Chương 60: Ly biệt
Tang Lý
07/05/2021
Chuyến đi này không tính là nhanh, cũng không xem là chậm.
Lúc xuống xe nghỉ ngơi, mọi người đều dễ dàng cảm nhận được một ít không khí quái dị giữa hai người kia, mặc cho ai đó đã rất cố gắng giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mọi người đều không vạch trần.
Tỷ như khi dùng cơm, ngày thường Lăng Kỳ Hâm luôn hô to gọi nhỏ, giờ đây lúc đang nói chuyện thì lại quên mất bản thân vừa nói những gì, người khác trò chuyện với nàng, nàng cũng không nghe thấy, hoặc là nhìn Mặc Vũ đến ngẩn người cũng không tự biết. Lúc cho A Phì ăn cũng vậy, bởi vì thường nghĩ ngợi đến nhập thần khiến A Phì gấp đến mức vất vả lê một thân mập mạp bò lên người nàng, sau đó ăn hết thức ăn trong tay nàng. Nói tóm lại, cả người tựa như mất hồn.
Mà Mặc Vũ, mặc dù ngoài mặt không nhìn ra được gì, nhưng ánh mắt cũng thường liếc về phía Lăng Kỳ Hâm, lộ ra một chút lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Cách Lạc Dương càng gần, tình trạng của Lăng Kỳ Hâm cũng càng lúc càng trầm trọng.
Chính bản thân Lăng Kỳ Hâm cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Trong lòng nàng rối bời, chẳng nghĩ ra bất kỳ đầu mối nào. Ngay cả chính Lăng Kỳ Hâm cũng nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao gần đây trong lòng luôn hiện ra hình ảnh của hũ nút (biệt danh mà Lăng Kỳ Hâm đặt cho Mặc Vũ), ngay cả tầm mắt cũng vô thức dừng lại trên người nàng.
Mặc dù nàng cũng nhớ nhà, nhớ phụ thân và ca ca, nhớ Lạc Dương, nhưng vừa nghĩ đến phải rời xa hũ nút, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại, ngực tựa như bị một tảng đá lớn đè lên, vô cùng khó chịu. Nàng không muốn để mọi người nhìn thấy, hết sức cố gắng giả vờ bình thường như mọi ngày. Thế mà có rất nhiều chuyện vẫn là vượt ra khỏi phạm vi khống chế của nàng.
Nàng thường nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây giữa hai người.
Cùng với sự kiện kia.
Chuyện đó chỉ có nàng biết. Nàng chưa từng nói với bất kỳ ai.
Ngày ấy, Mặc Vũ sốt càng lúc càng cao. Bạch Phong không còn cách nào, chỉ có thể tỉ mỉ dặn dò Lăng Kỳ Hâm chăm sóc nàng thật tốt, tuyệt đối không thể để nàng bị lạnh nữa, sau đó cả đêm đi đến tiệm thuốc ở thành Trừ Châu hốt thuốc.
Lăng Kỳ Hâm chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Nhìn sắc mặt Mặc Vũ tái nhợt nằm trên giường, mồ hôi không ngừng tuôn rơi, thấm ướt một bên tóc, đôi môi khô nứt, mày nhíu thật chặt, dáng vẻ rất đau đớn. Lăng Kỳ Hâm gấp đến mức không biết nên làm thế nào mới phải, chỉ có thể liên tục đổi lại khăn lông trên trán Mặc Vũ, liên tục kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Đến nửa đêm, Lăng Kỳ Hâm mơ mơ màng màng nắm tay của Mặc Vũ ngủ ở mép giường, bên tai chợt nghe giọng nói của Mặc Vũ, lập tức giật mình tỉnh lại.
Lăng Kỳ Hâm tỉnh lại liền nhìn Mặc Vũ, thấy môi nàng càng lúc càng khô nứt, hơi mấp máy. Xác định là nàng đang nói chuyện, Lăng Kỳ Hâm vội vàng đến gần chút để nghe.
"nước...... nước......"
Lăng Kỳ Hâm nghe được Mặc Vũ muốn uống nước, vội vã đi qua lấy nước nóng.
