Chương 89: Vào ngục
Tang Lý
07/05/2021
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi. Cẩm Lân vừa dứt lời, Bạch Phong liền không chút do dự quỳ gối trước mặt Cẩm Lân.
"Hoàng thượng xin hãy nghĩ lại! Bạch Phong lấy tính mạng bảo đảm, không thể nào là Thanh Nhược cô nương làm!" Bạch Phong cúi đầu thành khẩn nói.
Ban đầu Hoa Dao chỉ muốn tìm hiểu rõ tình hình từ phía Thanh Nhược, nhưng không ngờ lại kéo nàng vào chuyện này, chỉ có thể ở một bên nói giúp: "Hoàng thượng, chuyện này can hệ trọng đại, không nên kết luận vội vàng, cần điều tra rõ ràng mới được."
"Viện nhi cũng cảm thấy không phải là nàng. Quan hệ giữa hoàng tỷ và Thanh Nhược tỷ tỷ tốt như vậy, hại hoàng tỷ đối với nàng cũng không có chỗ tốt." Cẩm Viện lên tiếng bênh vực đồng thời kéo kéo ống tay áo của Cẩm Lân.
"Cho dù phải hay không phải thì nàng vẫn không thể thoát khỏi liên quan." Cẩm Lân chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn Bạch Phong đang quỳ dưới đất, nói: "Bạch Phong, Trẫm biết bốn người các ngươi đều là thân tín của hoàng tỷ, và Trẫm cũng luôn tin tưởng ánh mắt của hoàng tỷ, biết chuyện này chắc chắn không liên quan đến các ngươi. Nếu bữa trưa đã không có vấn đề, thì vấn đề nhất định chỉ có thể nằm trong chén canh hạt sen kia."
"Nhưng cũng không thể chứng minh chắn chắn là Thanh Nhược cô nương hạ độc. Thanh Nhược cô nương cùng với công chúa tình như tỷ muội, nàng lại có một tấm lòng lương thiện, tuyệt đối sẽ không mưu hại công chúa. Xin hoàng thượng minh xét." Bạch Phong nói.
Cẩm Lân trầm mặt không lên tiếng. Sau một lúc lâu, quay đầu sang Thanh Nhược, mới nói: "Thanh Nhược cô nương, Trẫm hỏi ngươi một câu, chén canh này là chính tay ngươi nấu, chính tay đưa lên?"
Thanh Nhược mím đôi môi, chầm chậm gật đầu.
"Vâng."
"Một bước cũng không rời?"
"Vâng."
Nhìn Thanh Nhược cúi đầu giống bị mất hồn, Hoa Dao lo lắng, hận không thể tiến tới lay tỉnh nàng. Mặc dù trong lòng nàng biết chuyện này quả thật dính dáng đến Thanh Nhược rất nhiều. Nhưng dù sao nàng cũng không hy vọng Thanh Nhược bị tội. Nếu không......Cẩm Nhan tỉnh lại, chắc chắn trong lòng sẽ oán hận các nàng đến chết. Bị nữ nhân kia oán hận, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Ánh mắt của Cẩm Lân càng lúc càng sắc bén, quay đầu nhìn về Bạch Phong: "Bạch Phong, ngươi cũng nghe thấy."
"Nhưng..." Giọng nói của Thanh Nhược đột nhiên vang lên, "Ta chắc chắn sẽ không hại công chúa."
Cẩm Lân nhìn Thanh Nhược lần nữa, thấy ánh mắt thuần khiết của đối phương sáng rực trong bóng đêm, nhất thời cũng có chút dao động. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại khôi phục bình tĩnh: "Cho dù như thế nào thì cũng do ngươi bảo vệ bất lực. Chờ ngươi ở trong ngục suy nghĩ rõ ràng, rồi trở ra cũng không muộn!"
Thanh Nhược nghe vậy biết có cãi lại cũng vô dụng, lặng im mặc cho thị vệ dẫn đi.
Đây là lần đầu tiên Thanh Nhược ngồi tù. Hoặc là nói, đây là lần đầu tiên Thanh Nhược nhìn thấy nhà giam.
