Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)
Chương 3: Mạng Của Lão Tử Là Nhặt Được…
Lục Nguyệt Thập Cửu
19/03/2024
Dứt lời, nó quay người xốc trần nhà lên, cất bước đi vào trong viện.
Bị nói trúng tâm tư, Thẩm Nghi chỉ biết vô thức đưa tay ngăn đối phương lại, ngay cả chính hắn cũng không kịp phản ứng, dựa vào cái gì mà hắn dám vươn bàn tay này ra chứ?
Cái đệch! Liên quan quái gì đến ta?
Hắn phản ứng cực nhanh muốn rút cánh tay về, lại bị một bàn tay chó đầy lông xù bắt được.
Khuyển yêu nọ đột ngột quay đầu, kề sát mặt Thẩm Nghi, bộ răng nanh lạnh lẽo trong cái miệng to như chậu máu nhe ra, nước bọt sền sệt từ trong miệng chảy dài xuống dưới như sợi tơ.
"Họ Thẩm kia, ngươi thực sự coi mình là cái gì đó ghê gớm lắm phỏng?"
"Có phải ngươi đã quên ta là loại yêu gì rồi? Động tĩnh bên trong, ta đứng ngoài này vẫn nghe được rõ rõ ràng ràng, mẹ nó ngươi dám phản bội?"
Cả hai cùng nhau đến hành hung, lại có một kẻ bỏ dở giữa chừng, ý tứ ẩn chứa bên trong không cần nói cũng biết.
Trong lúc nói chuyện, cái đùi tráng kiện của khuyển yêu trực tiếp “Ầm ầm” đạp tới!
"Không phải, ngươi thuộc giống chó sao? Nói trở mặt liền trở mặt?"
Trong nháy mắt, phần bụng trực tiếp truyền đến lực đạo thật mạnh đến khó có thể tưởng tượng nổi, khiến cho đại não của Thẩm Nghi rơi vào choáng váng, gân xanh nổi lên trên cổ, cả người giống như một cái bao tải, bay ngược vào trong viện, một đường phá vỡ cửa phòng.
Hắn thề, đây tuyệt đối là lần hắn cách tử vong gần nhất.
"Cho ngươi mặt mũi mà không biết xấu hổ, lẽ ra nên bắt ngươi tới, cùng bọn họ tế lục phủ ngũ tạng của ta."
Nghe tiếng vang lạnh lùng truyền đến từ ngoài viện, Thẩm Nghi xụi lơ trên mặt đất, dùng sức ôm lấy bụng dưới, ngẩng đầu nhìn đôi phụ thân nữ nhi đang run như cầy sấy bên cạnh.
Hắn thu hồi ánh mắt, thở không ra hơi nói: "Hai ngươi không thể... nhắc nhở ta một chút... nên đi từ cửa sau sao?"
Lão nhân và nha đầu điên cuồng nuốt nước bọt, dường như làm vậy mới có thể ức chế tiếng thét chói tai chỉ chực bật ra trong cổ họng bọn họ.
Trên mặt bọn họ tràn đầy khó hiểu, ai cũng không rõ vì sao tên ác nhân trước mắt này, vốn là kẻ kề vai sát cánh cùng với yêu tà, lại bị nó đạp vào bên trong.
"Quên đi, đao..." Thẩm Nghi hữu khí vô lực giơ tay lên, thấy hai người vẫn bày ra bộ dáng ngốc nghếch, đành phải mở miệng nhắc nhở: "Đi nhặt thanh đao kia lại cho ta."
Lưu nha đầu vội vàng nhặt bội đao đưa tới, trong lòng nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc là người này muốn chém ai, đừng bảo là yêu vật ngoài cửa nhé?
Thẩm Nghi nuốt búng huyết tương tanh ngọt trong cổ họng xuống, cầm lấy chuôi đao. Dưới ánh mắt chăm chú của đôi phụ thân nữ nhi nhà kia, chẳng có chút dấu hiệu hay lý do gì, bỗng nhiên hắn lại mở miệng la lớn: "Thật buồn nôn."
Bất kể là loạn thế trong trí nhớ này, hay là đạo lý sinh tồn của tiền thân, cùng với những chuyện tương tự mà hắn phải bắt chước theo đối phương, mới có thể miễn cưỡng sống tạm bợ kia… đều là thứ làm hắn cực kỳ buồn nôn và ghê tởm.
"..."
Khuyển yêu đẩy ngã tường viện, khom người bước vào sân nhỏ. Nó thò cái đầu lưỡi to dày của mình ra, nhẹ nhàng liếm láp phần bên trong móng vuốt, đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn uống một bữa ngon lành.
