Chương 74: Hoán y cục
Tang Lý
07/05/2021
Ngày hôm sau. Tại hoán y cục.
"Giặt chăm chỉ một chút cho ta! Ngươi, còn ngươi nữa, đây là số y phục hai ngươi phải giặt hôm nay, nghiêm túc giặt cho ta! Có nghe không?" Người nói chuyện là Hồng Tú, nàng chỉ chỉ mấy thau y phục chất chồng cho hai người mới tới nhìn, hiển nhiên đống y phục này so với những người khác nhiều hơn rất nhiều. Nàng phụ trách quản lý công việc hàng ngày tại hoán y cục cũng đã hơn ba năm, là họ hàng của Vương công công – tổng quản của hoán y cục, vào cung chưa được bao lâu liền được Vương công công đề bạt đến bên cạnh mình. Thông thường bị đưa đến hoán y cục phục vụ giặt giũ đều là những cung nữ phạm tội. Vì vậy sáng nay, khi Thôi công công bên điện Thải Hòa đến, âm thầm căn dặn nàng "chiếu cố" hai vị thái tần phi mới tới này nhiều hơn, nàng liền hiểu rõ và đồng ý, đồng thời cũng nhận lấy thỏi bạc được lấy ra từ trong tay áo của Thôi công công.
Hoán y cục ở vào nơi vắng vẻ trong hoàng cung, nằm gần Tây uyển, vì vậy đường đi cũng không phải quá xa. Điều này làm cho Lý Thù Vũ thoáng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hai người có thương tích trong người, hôm qua tuy đã bôi thuốc mỡ thượng hạng mà Thanh cô nương mang tới, nhưng dù sao cũng không thể lành vết thương nhanh như vậy, đi vài bước thì phải nghỉ ngơi một hồi. Hai người vừa tới hoán y cục, tâm liền trầm xuống. Mùa hè, sắc trời sáng nhanh hơn, hai người đến hoán y cục bất quá chỉ mới tới giờ mão (5 giờ đến 7 giờ) không bao lâu, bên trong đã bận rộn. Nền đất ẩm ướt, thậm chí có nhiều chỗ lầy lội, bởi vì có vài nơi bị đọng nước. Trong không khí, nơi nơi đều là bụi bậm và bọt xà phòng. Trước mặt mỗi người đều để một đống y phục bẩn.
Lý Thù Vũ nghe được lời của Hồng Tú, cụp mắt gật đầu một cái, sau đó kéo Dịch Liên An ngồi trên băng ghế nhỏ trước thau y phục.
Hồng Tú nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của hai người, hài lòng gật đầu một cái, vênh váo hống hách nói: "Tuy trước đây các ngươi là phi tần, nhưng trong hoán y cục này thì ai cũng như nhau! Ta không cần biết các ngươi là ai, nếu đã đến đây, thì phải làm việc theo nguyên tắc của ta. Nhớ giặt cho sạch sẽ một chút, phải qua kiểm tra mới được xem là hoàn thành. Phải giặt xong trước bữa tối, nếu không, bị trễ giờ cơm tối thì cũng đừng trách sao ta không nhắc nhở trước."
"Vâng." Lý Thù Vũ nói.
Lúc này Hồng Tú mới rời khỏi.
Công việc ở hoán y cục rất nặng, Lý Thù Vũ đếm sơ sơ thôi cũng thấy ít nhất gần hai mươi thau y phục đặt trước mặt hai người, phải giặt xong trước trời tối, cho dù là lúc thân thể khỏe mạnh, cũng không thể nào hoàn thành. Dịch Liên An buồn khổ nhìn Lý Thù Vũ, Lý Thù Vũ chỉ cười trấn an, nói: "Đừng lo lắng, mau giặt đi. Tất cả đã có ta."
Nói xong, kéo cái thau ở trước mặt Dịch Liên An qua, chuẩn bị giặt.
Dịch Liên An thấy Lý Thù Vũ như vậy, gấp gáp nói: "Ngươi làm gì vậy! Mau đưa cho ta!"
Lý Thù Vũ ngẩng đầu ngăn cản nói: "Nghe ta nói, bây giờ không phải là lúc tranh chấp. Hoàn thành được người nào hay người đó. Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, tất nhiên phải che chở cho ngươi."
"Nhưng mà......" Dịch Liên An đang muốn phản bác, bị Lý Thù Vũ ngăn lại: "Đừng lãng phí thời gian nữa. Mau giặt đi. Nếu không phần kia của ta sẽ không thể hoàn thành được."
Nói xong, bắt đầu vùi đầu giặt y phục.