U ám. Bẩn thỉu. Ngột ngạt. Bởi vì quanh năm không có ánh sáng, các góc tường đều nổi mốc, lốm đốm màu vàng nâu, giống như thuốc dán dính từng mảng từng mảng trên tường, rỉ ra từng giọt bên mép, nhìn thấy làm người ta buồn nôn. Lan can được đúc bằng sắt, cho dù là vào mùa hè nóng bức cũng không thể làm ấm lên luồng âm khí tỏa ra kia. Trong không khí đều là mùi mồ hôi hòa lẫn mùi máu, rất khó ngửi. Có lẽ là vì mùa hè nên còn có thêm mùi hôi thối, để cho người ta không thể không liên tưởng đến da thịt rách bươm, đổi màu thối rữa. Hai ba người chen chúc trong phòng giam nhỏ hẹp, họ nằm trên nền đất đầy bụi bặm, thỉnh thoảng có vài con vật vô tư bò qua trước mặt.
Thanh Nhược được đối xử xem như là tốt, trong phòng giam chỉ có một mình nàng mà thôi. Y phục tù nhân trên người cũng là mới. Dù rằng có lẽ không cần mấy ngày nó sẽ bị ướt đẫm mồ hôi, sau đó bốc mùi hôi thối. Phòng giam hình như cũng đã được quét dọn qua, tuy những nấm mốc kia vẫn không thể loại trừ, nhưng bụi bặm trên mặt đất vẫn là ít hơn rất nhiều so với những phòng khác.
Nhưng đối với Thanh Nhược mà nói, hành hạ lớn nhất không phải là đích thân trải qua những thứ này. Mà là, chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy địa ngục trần gian.
Chính mắt nàng nhìn thấy ngục tốt cầm roi quất một tù nhân toàn thân rách rưới, tóc tai rối bời. Từng roi từng roi quất xuống chiếc áo cũ rách màu trắng, dần dần rướm máu. Vẻ mặt ngục tốt hung ác, động tác trên tay linh hoạt. Nàng cũng nhìn thấy mấy người cùng một phòng giống như người điên tranh đoạt chút thức ăn ít ỏi, sau đó bắt đầu đánh nhau, cho đến khi người thua bị giẫm dưới chân, trơ mắt nhìn kẻ thắng nuốt lấy thức ăn. Chính tai nàng nghe được tiếng gào thét đến khàn giọng, tiếng van xin của những phạm nhân bị đánh, thật giống như tiếng vải vóc bị xé rách, âm thanh ấy khiến người ta run sợ. Nàng có thể lựa chọn không nhìn những phạm nhân bị tra tấn kia, nhưng không cách nào che lại lỗ tai. Tiếng quát tháo, tiếng cười như điên dại, tiếng rên rỉ, tiếng khóc thường xuyên diễn ra ở đây, cho dù nàng có bịt tai như thế nào đi nữa cũng không thể xua tan những âm thanh ấy.
Dù sao nàng cũng là người của Thanh gia, ngục tốt không dám hà hiếp nàng. Dù trên người Thanh Nhược hoàn hảo vô khuyết, nhưng đáy lòng bởi vì tình cảnh thảm thiết đó mà rướm máu.
Buổi sáng, ngục tốt đưa thức ăn tới cho nàng, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm ngục tốt.
"Sao lại......đánh họ tàn nhẫn như vậy?"
Ánh mắt ngục tốt kia hơi ngẩn ra, rồi đột nhiên khinh thường cười lên: "Thế nào, đồng tình? Ngươi đồng tình bọn chúng?" Đối phương nhổ một bãi nước bọt xuống đất, cười giễu, "Bọn chúng giết người, phóng hỏa, hãm hiếp, bắt cóc, sao ngươi không hỏi lúc bọn chúng làm những chuyện đó thế nào lại không đồng tình người khác?"
Thanh Nhược bị ngục tốt hỏi vặn lại, có chút không biết trả lời thế nào, ngọn lửa nơi đáy mắt khẽ lay động, giọng nói đã có chút do dự: "Nhưng...bọn họ cũng đã trả giá cho nhưng lỗi lầm mà họ gây ra......bọn họ mất đi sự tự do......"
"Nực cười! Nói như thế, nếu ta hận ai, cứ việc giết là được, cùng lắm thì chỉ bị giam trong tù ăn ngon ngủ ngon, chỉ là không thể tự do đi lại, nhưng vẫn đảm bảo có cơm ăn. Thật quá có lợi." Ngục tốt liếc Thanh Nhược một cái, nhỏ giọng nói, "Hiền lành ngu xuẩn."
Thanh Nhược nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc.
