Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 100: Mùa thu săn bắn (Một)

Tang Lý

07/05/2021

Mùa thu vừa đến, chiến sự ở phương bắc cũng càng lúc càng dồn dập. Trên triều, Phùng hữu thừa tướng tiến cử Vương tướng quân lãnh binh trợ giúp quân đội phía bắc, còn Thanh Liệt thì được bổ nhiệm làm phó tướng hiệp trợ Vương tướng quân. Cùng lúc đó, thống lĩnh cấm vệ quân bị Bình An hầu buộc tội kết bè kết đảng, bị giáng chức hai cấp, điều ra khỏi Trường An, vị trí tân thống lĩnh cấm vệ quân liền giao lại cho phó thống lĩnh tiếp nhận.

Không lâu sau, phương bắc truyền tới tin chiến thắng, hai trận đánh lui người Hồ. Hoàng thượng vô cùng vui mừng, hăng hái tăng cao, hạ lệnh năm ngày sau sẽ tiến hành mùa thu săn bắn mỗi năm một lần.

Hoàng tộc Cẩm triều giành thiên hạ trên lưng ngựa, vì vậy con cháu hoàng thất đều phải học cỡi ngựa bắn cung, nhằm để ghi nhớ lời giáo huấn của tổ tiên, cho dù sống trong thời bình cũng phải luôn nghĩ đến những ngày tháng gian nan trước đây. Ngay cả tiểu công chúa Cẩm Viện, cũng có bản lĩnh cỡi ngựa bắn tên, có điều tuổi còn quá nhỏ, vẫn còn thiếu sự lão luyện. Hơn nữa, mùa thu săn bắn cũng là hoạt động mà hàng năm hoàng triều đều cử hành, ngoại trừ người của hoàng gia đều nhất định phải đến, thì đây cũng là cơ hội tốt để các võ quan thi triển tài nghệ. Hàng năm, mùa thu săn bắn đều chia làm hai phần. Buổi sáng là cuộc tranh tài giữa các con cháu quan viên, người săn được nhiều thú nhất ngoại việc có thể đạt được vinh dự ra, còn sẽ được hoàng thượng đáp ứng một yêu cầu trong phạm vi cho phép. Nhắc tới cũng là trùng hợp, nhiều nam tử sẽ nhân cơ hội này xin hoàng thượng tứ hôn, cũng làm tan biến không ít không khí giết chóc mà cuộc săn bắn mang lại. Một bên là thiếu niên anh hùng, một bên là mỹ nhân yêu kiều, thông thường song phương cha mẹ đều sẽ bằng lòng, đoạn nhân duyên này liền được vui vẻ chấp thuận. Vì vậy, mùa thu săn bắn luôn rất náo nhiệt, không chỉ có nam tử đến dự thi, mà ngay cả một ít nữ nhi chưa xuất giá của các quan viên cũng sẽ đi theo xem tranh tài. Vì thế cuộc so tài lại có thêm niềm vui thú và động lực, dù sao được các cô nương nhìn chằm chằm, các nam tử còn trẻ khí thịnh liền càng lúc càng dốc sức. Còn buổi chiều lại là thi bắn cung của người hoàng thất. Cuộc thi chia làm hai phần là cỡi ngựa bắn bia và che mắt bắn thú. Sở dĩ đem hai bên tách ra cũng là vì bảo vệ người của hoàng thất an toàn. Dù sao buổi sáng nhiều người hỗn tạp, mũi tên bay vun vút, tuy tương đối kích thích nhưng cũng dễ xảy ra chút sự cố. Còn buổi chiều lại tương đối an toàn hơn rất nhiều, có thể để cho người hoàng thất không quên di huấn của tổ tiên. Vì thế hai loại này liền cứ thế mà tiến hành.

Thời gian năm ngày nháy mắt đã đến.