Nàng vất vả lắm mới nâng được Mặc Vũ ngồi dậy. Tuy Mặc Vũ nhẹ, nhưng vì phát lạnh mà không còn chút hơi sức nào, lại đắp hai lớp chăn, đối với Lăng Kỳ Hâm mà nói vẫn là có chút khó khăn. Hơi sơ ý một chút, Mặc Vũ lại trượt từ trên tay nàng ngã lại trên giường. Dường như lại hôn mê.
Lăng Kỳ Hâm lại càng nôn nóng thêm, hận bản thân tay chân vụng về, dùng tất cả khí lực kéo lại lần nữa, rốt cuộc vất vả lắm mới giữ được Mặc Vũ dựa vào lòng mình, Lăng Kỳ Hâm mới lấy chén nước đưa tới bên miệng Mặc Vũ.
Nhưng Mặc Vũ lại không có phản ứng.
Lăng Kỳ Hâm sợ Mặc Vũ mất nước, liền muốn rót nước vào miệng nàng.
Thế nhưng Mặc Vũ lại mím chặt môi, cắn răng, dường như ngủ rất thống khổ khó chịu, nên nhất thời cũng không thể rót vào.
Lăng Kỳ Hâm gấp đến mức suýt chút nữa bật khóc. Lệ đã trực trào nơi khóe mắt nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm xuống.
Ngồi ở mép giường chốc lát, Lăng Kỳ Hâm tựa như làm ra quyết định, nét mặt hơi có biểu lộ thấy chết không sờn, uống một ngụm nước, rồi cúi người xuống.
Đó là một cảm giác thật kỳ diệu.
Lăng Kỳ Hâm có thể rõ ràng cảm nhận được dòng nước kia theo môi của mình chậm rãi chảy vào môi đối phương. Vì để thuận lợi rót nước vào, nàng không thể không lè lưỡi cạy ra hàm răng của Mặc Vũ.
Bóng đêm đang nồng. Xuân ý lan san.
Có lẽ do quỷ thần xui khiến, cũng có thể do lòng hiếu kỳ, hoặc do bản năng trong tâm làm ma, mà lưỡi nàng cũng theo dòng nước kia trượt vào.
Chạm đến nơi ấm áp, câu hồn kia.
Dường như Mặc Vũ cảm nhận được nước vào miệng, theo bản năng nuốt xuống.
Chiếc lưỡi kia lại không cẩn thận đụng phải người đang trộm vào nhưng vẫn còn ngập ngừng dừng ở cửa.
Toàn thân Lăng Kỳ Hâm đều không nhịn được mà run rẩy.
Giữa răng môi có mùi thơm nữ nhân tràn ra. Ngọt ngào. Trơn nhẵn. Làm người ta yêu thích đến không nỡ buông tay.
Lăng Kỳ Hâm cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Ban đầu, nàng chỉ là len lén khẽ chạm vào đầu lưỡi đang bình yên ngủ say của Mặc Vũ, đến sau đó, cả người đều bị cảm giác kỳ diệu kia hấp dẫn, có chút say mê mà nhắm mắt lại, không nhịn được liếm chiếc lưỡi mềm mại của đối phương. Bắt đầu khẽ mút.
Đôi môi vốn khô khốc của Mặc vũ dần dần được thấm ướt đến thoáng khôi phục màu sắc bình thường.
Mà thân thể Lăng Kỳ Hâm cũng rất nhanh trở nên run rẩy.
Mặt đỏ tới mang tai. Tim đập như trống. Vang dội màng nhĩ.
Như nếm phải trái cấm.
Chuyện đêm hôm đó được Lăng Kỳ Hâm chôn vào đáy lòng. Thân thể nàng không thể quên được cảm giác kia. Tuy rằng sau đó vẫn còn chút u mê, xấu hổ cùng áy náy, nhưng những thứ này vẫn không thể nào ngăn trở nàng không nhớ đến sự việc đêm đó. Sau khi Mặc Vũ tỉnh lại, nàng dùng hết khả năng tận tâm tận lực chăm sóc, tựa như muốn bù đắp hành vi của mình. Tất nhiên Mặc Vũ không thể biết trong lúc bản thân hôn mê đã bị lòng hiếu kỳ cường đại của Lăng đại tiểu thư cợt nhả, nàng chỉ đơn thuần cảm động với sự tỉ mỉ chu đáo của Lăng Kỳ Hâm trong khoảng thời gian này.