Ngục tốt thấy Thanh Nhược không lên tiếng phản bác nữa, mới hài lòng đứng lên, đi mấy bước, bỗng nhiên dường như nhớ ra điều gì, quay đầu nói: "Nếu cô nương may mắn được ra ngoài, nghe ta khuyên một lời, hãy mau chóng cách xa nơi thị phi như chốn hoàng cung này. Nếu ngươi cứ ngây thơ như vậy, sẽ hại chết người không mà cần đền mạng."
Thanh Nhược nghe vậy sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Đối phương cũng đã không để ý tới nàng nữa, trở về vị trí của mình.
Đúng rồi. Nàng đã hại Cẩm Nhan. Nếu không phải do bản thân không có tâm phòng bị, làm sao sẽ cho người khác được như ý? Nàng biết mỗi bữa ăn của Cẩm Nhan đều do Bạch Phong phụ trách để bảo đảm an toàn cho nàng. Nàng cũng từng cười hỏi Cẩm Nhan thức ăn ở ngự thiện phòng đều đã qua kiểm định, vì sao còn phải đề phòng như thế. Lúc ấy, Cẩm Nhan chỉ là cười nhạt một tiếng nói rằng bởi vì đây là hoàng cung, còn nàng là Trường Phượng công chúa. Giờ đây nghĩ lại, chỉ vì nàng là Trường Phượng công chúa, tài năng bộc lộ quá sóm nên mới có thể càng lúc càng nguy hiểm thôi. Nhưng không ngờ cuối cùng mọi thứ lại trở nên vô ích trong tay mình. Điều mà ngục tốt nói làm sao lại không đúng?
Một hồi lâu sau.
Tiếng bước chân vang lên trong nhà giam vắng vẻ. Một lát sau, vạt áo màu vàng óng xuất hiện trong tầm mắt của Thanh Nhược.
"Đã nghĩ ra chuyện gì chưa?" Trong giọng nói trong sáng của thiếu niên mang theo một phần uy nghiêm.
Thanh Nhược ngẩng đầu, nhìn thấy Cẩm Lân đang đứng ngoài song sắt, sau lưng là Bạch Phong và một thái giám trẻ tuổi.
"Hoàng tỷ hôn mê bất tỉnh. Chuyện này liên can đến tính mạng của nàng, hi vọng Thanh Nhược cô nương suy nghĩ thật kỹ." Cẩm Lân lại nói.
Thanh Nhược lấy tay chống mặt đất, sau đó đứng lên, đứng đối mặt với Cẩm Lân. Nàng cũng không trả lời trước, mà là đem tầm mắt chuyển sang Bạch Phong.
"Công chúa......khỏe không?"
Bạch Phong do dự chốc lát, rồi mới cân nhắc nói: "Không tốt lắm. Ngự y nói chỉ có tìm được thuốc giải thì mới cứu được."
Sắc mặt Thanh Nhược tái mét, im lặng giây lát, mới nhìn về phía Cẩm Lân nói: "Tối qua, ta......đã suy nghĩ cả đêm. Hôm qua khi nấu canh hạt sen, ta gặp được một nha hoàn ở ngự thiện phòng. Tuy nàng không trực tiếp tiếp xúc chén canh, nhưng lại ghé đầu ngửi một cái. Vừa vặn lúc đó ta bị che khuất tầm mắt. Vì động tác của nàng quá nhanh, nên ta cũng không nghi ngờ gì. Sau đó thì không còn ai đến gần chén canh kia nữa. Nếu không phải là ta, thì nhất định là nàng rồi."
"Ngươi có nhớ hình dáng của nàng không?" Trong giọng nói của Cẩm Lân có chút không kềm chế được sự nôn nóng.
"Vâng. Nhớ. Nhưng ta không biết nàng là nha hoàn của cung nào." Thanh Nhược gật đầu nói.
Cẩm Lân quay đầu nhìn thái giám ở sau lưng: "Vĩnh Hỉ, ngươi mau đi điều tra chiều hôm qua ai đã đến ngự thiện phòng vào lúc Thanh Nhược cô nương nấu canh."
"Dạ." Vĩnh Hỉ nghe vậy lui xuống.
"Còn có những manh mối khác không?" Cẩm Lân lại quay đầu hỏi Thanh Nhược.
Thanh Nhược lắc đầu một cái: "Không có."
