Chương 91: Dụ rắn ra hang
Tang Lý
07/05/2021
Tin tức Lệ phi bị đưa vào Hình bộ lan truyền rất nhanh trong cung, giống như ném một tảng đá lớn vào mặt hồ phẳng lặng, làm bắn lên vô số bọt nước. Mà nguyên nhân trong đó, mọi người tất nhiên đã quá rõ ràng.
Trong lúc mọi người vẫn đang đoán già đoán non xem Lệ phi sẽ bị đối xử như thế nào, thì Cẩm Lân và Bình An hầu đã ngồi trong đại sảnh ở Hình bộ, lạnh lùng theo dõi cấp dưới thẩm vấn.
Hình bộ thượng thư Dư đại nhân năm nay đã hơn bốn mươi, chính hắn cũng không ngờ, mới nhậm chức chưa được bao lâu liền gặp phải vụ án khó giải quyết như thế này. Khóe mắt không ngừng liếc nhìn sắc mặt của hoàng thượng và Bình An hầu đang ngồi dưới công đường nghe hắn tra hỏi. Hắn hồi hộp đến mức lòng bàn tay cũng hơi đổ mồ hôi, sợ làm cho hoàng thượng không hài lòng.
Nha hoàn kia vẫn chưa nhận tội, Lệ phi cũng luôn miệng khẳng định nàng không có truyền gọi nha hoàn đến ngự thiện phòng, hỏi nha hoàn có chứng cứ hay không, nhưng đáp án cũng chỉ là lúc ấy không có ai xung quanh. Quả thật, nếu chỉ dựa vào lời nói từ hai phía thì rất khó vặn lại.
"Hoàng thượng......Người xem cái này......" Hình bộ thượng thư theo bản năng lau lau mồ hôi trên trán, có chút khổ sở mà nhìn Cẩm Lân.
Cẩm Lân trầm mặt cũng không mở miệng. Hình bộ thượng thư không khỏi càng thêm lo sợ. Lúc này, Bình An hầu nhìn thấy cả hai người đều căng thẳng, lên tiếng hóa giải, nói: "Dư đại nhân, cứ tra tấn cũng không sao. Quy củ như thế nào, thì ngươi cứ làm theo như vậy, không cần kiêng dè chúng ta."
Dư đại nhân như được cứu rỗi mà gật đầu, hướng Bình An hầu nở nụ cười cảm kích, lúc này hắn mới nghiêm mặt, bắt đầu nghiêm hình bức cung.
Được đại hình chăm sóc dĩ nhiên là nha hoàn, bị đánh ba mươi đại bản.
Lệ phi ở một bên nhìn thấy cũng sợ hết hồn hết vía, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh.
Mộc bản cứng rắn rơi xuống thân thể phát ra từng tiếng nặng nề. Nha hoàn lại dường như tuyệt vọng, cắn chặt môi dưới, cho đến khóe môi chảy máu, nhưng vẫn không mở miệng nói nửa lời, mà là gắt gao nhìn chằm chằm Hình bộ thượng thư trên công đường, nhìn đến mức làm trong lòng hắn cũng có chút run sợ.
Ba mươi trượng rốt cuộc cũng đánh xong. Đối phương đã hôn mê từ lâu.
"Người đâu, giội nước!"
Một chậu nước trộn ớt giội lên người nha hoàn đang nằm dưới đất. Đối phương phát ra một tiếng đau đớn, bị ép tỉnh lại.
"Nô tỳ to gan, mau khai ra sự thật! Nửa câu cũng không được nói dối!" Ánh mắt Dư đại nhân nhìn xuống nữ tử suy yếu trước mặt, lớn tiếng quát mắng.
Nha hoàn rất khó khăn mới lắc đầu được một cái, đau đến nói không ra lời.
Dư đại nhân nhất thời lâm vào khó xử. Hắn đã tra hỏi mấy lần, hình như không giống do nha hoàn làm. Nhưng Lệ phi......nếu nói đến việc dùng hình, e rằng hắn không thể làm chủ......
Cẩm Lân dường như hiểu được sự băn khoăn của Hình bộ thượng thư, nhàn nhạt mở miệng: "Còn một người nữa, cứ làm theo quy củ thôi."
"Hoàng thượng!" Lệ phi bị dọa sợ đến mức ba hồn cũng bay mất hai hồn, nhào qua ôm lấy chân Cẩm Lân. Nhưng Cẩm Lân chỉ là bình tĩnh nhìn Lệ phi gào khóc, chẳng hề nhúc nhích.
