Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)
Chương 47: Huyết Sát Đao Pháp Và Thân Nhẹ Như Yến!
Lục Nguyệt Thập Cửu
27/03/2024
Có lẽ đợi đến khi tất cả khí tức trong mười hai đại khiếu của Thẩm Nghi đều hóa thành ngọc dịch, coi như hắn đã chính thức bước vào cảnh giới tiếp theo rồi.
Vấn đề là… hắn không tìm được phương pháp!
Trong quá trình thôi diễn, hắn đã dùng biện pháp ngu ngốc nhất, đã cứng rắn dùng một đống thời gian chồng chất lên nhau, để khí tức trong cơ thể mình tiến hành chuyển đổi.
Như vậy thì biết bao nhiêu thọ nguyên của yêu ma mới có thể lấp đầy một đại khiếu?
Đây tuyệt đối không thể gọi là làm nhiều công ít được, phải là cực kỳ lãng phí mới đúng.
Thẩm Nghi nhắm mắt, cảm nhận biến hóa trong cơ thể một phen, đột nhiên hắn phát hiện ra một sự thật đáng buồn, đó là ngoại trừ hùng hậu hơn khí tức bình thường kia một chút, thì loại ngọc dịch mới được ngưng tụ ra chẳng có chút diệu dụng nào khác cả.
Hắn thở dài, đành phải chuyển dời lực chú ý của mình đến mấy thức võ học khác. Hắn chuẩn bị rót cho bọn chúng ba trăm năm còn lại.
Đao pháp, quyền pháp, khinh công.
Thẩm Nghi thoáng hồi tưởng về cuộc chiến đấu giữa mình và Hoàng Bì Tử lúc trước. Hắn hiểu, thứ mà mình đang thiếu nhất ở thời điểm hiện tại, chính là thủ đoạn tấn công.
Lần này, hắn lựa chọn Phục Yêu Đao Pháp.
【 Năm thứ nhất, dù đối với cảnh giới hiện tại của ngươi, có vẻ như môn đao pháp này đã trở nên quá mức thô thiển, nhưng ngươi vẫn quyết tâm nhặt lại nó, giống như năm ấy, khi vừa mới tiếp xúc võ đạo, bắt đầu nghiêm chỉnh luyện tập 】
Cũng không biết có phải do lúc trước hao tổn quá nhiều, hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai hay không, mà rất nhanh, hàng lông mày của Thẩm Nghi đã giãn ra.
【 Năm thứ bốn mươi sáu, ngươi chém ra một đao cuối cùng, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái, những chiêu thức thô thiển, nông cạn kia nhanh chóng trộn lẫn, dung hòa trong đầu ngươi, dần dần biến thành một thứ mới tinh 】
【 Năm thứ năm mươi, ngươi đã cảm ngộ được một bộ đao pháp hoàn chỉnh, nhưng không hiểu sao, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không đủ, ngươi đưa mắt nhìn mảnh sương mù quấn quanh đầu ngón tay, rơi vào trầm tư 】
【 Năm thứ năm mươi lăm, ngươi lĩnh ngộ sơ cảnh. Huyết Sát Đao Pháp 】
【 Thọ nguyên của yêu ma còn lại: 245 năm 】
【 Sơ cảnh. Huyết Sát Đao Pháp (nhập môn) 】
Sau khi rót vào vô số thọ nguyên, cảnh giới đao pháp của hắn bắt đầu tăng lên nhanh chóng, từ nhập môn đến viên mãn.
...
Đợi đến lúc gà gáy, đã có một nhóm sai dịch đứng đầy trong phòng trực của nha môn Bách Vân huyện.
Trần Tể đứng ở giữa, bên cạnh là mười ba cái thủ cấp của cẩu yêu.
Một vị lão nhân râu tóc bạc trắng đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị. Lão mặc áo cổ bàn [1] màu xanh, hai mắt nhắm lại, bàn tay gầy guộc chỉ có da bọc xương đang nắm chặt tay vịn, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
[1] : nguyên văn 盘领衫, nó là loại áo có cổ áo dài và kiểu dáng áo cổ này thường gấp thành vòng tròn, có thể tưởng tượng nó là trang phục quan lại của triều đại Hồng Vũ (nhà Minh).
"Lưu điển lại, trừ yêu cũng là công việc thuộc bổn phận của chúng ta..." Tống Trường Phong nhẹ giọng giải thích một câu.