Dịch Liên An giật giật đôi môi như muốn nói điều gì, nhưng nhìn Lý Thù Vũ đang cúi đầu làm việc, nên cuối cùng nàng vẫn không thể nói nên lời, cắn môi, cũng bắt đầu nghiêm túc giặt y phục.
Ghế ngồi rất thấp, ngồi lâu liền bắt đầu đau lưng nhức eo, huống chi thương thế trên người hai người chỉ mới qua mười mấy canh giờ mà thôi, chỉ chốc lát liền cảm thấy khó chịu như sắp gãy đến nơi. Lý Thù Vũ đau đến mức mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống không ngừng, nhưng vẫn cắn chặt răng chịu đựng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, trên tay vẫn tiếp tục động tác. Thân thể Dịch Liên An kém hơn, sau một lúc lâu đã cảm thấy hoa mắt.
Nhưng ở hoán y cục, người nào cũng rất bận rộn, sẽ không có ai cảm thông cho các nàng có thoải mái hay không thoải mái, tất cả đều phải dựa vào chính mình. Cả hai đều sợ đối phương lo lắng, nên đều âm thầm cố gắng chịu đựng.
Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ cũng trở nên nóng hơn. Trên người hai người cũng đã mồ hôi đầm đìa.
Một đôi giày mềm mũi vểnh màu đen, đế màu trắng dừng ở trước mắt hai người.
Nhìn lên một chút là y phục màu xanh đậm của thái giám, đai lưng màu đen.
"Ồ. Đã giặt được bốn thau rồi sao, động tác cũng nhanh đó." Giọng nói the thé vang lên.
Dịch Liên An ngẩng đầu nhanh chóng liếc Thôi công công một cái, nhìn sang Lý Thù Vũ vẫn đang vùi đầu giặt y phục, nên cũng tự cúi đầu tiếp tục làm việc.
Thôi công công thấy Lý Thù Vũ không có phản ứng, đáy mắt dấy lên lửa giận, giọng nói càng lúc càng châm chọc: "Giặt cũng rất nghiêm túc đây, để ta xem."
Nói xong, cúi người xuống, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lên một bộ y phục thị vệ mà Dịch Liên An vừa giặt xong, nhìn một lúc, rồi nói: "A, quả nhiên chuyện giặt y phục này là công việc của hạ nhân, người đã quen với cuộc sống sung sướng, nhất thời làm không tốt cũng là chuyện bình thường."
Sau đó trong nháy mắt, ngón tay buông lỏng, bộ y phục đó liền rơi vào vũng nước bẩn trên mặt đất.
Ngay sau đó hắn lấy giày đạp lên.
Mặt của Dịch Liên An trắng bệch.
Lý Thù Vũ dừng lại động tác trong tay, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về Thôi công công.
Thôi công công bị ánh mắt của Lý Thù Vũ nhìn một cái, phản ứng đầu tiên chính là chấn động, đáy lòng không biết sao lại có chút hốt hoảng. Nhưng mà, một khắc sau hắn liền lên cơn giận dữ, càng lúc càng cảm thấy tức giận, nhấc chân lên, liền đá ngã cả thau y phục.
"Ai, ngươi nhìn như vậy, dọa công công ta sợ đến mức chân cũng run lên, thật đáng tiếc." Thôi công công thương tiếc nói.
"Thôi công công cẩn thận. Đừng để bị ngã." Lý Thù Vũ thoạt nhìn cũng không tức giận, gương mặt vẫn bình tĩnh nói.
"Hứ." Thôi công công khinh thường nhìn hai người một chút, tầm mắt dừng lại trên người Dịch Liên An, đáy mắt hiện rõ ý xấu xa.
Dịch Liên An bị nhìn đến có chút sợ hãi, trong đầu lại hiện ra những hình ảnh trước kia trong phòng chứa đồ, thân thể co rúm lại.
Thôi công công dường như đối với sự hoảng sợ của Dịch Liên An thích thú vô cùng, cúi người, lấy tay muốn sờ soạng mặt của nàng, trong miệng trêu đùa nói: "Sớm biết như thế chi bằng ngoan ngoãn chút, tránh phải chịu khổ ở nơi này."
Đột nhiên một bàn tay nắm lấy cổ tay của Thôi công công, ngăn trở hắn chạm đến Dịch Liên An.
Thôi công công nhìn gương mặt bình tĩnh của Lý Thù Vũ, giận đến mức bắp thịt trên mặt cũng rung lên: "Ngươi chán sống sao?"
"Không dám." Lý Thù Vũ nói, nhìn thẳng vào mắt của Thôi công công.