Mà ngày tháng qua nhanh, ly biệt lại gần ngay trước mắt.
Lăng Kỳ Hâm còn nhỏ tuổi, chưa biết tình yêu là gì, vì thế cũng không nghĩ ra rằng tất cả những tâm tình kia đều là tình cảm từ đáy lòng nảy sinh. Từ nhỏ nàng đã không thích học những thứ lễ nghi nữ giới kia, vì vậy cũng không biết kiêng kỵ. Hôm nay gặp phải những chuyện này, nàng cũng chỉ là tỉnh tỉnh mê mê, không biết cách khống chế, chỉ làm theo những gì con tim mách bảo.
Nàng không muốn rời đi, nhưng cũng biết không thể không rời đi. Mặc Vũ ở xa tận Trường An, cho dù bản thân tùy hứng như thế nào đi nữa cũng không thể nào bỏ mặc người nhà, chỉ có thể ngổn ngang trăm mối tơ vò, lần đầu tiên nếm trải đến nổi khổ biệt ly.
Mỗi lần nàng đều mong đợi thời gian trôi qua chậm một chút, chậm thêm một chút, nhưng chuyện lại thường không như ý nguyện. Thời gian dường như bị đẩy nhanh hơn, mặt trời vẫn mọc ở hướng đông lặn về phía tây, chớp mắt đã là quá khứ.
Vì vậy, khi xe ngựa đến Lạc Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Kỳ Hâm nhăn đến gần như sắp khóc lên.
Dù sao Mặc Vũ lớn tuổi hơn chút, kinh nghiệm cũng phong phú hơn, mơ hồ hiểu được không khí mập mờ lưu động giữa nàng cùng Lăng Kỳ Hâm. Thật ra nàng cũng không muốn kéo Lăng Kỳ Hâm vào vũng nước đục này. Nàng hy vọng Lăng Kỳ Hâm có thể tiếp tục cuộc sống đơn thuần không lo không nghĩ, mà không phải bước lên con đường chông gai này. Có lúc, Mặc Vũ muốn giữ khoảng cách với Lăng Kỳ Hâm, không muốn trì hoãn nàng, nhưng dáng vẻ không tim không phổi của Lăng Kỳ Hâm lại luôn khiến nàng cảm thấy có lẽ do bản thân suy nghĩ nhiều, không nhẫn tâm làm tổn thương nàng. Nghĩ đến không bao lâu nữa sẽ phải chia cách hai nơi, Mặc Vũ cũng muốn tùy hứng một lần, quý trọng đoạn thời gian này. Lăng Kỳ Hâm muốn ăn cái gì, đi chơi chỗ nào, nàng đều chưa từng từ chối, chỉ hy vọng khoảng thời gian chung sống này có thể để cho trong những ngày tháng sau này mỗi khi Lăng Kỳ Hâm hồi tưởng lại sẽ cảm thấy ấm áp và vui vẻ. Nàng cho rằng đoạn tình cảm mông lung mập mờ này, sau khi hai người chia xa cũng sẽ phai mờ trong sinh mệnh của Lăng Kỳ Hâm. Những chuyện liên quan tới nàng, có lẽ cũng chỉ là một đoạn tình cảm hư cấu trong lòng của Lăng Kỳ Hâm mà thôi.
Mặc dù, nàng có lẽ hơi thích Lăng Kỳ Hâm. Thích nàng đơn thuần vui vẻ, tâm tình thuần chất, tính tình hoạt bát.
Nhưng mà, Lăng Kỳ Hâm là tiểu thư của Lăng phủ ở Lạc Dương, nàng Mặc Vũ, lại là thị nữ dưới trướng Trường Phượng công chúa. Quỹ đạo của hai người vừa chạm mà qua, có thể lưu lại đoạn trí nhớ này, với nàng mà nói đã là quá đủ.
Vì vậy khi đối mặt với giờ khắc ly biệt, tâm tình của Mặc Vũ là tương đối phức tạp hơn nhiều so với Lăng Kỳ Hâm.
Vì thế vào đêm cuối cùng đó, khi Lăng Kỳ Hâm gõ cửa phòng của nàng, Mặc Vũ hiếm thấy có phần bối rối.
