Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)
Chương 21: Muốn Rèn Sắt, Trước Tiên Bản Thân Phải Cứng Rắn!
Lục Nguyệt Thập Cửu
27/03/2024
Thật ra chuyện giết yêu cũng không dễ dàng như vậy.
Thẩm Nghi giết được mấy con yêu ma kia, cũng vì mượn nhờ mạng lưới quan hệ của tiền thân, mới có cơ hội ở cùng một chỗ với chúng, nhưng sau khi từng con yêu vật mất tích, loại tín nhiệm tiền thân xây dựng suốt mấy năm này, sẽ dùng tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng nổi mà sụp đổ.
Muốn rèn sắt, trước tiên bản thân phải cứng rắn!
Thẩm Nghi nhất định phải tích lũy đủ thực lực đến trình độ có thể đối phó với đòn phản công điên cuồng của đám yêu ma kia, trước khi bọn chúng phát hiện ra hắn phản bội!
Ngoại trừ thực lực, chuyện thứ hai hắn cần chính là thanh danh.
Xét cho cùng, nếu cứ dựa theo tình huống hiện tại, hắn dám khẳng định là nha môn không thể giấu được chân tướng làm chuyện xấu của mình.
Nghĩa là một tháng sau, khi giáo úy của Trấn Ma ti đến Bách Vân huyện này, chỉ sợ trước khi đối phương đến chém giết yêu ma, việc cần làm đầu tiên chính là đẩy Thẩm gia "thanh danh hiển hách" hắn đến cửa chợ, trực tiếp thiên đao vạn quả.
Nhưng chuyện này cũng không cần quá sốt ruột.
Chỉ cần giết yêu đủ nhiều, thanh danh tốt sẽ là chuyện nước chảy thành sông.
"Ừm..." Thẩm Nghi đứng ngoài cửa hoạt động thân thể.
Vừa có thêm hai mươi năm thọ nguyên, không phải lo lắng sang năm mình sẽ mất mạng, khiến hắn có cảm giác cả người cũng buông lỏng hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, hai tên sai dịch từ cuối phố vội vàng chạy tới, vừa thở hồng hộc vừa nói: "Thẩm đại nhân, đã tìm được ngài rồi! Tống đầu bảo ngài mau trở về báo cáo công tác."
"Báo cáo công tác?" Nghe thấy câu này, Trần Tể đang thu dọn bát đũa, cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Tống đầu trong miệng hai người bọn họ, chính là chủ sự hình phòng Tống Trường Phong.
Theo lý thuyết, thuộc hạ báo cáo công tác với cấp trên là chuyện hết sức bình thường, nhưng ở nha môn Bách Vân huyện bọn họ, lại không phải như thế.
Tống đầu hơn bốn mươi tuổi, vốn đang lúc tâm khí chính thịnh (tinh thần đang độ hưng phấn), lại vì đứng nhầm bên trong chuyện đối đãi với yêu ma mà bị nha môn liên tiếp chèn ép, đã sớm không thể áp chế được tên thủ hạ dưới tay là Thẩm Nghi rồi.
Hơn nữa, tuy người này rất nghiêm túc trong công việc, nhưng tính cách lại không được tính là cứng rắn, chỉ biết trơ mắt nhìn nước trong Bách Vân huyện càng quấy càng đục, dù trong lòng phẫn nộ vô cùng lại không dám chân chính đứng ra chỉ trích cái gì.
Sau khi bị chèn ép, tâm khí cũng dần dần mai một, gã dứt khoát làm một tên chưởng quầy phủi tay, mỗi ngày chỉ biết nâng chén trà, trong lòng chẳng còn chút lý tưởng nào nữa, công tác thì được chăng hay chớ, thậm chí đối với Thẩm Nghi, gã còn giữ nguyên tắc, có thể tránh liền tránh, miễn cho đôi bên gặp nhau, bản thân lại mất mặt.
Vì sao hôm nay, người này lại cố ý tìm đến tận đây?
"Ta đi nha môn một chuyến, nghỉ ngơi sớm chút, không cần để đèn lại cho ta." Trần Tể xoay người lấy bội đao, Trần Cẩn Du ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng vẫn luôn lo lắng tính tình huynh trưởng nhà mình quá cứng đầu, trong mắt lại không chấp nhận được bất cứ hạt cát nào, lúc làm việc sẽ bị đám đồng nghiệp khác chèn ép ức hiếp, nhưng đến hiện giờ mới biết, đối phương đã tìm được một vị cấp trên đáng để tín nhiệm rồi.
Nghĩ đến đây, nàng lại lặng lẽ nhìn về phía bóng lưng cao lớn ngoài cửa.
