cố Cửu Tư bình tĩnh, “nhưng lý do bệ hạ coi trọng thần không phải vì sự chính trực trong thần sao? Nếu hôm nay thần bất nghĩa với bằng hữu, bệ hạ dám phó thác thái tử cho vi thần ư?”
Phạm Hiên lặng thinh, rất lâu sau ông mới cất tiếng, “Thế nên ngươi quyết định không quản lý vụ án Thẩm Minh?”
“Vâng.”
“Nếu trẫm sai người phán hắn tội chết thì sao?”
“Dựa theo luật pháp, tuy Thẩm đại nhân có tội nhưng cũng lập công lớn, dù khó tha tội sống thì cũng chưa đến mức nhận tội chết.”
“Vậy ngươi định làm gì?”
“Thay hắn giải oan.”
“Trẫm sai người thẩm tra mà ngươi còn muốn giải oan?!”
“Bệ hạ là minh quân.”
Cố Cửu Tư khen một câu làm căn phòng im phăng phắc.
Cố Cửu Tư yên lặng quỳ, hồi lâu sau, giọng nói bất đắc dĩ của Phạm Hiên vang lên, “Cố Cửu Tư, ngươi hãy biết rằng trẫm muốn nâng đỡ ngươi làm thừa tướng.”
“Vi thần đa tạ bệ hạ ưu ái.”
“Trong tương lai, Chu đại nhân quản binh mã còn ngươi quản thiên hạ, trẫm đặt quá nhiều kỳ vọng vào ngươi.”
“Thần không xứng với sự tín nhiệm của bệ hạ.”
“Ngươi biết mình đang từ bỏ gì không?”
“Thần biết,” thanh âm Cố Cửu Tư mạnh mẽ, “thần không hối hận.”
“Vì sao?” Phạm Hiên hơi bực bội.
Cố Cửu Tư ngẩng đầu, thành khẩn nhìn ông, “Thần cho rằng làm người quan trọng hơn làm quan.”
Phạm Hiên im lặng, ông chăm chú quan sát Cố Cửu Tư.
Thật lâu sau, ông hít sâu một hơi rồi bảo, “Ngươi lui xuống đi.”
Cố Cửu Tư biết mình đã thuyết phục thành công, hắn dập đầu rồi đứng lên và rời khỏi cung điện.
Trên quãng đường từ ngự thư phòng về nhà, hắn vô cùng cao hứng. Lúc về đến nhà, thấy Liễu Ngọc Như đang tính toán sổ sách, hắn vọt vào phòng rồi sung sướng bế nàng xoay một vòng.
Liễu Ngọc Như hoảng sợ kêu lên, nàng vội vàng bảo hắn thả mình xuống. Cố Cửu Tư đặt nàng lên ghế, hào hứng đề nghị, “Mai chúng ta đi thăm Thẩm Minh nhé?”
“Được.” Liễu Ngọc Như cười rộ, nhẹ nhàng hỏi, “Chàng vào cung nói gì với bệ hạ?”
“Ta bảo bệ hạ mình sẽ không xét xử Thẩm Minh.”
Cố Cửu Tư đáp và kể lại cuộc đối thoại giữa hắn và Phạm Hiên cho Liễu Ngọc Như. Nàng chú tâm lắng nghe, Cố Cửu Tư vừa ôm nàng vừa chậm rãi nói, “Lúc ấy, sau khi ra khỏi cung, ta không biết phải làm gì cả. Lăn lộn trong quan trường lâu ngày khiến bản thân vô thức mắc tật của quan lại, chỉ biết ích kỷ so đo được mất. Trên người càng có nhiều gánh nặng và lên vị trí càng cao thì nghĩ càng lắm. Đôi lúc suy nghĩ quá nhiều rồi quên mất chặng đường đã qua.”