Nghĩ đến cái đầu của mình sắp bị cái miệng chó bẩn thỉu kia ngậm lấy, rồi nhai nát từng chút từng chút một, tới khi toàn bộ đều trộn lẫn với thứ nước bọt sền sệt kia, nó mới chịu nuốt xuống dưới, hô hấp của Thẩm Nghi càng ngày càng trở nên dồn dập, trong mắt bỗng xuất hiện một tia điên cuồng.
Được được được, thích chơi như thế chứ gì?
Mạng của lão tử là nhặt được, mạng của ngươi lại thuộc về chính ngươi, ngươi dựa vào cái gì để liều mạng với lão tử?
Giao diện nhanh chóng hiện ra trước mắt, rót thọ nguyên vào võ học, có thể nhận được tiến độ phát triển tương ứng.
"Đúng rồi, chính là Phục Yêu Đao Pháp, cảm phiền hãy giúp ta rót đầy."
"Cảm ơn."
Trong giao diện, con số liên quan tới thọ nguyên nhanh chóng thay đổi.
Ba mươi bốn... Hai mươi mốt... Mười ba... mãi cho đến khi giảm xuống đến mốc số "một", nó mới chịu dừng lại.
Đồng thời, cảnh giới phía sau Phục Yêu Đao Pháp lại nhanh chóng tăng lên.
【 Ngươi khổ luyện Phục Yêu Đao Pháp, ở năm thứ tám đã đột phá cảnh giới tiểu thành 】
【 Ngươi tiếp tục luyện tập, ở năm thứ mười bảy, đã đột phá cảnh giới đại thành 】
【 Sau hai mươi chín năm, Phục Yêu Đao Pháp của ngươi đạt đến Hóa cảnh, cuối cùng là viên mãn 】
【 Sau ba mươi ba năm, đã viên mãn nhưng ngươi vẫn say mê chiêu thức này, dường như có lĩnh ngộ mới, nhưng linh quang không đủ rõ ràng, không thể diễn hóa thành công... 】
Phục Yêu Đao Pháp (viên mãn)
...
Trầm Nghi đang nằm dưới đất, lại đặt phần nhiều tâm tư lên bàn tay phải đang cầm đao của mình. Hắn muốn xác nhận một chút, sau khi mất đi tuổi thọ, rốt cuộc mình sẽ biến thành một lão nhân tiều tụy, hay vẫn có thể duy trì hình dáng trẻ trung như ban đầu?
Bị nói trúng tâm tư, Thẩm Nghi chỉ biết vô thức đưa tay ngăn đối phương lại, ngay cả chính hắn cũng không kịp phản ứng, dựa vào cái gì mà hắn dám vươn bàn tay này ra chứ?
Cái đệch! Liên quan quái gì đến ta?
Hắn phản ứng cực nhanh muốn rút cánh tay về, lại bị một bàn tay chó đầy lông xù bắt được.
Khuyển yêu nọ đột ngột quay đầu, kề sát mặt Thẩm Nghi, bộ răng nanh lạnh lẽo trong cái miệng to như chậu máu nhe ra, nước bọt sền sệt từ trong miệng chảy dài xuống dưới như sợi tơ.
"Họ Thẩm kia, ngươi thực sự coi mình là cái gì đó ghê gớm lắm phỏng?"
"Có phải ngươi đã quên ta là loại yêu gì rồi? Động tĩnh bên trong, ta đứng ngoài này vẫn nghe được rõ rõ ràng ràng, mẹ nó ngươi dám phản bội?"
Cả hai cùng nhau đến hành hung, lại có một kẻ bỏ dở giữa chừng, ý tứ ẩn chứa bên trong không cần nói cũng biết.
Trong lúc nói chuyện, cái đùi tráng kiện của khuyển yêu trực tiếp “Ầm ầm” đạp tới!
"Không phải, ngươi thuộc giống chó sao? Nói trở mặt liền trở mặt?"
Trong nháy mắt, phần bụng trực tiếp truyền đến lực đạo thật mạnh đến khó có thể tưởng tượng nổi, khiến cho đại não của Thẩm Nghi rơi vào choáng váng, gân xanh nổi lên trên cổ, cả người giống như một cái bao tải, bay ngược vào trong viện, một đường phá vỡ cửa phòng.
Hắn thề, đây tuyệt đối là lần hắn cách tử vong gần nhất.
"Cho ngươi mặt mũi mà không biết xấu hổ, lẽ ra nên bắt ngươi tới, cùng bọn họ tế lục phủ ngũ tạng của ta."
