Chương 111: Mâu thuẫn (Một)
Tang Lý
07/05/2021
"Công chúa?" Bạch Phong đứng sau lưng Cẩm Nhan, nhìn đôi mắt xuất thần của Cẩm Nhan, lên tiếng gọi.
Lúc này Cẩm Nhan mới lấy lại tinh thần, thấy trên tay nhấc bút đã lâu, đầu bút thấm đầy mực đang nhỏ giọt trên trang sách, lan ra một vết mực lớn, làm cho những chữ vừa viết xong khi nãy đều bị nhòe đi, vừa đúng lúc tận mắt nhìn thấy giọt mực thứ hai rơi xuống.
Cẩm Nhan thở dài, đặt bút lại trên nghiên mực. Trầm ngâm một lát, nàng mới ngẩng đầu hỏi Bạch Phong: "Nhược nhi thế nào?"
"Bẩm công chúa. Sau khi Thanh Nhược cô nương từ thiên lao trở lại, liền đi qua Tây uyển, không trở về điện Vân Phượng."
Cẩm Nhan nhức đầu xoa xoa mi tâm: "Ta biết."
Nói xong, nàng để bút xuống, cũng không còn tâm tư để viết nữa, đứng lên bước đến bên cửa sổ.
"Bạch Phong, ngươi ra ngoài trước." Cẩm Nhan nhàn nhạt nói. . Ngôn Tình Sủng
"Vâng." Bạch Phong gật đầu một cái, nàng vừa mới mở cửa muốn đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tử Lôi đang giơ tay muốn gõ cửa.
"Công chúa, Tử Lôi đã tới." Bạch Phong quay đầu nhìn về Cẩm Nhan nói.
"Ừm, cho nàng vào." Cẩm Nhan cũng không xoay người, tầm mắt vẫn dừng lại ở cảnh vật nhuộm sắc thu ngoài cửa sổ, gương mặt phủ một lớp mây khói nhàn nhạt.
Bạch Phong đợi Tử Lôi tiến vào liền đóng cửa lại.
"Công chúa." Tử Lôi đi tới sau lưng Cẩm Nhan, nhỏ giọng gọi.
"Nói đi."
"Ta đã thám thính rồi. Sở dĩ Thanh Nhược cô nương rời khỏi điện Vân Phượng là vì Thất Chức cô nương. Ta đã hỏi Xích nhi. Lúc ấy nàng theo sự căn dặn của Người chờ Thanh Nhược cô nương thức dậy liền bưng cháo vào, không bao lâu thì có người truyền báo Thất Chức cô nương qua đến. Mấy nha hoàn chỉ nói Người có việc đến Hình bộ, vốn dĩ muốn để cho Thất Chức cô nương trở về. Có điều, Thất Chức cô nương lại hỏi Thanh Nhược cô nương có ở đây hay không, nàng có thể ở trong điện chờ Người trở lại. Bọn nha hoàn tất nhiên không dám ngăn cản, chỉ đành để nàng đi vào. Xích nhi bị cho lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người là Thanh Nhược cô nương và Thất Chức cô nương, không ai biết các nàng đã nói cái gì. Chỉ là, ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Thanh Nhược cô nương liền vội vàng bước ra khỏi phòng, cũng không để ý đến Xích nhi hỏi thăm, mà đi thẳng tới Hình bộ. Còn Thất Chức cô nương thì đuổi theo ra đến cửa, dường như đang cố gắng kéo lại Thanh Nhược cô nương, làm cho đầu óc của Xích nhi cũng mơ hồ, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều." Tử Lôi cúi đầu tường tận nói rõ tình huống vừa thám thính được.
"Thất Chức sao..." Ánh mắt Cẩm Nhan sâu thẳm, như đang suy nghĩ điều gì. Ngừng một chút, nàng hỏi: "Tử Lôi, ngươi thấy thế nào?"
Tử Lôi suy nghĩ một chút, mới nói: "Tử Lôi cũng không dám tự tiện suy đoán, chỉ là cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Dĩ nhiên cũng có thể là Thất Chức cô nương chỉ thuận miệng nói những chuyện này, bị Thanh Nhược cô nương vô tình nghe được nên mới chạy tới. Dù sao hiện giờ Thất Chức cô nương là Tiệp Dư, thường bầu bạn bên cạnh hoàng thượng, biết những tin tức này cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, suy cho cùng vẫn là muốn xem hai người rốt cuộc đã nói chuyện gì, mà cái này, có lẽ công chúa chỉ có thể hỏi Thanh Nhược cô nương."