Không biết đối phương là nhân vật thế nào, lại có thể làm cho vị huynh trưởng tâm cao khí ngạo của nàng tin phục như thế?
Thẩm Nghi quay người lại, hơi nhíu mày nói: "Tính làm gì vậy? Buông đao xuống, rửa bát của ngươi đi."
"..." Trần Tể yên lặng ném đao xuống.
Thẩm Nghi lại đưa mắt nhìn về phía hai tên sai dịch trước người. Bọn họ đều là thuộc hạ của hắn, nhưng giờ phút này, hai người ấy lại một mực né tránh ánh mắt của hắn, hẳn là trong lòng vẫn còn giấu giếm chuyện gì.
Có thể dọa cho bọn họ sợ đến mức này, khẳng định là người gọi hắn đi qua không phải Tống đầu.
"Đi thôi." Thẩm Nghi cũng không hỏi nhiều, lập tức cất bước đi lên đường cái.
Hai tên sai dịch kia không dám thở mạnh, chỉ biết cun cút đi ở phía trước dẫn đường.
Đoàn người bọn họ đi một mạch trở lại phòng trực. Tới đây, rốt cuộc tên hơi béo trong hai sai dịch kia mới quay đầu, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: "Ngài nhớ cẩn thận một chút..."
Vừa nói xong, gã đã vội vàng quay trở lại.
Hai người đứng trước cửa phòng đang đóng chặt, nói: "Tống đầu, Thẩm đại nhân tới rồi!"
Nghe vậy, Thẩm Nghi thoáng có chút nghi hoặc, người kia đúng là Tống Trường Phong sao?
Chỉ vẻn vẹn là một thoáng ngây người như vậy, tiếng đáp lại đã truyền từ trong cửa ra ngoài, nhưng không phải là lời nói của Tống đầu...
Phanh! Phanh!
Chỉ thấy cánh cửa gỗ kia bị đối phương đánh ra hai cái lỗ lớn, có bóng đen chui ra, đồng thời đánh xuyên lồng ngực hai tên sai dịch.
Thẩm Nghi chăm chú nhìn vào hai cái bóng đen nhô ra từ sau lưng hai sai dịch. Đó là một đôi bàn tay nhăn nheo, dính đầy lông đen.
Giờ phút này, hai bàn tay nọ đang nắm lấy một trái tim hơi run rẩy, lại chậm rãi đưa đến trước mặt hắn, móng tay bén nhọn đâm mạnh vào!
"Thẩm huynh đệ, vì sao lại dừng ngoài đó mà không tiến vào?"
"..."
Thẩm Nghi giết được mấy con yêu ma kia, cũng vì mượn nhờ mạng lưới quan hệ của tiền thân, mới có cơ hội ở cùng một chỗ với chúng, nhưng sau khi từng con yêu vật mất tích, loại tín nhiệm tiền thân xây dựng suốt mấy năm này, sẽ dùng tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng nổi mà sụp đổ.
Muốn rèn sắt, trước tiên bản thân phải cứng rắn!
Thẩm Nghi nhất định phải tích lũy đủ thực lực đến trình độ có thể đối phó với đòn phản công điên cuồng của đám yêu ma kia, trước khi bọn chúng phát hiện ra hắn phản bội!
Ngoại trừ thực lực, chuyện thứ hai hắn cần chính là thanh danh.
Xét cho cùng, nếu cứ dựa theo tình huống hiện tại, hắn dám khẳng định là nha môn không thể giấu được chân tướng làm chuyện xấu của mình.
Nghĩa là một tháng sau, khi giáo úy của Trấn Ma ti đến Bách Vân huyện này, chỉ sợ trước khi đối phương đến chém giết yêu ma, việc cần làm đầu tiên chính là đẩy Thẩm gia "thanh danh hiển hách" hắn đến cửa chợ, trực tiếp thiên đao vạn quả.
Nhưng chuyện này cũng không cần quá sốt ruột.
Chỉ cần giết yêu đủ nhiều, thanh danh tốt sẽ là chuyện nước chảy thành sông.
"Ừm..." Thẩm Nghi đứng ngoài cửa hoạt động thân thể.
Vừa có thêm hai mươi năm thọ nguyên, không phải lo lắng sang năm mình sẽ mất mạng, khiến hắn có cảm giác cả người cũng buông lỏng hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, hai tên sai dịch từ cuối phố vội vàng chạy tới, vừa thở hồng hộc vừa nói: "Thẩm đại nhân, đã tìm được ngài rồi! Tống đầu bảo ngài mau trở về báo cáo công tác."
"Báo cáo công tác?" Nghe thấy câu này, Trần Tể đang thu dọn bát đũa, cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Tống đầu trong miệng hai người bọn họ, chính là chủ sự hình phòng Tống Trường Phong.