Cẩm Lân nhìn Thanh Nhược một cái, thở dài nói: "Thanh Nhược cô nương, Trẫm cũng không muốn hoài nghi ngươi. Hôm nay biết tin ngươi vào ngục, cha và ca ca ngươi đã vào cung, bảo đảm ngươi sẽ không làm những chuyện như vậy. Nhưng trừ phi bắt được kẻ hạ độc, nếu không Trẫm vẫn không thể thả ngươi ra, bằng không sẽ khó mà phục chúng. Thiên tử phạm pháp, đồng tội như thứ dân, mong rằng Thanh Nhược cô nương thông cảm cho sự khó xử của Trẫm."
"Thanh Nhược hiểu."
Cẩm Lân liếc nhìn Thanh Nhược, dừng một chút mới nói: "Bạch Phong có lời muốn nói với ngươi, Trẫm phải đi trước. Tin rằng sẽ rất nhanh có kết quả." Cẩm Lân nói xong, lưu lại Bạch Phong, một mình đi ra ngoài.
"Thanh Nhược cô nương." Bạch Phong thấy chỉ mới không gặp một đêm mà Thanh Nhược đã hơi tiều tụy, trong lòng không nỡ, "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao." Thanh Nhược lắc đầu một cái, thần sắc bi thương mà lo âu, "Ta chỉ là lo lắng cho Cẩm Nhan......ta biết dù có ra ngoài ta cũng không giúp được gì, chỉ hy vọng...chỉ hy vọng Bạch Phong cô nương có thể mau chóng bắt được hung thủ."
"Yên tâm đi, ta sẽ không để cho công chúa xảy ra chuyện." Bạch Phong kiên định nhìn Thanh Nhược, để cho Thanh Nhược cảm thấy đối phương cũng không chỉ đơn giản là an ủi nàng, mà là có lòng tin bắt được hung thủ, cứu Cẩm Nhan.
"Ngươi nói như vậy, ta liền yên tâm." Thanh Nhược nở nụ cười, nhưng lại không thể xua đi nỗi buồn sâu thẫm nơi đáy mắt.
Bạch Phong biết cho dù nói gì cũng không thể nào an ủi được Thanh Nhược, trừ phi biết được công chúa bình yên, nếu không đối phương nhất định sẽ lo lắng không thôi, vì vậy nàng đành phải nói: "Chỉ có thể xin Thanh Nhược cô nương chịu uất ức vài ngày trong ngục. Ta sẽ thu xếp tốt, sẽ không để cho Thanh Nhược cô nương chịu khổ. Thời gian gấp rút, ta và các tỷ muội bàn bạc biện pháp cứu công chúa trước, chờ khi rãnh rỗi ta sẽ tới nữa."
Thanh Nhược gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Bạch Phong đi ra ngoài.
Sau đó, nàng dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống đất.
Thật ra những lời nàng nói khi nãy cũng không phải như vậy.
Ánh mắt Thanh Nhược dần dần trở nên xa xăm.
Mặc dù biết bản thân không giúp được gì, những cũng hy vọng có thể làm bạn bên cạnh người đó, dù chỉ trong chốc lát cũng được.
Hy vọng có thể nắm tay của nàng thật chặt, mà không phải là ngồi trong tù như bây giờ, chịu nỗi khổ xa cách nàng ngàn vạn dặm. Tất cả đều là...đều là do mình, hết lần này đến lần khác khiến nàng lâm vào khốn cảnh. Bất luận là vụ ám sát máu me đầm đìa ở Trừ Châu kia, hay là tranh đấu đến ngươi chết ta sống ở Tô Châu, thậm chí vì cứu mình mà bị thương chảy máu. Đây hết thảy đều là nàng bảo vệ mình, nhưng mình lại dường như không cách nào làm được điều gì cho nàng.
Mình rất muốn có thể làm được điều gì đó cho nàng.
Thanh như gắt gao cắn môi dưới, cho đến khi trong miệng dần dần có mùi máu tanh.
Mình vẫn được bảo vệ ngay cả khi ở trong ngục, nhưng nàng lại một lần nữa đối mặt với nguy hiểm. Mình lại vô lực. Được nuôi nấng ở chốn thâm khuê hơn mười năm, cuộc sống vinh hoa đó đã sớm khiến mình quên mất cách đối mặt với hiểm ác khổ sở như thế nào.