"Hoàng thượng! Nhất nhật phu thê bách nhật ân! Thần thiếp...thân thể thần thiếp không tốt, không chịu nổi......"
Nhưng không đợi Lệ phi nói hết câu, liền có hai thị vệ đi lên đem Lệ phi từ bên chân hoàng thượng kéo lại, đè trên đất.
"Hoàng thượng!"
Tiếng kêu bi thống đến thế nào cũng không thề ngăn được đại hình rơi xuống. Vẫn là ba mươi đại bản. Từng gậy cứng rắn rơi vào trên người được nuông chìu từ bé như Lệ phi. Lệ phi là con gái của Cửu môn Đề đốc - Sở đại nhân. Vì lúc các hoàng tử tranh đấu, hắn đã sớm lựa chọn đứng về phía Trường Phượng công chúa, vì vậy sau khi Cẩm Lân lên ngôi, nàng liền được tuyên làm một trong tứ phi, mượn chuyện này để bày tỏ sự tín nhiệm của hoàng gia đối với Sở gia. Không ngờ chỉ mới ba năm, nàng lại bị cuốn vào sự kiện ám sát Trường Phượng công chúa. Đúng là thế sự khó lường.
Khi Thanh Nhược gặp lại nha hoàn đó đã là chuyện của sáng sớm ngày hôm sau. Nếu không phải nhớ được y phục mà nha hoàn kia mặc trên người lúc ấy, Thanh Nhược nhất định sẽ không nhận ra nữ tử máu me khắp người kia chính là nàng! Y phục đó đã sớm loang lổ vết máu, chỉ có thể từ kẻ hở nhìn thấy hoa văn. Nàng bị hai ngục tốt kéo vào thiên lao giống như kéo một tấm vải rách, sau đó tiện tay ném vào phòng giam cách vách.
Khóe mắt Thanh Nhược rốt cuộc cũng rơi lệ, ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh. Nhìn nàng chảy máu. Thở dốc. Hôn mê. Rên rỉ.
Nữ tử đáng thương ấy cuối cùng vẫn không thể qua được ngày hôm đó. Không được trị thương. Không thể ăn uống. Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, cuối cùng trong lúc nửa tỉnh nửa mê ấy, nàng đã hoàn toàn thoát khỏi thế giới khổ nạn này. Ngay đêm hôm đó, liền có ngục tốt đến bọc vải trắng, mang xác ra ngoài.
Thanh Nhược quỳ trên mặt đất, nhìn vải trắng đã nhuộm đỏ kia đi qua trước mặt, một lát sau bụm mặt, thất thanh khóc nức nở.
Chuyện cứ như vậy mà trở nên bế tắc.
Lệ phi cuối cùng vẫn không chịu thừa nhận, nha hoàn cũng đã chết, càng là không có chứng cứ chứng minh tất cả những chuyện này. Sắc mặt Cẩm Lân càng ngày càng không tốt. Đợi đem nha hoàn đưa vào thiên lao, Lệ phi tạm thời được cho phép trở về cung chữa trị, hắn và Bình An hầu cùng đi tới điện Vân Phượng.
Lại bị Tử Lôi ngăn lại ở bên ngoài.
"Vì sao cản Trẫm!" Tâm tình Cẩm Lân vốn đã không tốt, nhưng vì là ở điện Vân Phượng nên có hơi kiêng kỵ một chút, vì vậy đè nén giọng nói.
"Bẩm hoàng thượng," Vẻ mặt Tử Lôi vẫn không thay đổi, nhưng trong giọng nói lại có chút khó xử, "Tối hôm qua, Hoa Dao cô nương thử dùng phương pháp lấy độc trị độc để trị liệu cho công chúa, không ngờ độc khí lên mặt, công chúa có chút......không tiện gặp người."
Cẩm Lân nghe vậy sắc mặt biến đổi, dẫn đến giọng nói cũng có chút gấp gáp: "Có ý gì! Hoàng tỷ rốt cuộc thế nào?"
"Công chúa vẫn như vậy, Hoa Dao cô nương chỉ tạm thời giữ được mệnh của công chúa, chờ tìm được thuốc giải."
"Mau để ta vào nhìn một chút!" Cẩm Lân không nhịn được nói.
"Đúng vậy, Tử Lôi cô nương, để chúng ta vào xem hoàng muội một chút. Chúng ta làm sao lại ngại những chuyện này được. Để cho chúng ta đi vào thôi." Bình An hầu ở bên cạnh ôn hòa nói.