Nghe tiếng vang lạnh lùng truyền đến từ ngoài viện, Thẩm Nghi xụi lơ trên mặt đất, dùng sức ôm lấy bụng dưới, ngẩng đầu nhìn đôi phụ thân nữ nhi đang run như cầy sấy bên cạnh.
Hắn thu hồi ánh mắt, thở không ra hơi nói: "Hai ngươi không thể... nhắc nhở ta một chút... nên đi từ cửa sau sao?"
Lão nhân và nha đầu điên cuồng nuốt nước bọt, dường như làm vậy mới có thể ức chế tiếng thét chói tai chỉ chực bật ra trong cổ họng bọn họ.
Trên mặt bọn họ tràn đầy khó hiểu, ai cũng không rõ vì sao tên ác nhân trước mắt này, vốn là kẻ kề vai sát cánh cùng với yêu tà, lại bị nó đạp vào bên trong.
"Quên đi, đao..." Thẩm Nghi hữu khí vô lực giơ tay lên, thấy hai người vẫn bày ra bộ dáng ngốc nghếch, đành phải mở miệng nhắc nhở: "Đi nhặt thanh đao kia lại cho ta."
Lưu nha đầu vội vàng nhặt bội đao đưa tới, trong lòng nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc là người này muốn chém ai, đừng bảo là yêu vật ngoài cửa nhé?
Thẩm Nghi nuốt búng huyết tương tanh ngọt trong cổ họng xuống, cầm lấy chuôi đao. Dưới ánh mắt chăm chú của đôi phụ thân nữ nhi nhà kia, chẳng có chút dấu hiệu hay lý do gì, bỗng nhiên hắn lại mở miệng la lớn: "Thật buồn nôn."
Bất kể là loạn thế trong trí nhớ này, hay là đạo lý sinh tồn của tiền thân, cùng với những chuyện tương tự mà hắn phải bắt chước theo đối phương, mới có thể miễn cưỡng sống tạm bợ kia… đều là thứ làm hắn cực kỳ buồn nôn và ghê tởm.
"..."
Khuyển yêu đẩy ngã tường viện, khom người bước vào sân nhỏ. Nó thò cái đầu lưỡi to dày của mình ra, nhẹ nhàng liếm láp phần bên trong móng vuốt, đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn uống một bữa ngon lành.
Nghĩ đến cái đầu của mình sắp bị cái miệng chó bẩn thỉu kia ngậm lấy, rồi nhai nát từng chút từng chút một, tới khi toàn bộ đều trộn lẫn với thứ nước bọt sền sệt kia, nó mới chịu nuốt xuống dưới, hô hấp của Thẩm Nghi càng ngày càng trở nên dồn dập, trong mắt bỗng xuất hiện một tia điên cuồng.
Được được được, thích chơi như thế chứ gì?
Mạng của lão tử là nhặt được, mạng của ngươi lại thuộc về chính ngươi, ngươi dựa vào cái gì để liều mạng với lão tử?
Giao diện nhanh chóng hiện ra trước mắt, rót thọ nguyên vào võ học, có thể nhận được tiến độ phát triển tương ứng.
"Đúng rồi, chính là Phục Yêu Đao Pháp, cảm phiền hãy giúp ta rót đầy."
"Cảm ơn."
Trong giao diện, con số liên quan tới thọ nguyên nhanh chóng thay đổi.
Ba mươi bốn... Hai mươi mốt... Mười ba... mãi cho đến khi giảm xuống đến mốc số "một", nó mới chịu dừng lại.
Đồng thời, cảnh giới phía sau Phục Yêu Đao Pháp lại nhanh chóng tăng lên.
【 Ngươi khổ luyện Phục Yêu Đao Pháp, ở năm thứ tám đã đột phá cảnh giới tiểu thành 】
【 Ngươi tiếp tục luyện tập, ở năm thứ mười bảy, đã đột phá cảnh giới đại thành 】
【 Sau hai mươi chín năm, Phục Yêu Đao Pháp của ngươi đạt đến Hóa cảnh, cuối cùng là viên mãn 】
【 Sau ba mươi ba năm, đã viên mãn nhưng ngươi vẫn say mê chiêu thức này, dường như có lĩnh ngộ mới, nhưng linh quang không đủ rõ ràng, không thể diễn hóa thành công... 】
Phục Yêu Đao Pháp (viên mãn)
...
Trầm Nghi đang nằm dưới đất, lại đặt phần nhiều tâm tư lên bàn tay phải đang cầm đao của mình. Hắn muốn xác nhận một chút, sau khi mất đi tuổi thọ, rốt cuộc mình sẽ biến thành một lão nhân tiều tụy, hay vẫn có thể duy trì hình dáng trẻ trung như ban đầu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.