Chương 54: Hạ • Hoan
Tang Lý
07/05/2021
Một lúc lâu sau, môi hai người mới hơi tách ra.
Mộng cảnh và hiện thực tựa như cách một cái cái hào rộng, khiến Thanh Nhược cảm thấy hơi có chút không dám tin. Nhưng nụ hôn kia vẫn còn lưu lại trên môi, làm gò má nàng hơi xanh sẫm, cụp mắt xuống không dám nhìn Cẩm Nhan. Trong lòng rồi lại rất niệm tưởng, thật đúng là nhìn không được, không nhìn cũng không được, rất mâu thuẫn.
Cẩm Nhan nghiêng mặt nghiêm túc quan sát Thanh Nhược, tay phải nhẹ nhàng lướt qua gò má ấm áp của nàng, khóe môi ngậm cười.
Hô hấp rối loạn dần dần bình phục lại.
Lúc này Thanh Nhược mới ngẩng đầu lên, nhìn về thần sắc nhu hòa của Cẩm Nhan, giọng nói có chút chần chừ hỏi: "mọi chuyện đều đã giải quyết rồi sao?"
"Ừm." Cẩm Nhan gật đầu nói, "Tất cả đều đã kết thúc. Nhược nhi ở Bạch phủ vẫn tốt chứ?"
"không tốt." Giọng nói Thanh Nhược hiếm thấy hơi buồn bã, "Lăng Kỳ Hâm nói rằng nàng nghe được Bạch Phong nói ngươi, ngươi chết." Lời nói rơi vào sau cuối, tan vào không khí.
Nhưng Cẩm Nhan vẫn nghe được, nhíu mày: "sao vẫn còn rơi xuống tiếng gió đến tai ngươi." dừng một chút, lại nói "đừng lo lắng, chỉ là kế tạm thời thôi. Ta vốn định không để cho ngươi biết được tin tức giả này, sợ ngươi thương tâm."
"ta vừa gặp ác mộng." Thanh Nhược bỗng nhiên cất lời, lại không nhịn được đến gần Cẩm Nhan một chút, "ta mơ thấy ngươi nằm trong quan tài, quanh thân thấm đầy máu. Ta muốn bắt lấy ngươi, nhưng làm thế nào cũng không thể chạm tới."
"mộng đều là ngược lại. Vì thế ngươi vừa tỉnh lại liền nhìn thấy ta." Cẩm Nhan thấp giọng an ủi.
"tay ngươi thế nào rồi?" Thanh Nhược đã cầm tay trái Cẩm Nhan, quan sát tỉ mỉ một lần.
"vô ngại." Cẩm Nhan trở tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thanh Nhược.
"Ninh phủ thế nào?" Thanh Nhược suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi thăm.
Cẩm Nhan nghe vậy im lặng một lúc, sau đó mới mở miệng nói: "lấy tội danh muốn mưu hại công chúa, chu di cửu tộc." giọng nói nàng nhàn nhạt, nhưng lại khiến cho lòng người kinh hãi.
Thanh Nhược nhất thời chấn động, không biết nên nói gì mới phải.
"Nhược nhi." Cẩm Nhan nhẹ nhàng thở dài, có chút không muốn để Thanh Nhược tiếp xúc được một số chuyện máu tanh như thế, chỉ giải thích sơ lược, "có một số việc nếu ngươi không chết thì ta mất mạng. Ninh phủ đã sớm lộ rõ ý đồ làm phản, tuy không biết ai là chỗ dựa sau lưng bọn họ, nhưng là một tiền nhiệm tướng quân mà còn lưu lại thế lực trong quân, chỉ trợ lực này thôi cũng đã đủ uy hiếp Hoàng thượng."
Thanh Nhược gật đầu một cái. Những đạo lý này nàng làm sao không hiểu, chỉ là tuy rằng hiểu, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
"vậy ngươi giả chết là xảy ra chuyện gì?" Thanh Nhược không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, đổi một vấn đề khác.
"Ninh Ngải Anh để Ninh Ảnh Chi đổi thuốc trị thương của ta. Ninh phủ không thể công khai hại ta, chỉ có thể giở trò trong thuốc, một khi ta chết với nguyên nhân là bị thương, bọn họ sẽ không còn trách nhiệm nữa, nhiều nhất chỉ là bị tội danh bảo vệ bất lực, đối với bọn hắn mà nói cũng chẳng tổn hại gì. Có điều Ninh Ngải Anh không nghĩ đến Ninh Ảnh Chi đã sớm phản bội nàng mà thôi. Hôm đó Ninh Ảnh Chi tới tìm ta, chính là thẳng thắn nói ra tất cả. Ta mới quyết định tương kế tựu kế, lấy cơ hội này một lưới bắt hết Ninh phủ. Lúc ấy sợ ngươi bị liên lụy, ta mới để ngươi tới Bạch phủ." Cẩm Nhan thấy Thanh Nhược hỏi tới, vẫn là giải thích tường tận.
Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn lừa gạt Thanh Nhược.
Thanh Nhược tựa như nhớ ra điều gì, giật giật đôi môi, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi ra lời.
Nàng không biết làm sao để mở miệng hỏi, vậy Ninh Tề Thần thì sao? Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy Ninh phủ diệt vong không thể thoát khỏi liên quan đến Ninh Tề Thần, hôm nay nghĩ lại, đó cũng là một nam tử đáng thương, cô gái mình yêu, một mực bảo vệ lại mang đến cái chết cho người thân mình. Nàng thật không dám hỏi, chỉ sợ nghe được một ít đáp án tàn khốc.
Cẩm Nhan dường như không muốn nói đến đề tài nặng nề này nữa, chỉ nói: "chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, ta dẫn ngươi đi dạo Tô Châu. Nghĩ lại, ngươi đến Tô Châu lâu như vậy, nhưng ta vẫn bận rộn không cách nào thật tốt dẫn ngươi ra ngoài chơi. Qua hai ngày nữa chúng ta sẽ trở về cung."
Thanh Nhược gật đầu một cái, đồng ý.
Cẩm Nhan không lên tiếng nữa, chỉ là lẳng lặng nhìn Thanh Nhược, tư niệm đã khắc sâu vào đôi mắt.
Rõ ràng chỉ mới cách mấy ngày mà thôi, vì sao tình cảm trong lòng đã mãnh liệt như thế, đến mức không thể thu thập.
Những ngày tranh đấu đó, từng bước đều cẩn thận mưu tính, sợ đi sai một bước liền vạn kiếp bất phục. Sợ sai lầm. Sợ sẽ không còn được gặp lại Thanh Nhược. Dù trải qua những chuyện khiến tâm lực quá mệt mỏi này, nàng cũng chưa từng nói ra.
Cũng giống như nàng sẽ không nói cho Thanh Nhược biết, kia là máu tươi đầy đất, cùng người của Ninh gia quỳ trong vũng máu mang theo ánh mắt thù hận đến khắc cốt ghi tâm nhìn nàng. Cùng với một khắc kia, khi Cẩm Nhan mang theo quân đội cùng ám vệ được âm thầm điều động tới đánh vào Ninh phủ, nam tử ôn nhuận như ngọc đó, tự vận chết trước mặt nàng.
Trước khi chết, ánh mắt Ninh Tề Thần đầy phức tạp nhìn nàng một lần cuối cùng. Sau đó nước mắt rơi xuống.
Cuối cùng, hết thảy tất cả đều biến mất trong máu, rồi lại được rửa sạch toàn bộ.
Ninh phủ cuối cùng cũng biến mất bên trong thành Tô Châu.
Những thứ này, Cẩm Nhan đều không muốn cho Thanh Nhược biết. Cứ để một mình nàng gánh vác mọi chuyện là tốt. Đây mới là nguyên nhân lớn nhất mà nàng đem Thanh Nhược an bài ở biệt viện của Bạch phủ.
Thanh Nhược bị Cẩm Nhan nhìn đến có chút nóng lên, không khỏi mở miệng: "ngươi nhìn ta như vậy làm chi?"
Trong lời nói Cẩm Nhan mang theo ý cười: "tất nhiên là nhìn Nhược nhi xinh đẹp rồi."
Thanh Nhược nhẹ nhàng trách móc, nói: "mấy ngày không gặp, sao vẫn nói năng tùy tiện như thế."
"tùy tiện sao......" Cẩm Nhan thấp giọng lẩm bẩm nói, "đây mới là tùy tiện......"
Lời còn chưa dứt, môi đã rơi xuống.
Thanh Nhược cứ như vậy nhìn gương mặt Cẩm Nhan sáp đến gần, không thể động đậy, mặc cho cái mềm mại kia dán lên mình.
Khí trời vừa đúng. Thích hợp hoan ái. Cẩm Nhan nghĩ như vậy.
Mặc dù cũng từng trải qua mấy lần, Thanh Nhược vẫn còn rất ngây ngô, vụng về nghênh hợp Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan hơi mở miệng, lộ ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng quét qua hàm răng kia. Sau đó dò vào.
Gương mặt Thanh Nhược lại đỏ thêm một phần. Lông mi khẽ run, tựa như con bướm đậu trên chiếc lá.
Cẩm Nhan càng thêm ôm chặt Thanh Nhược, dây dưa ở hương thơm kia, nhẹ nhàng duyện hút.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy đầu lưỡi càng thêm tê dại, khiến người ta đắm chìm trong đó, không thể nào tự kềm chế.
Tay Cẩm Nhan lặng lẽ trượt vào từ vạt áo bên hông của Thanh Nhược, động tác mềm mại tựa như lông vũ. Chỉ nhẹ nhàng kéo ra, đã tản đi một mảnh.
Đầu mùa hè, ánh nắng kéo dài, bên trong áo khoác chỉ có một áo lót mỏng.