Lần đầu tiên Thanh Nhược tham gia mùa thu săn bắn, sự hưng phấn trong lòng tất nhiên không cần phải nói. Ngày hôm đó, nàng dậy thật sớm, đứng dậy đi sang phòng Cẩm Nhan gọi nàng.

Căn phòng của hai người rất gần nhau, chỉ cách mấy bước chân mà thôi. Thanh Nhược tưởng rằng Cẩm Nhan còn ngủ, nên trực tiếp đẩy cửa vào, không ngờ đúng lúc bắt gặp Cẩm Nhan đang mặc y phục, nhất thời nàng cũng ngơ ngác đứng ngay cửa.

Cẩm Nhan đang mặc áo khoác, nghe tiếng mở cửa, nàng giương mắt nhìn lên, tầm mắt xoay vòng trên mặt Thanh Nhược, rồi vẫn bình tĩnh rũ mắt tiếp tục. Cẩm Nhan chậm rãi khép lại cổ áo, tay phải vén lên mái tóc đen, đem chúng từ trong y phục thả ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng hất ra. Trong ánh nắng ban mai, mái tóc đen mượt như thác nước kia tỏa sáng lấp lánh. Nàng lấy ra đai lưng màu xanh sẫm đang đặt trên bàn, đeo lên, sau đó chậm rãi chuyển qua ngồi xuống bàn trang điểm.

"Ngơ ngẩn làm gì nữa, còn không qua đây."

Thanh Nhược nghe được giọng nói quen thuộc ấy nhất thời lấy lại tinh thần, dường như cũng có chút ngượng ngùng vì sự ngây ngốc của bản thân, ngẩng đầu nhìn thấy Cẩm Nhan ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, nhìn nàng từ trong gương, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhung ánh mắt lấp lánh rực rỡ kia lại xuyên qua tấm gương nhìn thẳng vào ngực của nàng, làm trái tim của nàng đập thình thịch. Thanh Nhược ừ một tiếng, từng bước đến gần Cẩm Nhan, vành tai xinh xắn kia đã hơi ửng đỏ. Khoảng cách cũng không xa, chỉ mấy bước chân là đến nơi. Thanh Nhược đứng bên cạnh Cẩm Nhan, cúi đầu nhìn nữ tử với gương mặt tinh xảo cùng mái tóc dài khoác trên vai kia, nhất thời nàng cũng không biết phải làm thế nào.

Lúc này, Cẩm Nhan mới quay đầu nhìn về Thanh Nhược, khóe môi cười như không cười, nàng hơi hé mở đôi môi đỏ mọng, trong giọng nói mang theo vẻ quyến luyến khi vừa mới tỉnh giấc.

"Nhược nhi vẽ mày giúp ta được không?"

Thanh Nhược cũng quên mất bản thân đã đáp ứng như thế nào, nàng chẳng thể nhớ nổi là mình lật đật gật đầu hay là liên tục gật đầu.

Khi cầm lên bút vẽ trên bàn, tay Thanh Nhược vẫn còn hơi run rẩy. Nhìn Cẩm Nhan khép hờ đôi mắt đối diện với nàng, ngay cả hô hấp cũng vô thức mà ngừng lại, không biết phải làm gì.

Lông mày như lá liễu, tuy không phải quá đậm, nhưng lại rất ưa nhìn, càng hòa hợp với con ngươi nhạt màu kia; lông mày rất đẹp, tuy không phải rất mảnh, nhưng lại nằm gọn trên mắt, tự tỏa ra ý vị riêng biệt. Lúc này, lông mi dài mảnh khẽ run, miễn cưỡng che lại đôi mắt trong veo ấy, nhưng lại tựa như vẫn có hàng vạn ánh hào quang tỏa ra. Hoàn mỹ như vậy, nàng nên hạ bút như thế nào mới phải?

Tay cầm bút của Thanh Nhược dừng cách một tấc trên lông mày của Cẩm Nhan, vẫn là không thể nào hạ bút được. Sợ bản thân vụng về làm hỏng bức họa trước mắt này.