"Hỏi nàng sao?" Cẩm Nhan cười nhạt, giọng nói có chút xuống thấp: "Nhược nhi vẫn còn đang tức giận, trong thời gian ngắn chưa thể tiêu được."
Tử Lôi dừng một chút, mới hỏi: "Có cần...Tử Lôi đi tìm Thanh Nhược cô nương nói chuyện một chút không? Hình như nàng có chút hiểu lầm công chúa."
"Không cần." Cẩm Nhan cự tuyệt, tay vịn lên khung cửa sổ, lời nói nhàn nhạt, "Nàng nói cũng không hẳn là sai. Tuy ta hoài nghi Thẩm Liên Thành, nhưng dụng hình nặng như vậy, cũng là có chút tư tâm."
Tử Lôi trầm mặc, một lát sau mới nói: "Những chuyện này sợ rằng công chúa muốn giấu cũng không giấu được, chuyện Thẩm Liên Thành bị thương trước sau gì cũng sẽ truyền tới tai Thanh Nhược cô nương. Lần này để cho nàng tận mắt chứng kiến cũng không hẳn là không tốt."
"Ta biết." Cẩm Nhan khẽ thở dài, "Chỉ là không ngờ tới sẽ nhanh như vậy thôi. Để cho nàng tận mắt chứng kiến chuyện này, cũng không thể trách nàng vì sao lại tức giận như thế. Bất luận nguyên nhân là gì, thì cũng đã có một Thanh Thải Ninh chết trong tay ta, trong lòng nàng vẫn còn chưa giải được khúc mắc, lo lắng Thẩm Liên Thành cũng sẽ gặp số mạng giống như vậy."
"Chuyện của Ninh phi không thể trách công chúa."
"Nói thì dễ." Cẩm Nhan hơi xoay người, nhìn về Tử Lôi, thở dài nói: "Dù sao cũng là người thân, để cho nàng tận mắt nhìn thấy vị đường tỷ luôn thương yêu mình chết trước mặt mình nhưng lại không cách nào ngăn cản, giống như đâm một đao vào ngực của nàng vậy. Có điều lần này...sợ rằng lại do ta đâm thêm một đao nữa. Nếu không, nàng cũng sẽ không mất hết lý trí, xém chút bị hoàng thượng phát hiện."
Tử Lôi nhớ tới cảnh tượng lúc đó cũng chấn động. Khi đó, mặt hoàng thượng hiển nhiên là hết sức khiếp sợ, cũng may là bị Cẩm Nhan chặn lời lại, có điều Thanh Nhược cô nương lại phản ứng không kịp, nên rất đau khổ.
Tình yêu luôn là người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt.
"Tử Lôi, ngươi theo ta đi một chuyến qua chỗ Thất Chức." Cẩm Nhan trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mở miệng nói.
Tử Lôi cũng không kinh ngạc, sắc mặt bình tĩnh đáp lại.
Sau khi qua bên Tây uyển, Thanh Nhược liền ở trong cung tùy ý đi dạo. Nàng có chút không muốn trở về điện Vân Phượng nhanh như vậy, trong lòng giống như bị mắc nghẹn cái gì, nôn không được nuốt không trôi, đầu óc rối bời, trong đầu toàn là hình ảnh Liên Thành biểu ca khắp người là máu xen lẫn giọng nói nhẹ nhàng khuyên nhủ mình cùa hắn.
Mới một ngày trước, hắn còn quỳ gối trước mặt mình, hướng hoàng thượng cầu hôn. Còn mình thì tàn nhẫn cự tuyệt hắn, nói những lời tuyệt tình làm tổn thương hắn. Lúc đó mình cũng không hối hận, mặc dù khó chịu, nhưng càng nhiều hơn vẫn là bảo vệ tình yêu đáng để kiêu hãnh của mình. Nhưng không ngờ bây giở, vì mình, mà hắn lại bị lâm vào tình cảnh bất nghĩa.
Nam tử luôn cười dịu dàng với mình, xoa đầu mình, ra mặt giúp mình, giờ đây đang bất tỉnh nhân sự ở đại lao Hình bộ, chịu đựng đau khổ hành hạ. Mà tất cả những chuyện này vốn là có thể tránh khỏi nhưng lại do mình tự tay đem hắn đẩy vào vực sâu muôn trượng.