Hai người nghiêng thân thể, động tác Cẩm Nhan càng lúc càng thuận lợi, tay phải dọc theo áo lót một đường hướng lên, nhẹ nhàng phủ lên nơi xinh xắn nhỏ bé kia.
Thân thể Thanh Nhược run lên, hơi mở mắt ra, lộ ra hoảng sợ.
Cẩm Nhan lại hôn Thanh Nhược sâu hơn, hút duyện đầu lưỡi thơm tho kia. Có tiếng nuốt nhè nhẹ vang lên hòa lẫn vào tiếng tuôn rơi của vải vóc.
Trên tay cũng không ngừng, hơi khép lại lòng bàn tay.
Bên môi Thanh Nhược bỗng tràn ra một tiếng khẽ rên, như có như không, tan biến ở giữa răng môi của hai người.
Hô hấp của Cẩm Nhan nặng thêm mấy phần.
Tay phải kia khéo léo xoay một cái, lại đã xuyên qua khe hở có phần hơi rộng mở giữa áo lót, luồn vào.
Dưới tay là da thịt trắng mịn như ngọc, mềm mại như bông.
Ngón tay Cẩm Nhan vịn nhẹ lên ngọn đồi nhỏ lả lướt kia. Ngón tay nhẹ nhàng quét qua viên thù du đã thẳng đứng kia.
Tay Thanh Nhược vốn đặt ở trên vai Cẩm Nhan bỗng siết thật chặt y phục của nàng, cảm thấy toàn thân giống như bị cái gì gột rửa một lần từ đầu đến chân. Sự tê dại khó tả cùng khoái ý tỏa ra từ chỗ sâu thân thể.
Cẩm Nhan đã tách ra môi của Thanh Nhược, hàm răng nhẹ nhàng cắn xé chiếc cằm xinh xắn kia, sau đó hôn lên cổ Thanh Nhược.
Thanh Nhược không thể không theo đó nâng đầu lên. Lực đạo trên tay càng lúc càng kéo chặt.
Nụ hôn của Cẩm Nhan lại rơi vào trên xương quai xanh tinh xảo kia, nhẹ cắn, tựa như thưởng thức một món ăn ngon. Răng môi lưu lại hương thơm, khiến cho người lưu luyến. Tay phải lại bắt đầu lúc nhẹ lúc mạnh nắm lấy nơi xinh xắn mềm mại kia.
Trong miệng Thanh Nhược phát ra "hít --" một tiếng. Thân thể căng cứng, đột nhiên mở to mắt.
"Cẩm Nhan." Giọng nói Thanh Nhược mang theo một chút bối rối, sợ hãi đối với chuyện xa lạ này.
"Ừ, ta ở đây." Môi Cẩm Nhan cách ra mảnh xương quai xanh đã bị hút duyện đến hơi ửng đỏ kia, ngẩng đầu nhìn về Thanh Nhược nói.
Con ngươi vốn nhạt màu giờ lại hơi sâu chút, bên trong lưu động tình cảm nồng nàn.
"ta, chúng ta......" Thanh Nhược có chút không biết làm sao, ôm cổ Cẩm Nhan lẩm bẩm nói.
"đừng suy nghĩ nhiều, thật tốt hưởng thụ là được." Cẩm Nhan hướng Thanh Nhược nhẹ nhàng nở nụ cười, nói. Giọng nói mang theo chút khàn khàn.
Thanh Nhược nghe vậy càng lúc càng trở nên ngượng ngùng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cẩm Nhan lại thừa dịp này lật người đè lên Thanh Nhược, cúi người xuống, lần nữa hôn lên Thanh Nhược.
Thanh Nhược lại một lần nữa bị đẩy vào vực sâu mộng cảnh.
Chẳng biết lúc nào, y phục trên người hai người đã nhẹ nhàng tán loạn trên giường.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao. Trong phòng là như lửa mùa hè.
Thân thể Cẩm Nhan hơi lạnh, dán lên thân thể ấm áp của Thanh Nhược, khiến cho Thanh Nhược cảm thấy rất thoải mái.
Huống chi nụ hôn kia lại dần dần trở nên nồng nhiệt.
Tay Cẩm Nhan chậm rãi mơn trớn mỗi một tấc cao sơn lưu thủy (non cao nước chảy).
[Cao sơn lưu thủy gắn liền với câu chuyện của Bá Nha và Tử Kỳ. Du Bá Nha có tài gảy đàn, duy chỉ có Chung Tử Kỳ biết thưởng thức. Một lần, Du Bá Nha mời anh tiều phu Chung Tử Kỳ lên thuyền thưởng thức tiếng đàn của mình. Bá Nha dạo đàn, khi đặt chí tại non cao (cao sơn) thì Tử Kỳ tâm đắc: "Hay thay! Vời vợi tựa Thái Sơn", khi trải lòng theo nước chảy (lưu thủy) thì Tử Kỳ bội phục: "Hay thay! Mênh mông tựa sông nước". Bá Nha cảm thán nói rằng: "Các hạ có thể nghe thấu chí thú trong khúc nhạc, chính là thấu rõ tâm ý của ta." Thế là hai người trở thành bạn. Khi Tử Kỳ lâm bệnh mất, Bá Nha gảy đàn trước mộ người tri âm, rồi đập đàn vào tảng đá và quyết định không bao giờ chơi đàn nữa.]