Theo lý thuyết, thuộc hạ báo cáo công tác với cấp trên là chuyện hết sức bình thường, nhưng ở nha môn Bách Vân huyện bọn họ, lại không phải như thế.
Tống đầu hơn bốn mươi tuổi, vốn đang lúc tâm khí chính thịnh (tinh thần đang độ hưng phấn), lại vì đứng nhầm bên trong chuyện đối đãi với yêu ma mà bị nha môn liên tiếp chèn ép, đã sớm không thể áp chế được tên thủ hạ dưới tay là Thẩm Nghi rồi.
Hơn nữa, tuy người này rất nghiêm túc trong công việc, nhưng tính cách lại không được tính là cứng rắn, chỉ biết trơ mắt nhìn nước trong Bách Vân huyện càng quấy càng đục, dù trong lòng phẫn nộ vô cùng lại không dám chân chính đứng ra chỉ trích cái gì.
Sau khi bị chèn ép, tâm khí cũng dần dần mai một, gã dứt khoát làm một tên chưởng quầy phủi tay, mỗi ngày chỉ biết nâng chén trà, trong lòng chẳng còn chút lý tưởng nào nữa, công tác thì được chăng hay chớ, thậm chí đối với Thẩm Nghi, gã còn giữ nguyên tắc, có thể tránh liền tránh, miễn cho đôi bên gặp nhau, bản thân lại mất mặt.
Vì sao hôm nay, người này lại cố ý tìm đến tận đây?
"Ta đi nha môn một chuyến, nghỉ ngơi sớm chút, không cần để đèn lại cho ta." Trần Tể xoay người lấy bội đao, Trần Cẩn Du ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng vẫn luôn lo lắng tính tình huynh trưởng nhà mình quá cứng đầu, trong mắt lại không chấp nhận được bất cứ hạt cát nào, lúc làm việc sẽ bị đám đồng nghiệp khác chèn ép ức hiếp, nhưng đến hiện giờ mới biết, đối phương đã tìm được một vị cấp trên đáng để tín nhiệm rồi.
Nghĩ đến đây, nàng lại lặng lẽ nhìn về phía bóng lưng cao lớn ngoài cửa.
Không biết đối phương là nhân vật thế nào, lại có thể làm cho vị huynh trưởng tâm cao khí ngạo của nàng tin phục như thế?
Thẩm Nghi quay người lại, hơi nhíu mày nói: "Tính làm gì vậy? Buông đao xuống, rửa bát của ngươi đi."
"..." Trần Tể yên lặng ném đao xuống.
Thẩm Nghi lại đưa mắt nhìn về phía hai tên sai dịch trước người. Bọn họ đều là thuộc hạ của hắn, nhưng giờ phút này, hai người ấy lại một mực né tránh ánh mắt của hắn, hẳn là trong lòng vẫn còn giấu giếm chuyện gì.
Có thể dọa cho bọn họ sợ đến mức này, khẳng định là người gọi hắn đi qua không phải Tống đầu.
"Đi thôi." Thẩm Nghi cũng không hỏi nhiều, lập tức cất bước đi lên đường cái.
Hai tên sai dịch kia không dám thở mạnh, chỉ biết cun cút đi ở phía trước dẫn đường.
Đoàn người bọn họ đi một mạch trở lại phòng trực. Tới đây, rốt cuộc tên hơi béo trong hai sai dịch kia mới quay đầu, vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: "Ngài nhớ cẩn thận một chút..."
Vừa nói xong, gã đã vội vàng quay trở lại.
Hai người đứng trước cửa phòng đang đóng chặt, nói: "Tống đầu, Thẩm đại nhân tới rồi!"
Nghe vậy, Thẩm Nghi thoáng có chút nghi hoặc, người kia đúng là Tống Trường Phong sao?
Chỉ vẻn vẹn là một thoáng ngây người như vậy, tiếng đáp lại đã truyền từ trong cửa ra ngoài, nhưng không phải là lời nói của Tống đầu...
Phanh! Phanh!
Chỉ thấy cánh cửa gỗ kia bị đối phương đánh ra hai cái lỗ lớn, có bóng đen chui ra, đồng thời đánh xuyên lồng ngực hai tên sai dịch.
Thẩm Nghi chăm chú nhìn vào hai cái bóng đen nhô ra từ sau lưng hai sai dịch. Đó là một đôi bàn tay nhăn nheo, dính đầy lông đen.
Giờ phút này, hai bàn tay nọ đang nắm lấy một trái tim hơi run rẩy, lại chậm rãi đưa đến trước mặt hắn, móng tay bén nhọn đâm mạnh vào!
"Thẩm huynh đệ, vì sao lại dừng ngoài đó mà không tiến vào?"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.