Sắc mặt Thanh Nhược rất khó nhìn, đôi mắt cũng có chút vô thần, chỉ tùy ý mà đi, không biết sao lại đi đến một nơi tinh xảo tú lệ. Nàng chẳng có tâm tình thưởng thức, đang chuẩn bị rời đi, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
Hiện giờ, nàng còn chưa muốn gặp lại chủ nhân của giọng nói này, chưa kịp suy nghĩ vì sao người nọ lại xuất hiện ở đây, phản ứng đầu tiên của nàng chính là trốn vào buội cây bên cạnh. Nàng vốn mặc y phục màu xanh, người cũng không cao, nhất thời cũng thật giống như hòa vào cỏ cây không thể phát hiện ra được.
"Thất Chức đang bệnh, nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng. Bây giờ bồi Cẩm Nhan đi dạo, thật làm cho Cẩm Nhan rất áy náy."
Tiếng nói của Cẩm Nhan càng lúc càng gần. Vẫn là giọng nói nhàn nhạt quen thuộc.
Thanh Nhược nghe vậy trong lòng ngẩn ra, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Cẩm Nhan cùng Thất Chức sánh vai bên nhau vô cùng ấm áp.
"Khụ...khụ....Cẩm Nhan khách khí." Mặt bên của Thất Chức đối diện Thanh Nhược, có thể nhìn thấy nàng dịu dàng thắm thiết nhìn về Cẩm Nhan. Trong lúc nói chuyện, nàng lại che miệng, ho mấy tiếng.
"Hay là chúng ta trở về thôi? Trời đã vào thu rồi, có chút hàn khí."
"Không có gì đáng ngại...có thể cùng Cẩm Nhan đi chung như vậy, Thất Chức thật rất vui mừng. Tuy cuộc sống ở hoàng cung rất tốt, nhưng dù sao cũng không có việc gì để làm." Thất Chức nở nụ cười mềm yếu, khóe mắt mang nét đẹp Giang Nam, dáng dấp như cành liễu, khiến người ta mê mẩn mỗi khi nhìn thấy.
"Cho dù không sao, cũng không nên tiếp tục ở đây nữa, hay là trở về trước thôi. Hôm khác ta lại tới nữa." Giọng nói ôn hòa của Cẩm Nhan vang lên.
Thanh Nhược không nhìn thấy vẻ mặt của Cẩm Nhan, chỉ thấy mái tóc đen buông dài ở trước mắt mình. Nàng chỉ cách có mấy bước chân, nhưng lại xa đến mức dường như không thể chạm đến.
"Ừm." Âm thanh dịu dàng yếu đuối phiêu tán trong không khí.
Đột nhiên có chuyện phát sinh.
Dường như dưới chân bị vấp phải cái gì, thân thể Thất Chức lảo đảo, bỗng nhiên ngã vào trong lòng Cẩm Nhan, phát ra một tiếng kêu sợ hãi rất ngắn.
Sau đó là một cái ôm trọn vào lòng.
Cẩm Nhan đưa tay đỡ lấy Thất Chức đang xiêu vẹo, còn mặt của Thất Chức lại vùi vào trong ngực Cẩm Nhan.
Thân thể của Thất Chức gần như nằm trọn trong vòng tay của Cẩm Nhan, một tay của nàng thì khoác trên cổ Cẩm Nhan, tay còn lại thì vịn lấy cánh tay của Cẩm Nhan. Trên gương mặt xinh đẹp kia nhất thời đỏ ửng vì thẹn thùng, nhìn thấy càng thêm mê người.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy ngực như bị đập mạnh một cái, đau đến mức môi cũng run run, trong chốc lát cảnh vật trước mắt đều tối sầm. Nhưng hình ảnh kia lại vẫn khắc sâu vào trí óc nàng, không cách nào xua tan.
Thân thể không thể khống chế mà run lên bần bật. Tay chân tựa như không thể điều khiển được nữa, hoàn toàn mất kiểm soát.
Còn miệng thì lại bị bản thân gắt gao đè nén tiếng nấc nghẹn.
Nàng đứng đó rất lâu. Lâu đến mức người ta đã rời khỏi, nàng vẫn không thể nào cử động đôi chân đã chết lặng từ lâu.
Ngực đau đến dần dần mất đi cảm giác. Cả người tựa như bị một bàn tay dùng sức ân vào trong nước, không thể nào hít thở, cũng không cách nào mở miệng. Áp lực to lớn đè ép thân thể của nàng đến biến dạng, mà thân thể lại mềm đến mức tựa như chỉ cẩn xé nhẹ một cái cũng sẽ vỡ thành từng mảnh bay đầy trời, mỗi một mảnh cũng sắc bén đến mức có thể cắt đứt huyết mạch, sau đó chảy máu lênh láng.