"hũ nút." Lăng Kỳ Hâm gọi Mặc Vũ. Ngón tay xoắn lại ở phía sau. Trong lòng càng thêm khẩn trương.
"thế nào?" Mặc Vũ nói.
"ngày mai ta phải trở về phủ, tối nay có thể ngủ cùng ngươi được không?" Lăng Kỳ Hâm hơi ngập ngừng nói.
Mặc Vũ cúi đầu dường như suy nghĩ chốc lát, vẫn là khẽ gật đầu: "vào đi."
Khách điếm ở Lạc Dương xem như không tệ, vì vậy trong phòng, giường vẫn có thể chứa được hai người, chỉ là không được quá rộng mà thôi. Chăn mền mới được phơi nắng qua, mùi rất dễ chịu. Nhưng mà những thứ này đều không phải là chuyện mà Lăng Kỳ Hâm chú ý.
Nàng nhìn mặt bên của Mặc Vũ có chút ngẩn người.
"Sao còn chưa ngủ?" Mặc Vũ nhắm mắt một hồi, cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, vẫn là không thể giả vờ được nữa, đành phải mở mắt, nghiêng mặt hỏi.
"ta không nỡ." có lẽ là màn đêm yên tĩnh dễ khiến người ta buông lỏng đề phòng, Lăng Kỳ Hâm rất thành thực nói.
Mặc Vũ ngớ ngẩn, không biết nên nói tiếp cái gì. Trầm mặc một lúc mới nói: "thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sau này ngươi sẽ còn trải qua rất nhiều lần ly biệt, không cần khổ sở."
Lăng Kỳ Hâm có chút buồn buồn nói: "ngươi cũng cảm thấy không có việc gì phải không."
Mặc Vũ nghe vậy thở dài, xoa nhẹ đầu của Lăng Kỳ Hâm, mới nói: "tiểu Hâm, đừng nghĩ quá nhiều. Bạch Phong chẳng phải cũng đã nói sao, ngươi có thể tới Trường An chơi. Đến lúc đó ngươi tìm Vu phủ, sẽ có người đến thông báo cho ta."
Lăng Kỳ Hâm vẫn còn không vui. Nàng nghiêm túc nhìn mặt của Mặc Vũ, dường như muốn đem hình ảnh của đối phương khắc vào trí nhớ.
Mặc Vũ bị nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng, nói: "nhìn ta làm gì, sao còn chưa chịu ngủ."
"không muốn ngủ." Lăng Kỳ Hâm lẩm bẩm, "nếu ngủ thì thời gian nhìn sẽ càng ít đi."
Mặc Vũ nghe vậy yên lặng nở nụ cười, cũng không ngăn cản nữa, mặc cho Lăng Kỳ Hâm nhìn: "ngươi không ngủ, vậy ta ngủ đây?"
"ngươi cứ việc ngủ." Lăng Kỳ Hâm trả lời.
Mặc Vũ lại nhắm hai mắt lại.
Một lúc lâu sau.
"hũ nút?" tiếng gọi khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Không ai trả lời.
"xem ra đã ngủ thật rồi." có tiếng lầm bầm vang lên.
Mặc Vũ giả vờ ngủ say, hô hấp cũng cố ý chậm lại, hy vọng sau khi mình ngủ, Lăng Kỳ Hâm cũng có thể ngủ nhanh một chút, không cần nghĩ vẩn vơ.
Nàng nghĩ giờ phút này Lăng Kỳ Hâm nhất định ủy khuất nhìn chằm chằm nàng.
Tiếp theo một cái chớp mắt, không chờ nàng kịp suy nghĩ, trên mặt chợt có hơi thở ấm áp lướt qua.
Ngay sau đó, một vật mềm mại nhẹ nhàng lướt qua môi mình.
Vừa chạm vào liền rời đi. Nhanh đến mức khiến người ta gần như tưởng là ảo giác.
"ngủ ngon, hũ nút."
Lời nói gần như nỉ non rơi vào bên tai.
Hồi lâu.
Mặc Vũ xác nhận hô hấp bên cạnh dần dần trở nên vững vàng, mới mở mắt ra, quay đầu nhìn người bên cạnh.
An tĩnh ngủ nhan, thuần khiết như trẻ con.
