Chương 40: Mưa Gió Nổi Lên
Tang Lý
07/05/2021
Thanh Nhược luôn cảm thấy mỗi lần ở chung với công chúa, không khí luôn trở nên dị thường kỳ dị. Đây là nàng đều chưa từng trải qua trước đây. Trong không khí tựa như lưu động một ít thứ không biết tên, trở nên hơi có chút ngưng trọng, ánh mắt của Cẩm Nhan rơi vào trên người mình, cũng để cho người ta cảm thấy nóng rực, tròng mắt nhạt màu kia tựa như muốn đem người hút đi vào. Những đụng chạm da thịt vô tình hay cố ý cũng giống như có điện xẹt qua để cho người ta hơi có chút tê dại. Trong tiềm thức của nàng kháng cự loại biến hóa này, cho dù hiện tại nàng nhìn thấy công chúa trong lòng luôn là vui mừng, nhưng đồng thời nàng lại hốt hoảng loại biến hóa rất nhỏ này. Cảm giác lần này Cẩm Nhan tỉnh dậy, có cái gì không giống nhau. Thế nhưng giữa chút biến hóa lại mơ hồ cách một tấm lụa mỏng để cho người ta cảm thấy không chân thực. Có lẽ là chính nàng cũng không nguyện ý cố gắng tham cứu thôi. Một mặt, nàng hưởng thụ công chúa đối với mình đặc biệt ôn nhu, một mặt lại cự tuyệt suy nghĩ đến nguyên nhân. Cẩm Nhan đối với lần này trái lại rất lạnh nhạt, cũng không nói rõ cái gì.
Cứ như vậy ở Bạch phủ lại qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Cẩm Nhan viết hai phong thư. Một phong là viết cho Hoàng thượng Cẩm Lân, một phong còn lại là viết cho Tri phủ Tô Châu. Chờ sau khi thư được đưa đi, Cẩm Nhan liền để cho Thanh Nhược gọi Hoa Dao cùng Bạch Diệc Hoa tới, hai người mới giật mình biết nàng đã tỉnh lại. Hoa Dao lắc mông muốn nhào tới trong ngực Cẩm Nhan lấy chút tiện nghi, lại bị Cẩm Nhan lạnh nhạt ngăn lại, trong miệng nói: "ngươi nếu là chê ta khôi phục quá nhanh, thì cứ việc đè thêm lên người ta." Hoa Dao không thể làm gì khác hơn là thôi, mị mắt như tơ oán giận một phen. Phải biết là mấy ngày nay ở chung với mặt than Bạch Diệc Hoa, để cho cả người nàng đều không được tự nhiên. Cẩm Nhan rất sâu sắc tổng kết một câu "đó là ngươi phóng túng thôi" rước lấy Hoa Dao một cái liếc mắt. Mà khi Cẩm Nhan nhắc tới cô gái áo đen kia là tới giải độc cho mình lúc, sắc mặt Hoa Dao lập tức đen xuống. Chuyện bị ăn đậu hủ đêm đó, Hoa Dao cũng không nói với bất luận kẻ nào, ba người kia chẳng qua là kinh ngạc trên người nàng đột nhiên xuất hiện lửa giận, nhưng cũng không để ý tới, vẫn tiếp tục đối thoại.
"công chúa tính toán như thế nào?" Bạch Diệc Hoa không biến sắc mặt, trực tiếp sao lãng Hoa Dao hỏi.
Khóe môi Cẩm Nhan hơi cong lên cái độ cong, trong mắt nhưng không có bất kỳ vui vẻ, chỉ nói: "dĩ nhiên phải đáp lễ một phen, nếu không hẳn là quá thất lễ."
"là Ninh gia sao?"
Cẩm Nhan gật đầu một cái, ánh mắt hơi híp một cái, mặt khó lường: "không sai. Mà hôm nay đã là thời điểm đi bái phỏng Ninh Uy cùng con gái của hắn, cho bọn họ một vui mừng."