Từng vũng từng vũng máu đen sền sệt.
Mặt trời lên đến nơi cao nhất.
Rồi lại chậm rãi hạ xuống.
Thanh Nhược vẫn chưa rời đi.
Nàng vẫn si ngốc trốn trong bụi cỏ, ngồi xổm đến hai chân đã tê liệt từ lâu, giống như không còn là chân của mình nữa. Trong con ngươi đen láy hiện đầy vẻ đau khổ, lại trống rỗng đến mức dường như cái gì cũng đều không hề tồn tại.
Mà bên kia, điện Vân Phượng lại rơi vào hỗn loạn.
Cẩm Nhan trầm mặt, trong mắt kìm nén sự hoảng loạn.
"Còn chưa tìm được sao?"
"Vâng. Hai canh giờ trước Thanh Nhược cô nương đã ra khỏi Tây uyển, ta đã phái người đi tìm, cũng hỏi mấy thái giám cung nữ ở lân cận Tây uyển, nhưng bọn họ cũng chỉ nói rằng thấy Thanh Nhược cô nương đi ra từ Tây uyển, sau đó thì không biết gì nữa." Bạch Phong cúi đầu nói.
"Tiếp tục tìm!" Từ trong miệng Cẩm Nhan cứng ngắc phát ra ba chữ.
"Vâng."
Hiện giờ đã sớm qua giờ cơm trưa. Món ăn cũng đã nguội lạnh từ lâu, cô đơn bày ở trên bàn.
Sau khi từ chỗ của Thất Chức trở lại không bao lâu liền đến giờ cơm trưa, Cẩm Nhan thấy Thanh Nhược còn chưa trở về, vốn tưởng rằng nàng có thể ở Tây uyển dùng bữa, có điều Bạch Phong lại truyền tới tin tức bên Tây uyển, nói rằng Thanh Nhược đã sớm rời khỏi. Cẩm Nhan đành phải hạ lệnh đi tìm. Tiếc rằng một chút manh mối cũng đều không có.
Sắc mặt của Cẩm Nhan u ám đến mức dường như muốn chuyển mưa.
"Công chúa, người của Thanh gia đến hoàng cung."
Tử Lôi bước qua thềm cửa, giương mắt liền nhìn thấy cả bàn thức ăn vẫn còn y nguyên, trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn là không thể không nói tin xấu này.
Cẩm Nhan đứng ở một bên, nghe vậy xoay đầu lại, ngừng một chút hỏi: "Là ai?"
"Thanh phu nhân và Thanh Thành."
Cẩm Nhan chỉ nghĩ một chút liền hiểu được: "Vì chuyện của Thẩm Liên Thành?"
"Đúng vậy." Tử Lôi gật đầu một cái, khẳng định suy đoán của Cẩm Nhan, nói bổ sung: "Hôm nay vừa lâm triều xong, Thanh Thành liền cầu xin hoàng thượng, nói rằng Thanh phu nhân hy vọng thấy Thẩm Liên Thành một lần. Nghĩ đến chuyện dụng hình đã truyền đến tai người của Thanh gia, Thanh phu nhân mới không thể không tới đây thăm dò tình huống. Hoàng thượng tất nhiên cự tuyệt, không muốn để cho bọn họ thấy hiện trạng bây giờ của Thẩm Liên Thành. Có điều, cái này lại dường như càng thêm chắc chắn hơn chuyện hoàng gia nghiêm hình bức cung Thẩm Liên Thành. Hiện tại, Thanh phu nhân vẫn còn ở Thiên điện chờ hoàng thượng triệu kiến. Hoàng thượng rất nhức đầu, sai người gọi công chúa qua Thiên điện xử lý. Công chúa có muốn đi một chuyến?"
Tâm thần Cẩm Nhan có chút phiền loạn, nhưng cũng biết hiện giờ càng là thời điểm cần phải trấn định, lúc này mới gật đầu: "Dẫn ta đi qua. Sợ rằng hoàng thượng chống đỡ không nổi, cứ đề cho ta."
Tầm mắt Cẩm Nhan rơi vào một bàn thức ăn đã nguội lạnh, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng dặn dò: "Mang thức ăn đi hâm nóng trước đi, nếu tìm được Nhược nhi, để cho nàng dùng bữa trước."