"Hoàng thượng, Hầu gia thứ tội. Không phải là ta ngăn cản, có điều thật sự là ngại cho danh tiếng của công chúa." Tử Lôi tiếp tục nói.
Cẩm Lân nhíu mày thật chặt. Nhưng bởi vì thường ngày tôn trọng tứ thị nữ nên hắn cũng không trách cứ, nghe Bình An hầu ở một bên bảo đảm nói: "Ta cũng biết ngươi là vì muốn tốt cho hoàng muội, chỉ là trong lòng ta và hoàng thượng lo lắng, nhất định sẽ không sao."
Tử Lôi rất nhanh nhìn Bình An hầu một cái, cúi đầu lần nữa, dường như ngẫm nghĩ một lát, mới gật đầu một cái: "Nếu như thế, mong rằng hoàng thượng và Hầu gia có chút chuẩn bị tâm lý."
Quả nhiên, vào phòng thấy người trên giường, vẻ mặt hai người đồng thời biến đổi. Ánh mắt Cẩm Lân là không nỡ, còn trên mặt Bình An hầu là có chút kinh sợ.
"Đây là tác dụng của thuốc. Vì để giữ được mệnh của công chúa, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Hoàng thượng và Hầu gia tuyệt đối không nên tới gần, nếu những thứ kia vỡ ra, bên trong đều có độc." Tử Lôi giải thích.
Người trên giường vẫn mặc một thân bạch y, đang đắp chăn gấm, trên da lại nổi lên những mụn nước giống như bị phỏng, bên trong loáng thoáng có thể nhìn thấy máu màu đỏ sậm đang lưu động, thoạt nhìn vô cùng kinh người, đã có chút không còn nhìn ra dáng vẻ, chỉ có thể từ trong đường nét trên khuôn mặt lờ mờ nhìn ra được Cẩm Nhan.
"Hoàng tỷ......" Cẩm Lân bỗng nhiên bi thương, tiếng gọi nghẹn ở cổ họng, khi mở miệng đã mang theo khàn khàn.
Bình An hầu nhìn Cẩm Nhan nằm trên giường rất chăm chú, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Hoàng thượng, thứ cho Tử Lôi mạo muội, không biết......chuyện đã tra được thế nào?" Tử Lôi ở một bên hỏi.
Trong mắt Cẩm Lân lóe lên vẻ hổ thẹn: "Trẫm có lỗi với hoàng tỷ. Nếu hoàng tỷ ở đây, nhất định có thể tra được rõ ràng......"
"Hoàng thượng không nên quá ép buộc bản thân, nếu hoàng muội biết được hoàng thượng đã vất vả như vậy, nhất định sẽ không trách tội hoàng thượng." Bình An hầu an ủi.
"Thời gian cấp bách như vậy, ta hận không thể lập tức tìm ra hung thủ, đem hắn chém thành từng mảnh mới phải!" Cẩm Lân cắn răng oán hận nói.
"Cát nhân tự hữu thiên tương*, hoàng muội sẽ không có chuyện gì."
[*Cát nhân tự hữu thiên tương: người tốt tự sẽ có trời giúp]
Tử Lôi đứng ở một bên, nhìn hai người, cũng không mở miệng nói chuyện. Chờ hai người đứng đó một lúc lâu, nhìn sắc trời một chút, nàng có chút chần chừ nói: "Hoàng thượng, Hầu gia. Đã đến giờ cho công chúa ngâm thuốc, chẳng biết có được không......"
"Trị liệu quan trọng hơn, vậy Trẫm và Bình An hầu đi ra ngoài." Nói xong, Cẩm Lân chuyển sang Bình An hầu nói, "Tam ca cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng bôn ba mệt nhọc, mới cần bảo trọng long thể a."
"Trẫm về điện Long Tường trước, sắp xếp lại suy nghĩ. Trẫm luôn cảm thấy có điếu gì sai sai." Trong lời nói của Cẩm Lân cũng mang theo vẻ uể oải.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài, Tử Lôi cũng đi theo.
Vừa ra cửa, cả hai liền ngửi được mùi thuốc bắc nồng nặc, trong sân một nữ tử đang sắc thuốc, người đứng bên cạnh làm trợ thủ là một trong tứ thị nữ. Xích Điện nhìn thấy người mặc long bào là Cẩm Lân đi ra, đang chuẩn bị hành lễ, liền được Cẩm Lân phất tay ý bảo miễn lễ.