Theo mỗi nụ hôn rơi xuống, làm dấy lên từng tấc từng tấc lửa.
Lần đầu tiên, tình dục phủ xuống trên người Thanh Nhược, lại là nóng bỏng như thế. Nhiệt ý kia, theo bàn tay đó, đôi môi đó thiêu cháy khắp toàn bộ thân thể, cuối cùng tụ lại ở bụng, dường như có nước chậm rãi chảy ra.
Xấu hổ đến mức khó có thể mở miệng nhưng lại vui sướng. Khiến cho người không nhịn được căng cứng thân thể, khát vọng thêm sâu.
Thanh Nhược chưa từng trải qua tình sự, chỉ mơ hồ cảm giác có lẽ bản thân đang trải qua là chuyện khuê nữ, cũng không hiểu biến hóa như vậy. Nơi sâu trong thân thể càng thêm ngứa ngáy, chỉ cảm thấy rất trống rỗng, còn có chút khổ sở. Chỉ muốn đem thân thể thiêu đốt kia dính sát vào Cẩm Nhan, nàng theo bản năng vặn vẹo thân thể hi vọng có thể xoa dịu nội tâm nóng nảy này.
Cẩm Nhan tựa như cảm nhận được Thanh Nhược cấp bách, môi rơi vào trước ngực Thanh Nhược, tay lại dọc theo bắp đùi Thanh Nhược từng chút đi lên.
Tất cả lửa dường như đều tập trung tại nơi đó, theo đầu ngón tay của Cẩm Nhan, từng chút từng chút đi lên.
Cho đến khi bàn tay Cẩm Nhan nhẹ nhàng bao phủ ở miệng u tuyền kia.
Thân thể thiêu đốt, cùng lòng bàn tay mát lạnh kia.
Không đợi Thanh Nhược thư thích đến mức thở dài, tay Cẩm Nhan lại bất chợt rơi xuống, ngón trỏ nhẹ lướt qua khe u tuyền.
Theo nhất cử nhất động của Cẩm Nhan, Thanh Nhược cũng hít một hơi khí lạnh. Nhận ra chỗ xấu hổ kia bị xâm nhập, nàng ngửa lên thân thể muốn ngăn cản.
Môi Cẩm Nhan lại áp trở lại trên môi Thanh Nhược, lời nói nhỏ nhẹ rơi xuống: "đừng sợ, Nhược nhi. Ta yêu ngươi."
Thanh Nhược lại bị áp trở về trên giường lần nữa.
Ngón trỏ Cẩm Nhan cẩn thận đi vào trong tìm kiếm.
Thanh Nhược kêu rên một tiếng.
Cẩm Nhan ngừng động tác, hôn sâu hơn, hôn đến khi thân thể Thanh Nhược dần dần thanh tĩnh lại, Cẩm Nhan mới hoàn toàn đi hết ngón tay, chuyển động trong một mảnh trơn trợt.
Tiếng rên rỉ cứ như vậy tràn ra từ giữa môi của Thanh Nhược.
Thanh Nhược ý thức được mình đang làm cái gì, trên người cũng đỏ lên, hận không thể tìm một cái lổ để chui vào. Hàm trên cắn nhẹ môi dưới, chịu đựng hạ thân từ từ dâng lên khoái cảm.
"Nhược nhi đừng cắn. Ta thích nghe." Cẩm Nhan dùng môi hôn Thanh Nhược, đem hàm răng của nàng cạy ra một chút, đứt quãng nói.
Ý thẹn thùng trong mắt Thanh Nhược càng sâu. Nhưng cuối củng cũng không cắn môi nữa, chỉ tận lực kiềm chế khoái ý dâng lên.
Một sóng rồi lại một sóng. Cả người như đắm chìm vào đáy nước, theo động tác của Cẩm Nhan trôi trôi nổi nổi, như có vô tận đợt sóng vỗ vào, gột tẩy qua thân thể của mình.
Đó là một thế giới khác mà nàng chưa từng biết đến, nơi đó tỏa ra màu sắc rực rỡ.
[Editor]:
Đầu tiên, mình rất xin lỗi vì để lâu như vậy mới up chương mới, hi vọng sẽ ko xảy ra tình trạng như thế lần nữa ^^
Thứ hai, vì bạn beta bận việc nên kể từ chương này mình sẽ làm một mình. Và chắc chắn là sẽ không thể hay như lúc có beta rồi, mong mấy bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình.
Cuối cùng, cám ơn mọi người đã đọc bộ truyện này ^^
P/s: cái chương này làm t tốn calories quá đi T_T
Mộng cảnh và hiện thực tựa như cách một cái cái hào rộng, khiến Thanh Nhược cảm thấy hơi có chút không dám tin. Nhưng nụ hôn kia vẫn còn lưu lại trên môi, làm gò má nàng hơi xanh sẫm, cụp mắt xuống không dám nhìn Cẩm Nhan. Trong lòng rồi lại rất niệm tưởng, thật đúng là nhìn không được, không nhìn cũng không được, rất mâu thuẫn.
Cẩm Nhan nghiêng mặt nghiêm túc quan sát Thanh Nhược, tay phải nhẹ nhàng lướt qua gò má ấm áp của nàng, khóe môi ngậm cười.
Hô hấp rối loạn dần dần bình phục lại.
Lúc này Thanh Nhược mới ngẩng đầu lên, nhìn về thần sắc nhu hòa của Cẩm Nhan, giọng nói có chút chần chừ hỏi: "mọi chuyện đều đã giải quyết rồi sao?"
"Ừm." Cẩm Nhan gật đầu nói, "Tất cả đều đã kết thúc. Nhược nhi ở Bạch phủ vẫn tốt chứ?"
"không tốt." Giọng nói Thanh Nhược hiếm thấy hơi buồn bã, "Lăng Kỳ Hâm nói rằng nàng nghe được Bạch Phong nói ngươi, ngươi chết." Lời nói rơi vào sau cuối, tan vào không khí.
Nhưng Cẩm Nhan vẫn nghe được, nhíu mày: "sao vẫn còn rơi xuống tiếng gió đến tai ngươi." dừng một chút, lại nói "đừng lo lắng, chỉ là kế tạm thời thôi. Ta vốn định không để cho ngươi biết được tin tức giả này, sợ ngươi thương tâm."
"ta vừa gặp ác mộng." Thanh Nhược bỗng nhiên cất lời, lại không nhịn được đến gần Cẩm Nhan một chút, "ta mơ thấy ngươi nằm trong quan tài, quanh thân thấm đầy máu. Ta muốn bắt lấy ngươi, nhưng làm thế nào cũng không thể chạm tới."
"mộng đều là ngược lại. Vì thế ngươi vừa tỉnh lại liền nhìn thấy ta." Cẩm Nhan thấp giọng an ủi.
"tay ngươi thế nào rồi?" Thanh Nhược đã cầm tay trái Cẩm Nhan, quan sát tỉ mỉ một lần.
"vô ngại." Cẩm Nhan trở tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thanh Nhược.
"Ninh phủ thế nào?" Thanh Nhược suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi thăm.
Cẩm Nhan nghe vậy im lặng một lúc, sau đó mới mở miệng nói: "lấy tội danh muốn mưu hại công chúa, chu di cửu tộc." giọng nói nàng nhàn nhạt, nhưng lại khiến cho lòng người kinh hãi.
Thanh Nhược nhất thời chấn động, không biết nên nói gì mới phải.
"Nhược nhi." Cẩm Nhan nhẹ nhàng thở dài, có chút không muốn để Thanh Nhược tiếp xúc được một số chuyện máu tanh như thế, chỉ giải thích sơ lược, "có một số việc nếu ngươi không chết thì ta mất mạng. Ninh phủ đã sớm lộ rõ ý đồ làm phản, tuy không biết ai là chỗ dựa sau lưng bọn họ, nhưng là một tiền nhiệm tướng quân mà còn lưu lại thế lực trong quân, chỉ trợ lực này thôi cũng đã đủ uy hiếp Hoàng thượng."
Thanh Nhược gật đầu một cái. Những đạo lý này nàng làm sao không hiểu, chỉ là tuy rằng hiểu, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
"vậy ngươi giả chết là xảy ra chuyện gì?" Thanh Nhược không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, đổi một vấn đề khác.
"Ninh Ngải Anh để Ninh Ảnh Chi đổi thuốc trị thương của ta. Ninh phủ không thể công khai hại ta, chỉ có thể giở trò trong thuốc, một khi ta chết với nguyên nhân là bị thương, bọn họ sẽ không còn trách nhiệm nữa, nhiều nhất chỉ là bị tội danh bảo vệ bất lực, đối với bọn hắn mà nói cũng chẳng tổn hại gì. Có điều Ninh Ngải Anh không nghĩ đến Ninh Ảnh Chi đã sớm phản bội nàng mà thôi. Hôm đó Ninh Ảnh Chi tới tìm ta, chính là thẳng thắn nói ra tất cả. Ta mới quyết định tương kế tựu kế, lấy cơ hội này một lưới bắt hết Ninh phủ. Lúc ấy sợ ngươi bị liên lụy, ta mới để ngươi tới Bạch phủ." Cẩm Nhan thấy Thanh Nhược hỏi tới, vẫn là giải thích tường tận.
Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn lừa gạt Thanh Nhược.
Thanh Nhược tựa như nhớ ra điều gì, giật giật đôi môi, nhưng cuối cùng cũng không có hỏi ra lời.
Nàng không biết làm sao để mở miệng hỏi, vậy Ninh Tề Thần thì sao? Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy Ninh phủ diệt vong không thể thoát khỏi liên quan đến Ninh Tề Thần, hôm nay nghĩ lại, đó cũng là một nam tử đáng thương, cô gái mình yêu, một mực bảo vệ lại mang đến cái chết cho người thân mình. Nàng thật không dám hỏi, chỉ sợ nghe được một ít đáp án tàn khốc.
Cẩm Nhan dường như không muốn nói đến đề tài nặng nề này nữa, chỉ nói: "chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, ta dẫn ngươi đi dạo Tô Châu. Nghĩ lại, ngươi đến Tô Châu lâu như vậy, nhưng ta vẫn bận rộn không cách nào thật tốt dẫn ngươi ra ngoài chơi. Qua hai ngày nữa chúng ta sẽ trở về cung."
Thanh Nhược gật đầu một cái, đồng ý.
Cẩm Nhan không lên tiếng nữa, chỉ là lẳng lặng nhìn Thanh Nhược, tư niệm đã khắc sâu vào đôi mắt.
Rõ ràng chỉ mới cách mấy ngày mà thôi, vì sao tình cảm trong lòng đã mãnh liệt như thế, đến mức không thể thu thập.
Những ngày tranh đấu đó, từng bước đều cẩn thận mưu tính, sợ đi sai một bước liền vạn kiếp bất phục. Sợ sai lầm. Sợ sẽ không còn được gặp lại Thanh Nhược. Dù trải qua những chuyện khiến tâm lực quá mệt mỏi này, nàng cũng chưa từng nói ra.
Cũng giống như nàng sẽ không nói cho Thanh Nhược biết, kia là máu tươi đầy đất, cùng người của Ninh gia quỳ trong vũng máu mang theo ánh mắt thù hận đến khắc cốt ghi tâm nhìn nàng. Cùng với một khắc kia, khi Cẩm Nhan mang theo quân đội cùng ám vệ được âm thầm điều động tới đánh vào Ninh phủ, nam tử ôn nhuận như ngọc đó, tự vận chết trước mặt nàng.
Trước khi chết, ánh mắt Ninh Tề Thần đầy phức tạp nhìn nàng một lần cuối cùng. Sau đó nước mắt rơi xuống.
Cuối cùng, hết thảy tất cả đều biến mất trong máu, rồi lại được rửa sạch toàn bộ.
Ninh phủ cuối cùng cũng biến mất bên trong thành Tô Châu.
Những thứ này, Cẩm Nhan đều không muốn cho Thanh Nhược biết. Cứ để một mình nàng gánh vác mọi chuyện là tốt. Đây mới là nguyên nhân lớn nhất mà nàng đem Thanh Nhược an bài ở biệt viện của Bạch phủ.
Thanh Nhược bị Cẩm Nhan nhìn đến có chút nóng lên, không khỏi mở miệng: "ngươi nhìn ta như vậy làm chi?"
Trong lời nói Cẩm Nhan mang theo ý cười: "tất nhiên là nhìn Nhược nhi xinh đẹp rồi."
Thanh Nhược nhẹ nhàng trách móc, nói: "mấy ngày không gặp, sao vẫn nói năng tùy tiện như thế."
"tùy tiện sao......" Cẩm Nhan thấp giọng lẩm bẩm nói, "đây mới là tùy tiện......"
Lời còn chưa dứt, môi đã rơi xuống.
Thanh Nhược cứ như vậy nhìn gương mặt Cẩm Nhan sáp đến gần, không thể động đậy, mặc cho cái mềm mại kia dán lên mình.
Khí trời vừa đúng. Thích hợp hoan ái. Cẩm Nhan nghĩ như vậy.
Mặc dù cũng từng trải qua mấy lần, Thanh Nhược vẫn còn rất ngây ngô, vụng về nghênh hợp Cẩm Nhan.
Cẩm Nhan hơi mở miệng, lộ ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng quét qua hàm răng kia. Sau đó dò vào.
Gương mặt Thanh Nhược lại đỏ thêm một phần. Lông mi khẽ run, tựa như con bướm đậu trên chiếc lá.
Cẩm Nhan càng thêm ôm chặt Thanh Nhược, dây dưa ở hương thơm kia, nhẹ nhàng duyện hút.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy đầu lưỡi càng thêm tê dại, khiến người ta đắm chìm trong đó, không thể nào tự kềm chế.
Tay Cẩm Nhan lặng lẽ trượt vào từ vạt áo bên hông của Thanh Nhược, động tác mềm mại tựa như lông vũ. Chỉ nhẹ nhàng kéo ra, đã tản đi một mảnh.
Đầu mùa hè, ánh nắng kéo dài, bên trong áo khoác chỉ có một áo lót mỏng.