“Nhưng cũng may,” Cố Cửu Tư dựa vào Liễu Ngọc Như, thư thái nhắm nghiền mắt, “nàng ở đây chỉ đường cho ta.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy bèn nở nụ cười, nàng dịu dàng vỗ đầu Cố Cửu Tư. Nàng ngẫm nghĩ rồi từ tốn hỏi, “Thật ra ta thấy hơi lạ, bệ hạ hình như đang rất nóng vội?”
“Hửm?”
“Cho chàng tu sửa Hoàng Hà, gọi chàng quay về xử án, còn để chàng chủ trì kỳ thi mùa thu. Làm thế hơi…” Liễu Ngọc Như cau mày.
Cố Cửu Tư cười, thẳng thắn tiếp lời, “Quá mức.”
Liễu Ngọc Như gật đầu. Cố Cửu Tư vẫn nhắm mắt dựa vào nàng, hắn điềm nhiên giải thích, “Không khó hiểu đâu, ngài cần một người đủ sức cân bằng Chu đại nhân. Chu đại nhân chả thích Phạm Ngọc nhưng lại sở hữu quyền thế, bệ hạ sợ hai người nổ ra tranh chấp. Thừa tướng Trương đại nhân quen thân với Chu đại nhân, còn là kẻ cơ hội, ông ấy sẽ chẳng cố gắng bảo vệ thái tử. Mai sau nếu xung đột xảy ra giữa Chu đại nhân và thái tử, Trương Thừa tướng có lẽ sẽ bàng quan đứng nhìn. Vì vậy bệ hạ muốn một người ủng hộ thái tử. Người này không thể chiều chuộng thái tử giống Lạc Tử Thương, như vậy càng khiến mâu thuẫn của Chu đại nhân với thái tử gay gắt hơn, song cũng chẳng thể thiên vị Chu Cao Lãng như các lão thần. Ngoài ra người này cần có năng lực, không phải loại năng lực như Lý Ngọc Xương hay Diệp Thế An mà là năng lực hòa giải mọi người…”
Cố Cửu Tư chậm chạp mở mắt ra, “Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có ta.”
“Ngài không sợ chàng thân thiết với Chu Diệp thì về sau sẽ thành người của Chu đại nhân à?” Liễu Ngọc Như thắc mắc.
Cố Cửu Tư bật cười, “Ngài để ý quan hệ của ta với Chu đại nhân chắc? Nếu ta chẳng dính líu gì đến Chu đại nhân thì sao làm người trung gian được? Bệ hạ biết sau khi trải qua những việc ở Dương Châu, tâm nguyện lớn nhất của ta là thiên hạ thái bình và chiến tranh không tái diễn. Kỳ thật chỉ cần thái tử đừng quá thất đức, có Chu đại nhân cùng ta phụ chính thì dù bệ hạ ra đi, Đại Hạ vẫn sẽ bình yên phát triển. Tuy ta chả ưa Phạm Ngọc nhưng sẽ nỗ lực bảo vệ hắn, vì làm thế là bảo vệ hòa bình cho thiên hạ.”
Liễu Ngọc Như trầm mặc, nàng chần chừ nói, “Lỡ hắn thất đức thì sao?”
Cố Cửu Tư im lặng, lát sau hắn chậm rãi đáp, “Nếu thiên hạ loạn lạc là định mệnh, tất nhiên phải chọn lựa minh quân.”
“Bệ hạ không dự đoán trước điều này?” Liễu Ngọc Như khá mù mờ về chính trị. “Chẳng lẽ ngài không biết một khi thái tử thất đức, chàng sẽ từ bỏ vai trò người hòa giải?”
Cố Cửu Tư thở dài, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Bệ hạ thật sự rất khó lựa chọn. Phạm Ngọc là nhi tử độc nhất của ngài, tuy hiện giờ kiêu ngạo nhưng rốt cuộc chưa phạm sai lầm nghiêm trọng. Ngay cả đế vương bình thường cũng không vì thế mà phế thái tử. Huống hồ thái tử là con nối dõi duy nhất của bệ hạ, phế đi rồi lập ai lên? Bất kể lập ai cũng không thể danh chính ngôn thuận, sẽ luôn có người ủng hộ Phạm Ngọc đăng cơ. Trừ phi Phạm Ngọc chết, còn không Đại Hạ khó mà yên ổn.”