Lần đầu tiên, Thanh Nhược có ý nghĩ muốn trởnên kiên cường mãnh liệt như thế.
"Hoàng thượng xin hãy nghĩ lại! Bạch Phong lấy tính mạng bảo đảm, không thể nào là Thanh Nhược cô nương làm!" Bạch Phong cúi đầu thành khẩn nói.
Ban đầu Hoa Dao chỉ muốn tìm hiểu rõ tình hình từ phía Thanh Nhược, nhưng không ngờ lại kéo nàng vào chuyện này, chỉ có thể ở một bên nói giúp: "Hoàng thượng, chuyện này can hệ trọng đại, không nên kết luận vội vàng, cần điều tra rõ ràng mới được."
"Viện nhi cũng cảm thấy không phải là nàng. Quan hệ giữa hoàng tỷ và Thanh Nhược tỷ tỷ tốt như vậy, hại hoàng tỷ đối với nàng cũng không có chỗ tốt." Cẩm Viện lên tiếng bênh vực đồng thời kéo kéo ống tay áo của Cẩm Lân.
"Cho dù phải hay không phải thì nàng vẫn không thể thoát khỏi liên quan." Cẩm Lân chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn Bạch Phong đang quỳ dưới đất, nói: "Bạch Phong, Trẫm biết bốn người các ngươi đều là thân tín của hoàng tỷ, và Trẫm cũng luôn tin tưởng ánh mắt của hoàng tỷ, biết chuyện này chắc chắn không liên quan đến các ngươi. Nếu bữa trưa đã không có vấn đề, thì vấn đề nhất định chỉ có thể nằm trong chén canh hạt sen kia."
"Nhưng cũng không thể chứng minh chắn chắn là Thanh Nhược cô nương hạ độc. Thanh Nhược cô nương cùng với công chúa tình như tỷ muội, nàng lại có một tấm lòng lương thiện, tuyệt đối sẽ không mưu hại công chúa. Xin hoàng thượng minh xét." Bạch Phong nói.
Cẩm Lân trầm mặt không lên tiếng. Sau một lúc lâu, quay đầu sang Thanh Nhược, mới nói: "Thanh Nhược cô nương, Trẫm hỏi ngươi một câu, chén canh này là chính tay ngươi nấu, chính tay đưa lên?"
Thanh Nhược mím đôi môi, chầm chậm gật đầu.
"Vâng."
"Một bước cũng không rời?"
"Vâng."
Nhìn Thanh Nhược cúi đầu giống bị mất hồn, Hoa Dao lo lắng, hận không thể tiến tới lay tỉnh nàng. Mặc dù trong lòng nàng biết chuyện này quả thật dính dáng đến Thanh Nhược rất nhiều. Nhưng dù sao nàng cũng không hy vọng Thanh Nhược bị tội. Nếu không......Cẩm Nhan tỉnh lại, chắc chắn trong lòng sẽ oán hận các nàng đến chết. Bị nữ nhân kia oán hận, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Ánh mắt của Cẩm Lân càng lúc càng sắc bén, quay đầu nhìn về Bạch Phong: "Bạch Phong, ngươi cũng nghe thấy."
"Nhưng..." Giọng nói của Thanh Nhược đột nhiên vang lên, "Ta chắc chắn sẽ không hại công chúa."
Cẩm Lân nhìn Thanh Nhược lần nữa, thấy ánh mắt thuần khiết của đối phương sáng rực trong bóng đêm, nhất thời cũng có chút dao động. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại khôi phục bình tĩnh: "Cho dù như thế nào thì cũng do ngươi bảo vệ bất lực. Chờ ngươi ở trong ngục suy nghĩ rõ ràng, rồi trở ra cũng không muộn!"
Thanh Nhược nghe vậy biết có cãi lại cũng vô dụng, lặng im mặc cho thị vệ dẫn đi.
Đây là lần đầu tiên Thanh Nhược ngồi tù. Hoặc là nói, đây là lần đầu tiên Thanh Nhược nhìn thấy nhà giam.