Nghe vậy, lão nhân kia từ từ mở mắt, ánh mắt đảo qua đống đầu lâu yêu ma dưới đất, lại nhanh chóng dời đi, dường như không dám nhìn nhiều hơn nữa. Sau đó, lão xua tay nói: "Lão hủ không có bản lĩnh này, đây là bản lĩnh của các ngươi, là Thẩm đại nhân hắn có bản lĩnh... Đã như vậy, chuyện về yêu ma cứ trực tiếp giao hết cho hắn đến quản lý đi."
Đang nói chuyện, đột nhiên Lưu điển lại đứng dậy, nổi giận đạp một cước đá lăn cái bàn trước mặt: "Tất cả đều để cho một mình hắn quản lý đi!"
***
"Thì ra là thế." Thẩm Nghi hồi tưởng lại môn Huyết Sát Đao Pháp vừa xuất hiện trong đầu, mỗi chiêu mỗi thức đều tràn ngập lệ khí hung hãn.
Rõ ràng bộ công pháp này đã lây dính sự tàn nhẫn thuộc về rất nhiều con yêu ma khác rồi, hoàn toàn không nhìn ra nó được thoát thai từ bộ Phục Yêu Đao Pháp quy củ trong quy củ kia.
Lấy bạo chế bạo!
Đây là một bộ võ học hoàn chỉnh chân chính thuộc về sơ cảnh, căn bản không cùng một cấp bậc với môn Chính Dương Đao đi đường tắt mà cưỡng ép vượt cảnh giới kia, cộng thêm tu vi sơ cảnh viên mãn, nếu hiện giờ, Thẩm Nghi lại một lần nữa đối phó với Hoàng Bì Tử, hắn có lòng tin sẽ bắt được đối phương chỉ trong vòng ba đao.
Hắn lại nhìn về phía giao diện.
Thọ nguyên của yêu ma chỉ còn lại một trăm ba mươi năm, phần dư thừa này được hắn dùng cho hai bộ võ học khác, đáng tiếc thu hoạch không lớn, chỉ chiếm được một loại thiên phú giống như Tinh Thông Quyền Chưởng.
【Thân Nhẹ Như Yến: tích lũy khinh công nhiều năm, khiến ngươi càng thêm thuần thục trên phương diện khống chế thân thể, động tác của ngươi trở nên nhẹ nhàng 】
Chỉ có thể nói rằng được ít còn hơn không.
Vấn đề là… hắn không tìm được phương pháp!
Trong quá trình thôi diễn, hắn đã dùng biện pháp ngu ngốc nhất, đã cứng rắn dùng một đống thời gian chồng chất lên nhau, để khí tức trong cơ thể mình tiến hành chuyển đổi.
Như vậy thì biết bao nhiêu thọ nguyên của yêu ma mới có thể lấp đầy một đại khiếu?
Đây tuyệt đối không thể gọi là làm nhiều công ít được, phải là cực kỳ lãng phí mới đúng.
Thẩm Nghi nhắm mắt, cảm nhận biến hóa trong cơ thể một phen, đột nhiên hắn phát hiện ra một sự thật đáng buồn, đó là ngoại trừ hùng hậu hơn khí tức bình thường kia một chút, thì loại ngọc dịch mới được ngưng tụ ra chẳng có chút diệu dụng nào khác cả.
Hắn thở dài, đành phải chuyển dời lực chú ý của mình đến mấy thức võ học khác. Hắn chuẩn bị rót cho bọn chúng ba trăm năm còn lại.
Đao pháp, quyền pháp, khinh công.
Thẩm Nghi thoáng hồi tưởng về cuộc chiến đấu giữa mình và Hoàng Bì Tử lúc trước. Hắn hiểu, thứ mà mình đang thiếu nhất ở thời điểm hiện tại, chính là thủ đoạn tấn công.
Lần này, hắn lựa chọn Phục Yêu Đao Pháp.
【 Năm thứ nhất, dù đối với cảnh giới hiện tại của ngươi, có vẻ như môn đao pháp này đã trở nên quá mức thô thiển, nhưng ngươi vẫn quyết tâm nhặt lại nó, giống như năm ấy, khi vừa mới tiếp xúc võ đạo, bắt đầu nghiêm chỉnh luyện tập 】
Cũng không biết có phải do lúc trước hao tổn quá nhiều, hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai hay không, mà rất nhanh, hàng lông mày của Thẩm Nghi đã giãn ra.