“Bệ hạ đã nghĩ về lâu dài. Với tính tình hiện tại của thái tử, chẳng ai biết rõ khi hắn đăng cơ thì có thể kiểm soát hắn không, hay hắn sẽ làm ra những hành động gì. Nếu hắn thật sự mắc sai lầm nghiêm trọng, dựa theo kế hoạch hiện giờ của bệ hạ…”
“E rằng không chừa đường lui cho thái tử.”
Toàn triều đình không ai hoàn toàn thuộc về đảng thái tử, chỉ có những người phù hợp nhất cho từng vị trí. Điện tiền đô điểm kiểm[1] Chu Cao Lãng, Thừa tướng Trương Ngọc, Hộ Bộ Thượng thư Cố Cửu Tư, Công Bộ Thượng thư Liêu Yến Lễ, Hình Bộ Thượng thư Lý Ngọc Xương…
Có những người này thì đến ngày Phạm Hiên quy thiên, bọn họ vẫn đủ khả năng bảo vệ sự bình yên cho Đại Hạ từ trong ra ngoài.
Ông đã tận lực vì quốc gia này, nhưng vẫn có chút ích kỷ là hy vọng đứa con duy nhất của mình sống tốt. Vì vậy ông không chỉ muốn Cố Cửu Tư làm Hộ Bộ Thượng thư mà còn yêu cầu hắn đứng vững trên triều đình để cân bằng Chu Cao Lãng.
Chu Cao Lãng không hợp với Phạm Ngọc, ông nhìn Phạm Ngọc lớn lên nên trong nội tâm vẫn coi hắn là con nít. Hơn nữa ông còn chẳng đánh giá cao hắn; ông thường khuyên Phạm Hiên tục huyền để sinh đứa khác và thậm chí từng phản đối việc lập thái tử. Phạm Ngọc hận Chu Cao Lãng thấu xương. Chu Cao Lãng nắm giữ quyền cao chức trọng, nếu Phạm Ngọc bị coi khinh quá mức mà chẳng động tới ông được thì sợ hắn sẽ làm ra chuyện cực đoan. Đến lúc đó, Phạm Ngọc toi đời và Đại Hạ lại rung chuyển lần nữa.
Tóm lại, triều đình cần Cố Cửu Tư. Hắn giao hảo với Chu gia nên có thể khuyên can Chu Cao Lãng, đồng thời thừa sức lừa Phạm Ngọc để hắn nghĩ mình sở hữu một quân cờ đối kháng Chu Cao Lãng và không tới mức bị dồn đến đường cùng. Trong quá trình này, Phạm Ngọc sẽ từ từ trưởng thành, biết đâu có ngày hắn lại thấu hiểu nỗi khổ tâm của phụ thân.
Thảo luận những vấn đề này với Cố Cửu Tư làm Liễu Ngọc Như không khỏi thở dài, “Gia đình thiên tử thật lắm khúc chiết, nếu bệ hạ không làm bệ hạ thì đâu cần lo nghĩ nhiều thế.”
Liễu Ngọc Như hạ giọng bảo, “Có điều hành sự gấp gáp như vậy, sợ là bệ hạ…”
Nàng chưa nói hết câu nhưng Cố Cửu Tư vẫn hiểu. Hắn lắc đầu thở dài và chả nói gì thêm.
Sáng sớm hôm sau, Cố Cửu Tư ra ngoài chuẩn bị để buổi chiều đi thăm Thẩm Minh với Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như tới Thần Tiên Hương từ sớm, nàng và Diệp Vận cùng xem xét tình hình kinh doanh hiện tại. Lúc ăn cơm xong, thấy Cố Cửu Tư phái người đến đón Liễu Ngọc Như thì Diệp Vận hiếu kỳ bảo, “Cố đại nhân đón ngươi sớm như vậy làm gì?”