U ám. Bẩn thỉu. Ngột ngạt. Bởi vì quanh năm không có ánh sáng, các góc tường đều nổi mốc, lốm đốm màu vàng nâu, giống như thuốc dán dính từng mảng từng mảng trên tường, rỉ ra từng giọt bên mép, nhìn thấy làm người ta buồn nôn. Lan can được đúc bằng sắt, cho dù là vào mùa hè nóng bức cũng không thể làm ấm lên luồng âm khí tỏa ra kia. Trong không khí đều là mùi mồ hôi hòa lẫn mùi máu, rất khó ngửi. Có lẽ là vì mùa hè nên còn có thêm mùi hôi thối, để cho người ta không thể không liên tưởng đến da thịt rách bươm, đổi màu thối rữa. Hai ba người chen chúc trong phòng giam nhỏ hẹp, họ nằm trên nền đất đầy bụi bặm, thỉnh thoảng có vài con vật vô tư bò qua trước mặt.
Thanh Nhược được đối xử xem như là tốt, trong phòng giam chỉ có một mình nàng mà thôi. Y phục tù nhân trên người cũng là mới. Dù rằng có lẽ không cần mấy ngày nó sẽ bị ướt đẫm mồ hôi, sau đó bốc mùi hôi thối. Phòng giam hình như cũng đã được quét dọn qua, tuy những nấm mốc kia vẫn không thể loại trừ, nhưng bụi bặm trên mặt đất vẫn là ít hơn rất nhiều so với những phòng khác.
Nhưng đối với Thanh Nhược mà nói, hành hạ lớn nhất không phải là đích thân trải qua những thứ này. Mà là, chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy địa ngục trần gian.
Chính mắt nàng nhìn thấy ngục tốt cầm roi quất một tù nhân toàn thân rách rưới, tóc tai rối bời. Từng roi từng roi quất xuống chiếc áo cũ rách màu trắng, dần dần rướm máu. Vẻ mặt ngục tốt hung ác, động tác trên tay linh hoạt. Nàng cũng nhìn thấy mấy người cùng một phòng giống như người điên tranh đoạt chút thức ăn ít ỏi, sau đó bắt đầu đánh nhau, cho đến khi người thua bị giẫm dưới chân, trơ mắt nhìn kẻ thắng nuốt lấy thức ăn. Chính tai nàng nghe được tiếng gào thét đến khàn giọng, tiếng van xin của những phạm nhân bị đánh, thật giống như tiếng vải vóc bị xé rách, âm thanh ấy khiến người ta run sợ. Nàng có thể lựa chọn không nhìn những phạm nhân bị tra tấn kia, nhưng không cách nào che lại lỗ tai. Tiếng quát tháo, tiếng cười như điên dại, tiếng rên rỉ, tiếng khóc thường xuyên diễn ra ở đây, cho dù nàng có bịt tai như thế nào đi nữa cũng không thể xua tan những âm thanh ấy.
Dù sao nàng cũng là người của Thanh gia, ngục tốt không dám hà hiếp nàng. Dù trên người Thanh Nhược hoàn hảo vô khuyết, nhưng đáy lòng bởi vì tình cảnh thảm thiết đó mà rướm máu.
Buổi sáng, ngục tốt đưa thức ăn tới cho nàng, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm ngục tốt.
"Sao lại......đánh họ tàn nhẫn như vậy?"
Ánh mắt ngục tốt kia hơi ngẩn ra, rồi đột nhiên khinh thường cười lên: "Thế nào, đồng tình? Ngươi đồng tình bọn chúng?" Đối phương nhổ một bãi nước bọt xuống đất, cười giễu, "Bọn chúng giết người, phóng hỏa, hãm hiếp, bắt cóc, sao ngươi không hỏi lúc bọn chúng làm những chuyện đó thế nào lại không đồng tình người khác?"
Thanh Nhược bị ngục tốt hỏi vặn lại, có chút không biết trả lời thế nào, ngọn lửa nơi đáy mắt khẽ lay động, giọng nói đã có chút do dự: "Nhưng...bọn họ cũng đã trả giá cho nhưng lỗi lầm mà họ gây ra......bọn họ mất đi sự tự do......"
"Nực cười! Nói như thế, nếu ta hận ai, cứ việc giết là được, cùng lắm thì chỉ bị giam trong tù ăn ngon ngủ ngon, chỉ là không thể tự do đi lại, nhưng vẫn đảm bảo có cơm ăn. Thật quá có lợi." Ngục tốt liếc Thanh Nhược một cái, nhỏ giọng nói, "Hiền lành ngu xuẩn."
Thanh Nhược nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc.