Mà khóe mắt, lại thấm ra một giọt lệ, loáng thoáng chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt trong đêm tối.
Lúc xuống xe nghỉ ngơi, mọi người đều dễ dàng cảm nhận được một ít không khí quái dị giữa hai người kia, mặc cho ai đó đã rất cố gắng giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mọi người đều không vạch trần.
Tỷ như khi dùng cơm, ngày thường Lăng Kỳ Hâm luôn hô to gọi nhỏ, giờ đây lúc đang nói chuyện thì lại quên mất bản thân vừa nói những gì, người khác trò chuyện với nàng, nàng cũng không nghe thấy, hoặc là nhìn Mặc Vũ đến ngẩn người cũng không tự biết. Lúc cho A Phì ăn cũng vậy, bởi vì thường nghĩ ngợi đến nhập thần khiến A Phì gấp đến mức vất vả lê một thân mập mạp bò lên người nàng, sau đó ăn hết thức ăn trong tay nàng. Nói tóm lại, cả người tựa như mất hồn.
Mà Mặc Vũ, mặc dù ngoài mặt không nhìn ra được gì, nhưng ánh mắt cũng thường liếc về phía Lăng Kỳ Hâm, lộ ra một chút lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Cách Lạc Dương càng gần, tình trạng của Lăng Kỳ Hâm cũng càng lúc càng trầm trọng.
Chính bản thân Lăng Kỳ Hâm cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Trong lòng nàng rối bời, chẳng nghĩ ra bất kỳ đầu mối nào. Ngay cả chính Lăng Kỳ Hâm cũng nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao gần đây trong lòng luôn hiện ra hình ảnh của hũ nút (biệt danh mà Lăng Kỳ Hâm đặt cho Mặc Vũ), ngay cả tầm mắt cũng vô thức dừng lại trên người nàng.
Mặc dù nàng cũng nhớ nhà, nhớ phụ thân và ca ca, nhớ Lạc Dương, nhưng vừa nghĩ đến phải rời xa hũ nút, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại, ngực tựa như bị một tảng đá lớn đè lên, vô cùng khó chịu. Nàng không muốn để mọi người nhìn thấy, hết sức cố gắng giả vờ bình thường như mọi ngày. Thế mà có rất nhiều chuyện vẫn là vượt ra khỏi phạm vi khống chế của nàng.
Nàng thường nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây giữa hai người.
Cùng với sự kiện kia.
Chuyện đó chỉ có nàng biết. Nàng chưa từng nói với bất kỳ ai.
Ngày ấy, Mặc Vũ sốt càng lúc càng cao. Bạch Phong không còn cách nào, chỉ có thể tỉ mỉ dặn dò Lăng Kỳ Hâm chăm sóc nàng thật tốt, tuyệt đối không thể để nàng bị lạnh nữa, sau đó cả đêm đi đến tiệm thuốc ở thành Trừ Châu hốt thuốc.
Lăng Kỳ Hâm chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Nhìn sắc mặt Mặc Vũ tái nhợt nằm trên giường, mồ hôi không ngừng tuôn rơi, thấm ướt một bên tóc, đôi môi khô nứt, mày nhíu thật chặt, dáng vẻ rất đau đớn. Lăng Kỳ Hâm gấp đến mức không biết nên làm thế nào mới phải, chỉ có thể liên tục đổi lại khăn lông trên trán Mặc Vũ, liên tục kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Đến nửa đêm, Lăng Kỳ Hâm mơ mơ màng màng nắm tay của Mặc Vũ ngủ ở mép giường, bên tai chợt nghe giọng nói của Mặc Vũ, lập tức giật mình tỉnh lại.
Lăng Kỳ Hâm tỉnh lại liền nhìn Mặc Vũ, thấy môi nàng càng lúc càng khô nứt, hơi mấp máy. Xác định là nàng đang nói chuyện, Lăng Kỳ Hâm vội vàng đến gần chút để nghe.
"nước...... nước......"
Lăng Kỳ Hâm nghe được Mặc Vũ muốn uống nước, vội vã đi qua lấy nước nóng.
