Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ (Bản Dịch)
Chương 54: Hành động nhỏ
Hỉ Ái Cật Hoàng Qua
26/04/2023
Trong vài ngày liên tiếp.
Thẩm Bình đều đắm chìm trong tu luyện sau khi thượng phẩm linh căn lột xác, ngay cả chuyện ngày nào cũng phải làm như chế phù hay song tu đều giảm xuống đáng kể.
Loại trạng thái mỗi ngày đều có thể cảm nhận được linh lực tăng lên, thật sự rất tuyệt.
Trước kia hắn cực kỳ ít khi bế quan tu luyện, mà bây giờ lại rất muốn sử dụng Ích Cốc Đan, trực tiếp bế quan mấy năm đề thăng bản thân.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn ngăn chặn cỗ xúc động này.
Tu vi tăng lên tất nhiên quan trọng, nhưng Thẩm Bình biết rõ mình có thể có biến hóa như thế, toàn bộ đều dựa vào việc song tu cùng thê thiếp, nếu như được cái này mất cái khác, vậy đừng nói trường sinh, ngay cả Trúc Cơ cũng cực kỳ xa vời.
Ra khỏi tĩnh thất.
Hắn đi tới phòng bếp nhỏ, bắt đầu làm cháo thịt bằng gạo linh cho thê thiếp, vừa nấu cơm vừa đắm chìm vào suy tư.
Hiện giờ linh căn tăng lên thượng phẩm, hắn nhất định phải sắp xếp lại thời mỗi ngày tu hành, chế phù, song tu.
"Mỗi ngày bốn lần song tu tốn hai canh giờ là tương đối thoải mái, tạm thời không cần rút ngắn, chế phù thấp nhất phải tốn năm canh giờ, còn lại năm canh giờ không thể dùng toàn bộ để tu hành, nhất định phải rút ra một ít thời gian để tổng kết tu tập phù đạo, hơn nữa còn phải ăn cơm, bầu bạn với thê thiếp, làm quen nắm giữ huyền ảo của công pháp..."
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Bình không khỏi lắc đầu, thời gian vẫn quá gấp.
Bỏ đi ba canh giờ rưỡi tĩnh toạ tu hành, thời gian rảnh rỗi của hắn chỉ còn lại một nửa canh giờ, chút thời gian này để làm quen nắm giữ công pháp cũng không đủ dùng, nếu còn muốn đi đọc các loại trí thức tu chân, ít nhất cũng phải dời thêm hai canh giờ.
Hơn nữa nếu đi ra ngoài, tất cả mọi chuyện này đều phải tạm dừng.
"Thời gian ăn cơm, bầu bạn với thê thiếp có thể chen một chút, nhưng song tu liên quan đến căn cơ của ta, không thể giảm bớt!"
Cuối cùng, hắn cắn răng quyết định rút ngắn thời gian chế tạo phù chú.
Năm canh giờ chế phù bao gồm chế tác phù chú thượng phẩm cùng trung phẩm, đồng thời còn có cả thời gian khôi phục, nếu rút ngắn, chỉ có thể giảm bớt vào thời gian chế phù trung phẩm.
Khi thê thiếp trở về, nhà bếp tràn ngập mùi gạo thơm.
Chia ra múc thành ba chén, Thẩm Bình bưng ra bàn gỗ bên ngoài.
“Mệt mỏi cả đêm, mau ăn đi!”
Hắn cười nói.
Vương Vân cùng Bạch Ngọc Dĩnh đều nắm góc áo không nhúc nhích.
"Làm sao vậy?"
“Phu, phu quân ta, chúng ta không cẩn thận làm bẩn pháp bào mới mua của ngươi!”
Thẩm Bình còn tưởng rằng là chuyện gì, nghe được là chuyện nhỏ này, không thèm để ý nói, "Không sao, tí nữa giặt sạch là được.”
Thê thiếp liên tục gật đầu, sắc mặt thoải mái hẳn lên.
Ba ngày nữa trôi qua.
Thê thiếp chân trước rời đi không bao lâu, Thẩm Bình liền lặng lẽ đi theo phía sau.
Rời khỏi ngõ Vân Hà.
Hai nàng bước nhanh, thời gian khoảng tầm một chén trà đã đến nơi chuyên môn xử lý phế thải.
Tuy nhiên, sau khi đổ chất thải xong.
Lúc hai nàng trở về, lại lảo đảo ngã xuống đất, mặt đầy bụi bặm, còn dính mùi hôi thối khó ngửi.
Bạch Ngọc Dĩnh tức giận nhìn chằm chằm mấy tên tu sĩ cách đó không xa, nhưng Vương Vân lại vội vàng túm lấy Bạch Ngọc Dĩnh nhanh chóng rời đi.
Tất cả đều rơi vào mắt Thẩm Bình.
Sắc mặt hắn tối sầm, chả trách lúc đó hắn ngửi thấy mùi hôi thối, hóa ra là thê thiếp bị tu sĩ khác khi dễ.
Một phàm nhân, một người Luyện Khí cấp thấp.
Ở ngõ Hồng Liễu, dù có danh tiếng Phù sư trung phẩm của hắn chắn phía trước, nhưng vẫn gặp tình trạng xúc phạm nhục mạ, thậm chí là xích mích, mà hiện giờ đến phường thị, đụng phải tiền bối không thèm để ý đến mặt mũi mà đến đùa bỡn, cũng là chuyện bình thường, nhưng việc này rơi vào trên người mình, hắn khó tránh khỏi sinh lửa giận trong lòng.
Chỉ làm hắn biết phẫn nộ cũng vô ích, trong phường thị không thể giết người, nhưng có thể đánh đến mức tàn phế.