Thôi công công dùng sức kéo một cái, ra sức vẩy vẩy ống tay áo, đồng thời không chút nghĩ ngợi mà đạp Lý Thù Vũ một cước.
Bả vai của Lý Thù Vũ bị Thôi công công đạp một cước, từ trên băng ghế té xuống, té vào vũng nước bẩn trên sàn.
Thôi công công nhấc chân liền giẫm lên ngón tay trái của Lý Thù Vũ.
"Đừng mà!" Dịch Liên An thấy vậy, bị dọa sợ đến vội vàng nhào tới, kéo lại chân của Thôi công công.
Lý Thù Vũ cau mày nhìn Dịch Liên An một cái, cũng không mở miệng, lại cúi đầu xuống, sắc mặt vẫn không gợn sóng, tựa như ngón tay bị giẫm dưới chân kia không phải của mình vậy.
"Muốn chết!" Thôi công công dùng sức, muốn lấy mũi chân nghiền nát ngón tay mảnh khảnh kia.
"Đừng ——" Dịch Liên An dùng sức kéo lấy chân của Thôi công công, "công công tha mạng."
Thôi công công dừng chân, tức đến thở hồng hộc, nói: "Muốn bảo vệ người khác sao? Không biết tự lượng sức mình! Quỳ xuống cho ta!"
Lý Thù Vũ nghe lời, quỳ gối trên đất.
"Dập đầu cho công công ta, lần này sẽ bỏ qua cho ngươi!"
Thân thể Lý Thù Vũ dừng một chút, ở gương mặt đầy nước mắt của Dịch Liên An, cúi người xuống.
Vầng trán sạch sẽ chạm trên nền đất đầy nước bẩn kia, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.
Lúc này Thôi công công mới dịu lại vẻ mặt tức giận một chút, trong miệng châm chọc nói: "Còn tưởng rằng ngươi có cốt khí bao lớn, đến cuối cùng chẳng phải cũng hạ tiện như con chó sao."
"Công công dạy rất đúng." Lý Thù Vũ cúi thấp đầu, không thấy rõ thần sắc trên mặt.
Lúc này Thôi công công mới tựa như hả giận, bỏ chân ra khỏi tay của Lý Thù Vũ.
"Lần này tạm tha cho ngươi, hứ!" Thôi công công nhìn sắc trời cũng không còn sớm, phất ống tay áo, rồi mới ra khỏi hoán y cục.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Liên An đã sớm khóc đến bù lu bù loa, đem tay của Lý Thù Vũ cẩn thận ôm vào trong lòng vuốt vuốt: "Đau không?"
Lý Thù Vũ đối với Dịch Liên An nở nụ cười, nói: "Không đau."
Dịch Liên An giơ tay lên dùng ống tay áo lau đi vết bẩn trên trán của Lý Thù Vũ, đau lòng quan sát tỉ mỉ một lần. Sau đó ngẩng đầu lướt mắt nhìn một vòng đám cung nữ chỉ biết đứng nhìn chứ không dám lên tiếng kia, trong lòng tức giận. Đám cung nữ kia hiển nhiên có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Đừng làm khó dễ các nàng. Ai cũng không muốn rước họa vào thân." Lý Thù Vũ trấn an vỗ vỗ Dịch Liên An, "Giặt y phục thôi. Đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi."
"Tay của ngươi......" Dịch Liên An lo lắng nói.
"Không sao. Giặt một hồi sẽ không đau nữa." Lý Thù Vũ nói xong liền gom lại đống y phục bị đá ngã vừa rồi, bắt đầu giặt lại lần nữa.
Dịch Liên An thỉnh thoảng ân cần quay đầu nhìn về Lý Thù Vũ, xác định sắc mặt nàng vẫn bình thường mới hơi yên tâm, cũng bắt đầu tăng nhanh động tác trên tay.
Lúc Thanh Nhược tới, người của hoán y cục mới vừa dùng xong bữa trưa. Nàng nhìn thấy hai người Lý Thù Vũ ngồi trên băng ghế nhỏ, trước người là những thau y phục đầy ắp. Sắc mặt cả hai đều hơi tái nhợt, tóc cũng bị mồ hôi làm ướt, dính vào trán. Thậm chí trên người Lý Thù Vũ còn dính cả một vết bẩn to.
Thanh Nhược vốn định qua đây từ sáng sớm, có điều tối qua bị Cẩm Nhan quấn lấy có hơi lâu, cho đến gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không ngờ khi tỉnh lại đã là buổi trưa, mặt trời đã treo cao. Nàng sốt ruột vội vã xuống giường, đang chuẩn bị ra ngoài thì bị Cẩm Nhan gọi lại, nói dù sao cũng đã trễ như vậy, lại không thể nhất thời nửa khắc mà qua được bên đó, nên nàng liền bị kéo đi dùng bữa trưa rồi mới qua đây.
Trong lòng Thanh Nhược có chút áy náy, đi qua hỏi: "Các ngươi...... còn khỏe không?"
Lý Thù Vũ cũng không ngờ nàng sẽ tới, lễ phép đứng lên, dưới chân lại lảo đảo, dọa Thanh Nhược sợ đến mức vội vàng đưa tay ra đỡ.
Nào ngờ Dịch Liên An thấy Lý Thù Vũ như vậy, trong lòng gấp gáp, cũng đứng lên theo. Không ngờ khí lực không đủ, nhất thời trước mắt tối sầm, thân thể bủn rủn liền ngã về phía sau.
Lý Thù Vũ vừa mới giữ được thăng bằng, thấy vậy cũng không quan tâm bản thân, một tay nắm lấy Dịch Liên An, thân thể thoát khỏi tay Thanh Nhược, kết quả dĩ nhiên không thể đứng vững, cùng Dịch Liên An ngã xuống đất.
Chuyện phát sinh rất nhanh, Thanh Nhược có chút sững sờ, cũng cúi người theo vịn lấy Lý Thù Vũ, lúc này mới vội vàng nói: "Thân thể các ngươi còn chưa tốt, sao lại làm việc cực khổ như vậy!"
Lý Thù Vũ thấy Dịch Liên An không sao, quay đầu nhìn về Thanh Nhược: "chịu phạt thì phải như thế thôi, không thể làm trễ việc được."
Thanh Nhược đỡ hai người lên, nhìn lướt qua mấy thau y phục trên đất một lượt, rồi mới nhìn về phía hai người: "Những y phục này đều phải giặt xong trong hôm nay sao?"
"Ừm." Lý Thù Vũ gật đầu một cái.
Thanh Nhược nhớ tới hai người còn đang bị thương, không đành lòng, nói: "Đây cũng quá không có tình người rồi!" Suy nghĩ một chút nói, "Không biết quản sự ở đây là ai? Để ta xem có thể xin nàng châm chước hay không."
Lý Thù Vũ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Dịch Liên An, suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Thù Vũ vốn không muốn làm phiền Thanh cô nương như vậy. Nhưng nghĩ đến thân thể của Liên An, ta đành mặt dầy nhờ cậy Thanh cô nương một lần, đại ân không dám quên."
"Hai vị tỷ tỷ không cần khách khí như thế." Thanh Nhược càng lúc càng cảm thấy áy náy, liền vội vàng hỏi chỗ ở của Hồng Tú. Nghe nói nàng ở trong viện, Thanh Nhược liền qua đó tìm người.
Hồng Tú vẫn còn đang dùng cơm trưa, nghe có người gõ cửa, nghi hoặc đi ra mở cửa, người đến là một vị cô nương lạ mặt, vẻ mặt có chút câu nệ nói: "Xin hỏi là Hồng Tú tỷ tỷ sao?"
Hồng Tú nhất thời đoán không ra lai lịch của đối phương, gật đầu một cái: "Không biết ngươi là?"
"Ta là người trong phủ của Trường Phượng công chúa, tên là Thanh Nhược. Cái này...... không biết có thể xin cho hai vị cô nương mới tới hôm nay được nghỉ một ngày hay không. Hôm qua hai nàng mới vừa bị phạt, thân thể còn chưa khỏe, ta thấy các nàng phải giặt rất nhiều y phục, sợ các nàng chịu không nổi, chỉ sợ thân thể mệt mỏi thì không tốt." Thanh Nhược khẩn trương nói.
Hồng Tú nhất thời có chút chần chờ, vì không biết địa vị của Thanh Nhược trong phủ Trường Phượng công chúa như thế nào, rồi lại sợ đắc tội với Thôi công công, suy xét một hồi mới từ chối: "Xin lỗi cô nương. Tới đây đều là những người chịu phạt, ta không thể vì cảm thông nhất thời mà tha cho ai. Chuyện này thứ cho ta không thể làm chủ."
"Hồng Tú tỷ tỷ, nhưng là......" Thanh Nhược vừa muốn mở miệng, lại bị Hồng Tú ngăn lại: "Cô nương không cần nhiều lời nữa. Hồng Tú mang trọng trách trong người, mong cô nương thông cảm."