Ngục tốt thấy Thanh Nhược không lên tiếng phản bác nữa, mới hài lòng đứng lên, đi mấy bước, bỗng nhiên dường như nhớ ra điều gì, quay đầu nói: "Nếu cô nương may mắn được ra ngoài, nghe ta khuyên một lời, hãy mau chóng cách xa nơi thị phi như chốn hoàng cung này. Nếu ngươi cứ ngây thơ như vậy, sẽ hại chết người không mà cần đền mạng."
Thanh Nhược nghe vậy sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Đối phương cũng đã không để ý tới nàng nữa, trở về vị trí của mình.
Đúng rồi. Nàng đã hại Cẩm Nhan. Nếu không phải do bản thân không có tâm phòng bị, làm sao sẽ cho người khác được như ý? Nàng biết mỗi bữa ăn của Cẩm Nhan đều do Bạch Phong phụ trách để bảo đảm an toàn cho nàng. Nàng cũng từng cười hỏi Cẩm Nhan thức ăn ở ngự thiện phòng đều đã qua kiểm định, vì sao còn phải đề phòng như thế. Lúc ấy, Cẩm Nhan chỉ là cười nhạt một tiếng nói rằng bởi vì đây là hoàng cung, còn nàng là Trường Phượng công chúa. Giờ đây nghĩ lại, chỉ vì nàng là Trường Phượng công chúa, tài năng bộc lộ quá sóm nên mới có thể càng lúc càng nguy hiểm thôi. Nhưng không ngờ cuối cùng mọi thứ lại trở nên vô ích trong tay mình. Điều mà ngục tốt nói làm sao lại không đúng?
Một hồi lâu sau.
Tiếng bước chân vang lên trong nhà giam vắng vẻ. Một lát sau, vạt áo màu vàng óng xuất hiện trong tầm mắt của Thanh Nhược.
"Đã nghĩ ra chuyện gì chưa?" Trong giọng nói trong sáng của thiếu niên mang theo một phần uy nghiêm.
Thanh Nhược ngẩng đầu, nhìn thấy Cẩm Lân đang đứng ngoài song sắt, sau lưng là Bạch Phong và một thái giám trẻ tuổi.
"Hoàng tỷ hôn mê bất tỉnh. Chuyện này liên can đến tính mạng của nàng, hi vọng Thanh Nhược cô nương suy nghĩ thật kỹ." Cẩm Lân lại nói.
Thanh Nhược lấy tay chống mặt đất, sau đó đứng lên, đứng đối mặt với Cẩm Lân. Nàng cũng không trả lời trước, mà là đem tầm mắt chuyển sang Bạch Phong.
"Công chúa......khỏe không?"
Bạch Phong do dự chốc lát, rồi mới cân nhắc nói: "Không tốt lắm. Ngự y nói chỉ có tìm được thuốc giải thì mới cứu được."
Sắc mặt Thanh Nhược tái mét, im lặng giây lát, mới nhìn về phía Cẩm Lân nói: "Tối qua, ta......đã suy nghĩ cả đêm. Hôm qua khi nấu canh hạt sen, ta gặp được một nha hoàn ở ngự thiện phòng. Tuy nàng không trực tiếp tiếp xúc chén canh, nhưng lại ghé đầu ngửi một cái. Vừa vặn lúc đó ta bị che khuất tầm mắt. Vì động tác của nàng quá nhanh, nên ta cũng không nghi ngờ gì. Sau đó thì không còn ai đến gần chén canh kia nữa. Nếu không phải là ta, thì nhất định là nàng rồi."
"Ngươi có nhớ hình dáng của nàng không?" Trong giọng nói của Cẩm Lân có chút không kềm chế được sự nôn nóng.
"Vâng. Nhớ. Nhưng ta không biết nàng là nha hoàn của cung nào." Thanh Nhược gật đầu nói.
Cẩm Lân quay đầu nhìn thái giám ở sau lưng: "Vĩnh Hỉ, ngươi mau đi điều tra chiều hôm qua ai đã đến ngự thiện phòng vào lúc Thanh Nhược cô nương nấu canh."
"Dạ." Vĩnh Hỉ nghe vậy lui xuống.
"Còn có những manh mối khác không?" Cẩm Lân lại quay đầu hỏi Thanh Nhược.
Thanh Nhược lắc đầu một cái: "Không có."