Nếu như động thủ, chỉ cần không tiêu diệt được đối phương, vậy người gặp nạn nhất định sẽ là thê thiếp của hắn.
Thẩm Bình đều đắm chìm trong tu luyện sau khi thượng phẩm linh căn lột xác, ngay cả chuyện ngày nào cũng phải làm như chế phù hay song tu đều giảm xuống đáng kể.
Loại trạng thái mỗi ngày đều có thể cảm nhận được linh lực tăng lên, thật sự rất tuyệt.
Trước kia hắn cực kỳ ít khi bế quan tu luyện, mà bây giờ lại rất muốn sử dụng Ích Cốc Đan, trực tiếp bế quan mấy năm đề thăng bản thân.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn ngăn chặn cỗ xúc động này.
Tu vi tăng lên tất nhiên quan trọng, nhưng Thẩm Bình biết rõ mình có thể có biến hóa như thế, toàn bộ đều dựa vào việc song tu cùng thê thiếp, nếu như được cái này mất cái khác, vậy đừng nói trường sinh, ngay cả Trúc Cơ cũng cực kỳ xa vời.
Ra khỏi tĩnh thất.
Hắn đi tới phòng bếp nhỏ, bắt đầu làm cháo thịt bằng gạo linh cho thê thiếp, vừa nấu cơm vừa đắm chìm vào suy tư.
Hiện giờ linh căn tăng lên thượng phẩm, hắn nhất định phải sắp xếp lại thời mỗi ngày tu hành, chế phù, song tu.
"Mỗi ngày bốn lần song tu tốn hai canh giờ là tương đối thoải mái, tạm thời không cần rút ngắn, chế phù thấp nhất phải tốn năm canh giờ, còn lại năm canh giờ không thể dùng toàn bộ để tu hành, nhất định phải rút ra một ít thời gian để tổng kết tu tập phù đạo, hơn nữa còn phải ăn cơm, bầu bạn với thê thiếp, làm quen nắm giữ huyền ảo của công pháp..."
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Bình không khỏi lắc đầu, thời gian vẫn quá gấp.
Bỏ đi ba canh giờ rưỡi tĩnh toạ tu hành, thời gian rảnh rỗi của hắn chỉ còn lại một nửa canh giờ, chút thời gian này để làm quen nắm giữ công pháp cũng không đủ dùng, nếu còn muốn đi đọc các loại trí thức tu chân, ít nhất cũng phải dời thêm hai canh giờ.
Hơn nữa nếu đi ra ngoài, tất cả mọi chuyện này đều phải tạm dừng.
"Thời gian ăn cơm, bầu bạn với thê thiếp có thể chen một chút, nhưng song tu liên quan đến căn cơ của ta, không thể giảm bớt!"
Cuối cùng, hắn cắn răng quyết định rút ngắn thời gian chế tạo phù chú.
Năm canh giờ chế phù bao gồm chế tác phù chú thượng phẩm cùng trung phẩm, đồng thời còn có cả thời gian khôi phục, nếu rút ngắn, chỉ có thể giảm bớt vào thời gian chế phù trung phẩm.
Khi thê thiếp trở về, nhà bếp tràn ngập mùi gạo thơm.
Chia ra múc thành ba chén, Thẩm Bình bưng ra bàn gỗ bên ngoài.
“Mệt mỏi cả đêm, mau ăn đi!”
Hắn cười nói.
Vương Vân cùng Bạch Ngọc Dĩnh đều nắm góc áo không nhúc nhích.
"Làm sao vậy?"
“Phu, phu quân ta, chúng ta không cẩn thận làm bẩn pháp bào mới mua của ngươi!”
Thẩm Bình còn tưởng rằng là chuyện gì, nghe được là chuyện nhỏ này, không thèm để ý nói, "Không sao, tí nữa giặt sạch là được.”
Thê thiếp liên tục gật đầu, sắc mặt thoải mái hẳn lên.
Ba ngày nữa trôi qua.
Thê thiếp chân trước rời đi không bao lâu, Thẩm Bình liền lặng lẽ đi theo phía sau.
Rời khỏi ngõ Vân Hà.
Hai nàng bước nhanh, thời gian khoảng tầm một chén trà đã đến nơi chuyên môn xử lý phế thải.
Tuy nhiên, sau khi đổ chất thải xong.
Lúc hai nàng trở về, lại lảo đảo ngã xuống đất, mặt đầy bụi bặm, còn dính mùi hôi thối khó ngửi.
Bạch Ngọc Dĩnh tức giận nhìn chằm chằm mấy tên tu sĩ cách đó không xa, nhưng Vương Vân lại vội vàng túm lấy Bạch Ngọc Dĩnh nhanh chóng rời đi.
Tất cả đều rơi vào mắt Thẩm Bình.
Sắc mặt hắn tối sầm, chả trách lúc đó hắn ngửi thấy mùi hôi thối, hóa ra là thê thiếp bị tu sĩ khác khi dễ.
Một phàm nhân, một người Luyện Khí cấp thấp.
Ở ngõ Hồng Liễu, dù có danh tiếng Phù sư trung phẩm của hắn chắn phía trước, nhưng vẫn gặp tình trạng xúc phạm nhục mạ, thậm chí là xích mích, mà hiện giờ đến phường thị, đụng phải tiền bối không thèm để ý đến mặt mũi mà đến đùa bỡn, cũng là chuyện bình thường, nhưng việc này rơi vào trên người mình, hắn khó tránh khỏi sinh lửa giận trong lòng.
Chỉ làm hắn biết phẫn nộ cũng vô ích, trong phường thị không thể giết người, nhưng có thể đánh đến mức tàn phế.
Nếu như động thủ, chỉ cần không tiêu diệt được đối phương, vậy người gặp nạn nhất định sẽ là thê thiếp của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.