Nói xong, cũng không để ý tới Thanh Nhược nữa, "Rầm...." một tiếng, đóng cửa lại.
"Giặt chăm chỉ một chút cho ta! Ngươi, còn ngươi nữa, đây là số y phục hai ngươi phải giặt hôm nay, nghiêm túc giặt cho ta! Có nghe không?" Người nói chuyện là Hồng Tú, nàng chỉ chỉ mấy thau y phục chất chồng cho hai người mới tới nhìn, hiển nhiên đống y phục này so với những người khác nhiều hơn rất nhiều. Nàng phụ trách quản lý công việc hàng ngày tại hoán y cục cũng đã hơn ba năm, là họ hàng của Vương công công – tổng quản của hoán y cục, vào cung chưa được bao lâu liền được Vương công công đề bạt đến bên cạnh mình. Thông thường bị đưa đến hoán y cục phục vụ giặt giũ đều là những cung nữ phạm tội. Vì vậy sáng nay, khi Thôi công công bên điện Thải Hòa đến, âm thầm căn dặn nàng "chiếu cố" hai vị thái tần phi mới tới này nhiều hơn, nàng liền hiểu rõ và đồng ý, đồng thời cũng nhận lấy thỏi bạc được lấy ra từ trong tay áo của Thôi công công.
Hoán y cục ở vào nơi vắng vẻ trong hoàng cung, nằm gần Tây uyển, vì vậy đường đi cũng không phải quá xa. Điều này làm cho Lý Thù Vũ thoáng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hai người có thương tích trong người, hôm qua tuy đã bôi thuốc mỡ thượng hạng mà Thanh cô nương mang tới, nhưng dù sao cũng không thể lành vết thương nhanh như vậy, đi vài bước thì phải nghỉ ngơi một hồi. Hai người vừa tới hoán y cục, tâm liền trầm xuống. Mùa hè, sắc trời sáng nhanh hơn, hai người đến hoán y cục bất quá chỉ mới tới giờ mão (5 giờ đến 7 giờ) không bao lâu, bên trong đã bận rộn. Nền đất ẩm ướt, thậm chí có nhiều chỗ lầy lội, bởi vì có vài nơi bị đọng nước. Trong không khí, nơi nơi đều là bụi bậm và bọt xà phòng. Trước mặt mỗi người đều để một đống y phục bẩn.
Lý Thù Vũ nghe được lời của Hồng Tú, cụp mắt gật đầu một cái, sau đó kéo Dịch Liên An ngồi trên băng ghế nhỏ trước thau y phục.
Hồng Tú nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của hai người, hài lòng gật đầu một cái, vênh váo hống hách nói: "Tuy trước đây các ngươi là phi tần, nhưng trong hoán y cục này thì ai cũng như nhau! Ta không cần biết các ngươi là ai, nếu đã đến đây, thì phải làm việc theo nguyên tắc của ta. Nhớ giặt cho sạch sẽ một chút, phải qua kiểm tra mới được xem là hoàn thành. Phải giặt xong trước bữa tối, nếu không, bị trễ giờ cơm tối thì cũng đừng trách sao ta không nhắc nhở trước."
"Vâng." Lý Thù Vũ nói.
Lúc này Hồng Tú mới rời khỏi.
Công việc ở hoán y cục rất nặng, Lý Thù Vũ đếm sơ sơ thôi cũng thấy ít nhất gần hai mươi thau y phục đặt trước mặt hai người, phải giặt xong trước trời tối, cho dù là lúc thân thể khỏe mạnh, cũng không thể nào hoàn thành. Dịch Liên An buồn khổ nhìn Lý Thù Vũ, Lý Thù Vũ chỉ cười trấn an, nói: "Đừng lo lắng, mau giặt đi. Tất cả đã có ta."
Nói xong, kéo cái thau ở trước mặt Dịch Liên An qua, chuẩn bị giặt.
Dịch Liên An thấy Lý Thù Vũ như vậy, gấp gáp nói: "Ngươi làm gì vậy! Mau đưa cho ta!"
Lý Thù Vũ ngẩng đầu ngăn cản nói: "Nghe ta nói, bây giờ không phải là lúc tranh chấp. Hoàn thành được người nào hay người đó. Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, tất nhiên phải che chở cho ngươi."
"Nhưng mà......" Dịch Liên An đang muốn phản bác, bị Lý Thù Vũ ngăn lại: "Đừng lãng phí thời gian nữa. Mau giặt đi. Nếu không phần kia của ta sẽ không thể hoàn thành được."
Nói xong, bắt đầu vùi đầu giặt y phục.