“Đi thăm Thẩm Minh,” Liễu Ngọc Như cười hỏi, “ngươi đi cùng không?”
Diệp Vận nghe tên Thẩm Minh liền thở dài, “Tất nhiên rồi.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng dắt Diệp Vận lên xe ngựa. Khi đã ngồi trên xe, Liễu Ngọc Như chợt nhớ tới màn khóc long trời lở đất của Thẩm Minh trước lúc rời Đông Đô. Nàng không khỏi mím môi cười rồi trộm ngó Diệp Vận. Ánh mắt của nàng làm Diệp Vận mất tự nhiên, nàng ấy chất vấn, “Nhìn vậy là sao?”
“Hôm rời khỏi Đông Đô, Thẩm đại nhân khóc nguyên ngày.”
Nghe đến đây, Diệp Vận biết ngay Liễu Ngọc Như muốn hỏi gì, nàng ấy khẽ tằng hắng, “Hắn là đồ trẻ con.”
“Thật ra giống hệt ngươi trước kia.”
Liễu Ngọc Như bâng quơ nhận xét, nàng nghĩ ngợi rồi chống tay lên bàn nhỏ mà nhìn Diệp Vận, “Ngươi định thế nào? Ngươi đâu còn nhỏ nữa, thúc phụ ngươi mặc kệ hôn sự của ngươi à?”
“Muốn quản nhưng chẳng dám nhiều lời vì sợ ta đau lòng.” Diệp Vận thản nhiên nói, “Thật ra ta không nghĩ nhiều đến thế, ta chỉ nghĩ mình sẽ gả cho bất kỳ ai mà trong nhà chỉ định. Nếu hôn sự của ta có thể làm người khác sung sướng hơn thì cũng là chuyện tốt.”
“Ngươi…” Liễu Ngọc Như cau mày.
Diệp Vận cười cười, “Nói ra không sợ ngươi chê cười, hồi trước người nhà muốn làm mai ta với Giang đại nhân và ta cũng có tính toán riêng.”
Diệp Vận tựa hồ ngượng ngùng nên cúi đầu xuống, “Ta nghĩ nếu gả qua sẽ thành thân thích với ngươi, sau này thuận tiện chăm sóc lẫn nhau. Chưa kể Diệp gia, Cố gia, và Giang gia mà liên kết thì coi như ta đã cống hiến phần nào vì gia tộc. Cuối cùng là, gả cho Giang đại nhân cũng khá vẻ vang nên không làm mất mặt người nhà. Nhưng ai ngờ Giang đại nhân đã có người trong lòng…”
Nói rồi Diệp Vận thở dài và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sau đấy ta đã suy nghĩ cẩn thận, ta còn trẻ nên có rất nhiều cơ hội. Chuyện tương lai cứ từ từ xem là được.”
“Nói nhiều như thế,” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “mà không hề nhắc tới Thẩm Minh.”
Diệp Vận trầm mặc, nàng lặng thinh hồi lâu mới đáp, “Hắn đã cứu ta, còn đối xử tử tế và thương ta nữa, ta coi hắn là bạn tốt. Khi hắn thổ lộ tình cảm, ta sợ hủy hoại tấm lòng lẫn con người hắn.”
“Ngươi lạ thật,” Liễu Ngọc Như thấy hơi khó hiểu, “gả cho Giang cữu cữu thì ngươi không nghĩ mình hủy hoại ông ấy, nhưng đáp lại tình cảm của Thẩm Minh thì ngươi sợ hủy hoại hắn?”
Lời này khiến Diệp Vận cười cay đắng, “Ngươi không hiểu đâu.”
Diệp Vận quay đầu đi, nàng ấy thì thào, “Con người Thẩm Minh quá sạch sẽ.”
Liễu Ngọc Như hiểu ngay lập tức.