"Vâng." Tử Lôi nghe vậylui xuống.
Lúc này Cẩm Nhan mới lấy lại tinh thần, thấy trên tay nhấc bút đã lâu, đầu bút thấm đầy mực đang nhỏ giọt trên trang sách, lan ra một vết mực lớn, làm cho những chữ vừa viết xong khi nãy đều bị nhòe đi, vừa đúng lúc tận mắt nhìn thấy giọt mực thứ hai rơi xuống.
Cẩm Nhan thở dài, đặt bút lại trên nghiên mực. Trầm ngâm một lát, nàng mới ngẩng đầu hỏi Bạch Phong: "Nhược nhi thế nào?"
"Bẩm công chúa. Sau khi Thanh Nhược cô nương từ thiên lao trở lại, liền đi qua Tây uyển, không trở về điện Vân Phượng."
Cẩm Nhan nhức đầu xoa xoa mi tâm: "Ta biết."
Nói xong, nàng để bút xuống, cũng không còn tâm tư để viết nữa, đứng lên bước đến bên cửa sổ.
"Bạch Phong, ngươi ra ngoài trước." Cẩm Nhan nhàn nhạt nói. . Ngôn Tình Sủng
"Vâng." Bạch Phong gật đầu một cái, nàng vừa mới mở cửa muốn đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tử Lôi đang giơ tay muốn gõ cửa.
"Công chúa, Tử Lôi đã tới." Bạch Phong quay đầu nhìn về Cẩm Nhan nói.
"Ừm, cho nàng vào." Cẩm Nhan cũng không xoay người, tầm mắt vẫn dừng lại ở cảnh vật nhuộm sắc thu ngoài cửa sổ, gương mặt phủ một lớp mây khói nhàn nhạt.
Bạch Phong đợi Tử Lôi tiến vào liền đóng cửa lại.
"Công chúa." Tử Lôi đi tới sau lưng Cẩm Nhan, nhỏ giọng gọi.
"Nói đi."
"Ta đã thám thính rồi. Sở dĩ Thanh Nhược cô nương rời khỏi điện Vân Phượng là vì Thất Chức cô nương. Ta đã hỏi Xích nhi. Lúc ấy nàng theo sự căn dặn của Người chờ Thanh Nhược cô nương thức dậy liền bưng cháo vào, không bao lâu thì có người truyền báo Thất Chức cô nương qua đến. Mấy nha hoàn chỉ nói Người có việc đến Hình bộ, vốn dĩ muốn để cho Thất Chức cô nương trở về. Có điều, Thất Chức cô nương lại hỏi Thanh Nhược cô nương có ở đây hay không, nàng có thể ở trong điện chờ Người trở lại. Bọn nha hoàn tất nhiên không dám ngăn cản, chỉ đành để nàng đi vào. Xích nhi bị cho lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người là Thanh Nhược cô nương và Thất Chức cô nương, không ai biết các nàng đã nói cái gì. Chỉ là, ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Thanh Nhược cô nương liền vội vàng bước ra khỏi phòng, cũng không để ý đến Xích nhi hỏi thăm, mà đi thẳng tới Hình bộ. Còn Thất Chức cô nương thì đuổi theo ra đến cửa, dường như đang cố gắng kéo lại Thanh Nhược cô nương, làm cho đầu óc của Xích nhi cũng mơ hồ, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều." Tử Lôi cúi đầu tường tận nói rõ tình huống vừa thám thính được.
"Thất Chức sao..." Ánh mắt Cẩm Nhan sâu thẳm, như đang suy nghĩ điều gì. Ngừng một chút, nàng hỏi: "Tử Lôi, ngươi thấy thế nào?"
Tử Lôi suy nghĩ một chút, mới nói: "Tử Lôi cũng không dám tự tiện suy đoán, chỉ là cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Dĩ nhiên cũng có thể là Thất Chức cô nương chỉ thuận miệng nói những chuyện này, bị Thanh Nhược cô nương vô tình nghe được nên mới chạy tới. Dù sao hiện giờ Thất Chức cô nương là Tiệp Dư, thường bầu bạn bên cạnh hoàng thượng, biết những tin tức này cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, suy cho cùng vẫn là muốn xem hai người rốt cuộc đã nói chuyện gì, mà cái này, có lẽ công chúa chỉ có thể hỏi Thanh Nhược cô nương."