Dịch Liên An giật giật đôi môi như muốn nói điều gì, nhưng nhìn Lý Thù Vũ đang cúi đầu làm việc, nên cuối cùng nàng vẫn không thể nói nên lời, cắn môi, cũng bắt đầu nghiêm túc giặt y phục.
Ghế ngồi rất thấp, ngồi lâu liền bắt đầu đau lưng nhức eo, huống chi thương thế trên người hai người chỉ mới qua mười mấy canh giờ mà thôi, chỉ chốc lát liền cảm thấy khó chịu như sắp gãy đến nơi. Lý Thù Vũ đau đến mức mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống không ngừng, nhưng vẫn cắn chặt răng chịu đựng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, trên tay vẫn tiếp tục động tác. Thân thể Dịch Liên An kém hơn, sau một lúc lâu đã cảm thấy hoa mắt.
Nhưng ở hoán y cục, người nào cũng rất bận rộn, sẽ không có ai cảm thông cho các nàng có thoải mái hay không thoải mái, tất cả đều phải dựa vào chính mình. Cả hai đều sợ đối phương lo lắng, nên đều âm thầm cố gắng chịu đựng.
Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ cũng trở nên nóng hơn. Trên người hai người cũng đã mồ hôi đầm đìa.
Một đôi giày mềm mũi vểnh màu đen, đế màu trắng dừng ở trước mắt hai người.
Nhìn lên một chút là y phục màu xanh đậm của thái giám, đai lưng màu đen.
"Ồ. Đã giặt được bốn thau rồi sao, động tác cũng nhanh đó." Giọng nói the thé vang lên.
Dịch Liên An ngẩng đầu nhanh chóng liếc Thôi công công một cái, nhìn sang Lý Thù Vũ vẫn đang vùi đầu giặt y phục, nên cũng tự cúi đầu tiếp tục làm việc.
Thôi công công thấy Lý Thù Vũ không có phản ứng, đáy mắt dấy lên lửa giận, giọng nói càng lúc càng châm chọc: "Giặt cũng rất nghiêm túc đây, để ta xem."
Nói xong, cúi người xuống, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lên một bộ y phục thị vệ mà Dịch Liên An vừa giặt xong, nhìn một lúc, rồi nói: "A, quả nhiên chuyện giặt y phục này là công việc của hạ nhân, người đã quen với cuộc sống sung sướng, nhất thời làm không tốt cũng là chuyện bình thường."
Sau đó trong nháy mắt, ngón tay buông lỏng, bộ y phục đó liền rơi vào vũng nước bẩn trên mặt đất.
Ngay sau đó hắn lấy giày đạp lên.
Mặt của Dịch Liên An trắng bệch.
Lý Thù Vũ dừng lại động tác trong tay, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về Thôi công công.
Thôi công công bị ánh mắt của Lý Thù Vũ nhìn một cái, phản ứng đầu tiên chính là chấn động, đáy lòng không biết sao lại có chút hốt hoảng. Nhưng mà, một khắc sau hắn liền lên cơn giận dữ, càng lúc càng cảm thấy tức giận, nhấc chân lên, liền đá ngã cả thau y phục.
"Ai, ngươi nhìn như vậy, dọa công công ta sợ đến mức chân cũng run lên, thật đáng tiếc." Thôi công công thương tiếc nói.
"Thôi công công cẩn thận. Đừng để bị ngã." Lý Thù Vũ thoạt nhìn cũng không tức giận, gương mặt vẫn bình tĩnh nói.
"Hứ." Thôi công công khinh thường nhìn hai người một chút, tầm mắt dừng lại trên người Dịch Liên An, đáy mắt hiện rõ ý xấu xa.
Dịch Liên An bị nhìn đến có chút sợ hãi, trong đầu lại hiện ra những hình ảnh trước kia trong phòng chứa đồ, thân thể co rúm lại.
Thôi công công dường như đối với sự hoảng sợ của Dịch Liên An thích thú vô cùng, cúi người, lấy tay muốn sờ soạng mặt của nàng, trong miệng trêu đùa nói: "Sớm biết như thế chi bằng ngoan ngoãn chút, tránh phải chịu khổ ở nơi này."
Đột nhiên một bàn tay nắm lấy cổ tay của Thôi công công, ngăn trở hắn chạm đến Dịch Liên An.
Thôi công công nhìn gương mặt bình tĩnh của Lý Thù Vũ, giận đến mức bắp thịt trên mặt cũng rung lên: "Ngươi chán sống sao?"
"Không dám." Lý Thù Vũ nói, nhìn thẳng vào mắt của Thôi công công.