Hai người nghiêng thân thể, động tác Cẩm Nhan càng lúc càng thuận lợi, tay phải dọc theo áo lót một đường hướng lên, nhẹ nhàng phủ lên nơi xinh xắn nhỏ bé kia.
Thân thể Thanh Nhược run lên, hơi mở mắt ra, lộ ra hoảng sợ.
Cẩm Nhan lại hôn Thanh Nhược sâu hơn, hút duyện đầu lưỡi thơm tho kia. Có tiếng nuốt nhè nhẹ vang lên hòa lẫn vào tiếng tuôn rơi của vải vóc.
Trên tay cũng không ngừng, hơi khép lại lòng bàn tay.
Bên môi Thanh Nhược bỗng tràn ra một tiếng khẽ rên, như có như không, tan biến ở giữa răng môi của hai người.
Hô hấp của Cẩm Nhan nặng thêm mấy phần.
Tay phải kia khéo léo xoay một cái, lại đã xuyên qua khe hở có phần hơi rộng mở giữa áo lót, luồn vào.
Dưới tay là da thịt trắng mịn như ngọc, mềm mại như bông.
Ngón tay Cẩm Nhan vịn nhẹ lên ngọn đồi nhỏ lả lướt kia. Ngón tay nhẹ nhàng quét qua viên thù du đã thẳng đứng kia.
Tay Thanh Nhược vốn đặt ở trên vai Cẩm Nhan bỗng siết thật chặt y phục của nàng, cảm thấy toàn thân giống như bị cái gì gột rửa một lần từ đầu đến chân. Sự tê dại khó tả cùng khoái ý tỏa ra từ chỗ sâu thân thể.
Cẩm Nhan đã tách ra môi của Thanh Nhược, hàm răng nhẹ nhàng cắn xé chiếc cằm xinh xắn kia, sau đó hôn lên cổ Thanh Nhược.
Thanh Nhược không thể không theo đó nâng đầu lên. Lực đạo trên tay càng lúc càng kéo chặt.
Nụ hôn của Cẩm Nhan lại rơi vào trên xương quai xanh tinh xảo kia, nhẹ cắn, tựa như thưởng thức một món ăn ngon. Răng môi lưu lại hương thơm, khiến cho người lưu luyến. Tay phải lại bắt đầu lúc nhẹ lúc mạnh nắm lấy nơi xinh xắn mềm mại kia.
Trong miệng Thanh Nhược phát ra "hít --" một tiếng. Thân thể căng cứng, đột nhiên mở to mắt.
"Cẩm Nhan." Giọng nói Thanh Nhược mang theo một chút bối rối, sợ hãi đối với chuyện xa lạ này.
"Ừ, ta ở đây." Môi Cẩm Nhan cách ra mảnh xương quai xanh đã bị hút duyện đến hơi ửng đỏ kia, ngẩng đầu nhìn về Thanh Nhược nói.
Con ngươi vốn nhạt màu giờ lại hơi sâu chút, bên trong lưu động tình cảm nồng nàn.
"ta, chúng ta......" Thanh Nhược có chút không biết làm sao, ôm cổ Cẩm Nhan lẩm bẩm nói.
"đừng suy nghĩ nhiều, thật tốt hưởng thụ là được." Cẩm Nhan hướng Thanh Nhược nhẹ nhàng nở nụ cười, nói. Giọng nói mang theo chút khàn khàn.
Thanh Nhược nghe vậy càng lúc càng trở nên ngượng ngùng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cẩm Nhan lại thừa dịp này lật người đè lên Thanh Nhược, cúi người xuống, lần nữa hôn lên Thanh Nhược.
Thanh Nhược lại một lần nữa bị đẩy vào vực sâu mộng cảnh.
Chẳng biết lúc nào, y phục trên người hai người đã nhẹ nhàng tán loạn trên giường.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao. Trong phòng là như lửa mùa hè.
Thân thể Cẩm Nhan hơi lạnh, dán lên thân thể ấm áp của Thanh Nhược, khiến cho Thanh Nhược cảm thấy rất thoải mái.
Huống chi nụ hôn kia lại dần dần trở nên nồng nhiệt.
Tay Cẩm Nhan chậm rãi mơn trớn mỗi một tấc cao sơn lưu thủy (non cao nước chảy).
[Cao sơn lưu thủy gắn liền với câu chuyện của Bá Nha và Tử Kỳ. Du Bá Nha có tài gảy đàn, duy chỉ có Chung Tử Kỳ biết thưởng thức. Một lần, Du Bá Nha mời anh tiều phu Chung Tử Kỳ lên thuyền thưởng thức tiếng đàn của mình. Bá Nha dạo đàn, khi đặt chí tại non cao (cao sơn) thì Tử Kỳ tâm đắc: "Hay thay! Vời vợi tựa Thái Sơn", khi trải lòng theo nước chảy (lưu thủy) thì Tử Kỳ bội phục: "Hay thay! Mênh mông tựa sông nước". Bá Nha cảm thán nói rằng: "Các hạ có thể nghe thấu chí thú trong khúc nhạc, chính là thấu rõ tâm ý của ta." Thế là hai người trở thành bạn. Khi Tử Kỳ lâm bệnh mất, Bá Nha gảy đàn trước mộ người tri âm, rồi đập đàn vào tảng đá và quyết định không bao giờ chơi đàn nữa.]