Nàng vất vả lắm mới nâng được Mặc Vũ ngồi dậy. Tuy Mặc Vũ nhẹ, nhưng vì phát lạnh mà không còn chút hơi sức nào, lại đắp hai lớp chăn, đối với Lăng Kỳ Hâm mà nói vẫn là có chút khó khăn. Hơi sơ ý một chút, Mặc Vũ lại trượt từ trên tay nàng ngã lại trên giường. Dường như lại hôn mê.
Lăng Kỳ Hâm lại càng nôn nóng thêm, hận bản thân tay chân vụng về, dùng tất cả khí lực kéo lại lần nữa, rốt cuộc vất vả lắm mới giữ được Mặc Vũ dựa vào lòng mình, Lăng Kỳ Hâm mới lấy chén nước đưa tới bên miệng Mặc Vũ.
Nhưng Mặc Vũ lại không có phản ứng.
Lăng Kỳ Hâm sợ Mặc Vũ mất nước, liền muốn rót nước vào miệng nàng.
Thế nhưng Mặc Vũ lại mím chặt môi, cắn răng, dường như ngủ rất thống khổ khó chịu, nên nhất thời cũng không thể rót vào.
Lăng Kỳ Hâm gấp đến mức suýt chút nữa bật khóc. Lệ đã trực trào nơi khóe mắt nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm xuống.
Ngồi ở mép giường chốc lát, Lăng Kỳ Hâm tựa như làm ra quyết định, nét mặt hơi có biểu lộ thấy chết không sờn, uống một ngụm nước, rồi cúi người xuống.
Đó là một cảm giác thật kỳ diệu.
Lăng Kỳ Hâm có thể rõ ràng cảm nhận được dòng nước kia theo môi của mình chậm rãi chảy vào môi đối phương. Vì để thuận lợi rót nước vào, nàng không thể không lè lưỡi cạy ra hàm răng của Mặc Vũ.
Bóng đêm đang nồng. Xuân ý lan san.
Có lẽ do quỷ thần xui khiến, cũng có thể do lòng hiếu kỳ, hoặc do bản năng trong tâm làm ma, mà lưỡi nàng cũng theo dòng nước kia trượt vào.
Chạm đến nơi ấm áp, câu hồn kia.
Dường như Mặc Vũ cảm nhận được nước vào miệng, theo bản năng nuốt xuống.
Chiếc lưỡi kia lại không cẩn thận đụng phải người đang trộm vào nhưng vẫn còn ngập ngừng dừng ở cửa.
Toàn thân Lăng Kỳ Hâm đều không nhịn được mà run rẩy.
Giữa răng môi có mùi thơm nữ nhân tràn ra. Ngọt ngào. Trơn nhẵn. Làm người ta yêu thích đến không nỡ buông tay.
Lăng Kỳ Hâm cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Ban đầu, nàng chỉ là len lén khẽ chạm vào đầu lưỡi đang bình yên ngủ say của Mặc Vũ, đến sau đó, cả người đều bị cảm giác kỳ diệu kia hấp dẫn, có chút say mê mà nhắm mắt lại, không nhịn được liếm chiếc lưỡi mềm mại của đối phương. Bắt đầu khẽ mút.
Đôi môi vốn khô khốc của Mặc vũ dần dần được thấm ướt đến thoáng khôi phục màu sắc bình thường.
Mà thân thể Lăng Kỳ Hâm cũng rất nhanh trở nên run rẩy.
Mặt đỏ tới mang tai. Tim đập như trống. Vang dội màng nhĩ.
Như nếm phải trái cấm.
Chuyện đêm hôm đó được Lăng Kỳ Hâm chôn vào đáy lòng. Thân thể nàng không thể quên được cảm giác kia. Tuy rằng sau đó vẫn còn chút u mê, xấu hổ cùng áy náy, nhưng những thứ này vẫn không thể nào ngăn trở nàng không nhớ đến sự việc đêm đó. Sau khi Mặc Vũ tỉnh lại, nàng dùng hết khả năng tận tâm tận lực chăm sóc, tựa như muốn bù đắp hành vi của mình. Tất nhiên Mặc Vũ không thể biết trong lúc bản thân hôn mê đã bị lòng hiếu kỳ cường đại của Lăng đại tiểu thư cợt nhả, nàng chỉ đơn thuần cảm động với sự tỉ mỉ chu đáo của Lăng Kỳ Hâm trong khoảng thời gian này.