"Hỏi nàng sao?" Cẩm Nhan cười nhạt, giọng nói có chút xuống thấp: "Nhược nhi vẫn còn đang tức giận, trong thời gian ngắn chưa thể tiêu được."
Tử Lôi dừng một chút, mới hỏi: "Có cần...Tử Lôi đi tìm Thanh Nhược cô nương nói chuyện một chút không? Hình như nàng có chút hiểu lầm công chúa."
"Không cần." Cẩm Nhan cự tuyệt, tay vịn lên khung cửa sổ, lời nói nhàn nhạt, "Nàng nói cũng không hẳn là sai. Tuy ta hoài nghi Thẩm Liên Thành, nhưng dụng hình nặng như vậy, cũng là có chút tư tâm."
Tử Lôi trầm mặc, một lát sau mới nói: "Những chuyện này sợ rằng công chúa muốn giấu cũng không giấu được, chuyện Thẩm Liên Thành bị thương trước sau gì cũng sẽ truyền tới tai Thanh Nhược cô nương. Lần này để cho nàng tận mắt chứng kiến cũng không hẳn là không tốt."
"Ta biết." Cẩm Nhan khẽ thở dài, "Chỉ là không ngờ tới sẽ nhanh như vậy thôi. Để cho nàng tận mắt chứng kiến chuyện này, cũng không thể trách nàng vì sao lại tức giận như thế. Bất luận nguyên nhân là gì, thì cũng đã có một Thanh Thải Ninh chết trong tay ta, trong lòng nàng vẫn còn chưa giải được khúc mắc, lo lắng Thẩm Liên Thành cũng sẽ gặp số mạng giống như vậy."
"Chuyện của Ninh phi không thể trách công chúa."
"Nói thì dễ." Cẩm Nhan hơi xoay người, nhìn về Tử Lôi, thở dài nói: "Dù sao cũng là người thân, để cho nàng tận mắt nhìn thấy vị đường tỷ luôn thương yêu mình chết trước mặt mình nhưng lại không cách nào ngăn cản, giống như đâm một đao vào ngực của nàng vậy. Có điều lần này...sợ rằng lại do ta đâm thêm một đao nữa. Nếu không, nàng cũng sẽ không mất hết lý trí, xém chút bị hoàng thượng phát hiện."
Tử Lôi nhớ tới cảnh tượng lúc đó cũng chấn động. Khi đó, mặt hoàng thượng hiển nhiên là hết sức khiếp sợ, cũng may là bị Cẩm Nhan chặn lời lại, có điều Thanh Nhược cô nương lại phản ứng không kịp, nên rất đau khổ.
Tình yêu luôn là người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt.
"Tử Lôi, ngươi theo ta đi một chuyến qua chỗ Thất Chức." Cẩm Nhan trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mở miệng nói.
Tử Lôi cũng không kinh ngạc, sắc mặt bình tĩnh đáp lại.
Sau khi qua bên Tây uyển, Thanh Nhược liền ở trong cung tùy ý đi dạo. Nàng có chút không muốn trở về điện Vân Phượng nhanh như vậy, trong lòng giống như bị mắc nghẹn cái gì, nôn không được nuốt không trôi, đầu óc rối bời, trong đầu toàn là hình ảnh Liên Thành biểu ca khắp người là máu xen lẫn giọng nói nhẹ nhàng khuyên nhủ mình cùa hắn.
Mới một ngày trước, hắn còn quỳ gối trước mặt mình, hướng hoàng thượng cầu hôn. Còn mình thì tàn nhẫn cự tuyệt hắn, nói những lời tuyệt tình làm tổn thương hắn. Lúc đó mình cũng không hối hận, mặc dù khó chịu, nhưng càng nhiều hơn vẫn là bảo vệ tình yêu đáng để kiêu hãnh của mình. Nhưng không ngờ bây giở, vì mình, mà hắn lại bị lâm vào tình cảnh bất nghĩa.
Nam tử luôn cười dịu dàng với mình, xoa đầu mình, ra mặt giúp mình, giờ đây đang bất tỉnh nhân sự ở đại lao Hình bộ, chịu đựng đau khổ hành hạ. Mà tất cả những chuyện này vốn là có thể tránh khỏi nhưng lại do mình tự tay đem hắn đẩy vào vực sâu muôn trượng.