Bây giờ Diệp Vận chẳng khác gì nàng trong quá khứ; khi đối mặt với tình cảm từ Cố Cửu Tư, nàng thấy bản thân không xứng đáng. Bởi vì nàng tính toán nhiều còn tình cảm của Cố Cửu Tư giống Thẩm Minh – vô cùng thuần khiết.
Nàng đột nhiên cảm thấy đồng cảm như chính mình cũng đang trải qua chuyện này. Song kỳ quái là năm ấy nàng nghĩ bản thân chẳng xứng với Cố Cửu Tư, hiện nay lại không hề nghĩ thế. Cảm nhận được sự thay đổi trong mình làm nàng bất giác sững sờ. Diệp Vận thấy nàng ngây ra cũng không nói chuyện, lát sau, Liễu Ngọc Như từ tốn nói, “Chờ thêm một thời gian nữa thì sẽ ổn thôi.”
“Chờ gì chứ?” Diệp Vận nghi hoặc hỏi.
Liễu Ngọc Như cười rộn ràng, “Chờ thêm một thời gian có lẽ ngươi sẽ hiểu nếu mình được một người thật lòng yêu thì kỳ diệu cỡ nào.”
Chữa lành mọi khiếm khuyết của ngươi, giúp ngươi thay da đổi thịt.
“Có lẽ vậy,” Diệp Vận thở dài.
Trong lúc hai người hàn huyên, xe ngựa đã tới thiên lao. Vừa xuống xe, bọn họ liền thấy Cố Cửu Tư và Diệp Thế An đứng chờ tại cổng. Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như bèn vội vã chạy đến đỡ nàng. Diệp Vận lại gần chào hỏi Diệp Thế An, hắn điềm tĩnh hỏi, “Tới thăm Thẩm Minh?”
Diệp Vận đáp một tiếng, Diệp Thế An còn định nói gì đó nhưng rốt cuộc chỉ cau mày và giữ im lặng.
Bốn người cùng đi vào thiên lao, chưa đến phòng giam đã nghe giọng Thẩm Minh oang oang.
Hắn quá rảnh nên ở trong tù vừa gõ chén vừa ca hát.
Vì chẳng học hành gì mấy, hắn toàn xướng những bài ca sơn trại. Giọng hát của hắn làm người ta cảm tưởng đây là sơn trại ngụy trang thành thiên lao, chưa biết chừng sẽ có hai thổ phỉ bất thình lình nhảy xổ ra rồi múa may đại đao mà gầm gừ, “Núi này do ta mở…”
Bốn người tiến lại gần, Thẩm Minh đang đưa lưng về phía cửa phòng giam. Hắn nghe tiếng động bèn buồn bực vòi vĩnh, “Thế An ca, ta muốn ăn đào, lần sau nhớ mang đào đến.”
“Được,” Cố Cửu Tư mở miệng đáp.
Giọng Cố Cửu Tư làm lưng Thẩm Minh cứng đờ, hắn quay phắt đầu lại. Thấy Cố Cửu Tư, hắn nhanh chân chạy lại gần và hí hửng chào, “Cửu ca!”
Mặt Cố Cửu Tư vặn vẹo, hắn cười lạnh băng với Thẩm Minh, “Còn biết ta là ca ca của ngươi?”
“Ca à,” Thẩm Minh hấp tấp nịnh nọt, “ngươi là ca ca ruột của ta. Sao ngươi lại tới đây? Giải quyết xong mọi việc chưa? Chém hết người Vương gia rồi chứ? Tần đại nhân khỏe không? Tình hình Huỳnh Dương thế nào? Ngươi…”
“Ngươi còn mặt mũi hỏi lắm thế,” mặt Cố Cửu Tư lạnh tanh khi ngắt lời hắn, “thì sao không tự hỏi mình đã làm gì?”
“Ta sai rồi,” Thẩm Minh biết phải nghe lời nên nhanh nhảu thề thốt, “lần sau ta không dám nữa.”