Cẩm Lân nhìn Thanh Nhược một cái, thở dài nói: "Thanh Nhược cô nương, Trẫm cũng không muốn hoài nghi ngươi. Hôm nay biết tin ngươi vào ngục, cha và ca ca ngươi đã vào cung, bảo đảm ngươi sẽ không làm những chuyện như vậy. Nhưng trừ phi bắt được kẻ hạ độc, nếu không Trẫm vẫn không thể thả ngươi ra, bằng không sẽ khó mà phục chúng. Thiên tử phạm pháp, đồng tội như thứ dân, mong rằng Thanh Nhược cô nương thông cảm cho sự khó xử của Trẫm."
"Thanh Nhược hiểu."
Cẩm Lân liếc nhìn Thanh Nhược, dừng một chút mới nói: "Bạch Phong có lời muốn nói với ngươi, Trẫm phải đi trước. Tin rằng sẽ rất nhanh có kết quả." Cẩm Lân nói xong, lưu lại Bạch Phong, một mình đi ra ngoài.
"Thanh Nhược cô nương." Bạch Phong thấy chỉ mới không gặp một đêm mà Thanh Nhược đã hơi tiều tụy, trong lòng không nỡ, "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao." Thanh Nhược lắc đầu một cái, thần sắc bi thương mà lo âu, "Ta chỉ là lo lắng cho Cẩm Nhan......ta biết dù có ra ngoài ta cũng không giúp được gì, chỉ hy vọng...chỉ hy vọng Bạch Phong cô nương có thể mau chóng bắt được hung thủ."
"Yên tâm đi, ta sẽ không để cho công chúa xảy ra chuyện." Bạch Phong kiên định nhìn Thanh Nhược, để cho Thanh Nhược cảm thấy đối phương cũng không chỉ đơn giản là an ủi nàng, mà là có lòng tin bắt được hung thủ, cứu Cẩm Nhan.
"Ngươi nói như vậy, ta liền yên tâm." Thanh Nhược nở nụ cười, nhưng lại không thể xua đi nỗi buồn sâu thẫm nơi đáy mắt.
Bạch Phong biết cho dù nói gì cũng không thể nào an ủi được Thanh Nhược, trừ phi biết được công chúa bình yên, nếu không đối phương nhất định sẽ lo lắng không thôi, vì vậy nàng đành phải nói: "Chỉ có thể xin Thanh Nhược cô nương chịu uất ức vài ngày trong ngục. Ta sẽ thu xếp tốt, sẽ không để cho Thanh Nhược cô nương chịu khổ. Thời gian gấp rút, ta và các tỷ muội bàn bạc biện pháp cứu công chúa trước, chờ khi rãnh rỗi ta sẽ tới nữa."
Thanh Nhược gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Bạch Phong đi ra ngoài.
Sau đó, nàng dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống đất.
Thật ra những lời nàng nói khi nãy cũng không phải như vậy.
Ánh mắt Thanh Nhược dần dần trở nên xa xăm.
Mặc dù biết bản thân không giúp được gì, những cũng hy vọng có thể làm bạn bên cạnh người đó, dù chỉ trong chốc lát cũng được.
Hy vọng có thể nắm tay của nàng thật chặt, mà không phải là ngồi trong tù như bây giờ, chịu nỗi khổ xa cách nàng ngàn vạn dặm. Tất cả đều là...đều là do mình, hết lần này đến lần khác khiến nàng lâm vào khốn cảnh. Bất luận là vụ ám sát máu me đầm đìa ở Trừ Châu kia, hay là tranh đấu đến ngươi chết ta sống ở Tô Châu, thậm chí vì cứu mình mà bị thương chảy máu. Đây hết thảy đều là nàng bảo vệ mình, nhưng mình lại dường như không cách nào làm được điều gì cho nàng.
Mình rất muốn có thể làm được điều gì đó cho nàng.
Thanh như gắt gao cắn môi dưới, cho đến khi trong miệng dần dần có mùi máu tanh.
Mình vẫn được bảo vệ ngay cả khi ở trong ngục, nhưng nàng lại một lần nữa đối mặt với nguy hiểm. Mình lại vô lực. Được nuôi nấng ở chốn thâm khuê hơn mười năm, cuộc sống vinh hoa đó đã sớm khiến mình quên mất cách đối mặt với hiểm ác khổ sở như thế nào.
Lần đầu tiên, Thanh Nhược có ý nghĩ muốn trởnên kiên cường mãnh liệt như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.