"Các ngươi chỉ cần lo sắc thuốc và chăm sóc Trường Phượng công chúa thật tốt là được."
"Vâng." Hai người đáp lời, liền tập trung vào thuốc trong lò, thỉnh thoảng lại cho vào trong đó chút gì.
Đến khi Cẩm Lân ra sân, mới theo bản năng hỏi: "Tử Lôi, sao từ trước đến giờ ta chưa từng gặp nữ tử kia ở điện Vân Phượng? Mới tới sao?"
"Hoàng thượng, nàng không phải nha hoàn ở điện Vân Phượng. Nàng là thái phi ở Tây uyển, từng nhận ân huệ của công chúa, cũng có giao hảo với Thanh Nhược cô nương. Lần này nghe nói công chúa bị nạn, cố ý tới đây giúp một tay."
"Ồ. Ta cũng thấy y phục của nàng quý giá hơn rất nhiều so với nha hoàn." Cẩm Lân chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không để ở trong lòng, vừa đi vừa hỏi, "Sao không thấy Bạch Phong và Mặc Vũ?"
"Bạch Phong qua chỗ của Hoa Dao cô nương lấy thuốc rồi, sẽ trở về liền; Mặc Vũ thì đến chỗ của Thanh Nhược cô nương."
Cẩm Lân nghe vậy ngớ ngẩn. Tử Lôi giải thích: "Thanh Nhược cô nương là người của Thanh gia, bốn người chúng ta cũng tin tưởng chuyện này không liên quan đến nàng, nhưng không thể bởi vì công chúa mà nàng có điều gì bất trắc. Vì vậy sau khi ta và Bạch Phong thương lượng, quyết định để Mặc Vũ qua đó âm thầm bảo vệ. Lỡ như có người muốn ly gián quan hệ giữa hoàng thượng và Thanh gia, ra tay với Thanh Nhược cô nương thì xem như không hay. Mong rằng hoàng thượng thứ tội cho chúng ta tự tiện làm chủ."
"Là Trẫm sơ sót." Cẩm Lân thở dài nói, "Các ngươi theo hoàng tỷ đã lâu, suy nghĩ quả nhiên tỉ mỉ rất nhiều. Chuyện này làm rất tốt. Còn có ai đến xem hoàng tỷ nữa không?"
"Cẩm Viện công chúa đã tới, Ninh phi nương nương và Lâm mỹ nhân* cũng tới đây thăm chốc lát." Tử Lôi trả lời rất chi tiết.
[*mỹ nhân: cấp bậc phi tần trong cung]
"Ừm, ta biết. Nếu có chuyện gì, nhớ đến điện Long Tường tìm Trẫm." Cẩm Lân dặn dò.
Tử Lôi gật đầu đáp ứng.
Khi Tử Lôi trở về phòng, một ám vệ đã lặng lẽ xuất hiện trước mặt nàng, đưa lên một tờ giấy, sau đó lại biến mất rất nhanh.
Tử Lôi không kinh ngạc chút nào, tự nhiên nhận lấy tờ giấy, mở ra.
Đã diệt. Nghi Ninh.
Sau khi Tử Lôi đọc xong, lấy ra mồi lửa trên người thổi sáng, rồi đốt tờ giấy. Khi nét chữ cuối cùng bị đốt thành tro bay trong không trung, Tử Lôi mới lại đi ra ngoài.
"Thù Vũ."
Lý Thù Vũ dang sắc thuốc, nghe có người gọi nàng, quay đầu phát hiện là Tử Lôi. Kể từ sau lần đó, nàng đã biết gần hết người trong điện Vân Phượng. Nàng lau mồ hôi trên trán, cười hướng Tử Lôi nói: "Thế nào?"
"Nếu Bạch Phong trở lại, nói nàng đi vào một chuyến." Tử Lôi ở phía xa lên tiếng.
"Ừ. Ta biết." Lý Thù Vũ gật đầu một cái.
Lúc này Tử Lôi mới lại trở về phòng lần nữa.
Ước chừng qua một nén nhang, cửa quả nhiên bị gõ vang. Chính là Bạch Phong trở lại. Được Lý Thù Vũ báo cho, nàng liền vội vàng chạy tới.
Tử Lôi mở cửa để nàng đi vào, rồi đóng cửa thật kỹ, cúi người nói điều gì đó bên tai nàng.
"Ta biết." Bạch Phong gật đầu một cái, đi tới cạnh giường, mở ra mật thất lần nữa, biến mất trong vách tường.