“Lần sau?” Cố Cửu Tư khắc nghiệt nhìn Thẩm Minh. “Ngươi chẳng có lần sau đâu.”
Hắn nói làm Thẩm Minh ngẩn người, Diệp Thế An lẫn Diệp Vận nghe vậy cũng khiếp sợ nhìn hắn. Diệp Thế An lập tức nói, “Bệ hạ…”
“Bệ hạ cho ta thẩm tra vụ án này.” Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm Thẩm Minh. “Vụ án Huỳnh Dương dính líu tới vô số quan viên Đông Đô, bệ hạ muốn ta là người xử án. Nhưng vì ngươi nhúng tay mà cũng kéo theo cả ta vào. Để rửa sạch mối hiềm nghi ta sai ngươi giết Vương Tư Viễn, ta phải làm gì đó mới đủ tư cách làm người thẩm tra. Nếu lập công, bệ hạ sẽ cho ta cơ hội thăng quan.”
“Đây là khảo nghiệm bệ hạ dành cho ta.” Ánh mắt Cố Cửu Tư chả có chút đùa cợt. “Thẩm Minh, ngươi nói xem ta nên làm gì.”
“Cửu Tư…” Diệp Thế An vội vàng chen ngang.
Cố Cửu Tư gầm lên, “Để hắn nói!”
Thẩm Minh im lặng giây lát rồi bình thản đáp trả, “Cửu ca là người phải làm việc lớn, hãy chấp nhận khảo nghiệm của bệ hạ. Nếu thẩm tra vụ án này, Cửu ca sẽ lên như diều gặp gió, khéo mai sau còn trở thành thừa tướng trẻ tuổi nhất Đại Hạ. Đến lúc ấy, Cửu ca nhớ dốc sức vì bá tánh như hiện giờ nhé.”
“Ta hỏi ngươi ta nên làm gì.” Cố Cửu Tư không cho phép hắn trốn tránh.
Thẩm Minh thở dài, “Dĩ nhiên là phạt thật nặng, cứ tuân theo hình phạt nặng nhất do luật pháp quy định. Cửu ca đừng lo, ta đã đọc Đại Hạ Luật; trường hợp giống ta thì nặng nhất là tru di tam tộc. Nhưng ta làm gì có tam tộc nên phán quyết vậy cũng chả sao. Một khi ngươi làm thế, chả kẻ nào dám rêu rao ngươi sai khiến ta.”
“Ngươi tưởng ta không dám hả?” Giọng Cố Cửu Tư mang theo vài phần tức giận.
Thẩm Minh nhìn Cố Cửu Tư, khuôn mặt hắn trấn tĩnh, “Cửu ca, ta biết trong lòng ngươi khó chịu. Nếu được, ta muốn tự kết liễu mạng sống để ngươi khỏi khó xử. Nhưng làm vậy chẳng khác gì sợ tội nên tự sát, ngươi sẽ không thể tẩy sạch hiềm nghi.”
“Ta không phải bốc đồng mới làm ra chuyện như thế.” Hắn lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư. “Ngay từ khoảnh khắc ra tay, ta đã quyết tâm sẽ không làm liên lụy đến ngươi. Nếu ngươi bị ảnh hưởng bởi ta thì ta thà chết mất xác trên đường.”
Cố Cửu Tư không lên tiếng, hắn nhìn Thẩm Minh đang ở trước mặt mình. Sau đấy, hắn nói với ngục tốt đứng cạnh, “Mở cửa ra.”
Ngục tốt này là người do hắn sắp đặt nên nhanh nhẹn làm theo lời hắn, Cố Cửu Tư bảo, “Ngươi ra ngoài đi, để ta nói vài câu với hắn.”
Ngục tốt thoáng lưỡng lự nhưng nhớ tới thân phận Cố Cửu Tư bèn ngoan ngoãn ra cửa chờ.
Chẳng mấy chốc, ngục tốt nghe bên trong truyền đến tiếng tru tréo của Thẩm Minh.
“Đồ óc bã đậu! Đồ óc bã đậu!”