"phải là kinh sợ mới đúng." Hoa Dao bĩu môi, đột nhiên nói, "cô gái áo đen kia là người của Ninh gia sao?"
Cẩm Nhan cũng không đáp lời, mà là giương mắt tỉ mỉ nhìn Hoa Dao, Hoa Dao thấy vậy, trong lòng trở nên sợ hãi: "ta nói ngươi làm gì nhìn ta như thế? Trên mặt bổn cô nương có hoa hay sao?"
Cẩm Nhan trầm tư lại, tiếp lời: "hoa thì không có, mờ ám thì nhìn ra được. Người nọ thế nào chọc tới Hoa cô nương của chúng ta đây, ta trái lại rất tò mò."
Lúc đó, Hoa Dao liền kiên quyết nhất định đem chuyện mất mặt như vậy chôn thật sâu, giấu đi không để cho bất kỳ người nào biết, giờ phút này trong lòng trống rỗng, giải thích: "ta chính là nhìn nàng thấy khó chịu, lại hơn nửa đêm làm sợ đến bổn cô nương. Ngươi biết nàng là ai đúng không?" Nói xong, nhìn chằm chằm Cẩm Nhan, vẻ mặt không cam lòng.
"ta tất nhiên là biết. Bất quá ơn cứu mạng, ta còn là muốn trả lại, dĩ nhiên không thể nói cho ngươi biết." Cẩm Nhan cười nói.
Hoa Dao hừ một tiếng, quay đầu đối với Thanh Nhược nói: "tiểu Thanh Nhược, người này quá hư hỏng, ngươi nhớ ngàn vạn đề phòng chút."
Thanh Nhược thấy Hoa Dao nói như vậy, không biết trả lời như thế nào mới phải. Trái lại Cẩm Nhan ở một bên mở miệng: "ngươi đừng hòng nghĩ cách ly gián, ta đối với Thanh Nhược dĩ nhiên so với người khác tốt hơn nhiều." Hoa Dao giận đến cơ hồ giơ chân.
Cẩm Nhan thừa dịp lúc này rãnh rỗi nhìn sang Thanh Nhược, trong mắt hiện lên vui vẻ, thần sắc ôn nhu, Thanh Nhược thấy như thế, không tự giác nóng mặt một trận.
Hoa Dao thấy vậy, không tự chủ chắc lưỡi hít hà, người này, vậy mà không buông tha bất kỳ một cơ hội nào câu dẫn người ta tiểu Thanh Nhược!
Ngày hôm sau, Cẩm Nhan liền dẫn Thanh Nhược cùng Hoa Dao rời đi Bạch phủ.
Thành Tô Châu phồn hoa, cùng Lạc Dương không phân cao thấp. Dòng sông chảy róc rách, thuyền hoa nhẹ lay động, bên bờ là cành liễu phất phơ, rất là nhu mỹ. Khí trời cuối mùa xuân đầu mùa hè luôn là trong xanh, dưới ánh nắng tươi đẹp tất cả cảnh xuân đắm chìm trong ấm áp như thế, tuôn ra sức sống bừng bừng. Bên đường, tửu lâu mọc như rừng, nhà cửa tinh mỹ, sóng người tấp nập, chính là cảnh tượng hết sức phồn vinh.
Cẩm Nhan mặc màu trắng cẩm y rộng bào, chân mang giày ngắn màu đen viền vàng, đai lưng màu xanh treo mặc ngọc có khắc hình phượng minh, bên trái thêu tinh sảo ám văn màu xanh trúc, càng lúc càng lộ ra cả người thanh dật bất phàm. Mà hôm nay, mái tóc đen cũng không dùng cây trâm bới lên, mà là dùng dây bạc buộc lỏng, tản mát ra mùi vị lười biếng. Hai cái kết hợp ra một cổ biệt dạng khí chất, làm người ta hai mắt sáng lên.