【 Năm thứ bốn mươi sáu, ngươi chém ra một đao cuối cùng, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái, những chiêu thức thô thiển, nông cạn kia nhanh chóng trộn lẫn, dung hòa trong đầu ngươi, dần dần biến thành một thứ mới tinh 】
【 Năm thứ năm mươi, ngươi đã cảm ngộ được một bộ đao pháp hoàn chỉnh, nhưng không hiểu sao, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không đủ, ngươi đưa mắt nhìn mảnh sương mù quấn quanh đầu ngón tay, rơi vào trầm tư 】
【 Năm thứ năm mươi lăm, ngươi lĩnh ngộ sơ cảnh. Huyết Sát Đao Pháp 】
【 Thọ nguyên của yêu ma còn lại: 245 năm 】
【 Sơ cảnh. Huyết Sát Đao Pháp (nhập môn) 】
Sau khi rót vào vô số thọ nguyên, cảnh giới đao pháp của hắn bắt đầu tăng lên nhanh chóng, từ nhập môn đến viên mãn.
...
Đợi đến lúc gà gáy, đã có một nhóm sai dịch đứng đầy trong phòng trực của nha môn Bách Vân huyện.
Trần Tể đứng ở giữa, bên cạnh là mười ba cái thủ cấp của cẩu yêu.
Một vị lão nhân râu tóc bạc trắng đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị. Lão mặc áo cổ bàn [1] màu xanh, hai mắt nhắm lại, bàn tay gầy guộc chỉ có da bọc xương đang nắm chặt tay vịn, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
[1] : nguyên văn 盘领衫, nó là loại áo có cổ áo dài và kiểu dáng áo cổ này thường gấp thành vòng tròn, có thể tưởng tượng nó là trang phục quan lại của triều đại Hồng Vũ (nhà Minh).
"Lưu điển lại, trừ yêu cũng là công việc thuộc bổn phận của chúng ta..." Tống Trường Phong nhẹ giọng giải thích một câu.
Nghe vậy, lão nhân kia từ từ mở mắt, ánh mắt đảo qua đống đầu lâu yêu ma dưới đất, lại nhanh chóng dời đi, dường như không dám nhìn nhiều hơn nữa. Sau đó, lão xua tay nói: "Lão hủ không có bản lĩnh này, đây là bản lĩnh của các ngươi, là Thẩm đại nhân hắn có bản lĩnh... Đã như vậy, chuyện về yêu ma cứ trực tiếp giao hết cho hắn đến quản lý đi."
Đang nói chuyện, đột nhiên Lưu điển lại đứng dậy, nổi giận đạp một cước đá lăn cái bàn trước mặt: "Tất cả đều để cho một mình hắn quản lý đi!"
***
"Thì ra là thế." Thẩm Nghi hồi tưởng lại môn Huyết Sát Đao Pháp vừa xuất hiện trong đầu, mỗi chiêu mỗi thức đều tràn ngập lệ khí hung hãn.
Rõ ràng bộ công pháp này đã lây dính sự tàn nhẫn thuộc về rất nhiều con yêu ma khác rồi, hoàn toàn không nhìn ra nó được thoát thai từ bộ Phục Yêu Đao Pháp quy củ trong quy củ kia.
Lấy bạo chế bạo!
Đây là một bộ võ học hoàn chỉnh chân chính thuộc về sơ cảnh, căn bản không cùng một cấp bậc với môn Chính Dương Đao đi đường tắt mà cưỡng ép vượt cảnh giới kia, cộng thêm tu vi sơ cảnh viên mãn, nếu hiện giờ, Thẩm Nghi lại một lần nữa đối phó với Hoàng Bì Tử, hắn có lòng tin sẽ bắt được đối phương chỉ trong vòng ba đao.
Hắn lại nhìn về phía giao diện.
Thọ nguyên của yêu ma chỉ còn lại một trăm ba mươi năm, phần dư thừa này được hắn dùng cho hai bộ võ học khác, đáng tiếc thu hoạch không lớn, chỉ chiếm được một loại thiên phú giống như Tinh Thông Quyền Chưởng.
【Thân Nhẹ Như Yến: tích lũy khinh công nhiều năm, khiến ngươi càng thêm thuần thục trên phương diện khống chế thân thể, động tác của ngươi trở nên nhẹ nhàng 】
Chỉ có thể nói rằng được ít còn hơn không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.