Chờ giây lát, lông mi thật mỏng kia bỗng nhiên giật giật, sau đó mở mắt ra.

Trong nháy mắt, hàng vạn ánh hào quang liền hoàn toàn tỏa ra trước mắt.

Bên môi Cẩm Nhan cong lên, mang theo ý cười nhìn lại Thanh Nhược vẫn đang ngẩn người. So với lúc mới gặp, nữ tử trước mắt đã thoáng trút đi vẻ ngây thơ, nhất là sau khi sự kiện kia phát sinh, mi mắt càng nhiều thêm mấy phần kiên cường. Gương mặt hơi gầy lại càng ít đi nét trẻ con rất nhiều. Nhưng vẻ ngượng ngùng kia lại không hề thay đổi chút nào. Đôi mắt ấy vẫn trong suốt chân thành. Vẻ mặt đang nhìn mình líc này cũng vẫn là như vậy...... làm người ta rung động đến mức không nhịn được muốn hôn một cái.

Nghĩ đến là làm liền.

Cẩm Nhan hơi kéo xuống thân thể Thanh Nhược.



Đem đôi môi mê người nghênh đón. Sau đó nhắm mắt lại lần nữa.

Bút từ giữa những ngón tay hơi run rẩy của Thanh Nhược rơi xuống, phát ra tiếng lách cách, lăn mấy vòng trên mặt đất, rồi chầm chậm ngừng lại, yên tĩnh nằm dưới ánh ban mai.

Thanh Nhược chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Trong chớp mắt, một vật lành lạnh mềm mại đặt lên đôi môi của mình.

Thanh Nhược hơi ngây người chốc lát, sau đó nàng phản ứng kịp, thuận theo cúi người xuống, đón nhận ân huệ của mỹ nhân.

Răng môi quấn quýt. Nhập khẩu hơi ngọt.

Có lẽ vì hình ảnh vừa rồi quá động lòng người, mà Cẩm Nhan cũng lại không có bất kỳ động tác nào.

Lần đầu tiên, Thanh Nhược thử học cách mà trước đây Cẩm Nhan thường đối với mình, ngây ngô đưa ra đầu lưỡi, mở ra hàm răng của đối phương.

Một đường thông suốt không có bất kỳ trở ngại nào.

Vành tai xinh xắn của Thanh Nhược hơi ửng đỏ. Chiếc lưỡi cẩn thận dò vào nơi tỏa ra hương thơm ngào ngạt kia. Hai mắt nhắm thật chặt, lông mi đã sớm run lên dữ dội, tựa như đang trải qua một trận gió lốc.

Cẩm Nhan chào đón, dịu dàng bao lấy vị khách ghé thăm kia.

Chiếc lưỡi kia cũng ngượng ngùng tựa như chủ nhân của nó, ngay cả việc khuấy động cũng là chậm rãi, dáng vẻ giống như rất kinh sợ. Nhưng nàng cũng bắt đầu cố gắng mút lấy đầu lưỡi thơm mềm kia, ôn nhu lướt qua hàm răng, sau đó đỏ mặt nuốt lấy nước bọt thơm ngọt như mỹ tửu vào miệng.

Cẩm Nhan mặc cho Thanh Nhược cướp mất bước đi của mình, kéo dài nụ hôn ôn nhu này, tiếp nhận sự chủ động đến từ đối phương.

Dần dần, chiếc lưỡi kia cũng trở nên có chút quen thuộc. Có điều, mặt của Thanh Nhược cũng càng lúc càng đỏ hơn.

Khi cả hai tách ra, hơi thở cũng có chút dồn dập.

Cẩm Nhan vẫn cười như không cười nhìn Thanh Nhược, cho đến khi thấy ánh mắt của đối phương không biết đã lạc đến nơi nào. Lúc này, nàng mới thu lại tầm mắt, sau đó đem mái tóc đen của mình lưu loát buộc lên.