Tử Lôi sửa lại một chút áo bào trên người, bên môi mang theo một nụ cười.
Rắn, cuối cùng cũng ra hang sao?
Trong lúc mọi người vẫn đang đoán già đoán non xem Lệ phi sẽ bị đối xử như thế nào, thì Cẩm Lân và Bình An hầu đã ngồi trong đại sảnh ở Hình bộ, lạnh lùng theo dõi cấp dưới thẩm vấn.
Hình bộ thượng thư Dư đại nhân năm nay đã hơn bốn mươi, chính hắn cũng không ngờ, mới nhậm chức chưa được bao lâu liền gặp phải vụ án khó giải quyết như thế này. Khóe mắt không ngừng liếc nhìn sắc mặt của hoàng thượng và Bình An hầu đang ngồi dưới công đường nghe hắn tra hỏi. Hắn hồi hộp đến mức lòng bàn tay cũng hơi đổ mồ hôi, sợ làm cho hoàng thượng không hài lòng.
Nha hoàn kia vẫn chưa nhận tội, Lệ phi cũng luôn miệng khẳng định nàng không có truyền gọi nha hoàn đến ngự thiện phòng, hỏi nha hoàn có chứng cứ hay không, nhưng đáp án cũng chỉ là lúc ấy không có ai xung quanh. Quả thật, nếu chỉ dựa vào lời nói từ hai phía thì rất khó vặn lại.
"Hoàng thượng......Người xem cái này......" Hình bộ thượng thư theo bản năng lau lau mồ hôi trên trán, có chút khổ sở mà nhìn Cẩm Lân.
Cẩm Lân trầm mặt cũng không mở miệng. Hình bộ thượng thư không khỏi càng thêm lo sợ. Lúc này, Bình An hầu nhìn thấy cả hai người đều căng thẳng, lên tiếng hóa giải, nói: "Dư đại nhân, cứ tra tấn cũng không sao. Quy củ như thế nào, thì ngươi cứ làm theo như vậy, không cần kiêng dè chúng ta."
Dư đại nhân như được cứu rỗi mà gật đầu, hướng Bình An hầu nở nụ cười cảm kích, lúc này hắn mới nghiêm mặt, bắt đầu nghiêm hình bức cung.
Được đại hình chăm sóc dĩ nhiên là nha hoàn, bị đánh ba mươi đại bản.
Lệ phi ở một bên nhìn thấy cũng sợ hết hồn hết vía, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh.
Mộc bản cứng rắn rơi xuống thân thể phát ra từng tiếng nặng nề. Nha hoàn lại dường như tuyệt vọng, cắn chặt môi dưới, cho đến khóe môi chảy máu, nhưng vẫn không mở miệng nói nửa lời, mà là gắt gao nhìn chằm chằm Hình bộ thượng thư trên công đường, nhìn đến mức làm trong lòng hắn cũng có chút run sợ.
Ba mươi trượng rốt cuộc cũng đánh xong. Đối phương đã hôn mê từ lâu.
"Người đâu, giội nước!"
Một chậu nước trộn ớt giội lên người nha hoàn đang nằm dưới đất. Đối phương phát ra một tiếng đau đớn, bị ép tỉnh lại.
"Nô tỳ to gan, mau khai ra sự thật! Nửa câu cũng không được nói dối!" Ánh mắt Dư đại nhân nhìn xuống nữ tử suy yếu trước mặt, lớn tiếng quát mắng.
Nha hoàn rất khó khăn mới lắc đầu được một cái, đau đến nói không ra lời.
Dư đại nhân nhất thời lâm vào khó xử. Hắn đã tra hỏi mấy lần, hình như không giống do nha hoàn làm. Nhưng Lệ phi......nếu nói đến việc dùng hình, e rằng hắn không thể làm chủ......
Cẩm Lân dường như hiểu được sự băn khoăn của Hình bộ thượng thư, nhàn nhạt mở miệng: "Còn một người nữa, cứ làm theo quy củ thôi."
"Hoàng thượng!" Lệ phi bị dọa sợ đến mức ba hồn cũng bay mất hai hồn, nhào qua ôm lấy chân Cẩm Lân. Nhưng Cẩm Lân chỉ là bình tĩnh nhìn Lệ phi gào khóc, chẳng hề nhúc nhích.
"Hoàng thượng! Nhất nhật phu thê bách nhật ân! Thần thiếp...thân thể thần thiếp không tốt, không chịu nổi......"