Sắc mặt Thanh Nhược rất khó nhìn, đôi mắt cũng có chút vô thần, chỉ tùy ý mà đi, không biết sao lại đi đến một nơi tinh xảo tú lệ. Nàng chẳng có tâm tình thưởng thức, đang chuẩn bị rời đi, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
Hiện giờ, nàng còn chưa muốn gặp lại chủ nhân của giọng nói này, chưa kịp suy nghĩ vì sao người nọ lại xuất hiện ở đây, phản ứng đầu tiên của nàng chính là trốn vào buội cây bên cạnh. Nàng vốn mặc y phục màu xanh, người cũng không cao, nhất thời cũng thật giống như hòa vào cỏ cây không thể phát hiện ra được.
"Thất Chức đang bệnh, nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng. Bây giờ bồi Cẩm Nhan đi dạo, thật làm cho Cẩm Nhan rất áy náy."
Tiếng nói của Cẩm Nhan càng lúc càng gần. Vẫn là giọng nói nhàn nhạt quen thuộc.
Thanh Nhược nghe vậy trong lòng ngẩn ra, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Cẩm Nhan cùng Thất Chức sánh vai bên nhau vô cùng ấm áp.
"Khụ...khụ....Cẩm Nhan khách khí." Mặt bên của Thất Chức đối diện Thanh Nhược, có thể nhìn thấy nàng dịu dàng thắm thiết nhìn về Cẩm Nhan. Trong lúc nói chuyện, nàng lại che miệng, ho mấy tiếng.
"Hay là chúng ta trở về thôi? Trời đã vào thu rồi, có chút hàn khí."
"Không có gì đáng ngại...có thể cùng Cẩm Nhan đi chung như vậy, Thất Chức thật rất vui mừng. Tuy cuộc sống ở hoàng cung rất tốt, nhưng dù sao cũng không có việc gì để làm." Thất Chức nở nụ cười mềm yếu, khóe mắt mang nét đẹp Giang Nam, dáng dấp như cành liễu, khiến người ta mê mẩn mỗi khi nhìn thấy.
"Cho dù không sao, cũng không nên tiếp tục ở đây nữa, hay là trở về trước thôi. Hôm khác ta lại tới nữa." Giọng nói ôn hòa của Cẩm Nhan vang lên.
Thanh Nhược không nhìn thấy vẻ mặt của Cẩm Nhan, chỉ thấy mái tóc đen buông dài ở trước mắt mình. Nàng chỉ cách có mấy bước chân, nhưng lại xa đến mức dường như không thể chạm đến.
"Ừm." Âm thanh dịu dàng yếu đuối phiêu tán trong không khí.
Đột nhiên có chuyện phát sinh.
Dường như dưới chân bị vấp phải cái gì, thân thể Thất Chức lảo đảo, bỗng nhiên ngã vào trong lòng Cẩm Nhan, phát ra một tiếng kêu sợ hãi rất ngắn.
Sau đó là một cái ôm trọn vào lòng.
Cẩm Nhan đưa tay đỡ lấy Thất Chức đang xiêu vẹo, còn mặt của Thất Chức lại vùi vào trong ngực Cẩm Nhan.
Thân thể của Thất Chức gần như nằm trọn trong vòng tay của Cẩm Nhan, một tay của nàng thì khoác trên cổ Cẩm Nhan, tay còn lại thì vịn lấy cánh tay của Cẩm Nhan. Trên gương mặt xinh đẹp kia nhất thời đỏ ửng vì thẹn thùng, nhìn thấy càng thêm mê người.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy ngực như bị đập mạnh một cái, đau đến mức môi cũng run run, trong chốc lát cảnh vật trước mắt đều tối sầm. Nhưng hình ảnh kia lại vẫn khắc sâu vào trí óc nàng, không cách nào xua tan.
Thân thể không thể khống chế mà run lên bần bật. Tay chân tựa như không thể điều khiển được nữa, hoàn toàn mất kiểm soát.
Còn miệng thì lại bị bản thân gắt gao đè nén tiếng nấc nghẹn.
Nàng đứng đó rất lâu. Lâu đến mức người ta đã rời khỏi, nàng vẫn không thể nào cử động đôi chân đã chết lặng từ lâu.
Ngực đau đến dần dần mất đi cảm giác. Cả người tựa như bị một bàn tay dùng sức ân vào trong nước, không thể nào hít thở, cũng không cách nào mở miệng. Áp lực to lớn đè ép thân thể của nàng đến biến dạng, mà thân thể lại mềm đến mức tựa như chỉ cẩn xé nhẹ một cái cũng sẽ vỡ thành từng mảnh bay đầy trời, mỗi một mảnh cũng sắc bén đến mức có thể cắt đứt huyết mạch, sau đó chảy máu lênh láng.