"Đi thôi." Cẩm Nhan sửa sang lại ổn thỏa, nói một câu, rồi đứng lên đi ra ngoài.

Thanh Nhược cũng nối gót đi theo sau lưng Cẩm Nhan, khóe môi lại âm thầm mỉm cười ngọt ngào.

Hai người lên đường đi đến khu vực săn bắn.

Gió thu làm tan biến thời tiết nóng bức, khiến cho tinh thần của mọi người đều rất thoải mái.



Khi đoàn người và thị vệ ùn ùn kéo đến nơi, sắc trời vẫn còn sớm. Trong sân săn bắn, thị vệ trong trang phục cấm vệ quân đã sớm được bố trí hết thảy, trang phục màu vàng óng của thị vệ sáng rực, trong tay mỗi người đều cầm một thanh trường thương màu bạc, đứng thẳng người, ánh mắt sáng ngời.

Lúc Cẩm Lân ngồi xuống, các đại thần liền quỳ xuống hành lễ, hô to vạn tuế.

Cẩm Lân giơ tay lên, miễn lễ cho bọn họ.

"Quy tắc Trẫm không cần phải nói nhiều, vẫn giống như năm trước, lấy một nén nhang làm hạn định, xem vị thiếu niên anh hùng nào săn được nhiều nhất. Thần tử dưới ba mươi tuổi đều có thể tham gia. Nữ quyến cùng Trẫm ở đây xem cuộc chiến, đến giờ, lấy kèn làm hiệu, trong vòng mười hơi thở mà vẫn chưa thấy người, liền hủy bỏ tư cách. Người nào săn được nhiều thú nhất, Trẫm sẽ chấp thuận cho hắn một yêu cầu." Cẩm Lân ngồi trên ghế cười nói, "Hôm nay, Thanh Liệt tướng quân không có ở đây, chư vị thiếu một kình địch, cần phải biểu hiện thật tốt đấy. Có điều, chư vị cũng phải nhớ cẩn thận, chớ đả thương người khác."

"Vâng!" Đám thiếu niên từ lâu đã nóng lòng muốn thử, chỉ đợi hoàng thượng hạ lệnh, liền lên ngựa chạy vào sân săn bắn.

Người tham gia mùa thu săn bắn, đa phần đều là thiếu niên có triển vọng, dĩ nhiên cũng không thiếu hoàng thất quý tộc, cùng với con của các quan viên ngũ phẩm trở lên. Trong thành Trường An lại càng có chút danh tiếng. Thông thường, người chiến thắng cuối cùng cũng không ngoài những người kiệt xuất này. Hai vị công tử của Phùng hữu thừa tướng là Phùng Đỉnh, Phùng Hạo; nhị công tử Nam Cung Diên của Nam Cung tả thừa tướng, đương kim võ trạng nguyên Lâm Tử Uyên, cùng với ngự tiền đái đao thị vệ Thẩm Liên Thành. Những người này đều được người đến xem coi trọng, cũng được tất cả các tiểu thư khuê các ái mộ.

Khi tiếng trống vang lên bắt đầu mùa thu săn bắn, mười mấy con ngựa trong nháy mắt như như mũi tên rời cung xông ra ngoài.

"Hoàng tỷ, tam ca, hai người cảm thấy năm nay ai sẽ là người đạt được thắng lợi cuối cùng đây?" Cẩm Lân híp mắt nhìn ngựa phóng đi, hỏi Cẩm Nhan và Cẩm Kỳ ngồi bên cạnh.

Cẩm Nhan cũng không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn phía rừng cây không xa lắm thỉnh thoảng chợt lóe lên thân ảnh cường tráng, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng mũi tên xé gió. Thỉnh thoảng cũng phát ra tiếng gấm rú của động vật khi bị trúng tên. Chỉ là những tiếng này cũng biến mất rất nhanh, có thể thấy được những người đó cũng chạy vào rừng sâu để truy tìm con mồi.