Hoa Dao vẫn như cũ tuân theo phong cách chiêu diêu, bảy sắc la quần quấn bên hông, ngang hông treo lục lạc, lúc đi phát ra tiếng leng keng vang dội. Thanh Nhược là mặc một bộ quần áo yêu thích màu xanh, trái lại cũng ở trong ba người lộ ra thanh tú rất động lòng người.
Đầu tiên, ba người đi đến phủ nha Tô Châu trước. Chỉ một bẩm báo, Thái Tri phủ liền vội vàng ra đón, cung kính cúi người trước Cẩm Nhan. Sau đó, ba người liền lên một đại kiệu mềm đã được an bài trước. Kiệu gấm rất khí thế đi tới, theo như phân phó của Cẩm Nhan dùng thượng hạng minh hoàng tơ lụa, một bộ khí phái Hoàng gia. Cẩm Nhan hài lòng gật đầu một cái, liền dẫn hai người lên kiệu, từ tám người mang đi hướng Ninh gia.
Tám người nâng kiệu lộ vẻ có chút thừa sức, người nâng kiệu vẫn lòng bàn chân sinh phong (ý nói là đi như bay), chỉ chốc lát liền tới đến cửa Ninh phủ, nhẹ nhàng thả xuống kiệu. Một người trong đó tiến lên, đi tới hai vị gia đinh trước cửa, nói: "tiểu thư đã đến, còn không gọi để cho Ninh Uy mau ra đón." Lời này chính là lúc trên đường Cẩm Nhan phân phó hắn nói.
Gia đinh nhất thời không biết làm sao. Người vừa tới khẩu khí cuồng vọng, nhưng nhìn cỗ kiệu kia, thật là quý khí bức người, hơn nữa còn dùng minh hoàng tơ lụa, có lẽ là người Hoàng gia cũng nói không chừng. Vì vậy không dám chậm trễ, khom người gật đầu một cái, một người trong đó liền chạy vào bên trong phủ.
Qua thời gian một chung trà, bên trong phủ mới có người đi ra, nhưng cũng không phải là Ninh Uy, mà là một vị thiếu niên tuấn dật bất phàm, dáng vẻ ước chừng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao đĩnh. Y thản nhiên đi ra, cũng không xuất hiện bất kỳ thần sắc kinh hoảng, chỉ đi tới trước kiệu, lễ phép hơi cúi đầu, nói: "gia phụ bệnh nhẹ, thứ cho không thể nghênh tiếp từ xa, liền từ thụ tử (con trai) làm thay. Tại hạ Ninh Tề Thần, cung nghênh quý nhân."
Giọng nói hài hước của Hoa Dao từ bên trong truyền ra: "Ô, lão đầu Ninh Uy này, lúc mấu chốt lại bị bệnh rồi sao? Nhìn tới Ninh phủ ngoại trừ phủ đệ lớn, dáng vẻ này cũng quá lớn đi, chỉ phái một người tới nghênh ba người, ngươi cảm thấy nghênh phải động sao?"
Sắc mặt Ninh Tề Thần không thay đổi, nhàn nhạt nói: "động hay không động, tất cả chỉ là tâm niệm. Nếu cô nương có lòng khổ sở, Tề Thần cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là phụng bồi chư vị."
"ngươi tiểu tử này cũng rất biết biện luận, nếu cho chúng ta đeo cái mũ cao như vậy, chúng ta cũng liền theo ý ngươi ở trong kiệu hơi làm nghỉ ngơi chốc lát thôi, cái kiệu này trái lại cũng rất thoải mái." Hoa Dao ở trong kiệu nói.
Cẩm Nhan ở một bên cười như không cười, cũng không ngăn cản.
Ninh Tề Thần cũng không gấp, liền thật như vậy đứng ở bên kiệu, trên mặt hiện ra thần sắc nhàn nhã.
Lúc này, bên trong phủ lại đi ra một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đi theo phía sau là một thị nữ áo đen, chính là nữ nhi của Ninh gia - Ninh Ngải Anh. Chỉ thấy nàng mặc lửa đỏ la quần, bên ngoài khoác kiểu ngắn lụa mỏng màu đỏ, lộ ra giày mềm màu đỏ sậm trên chân, người chưa tới kiệu, giọng nói đã tùy ý truyền tới: "khách quý phương nào lại cao ngạo như vậy, để cho ta xem." nói xong, người mới vừa tới bên kiệu, đưa tay liền đi vén màn kiệu.
Một giây kế tiếp, ba người Cẩm Nhan liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cẩm Nhan hơi cười với Ninh Ngải Anh, cũng không tức giận, chỉ nói: "Ninh gia Đại tiểu thư, khỏe không?"
Ninh Ngải Anh cả kinh lùi lại một bước, không dám tin nhìn Cẩm Nhan trong kiệu, giống như thấy quỷ.
Cẩm Nhan cũng không giằng co nữa, đứng lên, rồi nhấc lên màn xe ra khỏi buồng xe, mắt nhìn xuống Ninh Tề Thần đang hơi có chút ngốc lăng, sau đó đưa tay ra.
Ninh Tề Thần chỉ thấy màn xe đột nhiên bị tiểu muội vén lên, trước mắt liền xuất hiện một dung nhan giống như tuyết sơn thiên liên, thật giống như trong sách miêu tả: "kỳ hình, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phật hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Kiên nhược huyệt thành, yêu như ước tố. Diên cảnh tú hạng, minh mâu thiện lãi."
(Trích trong Lạc Thần Phú của Tào Thực, dịch nghĩa: "Hình dáng của nàng, nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng, rực rỡ như cúc mùa thu, tươi rạng như tùng mùa xuân, phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết, vai như vót đẽo thành, eo như lấy dải lụa thắt lại, cổ gáy thon dài, con ngươi khẽ liếc.")
Chớp mắt một cái, đối phương đã đứng ở trước người mình, từ đám mây xa xa nhìn hắn, khóe miệng thoáng qua một nụ cười, đáy mắt so với ánh sáng hôm đó còn sáng hơn, hướng y chậm rãi đưa tay ra.
Y kinh ngạc đưa tay, từ bàn tay kia nhẹ nhàng khoác lên tay mình, cẩn thận đở đối phương xuống xe.
Bên kia, Hoa Dao tức giận lắc eo đi ra, cũng không quản Ninh Ngải Anh, chỉ nói một tiếng "mời cách xa một chút" liền cố ý từ bên kia xuống xe, đem nàng đẩy ra một chút.
Ninh Ngải Anh đang gắt gao nhìn chằm chằm Cẩm Nhan, sau đó liền nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của ca ca, trong lòng giận không chỗ phát tiết, cũng không đếm xỉa tới Hoa Dao, dùng sức trừng Ninh Tề Thần. Mà giờ khắc này, Ninh Tề Thần nào có rảnh rỗi nhìn nàng, chỉ một lòng nhìn Cẩm Nhan, vốn là tiêu sái thản nhiên cũng tựa hồ ném đi.
Thanh Nhược là cuối cùng từ buồng xe ra ngoài, vừa ra tới liền nhìn thấy tình cảnh Cẩm Nhan cười yêu kiều đở lòng bàn tay của Ninh Tề Thần xuống xe, căng thẳng trong lòng, không nói ra là tư vị gì, chỉ xoay người trầm mặc đi theo Hoa Dao cũng xuống xe.
Sau khi vững vàng xuống xe, Cẩm Nhan mới mở miệng: "làm phiền Ninh thiếu gia dẫn chúng ta đi vào thôi. Cẩm Nhan muốn đến bái phỏng Ninh lão gia tử đã lâu."
Lúc này, Ninh Tề Thần mới hơi tỉnh lại, y thường ngày cũng không quản chuyện nhà nhiều, yêu thích giao tiếp thiện hữu, vũ văn lộng mặc (đại khái là thích thơ văn), cho nên đối với tình huống của Cẩm Nhan cũng không biết chuyện, chỉ mơ hồ đoán ra đối phương xác thực là người Hoàng gia. Vì vậy cũng ổn định thần sắc, khách khí đem ba người dẫn vào trong: "nếu như thế, các cô nương xin mời bên này thôi."
Mặt Ninh Ngải Anh liền biến sắc, đi ở cuối cùng,đang lúc mọi người không chú ý, hung hăng trừng mắt thị nữ sau lưng. Sắc mặt ngườithị nữ kia cũng không thay đổi, chỉ thấp đầu, bên trái rũ xuống một luồng tócche kín má trái, chỉ đem thân thể cúi thấp hơn chút. Ninh Ngải Anh không cáchnào, thấy mọi người đã đi vào trong nhà, mới giậm chân một cái hận hận đi theo.
Cứ như vậy ở Bạch phủ lại qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Cẩm Nhan viết hai phong thư. Một phong là viết cho Hoàng thượng Cẩm Lân, một phong còn lại là viết cho Tri phủ Tô Châu. Chờ sau khi thư được đưa đi, Cẩm Nhan liền để cho Thanh Nhược gọi Hoa Dao cùng Bạch Diệc Hoa tới, hai người mới giật mình biết nàng đã tỉnh lại. Hoa Dao lắc mông muốn nhào tới trong ngực Cẩm Nhan lấy chút tiện nghi, lại bị Cẩm Nhan lạnh nhạt ngăn lại, trong miệng nói: "ngươi nếu là chê ta khôi phục quá nhanh, thì cứ việc đè thêm lên người ta." Hoa Dao không thể làm gì khác hơn là thôi, mị mắt như tơ oán giận một phen. Phải biết là mấy ngày nay ở chung với mặt than Bạch Diệc Hoa, để cho cả người nàng đều không được tự nhiên. Cẩm Nhan rất sâu sắc tổng kết một câu "đó là ngươi phóng túng thôi" rước lấy Hoa Dao một cái liếc mắt. Mà khi Cẩm Nhan nhắc tới cô gái áo đen kia là tới giải độc cho mình lúc, sắc mặt Hoa Dao lập tức đen xuống. Chuyện bị ăn đậu hủ đêm đó, Hoa Dao cũng không nói với bất luận kẻ nào, ba người kia chẳng qua là kinh ngạc trên người nàng đột nhiên xuất hiện lửa giận, nhưng cũng không để ý tới, vẫn tiếp tục đối thoại.
"công chúa tính toán như thế nào?" Bạch Diệc Hoa không biến sắc mặt, trực tiếp sao lãng Hoa Dao hỏi.
Khóe môi Cẩm Nhan hơi cong lên cái độ cong, trong mắt nhưng không có bất kỳ vui vẻ, chỉ nói: "dĩ nhiên phải đáp lễ một phen, nếu không hẳn là quá thất lễ."
"là Ninh gia sao?"
Cẩm Nhan gật đầu một cái, ánh mắt hơi híp một cái, mặt khó lường: "không sai. Mà hôm nay đã là thời điểm đi bái phỏng Ninh Uy cùng con gái của hắn, cho bọn họ một vui mừng."
"phải là kinh sợ mới đúng." Hoa Dao bĩu môi, đột nhiên nói, "cô gái áo đen kia là người của Ninh gia sao?"
Cẩm Nhan cũng không đáp lời, mà là giương mắt tỉ mỉ nhìn Hoa Dao, Hoa Dao thấy vậy, trong lòng trở nên sợ hãi: "ta nói ngươi làm gì nhìn ta như thế? Trên mặt bổn cô nương có hoa hay sao?"
Cẩm Nhan trầm tư lại, tiếp lời: "hoa thì không có, mờ ám thì nhìn ra được. Người nọ thế nào chọc tới Hoa cô nương của chúng ta đây, ta trái lại rất tò mò."
Lúc đó, Hoa Dao liền kiên quyết nhất định đem chuyện mất mặt như vậy chôn thật sâu, giấu đi không để cho bất kỳ người nào biết, giờ phút này trong lòng trống rỗng, giải thích: "ta chính là nhìn nàng thấy khó chịu, lại hơn nửa đêm làm sợ đến bổn cô nương. Ngươi biết nàng là ai đúng không?" Nói xong, nhìn chằm chằm Cẩm Nhan, vẻ mặt không cam lòng.
"ta tất nhiên là biết. Bất quá ơn cứu mạng, ta còn là muốn trả lại, dĩ nhiên không thể nói cho ngươi biết." Cẩm Nhan cười nói.
Hoa Dao hừ một tiếng, quay đầu đối với Thanh Nhược nói: "tiểu Thanh Nhược, người này quá hư hỏng, ngươi nhớ ngàn vạn đề phòng chút."
Thanh Nhược thấy Hoa Dao nói như vậy, không biết trả lời như thế nào mới phải. Trái lại Cẩm Nhan ở một bên mở miệng: "ngươi đừng hòng nghĩ cách ly gián, ta đối với Thanh Nhược dĩ nhiên so với người khác tốt hơn nhiều." Hoa Dao giận đến cơ hồ giơ chân.
Cẩm Nhan thừa dịp lúc này rãnh rỗi nhìn sang Thanh Nhược, trong mắt hiện lên vui vẻ, thần sắc ôn nhu, Thanh Nhược thấy như thế, không tự giác nóng mặt một trận.
Hoa Dao thấy vậy, không tự chủ chắc lưỡi hít hà, người này, vậy mà không buông tha bất kỳ một cơ hội nào câu dẫn người ta tiểu Thanh Nhược!
Ngày hôm sau, Cẩm Nhan liền dẫn Thanh Nhược cùng Hoa Dao rời đi Bạch phủ.
Thành Tô Châu phồn hoa, cùng Lạc Dương không phân cao thấp. Dòng sông chảy róc rách, thuyền hoa nhẹ lay động, bên bờ là cành liễu phất phơ, rất là nhu mỹ. Khí trời cuối mùa xuân đầu mùa hè luôn là trong xanh, dưới ánh nắng tươi đẹp tất cả cảnh xuân đắm chìm trong ấm áp như thế, tuôn ra sức sống bừng bừng. Bên đường, tửu lâu mọc như rừng, nhà cửa tinh mỹ, sóng người tấp nập, chính là cảnh tượng hết sức phồn vinh.
Cẩm Nhan mặc màu trắng cẩm y rộng bào, chân mang giày ngắn màu đen viền vàng, đai lưng màu xanh treo mặc ngọc có khắc hình phượng minh, bên trái thêu tinh sảo ám văn màu xanh trúc, càng lúc càng lộ ra cả người thanh dật bất phàm. Mà hôm nay, mái tóc đen cũng không dùng cây trâm bới lên, mà là dùng dây bạc buộc lỏng, tản mát ra mùi vị lười biếng. Hai cái kết hợp ra một cổ biệt dạng khí chất, làm người ta hai mắt sáng lên.
Hoa Dao vẫn như cũ tuân theo phong cách chiêu diêu, bảy sắc la quần quấn bên hông, ngang hông treo lục lạc, lúc đi phát ra tiếng leng keng vang dội. Thanh Nhược là mặc một bộ quần áo yêu thích màu xanh, trái lại cũng ở trong ba người lộ ra thanh tú rất động lòng người.
Đầu tiên, ba người đi đến phủ nha Tô Châu trước. Chỉ một bẩm báo, Thái Tri phủ liền vội vàng ra đón, cung kính cúi người trước Cẩm Nhan. Sau đó, ba người liền lên một đại kiệu mềm đã được an bài trước. Kiệu gấm rất khí thế đi tới, theo như phân phó của Cẩm Nhan dùng thượng hạng minh hoàng tơ lụa, một bộ khí phái Hoàng gia. Cẩm Nhan hài lòng gật đầu một cái, liền dẫn hai người lên kiệu, từ tám người mang đi hướng Ninh gia.
Tám người nâng kiệu lộ vẻ có chút thừa sức, người nâng kiệu vẫn lòng bàn chân sinh phong (ý nói là đi như bay), chỉ chốc lát liền tới đến cửa Ninh phủ, nhẹ nhàng thả xuống kiệu. Một người trong đó tiến lên, đi tới hai vị gia đinh trước cửa, nói: "tiểu thư đã đến, còn không gọi để cho Ninh Uy mau ra đón." Lời này chính là lúc trên đường Cẩm Nhan phân phó hắn nói.
Gia đinh nhất thời không biết làm sao. Người vừa tới khẩu khí cuồng vọng, nhưng nhìn cỗ kiệu kia, thật là quý khí bức người, hơn nữa còn dùng minh hoàng tơ lụa, có lẽ là người Hoàng gia cũng nói không chừng. Vì vậy không dám chậm trễ, khom người gật đầu một cái, một người trong đó liền chạy vào bên trong phủ.
Qua thời gian một chung trà, bên trong phủ mới có người đi ra, nhưng cũng không phải là Ninh Uy, mà là một vị thiếu niên tuấn dật bất phàm, dáng vẻ ước chừng hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao đĩnh. Y thản nhiên đi ra, cũng không xuất hiện bất kỳ thần sắc kinh hoảng, chỉ đi tới trước kiệu, lễ phép hơi cúi đầu, nói: "gia phụ bệnh nhẹ, thứ cho không thể nghênh tiếp từ xa, liền từ thụ tử (con trai) làm thay. Tại hạ Ninh Tề Thần, cung nghênh quý nhân."
Giọng nói hài hước của Hoa Dao từ bên trong truyền ra: "Ô, lão đầu Ninh Uy này, lúc mấu chốt lại bị bệnh rồi sao? Nhìn tới Ninh phủ ngoại trừ phủ đệ lớn, dáng vẻ này cũng quá lớn đi, chỉ phái một người tới nghênh ba người, ngươi cảm thấy nghênh phải động sao?"
Sắc mặt Ninh Tề Thần không thay đổi, nhàn nhạt nói: "động hay không động, tất cả chỉ là tâm niệm. Nếu cô nương có lòng khổ sở, Tề Thần cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là phụng bồi chư vị."
"ngươi tiểu tử này cũng rất biết biện luận, nếu cho chúng ta đeo cái mũ cao như vậy, chúng ta cũng liền theo ý ngươi ở trong kiệu hơi làm nghỉ ngơi chốc lát thôi, cái kiệu này trái lại cũng rất thoải mái." Hoa Dao ở trong kiệu nói.
Cẩm Nhan ở một bên cười như không cười, cũng không ngăn cản.
Ninh Tề Thần cũng không gấp, liền thật như vậy đứng ở bên kiệu, trên mặt hiện ra thần sắc nhàn nhã.
Lúc này, bên trong phủ lại đi ra một cô gái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đi theo phía sau là một thị nữ áo đen, chính là nữ nhi của Ninh gia - Ninh Ngải Anh. Chỉ thấy nàng mặc lửa đỏ la quần, bên ngoài khoác kiểu ngắn lụa mỏng màu đỏ, lộ ra giày mềm màu đỏ sậm trên chân, người chưa tới kiệu, giọng nói đã tùy ý truyền tới: "khách quý phương nào lại cao ngạo như vậy, để cho ta xem." nói xong, người mới vừa tới bên kiệu, đưa tay liền đi vén màn kiệu.
Một giây kế tiếp, ba người Cẩm Nhan liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cẩm Nhan hơi cười với Ninh Ngải Anh, cũng không tức giận, chỉ nói: "Ninh gia Đại tiểu thư, khỏe không?"
Ninh Ngải Anh cả kinh lùi lại một bước, không dám tin nhìn Cẩm Nhan trong kiệu, giống như thấy quỷ.
Cẩm Nhan cũng không giằng co nữa, đứng lên, rồi nhấc lên màn xe ra khỏi buồng xe, mắt nhìn xuống Ninh Tề Thần đang hơi có chút ngốc lăng, sau đó đưa tay ra.
Ninh Tề Thần chỉ thấy màn xe đột nhiên bị tiểu muội vén lên, trước mắt liền xuất hiện một dung nhan giống như tuyết sơn thiên liên, thật giống như trong sách miêu tả: "kỳ hình, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phật hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Kiên nhược huyệt thành, yêu như ước tố. Diên cảnh tú hạng, minh mâu thiện lãi."
(Trích trong Lạc Thần Phú của Tào Thực, dịch nghĩa: "Hình dáng của nàng, nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng, rực rỡ như cúc mùa thu, tươi rạng như tùng mùa xuân, phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết, vai như vót đẽo thành, eo như lấy dải lụa thắt lại, cổ gáy thon dài, con ngươi khẽ liếc.")
Chớp mắt một cái, đối phương đã đứng ở trước người mình, từ đám mây xa xa nhìn hắn, khóe miệng thoáng qua một nụ cười, đáy mắt so với ánh sáng hôm đó còn sáng hơn, hướng y chậm rãi đưa tay ra.
Y kinh ngạc đưa tay, từ bàn tay kia nhẹ nhàng khoác lên tay mình, cẩn thận đở đối phương xuống xe.
Bên kia, Hoa Dao tức giận lắc eo đi ra, cũng không quản Ninh Ngải Anh, chỉ nói một tiếng "mời cách xa một chút" liền cố ý từ bên kia xuống xe, đem nàng đẩy ra một chút.
Ninh Ngải Anh đang gắt gao nhìn chằm chằm Cẩm Nhan, sau đó liền nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của ca ca, trong lòng giận không chỗ phát tiết, cũng không đếm xỉa tới Hoa Dao, dùng sức trừng Ninh Tề Thần. Mà giờ khắc này, Ninh Tề Thần nào có rảnh rỗi nhìn nàng, chỉ một lòng nhìn Cẩm Nhan, vốn là tiêu sái thản nhiên cũng tựa hồ ném đi.
Thanh Nhược là cuối cùng từ buồng xe ra ngoài, vừa ra tới liền nhìn thấy tình cảnh Cẩm Nhan cười yêu kiều đở lòng bàn tay của Ninh Tề Thần xuống xe, căng thẳng trong lòng, không nói ra là tư vị gì, chỉ xoay người trầm mặc đi theo Hoa Dao cũng xuống xe.
Sau khi vững vàng xuống xe, Cẩm Nhan mới mở miệng: "làm phiền Ninh thiếu gia dẫn chúng ta đi vào thôi. Cẩm Nhan muốn đến bái phỏng Ninh lão gia tử đã lâu."
Lúc này, Ninh Tề Thần mới hơi tỉnh lại, y thường ngày cũng không quản chuyện nhà nhiều, yêu thích giao tiếp thiện hữu, vũ văn lộng mặc (đại khái là thích thơ văn), cho nên đối với tình huống của Cẩm Nhan cũng không biết chuyện, chỉ mơ hồ đoán ra đối phương xác thực là người Hoàng gia. Vì vậy cũng ổn định thần sắc, khách khí đem ba người dẫn vào trong: "nếu như thế, các cô nương xin mời bên này thôi."
Mặt Ninh Ngải Anh liền biến sắc, đi ở cuối cùng,đang lúc mọi người không chú ý, hung hăng trừng mắt thị nữ sau lưng. Sắc mặt ngườithị nữ kia cũng không thay đổi, chỉ thấp đầu, bên trái rũ xuống một luồng tócche kín má trái, chỉ đem thân thể cúi thấp hơn chút. Ninh Ngải Anh không cáchnào, thấy mọi người đã đi vào trong nhà, mới giậm chân một cái hận hận đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.