Theo mỗi nụ hôn rơi xuống, làm dấy lên từng tấc từng tấc lửa.
Lần đầu tiên, tình dục phủ xuống trên người Thanh Nhược, lại là nóng bỏng như thế. Nhiệt ý kia, theo bàn tay đó, đôi môi đó thiêu cháy khắp toàn bộ thân thể, cuối cùng tụ lại ở bụng, dường như có nước chậm rãi chảy ra.
Xấu hổ đến mức khó có thể mở miệng nhưng lại vui sướng. Khiến cho người không nhịn được căng cứng thân thể, khát vọng thêm sâu.
Thanh Nhược chưa từng trải qua tình sự, chỉ mơ hồ cảm giác có lẽ bản thân đang trải qua là chuyện khuê nữ, cũng không hiểu biến hóa như vậy. Nơi sâu trong thân thể càng thêm ngứa ngáy, chỉ cảm thấy rất trống rỗng, còn có chút khổ sở. Chỉ muốn đem thân thể thiêu đốt kia dính sát vào Cẩm Nhan, nàng theo bản năng vặn vẹo thân thể hi vọng có thể xoa dịu nội tâm nóng nảy này.
Cẩm Nhan tựa như cảm nhận được Thanh Nhược cấp bách, môi rơi vào trước ngực Thanh Nhược, tay lại dọc theo bắp đùi Thanh Nhược từng chút đi lên.
Tất cả lửa dường như đều tập trung tại nơi đó, theo đầu ngón tay của Cẩm Nhan, từng chút từng chút đi lên.
Cho đến khi bàn tay Cẩm Nhan nhẹ nhàng bao phủ ở miệng u tuyền kia.
Thân thể thiêu đốt, cùng lòng bàn tay mát lạnh kia.
Không đợi Thanh Nhược thư thích đến mức thở dài, tay Cẩm Nhan lại bất chợt rơi xuống, ngón trỏ nhẹ lướt qua khe u tuyền.
Theo nhất cử nhất động của Cẩm Nhan, Thanh Nhược cũng hít một hơi khí lạnh. Nhận ra chỗ xấu hổ kia bị xâm nhập, nàng ngửa lên thân thể muốn ngăn cản.
Môi Cẩm Nhan lại áp trở lại trên môi Thanh Nhược, lời nói nhỏ nhẹ rơi xuống: "đừng sợ, Nhược nhi. Ta yêu ngươi."
Thanh Nhược lại bị áp trở về trên giường lần nữa.
Ngón trỏ Cẩm Nhan cẩn thận đi vào trong tìm kiếm.
Thanh Nhược kêu rên một tiếng.
Cẩm Nhan ngừng động tác, hôn sâu hơn, hôn đến khi thân thể Thanh Nhược dần dần thanh tĩnh lại, Cẩm Nhan mới hoàn toàn đi hết ngón tay, chuyển động trong một mảnh trơn trợt.
Tiếng rên rỉ cứ như vậy tràn ra từ giữa môi của Thanh Nhược.
Thanh Nhược ý thức được mình đang làm cái gì, trên người cũng đỏ lên, hận không thể tìm một cái lổ để chui vào. Hàm trên cắn nhẹ môi dưới, chịu đựng hạ thân từ từ dâng lên khoái cảm.
"Nhược nhi đừng cắn. Ta thích nghe." Cẩm Nhan dùng môi hôn Thanh Nhược, đem hàm răng của nàng cạy ra một chút, đứt quãng nói.
Ý thẹn thùng trong mắt Thanh Nhược càng sâu. Nhưng cuối củng cũng không cắn môi nữa, chỉ tận lực kiềm chế khoái ý dâng lên.
Một sóng rồi lại một sóng. Cả người như đắm chìm vào đáy nước, theo động tác của Cẩm Nhan trôi trôi nổi nổi, như có vô tận đợt sóng vỗ vào, gột tẩy qua thân thể của mình.
Đó là một thế giới khác mà nàng chưa từng biết đến, nơi đó tỏa ra màu sắc rực rỡ.
[Editor]:
Đầu tiên, mình rất xin lỗi vì để lâu như vậy mới up chương mới, hi vọng sẽ ko xảy ra tình trạng như thế lần nữa ^^
Thứ hai, vì bạn beta bận việc nên kể từ chương này mình sẽ làm một mình. Và chắc chắn là sẽ không thể hay như lúc có beta rồi, mong mấy bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình.
Cuối cùng, cám ơn mọi người đã đọc bộ truyện này ^^
P/s: cái chương này làm t tốn calories quá đi T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.