Từng vũng từng vũng máu đen sền sệt.
Mặt trời lên đến nơi cao nhất.
Rồi lại chậm rãi hạ xuống.
Thanh Nhược vẫn chưa rời đi.
Nàng vẫn si ngốc trốn trong bụi cỏ, ngồi xổm đến hai chân đã tê liệt từ lâu, giống như không còn là chân của mình nữa. Trong con ngươi đen láy hiện đầy vẻ đau khổ, lại trống rỗng đến mức dường như cái gì cũng đều không hề tồn tại.
Mà bên kia, điện Vân Phượng lại rơi vào hỗn loạn.
Cẩm Nhan trầm mặt, trong mắt kìm nén sự hoảng loạn.
"Còn chưa tìm được sao?"
"Vâng. Hai canh giờ trước Thanh Nhược cô nương đã ra khỏi Tây uyển, ta đã phái người đi tìm, cũng hỏi mấy thái giám cung nữ ở lân cận Tây uyển, nhưng bọn họ cũng chỉ nói rằng thấy Thanh Nhược cô nương đi ra từ Tây uyển, sau đó thì không biết gì nữa." Bạch Phong cúi đầu nói.
"Tiếp tục tìm!" Từ trong miệng Cẩm Nhan cứng ngắc phát ra ba chữ.
"Vâng."
Hiện giờ đã sớm qua giờ cơm trưa. Món ăn cũng đã nguội lạnh từ lâu, cô đơn bày ở trên bàn.
Sau khi từ chỗ của Thất Chức trở lại không bao lâu liền đến giờ cơm trưa, Cẩm Nhan thấy Thanh Nhược còn chưa trở về, vốn tưởng rằng nàng có thể ở Tây uyển dùng bữa, có điều Bạch Phong lại truyền tới tin tức bên Tây uyển, nói rằng Thanh Nhược đã sớm rời khỏi. Cẩm Nhan đành phải hạ lệnh đi tìm. Tiếc rằng một chút manh mối cũng đều không có.
Sắc mặt của Cẩm Nhan u ám đến mức dường như muốn chuyển mưa.
"Công chúa, người của Thanh gia đến hoàng cung."
Tử Lôi bước qua thềm cửa, giương mắt liền nhìn thấy cả bàn thức ăn vẫn còn y nguyên, trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn là không thể không nói tin xấu này.
Cẩm Nhan đứng ở một bên, nghe vậy xoay đầu lại, ngừng một chút hỏi: "Là ai?"
"Thanh phu nhân và Thanh Thành."
Cẩm Nhan chỉ nghĩ một chút liền hiểu được: "Vì chuyện của Thẩm Liên Thành?"
"Đúng vậy." Tử Lôi gật đầu một cái, khẳng định suy đoán của Cẩm Nhan, nói bổ sung: "Hôm nay vừa lâm triều xong, Thanh Thành liền cầu xin hoàng thượng, nói rằng Thanh phu nhân hy vọng thấy Thẩm Liên Thành một lần. Nghĩ đến chuyện dụng hình đã truyền đến tai người của Thanh gia, Thanh phu nhân mới không thể không tới đây thăm dò tình huống. Hoàng thượng tất nhiên cự tuyệt, không muốn để cho bọn họ thấy hiện trạng bây giờ của Thẩm Liên Thành. Có điều, cái này lại dường như càng thêm chắc chắn hơn chuyện hoàng gia nghiêm hình bức cung Thẩm Liên Thành. Hiện tại, Thanh phu nhân vẫn còn ở Thiên điện chờ hoàng thượng triệu kiến. Hoàng thượng rất nhức đầu, sai người gọi công chúa qua Thiên điện xử lý. Công chúa có muốn đi một chuyến?"
Tâm thần Cẩm Nhan có chút phiền loạn, nhưng cũng biết hiện giờ càng là thời điểm cần phải trấn định, lúc này mới gật đầu: "Dẫn ta đi qua. Sợ rằng hoàng thượng chống đỡ không nổi, cứ đề cho ta."
Tầm mắt Cẩm Nhan rơi vào một bàn thức ăn đã nguội lạnh, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng dặn dò: "Mang thức ăn đi hâm nóng trước đi, nếu tìm được Nhược nhi, để cho nàng dùng bữa trước."
"Vâng." Tử Lôi nghe vậylui xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.