Thôi công công dùng sức kéo một cái, ra sức vẩy vẩy ống tay áo, đồng thời không chút nghĩ ngợi mà đạp Lý Thù Vũ một cước.
Bả vai của Lý Thù Vũ bị Thôi công công đạp một cước, từ trên băng ghế té xuống, té vào vũng nước bẩn trên sàn.
Thôi công công nhấc chân liền giẫm lên ngón tay trái của Lý Thù Vũ.
"Đừng mà!" Dịch Liên An thấy vậy, bị dọa sợ đến vội vàng nhào tới, kéo lại chân của Thôi công công.
Lý Thù Vũ cau mày nhìn Dịch Liên An một cái, cũng không mở miệng, lại cúi đầu xuống, sắc mặt vẫn không gợn sóng, tựa như ngón tay bị giẫm dưới chân kia không phải của mình vậy.
"Muốn chết!" Thôi công công dùng sức, muốn lấy mũi chân nghiền nát ngón tay mảnh khảnh kia.
"Đừng ——" Dịch Liên An dùng sức kéo lấy chân của Thôi công công, "công công tha mạng."
Thôi công công dừng chân, tức đến thở hồng hộc, nói: "Muốn bảo vệ người khác sao? Không biết tự lượng sức mình! Quỳ xuống cho ta!"
Lý Thù Vũ nghe lời, quỳ gối trên đất.
"Dập đầu cho công công ta, lần này sẽ bỏ qua cho ngươi!"
Thân thể Lý Thù Vũ dừng một chút, ở gương mặt đầy nước mắt của Dịch Liên An, cúi người xuống.
Vầng trán sạch sẽ chạm trên nền đất đầy nước bẩn kia, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.
Lúc này Thôi công công mới dịu lại vẻ mặt tức giận một chút, trong miệng châm chọc nói: "Còn tưởng rằng ngươi có cốt khí bao lớn, đến cuối cùng chẳng phải cũng hạ tiện như con chó sao."
"Công công dạy rất đúng." Lý Thù Vũ cúi thấp đầu, không thấy rõ thần sắc trên mặt.
Lúc này Thôi công công mới tựa như hả giận, bỏ chân ra khỏi tay của Lý Thù Vũ.
"Lần này tạm tha cho ngươi, hứ!" Thôi công công nhìn sắc trời cũng không còn sớm, phất ống tay áo, rồi mới ra khỏi hoán y cục.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Liên An đã sớm khóc đến bù lu bù loa, đem tay của Lý Thù Vũ cẩn thận ôm vào trong lòng vuốt vuốt: "Đau không?"
Lý Thù Vũ đối với Dịch Liên An nở nụ cười, nói: "Không đau."
Dịch Liên An giơ tay lên dùng ống tay áo lau đi vết bẩn trên trán của Lý Thù Vũ, đau lòng quan sát tỉ mỉ một lần. Sau đó ngẩng đầu lướt mắt nhìn một vòng đám cung nữ chỉ biết đứng nhìn chứ không dám lên tiếng kia, trong lòng tức giận. Đám cung nữ kia hiển nhiên có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Đừng làm khó dễ các nàng. Ai cũng không muốn rước họa vào thân." Lý Thù Vũ trấn an vỗ vỗ Dịch Liên An, "Giặt y phục thôi. Đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi."
"Tay của ngươi......" Dịch Liên An lo lắng nói.
"Không sao. Giặt một hồi sẽ không đau nữa." Lý Thù Vũ nói xong liền gom lại đống y phục bị đá ngã vừa rồi, bắt đầu giặt lại lần nữa.
Dịch Liên An thỉnh thoảng ân cần quay đầu nhìn về Lý Thù Vũ, xác định sắc mặt nàng vẫn bình thường mới hơi yên tâm, cũng bắt đầu tăng nhanh động tác trên tay.
Lúc Thanh Nhược tới, người của hoán y cục mới vừa dùng xong bữa trưa. Nàng nhìn thấy hai người Lý Thù Vũ ngồi trên băng ghế nhỏ, trước người là những thau y phục đầy ắp. Sắc mặt cả hai đều hơi tái nhợt, tóc cũng bị mồ hôi làm ướt, dính vào trán. Thậm chí trên người Lý Thù Vũ còn dính cả một vết bẩn to.
Thanh Nhược vốn định qua đây từ sáng sớm, có điều tối qua bị Cẩm Nhan quấn lấy có hơi lâu, cho đến gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không ngờ khi tỉnh lại đã là buổi trưa, mặt trời đã treo cao. Nàng sốt ruột vội vã xuống giường, đang chuẩn bị ra ngoài thì bị Cẩm Nhan gọi lại, nói dù sao cũng đã trễ như vậy, lại không thể nhất thời nửa khắc mà qua được bên đó, nên nàng liền bị kéo đi dùng bữa trưa rồi mới qua đây.