Ngược lại Bình An hầu Cẩm Kỳ, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Theo ta thấy, Lâm Tử Uyên là đương kim võ trạng nguyên, năng lực quá rõ ràng; mà hai vị công tử của Phùng hữu thừa tướng cũng không tệ, nhất là đại công tử Phùng Đỉnh, nghe nói sức mạnh vô cùng lớn, mười tuổi là có thể kéo căng dây cung. Có điều......" Dừng một chút, Cẩm Kỳ mới nói: "Thẩm Liên Thành cũng không tệ. Chỉ là, y làm người khiêm tốn, thường ngày tài năng lại bị Thanh Liệt tướng quân che giấu. Nếu nói riêng về lắp tên bắn cung, y cũng không thua kém bao nhiêu. Năm ngoái, chẳng phải y chỉ thua Thanh Liệt tướng quân ba con thú thôi sao."

Cẩm Lân cười lên: "Tam ca nói, Trẫm mới nhớ tới. Năm ngoái, Thanh Liệt tướng quân đạt được hạng nhất, thiếu chút nữa liền muốn Trẫm đem hoàng tỷ gả cho hắn. Nếu không phải hoàng tỷ đoán được ý muốn của hắn khi hắn nhìn mình mà kịp thời ngăn lại lời của hắn, lại khéo léo ngầm khước từ, nếu không Trẫm cũng không biết phải làm thế nào."

Cẩm Nhan nghe vậy trên mặt cũng không có sự biến đổi nào, nhưng Thanh Nhược đứng sau lưng lại sắc mặt kinh hãi, hiển nhiên là không biết có chuyện như vậy. Trong lúc đang hoảng hốt, nàng liền nghe Bình An hầu mở miệng: "Thanh Liệt tướng quân chỉ mới hai mươi mà đã xuất sắc như vậy, cũng xem như là nhân trung long phượng*. Đáng tiếc......" Cẩm Kỳ liếc Cẩm Nhan một cái, giọng nói ẩn trong tiếng thở dài, không nói tiếp nữa.

[nhân trung long pượng: rồng phượng trong loài người.]

Cẩm Nhan ở một bên nhàn nhạt nói: "Thanh Liệt tướng quân đúng là xuất sắc, nên được triều đình trọng dụng mới phải."

Cẩm Lân nhìn thấy Cẩm Nhan không thích, liền cố ý trêu ghẹo, hòa hoãn nói: "Tam ca nói rất đúng. Có điều, cho dù Thanh Liệt tướng quân xuất sắc đi nữa, cũng không sánh bằng hoàng tỷ. Hôn sự của hoàng tỷ, Trẫm cũng không dám tùy ý làm chủ."

Cẩm Kỳ tiếc nuối mà gật đầu, quay đầu hỏi: "Nhan nhi không có nam tử nào vừa ý sao?"

Vẻ mặt Cẩm Nhan vẫn không thay đổi, lắc đầu một cái, nói: "Phiền tam ca quan tâm rồi."

Cẩm Kỳ hơi chau mày: "Muội nhìn tam ca đều đã có con nối dõi rồi, ngay cả hoàng thượng cũng đã tuyển tú nạp phi, có lẽ không lâu sau cũng sẽ có tin vui, Nhan nhi cũng nên xem xét một chút." Lời nói thành khẩn. Nhưng ánh mắt của hắn không biết sao lại lướt qua sắc mặt có chút tái nhợt của Thanh Nhược.

"Vâng." Cẩm Nhan chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, cũng không nhiều lời, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn về phía trước, tựa như không muốn nói chuyện nhiều.

Cẩm Kỳ nhìn Cẩm Nhan một cái, cũng thức thời không lên tiếng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Phượng Khuynh Nhan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook