Chương 85: Tâm kịch
Tang Lý
07/05/2021
Sau nửa nén hương, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Tâm tư Thanh Nhược vốn đang trôi lơ lửng đột nhiên trở về, nàng sửng sốt đứng bật dậy bên cửa sổ. Phút chốc, bên môi bật ra một cái tên trong vô thức.
"Cẩm Nhan!" .
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Cùng lúc đó, người đã chạy vội đến trước cửa. Trái tim Thanh Nhược đập thình thịch, dẫn đến hơi thở cũng trở nên hơi dồn dập.
Cửa rất nhanh được mở ra. Thần thái trong mắt Thanh Nhược trong phút chốc trở nên ảm đảm khi nhìn rõ người ngoài cửa. Tựa như ánh nến le lói bị một chậu nước lạnh dội tắt, một lần nữa trở về màn đêm tĩnh lặng.
Đứng ngoài cửa là một tiểu tăng trẻ tuổi, trong tay bưng một mâm thức ăn nóng hổi, kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt. Y có chút không hiểu vì sao từ lúc vừa mở cửa, vẻ mặt của nàng liền trở nên cực kỳ thất vọng.
"Thí chủ?"
Thanh Nhược cố gắng đè nén tâm tư càng lúc càng hỗn loạn của mình, miễn cưỡng hướng tiểu tăng nở nụ cười, ánh mắt rơi vào trên khay đồ ăn: "Tiểu sư phụ, ta không gọi thức ăn." Hơn nữa, hiện giờ nàng cơ bản không có khẩu vị gì.
Tiểu tăng đáp: "Là một vị thí chủ khác nói ngươi dùng cơm tối không nhiều lắm, sợ ngươi đói bụng, đặc biệt mua từ bên ngoài về, để nhà bếp hâm nóng rồi đưa tới. Đây đều là bánh ngọt và món ăn nổi tiếng trong thành Trường An."
Vẻ mặt Thanh Nhược vốn đang ủ rủ, sau khi nghe được lời này lại hơi dao động, hàm răng cắn nhẹ môi dưới. Mặc dù nàng đã biết câu trả lời, nhưng vẫn muốn xác nhận lại: "Là vị nữ thí chủ mặc bạch y sao?"
"Đúng vậy." Tiểu tăng gật đầu nói.
Mùi thơm thoang thoảng từ món ăn nhàn nhạt tỏa ra trong phòng.
Thanh Nhược ngồi trước bàn, nhìn đồ ăn mà tiểu tăng đưa tới, mắt hơi ngấn lệ.
Nàng gắp lên một khối bánh đậu xanh tinh xảo xinh xắn trên đĩa đưa vào miệng. Bánh ngọt mang theo vị bạc hà thanh mát, vừa vào miệng liền lập tức tan ra, như một cơn gió mát trong ngày hè nóng nực. Nhân bánh không quá ngọt, càng hiếm có chính là có thể ngửi được mùi thơm của lá trà, hai loại dung hợp vào nhau, kết hợp khéo léo, mùi vị lại rất ngon.
Một giọt lệ rơi xuống.
Thanh Nhược bỗng nhiên nhớ lại, ngay cả người kia đã dùng cơm tối hay chưa, mình cũng chưa từng hỏi tới.
Nghĩ đến điều này, Thanh Nhược không thể nào ăn tiếp được nữa, hoảng hốt đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Mặc dù...mặc dù nàng không biết gặp mặt rồi phải nói những gì, chỉ biết là phải mau chóng tìm được người nọ. Hỏi nàng, đã dùng cơm tối hay chưa; hỏi nàng, liệu có bận bịu đến mệt mỏi hay không; hỏi nàng, có......bởi vì lời nói của mình mà khổ sở hay không.
Lời nói nhỏ nhẹ lúc trưa tựa như đang chậm rãi nổi lên mặt nước, cùng người trong lòng nhập vào làm một.
Cửa của căn phòng cách vách vẫn đóng chặt, bên trong không có một tia sáng nào. Nhưng dường như Thanh Nhược vẫn chưa từ bỏ ý định, đẩy cửa vào.
Quả nhiên không có ai.
Căn phòng của Mặc Vũ vẫn còn sáng đèn. Thanh Nhược chỉ do dự trong giây lát, liền đi đến gõ cửa phòng Mặc Vũ.
Mặc Vũ kinh ngạc nhìn Thanh Nhược đứng ngoài cửa: "Thanh Nhược cô nương có chuyện gì sao?"
Tầm mắt Thanh Nhược nhanh chóng lướt qua căn phòng của Mặc Vũ, vẻ mặt có chút thất vọng, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Ngươi có thấy công chúa không?"
"Công chúa?" Vẻ mặt của Mặc Vũ còn kinh ngạc hơn, "Công chúa tắm rửa xong liền nói đi qua tìm Thanh cô nương, nên mới để ta trở về phòng. Công chúa không ở cùng Thanh cô nương sao?" Tiếng nói vừa dứt, Mặc Vũ liền có chút lo lắng.
Trên mặt Thanh Nhược lộ vẻ hối hận: "Ta...ta đuổi nàng ra ngoài......Ta tưởng nàng sẽ trở về phòng, nhưng mà...nhưng mà không có......"
Mặc Vũ nghe vậy ngẩn ra, vẻ mặt có chút do dự nói: "Mặc Vũ không biết có nên hỏi hay không......không biết công chúa đã làm gì khiến Thanh Nhược cô nương tức giận? Vừa rồi, trước khi trở về, công chúa còn đặc biệt đi đến hai tửu lâu nổi tiếng ở thành Trường An mua về chút thức ăn, nói rằng sợ không có nàng bên cạnh, ngươi sẽ không dùng cơm tối thật tốt." Trong đầu Mặc Vũ lại hiện ra hình ảnh lúc ấy của Cẩm Nhan. Tuy thần sắc mệt mỏi, nhưng khi nhắc đến Thanh Nhược, đáy mắt của nàng vẫn mang theo ấm áp. Ngay cả giọng nói cũng rất dịu dàng khi nói những lời này.
"Đều là......lỗi của ta, không để ý đến công việc của công chúa." Thanh Nhược cúi đầu, chán nản nói.
Mặc Vũ xoay người đóng cửa lại, mới cùng Thanh Nhược nói: "Nếu như thế, chúng ta đi tìm công chúa trước. Chắc Người ở nơi nào đó trong chùa thôi."
"Ừm." Thanh Nhược gật đầu một cái, mang cảm kích nhìn Mặc Vũ.
Không chậm trễ một khắc nào, hai người cùng bước nhanh rời đi.
Từ trong miệng Mặc Vũ, Thanh Nhược mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra Hình bộ thượng thư gặp chút bất trắc, tin tức là từ ám vệ truyền đến tay Cẩm Nhan. Đúng lúc, nhà của Hình bộ thượng thư gần Hưng Thiện Tự, Cẩm Nhan liền thay mặt hoàng gia đi một chuyến, thuận tiện thăm dò tình huống cặn kẽ hơn. Đến đó, Cẩm Nhan mới phát hiện sự việc gay go hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Hình bộ thượng thư bị đâm, cả người toàn là máu, trên người có đến mấy vết thương. Khi Cẩm Nhan đến nơi, thượng thư chỉ còn dư lại chút hơi tàn, thoi thóp nằm trên giường. Nhìn thấy Cẩm Nhan, hắn cầm lấy tay của nàng. Cẩm Nhan nhận ra hắn có lời muốn nói, liền cúi người xuống, nghe hắn nói gì đó ở bên tai. Không lâu sau, Hình bộ thượng thư liền tắt thở. Lúc ấy, sắc mặt Cẩm Nhan có chút nghiêm nghị. Trong phủ báo rằng mặc dù bắt được thích khách, nhưng hắn đã nhanh chóng uống thuốc độc tự vận. Các nàng kiểm tra khắp người của thích khách cũng không tìm ra bất kỳ đầu mối nào, có lẽ là một tử sĩ. Ba vị phu nhân của Hình bộ thượng thư gào khóc dữ dội, cả nhà đều bị chuyện đột ngột này làm rối loạn. Cẩm Nhan đành phải tạm thời thu xếp ổn thỏa sự tình trong phủ thượng thư trước. Chờ sau khi mọi chuyện tạm kết thúc, sắc trời đã gần tối. Hai người không ở lại phủ thượng thư dùng bữa, chỉ đi mua chút thức ăn rồi vội vàng chạy về.
Còn chuyện tắm rửa kia là vì lúc đến gần Hình bộ thượng thư, trên người Cẩm Nhan bị dính máu, nên nàng không thể không tắm rửa sạch sẽ trước.
Thanh Nhược nghe xong, trong đầu hiện lên hình ảnh đuôi tóc của Cẩm Nhan vẫn còn nhỏ nước, có lẽ là vội vàng tắm rửa xong liền chạy tới. Nghĩ đến điều này, tâm Thanh Nhược không nhịn được mà phát run. Sự hổ thẹn từ đáy lòng mãnh liệt kéo tới, mũi chua xót. Tâm tình của Cẩm Nhan vốn đã không tốt, sau khi bận rộn mấy canh giờ, hẳn là muốn được mình vỗ về an ủi, nhưng kết quả lại gặp phải sự xa cách khước từ. Nghĩ đến những điều này, Thanh Nhược càng lúc càng cảm thấy đau lòng. Nử tữ đó luôn dành cho mình sự an ủi, nhưng sau khi cho đi tất cả lại không nhận được sự hồi báo tương xứng, nghĩ lại phải là khổ sở đến dường nào.
"Thanh Nhược cô nương không nên tự trách, công chúa sẽ không vì thế mà trách cô nương." Mặc Vũ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thanh Nhược, nhíu mày, tuy nàng cũng đau lòng cho công chúa, nhưng vẫn mở lời khuyên nhủ.
"Chính vì như thế......ta mới càng đau lòng." Thanh Nhược lẩm bẩm nói. Làm sao nàng lại không biết Cẩm Nhan sẽ không trách nàng. Nhưng Cẩm Nhan càng quan tâm, Thanh Nhược lại càng cảm thấy lần này mình đã làm tổn thương nàng.
Mặc Vũ nghe vậy, nhất thời cũng không biết phải nói gì để an ủi, nên nàng chỉ đành im lặng.
Bất tri bất giác, hai người đã đi đến bờ sông. Hưng Thiện Tự được xây dựng dọc theo con sông, vì Hưng Thiện Tự hương khói cường thịnh mà con sông này dần dần được gọi là sông Thiện Thủy, thường ngày nước sinh hoạt trong chùa đều lấy từ con sông đó. Lúc này, trên sông hiện lên vài điểm sáng, chiếu lên mặt sông yên ả trong veo, trong đêm tối càng toát lên vẻ an tường. Những điểm sáng này là theo phong tục của lễ Vu Lan, mọi người thả thiên đăng trên sông để cầu nguyện cho thân nhân đã mất của mình. Lúc này trên bờ cũng có vài người đang đứng. Chỉ nhìn liếc qua một vòng, Thanh Nhược liền trông thấy một nữ tử mặc bạch y đứng cách đó không xa, phát ra ánh sáng trong đêm đen.
Thanh Nhược gấp đến độ không nhịn được đi nhanh vài bước.
Mặc Vũ theo tầm mắt của Thanh Nhược nhìn sang, tất nhiên cũng nhìn thấy công chúa, có điều nàng rất thức thời mà dừng lại, đứng nhìn từ xa, không đến quấy rầy hai người.
Đầu óc Thanh Nhược vang lên tiếng ong ong, rõ ràng chỉ mới xa cách một canh giờ, mà lại tựa như đã cách rất nhiều năm. Đường nét quen thuộc của nữ tử phía trước xuất hiện trước mắt nàng, làm nhịp tim của nàng đập nhanh vô cùng, nỗi nhớ nhung như nước sông tràn khắp lồng ngực.
Cẩm Nhan đang yên tĩnh đứng nhìn những thiên đăng trên sông. Dường như cảm nhận được Thanh Nhược đến gần, nàng chậm rãi nghiêng đầu, nhìn sang phía Thanh Nhược.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng dừng lại. Ánh mắt kia vẫn sáng ngời ngay cả trong đêm tối. Giờ đây, chúng tĩnh lặng sâu thẳm đến mức không nhìn thấy điểm đáy. Trong đôi mắt ấy dường như đang nghĩ ngợi rất nhiều, rồi lại dường như chẳng suy nghĩ gì cả. Nhưng giây phút nhìn thấy Thanh Nhược, chúng lại hơi phát sáng, cũng chính vì thế mà vô tình lộ ra một chút tịch liêu nơi đáy mắt. Mặt hồ phẳng lặng bỗng gợn sóng, lay động, rồi lại rơi vào tĩnh lặng. Bước chân của Thanh Nhược bởi vì ánh nhìn chăm chú này mà không thể không dừng bước.
Giờ phút này, hai nàng chỉ cách nhau mấy bước chân, gió đêm chầm chậm thổi qua hai người, làm y phục cả hai khẽ lay động.
Thanh Nhược cảm giác chân của mình có chút không thể nhấc lên nổi. Có lẽ nàng còn chưa nghĩ ra phải nói lời xin lỗi như thế nào, có lẽ nỗi trống vắng tịch liêu biến mất trong phút chốc kia làm trái tim nàng rung động không thôi, và có lẽ do nàng sợ hãi. Nàng nhìn Cẩm Nhan, hi vọng có thể đọc được điều gì đó từ trong đôi mắt kia, nhưng lại khẩn trương đến mức cái gì cũng xem không hiểu. Sự trầm mặc nhất thời này khiến nàng cảm thấy bất an.
Một tiếng thở dài theo gió đêm bay vào không trung.
"Lại đây." Cẩm Nhan nhìn chằm chằm vào Thanh Nhược, môi không động, rồi mới mở miệng.
Thanh Nhược giống như một phạm nhân mang tội đầy mình, đột nhiên được lệnh phóng thích, thân thể run lên, vô thức đi về phía trước mấy bước.
"Ta......" Thanh Nhược ngập ngừng, không biết phải nói gì. Trong lúc đang nói chuyện, đối phương đã đưa tay ra, đột ngột kéo nàng vào lòng.
Mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Cùng với sự ấm áp mềm mại khi nàng ôm lấy cả người của mình. Đã sa vào, thì không muốn thoát ra nữa.
Rõ ràng xung quanh vẫn còn có người, nhưng cũng đã tự động bị ngăn lại bên ngoài thế giới của hai người, giữa thiên địa chỉ còn lại cái ôm trước mắt này.
Nước mắt kìm nén bấy lâu của Thanh Nhược cuối cùng cũng tuôn rơi, chậm rãi thấm ướt áo bào của Cẩm Nhan.
"Sao lại khóc." Giọng nói của Cẩm Nhan nhàn nhạt vang lên, trong gió đêm càng trở nên vô cùng ôn nhu.
"Vừa rồi, tâm tình của ta không tốt, cho nên......rất xin lỗi." Thanh Nhược vùi mặt vào lồng ngực quen thuộc ấy, đem nỗi day dứt nghẹn ở cổ họng thổ lộ ra.
Cẩm Nhan khẽ ừ một tiếng, dừng lại một lát, mới nhẹ nhàng nói, "Ta chấp nhận."
Cây gai trong lòng Thanh Nhược rốt cuộc cũng tan vào giọng nói nhỏ nhẹ của Cẩm Nhan.
"Có điều..." Cẩm Nhan vẫn chưa dứt lời, tiếp tục nói: "Nhược nhi đối xử ta lạnh nhạt như vậy, tuy đã nói xin lỗi, nhưng có phải vẫn nên trừng phạt hay không?"
Bên tai Thanh Nhược đỏ lên, nhưng quả thật cảm thấy do mình không đúng, nhỏ giọng nói: "Trừng phạt......cái gì?"
Cẩm Nhan cúi người, trong giọng nói mang theo ý cười, nói bên tai Thanh Nhược: "Tất nhiên là......trừng phạt giữa tình nhân với nhau rồi."
Lời nói phả ra hơi nóng, chạm đến lỗ tai Thanh Nhược, nơi đó càng lúc càng ửng đỏ. Vì trong bóng tối, nên ngoại trừ Cẩm Nhan đứng gần nhất ra, không ai có thể nhìn thấy.
Thanh Nhược nghe vậy, càng xấu hổ không chịu nổi. Giờ phút này nàng hồi tỉnh lại, cuối cùng cũng nhận ra bên cạnh vẫn còn nhiều người, đấu tranh nội tâm vài lần nhưng vẫn rất quến luyến mà rời khỏi vòng tay của Cẩm Nhan: "Còn có người khác ở đây, đứng đắn chút."
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy." Cẩm Nhan vô tội nhíu mày, "Ta chỉ muốn phạt ngươi ba chén rượu mà thôi."
Thanh Nhược đỏ mặt, liếc Cẩm Nhan một cái nhưng cái liếc này lại không có một chút khí thế nào, giọng nói cũng trở nên mềm mại: "Ai kêu ngươi không chịu giải thích......"
"Cũng đúng, ta cũng có lỗi." Cẩm Nhan gật đầu đồng ý, nói: "Nếu vậy, ta cũng tự phạt ba chén. Vừa đúng......" Giọng nói của Cẩm Nhan nhỏ lại, nhỏ đến mức chỉ có Thanh Nhược mới nghe được, "Ba chén rượu giao bôi."
Mặt của Thanh Nhược lập tức đỏ bừng, trong đầu thoáng qua hình ảnh cả hai vòng tay qua nhau uống rượu giao bôi, lời nói ra cũng mang theo ý xấu hổ: "Ai...ai lại muốn cùng ngươi uống rượu......giao bôi."
"Nhược nhi không uống với ta, chẳng lẽ muốn uống với người khác hay sao?"
"Ta...ta, ai cũng không uống!"
"Vậy thì thật đáng tiếc, Nhược nhi không đồng ý, cũng chỉ có thể phạt ngươi một mình uống ba chén."
"Ngươi...ngươi cũng phải bị phạt!"
......
Mặc Vũ đứng từ phía xa, nhìn hai người ôm nhau, thân mật trò chuyện, tâm cũng theo đó mà trở nên mềm mại. Tầm mắt vô tình rơi vào một ngọn đèn trên sông. Ánh nến lập lòe hơi phát ra ánh sáng kia giống như một nữ tử đang cúi đầu nói lời yêu thương, dịu dàng mà thâm tình.
Trong lòng, hình bóng kia cũng theo ánh nến chập chờn ấy mà trở nên rõ ràng.
Tâm tư Thanh Nhược vốn đang trôi lơ lửng đột nhiên trở về, nàng sửng sốt đứng bật dậy bên cửa sổ. Phút chốc, bên môi bật ra một cái tên trong vô thức.
"Cẩm Nhan!" .
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Cùng lúc đó, người đã chạy vội đến trước cửa. Trái tim Thanh Nhược đập thình thịch, dẫn đến hơi thở cũng trở nên hơi dồn dập.
Cửa rất nhanh được mở ra. Thần thái trong mắt Thanh Nhược trong phút chốc trở nên ảm đảm khi nhìn rõ người ngoài cửa. Tựa như ánh nến le lói bị một chậu nước lạnh dội tắt, một lần nữa trở về màn đêm tĩnh lặng.
Đứng ngoài cửa là một tiểu tăng trẻ tuổi, trong tay bưng một mâm thức ăn nóng hổi, kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt. Y có chút không hiểu vì sao từ lúc vừa mở cửa, vẻ mặt của nàng liền trở nên cực kỳ thất vọng.
"Thí chủ?"
Thanh Nhược cố gắng đè nén tâm tư càng lúc càng hỗn loạn của mình, miễn cưỡng hướng tiểu tăng nở nụ cười, ánh mắt rơi vào trên khay đồ ăn: "Tiểu sư phụ, ta không gọi thức ăn." Hơn nữa, hiện giờ nàng cơ bản không có khẩu vị gì.
Tiểu tăng đáp: "Là một vị thí chủ khác nói ngươi dùng cơm tối không nhiều lắm, sợ ngươi đói bụng, đặc biệt mua từ bên ngoài về, để nhà bếp hâm nóng rồi đưa tới. Đây đều là bánh ngọt và món ăn nổi tiếng trong thành Trường An."
Vẻ mặt Thanh Nhược vốn đang ủ rủ, sau khi nghe được lời này lại hơi dao động, hàm răng cắn nhẹ môi dưới. Mặc dù nàng đã biết câu trả lời, nhưng vẫn muốn xác nhận lại: "Là vị nữ thí chủ mặc bạch y sao?"
"Đúng vậy." Tiểu tăng gật đầu nói.
Mùi thơm thoang thoảng từ món ăn nhàn nhạt tỏa ra trong phòng.
Thanh Nhược ngồi trước bàn, nhìn đồ ăn mà tiểu tăng đưa tới, mắt hơi ngấn lệ.
Nàng gắp lên một khối bánh đậu xanh tinh xảo xinh xắn trên đĩa đưa vào miệng. Bánh ngọt mang theo vị bạc hà thanh mát, vừa vào miệng liền lập tức tan ra, như một cơn gió mát trong ngày hè nóng nực. Nhân bánh không quá ngọt, càng hiếm có chính là có thể ngửi được mùi thơm của lá trà, hai loại dung hợp vào nhau, kết hợp khéo léo, mùi vị lại rất ngon.
Một giọt lệ rơi xuống.
Thanh Nhược bỗng nhiên nhớ lại, ngay cả người kia đã dùng cơm tối hay chưa, mình cũng chưa từng hỏi tới.
Nghĩ đến điều này, Thanh Nhược không thể nào ăn tiếp được nữa, hoảng hốt đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Mặc dù...mặc dù nàng không biết gặp mặt rồi phải nói những gì, chỉ biết là phải mau chóng tìm được người nọ. Hỏi nàng, đã dùng cơm tối hay chưa; hỏi nàng, liệu có bận bịu đến mệt mỏi hay không; hỏi nàng, có......bởi vì lời nói của mình mà khổ sở hay không.
Lời nói nhỏ nhẹ lúc trưa tựa như đang chậm rãi nổi lên mặt nước, cùng người trong lòng nhập vào làm một.
Cửa của căn phòng cách vách vẫn đóng chặt, bên trong không có một tia sáng nào. Nhưng dường như Thanh Nhược vẫn chưa từ bỏ ý định, đẩy cửa vào.
Quả nhiên không có ai.
Căn phòng của Mặc Vũ vẫn còn sáng đèn. Thanh Nhược chỉ do dự trong giây lát, liền đi đến gõ cửa phòng Mặc Vũ.
Mặc Vũ kinh ngạc nhìn Thanh Nhược đứng ngoài cửa: "Thanh Nhược cô nương có chuyện gì sao?"
Tầm mắt Thanh Nhược nhanh chóng lướt qua căn phòng của Mặc Vũ, vẻ mặt có chút thất vọng, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Ngươi có thấy công chúa không?"
"Công chúa?" Vẻ mặt của Mặc Vũ còn kinh ngạc hơn, "Công chúa tắm rửa xong liền nói đi qua tìm Thanh cô nương, nên mới để ta trở về phòng. Công chúa không ở cùng Thanh cô nương sao?" Tiếng nói vừa dứt, Mặc Vũ liền có chút lo lắng.
Trên mặt Thanh Nhược lộ vẻ hối hận: "Ta...ta đuổi nàng ra ngoài......Ta tưởng nàng sẽ trở về phòng, nhưng mà...nhưng mà không có......"
Mặc Vũ nghe vậy ngẩn ra, vẻ mặt có chút do dự nói: "Mặc Vũ không biết có nên hỏi hay không......không biết công chúa đã làm gì khiến Thanh Nhược cô nương tức giận? Vừa rồi, trước khi trở về, công chúa còn đặc biệt đi đến hai tửu lâu nổi tiếng ở thành Trường An mua về chút thức ăn, nói rằng sợ không có nàng bên cạnh, ngươi sẽ không dùng cơm tối thật tốt." Trong đầu Mặc Vũ lại hiện ra hình ảnh lúc ấy của Cẩm Nhan. Tuy thần sắc mệt mỏi, nhưng khi nhắc đến Thanh Nhược, đáy mắt của nàng vẫn mang theo ấm áp. Ngay cả giọng nói cũng rất dịu dàng khi nói những lời này.
"Đều là......lỗi của ta, không để ý đến công việc của công chúa." Thanh Nhược cúi đầu, chán nản nói.
Mặc Vũ xoay người đóng cửa lại, mới cùng Thanh Nhược nói: "Nếu như thế, chúng ta đi tìm công chúa trước. Chắc Người ở nơi nào đó trong chùa thôi."
"Ừm." Thanh Nhược gật đầu một cái, mang cảm kích nhìn Mặc Vũ.
Không chậm trễ một khắc nào, hai người cùng bước nhanh rời đi.
Từ trong miệng Mặc Vũ, Thanh Nhược mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra Hình bộ thượng thư gặp chút bất trắc, tin tức là từ ám vệ truyền đến tay Cẩm Nhan. Đúng lúc, nhà của Hình bộ thượng thư gần Hưng Thiện Tự, Cẩm Nhan liền thay mặt hoàng gia đi một chuyến, thuận tiện thăm dò tình huống cặn kẽ hơn. Đến đó, Cẩm Nhan mới phát hiện sự việc gay go hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Hình bộ thượng thư bị đâm, cả người toàn là máu, trên người có đến mấy vết thương. Khi Cẩm Nhan đến nơi, thượng thư chỉ còn dư lại chút hơi tàn, thoi thóp nằm trên giường. Nhìn thấy Cẩm Nhan, hắn cầm lấy tay của nàng. Cẩm Nhan nhận ra hắn có lời muốn nói, liền cúi người xuống, nghe hắn nói gì đó ở bên tai. Không lâu sau, Hình bộ thượng thư liền tắt thở. Lúc ấy, sắc mặt Cẩm Nhan có chút nghiêm nghị. Trong phủ báo rằng mặc dù bắt được thích khách, nhưng hắn đã nhanh chóng uống thuốc độc tự vận. Các nàng kiểm tra khắp người của thích khách cũng không tìm ra bất kỳ đầu mối nào, có lẽ là một tử sĩ. Ba vị phu nhân của Hình bộ thượng thư gào khóc dữ dội, cả nhà đều bị chuyện đột ngột này làm rối loạn. Cẩm Nhan đành phải tạm thời thu xếp ổn thỏa sự tình trong phủ thượng thư trước. Chờ sau khi mọi chuyện tạm kết thúc, sắc trời đã gần tối. Hai người không ở lại phủ thượng thư dùng bữa, chỉ đi mua chút thức ăn rồi vội vàng chạy về.
Còn chuyện tắm rửa kia là vì lúc đến gần Hình bộ thượng thư, trên người Cẩm Nhan bị dính máu, nên nàng không thể không tắm rửa sạch sẽ trước.
Thanh Nhược nghe xong, trong đầu hiện lên hình ảnh đuôi tóc của Cẩm Nhan vẫn còn nhỏ nước, có lẽ là vội vàng tắm rửa xong liền chạy tới. Nghĩ đến điều này, tâm Thanh Nhược không nhịn được mà phát run. Sự hổ thẹn từ đáy lòng mãnh liệt kéo tới, mũi chua xót. Tâm tình của Cẩm Nhan vốn đã không tốt, sau khi bận rộn mấy canh giờ, hẳn là muốn được mình vỗ về an ủi, nhưng kết quả lại gặp phải sự xa cách khước từ. Nghĩ đến những điều này, Thanh Nhược càng lúc càng cảm thấy đau lòng. Nử tữ đó luôn dành cho mình sự an ủi, nhưng sau khi cho đi tất cả lại không nhận được sự hồi báo tương xứng, nghĩ lại phải là khổ sở đến dường nào.
"Thanh Nhược cô nương không nên tự trách, công chúa sẽ không vì thế mà trách cô nương." Mặc Vũ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thanh Nhược, nhíu mày, tuy nàng cũng đau lòng cho công chúa, nhưng vẫn mở lời khuyên nhủ.
"Chính vì như thế......ta mới càng đau lòng." Thanh Nhược lẩm bẩm nói. Làm sao nàng lại không biết Cẩm Nhan sẽ không trách nàng. Nhưng Cẩm Nhan càng quan tâm, Thanh Nhược lại càng cảm thấy lần này mình đã làm tổn thương nàng.
Mặc Vũ nghe vậy, nhất thời cũng không biết phải nói gì để an ủi, nên nàng chỉ đành im lặng.
Bất tri bất giác, hai người đã đi đến bờ sông. Hưng Thiện Tự được xây dựng dọc theo con sông, vì Hưng Thiện Tự hương khói cường thịnh mà con sông này dần dần được gọi là sông Thiện Thủy, thường ngày nước sinh hoạt trong chùa đều lấy từ con sông đó. Lúc này, trên sông hiện lên vài điểm sáng, chiếu lên mặt sông yên ả trong veo, trong đêm tối càng toát lên vẻ an tường. Những điểm sáng này là theo phong tục của lễ Vu Lan, mọi người thả thiên đăng trên sông để cầu nguyện cho thân nhân đã mất của mình. Lúc này trên bờ cũng có vài người đang đứng. Chỉ nhìn liếc qua một vòng, Thanh Nhược liền trông thấy một nữ tử mặc bạch y đứng cách đó không xa, phát ra ánh sáng trong đêm đen.
Thanh Nhược gấp đến độ không nhịn được đi nhanh vài bước.
Mặc Vũ theo tầm mắt của Thanh Nhược nhìn sang, tất nhiên cũng nhìn thấy công chúa, có điều nàng rất thức thời mà dừng lại, đứng nhìn từ xa, không đến quấy rầy hai người.
Đầu óc Thanh Nhược vang lên tiếng ong ong, rõ ràng chỉ mới xa cách một canh giờ, mà lại tựa như đã cách rất nhiều năm. Đường nét quen thuộc của nữ tử phía trước xuất hiện trước mắt nàng, làm nhịp tim của nàng đập nhanh vô cùng, nỗi nhớ nhung như nước sông tràn khắp lồng ngực.
Cẩm Nhan đang yên tĩnh đứng nhìn những thiên đăng trên sông. Dường như cảm nhận được Thanh Nhược đến gần, nàng chậm rãi nghiêng đầu, nhìn sang phía Thanh Nhược.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng dừng lại. Ánh mắt kia vẫn sáng ngời ngay cả trong đêm tối. Giờ đây, chúng tĩnh lặng sâu thẳm đến mức không nhìn thấy điểm đáy. Trong đôi mắt ấy dường như đang nghĩ ngợi rất nhiều, rồi lại dường như chẳng suy nghĩ gì cả. Nhưng giây phút nhìn thấy Thanh Nhược, chúng lại hơi phát sáng, cũng chính vì thế mà vô tình lộ ra một chút tịch liêu nơi đáy mắt. Mặt hồ phẳng lặng bỗng gợn sóng, lay động, rồi lại rơi vào tĩnh lặng. Bước chân của Thanh Nhược bởi vì ánh nhìn chăm chú này mà không thể không dừng bước.
Giờ phút này, hai nàng chỉ cách nhau mấy bước chân, gió đêm chầm chậm thổi qua hai người, làm y phục cả hai khẽ lay động.
Thanh Nhược cảm giác chân của mình có chút không thể nhấc lên nổi. Có lẽ nàng còn chưa nghĩ ra phải nói lời xin lỗi như thế nào, có lẽ nỗi trống vắng tịch liêu biến mất trong phút chốc kia làm trái tim nàng rung động không thôi, và có lẽ do nàng sợ hãi. Nàng nhìn Cẩm Nhan, hi vọng có thể đọc được điều gì đó từ trong đôi mắt kia, nhưng lại khẩn trương đến mức cái gì cũng xem không hiểu. Sự trầm mặc nhất thời này khiến nàng cảm thấy bất an.
Một tiếng thở dài theo gió đêm bay vào không trung.
"Lại đây." Cẩm Nhan nhìn chằm chằm vào Thanh Nhược, môi không động, rồi mới mở miệng.
Thanh Nhược giống như một phạm nhân mang tội đầy mình, đột nhiên được lệnh phóng thích, thân thể run lên, vô thức đi về phía trước mấy bước.
"Ta......" Thanh Nhược ngập ngừng, không biết phải nói gì. Trong lúc đang nói chuyện, đối phương đã đưa tay ra, đột ngột kéo nàng vào lòng.
Mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Cùng với sự ấm áp mềm mại khi nàng ôm lấy cả người của mình. Đã sa vào, thì không muốn thoát ra nữa.
Rõ ràng xung quanh vẫn còn có người, nhưng cũng đã tự động bị ngăn lại bên ngoài thế giới của hai người, giữa thiên địa chỉ còn lại cái ôm trước mắt này.
Nước mắt kìm nén bấy lâu của Thanh Nhược cuối cùng cũng tuôn rơi, chậm rãi thấm ướt áo bào của Cẩm Nhan.
"Sao lại khóc." Giọng nói của Cẩm Nhan nhàn nhạt vang lên, trong gió đêm càng trở nên vô cùng ôn nhu.
"Vừa rồi, tâm tình của ta không tốt, cho nên......rất xin lỗi." Thanh Nhược vùi mặt vào lồng ngực quen thuộc ấy, đem nỗi day dứt nghẹn ở cổ họng thổ lộ ra.
Cẩm Nhan khẽ ừ một tiếng, dừng lại một lát, mới nhẹ nhàng nói, "Ta chấp nhận."
Cây gai trong lòng Thanh Nhược rốt cuộc cũng tan vào giọng nói nhỏ nhẹ của Cẩm Nhan.
"Có điều..." Cẩm Nhan vẫn chưa dứt lời, tiếp tục nói: "Nhược nhi đối xử ta lạnh nhạt như vậy, tuy đã nói xin lỗi, nhưng có phải vẫn nên trừng phạt hay không?"
Bên tai Thanh Nhược đỏ lên, nhưng quả thật cảm thấy do mình không đúng, nhỏ giọng nói: "Trừng phạt......cái gì?"
Cẩm Nhan cúi người, trong giọng nói mang theo ý cười, nói bên tai Thanh Nhược: "Tất nhiên là......trừng phạt giữa tình nhân với nhau rồi."
Lời nói phả ra hơi nóng, chạm đến lỗ tai Thanh Nhược, nơi đó càng lúc càng ửng đỏ. Vì trong bóng tối, nên ngoại trừ Cẩm Nhan đứng gần nhất ra, không ai có thể nhìn thấy.
Thanh Nhược nghe vậy, càng xấu hổ không chịu nổi. Giờ phút này nàng hồi tỉnh lại, cuối cùng cũng nhận ra bên cạnh vẫn còn nhiều người, đấu tranh nội tâm vài lần nhưng vẫn rất quến luyến mà rời khỏi vòng tay của Cẩm Nhan: "Còn có người khác ở đây, đứng đắn chút."
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy." Cẩm Nhan vô tội nhíu mày, "Ta chỉ muốn phạt ngươi ba chén rượu mà thôi."
Thanh Nhược đỏ mặt, liếc Cẩm Nhan một cái nhưng cái liếc này lại không có một chút khí thế nào, giọng nói cũng trở nên mềm mại: "Ai kêu ngươi không chịu giải thích......"
"Cũng đúng, ta cũng có lỗi." Cẩm Nhan gật đầu đồng ý, nói: "Nếu vậy, ta cũng tự phạt ba chén. Vừa đúng......" Giọng nói của Cẩm Nhan nhỏ lại, nhỏ đến mức chỉ có Thanh Nhược mới nghe được, "Ba chén rượu giao bôi."
Mặt của Thanh Nhược lập tức đỏ bừng, trong đầu thoáng qua hình ảnh cả hai vòng tay qua nhau uống rượu giao bôi, lời nói ra cũng mang theo ý xấu hổ: "Ai...ai lại muốn cùng ngươi uống rượu......giao bôi."
"Nhược nhi không uống với ta, chẳng lẽ muốn uống với người khác hay sao?"
"Ta...ta, ai cũng không uống!"
"Vậy thì thật đáng tiếc, Nhược nhi không đồng ý, cũng chỉ có thể phạt ngươi một mình uống ba chén."
"Ngươi...ngươi cũng phải bị phạt!"
......
Mặc Vũ đứng từ phía xa, nhìn hai người ôm nhau, thân mật trò chuyện, tâm cũng theo đó mà trở nên mềm mại. Tầm mắt vô tình rơi vào một ngọn đèn trên sông. Ánh nến lập lòe hơi phát ra ánh sáng kia giống như một nữ tử đang cúi đầu nói lời yêu thương, dịu dàng mà thâm tình.
Trong lòng, hình bóng kia cũng theo ánh nến chập chờn ấy mà trở nên rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.