Trong lòng Thanh Nhược có chút áy náy, đi qua hỏi: "Các ngươi...... còn khỏe không?"
Lý Thù Vũ cũng không ngờ nàng sẽ tới, lễ phép đứng lên, dưới chân lại lảo đảo, dọa Thanh Nhược sợ đến mức vội vàng đưa tay ra đỡ.
Nào ngờ Dịch Liên An thấy Lý Thù Vũ như vậy, trong lòng gấp gáp, cũng đứng lên theo. Không ngờ khí lực không đủ, nhất thời trước mắt tối sầm, thân thể bủn rủn liền ngã về phía sau.
Lý Thù Vũ vừa mới giữ được thăng bằng, thấy vậy cũng không quan tâm bản thân, một tay nắm lấy Dịch Liên An, thân thể thoát khỏi tay Thanh Nhược, kết quả dĩ nhiên không thể đứng vững, cùng Dịch Liên An ngã xuống đất.
Chuyện phát sinh rất nhanh, Thanh Nhược có chút sững sờ, cũng cúi người theo vịn lấy Lý Thù Vũ, lúc này mới vội vàng nói: "Thân thể các ngươi còn chưa tốt, sao lại làm việc cực khổ như vậy!"
Lý Thù Vũ thấy Dịch Liên An không sao, quay đầu nhìn về Thanh Nhược: "chịu phạt thì phải như thế thôi, không thể làm trễ việc được."
Thanh Nhược đỡ hai người lên, nhìn lướt qua mấy thau y phục trên đất một lượt, rồi mới nhìn về phía hai người: "Những y phục này đều phải giặt xong trong hôm nay sao?"
"Ừm." Lý Thù Vũ gật đầu một cái.
Thanh Nhược nhớ tới hai người còn đang bị thương, không đành lòng, nói: "Đây cũng quá không có tình người rồi!" Suy nghĩ một chút nói, "Không biết quản sự ở đây là ai? Để ta xem có thể xin nàng châm chước hay không."
Lý Thù Vũ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Dịch Liên An, suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Thù Vũ vốn không muốn làm phiền Thanh cô nương như vậy. Nhưng nghĩ đến thân thể của Liên An, ta đành mặt dầy nhờ cậy Thanh cô nương một lần, đại ân không dám quên."
"Hai vị tỷ tỷ không cần khách khí như thế." Thanh Nhược càng lúc càng cảm thấy áy náy, liền vội vàng hỏi chỗ ở của Hồng Tú. Nghe nói nàng ở trong viện, Thanh Nhược liền qua đó tìm người.
Hồng Tú vẫn còn đang dùng cơm trưa, nghe có người gõ cửa, nghi hoặc đi ra mở cửa, người đến là một vị cô nương lạ mặt, vẻ mặt có chút câu nệ nói: "Xin hỏi là Hồng Tú tỷ tỷ sao?"
Hồng Tú nhất thời đoán không ra lai lịch của đối phương, gật đầu một cái: "Không biết ngươi là?"
"Ta là người trong phủ của Trường Phượng công chúa, tên là Thanh Nhược. Cái này...... không biết có thể xin cho hai vị cô nương mới tới hôm nay được nghỉ một ngày hay không. Hôm qua hai nàng mới vừa bị phạt, thân thể còn chưa khỏe, ta thấy các nàng phải giặt rất nhiều y phục, sợ các nàng chịu không nổi, chỉ sợ thân thể mệt mỏi thì không tốt." Thanh Nhược khẩn trương nói.
Hồng Tú nhất thời có chút chần chờ, vì không biết địa vị của Thanh Nhược trong phủ Trường Phượng công chúa như thế nào, rồi lại sợ đắc tội với Thôi công công, suy xét một hồi mới từ chối: "Xin lỗi cô nương. Tới đây đều là những người chịu phạt, ta không thể vì cảm thông nhất thời mà tha cho ai. Chuyện này thứ cho ta không thể làm chủ."
"Hồng Tú tỷ tỷ, nhưng là......" Thanh Nhược vừa muốn mở miệng, lại bị Hồng Tú ngăn lại: "Cô nương không cần nhiều lời nữa. Hồng Tú mang trọng trách trong người, mong cô nương thông cảm."
Nói xong, cũng không để ý tới Thanh Nhược nữa, "Rầm...." một tiếng, đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.