Nhưng không đợi Lệ phi nói hết câu, liền có hai thị vệ đi lên đem Lệ phi từ bên chân hoàng thượng kéo lại, đè trên đất.
"Hoàng thượng!"
Tiếng kêu bi thống đến thế nào cũng không thề ngăn được đại hình rơi xuống. Vẫn là ba mươi đại bản. Từng gậy cứng rắn rơi vào trên người được nuông chìu từ bé như Lệ phi. Lệ phi là con gái của Cửu môn Đề đốc - Sở đại nhân. Vì lúc các hoàng tử tranh đấu, hắn đã sớm lựa chọn đứng về phía Trường Phượng công chúa, vì vậy sau khi Cẩm Lân lên ngôi, nàng liền được tuyên làm một trong tứ phi, mượn chuyện này để bày tỏ sự tín nhiệm của hoàng gia đối với Sở gia. Không ngờ chỉ mới ba năm, nàng lại bị cuốn vào sự kiện ám sát Trường Phượng công chúa. Đúng là thế sự khó lường.
Khi Thanh Nhược gặp lại nha hoàn đó đã là chuyện của sáng sớm ngày hôm sau. Nếu không phải nhớ được y phục mà nha hoàn kia mặc trên người lúc ấy, Thanh Nhược nhất định sẽ không nhận ra nữ tử máu me khắp người kia chính là nàng! Y phục đó đã sớm loang lổ vết máu, chỉ có thể từ kẻ hở nhìn thấy hoa văn. Nàng bị hai ngục tốt kéo vào thiên lao giống như kéo một tấm vải rách, sau đó tiện tay ném vào phòng giam cách vách.
Khóe mắt Thanh Nhược rốt cuộc cũng rơi lệ, ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh. Nhìn nàng chảy máu. Thở dốc. Hôn mê. Rên rỉ.
Nữ tử đáng thương ấy cuối cùng vẫn không thể qua được ngày hôm đó. Không được trị thương. Không thể ăn uống. Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, cuối cùng trong lúc nửa tỉnh nửa mê ấy, nàng đã hoàn toàn thoát khỏi thế giới khổ nạn này. Ngay đêm hôm đó, liền có ngục tốt đến bọc vải trắng, mang xác ra ngoài.
Thanh Nhược quỳ trên mặt đất, nhìn vải trắng đã nhuộm đỏ kia đi qua trước mặt, một lát sau bụm mặt, thất thanh khóc nức nở.
Chuyện cứ như vậy mà trở nên bế tắc.
Lệ phi cuối cùng vẫn không chịu thừa nhận, nha hoàn cũng đã chết, càng là không có chứng cứ chứng minh tất cả những chuyện này. Sắc mặt Cẩm Lân càng ngày càng không tốt. Đợi đem nha hoàn đưa vào thiên lao, Lệ phi tạm thời được cho phép trở về cung chữa trị, hắn và Bình An hầu cùng đi tới điện Vân Phượng.
Lại bị Tử Lôi ngăn lại ở bên ngoài.
"Vì sao cản Trẫm!" Tâm tình Cẩm Lân vốn đã không tốt, nhưng vì là ở điện Vân Phượng nên có hơi kiêng kỵ một chút, vì vậy đè nén giọng nói.
"Bẩm hoàng thượng," Vẻ mặt Tử Lôi vẫn không thay đổi, nhưng trong giọng nói lại có chút khó xử, "Tối hôm qua, Hoa Dao cô nương thử dùng phương pháp lấy độc trị độc để trị liệu cho công chúa, không ngờ độc khí lên mặt, công chúa có chút......không tiện gặp người."
Cẩm Lân nghe vậy sắc mặt biến đổi, dẫn đến giọng nói cũng có chút gấp gáp: "Có ý gì! Hoàng tỷ rốt cuộc thế nào?"
"Công chúa vẫn như vậy, Hoa Dao cô nương chỉ tạm thời giữ được mệnh của công chúa, chờ tìm được thuốc giải."
"Mau để ta vào nhìn một chút!" Cẩm Lân không nhịn được nói.
"Đúng vậy, Tử Lôi cô nương, để chúng ta vào xem hoàng muội một chút. Chúng ta làm sao lại ngại những chuyện này được. Để cho chúng ta đi vào thôi." Bình An hầu ở bên cạnh ôn hòa nói.
"Hoàng thượng, Hầu gia thứ tội. Không phải là ta ngăn cản, có điều thật sự là ngại cho danh tiếng của công chúa." Tử Lôi tiếp tục nói.
Cẩm Lân nhíu mày thật chặt. Nhưng bởi vì thường ngày tôn trọng tứ thị nữ nên hắn cũng không trách cứ, nghe Bình An hầu ở một bên bảo đảm nói: "Ta cũng biết ngươi là vì muốn tốt cho hoàng muội, chỉ là trong lòng ta và hoàng thượng lo lắng, nhất định sẽ không sao."
Tử Lôi rất nhanh nhìn Bình An hầu một cái, cúi đầu lần nữa, dường như ngẫm nghĩ một lát, mới gật đầu một cái: "Nếu như thế, mong rằng hoàng thượng và Hầu gia có chút chuẩn bị tâm lý."
Quả nhiên, vào phòng thấy người trên giường, vẻ mặt hai người đồng thời biến đổi. Ánh mắt Cẩm Lân là không nỡ, còn trên mặt Bình An hầu là có chút kinh sợ.
"Đây là tác dụng của thuốc. Vì để giữ được mệnh của công chúa, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Hoàng thượng và Hầu gia tuyệt đối không nên tới gần, nếu những thứ kia vỡ ra, bên trong đều có độc." Tử Lôi giải thích.
Người trên giường vẫn mặc một thân bạch y, đang đắp chăn gấm, trên da lại nổi lên những mụn nước giống như bị phỏng, bên trong loáng thoáng có thể nhìn thấy máu màu đỏ sậm đang lưu động, thoạt nhìn vô cùng kinh người, đã có chút không còn nhìn ra dáng vẻ, chỉ có thể từ trong đường nét trên khuôn mặt lờ mờ nhìn ra được Cẩm Nhan.
"Hoàng tỷ......" Cẩm Lân bỗng nhiên bi thương, tiếng gọi nghẹn ở cổ họng, khi mở miệng đã mang theo khàn khàn.
Bình An hầu nhìn Cẩm Nhan nằm trên giường rất chăm chú, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Hoàng thượng, thứ cho Tử Lôi mạo muội, không biết......chuyện đã tra được thế nào?" Tử Lôi ở một bên hỏi.
Trong mắt Cẩm Lân lóe lên vẻ hổ thẹn: "Trẫm có lỗi với hoàng tỷ. Nếu hoàng tỷ ở đây, nhất định có thể tra được rõ ràng......"
"Hoàng thượng không nên quá ép buộc bản thân, nếu hoàng muội biết được hoàng thượng đã vất vả như vậy, nhất định sẽ không trách tội hoàng thượng." Bình An hầu an ủi.
"Thời gian cấp bách như vậy, ta hận không thể lập tức tìm ra hung thủ, đem hắn chém thành từng mảnh mới phải!" Cẩm Lân cắn răng oán hận nói.
"Cát nhân tự hữu thiên tương*, hoàng muội sẽ không có chuyện gì."
[*Cát nhân tự hữu thiên tương: người tốt tự sẽ có trời giúp]
Tử Lôi đứng ở một bên, nhìn hai người, cũng không mở miệng nói chuyện. Chờ hai người đứng đó một lúc lâu, nhìn sắc trời một chút, nàng có chút chần chừ nói: "Hoàng thượng, Hầu gia. Đã đến giờ cho công chúa ngâm thuốc, chẳng biết có được không......"
"Trị liệu quan trọng hơn, vậy Trẫm và Bình An hầu đi ra ngoài." Nói xong, Cẩm Lân chuyển sang Bình An hầu nói, "Tam ca cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng bôn ba mệt nhọc, mới cần bảo trọng long thể a."
"Trẫm về điện Long Tường trước, sắp xếp lại suy nghĩ. Trẫm luôn cảm thấy có điếu gì sai sai." Trong lời nói của Cẩm Lân cũng mang theo vẻ uể oải.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài, Tử Lôi cũng đi theo.
Vừa ra cửa, cả hai liền ngửi được mùi thuốc bắc nồng nặc, trong sân một nữ tử đang sắc thuốc, người đứng bên cạnh làm trợ thủ là một trong tứ thị nữ. Xích Điện nhìn thấy người mặc long bào là Cẩm Lân đi ra, đang chuẩn bị hành lễ, liền được Cẩm Lân phất tay ý bảo miễn lễ.
"Các ngươi chỉ cần lo sắc thuốc và chăm sóc Trường Phượng công chúa thật tốt là được."
"Vâng." Hai người đáp lời, liền tập trung vào thuốc trong lò, thỉnh thoảng lại cho vào trong đó chút gì.
Đến khi Cẩm Lân ra sân, mới theo bản năng hỏi: "Tử Lôi, sao từ trước đến giờ ta chưa từng gặp nữ tử kia ở điện Vân Phượng? Mới tới sao?"
"Hoàng thượng, nàng không phải nha hoàn ở điện Vân Phượng. Nàng là thái phi ở Tây uyển, từng nhận ân huệ của công chúa, cũng có giao hảo với Thanh Nhược cô nương. Lần này nghe nói công chúa bị nạn, cố ý tới đây giúp một tay."
"Ồ. Ta cũng thấy y phục của nàng quý giá hơn rất nhiều so với nha hoàn." Cẩm Lân chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không để ở trong lòng, vừa đi vừa hỏi, "Sao không thấy Bạch Phong và Mặc Vũ?"
"Bạch Phong qua chỗ của Hoa Dao cô nương lấy thuốc rồi, sẽ trở về liền; Mặc Vũ thì đến chỗ của Thanh Nhược cô nương."
Cẩm Lân nghe vậy ngớ ngẩn. Tử Lôi giải thích: "Thanh Nhược cô nương là người của Thanh gia, bốn người chúng ta cũng tin tưởng chuyện này không liên quan đến nàng, nhưng không thể bởi vì công chúa mà nàng có điều gì bất trắc. Vì vậy sau khi ta và Bạch Phong thương lượng, quyết định để Mặc Vũ qua đó âm thầm bảo vệ. Lỡ như có người muốn ly gián quan hệ giữa hoàng thượng và Thanh gia, ra tay với Thanh Nhược cô nương thì xem như không hay. Mong rằng hoàng thượng thứ tội cho chúng ta tự tiện làm chủ."
"Là Trẫm sơ sót." Cẩm Lân thở dài nói, "Các ngươi theo hoàng tỷ đã lâu, suy nghĩ quả nhiên tỉ mỉ rất nhiều. Chuyện này làm rất tốt. Còn có ai đến xem hoàng tỷ nữa không?"
"Cẩm Viện công chúa đã tới, Ninh phi nương nương và Lâm mỹ nhân* cũng tới đây thăm chốc lát." Tử Lôi trả lời rất chi tiết.
[*mỹ nhân: cấp bậc phi tần trong cung]
"Ừm, ta biết. Nếu có chuyện gì, nhớ đến điện Long Tường tìm Trẫm." Cẩm Lân dặn dò.
Tử Lôi gật đầu đáp ứng.
Khi Tử Lôi trở về phòng, một ám vệ đã lặng lẽ xuất hiện trước mặt nàng, đưa lên một tờ giấy, sau đó lại biến mất rất nhanh.
Tử Lôi không kinh ngạc chút nào, tự nhiên nhận lấy tờ giấy, mở ra.
Đã diệt. Nghi Ninh.
Sau khi Tử Lôi đọc xong, lấy ra mồi lửa trên người thổi sáng, rồi đốt tờ giấy. Khi nét chữ cuối cùng bị đốt thành tro bay trong không trung, Tử Lôi mới lại đi ra ngoài.
"Thù Vũ."
Lý Thù Vũ dang sắc thuốc, nghe có người gọi nàng, quay đầu phát hiện là Tử Lôi. Kể từ sau lần đó, nàng đã biết gần hết người trong điện Vân Phượng. Nàng lau mồ hôi trên trán, cười hướng Tử Lôi nói: "Thế nào?"
"Nếu Bạch Phong trở lại, nói nàng đi vào một chuyến." Tử Lôi ở phía xa lên tiếng.
"Ừ. Ta biết." Lý Thù Vũ gật đầu một cái.
Lúc này Tử Lôi mới lại trở về phòng lần nữa.
Ước chừng qua một nén nhang, cửa quả nhiên bị gõ vang. Chính là Bạch Phong trở lại. Được Lý Thù Vũ báo cho, nàng liền vội vàng chạy tới.
Tử Lôi mở cửa để nàng đi vào, rồi đóng cửa thật kỹ, cúi người nói điều gì đó bên tai nàng.
"Ta biết." Bạch Phong gật đầu một cái, đi tới cạnh giường, mở ra mật thất lần nữa, biến mất trong vách tường.
Tử Lôi sửa lại một chút áo bào trên người, bên môi mang theo một nụ cười.
Rắn, cuối cùng cũng ra hang sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.