Mà ngày tháng qua nhanh, ly biệt lại gần ngay trước mắt.
Lăng Kỳ Hâm còn nhỏ tuổi, chưa biết tình yêu là gì, vì thế cũng không nghĩ ra rằng tất cả những tâm tình kia đều là tình cảm từ đáy lòng nảy sinh. Từ nhỏ nàng đã không thích học những thứ lễ nghi nữ giới kia, vì vậy cũng không biết kiêng kỵ. Hôm nay gặp phải những chuyện này, nàng cũng chỉ là tỉnh tỉnh mê mê, không biết cách khống chế, chỉ làm theo những gì con tim mách bảo.
Nàng không muốn rời đi, nhưng cũng biết không thể không rời đi. Mặc Vũ ở xa tận Trường An, cho dù bản thân tùy hứng như thế nào đi nữa cũng không thể nào bỏ mặc người nhà, chỉ có thể ngổn ngang trăm mối tơ vò, lần đầu tiên nếm trải đến nổi khổ biệt ly.
Mỗi lần nàng đều mong đợi thời gian trôi qua chậm một chút, chậm thêm một chút, nhưng chuyện lại thường không như ý nguyện. Thời gian dường như bị đẩy nhanh hơn, mặt trời vẫn mọc ở hướng đông lặn về phía tây, chớp mắt đã là quá khứ.
Vì vậy, khi xe ngựa đến Lạc Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Kỳ Hâm nhăn đến gần như sắp khóc lên.
Dù sao Mặc Vũ lớn tuổi hơn chút, kinh nghiệm cũng phong phú hơn, mơ hồ hiểu được không khí mập mờ lưu động giữa nàng cùng Lăng Kỳ Hâm. Thật ra nàng cũng không muốn kéo Lăng Kỳ Hâm vào vũng nước đục này. Nàng hy vọng Lăng Kỳ Hâm có thể tiếp tục cuộc sống đơn thuần không lo không nghĩ, mà không phải bước lên con đường chông gai này. Có lúc, Mặc Vũ muốn giữ khoảng cách với Lăng Kỳ Hâm, không muốn trì hoãn nàng, nhưng dáng vẻ không tim không phổi của Lăng Kỳ Hâm lại luôn khiến nàng cảm thấy có lẽ do bản thân suy nghĩ nhiều, không nhẫn tâm làm tổn thương nàng. Nghĩ đến không bao lâu nữa sẽ phải chia cách hai nơi, Mặc Vũ cũng muốn tùy hứng một lần, quý trọng đoạn thời gian này. Lăng Kỳ Hâm muốn ăn cái gì, đi chơi chỗ nào, nàng đều chưa từng từ chối, chỉ hy vọng khoảng thời gian chung sống này có thể để cho trong những ngày tháng sau này mỗi khi Lăng Kỳ Hâm hồi tưởng lại sẽ cảm thấy ấm áp và vui vẻ. Nàng cho rằng đoạn tình cảm mông lung mập mờ này, sau khi hai người chia xa cũng sẽ phai mờ trong sinh mệnh của Lăng Kỳ Hâm. Những chuyện liên quan tới nàng, có lẽ cũng chỉ là một đoạn tình cảm hư cấu trong lòng của Lăng Kỳ Hâm mà thôi.
Mặc dù, nàng có lẽ hơi thích Lăng Kỳ Hâm. Thích nàng đơn thuần vui vẻ, tâm tình thuần chất, tính tình hoạt bát.
Nhưng mà, Lăng Kỳ Hâm là tiểu thư của Lăng phủ ở Lạc Dương, nàng Mặc Vũ, lại là thị nữ dưới trướng Trường Phượng công chúa. Quỹ đạo của hai người vừa chạm mà qua, có thể lưu lại đoạn trí nhớ này, với nàng mà nói đã là quá đủ.
Vì vậy khi đối mặt với giờ khắc ly biệt, tâm tình của Mặc Vũ là tương đối phức tạp hơn nhiều so với Lăng Kỳ Hâm.
Vì thế vào đêm cuối cùng đó, khi Lăng Kỳ Hâm gõ cửa phòng của nàng, Mặc Vũ hiếm thấy có phần bối rối.
"hũ nút." Lăng Kỳ Hâm gọi Mặc Vũ. Ngón tay xoắn lại ở phía sau. Trong lòng càng thêm khẩn trương.