Cố Cửu Tư vừa vào phòng giam liền tay đấm chân đá Thẩm Minh, làm hắn vừa kêu gào vừa chạy trốn khắp phòng. Diệp Thế An, Diệp Vận, và Liễu Ngọc Như gấp gáp chạy vào ngăn cản Cố Cửu Tư nhưng hắn vẫn tay đánh miệng mắng, “Ngươi là đồ ngốc có phải tốt hơn không! Chả nghĩ gì hết cho khỏe! Cứ đi mà làm anh hùng! Hôm nay ta đánh chết ngươi cho rảnh nợ!”
“Đồ không hiểu chuyện, mạng của toàn Vương gia sánh được với ngươi sao?!”
Bị ba người hợp sức cản lại nhưng Cố Cửu Tư vẫn đuổi theo Thẩm Minh đòi đánh. Diệp Thế An liên tục khuyên can, “Mắng là được rồi, đừng động tay động chân.”
Liễu Ngọc Như cũng vội bảo, “Chàng bình tĩnh đi, muốn đánh thì về nhà đánh, đừng gây chuyện ở đây.”
Diệp Vận nghe Liễu Ngọc Như nói thế bèn góp lời, “Trên đường về hắn đã bị người ta thọc mấy đao, vết thương mới lành nên đánh nữa là hắn chết đấy.”
Những lời này cộng thêm đánh miết cũng mệt khiến Cố Cửu Tư dừng tay, hắn ngồi xuống giường và thở hổn hển, “Thẩm Minh, kiếp trước ta đúng là thiếu nợ ngươi.”
“Cửu ca, ta thật sự biết sai rồi.”
Thẩm Minh ngồi xổm ở một bên, hắn ôm cái đầu cúi gằm mà nhận sai.
Cố Cửu Tư bình tĩnh lại, hắn chẳng biết vì sao mình đột nhiên hiểu được tâm tình Cố Lãng Hoa mỗi khi đánh hắn.
Hắn thật lòng muốn lấy gậy gỗ đánh chết Thẩm Minh, không đánh chết được thì đánh tới khi gãy gậy biết đâu sẽ thoải mái hơn.
Thẩm Minh thấy Cố Cửu Tư lặng thinh bèn lí nhí, “Cửu ca, đừng làm ta khó xử mà.”
“Khó xử cái con khỉ!” Cố Cửu Tư quát.
Diệp Thế An nãy giờ quan sát cũng hiểu ra, “Ngươi không định thẩm tra vụ án này?”
“Ai thèm chứ.”
Cố Cửu Tư quay đầu lại, “Thẩm tra cái quái gì? Ta tiếp tục tu sửa Hoàng Hà! Ta một đi không trở lại, mỗi ngày đều thắm thiết cùng Hoàng Hà tới già. Ta tu sửa Hoàng Hà cho xinh đẹp xong liền tới Trường Giang rồi sông Hoài. Cả đời này ta sẽ không về Đông Đô, ta tu sửa sông ngòi mãn kiếp luôn!”
Diệp Vận đứng nghe ở gần đó, nhịn không được mà cười khúc khích. Cố Cửu Tư lạnh lùng liếc xéo nàng ấy, Diệp Vận nhanh chóng thối lui rồi trốn sau lưng Diệp Thế An.
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư hờn dỗi cũng ráng nhịn cười, nàng ho nhẹ một tiếng và nói với Thẩm Minh, “Ngươi muốn một mình gánh vác chuyện này nhưng Cửu ca của ngươi sao có thể đồng ý? Thẩm Minh, về sau mỗi lần làm gì, hãy nhớ người thân của ngươi sẽ lo lắng và chẳng đời nào mặc kệ ngươi. Ngươi muốn hy sinh thì dễ nhưng phải hỏi xem người khác có khổ sổ cũng như cho phép không.”