"thế nào?" Mặc Vũ nói.
"ngày mai ta phải trở về phủ, tối nay có thể ngủ cùng ngươi được không?" Lăng Kỳ Hâm hơi ngập ngừng nói.
Mặc Vũ cúi đầu dường như suy nghĩ chốc lát, vẫn là khẽ gật đầu: "vào đi."
Khách điếm ở Lạc Dương xem như không tệ, vì vậy trong phòng, giường vẫn có thể chứa được hai người, chỉ là không được quá rộng mà thôi. Chăn mền mới được phơi nắng qua, mùi rất dễ chịu. Nhưng mà những thứ này đều không phải là chuyện mà Lăng Kỳ Hâm chú ý.
Nàng nhìn mặt bên của Mặc Vũ có chút ngẩn người.
"Sao còn chưa ngủ?" Mặc Vũ nhắm mắt một hồi, cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, vẫn là không thể giả vờ được nữa, đành phải mở mắt, nghiêng mặt hỏi.
"ta không nỡ." có lẽ là màn đêm yên tĩnh dễ khiến người ta buông lỏng đề phòng, Lăng Kỳ Hâm rất thành thực nói.
Mặc Vũ ngớ ngẩn, không biết nên nói tiếp cái gì. Trầm mặc một lúc mới nói: "thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, sau này ngươi sẽ còn trải qua rất nhiều lần ly biệt, không cần khổ sở."
Lăng Kỳ Hâm có chút buồn buồn nói: "ngươi cũng cảm thấy không có việc gì phải không."
Mặc Vũ nghe vậy thở dài, xoa nhẹ đầu của Lăng Kỳ Hâm, mới nói: "tiểu Hâm, đừng nghĩ quá nhiều. Bạch Phong chẳng phải cũng đã nói sao, ngươi có thể tới Trường An chơi. Đến lúc đó ngươi tìm Vu phủ, sẽ có người đến thông báo cho ta."
Lăng Kỳ Hâm vẫn còn không vui. Nàng nghiêm túc nhìn mặt của Mặc Vũ, dường như muốn đem hình ảnh của đối phương khắc vào trí nhớ.
Mặc Vũ bị nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng, nói: "nhìn ta làm gì, sao còn chưa chịu ngủ."
"không muốn ngủ." Lăng Kỳ Hâm lẩm bẩm, "nếu ngủ thì thời gian nhìn sẽ càng ít đi."
Mặc Vũ nghe vậy yên lặng nở nụ cười, cũng không ngăn cản nữa, mặc cho Lăng Kỳ Hâm nhìn: "ngươi không ngủ, vậy ta ngủ đây?"
"ngươi cứ việc ngủ." Lăng Kỳ Hâm trả lời.
Mặc Vũ lại nhắm hai mắt lại.
Một lúc lâu sau.
"hũ nút?" tiếng gọi khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Không ai trả lời.
"xem ra đã ngủ thật rồi." có tiếng lầm bầm vang lên.
Mặc Vũ giả vờ ngủ say, hô hấp cũng cố ý chậm lại, hy vọng sau khi mình ngủ, Lăng Kỳ Hâm cũng có thể ngủ nhanh một chút, không cần nghĩ vẩn vơ.
Nàng nghĩ giờ phút này Lăng Kỳ Hâm nhất định ủy khuất nhìn chằm chằm nàng.
Tiếp theo một cái chớp mắt, không chờ nàng kịp suy nghĩ, trên mặt chợt có hơi thở ấm áp lướt qua.
Ngay sau đó, một vật mềm mại nhẹ nhàng lướt qua môi mình.
Vừa chạm vào liền rời đi. Nhanh đến mức khiến người ta gần như tưởng là ảo giác.
"ngủ ngon, hũ nút."
Lời nói gần như nỉ non rơi vào bên tai.
Hồi lâu.
Mặc Vũ xác nhận hô hấp bên cạnh dần dần trở nên vững vàng, mới mở mắt ra, quay đầu nhìn người bên cạnh.
An tĩnh ngủ nhan, thuần khiết như trẻ con.
Mà khóe mắt, lại thấm ra một giọt lệ, loáng thoáng chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt trong đêm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.