“Ngươi đâu còn là tên sơn phỉ đơn độc trên núi,” thanh âm Liễu Ngọc Như đượm vẻ bất đắc dĩ, “ngươi đã tới Cố gia thì đấy là gia đình của ngươi.”
Thẩm Minh im thin thít. Hắn ngồi xổm, vòng tay ôm đầu thật lâu mà chẳng phát ra tiếng nào.
Diệp Vận đến bên Thẩm Minh, nàng nhẹ nhàng đá hắn rồi nhỏ giọng nhắc, “Nói gì đi chứ, ngươi câm à?”
“Ta biết rồi, tẩu tử.”
Thẩm Minh rốt cuộc mở miệng, khàn khàn lặp đi lặp lại, “Ta biết mà, Cửu ca, tẩu tử.”
Hắn biết mình không cô độc, hắn có gia đình.
Cố Cửu Tư nghe vậy cũng mất hết sức lực quát tháo Thẩm Minh, hắn ngồi trên giường, môi thoáng mấp máy rồi bảo, “Trước hết ngươi lo dưỡng thương đã, chỉ cần ta không phụ trách vụ án này thì bệ hạ chẳng có lý do phạt nặng ngươi. Ngài hẳn sẽ bổ nhiệm Lý Ngọc Xương làm chủ trì. Hắn biết rõ tình huống của ngươi nên ta đoán ngươi sẽ bị sung quân hoặc lưu đày.”
“Ừm,” Thẩm Minh cúi gằm đầu đáp.
Cố Cửu Tư nói tiếp, “Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi được sung quân tới U Châu, đến địa bàn của Chu đại ca rồi ngươi nhớ chăm chỉ đi theo huynh ấy làm việc. Sau này đừng hở chút là dùng vũ lực, đọc nhiều sách vào, ghét mấy quyển sách văn hoa thì xem binh thư ấy.”
“Vâng.”
Thẩm Minh chẳng còn tung tăng như xưa, nói gì cũng vâng dạ làm Cố Cửu Tư không mắng nổi.
Mọi người tán gẫu trong chốc lát rồi Cố Cửu Tư rời đi. Lúc đến cổng thiên lao, hắn dặn Diệp Thế An, “Ngươi mang mấy quyển binh thư trong nhà ngươi tới cho hắn đọc. Đừng để hắn bị giam mà như dưỡng lão, chả học hành gì cả.”
Diệp Thế An gật gù rồi hỏi, “Ngươi đâu chỉ từ chối cơ hội chủ trì thẩm tra vụ án Huỳnh Dương, đúng không?”
Cố Cửu Tư trầm mặc một hồi mới trả lời, “Bệ hạ định cho ta làm quan chủ khảo.”
Diệp Thế An sửng sốt, lát sau, hắn thở dài thành tiếng, “Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư quay lại nhìn hắn, Diệp Thế An mỉm cười, “Mong rằng mấy huynh đệ chúng ta vĩnh viễn như ngày hôm nay.”
“Hở?” Cố Cửu Tư không hiểu ý hắn.
Diệp Thế An hơi xấu hổ nhưng vẫn nói, “Ngươi yên tâm, nếu ta là ngươi thì cũng sẽ làm vậy.”
Cố Cửu Tư nghe thế liền bật cười.
Hắn vỗ vai Diệp Thế An, bất lực bảo, “Kiếp trước chắc ta thiếu hắn thật, thế này khác gì ta có nhi tử đâu.”
Hắn tỏ vẻ khổ sở, “Nói thật,” hắn cảm khái với Diệp Thế An, “ta thấy mình còn trẻ mà đã phải nuôi thằng con bất trị. Cuối cùng ta cũng hiểu tâm tình năm xưa của cha ta.”
“Tâm tình gì?” Liễu Ngọc Như đứng cạnh, vừa cười vừa hỏi.
Cố Cửu Tư thở dài, “Muốn đánh chết nó, cực kỳ muốn đánh chết nó.”
Chú thích
Bạn đang
[1] Chức quan chỠhuy toà n bỠcấm quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.